Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Chương 70



“Thật đấy!” Cá sấu nhanh chóng phản ứng.

Phong cũng quay đầu nhìn sang, có chút nghi hoặc: "Đừng đùa nữa, nữ thần của tôi sao ở đây được!""Trước đó cô ấy kiểm tra ở nhóm năm, tôi cứ tưởng bản thân nhìn nhầm rồi nhưng nghiêm túc nhìn lại, nhất định là cô ấy, tôi nói mà tại sao ông chủ tự tay dẫn người thì ra nguyên nhân nằm ở cô gái này!"Thiểm Điện sờ cằm, khóe miệng nở nụ cười, khi quay đầu nhìn Phong Diệc, Phong Diệc đã chạy về phía Giản Thất.

"Cô Giản! " Phong Diệc chặn đường cô, mở miệng cười nói.

Giản Thất ngước nhìn anh: "Xin chào!""Cái kia! " Phong Diệc sờ sờ đầu, có chút không biết nên nói cái gì.

Giản Thất nhướng mày, vươn tay cởi bỏ khẩu trang cười nói: "Ông chủ của các người đâu?"“Ông chủ có chuyện phải rời đi rồi, cái đó… lát nữa cô có thời gian không?” Phong Diệc cười nói.

Giản Thất xem qua thời gian, Coco có lẽ đến muộn một chút, bây giờ mới bốn giờ, còn chút thời gian rảnh rỗi.


"Có chuyện gì vậy?""Tôi muốn mời cô đi ăn cơm, có được không?"“Cái này…”“Có phải không tiện không?” Phong Diệc cười hỏi: “Lần sau có thể! ”“Tối nay tôi có hẹn với bạn, nếu anh không ngại có thể cùng nhau đi.

” Giản Thất nói.

"Đương nhiên không ngại, sợ là cô sẽ! "“Ăn cơm tối à, chúng tôi có thể đi không?” Cá sấu và những người khác đi đến, cười nói, giọng điệu có chút trêu đùa.

Phong Diệc chỉ muốn đá bay những cái bóng đèn này đi, có chút chán nản nhìn Cá sấu.

Giản Thất sảng khoái: "Đều đến đi.

"Vài người đàn ông mặc đồng phục quân phục, vốn dĩ đã đẹp trai, cộng với khí chất tốt, thường xuyên khơi dậy sự chú ý của mọi người xung quanh.

Người khảo quan vừa rồi mặt như Diêm La, bây giờ cười rạng rỡ, sự tương phản này thật sự khiến người ta sợ hãi.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Giản Thất - Người đang mặc quần áo đen và đội mũ.

Có người hình như đang suy nghĩ xem đó có phải Giản Thất không.

Để không gây ra những rắc rối không đáng có, Giản Thất nhanh chóng đeo khẩu trang, quay lưng lại với mọi người.

Một số người cũng cố tình đi qua để chặn tầm nhìn của mọi người.


Trò chuyện một hồi, mọi người cũng coi như quen biết nhau, đều là một nhóm người thẳng thắn, một lúc sau kết thành một khối.

“Giản Thất, tại sao cô chạy từ giới giải trí sang trường quân sự?” Thiểm Điện tò mò hỏi.

"Bởi vì…"“Các người đang làm gì vậy?” Giản Thất chưa kịp nói xong, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Mọi người xoay người nhanh chóng đứng dậy.

Giản Thất quay lại nhìn Đường Cận Ngự đang đi tới, hơi nhướng mày, vẫy tay với Đường Cận Ngự, cười mê hoặc: "Hi! "Đường Cận Ngự mặc kệ cô, đi về phía đám người Phong Diệc: "Nhiệm vụ kết thúc, trở về đồn trú!"“Ông chủ, lát nữa Phong Diệc đãi khách, anh có đi không?” Cá sấu cười nói.

“Có chuyện gì?” Đường Cận Ngự hỏi Phong Diệc.

“Cậu ấy muốn mời nữ thần của cậu ấy đi ăn tối, chúng ta chỉ muốn đi ăn chực chút thôi.

” Cá sấu vừa dứt lời đã bị Thiểm Điện véo cho một cái.

Con hàng ngu ngốc này muốn hôm nay mọi người đều không được ăn đúng không?Có biết nói chuyện không vậy!Ánh mắt Đường Cận Ngự quay sang nhìn Giản Thất bên cạnh.

Giản Thất bình tĩnh mỉm cười, nháy mắt với anh.

“Tối nay luyện tập thêm, tất cả mọi người về đồn trú!” Đường Cận Ngự nói xong, lạnh lùng nhìn mọi người đang đau khổ tiếp tục nói: “Tập hợp!”Mọi người nhanh chóng đứng dậy.

“Rẽ trái, chạy!” Giọng Đường Cận Ngự trầm xuống, tất cả mọi người phải tuân theo.


Giản Thất đứng sang một bên, hai tay ôm ngực, nụ cười vui tươi nơi khóe miệng ẩn dưới lớp khẩu trang.

Cuối cùng cô và Coco cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn, mà một số người đàn ông đáng nhẽ sẽ đến nhưng bây giờ đang vác 10 kg chạy 15 km.

Mong mn qua d.

t.

r.

u.

y.

e.

n ủng hộ dịch giả, mặc dù web hay k xem đc truyện nhưng mong mn có thể qua ủng hộ.


Bình Luận (0)
Comment