Đế Trường Trạch

Chương 32

Đây chính là hỷ mạch!

Tùy quốc tháng mười, gió thu hiu hắt.

Lúc này Khương Trạch đã đem quân đồn trú tại Định Tây huyện, binh sĩ Khương quốc cũng sẽ không giống như Tùy quân làm ra chuyện quấy nhiễu bách tính cướp lương thực, càng không giết người phóng hỏa, chỉ là im lặng đóng quân dưới chân Không sơn, ngoan cường chờ đợi.

Có lẽ vì nguyên do Khương Tố đang ở bên cạnh, Khương Trạch thậm chí vào lúc này tiếp nhận kiến nghị của Gia Cát Du ở kiếp trước, lệnh trong quân mỗi ngày rút ra một trăm người mỗi ngày vào lúc xế trưa phát cháo trong huyện thành. Những người cảm thấy mình đã không chống cự nổi nửa có thể đến xin một chén lấp bụng —— vô luận ngươi là bách tính Tùy quốc hay là binh sĩ đào ngũ.

Nghĩ đến nếu Gia Cát Du kiếp trước biết được việc này, tất nhiên vui mừng không ngớt.

Mà cử động này, thật ra cũng khiến Khương Trạch và Khương Tố thắng được không ít hảo cảm. Binh sĩ Khương quốc đều cảm thấy Khương Trạch nhân từ, sẽ không tùy ý hạ thủ với lão ấu phụ nhụ(1). Mà trong huyện thành Tùy quốc cũng có không ít lưu dân vì chiến tranh mà cửa nát nhà tan, trôi dạt khắp nơi, trong lòng mang đầy thất vọng với quan binh Tùy quốc, những người này trong lòng thậm chí còn thầm chờ mong Khương quốc có thể kết liễu trận can qua này.

Trên thực tế, ngoại trừ những người chân chính đứng trên quyền lực, bình dân bá tánh tầm thường chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, sống cuộc sống tốt liền thỏa mãn, căn bản cũng không quan tâm người đang thống trị đến tột cùng là ai.

Ngày tháng mùa thu không nhanh không chậm.

Chiếu theo kế hoạch đã định, chờ khi quân tình ổn định Khương Trạch liền lệnh Viên Tú lĩnh hai vạn binh truy kích Diêu Hy. Mà y sẽ cùng với Khương Tố tiếp tục tọa trấn Định Tây huyện, đợi số binh mã còn lại của Cơ Ngọc đến.

Viên Tú lĩnh binh đi, trách nhiệm thao luyện binh sỹ liền rơi lên trên người Khương Tố.

Có lẽ vì lý do mỗi ngày phải thức sớm dậy trễ, Khương Tố cũng tự nhiên không đủ tinh lực để ý người bên cạnh. Cho đến một ngày, giữa lúc dùng cơm trưa với Khương Trạch hắn mới chợt phát hiện, kỳ thực mấy hôm nay lượng cơm Khương Trạch ăn so với một tháng trước đã gia tăng rất nhiều.

Ban đầu hắn còn tưởng là ảo giác, sau lại cho rằng đã ăn nhiều lương khô như vậy, hiện giờ cho dù phải ăn thô lương cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ngon miệng, cho nên liền ăn thêm một chút. Thế nhưng cứ duy trì liên tục mấy ngày như vậy, Khương Trạch càng lúc ăn càng nhiều, rốt cục Khương Tố cũng cảm thấy không đúng.

Hắn nhìn Khương Trạch ăn hết một chén cơm gạo kê lại nhịn được được bới thêm một chén thì có chút nhăn mày nói: “A Trạch, đệ có phát hiện dạo này đệ ăn rất nhiều không? ”

Khương Trạch nghe vậy liền phồng to đôi má, lại mở miệng ăn thêm một đũa thức ăn, nháy mắt mấy cái chậm rãi nuốt xuống, sau đó lại giống như khi còn bé bị Khương Tố phát hiện làm chuyện xấu, theo thói quen lộ ra biểu tình ủy khuất cũng đôi mắt ướt sũng, đôi đũa trên tay cũng cực kỳ luyến tiếc mà thả thức ăn lại vào đĩa.

Khương Tố thấy thế bật cười.

Hắn nhịn không được liền ôm Khương Trạch vào ngực, xoa xoa đầu y thấp giọng mỉm cười: “A Trạch ước chừng là đang trong thời kỳ cao lên rồi, lúc ta mười tám tuổi cũng ăn rất nhiều.” Lời nói chưa dứt lại bồi thêm một câu, “Ta cũng không phải là ghét bỏ A Trạch ăn nhiều, chỉ lo lắng thức ăn này không tốt, A Trạch cao lên quá nhanh liền phải gầy đi.”

Khương Trạch bị ôm vào trong ngực liền dùng cái trán của mình đến cọ cọ gò má của đối phương, sau đó ngáp dài một cái.

Mấy ngày gần đây y luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, thế nhưng có lẽ bởi vì đang trong lúc chiến đấu, Khương Tố thì bận rộn mà y lại buồn chán không có việc gì làm, nên mọi người cũng không cảm thấy quá khác lạ. Khương Tố chỉ cho rằng y không thích nghi được với khí hậu nơi này nên ngủ không được tốt.

Khương Tố chỉ đành thở dài một hơi, hôn nhẹ lên mi mắt đối phương: “Xin lỗi, mấy ngày gần đây ta cũng không chiếu cố tốt A Trạch… Đợi đến khi vào thành, chúng ta cũng không cần kham khổ làm gương nữa, liền bảo Trương Di tìm một ít thịt đến cho A Trạch bồi bổ.”

Vì vậy đêm nay Khương Trạch liền ăn xong một khối thịt to, cơm cũng nhiều hơn một chén. Khương Tố thấy vậy liền nhớ đến lúc trước khi ở trong cung, Khương Trạch chưa từng ăn nhiều những thứ có mỡ như vậy, trong lòng có chút thương tiếc lôi kéo y đi tản bộ tiêu thực.

Bảy ngày sau, viện quân của Cơ Ngọc cuối cùng đã đến.

Mấy hôm nay, Khương Trạch cùng Khương Tố đã tra xét xong tất cả ba ngọn núi phụ cận Không sơn, đồng thời cũng đã chọn xong địa điểm làm chiến trường, mệnh lệnh binh sỹ tạo bẫy rập. Chỉ cần viện quân bước vào nơi này, tuyệt đối không thể toàn vẹn trở ra.

Trong khi xuất chiến một ngày, Khương Tố ôn nhu vuốt ve gò má Khương Trạch, nói: “A Trạch cứ nghỉ tạm vài ngày, đợi ta khải hoàng trở về.”

Ngoài dự liệu chính là, lúc này Khương Trạch cũng không nháo loạn với hắn, chỉ mệnh lệnh Trương Di đi theo thiếp thân bảo hộ, sau đó hung hăng hôn hắn vài ngụm rồi thả người theo quân vào núi.

Khương Trạch đứng trên trường thành nhìn theo bóng lưng Khương Tố dẫn binh đi khuất.

Dưới chân y, uốn quanh theo tường thành có một con sông nhỏ chảy qua.

Mỗi khi vào thu, lá vàng trong núi rụng vào sông nhỏ, theo dòng nước chảy vào thành. Trong thành rất nhiều người biết con sông này thoạt nhìn không lớn kỳ thực rất sâu, người có kỹ năng bơi cực tốt có thể lặn xuống sông tiềm hành, thậm chí còn có thể men theo dòng nước len lén vào thành. Mà ở cuối thủy đạo chính là nơi hiện nay Khương quốc an trí quân lương.

Bởi vì Khương binh không biết việc này, vậy nên cho dù đã có trọng binh canh gác cũng là không đầy đủ.

Hơn nữa, cũng không phải không có kẽ hở.

Mỗi đêm vào lúc canh tư, cũng chính là thời khắc lính gác mệt mỏi nhất, cũng không biết có phải ở đây có gì đó sai lầm hay không, Khương binh lại an bày thời điểm thay ca vào lúc này, vì vậy sẽ có được nửa khắc thời gian trống rỗng. Mà trong nửa khắc ngắn ngủi này, đã đủ để người hữu tâm lợi dụng thực hiện một ít đại sự.

—— Tỷ như… hỏa thiêu lương thảo!

Từ cổ chí kim, lương thảo chính là một trong những yếu tố quyết định thắng bại trong chiến tranh. Lương thảo sung túc liền có thể ổn định quân tâm, thuận lợi xuất chiến, lương thảo không đủ có thể dẫn đến tình huống quân tâm tán loạn, không chiến mà bại!

Vào thời điểm này, Khương quốc nhúng tay vào nội chiến của Tùy quốc, khiến Diêu Hy phải lui binh nghìn dặm, lại không tốn nhiều công sức cướp đoạt Định Tây huyện. Theo như Diêu Hy dự đoán, Khương quân nhất định sẽ mai phục trong Không sơn, chặt đứt hậu viện Tùy quốc, sau đó Cơ Ngọc liền xong. Đương nhiên, sau khi Khương quân giải quyết Cơ Ngọc, kế tiếp chính là đến phiên bọn họ.

Đến lúc đó, hơn một vạn binh mã của bọn họ phải chống lại đầy đủ mười vạn binh Khương… Ai thắng ai bại gần như đã không cần tự hỏi.

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là âm thầm lẻn vào Định Tây huyện, đốt cháy quân lương Khương quốc. Kể từ lúc đó cho đến khi đợt quân lương tiếp theo được vận chuyển tới chính là cơ hội lớn nhất của bọn họ.

Tường thành Định Tây huyện phòng thủ sâm nghiêm, muốn đốt cháy quân lương cơ hồ là chuyện không thể nào. Diêu Hy nguyên bản muốn phái đại tướng dưới trướng dẫn theo trăm thủ hạ trà trộn vào thành, thế nhưng ngay lúc này lại có tin tức truyền đến: Viên Tú dẫn theo hai vạn binh mã đã truy kích đến đây.

Phải đối chiến cùng với đạo minh mã có nhân số gấp đôi, chỉ sợ cho dù bọn họ có gần nghìn trọng kỵ, dưới tình huống quân lương không đủ hiện tại thì cũng vạn phần gian nan. Trong lúc này Cơ Minh lại tự mình thỉnh mệnh, xung phong nhận nhiệm vụ vào thành đốt quân lương.

Diêu Hy trầm mặc hồi lâu mới gật đầu đáp ứng. Lão nặng nề vỗ vai Cơ Minh, trầm giọng nói: “Điện hạ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Trận này —— chỉ có thể thắng không thể bại!”

Đêm nay hắc vân áp nguyệt, tinh quang ảm đạm, hỏa lượng phiêu diêu. (Đêm nay mây đen bao phủ mặt trăng, ánh sao ảm đạm, lửa đèn hiu hắt.)

Đợi đến khi canh ba vừa hết, Cơ Minh liền dẫn theo hơn trăm hảo thủ lặn xuống lòng sông tiến nhập Định Tây huyện. Hắn ngâm mình trong dòng nước lạnh, chờ đến khi trên mặt đất không còn tiếng động mới nhanh chóng rời khỏi mặt nước trèo lên bờ, sau đó lập tức chạy dọc theo ánh đèn đến nơi cất trữ lương thảo.

Đêm tháng mười gió rét tận xương.

Thân thể Cơ Minh theo bản năng run rẩy, trong lòng lại chưa bao giờ nóng nảy đến thế.

—— Hắn vào được, bọn họ đã thành công đột nhập! Chỉ cần hành động kế tiếp không phạm sai lầm, hắn nhất định có thể thiêu hủy lương thảo Khương quốc!

Đương nhiên, hắn vẫn chưa phát hiện, trong lúc bản thân đang cực kỳ đắc ý thì Khương Trạch cũng đã đứng ở một góc khuất sau trường thành, vẻ mặt đạm nhạt quan sát đám người lén lén lút lút phía dưới kia.

Y vẫn chưa mặc áo giáp, trên người chỉ khoác một bộ áo choàng huyền sắc, bị một đám binh sỹ vây vào trung tâm tựa như chúng tinh phủng nguyệt, mang theo vẻ mặt đùa cợt nhìn đám Tùy quốc giữa sân.

Tuy rằng y tưởng tượng Viên Tú nhất định có thể đánh thắng Diêu Hy, thế nhưng chỉ cần nghỉ đến kiếp trước Khương Tố bởi vì Cơ Minh phát binh Khương quốc nên thiệt mạng, trong lòng y đã là hận ý khó giải. Y muốn tìm cơ hội dưới tình huống Khương Tố không biết mà giết chết Cơ Minh, vì vậy mới dàn dựng lại một màn đã từng diễn ra ở kiếp trước, gậy ông đập lưng ông.

Mấy hôm nay chính là y cố ý an bày đội gác đêm trong lúc thay ca có nửa khắc vắng mặt, cũng cố ý thả lỏng giám thị trong huyện thành để thám tử của Diêu Hy có cơ hội đem phần tình báo này đưa ra ngoài. Tuy rằng không thể xác định người tới nhất định là Cơ Minh, thế nhưng nhìn một cái xem, hiện tại hắn không phải đã bị lừa sao?

Tâm tình của Khương Trạch rất tốt

Y thậm chí còn hơi cong khóe môi, chậm rãi kéo căng trường cung trong tay, sau đó tùy ý nhắm vào một người bên dưới mạnh mẽ buông tên. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, hiển nhiên đã có người chết, mà theo thân ảnh người nọ ngã xuống đất, hỏa quang bốn phía cũng đồng loạt sáng lên, gần như rọi khắp mọi ngóc ngách của kho lương.

Hỏa quang chiếu vào trong mắt Cơ Minh khiến cho hắn vô ý thức nghiêng đầu nhắm mắt, chờ đến khi có thể cố gắng nhìn xung quanh đã thấy bên cạnh kỳ thực có rất ít lương thảo, hiển nhiên phần còn lại đều đã được dời đi.

Trong nháy mắt hắn ý thực được, chính mình cư nhiên đã rơi vào bẫy rập của Khương quốc.

Hiện tại Cơ Minh bị hơn nghìn binh sỹ bao vây.

Sau phút hoảng loạn ngắn ngủi, Cơ Minh phẫn nộ quát: “Chư vị tráng sĩ! Hôm nay đã đến cục diện này, xin hãy cùng ta chém giết một phen, nói không chừng còn có thể chiếm được một đường sinh cơ!”

Đám người xung quanh hắn quả thực đều chấn động, nhất tề gầm lên giận dữ đánh về phía Khương quân.

Khương Trạch cười nhạt.

Y ném thanh trường cung trong tay cho người phía sau, tiếp lấy trường thương của tùy tùng bên cạnh, hoàn thành không để ý an nguy tự mình xuống thành truy sát Cơ Minh.

Cơ Minh mặc dù chưa từng gặp qua Khương Trạch, thế nhưng nhìn thấy áo choàng của y là huyền sắc – màu tượng trưng cho thân phận đại vương – niên kỷ hẳn cũng chưa qua cập quan chi thì, trong lòng hầu như lập tức có thể xác định thân phận đối phương. Cả người nhất thời cũng trở nên hưng phấn!

—— Khương Tố còn so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, từ xưa đến nay người Khương vẫn không thể dũng mãnh thiện chiến bằng người Tùy. Nếu tối nay hắn có thể đánh chết Khương Trạch, chẳng lẽ còn không thể khiến binh sĩ Khương quốc tan rã? Sau đó bọn họ có thể không cần tốn nhiều sức chiếm lấy Định Tây huyện, tiếp tục đối kháng với Cơ Ngọc.

Hai mắt của Cơ Minh lập tức chuyển thành màu đỏ, hét lớn một tiếng “Tới thật tốt”! Tiếp theo vươn tay đoạt lấy thanh trường đao của một gã binh sĩ bị hắn đánh ngã, ngông nghênh mà tiến tới.

Một bên đoạt lấy trường đao binh sĩ bị hắn đánh ngã, một bên nghênh địch mà lên.

Hắn cho là mình có thể đơn giản giết chết gã Thiên tử không biết tốt xấu này của Khương quốc.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ qua, thế gian này nguyên lai còn có môt ngoại lệ, chính là Khương Trạch.

Cơ Minh từ nhỏ tập võ, tinh thông những chiêu thức đại khai đại hợp, uy võ dũng mãnh, cũng nhờ đó thu được không ít sự ngưỡng mộ trong quân Tùy. Thế nhưng khi hắn dùng trường đao đối kháng với trường thương của Khương Trạch lại phát hiện võ công của mình căn bản vô pháp thi triển, thậm chí chỉ có thể vội vội vàng vàng né tránh mũi thương dùng lộ tuyến cực kỳ xảo quyệt đâm thẳng vào mặt mình.

Cơ Minh càng đánh sắc mặt càng trở nên hoảng sợ!

Hắn nhất thời có chút hoài nghi, người trước mặt liệu có thật là thiếu niên thiên tử chưa từng ra chiến trường của Khương quốc? Vì vậy hắn vừa giao chiến vừa phân thần, lập tức bị đâm thủng một khối da thịt, máu nóng nhất thời cuồn cuộn ứa ra. Lại nhìn thấy những binh sĩ Tùy quốc mình mang đến hiện giờ không còn đến phân nửa, lòng của Cơ Minh cũng theo đó trầm xuống, nỗ lực lôi kéo Khương Trạch dấn sâu vào cuộc chiến, nhằm dùng chính binh sĩ Khương quốc đến quấy rầy Khương Trạch.

Khương Trạch tự nhiên có thể nhìn thấy ý đồ ở hắn, chỉ cao giọng hô một câu “Thối lui”, rồi mạnh mẽ tiến lên chặn lại đường lui của đối phương. Sau đó y lại vung trường thương lên, đem trường đao trong tay Cơ Minh đánh bay, mũi đao còn hung hăng đâm vào cơ thể của một tên Tùy quân bên cạnh. Chỉ nghe người nọ hét thảm một tiếng, sau đó liền tắt thở chết.

Con ngươi của Cơ Minh thắt chặt lại!

Tại thời khắc sinh liên quan đến sinh tử tồn vong này, hắn bỗng nhiên giống như bạo phát toàn bộ lực lượng, dưới chân như thiểm điện tiến sát đến trước mặt Khương Trạch. Cơ Minh cúi thấp người né tránh một thế công của trường thương, sau đó lại tung quyền hung hăng đánh về vị trí lá gan ngay dưới ***g ngực của Khương Trạch.

Khương Trạch lui lại một bước, dùng xảo kình làm tan bớt lực lượng của một quyền này, sau đó lại đâm mũi thương trong tay ra. Chỉ nghe “phập” một tiếng, bả vai của Cơ Minh đã bị đâm thủng, đồng thời bị găm vào một thân cây khô gần đó.

Lúc này, cuộc giao chiến của những binh lính còn lại cũng đã đến hồi kết thúc, Cơ Minh mang đến chín mươi bảy tên hảo thủ đều đã bỏ mình.

Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết Cơ Minh vô thức phát ra, Khương Trạch lạnh lùng nở nụ cười.

Y giơ tay lên, dùng sức rút mạnh trường thương, Cơ Minh gắt gao ôm chặt vai trái, có máu tươi từ khe hở của những ngón tay hắn chảy ra ngoài, mà gương mặt của hắn cũng là tràn đầy thống khổ, cả người ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi. Khương Trạch dừng lại một chút, cố gắng kiềm chế khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, chậm rãi đi đến bên người Cơ Minh, một cước dẫm lên vai bị thương của hắn.

Sau đó mũi chân hơi dùng sức, từ từ nghiền nát xương bả vai của đối phương.

Lập tức Cơ Minh thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, hắn ngẩng gương mặt nhuộm đầy máu tươi của mình lên, mở to mắt trừng Khương Trạch, nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Ngươi có bản lĩnh thì giết ta ——!”

Có lẽ bị bàn chân đã dính máu tươi bẩn thiểu, Khương Trạch bỗng nhiên có chút buồn nôn. Y nhẹ nhàng kiềm lại một hơi, tiếu ý nơi khóe miệng càng sâu: “Chỉ như vậy đã không chịu nổi?”

Y cúi người, dùng thanh âm chỉ Cơ Minh có thể nghe được nhẹ nhàng nói với hắn: “Vậy mà kiếp trước ta còn ở trên người ngươi xẻo hết ba ngàn năm trăm chín mươi chín đao mới khiến ngươi tuyệt khí. Kiếp này bất quá chỉ đả thương mà thôi, ngươi cũng không thể vô dụng như vậy chứ.”

“Tốt xấu cũng nên mạnh hơn một chút, để ta xẻo xong ba nghìn sáu trăm đau, kết liễu tiếc nuối từ kiếp trước nha.”

Sắc trời dần sáng.

Sao mai vén mây mà ra, triển lãm một chút mũi nhọn lấp lánh của mình, ánh sao chiếu lên gương mặt như ngọc của Khương Trạch, khiến y càng phảng phất giống như thần tiên hạ phàm, uy nghiêm xuất trần. Bọn lính ở đây, vào giờ khắc này hầu như đều không thể dời đi ánh mắt, si ngốc chăm chú nhìn y.

Chỉ là gương mặt xinh đẹp này trong mắt Cơ Minh lại chẳng khác gì ác ma Tu la. Hắn không dám tin những lời hoang đường mà mình vừa nghe được, chỉ có thể ngẩng đầu lên dùng ánh mắt căm hận chống lại đường nhìn khinh bỉ chẳng khác gì đang quan sát một con kiến hôi của Khương Trạch, cả hắn người bỗng nhiên dấy lên khủng hoảng.

Khi hắn tranh đoạt cùng Cơ Ngọc thất bại cũng chưa từng sợ hãi, lúc hắn cùng Diêu Hy hội hợp quyết ý mưu phản cũng không sợ hãi, vừa rồi tự mình xung phong đến đây thiêu hủy quân lương của Khương quân hắn càng không chút nào sợ hãi… Vậy mà, giờ khắc này khi trở thành tù nhân, phải đối diện với gương mặt điên đảo chúng sinh của Khương Trạch, hắn lại dấy lên sợ hãi!

Khương Trạch lạnh lùng nhìn biểu tình của Cơ Minh lúc này, cũng không tiếp tục nói thêm bất luận lời gì.

Y đứng lên, trong đủ loại ánh mắt rung động, kinh diễm, kính phục vân đạm phong khinh mà vứt lại trường thương, hạ lệnh đem Cơ Minh trói lại trông giữ nghiêm ngặt. Sau đó còn ngáp một cái, không nhanh không chậm xoay người về doanh trướng bổ sung giấc ngủ. Cho đến khi bước vào doanh trướng mới chậm rãi nói với thị vệ canh gác bên cạnh: “Thắt chặt cảnh giới, trước khi Tịnh Kiên Vương quay về không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào… Gọi thủ tịch quân y đến đây, trẫm có chuyện quan trọng thương lượng với hắn.”

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.

Khương Trạch bước vào doanh trướng.

Màn che chậm rãi hạ xuống, không gian xung quanh cũng theo đó tối sầm lại, đồng tử của Khương Trạch đột nhiên co rút, giống như không thể nhịn được nữa mà ngồi bệt xuống đất.

Đau quá… bụng… đau quá…

Khương Trạch gắt gao nhìn thẳng vào cái giường trước mặt, y muốn đứng dậy đi đến đó nhưng lại không đủ sức chống đỡ, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người đều nhẹ nhàng run lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, lưng áo không ngờ đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng!

Mới vừa rồi khi cùng Cơ Minh giao đấu, y không cẩn thận bị hắn đánh một quyền vào bụng. Thế nhưng khi nắm đấm của Cơ Minh chạm vào bụng y thì cũng đã tan mất chín phần lực đạo, rõ ràng một chút sức mạnh còn lại cơ hồ không thể thương tổn y mảy may.

Chỉ là cơn đau quỷ dị này cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện, nhanh đến mức Khương Trạch không kịp trở tay, cho dù y đã lập tức dùng nội lực để áp chế cũng không có tác dụng gì! Y biết mình căn bản không phải trúng độc, lại không biết trong doanh trại liệu có còn thám tử khác trà trộn hay không, vì vậy chỉ có thể cường chống trở lại doanh trướng.

Khương Tố không ở đây, y không thể lộ ra nửa phần thất thố trước mặt mọi người.

Khương Trạch chỉ có thể cuộn mình khom lưng, cả người nổi gân xanh, thống khổ vô lực nằm trên mặt đất lạnh lẽo như băng trong doanh trướng. Lúc này huyết sắc trên môi hắn đã rút đi gần hết, cơ hồ so với tuyết mùa đông còn trắng hơn vài phần, trên trán lại có từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Khương Trạch chỉ cảm thấy ý thức của mình từng chút một trở nên mơ hồ tán loạn, thế nhưng y đã vô lực giãy dụa, chỉ có thể một tay ôm chặt lấy bụng mình, một tay vươn ra gắt gao bấu chặt lấy đất bùn trước mặt.

Y đúng là trực tiếp bị đau đến bất tỉnh!

Bởi vì tối nay Khương Trạch đã bố trí không ít chuyện, vì vậy nhóm quân y cũng là không ngủ, nghe nói đế vương triệu kiến, Lý ngự y cũng là thủ tịch quân y liền thoải mái đi đến doanh trướng gặp Khương Trạch trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Đã gần một năm cùng nhau câu kết làm việc xấu, Lý ngự y tự nhiên hiểu hiện giờ Khương Tố không có mặt, Khương Trạch phỏng chừng thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mình. Dọc theo đường đi, bên tai Lý thái y không ngừng nghe được đám binh lính thấp giọng kể lại Khương Trạch là như thế nào thông tuệ dũng mãnh, lão cũng bất giác điều chỉnh sắc mặt, khi nhìn thấy doanh trương thì vội vã chỉnh lý quần áo một phen. Đầu tiên lão ở bên ngoài doanh trướng hành lễ cầu kiến Khương Trạch, khi không thấy bên trong phản ứng chút nào lại trù trừ một lát mới xốc lên màn che tiến vào trong.

Sau đó, lão liền nhìn thấy Thiên tử đang cuộn tròn thân thể bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Lý ngự y hiện tại vô cùng kinh hoảng.

Đợi đến khi trái tim đập chậm lại một chút, Lý ngự y vốn định ra ngoài doanh trướng hỏi thị vệ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nghĩ đến trí tuệ của Khương Trạch, lại nghĩ đến mấy chữ “Có chuyện quan trọng cần thương lượng.” khi thị vệ đến tuyên triệu liền cố trấn định một chút. Lão mở miệng run rẩy quỳ xuống giúp Khương Trạch bắt mạch, sau đó cẩn thận dò xét trên dưới cao thấp cả người y một phen.

Dưới sự hoảng loạn, lão phát hiện dưới thân Khương Trạch có một chút máu tươi thế nhưng lại hoàn toàn không tìm được bất cứ vết thương nào, mạch tượng cũng là hỗn loạn quỷ dị không thể bình phán, vừa không giống thụ thương cũng không giống trúng độc… Sau khi xác nhận sinh mệnh Thiên tử cũng không có nguy hiểm gì lão mới hít sâu một hơi, cố gắng dìu Khương Trạch nằm lên giường.

Sau đó Lý ngự y cố gắng bình tâm tĩnh khí, đợi hoảng loạn trong lòng giảm xuống mới lần nửa giúp Khương Trạch chẩn mạch.

Lúc Khương Trạch tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Y cảm thấy trong miệng có một cổ tư vị cổ quái, cực kỳ đắng chát liền vô ý thức phun ra ngụm thuốc, sau đó liền nghe được bên cạnh vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Bệ hạ xin cố nhịn một chút, thuốc này không thể nhổ ra!”

Khương Trạch định thần một lát mới nhận ra người bên cạnh chính là Lý ngự y.

Tuy đã nhiều lần cùng người này bày trò lừa gạt Khương Tố, thế nhưng lúc này y vẫn híp mắt hoài nghi hỏi: “Lý ngự y, vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

Lý ngự y buông chén thuốc trong tay xuống, cúi người hành lễ, đồng thời cũng muốn che giấu gương mặt phức tạp của mình: “… Là Tịnh Kiên Vương lo lắng an nguy của bệ hạ, cố ý lệnh hạ quan tùy quân xuất chinh.”

Đôi mày của Khương Trạch giãn ra, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp: “Được rồi, ngươi dậy đi.”

Lý ngự y rất biết đều đứng dậy, lão rất cẩn thận dò hỏi Khương Trạch: “Bệ hạ, hiện nay cảm thấy… cảm thấy thế nào?”

Khương Trạch hít sâu một hơi cảm thụ cơ thể của mình.

Ngoại trừ có chút đau đầu chóng mặt, tứ chi vô lực, trong bụng còn có một chút đau đớn thì tựa hồ cũng không có gì đáng lo ngại. Y vừa định xuống giường đi lại hai bước thì Lý ngự y đã hoảng loạn chạy đến ngăn cản, sau đó chỉ thấy lão ngập ngừng lúng túng phun ra một câu “Thân thể của bệ hạ hư nhược, cần phải tĩnh dưỡng “, Khương Trạch nhất thời cảm giác có chút cổ quái.

Y liếc mắt nhìn Lý ngự y một chút, nhướn mày hỏi: “Trẫm hiện tại bị làm sao?”

Nhớ đến bình thường vẫn cùng với người này liên hợp lừa gạt Khương Tố, ngay cả y ngủ không ngon giấc khiến viền mắt có chút thâm đen cũng bị lão nói thành cần chính vất vả, cần phải tĩnh dưỡng, Khương Trạch liền khoát khoát tay nói: “Tịnh Kiên Vương không có mặt, ngươi cứ nói thật ra.”

Thần sắc Lý ngự y vẫn là xấu hổ ngập ngừng, Khương Trạch nhìn thấy gương mặt già nua của lão cũng sắp nhăn thành đóa hoa cúc, bộ dạng do dự muốn nói lại thôi: “… Cái này… bệ hạ hiện tại… cũng không phải bị bệnh…”

Khương Trạch hơi hơi nâng cằm.

Y ngưng mắt thật sâu nhìn lý ngự y, lại dùng ngón trỏ tay phải đã được băng bó cẩn thận nhẹ nhàng gõ lên giường gỗ: “Trẫm cũng không phải loại người giấu bệnh sợ thầy, ngươi cứ nói.”

Lý ngự y lại lần nữa cảm nhận được một cơn da đầu tê dại, trái tim vì khẩn trương sợ hãi mà nhảy lên tận cuống họng. Lão gắt gao hít sâu một hơi, nhắm mắt cắn răng nói: “Đây… bệ hạ đây… đây là có hỷ mạch!”

“Hỷ mạch?” Dầu ngón tay của Khương Trạch hơi dừng lại.

Y đem hai chữ này dạo qua một vòng trong đầu, nhất thời không nghĩ ra có ý nghĩa gì, liền mở miệng dò hỏi: “Hỷ mạch là bệnh gì?”

Nét mặt của Lý ngự y càng thêm quỷ dị xấu hổ, mồ hôi trên trán lại từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống: “… Đây, đây là…”

Khương Trạch hơi hơi nhíu mày nhìn bộ dạng của người trước mặt, bỗng nhiên giống như bừng tỉnh đại ngộ mà mở to mắt.

—— Y đã nhớ ra hỷ mạch là cái gì rồi.

Nét mặt của Khương Trạch trong nháy mắt liền lạnh xuống.

Y chậm rãi rút tay về, cười lạnh một tiếng: “Y thuật không tinh nhưng lá gan cũng thật lớn mà. Dám trêu đùa Thiên tử như vậy, tội đáng chết vạn lần! Người đâu, mau kéo kẻ này xuống —— trảm!”

————————–

1/ Lão ấu phụ nhụ: Nhụ ở đây là trẻ con còn bú sữa, ấu cũng là trẻ con nhưng thuộc dạng đã có thể đi, có thể chạy. Như vậy câu này có thể hiểu là ‘người già trẻ con phụ nữ hài nhi’.



Bình Luận (0)
Comment