Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 9


Sau khi mở cung yến, mọi người trong kinh thành đều bàn luận về vị Vân Dật Công chúa mới về nước này.

Mặc dù trong vòng mười năm, Phùng Tĩnh Tô luôn về nước vào cuối mỗi năm nhưng vì thời gian đó quá ngắn ngủi, ngay cả người trong Hoàng cung cũng khó mà thấy được nàng chứ đừng nói đến các vị quan gia tiểu thư.

Vốn dĩ dung mạo của Tiết Tam tiểu thư đã là bậc nhất kinh thành, bây giờ so lại, dung mạo của vị Vân Dật Công chúa này hoàn toàn có thể đem ra tranh cao thấp với Tiết Ngải.
Hôm nay, Thái Tử và Trang Nhược Thủy cùng đi đến Phượng Đức cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Khi đang nói chuyện, mọi người nhắc đến việc xảy ra ở cung yến mấy ngày trước.

“Bổn cung thấy Tiết Tam tiểu thư chỉ hơi ngờ nghệch chút, dung mạo lại rất xinh đẹp.

Cũng may chỉ là một Trắc Phi, chỉ cần hầu hạ ngươi tốt là được, không cần quá khôn khéo.”
Năm nay Thái Tử Phùng Nghiệp hai mươi hai tuổi, hai năm trước, người nhà họ Trang muốn kết thân, Hoàng Hậu đứng ra làm chủ, nhận Trang Nhược Thủy làm Trắc phi của Thái Tử, năm ngoái, Hoàng Hậu lại nhận Tiết Ngải làm Trắc Phi, mà chính phi chân chính cũng đã được Hoàng Hậu định trước, người đó là Công Chúa trưởng của nước Lịch sát vách, kể từ đó, người trong kẻ ngoài đều biết Hoàng Hậu rất yêu thương đứa con trai này.
“Mẫu hậu nói rất đúng.” Trước mặt Hoàng Hậu, Thái Tử luôn luôn nói gì nghe nấy, dáng vẻ lễ độ nho nhã nhưng vẫn có khí khái của trữ quân* một nước.
* Trữ quân: dịch thô là vua dự trữ, nghĩa là Thái Tử.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, Thái Tử có việc bận nên phải rời đi trước.

Hoàng Hậu thấy Trang Nhược Thủy như có tâm sự nặng nề, mở miệng hỏi: “Nhược Thủy, ngươi e sợ Tiết Ngải ư?”
Trang Nhược Thủy ngẩng đầu, nàng là họ hàng của Hoàng Hậu, từ nhỏ, Hoàng Hậu đã rất thương yêu nàng, bây giờ là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, hai người càng thêm thân cận hơn.
“Nhi thần không dám giấu diếm mẫu hậu, cung yến hôm đó, nhi thần nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Tiết Tam tiểu thư, vốn dĩ đã vui mừng thay cho điện hạ, nhưng lại cũng bắt đầu lo lắng cho chính mình.” Trang Nhược Thủy cầm khăn chấm lên khóe mắt, bộ dáng nhu thuận cố nén bi thương: “Nhi thần hiểu rằng không nên ghen ghét, nhưng Tiết Tam tiểu thư có gia thế hùng mạnh như vậy, lại là mỹ nhân hiếm có…” Nàng cười khổ một cái: “Nhi thần sợ chỉ nghe tân nhân cười, đâu thấy cố nhân khóc*.”
* Đại ý nói Thái Tử có mới nới cũ.
Hoàng Hậu vẫy tay gọi, ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh mình, kéo tay của nàng, nói: “Đứa nhỏ này, ngươi luôn luôn thích suy nghĩ lung tung.


Vì sao bổn cung lại muốn ngươi vào Đông cung sớm như vậy? Mặc dù vị trí Chính phi phải để trống cho Công chúa nước Lịch, nhưng người ta cũng chỉ là một Công chúa gả xa mà thôi, đến nước Vân rồi làm gì được nữa.

Người là người vào Đông cung sớm nhất, thuộc hạ bên đó chắc chắn sẽ nghe ngươi.

Tiết Ngải là người đẹp, nhưng cũng chỉ là người đẹp.

Ngươi xem nàng như cái bình hoa để cúng bái là được rồi.

Nhược Thủy, Thái Tử là Hoàng Đế tương lai, hậu cung sau khi kế vị còn có bao nhiêu người nữa? Rồi sẽ có một ngày ngươi ngồi vào vị trí này của bổn cung, chẳng lẽ lại ghen ghét với chúng phi tần?” Có rất nhiều tin tức được ám chỉ trong lời nói của Hoàng Hậu.
Sau khi nghe những lời này, khuôn mặt Trang Nhược Thủy hiện đầy vẻ kinh ngạc lại vui mừng, rất nhanh đã thu liễm: “Mẫu hậu cứ đùa, làm sao nhi thần có phúc khí được như mẫu hậu?”
“Đường do mình bước đi.

Nếu ngươi cứ một mực chỉ ghen ghét, đừng nói Thái Tử không thích mà sợ là trong cả Hoàng cung này cũng không có chỗ ở cho ngươi.” Đây chính là điển hình của lòng tốt và quyền uy.

Một mặt, Hoàng Hậu lấy lợi ích tương lai dụ dỗ Trang Nhược Thủy, mặt khác lại cảnh cáo nàng.
Trang Nhược Thủy cúi đầu: “Mẫu hậu dạy phải, nhi thần biết sai rồi.”
“Ngươi là người thông minh, cũng rất quan tâm đ ến Thái Tử, trong lòng bổn cung hướng về ngươi nhiều hơn.

Ngươi cũng đừng vội vàng mà gây sự với Tiết Tam tiểu thư bên kia, với tính tình như thế của nàng thì cũng không đáng để ngươi tốn tâm tư.

Ngươi nên quan tâm làm sao để chăm sóc tốt Thái Tử đi.” Về cơ bản, Hoàng Hậu vẫn hài lòng với Trang Nhược Thủy.


Trang Nhược Thủy vào Đông cung được hai năm, quản lí Đông cung ngay ngắn rõ ràng, chăm sóc Thái Tử từng li từng tí khiến thân mẹ ruột này cũng bớt lo lắng.

Về chuyện ghen ghét thì vợ chồng trẻ tránh không khỏi, qua mấy năm sẽ khác, không phải chuyện lớn.
Mấy ngày nay, sau khi tan học, Phùng Tĩnh Tô thường đến thư phòng của Đức Phi xem danh sách quan hệ của quan viên.

Nàng cũng không muốn chỉ phóng tầm mắt trong thâm cung này, mục đích của nàng từ đầu đến cuối đều là tiền triều, dã tâm của nàng cũng chỉ ở tiền triều.

Mà trước mắt, nàng không có người để dùng nơi tiền triều, đây cũng không phải một khởi đầu tốt.
“Thái Tử tranh đấu cùng Nhị Hoàng Tử rất kịch liệt, mặc dù Hoàng Hậu đè ép Quý phi ở trong cung, nhưng Nhị Hoàng Tử lại làm việc rất tốt, được Hoàng Đế khen thưởng, trước mắt thì danh tiếng sắp lấn át được Thái Tử, gần đây Thái Tử cũng cố gắng thể hiện, nhưng mà cũng không có hiệu quả cho lắm.” Thúy Điệp cũng chỉ nghe Đức Phi nói ở bên kia, nàng làm cả ngày ở Thận Hòa cung, tin tức trên tiền triều có hạn, hơn nữa còn có mấy cung nhân nhiều chuyện, độ tin cậy cũng không cao.
Phùng Tĩnh Tô nghĩ nghĩ: “Ngươi hỏi thăm giúp ta một chút xem chuyện cần làm gần nhất của Thái Tử là chuyện gì.”
“Vâng ạ.” Thúy Điệp đáp, quay người muốn đi nhưng lại dừng bước.
“Còn việc gì nữa?”
“Công chúa, Như Ý cùng Phương Phỉ ỷ vào việc mình là đại cung nữ, hai ngày này luôn bắt nạt Tiểu Châu và Tiểu Đóa.” Thúy Điệp cũng không phải không đuổi được hai người này, nhưng hai người đó có Hoàng Hậu chống lưng, Thúy Điệp vẫn phải hỏi ý Phùng Tĩnh Tô.
“Cứ để bọn họ đợi, cho ăn no uống say, tiện thể nhắn với bọn họ rằng nếu bọn họ dám đi ra ngoài, ta sẽ đưa bọn họ về Phượng Đức cung.” Lúc có tâm trạng tốt, Phùng Tĩnh Tô cũng nguyện ý cho các nàng chút mặt mũi, dù sao cũng là người nhàn rỗi.

Nhưng nếu như nàng có việc bận, vậy thì chắc chắn là người sống chớ gần.
Trong kinh thành còn có hoa yến do Thượng Ninh Hầu phủ trồng, Tiết phủ nhận được thiếp mời, Phan thị luôn luôn mặc kệ mấy loại yến hội này, năm đứa con có đi hay không thì tự quyết định.
Tiết Oánh, Tiết Chỉ, Tiết Nhược sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này, Tiết Ngải luôn luôn không đi, Tiết Nghệ nhỏ tuổi nên còn tùy.

Lần này, Tiết Nghệ muốn ở nhà làm nốt việc phu tử giao, không đi.

Ngay tại lúc ba người còn lại gặp mặt ở cửa ra vào, chuẩn bị lên xe ngựa, không ngờ lại phát hiện Tiết Ngải cũng đang sửa soạn để chuẩn bị lên xe.

“Tam muội, ngươi còn muốn tham gia yến hội của Thượng Ninh Hầu phủ sao?” Ngữ khí của Tiết Oánh cũng khá băn khoăn.
“Vâng.” Tiết Ngải cười cười.

Mặc dù đã thay đổi cách ăn mặc nhưng từ trên xuống dưới người nàng đều là trang sức và quần áo của năm ngoái, nhìn đã thấy khác với ba vị tiểu thư kia.
Mặc dù Tiết Oánh không vui lắm nhưng mình cũng không có lí do để không cho Tiết Ngải đi, đành phải lên xe cùng nàng.
“Khi đến Hầu phủ, ngươi tuyệt đối đừng có làm ra cái trò cười gì.” Đến tận khi xuống xe, Tiết Oánh vẫn không yên lòng mà dặn dò.
“Ta đã biết.” Dường như Tiết Ngải nhìn không ra ngữ điệu và ánh mắt ghét bỏ của Tiết Oánh.
Tiết Ngải cũng rất nghe lời.

Mặc dù bộ quần áo lỗi thời của nàng khiến cho các quan gia tiểu thư chỉ trỏ, nhưng mà đến khi hết buổi ngắm hoa, Tiết Ngải cũng không làm ra việc gì kinh người.

Nàng vẫn luôn yên lặng đứng ở một nơi nào đó, câu nệ mà nhìn hoa và mọi người xung quanh, đối với sự khiêu khích của người khác, nàng cũng chỉ mỉm người đáp lại, không có ý muốn trả thù.
Từ đó về sau, Tiết Tam tiểu thư luôn luôn không có mặt trong các yến hội lại liên tục xuất hiện.

Chỉ khác ở một chỗ là khi người khác tham gia yến hội luôn cố gắng thể hiện bản thân, chiếm được danh tiếng, Tiết Ngải lại chỉ có mặt, lặng yên không phát ra tiếng như một người tàng hình.

Nhiều khi, sự có mặt của nàng làm người khác phân vân, vì nàng thật sự không có cảm giác tồn tại trong lòng người khác.
“Mẫu thân, người nói xem Tam muội có ý gì?” Đến cùng, Tiết Oánh vẫn còn bất mãn.

Chỉ cần Tiết Ngải xuất hiện thì Đại tỷ như nàng lại phải hao tâm tổn trí trông coi, mặc dù càng ngày Tiết Ngải càng không cần người khác trông coi nhưng Tiết Oánh lại cảm thấy đi cùng muội muội là một chuyện rất mất mặt.

Mấy tiểu thư khác chắc chắn sẽ so sánh hai người với nhau, mặc dù nàng hơn Tiết Ngải ở mọi mặt nhưng nếu xét về dung mạo, nàng thật sự không sánh bằng.

Cho dù có quần áo và đồ trang sức tốt bao nhiêu cũng không sánh bằng cái nha đầu đầu gỗ ăn mặc lỗi thời kia.
“Nàng ư, chắc là phát hiện kém ngươi rất xa, lúc này mới muốn tham gia yến hội, xuất hiện nhiều một chút.


Nếu ngươi thực sự không thích, lần sau mẫu thân không cho nàng tham gia nữa.” Mỗi lần nhìn thấy Tiết Ngải, Phan thị đều sẽ nhớ tới người con trai chết yểu của mình, Tiết Ngải chính là một cây gai trong lòng nàng, càng đâm càng sâu.
Cứ như vậy, Tiết Ngải bị cấm tham gia yến hội, Mộng An không phục, nàng thấy ấm ức thay tiểu thư nhà mình, nhưng mà cũng không thể làm gì khác.
“Tiểu thư, tại sao Hoàng Thượng vẫn chưa cho Thái Tử cưới ngài? Rời khỏi cái nhà này rồi thì ngài cũng không phải chịu mấy thứ này nữa.” Mộng An còn sốt tuột thay Tiết Ngải.

Dưới góc nhìn của nàng, biện pháp duy nhất để có thể giải quyết khốn cục trước mắt chính là gả vào Đông Cung.
Tiết Ngải nghe thì thấy rất thú vị: “Ngươi muốn xuất giá phải không?”
“Tiểu thư, nô tỳ thật sự lo lắng cho ngài, ngài thì tốt rồi, còn nói đùa với nô tỳ nữa.” Mộng An giậm chân một cái rồi đi ra.
Tiết Ngải bật cười, da mặt của tiểu cô nương thật mỏng, đùa giỡn không nổi.
Gả vào Đông Cung là đường lui tốt hay sao? Tiết Ngải hiểu rõ trong lòng mình muốn làm gì, nàng ẩn nhẫn trong nhà nhiều năm như vậy, Đông Cung không phải thứ nàng muốn.

truyện đam mỹ
Gần đây Thái Tử bị Nhị Hoàng Tử Phùng Thâm đoạt danh tiếng nên khó tránh khỏi việc tâm trạng buồn bực.

Việc Hoàng Đế giao cho hắn là đi xây dựng công trình hộ đê, không nói đến việc làm sai bị trách phạt, mà ngay cả làm tốt cũng không thể lấy lòng.
Mặc dù Thái Tử có tâm kế nhưng hắn hiểu có chút tiền có thể cầm, có chút tiền không thể cầm.

Đê điều liên quan đến tính mạng của bách tính bên bờ, chút tiền này, hắn không thể cầm cũng không dám cầm, lũ lụt xảy ra mỗi năm, một khi đê vỡ, dĩ nhiên hắn sẽ bị liên lụy.

Đến lúc đó, coi như Hoàng Đế muốn che chở hắn, Nhị Hoàng Tử ở bên kia cũng cắn hắn không tha.

Thế nhưng cái chuyện xây đê này, bao nhiêu tiền đắp vào cũng tan theo bọt nước, không có vấn đề thì không ai nhớ công của hắn, xảy ra chuyện gì thì tất cả đều là do sai lầm của hắn.
“Điện hạ, Vân Dật Công chúa yết kiến.” Trên tầng hai của trà lâu Ngoạ Vân Cư nằm trên đường Chu Tước, Thái Tử ngồi đối diện Phùng Tĩnh Tô.
“Nghe nói Phụ hoàng cho ngươi một lệnh bài có thể tùy ý ra vào Hoàng cung, ngươi biết có rất nhiều người ghen tị không?” Thái Tử không biết rõ nguyên nhân Phùng Tĩnh Tô xuất cung để gặp mình, mặc dù là huynh muội nhưng thân tình trong Hoàng gia vốn mờ nhạt, huống chi Phùng Tĩnh Tô rời đi mười năm, hai người lại do hai mẫu thân khác sinh ra, cái gọi là thân tình chỉ là quen thuộc hơn người bình thường một ít thôi.
“Nghe nói gần đây Hoàng huynh phiền lòng vì việc hộ đê phải không?" Phùng Tĩnh Tô tự tay rót chén trà cho Thái Tử.
Thái Tử run lên, việc mình cần làm cũng không phải chuyện bí mật, nhưng Phùng Tĩnh Tô chỉ là con gái, sao lại quan tâm như vậy? Hậu cung tranh đấu từng vòng từng vòng, tiền triều lại càng sâu hơn, khó trách Thái Tử sẽ cẩn thận như vậy..

Bình Luận (0)
Comment