Lời nói của Lâm Phàm khiến nụ cười trên mặt Từ Diễm Hồng và Hoàng Đào hơi sững lại.
Hai người lập tức choáng váng như bị giãm vào đuôi.
"Tên khốn kiếp, mày nói ai là kẻ lăng nhăng?"
Trên mặt Từ Diễm Hồng tràn đầy kinh ngạc cùng tức giận.
Còn chàng trai trẻ Hoàng Đào cảm thấy như bị tát thật mạnh vào mặt, cảm giác xấu hổ xen lẫn tức giận:
"Mày mới bất lực! Cả nhà mày đều bất lực!" Hai người phản ứng kích động bất thường. Vừa nghe thấy điều này!
Nụ cười của Lâm Phàm càng trở nên thú vị hơn, hắn nhìn chằm chằm Từ Diễm Hồng, thích thú nói:
“Trên người cô dù đã xịt nước hoa Estee Lauder nhưng vẫn không giấu được mùi rượu và mùi cơ thể!
Chắc hẳn đêm qua cô đã say khướt và trên người cô có mùi của ba loại nước hoa nam khác nhau!
Cho nên, chắc là cô đã đến động phònhi.
Chậc chậc, một lần gọi tận ba người, cô cũng thật h@m muốn đấy!"
Cái gì!
Lời nói của Lâm Phàm giống như một tia sét giữa trời xanh, khiến Từ Diễm Hồng choáng váng.
Cô ta nhìn Lâm Phàm như thể đã nhìn thấy một con quỷ. Không...không thể nào!
Cô ta rõ ràng đã tắm rồi, rõ ràng là đã xịt rất nhiều nước hoa rồi cơ mà?
Làm thế nào mà tên này có thể ngửi thấy được?
Làm sao có thể.
Đầu của Từ Diễm Hồng lúc này đã hoàn toàn dừng hoạt động rồi, cô ta thậm chí không kịp phản ứng.
Tuy nhiên, đó không phải là tất cả.
Lâm Phàm đảo mắt, nhìn thẳng về phía thanh niên Hoàng Đào, cười đáng sợ:
"Huyệt bạch hội của anh màu đen, da mặt màu vàng, mắt trũng sâu, đờ đẫn, đây là dấu hiệu thể chất cực kỳ suy yếu! Thể chất suy yếu dẫn đến suy thận, suy thận tức là bất lực tình d*c! Chậc chậc, xem ra cả đời anh sẽ không hưởng thụ được niềm vui của một người đàn ông rồi!”
Uỳnh!
Câu nói này như sấm sét, khiến thanh niên Hoàng Đào toàn thân run rẩy, dường như không dám tin vào tai mình.
Suy nhược cơ thể và suy thận! Suy thận dẫn đến bất lực tình d*c!
Những lời của Lâm Phàm giống hệt như lời nói của vị bác sĩ Trung y già mà anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để khám bệnh.
Điều này khiến Hoàng Đào hoàn toàn sững sờ.