Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 100

Chương 100:

Trình Tuyết Ý khựng lại một chút, không quay đầu lại đáp: "Ta sinh ra ở trần gian, khi còn nhỏ mọi người đều cho rằng ta là yêu nghiệt, phụ mẫu sợ ta ra ngoài bị bắt nạt nên hầu như không cho ta ra khỏi cửa."

"Ta luôn bị nhốt trong nhà, thứ đồ chơi tốt nhất ta từng thấy chính là con chó hoang mà phụ thân ta mang về."

Quả là một "chó hoang" khó thuần, phụ thân cho nàng ba ngày để giết, nếu không xong sẽ bị phạt, nàng đã chịu không ít đau khổ.

Thẩm Nam Âm nhìn bóng dáng nàng một lúc mới tiến lại gần hơn một chút, thấp giọng nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Sau này ta sẽ đưa muội đến tất cả những nơi muội muốn, cùng muội ngắm nhìn thế giới rộng lớn, muôn hình vạn trạng."

... Người này có phải bị bệnh không, sao cứ thích nói những lời khiến người ta khó trả lời thế?

Trình Tuyết Ý giật giật mí mắt, không đáp lại hắn, mỉm cười nhìn về phía chủ quán: "Nặn xong rồi? Đa tạ nhé!"

Nàng nhận lấy hai con Ma Hát Nhạc từ tay chủ quán, chủ quán nặn rất đẹp, quần áo trang sức trên tượng đất giống hệt với hai người bọn họ.

Nhưng Ma Hát Nhạc lại cười rất ngốc nghếch.

Trình Tuyết Ý so sánh với Thẩm Nam Âm, lắc đầu nói: "Chủ quán, ông nặn đại sư huynh của ta sai rồi, đại sư huynh làm sao lại cười ngốc thế này?"

Chủ quán nói: "Tiên tử trách oan cho ta rồi, vừa rồi cô nương không quay đầu lại nên không nhìn thấy thần sắc của tiên trưởng, nếu thấy, sẽ biết ta không nặn sai đâu!"

Trình Tuyết Ý cuối cùng cũng nhìn vào mắt Thẩm Nam Âm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc không thể chấp nhận: "Đại sư huynh, huynh thật sự cười như vậy sao?"

Thẩm Nam Âm muốn nói lại thôi, lúc đang không biết nên trả lời như thế nào thì tay bị Trình Tuyết Ý nắm lấy, vội vàng rời khỏi nơi náo nhiệt.

"Nhanh giấu đi, cười ngốc như vậy nhìn dễ bị lừa lắm, đừng để người ta lừa mất."

Trình Tuyết Ý nắm tay quay lưng đi đằng trước hắn.

Thẩm Nam Âm rất ít khi có những khoảnh khắc nhàn hạ, hiếm khi được dạo chơi, lại còn đúng vào dịp Thất Tịch, hắn luôn cảm thấy đây là ý trời.

Còn về việc ý trời an bài như vậy là vì cái gì, chưa đến giây phút cuối cùng thì không ai biết được.

"Để ta cầm."

Thẩm Nam Âm bước nhanh đuổi kịp, lấy một con Ma Hát Nhạc từ tay nàng.

"Mỗi người một con. Trước kia muội chẳng phải nói ở chỗ muội không có đồ của ta sao? Chỉ tặng muội một đôi hoa tai cũ thật sự ngại quá, hôm nay chúng ta đổi Ma Hát Nhạc đi."

Trình Tuyết Ý tươi cười rạng rỡ nói: "Đại sư huynh cầm của ta, ta cầm của đại sư huynh, sau này nếu chúng ta không gặp nhau nữa, huynh nhớ ta thì lấy ra xem."

Nếu quá hận, cũng có thể lấy ra để trút giận.

Câu nói tiếp theo Trình Tuyết Ý không nói ra, nàng cất kỹ con Ma Hát Nhạc của mình, sau đó đi vào cửa hàng quần áo bên cạnh.

"Đổi bộ y phục đi, y phục đệ tử của Càn Thiên Tông nổi bật quá."

Bọn họ đi trên đường phố đông đúc, không ít người ngang qua đánh giá bọn họ.

Thẩm Nam Âm nắm chặt con Ma Hát Nhạc giống hệt nàng rồi ngoan ngoãn đi theo vào cửa hàng quần áo.

Nàng đang nói thầm gì đó với bà chủ, vẻ mặt thần thần bí bí.

Nếu đã nói nhỏ, chắc chắn là không muốn người khác nghe thấy, Thẩm Nam Âm rất quân tử mà tạm thời che chắn thính giác.

Hắn đi dạo quanh cửa hàng rồi dừng lại bên cạnh một chiếc váy đỏ, tâm trí có chút phiêu lãng.

Khi nhớ nhau thì lấy ra xem.

Vốn là một câu nói rất hay, nhưng tiền đề là bọn họ không gặp lại nhau nữa, vấn đề này rất lớn.

Không nên đưa ra giả thiết như vậy.

Bọn họ là sư huynh muội, cùng một tông môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, làm sao mà không gặp được.

Trước kia hắn thường nghe Tô trưởng lão nhắc đến vận may, lúc đó hắn không cảm thấy gì, bây giờ mới thấm thía.

Bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, Thẩm Nam Âm quay đầu lại, đập vào mắt hắn là đôi mắt sáng long lanh của Trình Tuyết Ý, nàng nhìn hắn cười cười nói: "Đại sư huynh, huynh thích chiếc váy này sao?"

Thẩm Nam Âm vội vàng nhìn chiếc váy đỏ trước mặt, chiếc váy rất bình thường, không phải pháp y, không có công dụng chống lạnh hay thủy hỏa, nhưng ưu điểm là rất đẹp, màu đỏ kim rất hợp với làn da và khí chất của nàng.

"Huynh thích, ta mặc cho huynh xem nhé?"

Trình Tuyết Ý tuy hỏi nhưng không thèm chờ câu trả lời của hắn mà trực tiếp gọi bà chủ: "Bà chủ, làm phiền lấy chiếc váy này cho ta thử."

Bà chủ liên tục nói "vâng", lúc đi tới còn liếc nhìn Thẩm Nam Âm với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thẩm Nam Âm vốn dĩ cảm thấy mua váy cho Tuyết Ý không có gì đáng xấu hổ, nhưng bị nhìn như vậy, lại có cảm giác chuyện này không đơn giản chỉ là mua váy.

Hắn bỗng nhiên trở nên lúng túng, vành tai đỏ lên, lùi về sau vài bước nói: "Cất đi, còn có chuyện chính phải làm, mặc y phục thế này không tiện lắm."

Trình Tuyết Ý lại nói: "Không có gì bất tiện cả, ta đi thay cho huynh xem."

Nàng cầm váy đi vào phòng thay đồ sau tấm bình phong, Thẩm Nam Âm đi theo vài bước, sợ nhìn thấy gì đó không nên nhìn liền nhanh chóng dừng lại.

Bà chủ đứng ở một bên luôn nhìn hắn cười nham hiểm, khiến Thẩm Nam Âm rất không thoải mái.

Nghĩ đến bộ y phục đệ tử Càn Thiên Tông trên người hơi bắt mắt, hắn cũng muốn mượn chỗ thay quần áo, nhưng Trình Tuyết Ý đã bước ra trước khi hắn kịp hành động.

Nàng thay đồ rất nhanh, thậm chí còn xõa cả tóc xuống.

Chiếc váy đỏ với tay áo rộng quả nhiên rất hợp với nàng như Thẩm Nam Âm tưởng tượng, nàng giống như một con bướm đỏ xinh đẹp bước ra từ làn khói lửa, vừa kiêu sa lại ngạo nghễ.

Thẩm Nam Âm lập tức quên mất mình định làm gì, hắn nhìn nàng chậm rãi bước tới, đưa tay vén mái tóc đen dài.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng xõa tóc, nàng luôn thích bện tóc để tiện hành động.

"Đại sư huynh." Nàng đi tới, nhìn tư thế của hắn, tò mò hỏi: “Huynh muốn đi đâu?"

Thẩm Nam Âm tìm lại được giọng nói của mình, bình tĩnh nói: "Không đi đâu cả."

Hiện tại hắn không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh nàng.

Bên cạnh vang lên tiếng cười, Trình Tuyết Ý thấy bà chủ cười đến mức híp cả mắt, bỗng nhiên cũng có chút ngại ngùng.

Nàng hắng giọng, thanh toán tiền rồi kéo Thẩm Nam Âm rời đi.

Thẩm Nam Âm đi theo nàng, không biết đã qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh trở lại, thị trấn nhỏ bị bỏ lại phía sau, dưới bầu trời đầy sao, Trình Tuyết Ý quay đầu lại nói với hắn: "Gọi kiếm ra, cùng ta đi một nơi."

Thẩm Nam Âm đương nhiên sẽ không từ chối, hắn chỉ quay đầu nhìn lại phía sau một cái rồi hỏi nàng: "Không dạo nữa à?"

Trình Tuyết Ý lắc đầu: "Không cần, nhìn sơ qua là được rồi, chuyện gì cũng không nên quá sa đà."

Lời nàng nói rất có lý, nhưng Thẩm Nam Âm lại vô cớ muốn nàng đừng tự kiềm chế bản thân làm gì.

Hắn có thể kiềm chế bản thân, người khác cũng có thể nghiêm khắc với chính mình, nhưng đối với Trình Tuyết Ý, hắn luôn muốn nàng tùy hứng hơn một chút.

"Chờ gọi kiếm ra, muội muốn đi đâu?"

Hắn cuối cùng cũng làm theo ý nàng, gọi ra bản mệnh kiếm, một lần nữa đưa nàng đến Minh Nguyệt Hồ.

Từ đây đến Minh Nguyệt Hồ đã rất gần, tối nay có thể đến nơi.

Trình Tuyết Ý dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu nói: "Cho huynh một niềm vui bất ngờ, đến lúc đó huynh sẽ biết."

Chiếc váy đỏ rất mỏng, mỏng hơn nhiều so với y phục đệ tử, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên người nàng qua lớp vải mỏng manh kia.

Nàng cuối cùng không còn lạnh lẽo như lúc mới gặp, xem ra gần như đã hấp thu xong Hoả Linh Long Đan.

Thẩm Nam Âm cảm nhận một chút, nhẹ giọng nói: "Muội kết đan rồi."

Trình Tuyết Ý khựng lại, gật đầu: "Phải. Lúc ở Thiên Môn vốn đã sắp Kết Đan, trong lúc hôn mê nhập ma lần này ta lại ngộ ra nên đã thành công tiến giai."

Kết Đan trong lúc hôn mê khi nhập ma sao?

Vậy tại sao không thấy lôi kiếp?

Trúc Cơ không có lôi kiếp, Kết Đan cũng không có luôn?

Tốc độ tu luyện của nàng từ Luyện Khí đến Trúc Cơ đã rất nhanh, từ Trúc Cơ đến Kết Đan lại càng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả thiên tài như Thẩm Nam Âm cũng phải bội phục, hắn vừa mừng cho nàng, vừa có chút bất an trong lòng.

Trình Tuyết Ý đột nhiên nói: "Đại sư huynh, sao huynh không nói gì?"

Thẩm Nam Âm im lặng một lúc mới nói: "Ta lo lắng lôi kiếp của muội."

Trình Tuyết Ý đang suy nghĩ nên bịa chuyện gì thì Thẩm Nam Âm đã tìm cho nàng một bậc thang để xuống.

"Muội tiến giai quá nhanh, ta lo lôi kiếp chưa đến ngay mà đang chờ đến cùng một lúc. Lôi kiếp Trúc Cơ cộng thêm Kim Đan nếu tách ra thì còn dễ ứng phó, nếu cùng lúc giáng xuống, ta sợ muội không chịu nổi."

"..." Trình Tuyết Ý khó khăn nói: “Không chịu nổi thì tìm đại sư huynh đỡ cho ta, được không?"

Thẩm Nam Âm nhanh chóng nói: "Được, nếu muội có cảm ứng, nhớ phải lập tức nói cho ta."

Trình Tuyết Ý hoàn toàn im lặng, mãi đến khi hai người đến Minh Nguyệt Hồ, dựa vào thủ lệnh để qua được lớp phòng vệ nghiêm ngặt, đi đến trước cửa Tàng Kiếm Các, nàng mới lên tiếng.

"Đại sư huynh, bản mệnh kiếm của sư tôn là Vô Phương, đúng không?"

Thẩm Nam Âm không biết vì sao nàng lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời chắc chắn: "Đúng vậy."

Trình Tuyết Ý ngẩng đầu nhìn tấm biển của Tàng Kiếm Các, lúc cửa điện mở ra, nàng bước vào trong, lại hỏi hắn một câu: "Vậy huynh có biết kiếm của Thần Nguyện sư thúc tên là gì không?"

Lúc Thẩm Nam Âm nhập môn, Lục Thần Nguyện đã hy sinh ở Phệ Tâm Cốc.

Hắn chưa từng gặp vị sư thúc này, cũng không biết bản mệnh kiếm của bà tên là gì.

Trình Tuyết Ý quay đầu lại, dưới bóng đêm mông lung, nàng mặc váy đỏ, tóc xõa, đôi mắt to sáng long lanh. 

 
Bình Luận (0)
Comment