Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 102

Chương 102:

Nhìn nàng như vậy, liền biết nàng đã nhận định thanh kiếm này.

Thẩm Nam Âm yên lặng chờ đợi bên cạnh, nghĩ đợi nàng tự mình lau sạch bản mệnh kiếm xong, sẽ giúp nàng xoa dịu cơn đau nhức ở ngón tay.

Mà khi thanh kiếm kia dần lộ ra diện mạo ban đầu, hắn bỗng nhiên sững sờ.

Vỏ kiếm toàn thân màu bạc, sau khi được lau sạch bùn đất, đã khôi phục lại diện mạo ban đầu, ánh bạc lấp lánh, không hề bị bùn đất làm hoen ố chút nào.

Trên chuôi kiếm khắc bốn chữ nhỏ tinh xảo, đó chính là tên của thanh kiếm này.

Không Niệm Tiền Trần.

Lại là Không Niệm Tiền Trần.

Thẩm Nam Âm đột nhiên hiểu ra vì sao sư tôn để mặc hắn tự mình đến lấy kiếm.

Chính là vì đến xem thanh kiếm này.

Suy đoán kỳ lạ tuy không có gì chứng minh, nhưng lại quẩn quanh trong tâm trí hắn, khiến hắn khó có thể quên được.

Trình Tuyết Ý hiển nhiên cũng nhìn thấy bốn chữ trên chuôi kiếm, nàng bỗng nhiên cười thành tiếng, dường như rất vui vẻ, nhưng Thẩm Nam Âm nghe tiếng cười đó lại chỉ cảm thấy nỗi buồn dâng lên từ tận đáy lòng.

Vui thì chắc chắn là có, nhưng đối với Trình Tuyết Ý mà nói, có lẽ nỗi buồn càng lớn hơn niềm vui.

Tiếng cười chất chứa bao nhiêu bất đắc dĩ, đau đớn cùng bất cam, Thẩm Nam Âm đều nghe thấy cả.

Hàng mi dài của hắn khẽ run, muốn chạm vào nàng, nhưng lại do dự không biết có nên hay không.

Trình Tuyết Ý ôm kiếm đứng dậy, nàng ôm chặt nó vào lòng như đang ôm lấy thứ quan trọng nhất đời mình.

Đối với kiếm tu mà nói, bản mệnh kiếm quả thật là thứ quan trọng nhất.

Thẩm Nam Âm cũng đứng dậy theo, thấy nàng xoay người lại, trên mặt thoang thoảng nước mắt.

Cuối cùng chiếc khăn trong tay cũng có tác dụng, hắn nhẹ nhàng đặt lên má nàng, lau đi những giọt nước mắt lăn dài.

Trình Tuyết Ý đứng im tại chỗ mặc hắn chăm sóc, hai tay ôm kiếm vô thức siết chặt hơn.

"Đại sư huynh." Nàng khẽ mở môi, nhẹ giọng nói: “Nó lập tức tiếp nhận ta, không hề có bất kỳ khảo nghiệm nào."

Thẩm Nam Âm đã nhìn ra, kiếm đã nhận chủ, khí tức của nó hòa hợp với nàng, tuyệt phối không thể nghi ngờ, sẽ không còn bất kỳ khảo nghiệm nào nữa.

"Lúc huynh có được bản mệnh kiếm cũng như vậy sao?"

"Không phải." Thẩm Nam Âm nói: “Ta ở Tàng Kiếm Các bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được Hồng Trần Kiếm nhận chủ."

Bảy bảy bốn mươi chín ngày, vượt qua bảy bảy bốn mươi chín cửa ải, cửu tử nhất sinh mới được tiên kiếm tán thành.

Đây mới là quá trình bình thường để có được một thanh kiếm.

Trường hợp thuận lợi như Trình Tuyết Ý đúng là hiếm thấy.

Tuyết Ý ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt lẩm bẩm nói: "Ta vừa bước vào, nó đã triệu hoán ta, ôn nhu gọi ta. Dù mắt ta có mù, chỉ cần dựa vào kiếm ý của nó cũng có thể dễ dàng tìm được."

"Nó không hề khảo nghiệm ta, cứ ở đó lặng lẽ chờ ta, ngoan ngoãn để ta lau sạch sẽ, ôm vào lòng."

"Nó đang đợi ta, đợi ta rất lâu rất lâu rồi."

Giống như mẫu thân, vĩnh viễn ôn nhu lặng lẽ nhìn nàng, chờ nàng.

Thẩm Nam Âm ôm Trình Tuyết Ý cùng thanh kiếm vào lòng, bên cạnh Thiên Hỏa hồ nóng bức khó chịu, nhưng cả hai đều không muốn lập tức rời đi.

Trình Tuyết Ý dựa vào lòng hắn, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng kia như thấy mẫu thân sống lại, cầm "Không Niệm Tiền Trần" dạy nàng luyện kiếm.

... Không Niệm Tiền Trần.

Trong lòng có một giọng nói lẩm bẩm tên kiếm, không phải nàng.

Trình Tuyết Ý giật mình cúi đầu, nhìn thấy thanh kiếm trong lòng lóe lên ngân quang nhàn nhạt.

Không phải giọng của nàng, vậy là của nó sao?

Nó chỉ đơn thuần đọc tên mình, hay còn ý nghĩa nào khác?

Trong lòng Trình Tuyết Ý dâng lên một nỗi chua xót không tên, đương nhiên nàng đã nghĩ đến việc không biết chấp niệm của mình có được mẫu thân chấp nhận hay không, trước khi chết mẫu thân chỉ muốn nàng có thể rời khỏi thông đạo, tự do tự tại, không vướng bận điều gì khác.

Mọi chuyện cũ, mọi ân oán đều đã qua, bà không hy vọng nàng bị vây trong quá khứ, hy vọng nàng tiến về phía trước.

Giống như tên kiếm này.

Nhưng Trình Tuyết Ý không làm được.

Làm sao nàng cam tâm?

Trời cao mặc chim bay là ước mơ của nàng, nhưng trong những ước mơ đó đều có bóng dáng của phụ mẫu.

Trình Tuyết Ý bình tĩnh cất kiếm đi, nàng nắm lấy tay Thẩm Nam Âm nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."

Bọn họ đến Tàng Kiếm Các là để tìm kiếm, đã có được kiếm thì nên rời đi.

Thẩm Nam Âm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Trình Tuyết Ý kéo mấy lần cũng không lay chuyển được hắn.

Nàng không khỏi quay đầu lại nhìn, xem hắn rốt cuộc đang do dự điều gì.

Đối diện, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phức tạp của hắn.

Thẩm Nam Âm đứng dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối, tia lửa từ Thiên Hỏa thiêu đốt thỉnh thoảng bay đến bên mặt hắn, hắn đứng đó nhìn nàng chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, bóng dáng của nàng trong mắt hắn trở nên mơ hồ.

Trình Tuyết Ý không nhịn được mà dùng linh lực kéo hắn, lần này cuối cùng cũng thành công.

"Đại sư huynh còn chần chừ gì nữa, không phải nói sau khi lấy được kiếm, huynh sẽ cùng ta đi một nơi sao?"

Nàng không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, Thẩm Nam Âm lại càng không muốn rời đi.

Hắn cứng đờ người, khi sắp bị nàng kéo ra khỏi cửa, hắn cố gắng dừng lại, khàn giọng hỏi: "Sư muội, ta có thể không đi được không?"

Trình Tuyết Ý quay đầu lại, nhìn cổ tay hắn bị nàng nắm chặt đến tím tái.

Mặc dù vậy, hắn không hề giãy giụa hay kêu đau.

Sự kháng cự lớn nhất của hắn chỉ là dùng ngữ khí gần như cầu xin hỏi nàng có thể không đi hay không.

Cỏ dại trong lòng Trình Tuyết Ý mọc um tùm, giọng nói cũng khàn đi: "Sao thế, chỉ là muốn đại sư huynh cùng ta đi một nơi thôi mà, là chuyện đáng mừng, làm như thể ta muốn giết huynh vậy?"

... À, nghĩ kỹ lại, chuyện nàng sắp làm, thật sự không khác gì giết hắn.

Trình Tuyết Ý bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng rất nhanh nàng lại thấy mình đúng lý.

Đâu phải hắn không thu hoạch được gì?

Tấm chân tình quý giá của nàng cũng chia cho hắn một chút, hắn nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.

"Đại sư huynh, đi thôi."

Thẩm Nam Âm rõ ràng không muốn đi, nhưng Trình Tuyết Ý nhất quyết muốn hắn đi cùng.

Cuối cùng cũng chỉ là trứng chọi đá, Thẩm Nam Âm bị nàng lôi ra ngoài.

Cửa điện Tàng Kiếm Các đóng sầm lại, bụi bay mù mịt.

Thẩm Nam Âm bạch y đứng bên cạnh cửa, thân hình cao gầy thẳng tắp in xuống một bóng đen.

Trình Tuyết Ý đứng trong bóng đen đó, rõ ràng nàng mới là người bị bao phủ, nhưng Thẩm Nam Âm lại có cảm giác bị nàng trói buộc, nghẹt thở đến mức không thể suy nghĩ bình thường.

Hắn bị ép đi cùng nàng, ánh mắt nàng không hề dừng lại trên người hắn, như thể con đường phía trước quan trọng hơn hắn.

Gió nhẹ phất qua, cảnh sắc trăng sáng bên hồ đẹp như tranh vẽ, nhưng trong lòng Thẩm Nam Âm lại xám xịt, ảm đạm không màu.

Hắn cử động cổ tay, nhẹ giọng nói: "Chước Chước, nhìn ta."

Trình Tuyết Ý khựng lại, theo lời hắn quay đầu, ánh mắt đúng là dừng trên người hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được chút chân tình nào.

Ánh mắt chạm nhau, hắn có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại không nói nên lời.

Thẩm Nam Âm bỗng nhiên nhớ đến con linh điểu bị thương mà hắn từng nuôi.

Nó bị thương rất nặng, không thể bay, cũng không thể cử động, ai cũng nói với hắn linh điểu không cứu được, nhưng hắn không nỡ nhìn nó chết nên mỗi ngày đều dành thời gian rảnh rỗi để chăm sóc nó, dốc hết tâm huyết, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì.

Linh điểu vẫn chết, thân thể nhỏ bé lông xù nằm trong tổ mà Thẩm Nam Âm làm cho nó, đó là lần đầu tiên Thẩm Nam Âm đối mặt với cái chết.

Mọi người đều bảo hắn chôn hoặc vứt nó đi, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà ngày ngày chăm sóc.

Hắn luôn muốn chờ đợi xem còn cơ hội nào không, cuối cùng lại chỉ chờ đến khi nó thối rữa và biến dạng hoàn toàn.

Sinh ra trong một gia tộc tu chân, lại vào thời điểm thái bình thịnh thế, từ nhỏ hắn chưa từng thấy cái chết thực sự, linh điểu đã dạy cho hắn một bài học.

Không lâu sau đó, hắn bái nhập Càn Thiên Tông.

Thẩm Nam Âm nghĩ đến những điều này, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.

Hắn nhìn thì trưởng thành, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn giấu đi sự mềm lòng cố chấp của thời niên thiếu.

Cho đến hôm nay, hắn vẫn không chịu từ bỏ, vẫn đang chờ đợi.

Chờ đợi trong vô vọng để rồi trải qua một lần thối rữa khác trong đời.

Nơi Trình Tuyết Ý muốn đến rất gần, thậm chí không cần rời khỏi Minh Nguyệt hồ.

Trước đó đã nói, sau khi ra khỏi Phệ Tâm Cốc, nàng đã đến nơi này, tuy rằng không vào được Tàng Kiếm Các, nhưng nàng vẫn rất quen thuộc với địa hình của Minh Nguyệt hồ.

Nàng có thói quen đến nơi nào đó trước tiên sẽ dò xét hết tất cả các lối đi, như vậy khi giao đấu với người khác sẽ không bị bất lợi về địa hình.

Đây đều là do phụ thân dạy nàng, phụ thân luôn kiên nhẫn dạy nàng những kỹ năng bảo vệ mạng sống.

Nàng nhớ lúc mới đến Minh Nguyệt hồ có thấy một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, khiến người bị nhốt trong Phệ Tâm Cốc nửa đời người như nàng chấn động đến mức cứ ngẩn ngơ nhìn cả đêm như kẻ quê mùa chưa hiểu sự đời.

Nàng còn nhớ mình ngồi đó, mắt mở to đến tận bình minh, trong lòng tràn đầy oán hận.

Hận đến tuổi này nàng mới được thấy nơi phồng hoa như vậy.

Hận phụ thân và mẫu thân đến chết cũng không được nhìn thấy nữa.

Bây giờ cũng không sao, oán hận của nàng đã có nơi trút giận.

"Đại sư huynh, huynh đi nhanh lên."

Trình Tuyết Ý một tay cầm kiếm, một tay vén đám cỏ dại chắn đường.

Vì nơi này ít người lui tới, cỏ dại mọc rất um tùm, suýt nữa cao bằng nàng.

Thẩm Nam Âm thấy nàng không nỡ dùng kiếm chém cỏ, liền tự mình đi lên làm việc thay nàng. 

 
Bình Luận (0)
Comment