Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 107

Chương 107:

Dù Thẩm Nam Âm đã trọng thương như vẫn không từ bỏ việc ngăn cản nàng.

Hắn thật sự phiền phức, một đường truy đuổi không bỏ, nhiều lần ngã xuống khỏi kiếm vẫn cứ cố chấp ngự kiếm bám theo.

Trình Tuyết Ý phiền muộn vô cùng, đánh ra một đạo ma khí nhưng bị hắn né tránh.

Vô tình liếc thấy kim quang quen thuộc ở phía chân trời, đó là Lục Bỉnh Linh, ông ta quả nhiên đã phát hiện ra, hơn nữa còn đến rất nhanh.

Nàng biết, cần phải có một kết thúc.

Thẩm Nam Âm tay cầm Hồng Trần kiếm đuổi theo Trình Tuyết Ý, hai người lại lần nữa giao đấu. Trình Tuyết Ý chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn muốn lấy mạng hắn, Thẩm Nam Âm gắng gượng chống đỡ, cũng nhận ra dấu hiệu sư tôn đang đến gần. Hắn lẽ ra nên vui mừng, sư tôn đến rồi, Trình Tuyết Ý vẫn chưa chạy thoát, tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Nhưng nhìn đôi mắt trước mặt, thấy nàng liều mạng bị thương để tung ra một kích toàn lực về phía mình, tay cầm kiếm của Thẩm Nam Âm bỗng cứng lại.

Trong mắt hắn toàn là sự lạnh lẽo và mâu thuẫn không nói nên lời, do dự chỉ trong khoảnh khắc. Lục Bỉnh Linh dẫn người đuổi đến, hắn đã dùng hết sức lực còn sót lại để đón đỡ chiêu kiếm kia của Trình Tuyết Ý.

Trong nháy mắt, kiếm quang va chạm, phát ra ánh sáng chói lòa.

Kiếm quang của Trình Tuyết Ý đánh vào ngực Thẩm Nam Âm, tim hắn lập tức vỡ nát, phun ra một ngụm máu lớn, rơi từ trên không trung xuống.

Trình Tuyết Ý thấy vậy cũng không có chút cảm giác mềm lòng hay khó chịu nào. Nàng chờ đợi kiếm của hắn đâm tới, chờ đợi bản thân bị thương, chờ đợi cơ hội chạy trốn, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng khuyên tai vỡ vụn.



"Choang."

Bên trong đôi khuyên tai được làm từ nước mắt của Hải Yêu ẩn chứa trận pháp phòng ngự đủ để ngăn cản một đòn chí mạng của tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Đó là quà Thẩm Nam Âm tặng cho nàng.

Trước đó nàng né tránh chiêu kiếm của hắn, không có cơ hội bị thương nặng, nên chưa từng kích hoạt trận pháp.

Nhưng hiện tại, trận pháp đã được kích hoạt.

Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm đang rơi xuống từ trên trời cao còn mình không hề hấn gì, thế mà lại có chút mờ mịt.

Nàng đi theo hắn rơi xuống đất, nhìn hắn ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng nửa quỳ, trong lòng không biết là tư vị gì.

Lục Bỉnh Linh đã đuổi tới, ông ta và những người phía sau đều nhìn thấy rõ ràng tình hình ở đây.

Trình Tuyết Ý miệng lưỡi khô khốc, biết mình phải đi, nhưng trước khi đi, nàng không ngại giúp nam nhân trước mặt này gỡ bỏ một chút trách nhiệm.

Có lẽ sau khi khi trở về hắn sẽ chết, vậy thì trước khi chết, ít nhất đừng để hắn mang tiếng xấu.

"Thẩm đạo quân không ngờ rằng, ngươi muốn giết ta, nhưng thứ ngươi từng tặng ta lại cứu ta một mạng, ngươi chắc chắn rất hối hận."

Vậy nên hắn muốn giết nàng, chỉ là vì đôi khuyên tai này mà không thành công, chứ không phải cố ý nương tay.

Những người đó nghe được, chắc cũng sẽ không trách tội hắn nữa.

Trình Tuyết Ý nói những lời này, trong lòng không khỏi thắt lại, mỗi một chữ đều khiến nàng cảm thấy khó thở.

Trên mặt nàng mang theo vài phần châm biếm, không biết là dành cho mình hay dành cho hắn.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng sắc bén hẳn lên, nhìn thấu vạn niệm trong mắt hắn, những lời hắn nói ra không hề khiến nàng bất ngờ, làm nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Huynh đã biết..."

Hắn vốn đã lên sẵn kế hoạch rồi sao?

Hay nói cách khác, hắn đã dự cảm được sẽ có một ngày bọn họ trở mặt thành thù?

Đúng vậy.

Chính xác.

Hắn là ai chứ, nàng cũng không ít lần sơ hở, sao Thẩm Nam Âm có thể không nhận ra chút nào?

Chỉ là hắn đang tự lừa dối mình, không ngừng cho mình và nàng một cơ hội.

Đáng tiếc, cuối cùng hắn đã thất bại.

Tất cả những sự thất thần và do dự của hắn trước đây, bao gồm cả việc từ chối trước hồ nước tháng trước, trong khoảnh khắc này đều đã có lời giải thích.

Hóa ra hắn căn bản không phải không hay biết gì, bị nàng đùa bỡn xoay như chong chóng. Chiêu chí mạng vừa rồi e rằng cũng là cố ý đánh vào khuyên tai của nàng.

Hắn đang cố ý thả nàng đi.

Nhận ra điều này, Trình Tuyết Ý không còn muốn đùa giỡn nữa.

Hắn chĩa mũi kiếm về phía nàng, nhưng sau lưng lại giấu đi chân tình tan vỡ.

Thẩm Nam Âm chậm rãi đứng dậy, lại phun ra một ngụm máu.

Hắn rất đau, tim đau, toàn thân đều đau, không nói nên lời, nhưng hắn biết mình cần phải nói điều gì đó.

Trước khi sư tôn đuổi tới, Thẩm Nam Âm khàn giọng nói: "... Ta vẫn luôn nghĩ rằng, chúng ta sẽ không đi đến bước đường này, để rồi trở thành kẻ thù."

"Là ta tự phụ."

"Trình Tuyết Ý." Thẩm Nam Âm đau đớn đến cùng cực, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Ta thậm chí còn không biết cái tên này của muội là thật hay giả."

"Nhưng không sao cả."

"Tất cả đều không sao cả."

"Đi—" hắn đột nhiên lạnh lùng nói: “Đi nhanh đi!"

Trình Tuyết Ý giật mình, thấy Lục Bỉnh Linh và đám người truy đuổi sắp đến gần, không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Thẩm Nam Âm tiến lên một bước như muốn ngăn cản, nàng theo bản năng vung kiếm.

Kiếm quang Vô Niệm Tiền Trần khiến Lục Bỉnh Linh kinh hãi, ông ta đứng ngây ra đó, thế mà quên mất việc truy đuổi nàng.

Còn Thẩm Nam Âm lại một lần nữa ngã xuống, thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt Trình Tuyết Ý, vẫn không hề đứng dậy.

Đã chết rồi sao?

Hai lần ý loạn tình mê, mấy tháng ngày đêm bên nhau, đổi lấy cả đời ô nhục, thân bại danh liệt.

Nếu hắn thật sự chết, liệu có hối hận không?

Chết cũng coi như là một sự giải thoát.

Sống là bị nàng giam cầm, chết đi lại có thể phá vỡ lồng giam, bay lên trời cao tự do tự tại.

Trình Tuyết Ý thu hồi tầm mắt, thẳng tiến về Phệ Tâm Cốc, trên mặt không hề có chút đau buồn hay thống khổ nào.

Nàng còn có việc quan trọng phải làm, không rảnh để đau lòng vì chút tình cảm thoáng qua kia.

Đây cũng coi như là một kết thúc tốt đẹp.

Thẩm Nam Âm được tự do, không cần bị nàng lừa gạt, không cần mâu thuẫn dày vò vì nàng nữa.

Còn nàng cũng cuối cùng thoát khỏi sự ràng buộc, giải khai phong ấn, giải phóng toàn bộ sức mạnh, bay lượn tự do trên bầu trời rộng lớn này.

Nàng là Huyết Ma cái thế tái khởi sau hơn trăm năm Phệ Tâm Cốc kiến thành, ân oán tình thù đều bị nàng bỏ lại phía sau, phía trước là thiên địa rộng lớn sau khi vượt qua muôn vàn khó khăn.

Trình Tuyết Ý, hãy cứ tiến về phía trước, đừng ngoảnh đầu lại.

Con đường trở về Phệ Tâm Cốc, Trình Tuyết Ý quá đỗi quen thuộc.

Nàng cứ nghĩ mình vất vả trốn ra ngoài, khi trở về chắc chắn sẽ đầy oán giận, không ngờ khi thật sự quay về lại có chút hoài niệm.

Nơi đó tuy rằng không tốt, không có tự do, cá lớn nuốt cá bé, nhưng đó cũng là nơi nàng đã sống nhiều năm, chứa đựng tất cả hồi ức của nàng và người thân.

Lục Bỉnh Linh và người tu chân tạm thời chưa đuổi theo, bọn họ chắc vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cần một chút thời gian để sắp xếp lại, nhưng cũng sẽ không lâu lắm, nàng cần phải nhanh hơn nữa, hoàn thành mọi việc trước khi kẻ địch đến.

Nghĩ vậy, Trình Tuyết Ý tăng tốc độ, mặc kệ vết thương trên vai.

Bạch Trạch đồ ký sinh trên người tu sĩ chính đạo là thích hợp nhất, nhưng trên người một kẻ nửa ma như nàng chỉ khiến nàng chịu đựng sự phản phệ không thể lường được.

Trình Tuyết Ý rất đau, nhưng nàng rất vui vẻ, nàng tận hưởng sự phản phệ này, nó khiến nàng tỉnh táo mà nhận ra mình đã thành công, biết rằng mẫu thân sắp được sống lại.

Thẩm Nam Âm đã dùng một trận pháp khi đuổi ma cho nàng, phụ thân nàng là bậc thầy về trận pháp, nàng học được cũng không tệ, cho dù trận pháp đó khá huyền diệu, nhưng chỉ cần có thời gian thì vẫn hoàn thành được.

Thắng lợi ngay trước mắt, Trình Tuyết Ý vô cùng vui sướng, nhưng khi cảm nhận được máu chảy ra từ tai, nàng đột nhiên không cười nổi nữa.

Nàng đưa tay sờ lên vành tai, máu chảy không nhiều lắm, là do sau khi khuyên tai vỡ vụn, nàng không kịp thời xử lý nên mảnh vỡ cứa vào da.

Trình Tuyết Ý lau vết máu trên vành tai, nắm những mảnh vỡ còn sót lại trong lòng bàn tay, quan sát một chút rồi nhẹ nhàng bóp nát, để chúng bay theo gió.

Nhìn những hạt bụi bị gió cuốn đi, nàng bỗng nhớ đến lời than thở của Thẩm Nam Âm trước khi bọn họ giao hoan.

Lúc đó, thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn nói: Nàng đã tốn nhiều tâm tư như vậy, ta sao có thể để nàng thất vọng.

Hắn vốn đã biết.

Quả nhiên đã biết rồi.

Vậy nên lúc đó, hắn đã quyết định sẽ thả nàng đi sao?

Không rõ cảm xúc trong lòng là gì, Trình Tuyết Ý dứt khoát không nghĩ nữa, nàng chỉ cân nhắc những việc khiến mình vui vẻ, ví dụ như bây giờ Lục Bỉnh Linh chắc chắn đang tức chết, ông ta nhất định đã đi qua Hồng Lí tự, không biết thu hoạch ở đó có làm ông ta hài lòng hay không?

Nếu ông ta đã lên đường, vậy tiếp theo người của Càn Thiên Tông đuổi tới, nàng cũng không hoàn toàn không nắm chắc.

Nhanh chóng đứng dậy đưa mẫu thân và Phù Quang ra ngoài.

Trình Tuyết Ý hít sâu một hơi, nhìn Phệ Tâm Cốc gần trong gang tấc, bên ngoài cốc cũng có đệ tử tu chân canh giữ, bọn họ chắc đã nhận được tin tức nên tự tập ở phía ngoài cùng, dường như muốn quyết chiến với nàng đến cùng.

Vướng víu.

Tất cả vướng víu đều nên được loại bỏ.

Trình Tuyết Ý vung tay chém một kiếm, cửa cốc nổ tung, các đệ tử canh giữ bị thương nặng tứ tán.

Nàng vốn định ra tay thêm một nhát, nhưng nơi này đã nhận được tin tức, chứng tỏ Càn Thiên Tông đã biết rõ hành động của nàng, viện binh sẽ nhanh chóng đến, vẫn nên thực hiện kế hoạch trước.

Hai tay Trình Tuyết Ý nắm chặt chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, ma khí Huyết Ma tràn ra, phong ấn kéo dài bấy lâu bắt đầu rung chuyển.

Lúc ra ngoài, nàng đã bàn bạc với Phù Quang, đây là tín hiệu, một khi nhận được, bọn họ sẽ phối hợp từ trong ra ngoài phá vỡ phong ấn. 

 
Bình Luận (0)
Comment