Chương 110:
Nếu đó là điều nàng mong muốn, ông dường như không có cách nào từ chối.
Trước khi đến Hồng Lí tụ, Lục Bỉnh Linh chưa từng thấy sư muội chết đi.
Nàng hy sinh trong nháy mắt, ông tuy biết nàng lành ít dữ nhiều, nhưng phong ấn đã được thiết lập, ban đầu ông không vào được nên không thể xác định, sau này có thể vào được rồi, nhưng lại không còn dũng khí bước vào nữa.
Nếu thật sự bước vào, biết được nàng thật sự đã chết, ông không thể nào chấp nhận được.
Biết được nàng không chết, mà lại ở trong Phệ Tâm cốc hạnh phúc cùng Huyết Ma, ông cũng không thể nào chấp nhận được.
Nếu đều không thể chấp nhận, vậy chỉ có thể giả vờ như không biết.
Trình Tuyết Ý chỉ bằng vài câu nói đã phá vỡ bức tường ông dựng lên, xé toạc lớp ngụy trang của ông, khiến ông liên tục nhìn thấy hình ảnh sư muội chết đi bên bờ vực thẳm.
Nàng chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau.
Huyết Ma có được nàng nhưng lại không chăm sóc nàng tốt, khiến nàng phải chịu khổ, thật đáng chết.
Nhưng nghĩ lại, nếu năm đó ông không nhất quyết đối nghịch với nàng, nghe theo lời nàng giữ lại Phệ Tâm cốc thì sao?
Nhiều năm chẳng phải vẫn trôi qua như thế sao?
Nếu ông không làm vậy, Thần Nguyện sẽ không hy sinh, nếu nàng ở bên ngoài, ông tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện, ông chết cũng không để nàng chết.
Vậy nên, suy cho cùng vẫn là lỗi của ông.
Lục Bỉnh Linh bị tâm ma dày vò, tự biết thời gian không còn nhiều, cứu được một người là một người.
"Là chuộc tội sao..."
Ông lần nữa lặp lại câu nói, rồi không chút do dự dốc hết sức cứu chữa Thẩm Nam Âm.
Thẩm Nam Âm tuy nhìn như hôn mê, nhưng thực chất lại rất tỉnh táo.
Đại não hắn vẫn đang hoạt động, biết được mọi chuyện xảy ra xung quanh.
Hắn nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của mọi người, cũng nghe thấy tiếng thì thầm của sư tôn.
Hắn biết Tô trưởng lão đã tuyên án tử cho hắn, đồng thời cũng biết sư tôn đang dốc hết sức cứu hắn.
Nhưng hắn không xứng.
Nếu phải để sư tôn hy sinh bản thân để cứu hắn, chi bằng cứ như vậy mà chết đi.
Nhưng hắn cũng không thể chết, nếu hắn cứ như vậy mà chết đi, làm kẻ đào ngũ đúng là có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng mà ——
Nhưng mà ——
Thẩm Nam Âm giãy giụa giữa hai lựa chọn khó khăn, hàng lông mi dày dưới bóng linh quang run rẩy, mí mắt nặng trĩu của hắn bỗng nhiên mở ra khi Lục Bỉnh Linh hao tổn gần một nửa linh lực.
Hắn không muốn chết.
Nhưng cũng không thể để sư tôn chết vì mình.
Hắn không trả nổi ân tình này.
Thẩm Nam Âm rốt cuộc vẫn là Thẩm Nam Âm, đến lúc này, bằng ý chí siêu phàm và thiên phú trác tuyệt, hắn đã giành giật lại cho mình một tia sinh cơ.
Hắn là Thủy linh căn, nước và băng vốn tương thông, hắn dùng băng chi lực để đóng băng vết thương trên lưng, những vết thương do Trình Tuyết Ý để lại tạm thời ngừng lan rộng, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, nắm chặt tay sư tôn rồi đẩy ra.
Ngay trong nháy mắt linh quang biến mất, hai thầy trò nhìn nhau, không ai nói gì.
Sau một lúc lâu, Lục Bỉnh Linh mới chủ động lên tiếng: "Nếu ngươi đã tỉnh, vậy thì không sao rồi."
Không còn nguy hiểm đến tính mạng, việc chữa thương cần phải từ từ.
Lục Bỉnh Linh chưa hao tổn quá nhiều linh lực, ông cảm thấy tự hào vì năng lực của đồ đệ mình, đồng thời cũng run rẩy vì Thẩm Nam Âm phản kháng lại sự hy sinh của ông.
Hắn phản kháng, không muốn mang ơn, đơn giản là vì không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Lục Bỉnh Linh dường như già đi rất nhiều, ông loạng choạng đứng dậy, nhắm mắt nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện tông môn ngươi tạm thời không cần lo lắng."
Nếu không gánh vác được, vậy thì không cần phải tiếp xúc nữa.
Không phải muốn làm một đệ tử bình thường sao, vậy thì hãy thử xem hắn có chấp nhận được sự chênh lệch này hay không.
Lục Bỉnh Linh rời khỏi Thanh Hư Các, không ai biết ông đi đâu, Thẩm Nam Âm cũng không tìm kiếm.
Hắn thật sự cần phải chữa thương, vết thương trên người đau đến mức dù hôm mê cũng khiến hắn toát mồ hôi lạnh, huống chi là lúc tỉnh táo.
Sư tôn đi rồi, tinh thần hắn thả lỏng, cơn đau ập đến như núi lở, hắn cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn thua trận trước cơn đau.
Đau theo đúng nghĩa đen.
Trái tim bị người ta dùng kiếm đâm xuyên qua, lại bị ma khí tàn phá, nếu không phải sinh mệnh của tu sĩ bắt nguồn từ Kim Đan, mà hắn lại có tu vi Hóa Thần thì đã chết từ lâu rồi.
Sống sót, Thẩm Nam Âm cũng không dễ chịu hơn chết là bao, hắn không nghỉ ngơi như lời sư tôn mà gắng gượng đứng dậy, từng bước đi ra khỏi Thanh Hư Các.
Hoàng hôn buông xuống, Lục Bỉnh Linh trở về, phát hiện Thanh Hư Các trống không.
Ông nhắm mắt cảm nhận một lúc, thần thức phát hiện ra Thẩm Nam Âm ở một nơi nào đó.
Ông mở mắt ra, ngẩn người, nhanh chóng chạy đến đó.
Cánh cửa đại điện bị ông đẩy ra, bên trong Tổ Sư Các trống trải là Thẩm Nam Âm đang quỳ gối trước vô số bài vị của tổ sư, mặc một bộ bạch y không hoa văn, chưa thắt đai lưng, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt.
Lục Bỉnh Linh nhìn bóng dáng hắn, mặc dù không còn nhiều sức lực, nhưng Thẩm Nam Âm quỳ rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, không hề cẩu thả.
Cuối cùng ông cũng thở dài, bước tới nói: "Ngươi không cần phải như vậy, không ai trách ngươi cả, ngươi cũng là bị lừa, thân bất do kỷ, nàng ta còn lừa gạt nhiều người khác, thậm chí cả vi sư. Ngươi không phải là người duy nhất, cho dù có sai, cũng đã trả giá đắt rồi."
"Nếu ngươi đã tỉnh ngộ thì vẫn chưa quá muộn." Lục Bỉnh Linh nói rõ ràng: “Từ nay về sau hãy cố gắng tu luyện, tìm lại Bạch Trạch Đồ, trừ ma vệ đạo, bù đắp lỗi lầm của mình là được."
Thẩm Nam Âm quay lưng về phía sư tôn, sống lưng thẳng tắp khẽ run lên, sau một lúc lâu mới nói: "... Người, là ta cố ý thả đi."
Lục Bỉnh Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Giọng nói của Thẩm Nam Âm khàn khàn, nhưng rất kiên định: "Kiếm, là ta cố ý đâm lệch."
Từng giây từng phút nằm trên giường giãy giụa với tử thần, hắn không ngừng hồi tưởng lại những ngày tháng bên cạnh Trình Tuyết Ý.
Lúc đầu nàng còn khá cẩn thận, nhưng sau đó gần như ngang nhiên làm càn, sơ hở chồng chất.
Nhưng nàng không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy mình không chút sơ hở, còn hắn thì sao?
Hắn không ngừng tìm lý do cho nàng, cố gắng làm cho kế hoạch của nàng thật sự không chút sơ hở.
"Đệ tử để chí bảo của bổn môn bị mất cắp." Thẩm Nam Âm cúi đầu, quỳ trước bài vị tổ sư: “Đặt... Ma tộc, vào trung tâm tông môn."
"Thẩm Nam Âm hổ thẹn với sư tôn dạy bảo, hổ thẹn với tông môn bồi dưỡng, hổ thẹn với kỳ vọng của tổ tiên."
Hắn đã sống sót.
Nếu đã sống sót, thì phải đối mặt với tất cả những sai lầm đã gây ra.
"Sư tôn khai sáng, đồng môn đại nghĩa, nhưng đệ tử đáng bị trừng phạt, không thể trốn tránh. Nếu đệ tử không chịu phạt, thật sự khó an lòng."
Lục Bỉnh Linh vẫn chưa nói gì về việc hắn muốn chịu phạt, chỉ hỏi: "Ngươi nói nhiều như vậy, đều là hổ thẹn với người khác, vậy còn bản thân ngươi thì sao?"
Lưng Thẩm Nam Âm cứng đờ, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, đáp án là gì, Lục Bỉnh Linh đã rất rõ ràng.
"Đến giờ ngươi vẫn mê muội không chịu tỉnh táo." Lục Bỉnh Linh dường như có chút choáng váng, thân thể lảo đảo.
Thẩm Nam Âm cúi đầu không nói một lời, cứng đầu như khúc gỗ.
Lục Bỉnh Linh khẽ mở miệng, hỏi hắn: "Ngươi muốn chịu phạt cũng được, vi sư sẽ thỏa mãn ngươi, với tội cố chấp mê muội hiện giờ của ngươi, ngươi biết mình nên chịu hình phạt gì không?"
Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng xoay người lại, quỳ trước mặt ông, không chút nhượng bộ nói: "Đệ tử nguyện chịu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh trước mặt mọi người, nếu may mắn sống sót, nhất định sẽ chuộc tội, tìm lại chí bảo Bạch Trạch Đồ của bổn môn, bắt Ma tộc đang lẩn trốn làm ác trở về."
"... Ma tộc đang lẩn trốn làm ác." Lục Bỉnh Linh vẫn hiểu hắn, nắm bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn, sắc bén hỏi: "Vậy còn Ma tộc không làm ác thì sao?"
Thẩm Nam Âm mím chặt môi.
Lục Bỉnh Linh bật cười.
"Đây là ý nghĩa ngươi liều mạng sống sót sao?"
Như cảm thấy buồn cười, Lục Bỉnh Linh cười ngặt nghẽo, vô cùng thất thố.
Thẩm Nam Âm quỳ ở đó, từ đầu đến cuối không hề thay đổi sắc mặt.
Hắn không muốn chết, muốn được sống.
Hắn tham sống sợ chết, muốn sống sót.
Bởi vì hắn biết, Bạch Trạch Đồ bị mất là do hắn, hắn có trách nhiệm tìm lại, trước đó hắn không thể chết.
Ngoài ra, còn có một việc đang chờ hắn làm, cũng chỉ có hắn mới làm được.
Nếu hắn chết...
Nếu ngay cả hắn cũng chết... thì sẽ không còn ai có thể cứu nàng quay đầu lại.
Lục Bỉnh Linh cười xong, cuối cùng mới thê lương nói: "Nam Âm, trước kia ngươi không phải như vậy."
Thẩm Nam Âm trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Khi trong lòng không có gì vướng bận, ai cũng có thể lý trí."
"Ngươi làm vậy vì nàng ta, nhưng làm sao biết nàng ta sẽ chấp nhận?" Lục Bỉnh Linh gằn từng chữ: “Nói không chừng nàng ta chỉ cảm thấy ngươi phiền phức, buồn cười, ghê tởm. Thấy ngươi chỉ muốn lập tức giết ngươi, diệt trừ hậu họa."
Thân thể Thẩm Nam Âm cứng đờ.
Lục Bỉnh Linh: "Bản thân ngươi được người người xưng tụng, nhưng Trình Tuyết Ý đã làm gì? Nàng ta hoàn toàn không coi trọng tương lai và sinh tử của ngươi, nàng ta hủy hoại tất cả của ngươi, kéo ngươi xuống vực sâu, giẫm đạp lên tất cả của ngươi, tại sao ngươi còn chấp nhất như vậy?"
"Ngươi coi mắt cá là trân châu, đắm chìm trong lời nói dối và lừa gạt, cuối cùng chỉ là ảo tưởng." Lục Bỉnh Linh lạnh lùng nói: “Nếu nàng ta có chút tình cảm thật lòng với ngươi thì sẽ không nhẫn tâm với ngươi như vậy, ta cũng sẽ không khó chấp nhận việc ngươi tự hủy hoại mình thế này."
"Nàng ta không thể quay đầu lại, cũng không thể giao Bạch Trạch Đồ đã vất vả đoạt được cho ngươi."
"Cuối cùng, ngươi không làm được gì cả."
Bảy chữ tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của Thẩm Nam Âm.