Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 126

Chương 126:

Khi bênh vực người của mình, không ai có thể hùng biện hơn Ngọc Bất Nhiễm. A Thanh ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nghe hắn sai người đi lục soát người mấy người kia, quả nhiên tìm thấy thư từ qua lại với Sơn chủ Đan Hà Sơn.

Là tiên tông đứng đầu tu giới, Càn Thiên Tông đã huy hoàng quá nhiều năm, chèn ép biết bao nhiêu người?

Vất vả lắm mới gặp được chuyện, khó tránh khỏi có người muốn nhân cơ hội này chia chác một phần.

Ai cũng muốn làm bá chủ, đáng tiếc không phải ai cũng có bản lĩnh đó.

"Đáng đời."

Ngọc Bất Nhiễm đưa thư mật về tông môn, bỗng nghe Thẩm Nam Âm vẫn luôn im lặng nói: "Có yêu khí."

Mọi người lập tức cảnh giác, Thẩm Nam Âm bước lên liền đi, Ngọc Bất Nhiễm dẫn người đuổi theo, thấy sắc mặt hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Đại sư huynh không có gì muốn nói sao?"

Thẩm Nam Âm liếc nhìn hắn, một lát sau ôn hòa nói: "Ngươi làm rất tốt."

Ngọc Bất Nhiễm ngẩn người.

Hắn hỏi như vậy, là chờ Thẩm Nam Âm đưa ra ý kiến ​​khác.

Bọn họ làm sư huynh đệ nhiều năm, hắn hiểu rõ đại sư huynh là người như thế nào.

Cho dù người khác chỉ thẳng mặt mắng chửi, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Trừ phi bọn họ thật sự phạm tội chết, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.

A Thanh đột nhiên ra tay giết người, hắn còn có thể trách phạt nàng.

Để tránh loại chuyện này xảy ra, hắn đã tự mình giải quyết, mặc dù sau đó điều tra ra bằng chứng những người đó gây rối, nhưng trong mắt đại sư huynh, có lẽ vẫn là tội không đáng chết. Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị phản bác, nhưng đại sư huynh lại im lặng từ đầu đến cuối, trong lòng Ngọc Bất Nhiễm càng thêm bất an, sợ hắn ta trở về tông môn sẽ giáng xuống một đòn chí mạng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ được nghe lời khen từ miệng đại sư huynh kia.

"Ngươi điên rồi." Ngọc Bất Nhiễm cố gắng nói: “Ngươi chắc chắn muốn ổn định ta trước, đợi trở về tông môn lại đánh úp..."

Thẩm Nam Âm vẫn không giảm tốc độ ngự kiếm, yêu khí mà hắn cảm ứng được bên ngoài lúc này chắc chắn là đại yêu đã chạy thoát khỏi Càn Thiên Tông.

Vất vả lắm mới tìm được dấu vết, đương nhiên phải bắt ngay lập tức.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn trả lời Ngọc Bất Nhiễm.

Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh, nghiêm túc trả lời: "Có khi nào ta làm vậy chưa?"

Ngọc Bất Nhiễm ngẩn người ra.

"Chúng ta làm sư huynh đệ đã lâu, những chuyện trước kia, có lẽ ta không thể chu toàn được hết. Nếu ta thật sự đã làm sai, trách phạt ngươi oan uổng, làm tổn thương ngươi, ta xin lỗi."

Ngọc Bất Nhiễm loạng choạng, suýt nữa ngã xuống khỏi kiếm.

"Bất Nhiễm, ngươi là sư đệ của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thời gian ta ở bên ngươi và sư tôn còn dài hơn thời gian ở bên người thân, ta luôn coi ngươi như đệ đệ ruột của mình."

Thẩm Nam Âm nhẹ giọng nói: "Ta không phải thánh nhân, cũng sẽ phạm sai lầm, nếu ta có sai, ngươi cứ trực tiếp mắng ta, không cần giữ trong lòng."

"Hôm nay ngươi xử lý rất tốt. Ta không lên tiếng là vì thân phận hiện tại của ta không có tư cách nhúng tay vào, ngươi thì khác. Ta tôn trọng quyết định của ngươi, cũng thật sự tán thành."

Ngọc Bất Nhiễm cố gắng lấy lại giọng nói của mình: "Nếu là ngươi, ngươi có trách phạt A Thanh không?"

Thẩm Nam Âm nói: "Ta sẽ không để nàng thật sự ra tay. Cho dù nàng ra tay, có thể phạt nàng, nhưng không nên lấy mạng mấy người đó. Bọn họ có thể chết, nhưng không thể chết dưới tay chúng ta. Trên đường dẫn bọn họ trở về tông môn chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện đó đều có thể lấy mạng bọn họ, dù sao cũng không nên là do người của chúng ta ra tay. Mọi chuyện chỉ cần làm sẽ để lại dấu vết, mấy thi thể đó, ngươi bảo người xử lý sạch sẽ."

Dừng một chút, hắn nói: "Chờ bắt được Họa Bì Yêu, ta sẽ tự mình xử lý chuyện này."

Vậy nên nếu đại sư huynh xử lý, hắn sẽ có biện pháp chu toàn hơn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ngọc Bất Nhiễm nhẫn nhịn hồi lâu, cắn môi nói: "Bọn họ đáng chết, không còn linh lực, e rằng đã chuẩn bị tìm cái chết từ lâu, trước khi chết còn cắn ngược lại chúng ta một cái, nếu đưa bọn họ về tông môn sẽ rất bất lợi với ngươi và Càn Thiên Tông."

Thậm chí còn cực kỳ bất lợi với…Trình Tuyết Ý.

Nếu bọn họ trở về, nhất định sẽ vu oan Ma Linh Châu là của Trình Tuyết Ý, là nàng thu thập linh lực.

Nhưng Ngọc Bất Nhiễm và Thẩm Nam Âm đều không cho rằng chuyện này có liên quan đến Trình Tuyết Ý.

Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: "Cho nên ta mới nói ngươi làm rất tốt."

"Ngươi đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác mọi việc."

Ngọc Bất Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Hắn nhìn Thẩm Nam Âm, đại sư huynh quang minh lỗi lạc khiến mọi người không nhìn thấy hắn, lần này chỉ đứng bên cạnh chờ hắn phân phó sắp xếp.

Đây là điều hắn hằng mong ước.

Nhưng khi nó thật sự xảy ra, hắn lại thà rằng không cần.

Hắn muốn đường đường chính chính đạt được kết quả này, chứ không phải bị bố thí như bây giờ.

"Bảo bọn họ dừng lại, không cần đi theo nữa."

Ánh mắt Thẩm Nam Âm đột nhiên sắc bén, chắn trước Ngọc Bất Nhiễm, không cho các đệ tử phía sau tiến lên.

Ngọc Bất Nhiễm nhìn theo bóng dáng hắn, là thân ảnh của họa bì yêu.

Tìm được rồi, nhưng không cho các đệ tử tiến lên, là sợ bọn họ bị thương?

Đại sư huynh lại đang bị trọng thương, chưa chắc đã là đối thủ của đại yêu, hắn ở đây cũng không tự tin mình nhất định có thể bắt được đại yêu ngàn năm.

Trong tình huống này, mặc dù đầy rẫy nguy hiểm, nhưng hiển nhiên càng nhiều đệ tử càng tốt, có thể giúp được gì thì giúp.

Ngọc Bất Nhiễm định nói gì đó, nhưng khi nhìn rõ người đang ở cùng họa bì yêu, hắn liền quay đầu lại nói: "Phía trước nguy hiểm, lui lại, tránh xa một chút, không cần thiết thì đừng tới đây!"

Hắn đang phân phó, Thẩm Nam Âm đã đi lên trước.

Hắn ngự kiếm rất nhanh, Ngọc Bất Nhiễm sau khi phân phó xong lập tức chạy đến nơi, rốt cuộc nhìn rõ cảnh tượng kia.

Là Trình Tuyết Ý.

Thân ảnh bị che khuất hơn phân nửa khi đứng cùng Hoạ bì yêu là Trình Tuyết Ý với một thân áo lụa mỏng màu tím che mặt.

Cho dù che nửa khuôn mặt, hắn cũng sẽ không nhận nhầm đôi mắt kia.

Nàng đứng ở đó, họa bì yêu chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng, đại yêu ngàn năm hoàn toàn không để ý đến Ngọc Bất Nhiễm và Thẩm Nam Âm đang đuổi theo, trong mắt chỉ có Trình Tuyết Ý, thành kính mà si mê nhìn nàng.

Trông bọn họ giống như đã có tình ý từ trước.

Ngọc Bất Nhiễm đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nam Âm, hắn nhớ tới lúc ban đầu đại sư huynh và Trình Tuyết Ý có liên quan đến nhau chính là vì Hoạ bì yêu này mượn mặt đại sư huynh gây sóng gió trong tông môn.

Giờ bọn họ đều biết Trình Tuyết Ý là kẻ lừa đảo, vậy nàng đã bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả từ khi nào?

Có lẽ ngay cả chuyện Hoạ bì yêu cũng là do âm mưu của nàng.

Nàng bắt được đại yêu trước, mượn tay đại yêu để tiếp cận đại sư huynh, nói không chừng việc Trấn Yêu Tháp sụp đổ thật sự là do nàng giở trò quỷ.

Bây giờ bọn họ gặp nhau, nối lại liên lạc, e rằng lại muốn tiếp tục giúp đỡ nàng.

Ngọc Bất Nhiễm muốn nói lại thôi, rõ ràng người bị lừa thảm nhất không phải hắn, nhưng hắn dường như còn khó chịu hơn cả Thẩm Nam Âm.

Hắn khó thở không nói nên lời, nhưng Thẩm Nam Âm lại rất bình tĩnh, thần sắc ôn hòa thản nhiên, dường như không nghĩ đến những chuyện đó.

Nhưng Ngọc Bất Nhiễm đã nghĩ đến, làm sao hắn có thể không nghĩ đến?

Hắn đương nhiên sẽ nghĩ đến, từ lúc mới gặp, mỗi câu nàng nói đều là dối trá.

Tình cảm là giả, gặp gỡ là giả, mỗi khoảnh khắc ở bên nàng đều là dối trá, là cạm bẫy.

Hắn bị lợi dụng, bị phản bội, thân bại danh liệt, mà người gây ra tất cả những chuyện này lại đang vươn tay về phía Hoạ bì yêu kia, ra hiệu cho đối phương đứng dậy, trông vô cùng thoải mái tự tại.

Thẩm Nam Âm rút Hồng Trần kiếm sau lưng ra, cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu.

Nhiều nguyện vọng của hắn đều tan thành mây khói, nhưng ít ra vẫn có một điều được thực hiện.

Nàng vui vẻ là tốt rồi.

Trong hai người bọn họ, dù sao cũng phải có một người vui vẻ.

Họa bì yêu có ngàn khuôn mặt, mặt nào cũng đều tuyệt sắc.

Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn.

Thật lòng mà nói, dung mạo này không thể chê vào đâu được.

Mắt như nước mùa xuân, môi đỏ yêu dị, mái tóc dài màu nâu xõa xuống, áo gấm và trang sức hoa lệ, chỗ nào cũng tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng Trình Tuyết Ý nhìn vào chỉ thấy ghê tởm.

Mặc dù bản thân nàng là một kẻ lừa đảo, rất thích thú với cảm giác thành tựu khi lừa gạt người khác, nhưng nàng cực kỳ ghét bị người khác lừa gạt.

Nhìn khuôn mặt yêu dị xinh đẹp kia, dường như nàng lại thấy được vẻ đắc ý của đối phương khi từng đùa bỡn nàng.

Không thể tha thứ được.

Nhưng mà người này còn coi như sáng suốt, biết sẽ bị trừng trị nên đã quỳ xuống xin tha trước, còn nói muốn thần phục nàng, nguyện vì nàng chinh phục thiên hạ.

Hiện giờ thế lực của Ma tộc chưa rõ, các tông môn Tu Tiên giới còn xây tường cao đối đầu với Ma tộc, người có thể dùng dưới trướng nàng đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Đại yêu ngàn ngăm đạo hạnh cao thâm, tuổi tác cũng gần bằng phụ thân nàng, nếu có thể lợi dụng hắn, quả thật là chuyện tốt.

Trình Tuyết Ý thản nhiên gọi hắn đứng dậy, rất nhanh đã cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Ánh mắt vô thức nhìn về phía sau Hoạ bì yêu, đồng tử nàng hơi co lại, thấy Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm đang đi tới.

Họa bì yêu tỉ mỉ trang điểm bản thân, cố gắng đạt đến mức độ hoàn mỹ không tì vết. 

 
Bình Luận (0)
Comment