Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 141

Chương 141:

Trình Tuyết Ý nhìn sự tự tin và bình tĩnh trong mắt hắn, không khỏi nhớ đến câu nói mà Ngọc Bất Nhiễm hay nói.

Ghét nhất hắn lúc nào cũng tỏ vẻ tự tin.

Qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, hắn vẫn vậy.

Trình Tuyết Ý cắn môi, chậm rãi nở nụ cười.

"Đại sư huynh, ta thích nhất là dáng vẻ lúc nào cũng tự tin của huynh!"



Khi Trình Tuyết Ý tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi lại sáng.

Nàng ngồi dậy khỏi giường gỗ, tay chống bên cạnh, nhận ra bên dưới không còn là tấm ván gỗ cứng nữa mà có người đã lót thảm mềm mại cho nàng.

Cảm giác rất dễ chịu, không biết được làm từ lông của yêu thú nào, nàng nhịn không được sờ soạng vài cái.

Quần áo trên người tuy mỏng manh nhưng chỉnh tề, nàng còn được đắp chăn, chăn tuy mỏng nhưng ấm áp, dù ngủ ở nơi đơn sơ nhưng nàng lại có thể an ổn ngủ một giấc ngon lành.

Trình Tuyết Ý vén chăn xuống giường, mặc quần áo được gấp gọn gàng trên đầu giường vào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài nhà tranh, thời tiết hơi âm u, khí hậu lạnh lẽo, thân thể Trình Tuyết Ý vẫn chưa hồi phục, linh lực vận chuyển trì trệ, không thể chống chọi được cái lạnh, hơi thở nàng phả ra đều là màu trắng.

Nàng xoa xoa tay, yên lặng đứng ở cửa, nhìn Thẩm Nam Âm đang luyện kiếm cách đó không xa.

Là sư muội của hắn một thời gian, số lần được xem hắn luyện kiếm kỳ thực không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều khiến nàng ấn tượng sâu sắc.

Thẩm Nam Âm luyện kiếm, thật sự rất đẹp.

Kiếm ý xé rách trời cao ập đến trước mặt, tiếng kiếm reo vang lên nhịp điệu độc đáo, khiến nhịp tim nàng đập nhanh hơn một chút.

Chân trời như bị kiếm của hắn chém ra một đường cầu vồng, Trình Tuyết Ý ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy thời gian yên bình như vậy cũng không tệ.

Những ngày tháng nàng mong đợi chẳng phải là đây sao?

An toàn, tự do, mẫu thân khỏe mạnh, người yêu bên cạnh.

Không còn ngày nào tốt hơn thế nữa.

Nhưng nàng hiểu, hiện tại vẫn chưa phải lúc để hưởng thụ.

Trước tiên phải giải quyết hết mọi phiền phức đã.

Thẩm Nam Âm hoàn thành một bộ kiếm chiêu, phần lớn đều là những chiêu thức nàng quen thuộc, sau khi tu vi hoàn toàn khôi phục, cho dù tốc độ của hắn có nhanh đến đâu, nàng cũng có thể nhìn rõ từng chiêu thức.

Nhưng đến lúc kết thúc, nàng lại đột nhiên thấy không rõ lắm.

Nàng hiểu, đó là Băng Tâm kiếm quyết tầng thứ mười.

Trình Tuyết Ý không hiểu hết được sự tinh diệu của Băng Tâm kiếm quyết, mẫu thân đã tốn rất nhiều công sức để nàng có thể tu luyện kiếm quyết với nửa thân ma, cuối cùng cùng phụ thân mượn pháp khí dạy nàng cách chia thân thể thành hai, mỗi bên chứa một nửa mới thành công.

Khi đó, vừa tiếp xúc với Băng Tâm kiếm quyết, nàng đã nhận ra nó mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với tất cả công pháp cao thâm của Ma tộc.

Ai cũng có tâm lý yêu mạnh, Trình Tuyết Ý càng khao khát trở nên mạnh mẽ hơn, nàng vô cùng si mê Băng Tâm kiếm quyết.

Cho dù là nàng hay mẫu thân đều chưa từng tu luyện đến tầng thứ mười, nàng chưa bao giờ được chứng kiến đỉnh cao của kiếm quyết này là như thế nào.

Bây giờ nàng đã được thấy.

Trình Tuyết Ý không kìm được mà triệu hồi bản mệnh kiếm của mình, bay lên so chiêu với Thẩm Nam Âm.

Thẩm Nam Âm biết nàng ra ngoài, cũng có ý định thể hiện Băng Tâm kiếm quyết tầng thứ mười cho nàng xem, hy vọng nàng sớm ngày lĩnh ngộ.

Hắn mang danh phận sư huynh của nàng, nhưng lại chưa dạy nàng được bao nhiêu, bây giờ là một cơ hội tốt.

Ban đầu Trình Tuyết Ý chỉ muốn so chiêu với hắn, cảm nhận sự lợi hại của Băng Tâm kiếm quyết tầng thứ mười, không ngờ khi thực sự giao đấu lại bị hắn dẫn dắt cùng nhau luyện kiếm.

Kiếm ý của hai người có sự cộng hưởng vượt quá tưởng tượng, chưa đầy nửa ngày, nàng đã thực sự lĩnh ngộ được chút yếu lĩnh của tầng thứ mười.

"Đại sư huynh."

Nàng thở hổn hển dừng lại, dựa vào người hắn hỏi: "Thuần thục thế này...Huynh lĩnh ngộ tầng thứ mười khi nào vậy?"

Thẩm Nam Âm đã từng trả lời câu hỏi này một lần, nhưng đó là với Ngọc Bất Nhiễm, hắn trả lời không chút do dự.

Nhưng khi phải nói với Trình Tuyết Ý, hắn hơi mở miệng, lại có chút khó nói.

Trình Tuyết Ý nhìn bộ dạng của hắn liền đoán ra.

Nàng hơi nín thở, nhỏ giọng nói: "Lúc ta lừa huynh... hay là... ngày huynh bị phạt ở Càn Thiên tông?"

Thẩm Nam Âm thở dài, nói: "Lúc bị phạt."

"..."

Trình Tuyết Ý nhắm mắt lại, rời khỏi người hắn, thu kiếm vào vỏ, xoay người đi về phía nhà tranh.

Thẩm Nam Âm đuổi theo, muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, bỗng thấy Trình Tuyết Ý quay đầu lại.

Nàng mở to mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vậy huynh cũng coi như là trong họa có phúc."

Nàng ngang ngược nói: "Chuyện này cũng có liên quan đến ta đúng không? Ta đã giúp huynh một đại ân."

Thẩm Nam Âm nhìn bộ dạng đổi trắng thay đen của nàng, không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

"Phải. Nàng đã giúp ta một đại ân, nếu không phải như vậy, có lẽ ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được."

Trình Tuyết Ý dừng lại một chút, cảm thấy trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, nàng cắn môi nói: "Vậy huynh nợ ta một lần, phải cảm ơn ta thật tốt."

Thẩm Nam Âm đứng dưới ánh mặt trời nhìn nàng: "Muốn ta cảm ơn như thế nào?"

Chàng trai tuấn tú như ngọc, y phục nhẹ nhàng bay bay, đẹp không sao tả xiết.

Hắn dịu dàng nhìn nàng mỉm cười dưới ánh nắng vàng rực rỡ, như thể nàng muốn gì hắn cũng sẽ cho nàng.

Đó không phải là như thể.

Mà là sự thật.

Hắn thật sự sẽ dâng hiến tất cả.

Trình Tuyết Ý bước nhanh về phía trước, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đại sư huynh mỗi ngày đều yêu ta hơn hôm qua."

Thẩm Nam Âm ngẩn người, một chút đỏ ửng lan lên gò má và vành tai hắn, một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Đây không tính là yêu cầu."

Làm sao có thể coi đây là "lời yêu cầu"?

Đây vốn là điều đang diễn ra.

Trình Tuyết Ý hít một hơi, nhón chân đến gần tai hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy ta muốn đại sư huynh đáp ứng ta, lần sau chúng ta thử...ở chỗ có người."

Thẩm Nam Âm nhất thời không hiểu ý nàng, nhíu mày khó hiểu nói: "Thử ở chỗ có người, thử cái gì, luyện kiếm?"

"..."

Trình Tuyết Ý cố tình nói chữ "chỗ có người" một cách mơ hồ là vì bản thân nàng cũng ngượng ngùng.

Nhưng Thẩm Nam Âm thẳng thắn lặp lại như vậy.

Nàng lập tức đỏ mặt, thấy hắn vẫn còn vẻ mặt khó hiểu, liền bất chấp tất cả nói: "Luyện kiếm gì chứ, vừa mới luyện xong, sao đầu óc toàn nghĩ đến luyện kiếm? Ta nói là cái đó... chính là cái đó - lúc đó đó."

Thẩm Nam Âm dù chậm chạp cũng hiểu ý nàng.

Thật sự không thể trách hắn, hắn là một chính nhân quân tử, sao ngờ Trình Tuyết Ý sẽ yêu cầu mấy chuyện đỏ mặt đó, địa điểm còn là ở chỗ có người, nàng thật sự... thật sự...

Thẩm Nam Âm không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, hắn hoàn toàn cứng họng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại kinh ngạc như không thể tin được kia của hắn còn đỏ hơn cả Trình Tuyết Ý, ngược lại Trình Tuyết Ý lại bình tĩnh lại.

Nàng cười duyên dáng, nửa thật nửa giả nói: "Đại sư huynh không làm được sao?"

"Không cho bọn họ thấy, chỉ là muốn thử cảm giác đó thôi, đại sư huynh không thấy rất k.ích thí.ch à?"

"Trình Tuyết Ý."

Thẩm Nam Âm vội vàng cắt ngang lời nàng: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta phải đi rồi."

Hắn nói xong liền quay người bỏ đi, Trình Tuyết Ý đưa tay ra muốn nắm lấy, nhưng chỉ kịp nắm lấy dây buộc tóc của hắn.

Dây buộc tóc bằng lụa mềm mại trượt khỏi kẽ tay nàng, khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

"Đại sư huynh!" Trình Tuyết Ý vội vàng đuổi theo: “Huynh đừng chạy nhanh thế chứ, huynh sợ gì, ta đã nói chỉ là ở chỗ có người nhưng không cho bọn họ thấy mà! Ta sẽ nhỏ tiếng để bọn họ không nghe thấy!"

Thấy Thẩm Nam Âm loạng choạng suýt ngã, Trình Tuyết Ý càng vui vẻ, nhảy đến nói: "À, nếu đại sư huynh dịu dàng một chút, ta cũng không cần phải cố gắng nhẫn nhịn, huynh nói đúng không?"

"Trình Tuyết Ý."

Lần thứ hai Thẩm Nam Âm gọi cả họ lẫn tên nàng, hắn quay đầu lại, mặt đỏ bừng như quả anh đào chín.

"Đừng nói nữa." Hắn khàn giọng nói: “Đừng nói đùa kiểu này."

Trình Tuyết Ý nhảy lên Hồng Trần Kiếm rồi nhanh nhảu leo lên vai hắn, áp sát mặt cảm nhận nhiệt độ trên mặt hắn, nghiêng đầu nói: "Ta không nói đùa."

Nàng lay lay vai hắn: "Đại sư huynh, ta nghiêm túc đấy, ta chỉ muốn thử với huynh thôi. Chính huynh bảo ta muốn gì đều được , nhưng ta nói rồi huynh lại không đồng ý, đây chẳng phải là lừa ta sao?"

"Huynh bảo ta sau này đừng lừa huynh nữa, đại lừa đảo như ta cũng đã đồng ý rồi, nhưng huynh thì sao, huynh làm gương tốt kiểu gì vậy?"

"Huynh biến thành kẻ lừa đảo rồi!"

Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Âm, vẻ mặt nghiêm nghị như thể hắn đã làm chuyện gì động trời lắm.

Thẩm Nam Âm: "... Chính sự quan trọng."

Lại đánh trống lảng.

Nhưng thấy hắn sắp không chịu nổi nữa, Trình Tuyết Ý cũng đổi giọng dịu dàng.

Nàng ôm eo hắn từ phía sau, vùi mặt vào bộ quần áo mềm mại như mây của hắn, nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Chính sự quan trọng, ta sẽ làm chính sự cùng huynh."

Dừng một chút, nàng lẩm bẩm: "Đây không phải là ta nhất thời nổi hứng, lần trước chúng ta trốn trong góc phòng, người bên ngoài đều đang nói huynh là ẩn sĩ như thế nào, tuyết lạnh trăng trong, lúc đó ta đã muốn..."

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, Trình Tuyết Ý nheo mắt, nhìn những ngọn núi nhấp nhô dưới tầng mây.

"Không phải là đi Vô Dục Thiên Cung sao? Sao lại rời đi rồi?"

Nàng cuối cùng cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, Thẩm Nam Âm thoáng lấy lại lý trí, yết hầu chuyển động nói: "Ta suy nghĩ cả đêm, cảm thấy đi cũng không phát hiện ra được gì, bọn họ chắc chắn sẽ không để lại dấu vết." 

 
Bình Luận (0)
Comment