Chương 145:
"Cái gì?"
Trình Tuyết Ý lập tức gọi Thẩm Nam Âm: "Đại sư huynh, huynh mau đến xem!"
Thẩm Nam Âm vừa nghe thấy tiếng nàng liền lập tức chạy tới.
Hắn đỡ Triệu Vô Miên đang bị đóng băng, nhìn hắn run rẩy trong lớp băng lạnh, từ khuôn mặt bắt đầu dần dần bị huyết lệ ăn mòn thành một vũng máu loãng.
Hắn đã thử rất nhiều biện pháp nhưng không thể ngăn cản máu loãng thẩm thấu và lan ra, vũng máu loãng đó như mạng nhện, một khi đã lan ra thì không có đường lui, cuối cùng Thẩm Nam Âm đành buông tay, từ bỏ ngăn cản.
Trình Tuyết Ý chạy đến bên cạnh hắn, nhìn Triệu Vô Miên hóa thành một vũng máu loãng trong lớp băng, ngây người nói: "Không còn gì cả?"
Nàng không chắc chắn hỏi: "Ta làm hỏng việc rồi sao?"
Nàng đã lên kế hoạch mọi thứ rất hoàn hảo, mặc dù hơi chật vật, trên mặt dính chút bụi bẩn và một vài vết thương nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề quá tay, khi bị đóng băng, đáng lẽ ra sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đều không liên quan đến nàng.
Thẩm Nam Âm thận trọng nói: "Là nguyền rủa. Huyết nguyền rủa."
"Có người tu vi ngang ngửa với chúng ta đã hạ nguyền rủa lên hắn, một khi xảy ra tình huống bị bắt sống như bây giờ, nguyền rủa sẽ được kích hoạt."
Nguyền rủa cũng gần giống như lời thề Tiên Minh, một khi đã bị kích hoạt thì không thể nào ngăn cản hay chống lại được.
Lời thề Tiên Minh khống chế tu sĩ, khiến tu sĩ không thể vi phạm, còn nguyền rủa thì khống chế tà ma.
Trình Tuyết Ý nghe hắn nhắc nhở cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hôm nay dù nàng có cẩn thận đến đâu, kết quả đều là công cốc.
Người đã tìm được nhưng lại chết, không mang về được bất kỳ chứng cứ nào.
Chết tiệt.
"Có phải là Chung Tích Ảnh hạ nguyền rủa không?" Trình Tuyết Ý nhìn về phía Thẩm Nam Âm.
Thẩm Nam Âm nhíu mày nói: "Không giống lắm. Tu vi của bà ta tuy đủ nhưng lại không thấy ma khí trên người bà ta, tất cả những gì bà ta sử dụng và tu luyện đều là pháp thuật chính đạo."
Tu sĩ chính đạo không thể hạ nguyền rủa.
Vậy thì sẽ là ai ——
"Ta biết rồi." Trình Tuyết Ý nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Là Thủy Ma. Hoặc nói đúng hơn là kẻ đứng sau giương cờ Thủy Ma có thể sống lại."
"Ta không tin Thủy Ma còn sống, mẫu thân và phụ thân ta tận mắt nhìn thấy Thủy Ma tan biến, bọn họ sẽ không nhìn lầm."
"Vì vậy, chắc chắn còn có một kẻ đứng sau mà chúng ta chưa tìm ra."
Kẻ đứng sau sẽ là ai?
Chỉ có một lựa chọn.
"Chính là tên ma đầu sinh ra ở Phệ Tâm Cốc, không cha không mẹ, được nuôi dưỡng bằng ác niệm vô biên."
…
Nhìn thấy Triệu Vô Miên hóa thành một vũng máu loãng, đại trận dưới lòng đất của Vạn Vật Pháp Giới bị kích hoạt, Trình Tuyết Ý và Thẩm Nam Âm buộc phải rời đi ngay lập tức để tránh bị nuốt chửng.
Càng rời xa manh mối, Trình Tuyết Ý dần dần mất kiên nhẫn.
"Hay là ta đi giết Chung Tích Ảnh luôn, hoặc là chúng ta diễn một vở kịch, huynh dẫn người mai phục bên ngoài, ta dụ bà ta nói ra sự thật, xem bà ta rốt cuộc muốn làm gì."
Trình Tuyết Ý nhíu mày nói: "Ta luôn cảm thấy bà ta có gì đó không đúng, lần trước giao đấu, bà ta rất để ý đến kiếm của ta."
Chung Tích Ảnh nhỏ tuổi hơn Lục Bỉnh Linh, cũng có nghĩa là bà ta nhỏ hơn chủ nhân ban đầu của Vô Niệm Tiền Trần là Lục Thần Nguyện một chút.
Bà ta là tu sĩ của thời đại đó, chắc chắn quen biết Thần Nguyện sư thúc, nhưng không ai biết giữa bọn họ có khúc mắc gì.
Ít nhất thì Tĩnh Từ Pháp Tông dường như cũng không rõ lắm.
Dính đến mẫu thân của Tuyết Ý, Thẩm Nam Âm không dám mạo muội nhắc tới, chỉ nói: "Chưa đến đường cùng."
Rời khỏi địa giới của Vạn Vật Pháp Giới, hai người dừng lại, đứng trên cao nhìn cảnh tượng sụp đổ.
Trình Tuyết Ý nghiến răng tức giận.
Bận rộn nửa ngày, ngoài đánh một trận khá đã tay ra thì chẳng thu hoạch được gì.
"Ý đại sư huynh là vẫn còn cơ hội?" Trình Tuyết Ý nhìn sang: “Nhưng hiện tại chúng ta chỉ có Triệu Vô Miên là chỗ đột phá duy nhất, bây giờ hắn đã chết, toàn bộ Quỷ Thị cũng bị hủy diệt, không tìm được một ai, ngoài cách ta nói ra còn có thể làm gì khác?"
Thẩm Nam Âm ôn tồn an ủi nàng: "Chước Chước, muội đừng tức giận, hắn đã chết thì thôi, chúng ta trở về Vô Dục Thiên Cung là được."
Trình Tuyết Ý bình tĩnh lại: "Trở về?"
"Đúng vậy." Thẩm Nam Âm nói: “Nếu có biện pháp khác, ta cũng không muốn đi con đường này, dù sao ta đã từng hứa với Thánh nữ, không có tin tức của nàng thì không tự ý hành động."
Thánh nữ? Phó Tinh Hoa?
Trình Tuyết Ý đầu óc nhanh nhạy, trí nhớ lại tốt, lập tức nghĩ đến việc Phó Tinh Hoa đã gặp Thẩm Nam Âm trước khi hiến tế Vô Dục.
Lúc đó bọn họ trao đổi gì đó, nàng lo lắng thân phận bại lộ nên không thể dốc toàn lực nghe lén, nhưng hiện tại Thẩm Nam Âm đã nhắc đến, chắc chắn có liên quan đến Ma tộc.
"Chuyện cụ thể chờ gặp Thánh nữ rồi nói sau, chúng ta đi trước."
Thẩm Nam Âm đưa tay về phía nàng, Trình Tuyết Ý không chút do dự nắm lấy, hai người cùng nhau rời đi.
Sau khi đi được một đoạn, Trình Tuyết Ý lại quay đầu nhìn về phía Vạn Vật Pháp Giới, nơi đó là một vùng u ám, không biết bao lâu mới có thể hoàn toàn biến mất.
Thế giới này lại bị hủy hoại thêm một nơi, thật đáng giận.
Siết chặt tay, Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm, hai người đang trên đường, gió thổi tung mái tóc hắn, lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ kia, dung mạo như ngọc của hắn khiến nàng rung động.
Những thứ nàng muốn bảo vệ trong đời này không nhiều, trước kia là phụ mẫu và bản thân, sau khi phụ thân mất, chỉ còn lại mẫu thân và nàng.
Sau khi mẫu thân xảy ra chuyện, nàng chỉ muốn bảo vệ tốt hồn phách của bà.
Mà bây giờ, nàng muốn bảo vệ thêm một thứ nữa.
Bảo vệ thế giới tươi đẹp này, sống tốt cùng người mình yêu.
Nghĩ đến việc mẫu thân sống lại, đại sư huynh ở bên cạnh, ba người cùng nhau du ngoạn thiên địa, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên.
Nhưng rất nhanh nàng lại không vui vẻ nữa, hơi thở có chút ủ rũ.
Thẩm Nam Âm nhạy bén nhận ra, trên đường đi liền nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Sao lúc vui lúc buồn vậy, muội đang nghĩ gì?"
... Không chỉ phát hiện nàng không vui, mà ngay cả lúc nàng vừa rồi thầm vui vẻ cũng phát hiện ra sao? Thật là quá nhạy bén.
Trình Tuyết Ý nghẹn ngào nói: "Không có gì, huynh cứ coi như không biết gì cả."
Thẩm Nam Âm thở dài, để tốc độ hơi chậm lại, kéo nàng đến gần hơn một chút: "Sao ta có thể coi như không biết. Muội vui ta sẽ vui, muội buồn, ta phải tìm cách làm cho muội vui mới được."
Trong lòng Trình Tuyết Ý cảm thấy ấm áp, mím môi nói: "Ta không vui là tự mình tìm phiền não, vô cớ gây sự, đại sư huynh không cần quan tâm đến ta, lát nữa ta sẽ ổn thôi."
"Muội nói ra ta mới biết được có phải là tự tìm phiền não hay vô cớ gây sự không." Thẩm Nam Âm nhìn nàng, trong ánh mắt trong sáng và dịu dàng chỉ có nàng, bất kể chuyện quan trọng gì đặt trước mặt hắn cũng có thể tạm gác lại, chỉ vì nàng không vui.
Trình Tuyết Ý cảm thấy vô cùng ấm áp, dần dần vui vẻ trở lại, nhỏ giọng nói: "Huynh nghe xong cũng sẽ nghĩ như vậy."
Nàng hơi quay mặt đi: "Ta chỉ là hơi không hài lòng, huynh và nữ tử khác có bí mật mà ta không biết, đến lúc này rồi, huynh vẫn phải đợi gặp nàng ta mới chịu nói cho ta."
Thẩm Nam Âm sững người, lập tức nghĩ đến chuyện liên quan đến Phó Tinh Hoa.
Hắn định nói gì đó thì Trình Tuyết Ý đã lên tiếng trước: "Ta hiểu đại sư huynh đã đáp ứng nàng thì phải giữ lời hứa, đó là con người của huynh, cho nên ta biết cảm xúc này của mình là sai, ta sẽ điều chỉnh lại, hiện tại đừng để ý nữa, chúng ta vẫn nên tiếp tục lên đường thôi."
"Hy vọng Thánh nữ đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa."
Nói thì nói như thế, nhưng tâm tình bôn chồn đã bán đứng nàng, nàng vội vã muốn đi, nhưng Thẩm Nam Âm lại ngây người, chậm chạp không nhúc nhích.
Đợi đến khi Trình Tuyết Ý khó hiểu nhìn sang, hắn mới hoàn hồn, nhìn nàng như có điều suy nghĩ: "Muội ghen à?"
Thật khó tưởng tượng, Trình Tuyết Ý lại ghen vì hắn.
Khi Thẩm Nam Âm hỏi, chính hắn cũng không tin, nói xong liền cười, theo bản năng nói: "Không thể nào, coi như ta chưa nói gì."
Trình Tuyết Ý lại như bừng tỉnh hiểu ra.
Nàng mở to hai mắt, nói lớn: "Đúng vậy!"
Tiếng hô lớn này làm Thẩm Nam Âm giật mình.
"Đại sư huynh, huynh không nói ta còn chưa nhận ra! Ta bỗng nhiên để ý những chuyện vụ vặt này, chẳng phải là vì ghen sao!"
Trình Tuyết Ý vỗ trán, đi đến trước mặt Thẩm Nam Âm đang há hốc mồm, tức giận nói: "Ta ghen, ghen với huynh đó! Huynh có bí mật với nữ nhân khác mà ta không biết, ta chỉ cần nghĩ đến là toàn thân không thoải mái, liền muốn đánh nhau với Thánh nữ một trận xem ai lợi hại hơn."
"Nhưng ta biết như vậy là không đúng, hai người không làm gì sai, là ta lòng dạ hẹp hòi, ta ghen tuông vô cớ."
Trình Tuyết Ý nghiến răng: "Dù sao... dù sao trước kia Thánh tử muốn huynh cưới Thánh nữ, các ngươi thật sự đã từng bàn chuyện cưới xin."
Bây giờ nhớ lại, lần đó Trình Tuyết Ý hồ đồ nhốt Thẩm Nam Âm lại cũng có liên quan đến chuyện này.
Họa Bì Yêu lừa nàng trước, sau đó trong tông môn lại truyền ra tin tức Thẩm Nam Âm và Phó Tinh Hoa sắp kết hôn, nàng nhất thời không nhịn được nên làm ra chuyện ngu ngốc kia.
Bây giờ nghĩ lại cũng không tính là ngu ngốc, chuyện đó đã vẽ nên một dấu chấm hết hoàn hảo cho năm năm ngủ đông của nàng.
"Ta đã từng ghen vì huynh rồi." Trình Tuyết Ý bất mãn nói: “Lần đầu tiên nhốt huynh lại cũng vì nó. Sau đó huynh đã chịu nhiều đau khổ vì ta, chúng ta coi như huề nhau nhé?"