Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 147

Chương 147:

Phó Tiêu Nhiên lúc đầu vui mừng, nhưng sau khi nghe Thẩm Nam Âm nói xong thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Chỉ có thể gắng gượng thêm nửa khắc nữa thôi.



Chỉ còn nửa khắc.

Nửa khắc, trong nháy mắt.

Chỉ còn nửa khắc.

Phó Tiêu Nhiên ôm chặt muội muội, áy náy khôn nguôi, không kìm được nước mắt tuôn rơi.

“Là ca ca không bảo vệ tốt muội, Tinh Hoa, đều là lỗi của ca ca.”

Hắn ôm muội muội, cơ thể run rẩy vì đau buồn, Thẩm Nam Âm không đành lòng nhìn thấy cảnh này, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác.

Ánh mắt hắn dừng trên người Trình Tuyết Ý bên cạnh Phật tháp, nàng nói là đi xem thứ trên Phật tháp, kỳ thật vẫn luôn nhìn về phía bên này.

Nàng ngây người nhìn Phó Tinh Hoa đang hấp hối, cho đến khi Phó Tinh Hoa cố gắng mở mắt.

“Ca ca… Là huynh sao?”

Trong khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, giọng nói của Phó Tinh Hoa nghe rất có tinh thần, cứ như nàng thật sự còn sống vậy.

“Được gặp lại huynh thật tốt.” Phó Tinh Hoa không màng đến vết thương trên người, nắm chặt cánh tay Phó Tiêu Nhiên: “Ca ca, đi, đi lấy thứ trên Phật tháp, đó, đó là Ma Linh Châu!”

Ba chữ Ma Linh Châu vừa thốt ra, Trình Tuyết Ý đang canh giữ bên cạnh Phật tháp lập tức phi thân đến cướp đoạt.

Phó Tiêu Nhiên không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm muội muội nói: “Muội đã như vậy rồi, còn nghĩ đến những thứ đó làm gì!”

Hắn nghẹn ngào nói: “Tinh Hoa, là ca ca không tốt, lúc trước ca ca không nên để muội đi hiến tế, ca ca nên cưỡng ép đổi muội ra, ca ca nên…”

“Ca, huynh không làm sai.” Phó Tinh Hoa ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng chú ý đến còn có người khác ở đây, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Nam Âm, thần sắc nàng có chút hoảng hốt, mỉm cười nhẹ nhàng: “…Đại sư huynh, ngươi cũng ở đây, thật tốt.”

“Ta chỉ sợ ngươi cứ giữ lời hứa, không nhận được tin tức của ta thì sẽ không vào.” Phó Tinh Hoa khó khăn nói: “Không lâu sau khi hiến tế, ta đã xác định cái gọi là xá lợi này có vấn đề, cũng chỉ mới gần đây mới xác định nó chính là Ma Linh Châu trong truyền thuyết.”

Trước khi quyết định hiến tế, Phó Tinh Hoa đã bí mật gặp Thẩm Nam Âm, nói rằng nàng nghi ngờ Thiên cung có vấn đề.

Nàng và Thẩm Nam Âm đều cho rằng cái gọi Vô Dục điện trăm năm phải hiến tế một lần chắc chắn chính là căn nguyên của vấn đề đó.

Để tránh đánh rắn động cỏ, cũng để xác nhận suy nghĩ trong lòng, Phó Tinh Hoa quyết định hy sinh bản thân, hiến tế cho Vô Dục, làm rõ mọi chuyện.

Bọn họ đã ước định, một khi nhận được tin tức của nàng, Thẩm Nam Âm sẽ nghĩ cách dẫn người đến vạch trần Vô Dục.

Đáng tiếc, sau khi thật sự vào được, Phó Tinh Hoa phát hiện dù thế nào nàng cũng không thể truyền âm ra ngoài.

Tu vi của nàng vẫn chưa đủ, không chỉ không thể chống lại Ma Linh Châu, mà còn bị Ma Linh Châu hút ngược linh lực.

Có thể kiên trì đến bây giờ mà không chết đã là kết quả của việc nàng dốc toàn lực ứng phó.

Nàng rất mệt, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, sắc mặt nặng nề, toàn thân đau đớn.

Nhưng nàng vẫn muốn nhìn ca ca thêm một lần nữa, tạm biệt hắn thật tốt.

Nếu không được tạm biệt ca ca mà đã chết, thật khó mà tưởng tượng ca ca sẽ làm ra chuyện gì.

Nói không chừng hắn sẽ vì tự trách bản thân mà tự sát.

Phó Tinh Hoa không thể chấp nhận chuyện này, cũng không thể chấp nhận việc mình chết một cách vô ích mà không thể truyền tin tức ra ngoài.

Vì vậy, nàng đã dốc hết toàn lực, thiêu đốt tất cả những gì mình có, kiên trì chờ đợi đến giờ phút này.

“Cảm ơn huynh đã mang mọi người đến đây.”

Phó Tinh Hoa dựa vào lòng ca ca, mỉm cười phun ra một ngụm máu.

Nàng nắm lấy tay ca ca, nói từng chữ một: “Ca ca, chúng ta đều là người tu đạo, có tâm nhập đạo của riêng mình, ta và huynh đều giống nhau. Ngoài huynh muội, chúng ta còn là tu sĩ.”

“Lúc chúng ta nhập đạo đã nói muốn hàng yêu trừ ma, làm hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ta chỉ thực hiện ước mơ của mình, huynh không cần đau lòng, mà nên vui mừng cho ta mới đúng.”

Phó Tiêu Nhiên không nói nên lời, hai hàng nước mắt liên tục rơi xuống, dù muội muội nói như vậy, hắn vẫn không thể tha thứ cho mình.

Phó Tinh Hoa cố gắng kiên trì, vừa nôn ra máu vừa nói: “Ca ca… Nếu huynh cứ tự trách mình, ta sẽ chết không nhắm mắt.”

“Đây là cuộc đời của ta, là do ta tự lựa chọn, mục đích của ta đã đạt được, ta chết cũng không hối tiếc.”

“Ta có ước mơ của riêng mình… Ta không muốn cả đời chỉ là đệ nhất mỹ nhân trong miệng mọi người, ta không muốn làm bình hoa, ta phải làm, khụ…” Phó Tinh Hoa ho dữ dội hơn, nàng nắm chặt tay Phó Tiêu Nhiên: “Ca, ta phải làm nữ tử kiệt xuất, giống như Thần Nguyện đạo quân trăm năm trước! Ta đã làm được, huynh không được rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, huynh phải vui mừng cho ta!”

Giọng nói của nàng kiên cường, ánh mắt kiên định.

Phó Tiêu Nhiên dần dần ngừng khóc, hắn cứng người tại đó một lúc, vì để muội muội được yên nghỉ, hắn chỉ có thể ép buộc bản thân gật đầu.

“…Muội là nữ tử kiệt xuất.” Phó Tiêu Nhiên cố gắng mỉm cười: “Ca ca tự hào về muội.”

Phó Tinh Hoa vui vẻ cười, mặc dù máu không ngừng trào ra cũng không thể ngăn được nụ cười rạng rỡ của nàng.

Nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Mang Ma Linh Châu đi, vạch trần Cung chủ, xây cho ta một ngôi mộ ở nơi sơn thủy hữu tình, nếu có thể luân hồi chuyển thế, ta vẫn sẽ trở về làm muội muội của huynh.”

“Ca ca, hãy sống thật tốt, trăm năm một vòng luân hồi, chỉ cần huynh sống đủ lâu, có lẽ trăm năm sau, huynh sẽ gặp một tiểu nha đầu lặn lội đường xa muốn bái huynh làm sư phụ, học nghệ với huynh.”

Phó Tiêu Nhiên ôm chặt muội muội vào lòng, im lặng chịu đựng nỗi đau.

Hắn không cần trăm năm sau, hắn chỉ cần muội muội của hiện tại.

Từ nhỏ bọn họ đã sống nương tựa lớn lên cùng nhau, hắn là ca ca, tự cho mình lớn hơn muội muội một chút nên phải chăm sóc nàng.

Nhưng nghĩ lại, những năm gần đây hắn mới là người được chăm sóc nhiều hơn.

Phó Tiêu Nhiên chìm trong đau khổ, cảm nhận được sinh cơ của Phó Tinh Hoa bắt đầu tiêu tán, hắn lại lần nữa bật khóc.

Đột nhiên, hắn như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu tìm kiếm, sau khi nhìn thấy Trình Tuyết Ý liền vội vàng quỳ xuống: “Ma quân, chẳng phải ngươi có Bạch Trạch đồ sao? Cứu Tinh Hoa với! Cứu nàng!”

Cả thế gian đều biết Bạch Trạch đồ có thể cải tử hoàn sinh.

Hiện giờ Bạch Trạch đồ đang ở trong tay Trình Tuyết Ý, vẫn chưa trả lại cho Càn Thiên tông, chuyện này mọi người đều biết.

Trong lúc nguy cấp, Phó Tiêu Nhiên nghĩ đến Bạch Trạch đồ nên đến cầu xin, Trình Tuyết Ý không hề bất ngờ.

Vấn đề là Bạch Trạch đồ đã bị hủy, nếu nó còn, Trình Tuyết Ý chắc chắn sẽ không chút do dự lấy ra.

Môi nàng mấp máy, tay vịn lên Phật tháp mất tự nhiên mà siết chặt.

Trước khi nàng trả lời Phó Tiêu Nhiên, Thẩm Nam Âm đã chắn trước mặt nàng, chủ động nói: “Bạch Trạch đồ không còn nữa.”

Phó Tiêu Nhiên sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Không còn là có ý gì?”

“Bạch Trạch đồ đã bị ta hủy. Cho dù nó còn, nhưng với tình hình hiện tại cũng không thể cứu sống một người.” Thẩm Nam Âm nhỏ giọng nói: “Nó đã cạn linh lực rồi.”

“Có thể dùng linh lực của ta!” Phó Tiêu Nhiên kích động nói: “Lấy mạng ta đổi mạng cho muội muội!”

Thẩm Nam Âm lý trí nói: “Thánh tử, ngươi bình tĩnh lại, nếu một mạng đổi một mạng thì Bạch Trạch đồ khác gì tà vật?”

Phó Tiêu Nhiên không thể bình tĩnh: “Vì sao ngươi hủy Bạch Trạch đồ?! Sao ngươi có thể hủy chí bảo của Càn Thiên tông? Ta không tin, chắc chắn ngươi không muốn cho ta mượn nên mới cố ý lừa ta!”

Thẩm Nam Âm nói từng chữ một: “Bạch Trạch đồ thật sự đã bị ta hủy, đây là sự thật, Thẩm mỗ tuyệt đối không hề nói dối.”

Phó Tiêu Nhiên còn muốn nói tiếp, nhưng cánh tay bị kéo nhẹ một cái, hắn lập tức không nói nên lời.

Hắn mờ mịt cúi đầu nhìn muội muội đang hấp hối, nghe nàng nói: “Ca ca, đừng làm khó đại sư huynh, hắn chưa bao giờ nói dối, hơn nữa cho dù Bạch Trạch đồ còn, ta cũng không muốn huynh dùng mạng mình để đổi mạng ta.”

“Huynh nên hiểu ta muốn gì, ta đã được như ý nguyện, sao không để ta yên tâm ra đi?”

Phó Tinh Hoa không còn sức để nói thêm lời nào nữa, cuối cùng nàng nhìn sang, thấy Trình Tuyết Ý đang canh giữ bên cạnh Phật tháp.

Ánh mắt giao nhau, Phó Tinh Hoa cố gắng mỉm cười, nói không thành tiếng hai chữ, rồi nhắm mắt lại.

Trình Tuyết Ý nhận ra hai chữ đó là: Cảm ơn.

Từ đầu đến cuối, người canh giữ Phật tháp chỉ có Trình Tuyết Ý.

Ma Linh Châu trong Phật tháp này là thứ mà Phó Tinh Hoa trả giá bằng tất cả để giữ lại, chỉ có Trình Tuyết Ý là đang bảo vệ nó cho nàng.

Trình Tuyết Ý nhìn Phó Tinh Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, tay nàng vô lực buông khỏi người huynh trưởng, rơi xuống người nàng.

Mắt Trình Tuyết Ý cay cay, trước khi Phó Tiêu Nhiên kêu khóc, nàng kéo Thẩm Nam Âm ra, đá văng Phó Tiêu Nhiên, lạnh lùng nói: “Bảo vệ cửa, đừng để kẻ có ý đồ vào.”

Phó Tiêu Nhiên ngây người, nhìn nàng không thể tin được: “Ngươi…”

“Khoảnh khắc cửa Vô Dục bị phá vỡ, kẻ đứng sau sẽ nhận được tin tức, bọn chúng sẽ nhanh chóng chạy đến đây. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, một người canh giữ, một người nghĩ cách mang Ma Linh Châu đi.”

Thẩm Nam Âm bình tĩnh hỏi: "Còn muội?"

Trình Tuyết Ý thả lỏng gân cốt, thong thả nói: "Ta? Ta đương nhiên nghĩ cách cứu Thánh nữ."

Phó Tiêu Nhiên khó tin nhìn nàng, quả thực không thể tin vào tai mình.

"Đại sư huynh vừa rồi không phải nói, lấy mạng đổi mạng chẳng khác nào tà ma, vừa lúc ta chính là tà ma, ta đương nhiên am hiểu chuyện này rồi." 

 
Bình Luận (0)
Comment