Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 152

Chương 152:

Sau khi rời đi một mình, Trình Tuyết Ý không còn quan tâm đến tình hình bên phía Càn Thiên Tông nữa, nàng tin tưởng Thẩm Nam Âm có thể xử lý ổn thỏa.

Nàng lắc nhẹ chuông bạc, tiếng chuông du dương vang lên, nàng ngự kiếm theo hướng âm thanh, rất nhanh đã tìm được người mình muốn tìm.

Thừa Vụ, Hàn Lâm và Khổ Trúc đều canh giữ ở phía trước chờ nàng, thấy nàng cuối cùng cũng trở về, ba người quỳ xuống đất, đồng thanh hô: “Quân thượng!”

Trình Tuyết Ý đi thẳng qua bọn họ, thản nhiên hỏi: “Sao không đợi ở khách sạn, chạy đến đây làm gì?”

Thừa Vụ giải thích: “Thiếu chủ đã trở về nhưng bị thương rất nặng, hắn không yên tâm ở lại khách sạn đông người qua lại, muốn tìm một nơi an toàn để chữa thương, nên đã đến đây.”

Khổ Trúc nói: “Chúng ta đã để lại tín hiệu cho quân thượng ở khách sạn, quân thượng đến sẽ biết chúng ta ở chỗ này.”

“Hình như quân thượng không quay lại?” Hàn Lâm bước tới: “Sao lại dựa vào linh âm để tìm đến đây?”

Trình Tuyết Ý vẫn tiếp tục đi về phía trước, nàng nghe bọn họ giải thích nhưng không có ý trả lời, đưa tay đẩy cửa phòng, nơi này trước kia không biết dùng để làm gì, phong cảnh khá đẹp, rừng trúc nhỏ, hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Trình Tuyết Ý đi vào phòng trong, nhìn thấy Vũ Phù Quang đang nằm trên giường.

Hắn nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, môi không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt, thoi thóp.

Nàng dừng lại bên mép giường, ba ma tướng phía sau cũng đuổi kịp, nàng không quay đầu lại, một tay không, một tay cầm kiếm.

Vũ Phù Quang dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cố gắng mở mắt, một lúc sau mới phân biệt rõ ràng tình hình trước mắt.

“A tỷ…”

Hắn cố gắng gọi một tiếng, giọng nói khàn đặc yếu ớt, trên ngực vẫn còn vết kiếm do nàng để lại lúc trước.

Một kiếm xuyên tim, cho dù có thể sống sót cũng sẽ tổn hại rất nhiều nguyên khí của hắn.

Vũ Phù Quang mím môi, giọng điệu vừa tủi thân vừa bất an: “A tỷ, thật xin lỗi, ta sai rồi.”

Trình Tuyết Ý nhắm mắt lại lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.

Thừa Vụ và hai ma tướng khác nhìn nhau, do dự không biết nên rời đi hay là giúp nói vài lời hay.

Hình như lựa chọn nào cũng khó xử?

Nhưng bọn họ cũng không cần phải rối rắm quá lâu, bởi vì Trình Tuyết Ý rất nhanh đã giúp bọn họ lựa chọn.

Cửa phòng bị phong tỏa bởi ma khí cường đại, lúc Vũ Phù Quang cố gắng ngồi dậy, Trình Tuyết Ý không chút do dự giơ tay lên, một kiếm đâm thẳng vào đan điền của hắn.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên người bọn họ, khiến máu tươi bắn ra càng thêm chói mắt.

Vũ Phù Quang ngơ ngác nhìn nàng, nghe thấy nàng thản nhiên nói: “Ta đã nói hôm nay sẽ giết ngươi, nói lời phải giữ lấy lời.”

“Hôm nay ngươi phải chết, sống thêm một khắc cũng không được.”

Thấy Trình Tuyết Ý đâm một kiếm xuống, Thừa Vụ choáng váng cả người.

Nàng gọi một tiếng “Quân thượng” trước, rồi lại gọi một tiếng “Thiếu chủ”, sau đó mờ mịt túm lấy Khổ Trúc và Hàn Lâm bên cạnh: “Ta có phải đang nằm mơ không, ta nhìn thấy gì vậy? Quân thượng lại đâm thiếu chủ một kiếm?”

Sắc mặt của Hàn Lâm khó coi nói: “Ngươi không nhìn lầm, cũng không phải nằm mơ, quân thượng thật sự đã làm vậy.”

Sắc mặt Khổ Trúc còn khó coi hơn bọn họ, bởi vì hắn đứng gần Trình Tuyết Ý nhất, máu của Vũ Phù Quang đều bắn lên mặt hắn!

“Quân thượng…” Khổ Trúc do dự nói: “Thiếu chủ bị thương nặng, lại thêm một kiếm này nữa, hắn chắc chắn sẽ chết.”

Trình Tuyết Ý chậm rãi quay đầu lại nhìn Khổ Trúc đang lau mặt, cười nói: “Ngươi có muốn đi cùng hắn không?”

Khổ Trúc nhanh chóng xoay người lùi về phía sau, ý tứ rất rõ ràng.

Thừa Vụ và Hàn Lâm im lặng, bọn họ đều đến từ Phệ Tâm cốc, quen với việc cá lớn nuốt cá bé, rất trung thành với Trình Tuyết Ý và Vũ Phù Quang, nhưng tiền đề là hai người bọn họ không xung đột.

Một khi quân thượng và thiếu chủ xảy ra xung đột, đương nhiên Quân thượng vẫn quan trọng hơn.

Trình Tuyết Ý chậm rãi thu hồi tầm mắt, so với ba thuộc hạ, Vũ Phù Quang vừa mới bị đâm thủng đan điều trông rất bình tĩnh.

Ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc, sau đó hắn đều rất bình tĩnh, không có vẻ gì là bất ngờ.

“Ngươi đã nghĩ đến khoảnh khắc này rồi sao?” Trình Tuyết Ý nắm chặt chuôi kiếm, xoay mũi kiếm quanh Kim Đan của hắn.

Cho dù là Kim Đan ma tộc trời sinh, sau khi bị tàn phá như vậy cũng lành ít dữ nhiều.

Vũ Phù Quang tái mặt kêu lên một tiếng, trong mắt không có vẻ đau đớn, ngược lại còn rất vui mừng: “A tỷ, tỷ vẫn tàn nhẫn như trước kia, lúc này mới giống tỷ mà ta quen biết.”

“Thẩm Nam Âm đã mang đến cho tỷ quá nhiều lòng dạ ngu xuẩn, tỷ như bây giờ mới tốt.”

“Chỉ là…” Vũ Phù Quang cười, máu chảy ra từ khóe miệng hắn trông vô cùng thê thảm: “Nếu tỷ không đối xử với ta như vậy thì càng tốt.”

Mặt Trình Tuyết Ý không chút cảm xúc: “Ngươi nếu đã trốn thoát còn quay lại đây, ta tưởng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị ta giết rồi chứ.”

Vũ Phù Quang cúi đầu nhìn thanh kiếm trong đan điền, ma khí màu đen tỏa ra, từng chút một đẩy mũi kiếm ra ngoài.

Trình Tuyết Ý không ngăn cản, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không còn khả năng sống sót.

Xem như nể mặt hắn đã giúp nàng uẩn dưỡng hồn phách của mẫu thân 5 năm, có thể cho hắn cơ hội nói vài câu di ngôn.

Vũ Phù Quang phun ra một ngụm máu, máu dính lên vạt áo màu đỏ, chậm rãi lan ra một mảng đen.

“A tỷ nói không sai, ta quả thật đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tỷ giết, nhưng phần nhiều vẫn muốn đánh cược một phen.”

Hắn cố gắng ngồi dậy, tự giễu nói: “Ta muốn đánh cược, nghĩ rằng cho dù ta không quan trọng bằng Thẩm Nam Âm, nhưng cũng sẽ không thua cả một nữ tu vô danh tiểu tốt ở Càn Thiên Tông.”

“Tỷ ở Càn Thiên Tông chỉ mới năm năm, thời gian năm năm sao có thể sánh bằng tất cả những kỉ niệm sống chết có nhau, cùng nhau trải qua bao sương gió mưa tuyết giữa chúng ta?”

Vũ Phù Quang bình tĩnh nhìn sườn mặt nàng: “Ta đã trả giá tất cả vì tỷ, vô số đêm dốc hết sức lực, vậy mà vẫn không bằng những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt của tỷ và Thẩm Nam Âm, cùng với nữ tu thoáng gặp gỡ kia.”

“A tỷ.” Vũ Phù Quang thật lòng đến mức hoang mang: “Vì sao tỷ lại nhẫn tâm với ta như vậy? Bởi vì ta là ma sao?”

Nghe đến đây, Trình Tuyết Ý cuối cùng cũng không nhịn được mà móc tai.

“Nói như thể ngươi thật sự tốt đẹp như lời ngươi nói vậy.”

Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, mỉa mai nói: “Vũ Phù Quang, ngươi cấu kết với Chung Tích Ảnh vây giết phụ thân ta, lợi dụng ta để trốn thoát khỏi Phệ Tâm cốc, điều duy nhất ngươi không làm ta thất vọng đó là giúp ta bảo vệ tốt hồn phách của mẫu thân. Ngoài ra, ngươi còn trả giá gì vì ta nữa?”

“Ngay cả việc uẩn dưỡng hồn phách cũng là tương kế tựu kế sau khi ngươi trốn thoát khỏi Phệ Tâm cốc.”

“Ngươi lợi dụng ta thì nên nghĩ đến kết cục hôm nay.”

Trình Tuyết Ý cười lạnh nói: “Sao ngươi có thể mặt dày hỏi ta vì sao lại nhẫn tâm với ngươi n?”

Cảm xúc của Vũ Phù Quang đột nhiên kích động, hắn tiến lại gần Trình Tuyết Ý, Trình Tuyết Ý giơ tay lên, dễ dàng đẩy hắn ra, ngay cả hành động này cũng là nhờ linh lực, lòng bàn tay thậm chí còn chưa chạm vào người hắn, vẻ mặt chán ghét tột độ đó đã kí.ch thí.ch Vũ Phù Quang sâu sắc.

“Chuyện của phụ thân tỷ là bất đắc dĩ, lúc đó chúng ta còn chưa quen biết.”

Vũ Phù Quang vội vàng nói: “Sau khi chúng ta quen biết, ta có làm tổn thương tỷ hay mẫu thân tỷ chưa?”

Trình Tuyết Ý nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đã đến giờ, di ngôn của hắn nói đủ rồi, nàng không muốn nghe nữa.

Vũ Phù Quang nhìn ra sự thiếu kiên nhẫn của nàng, nói trước khi nàng ra tay: “Tỷ thật sự không muốn Ma Linh Châu sao?”

“Ma Linh Châu ở chỗ ta, Ma Linh Châu thật sự.”

“Ban đầu ta hợp tác với Chung Tích Ảnh chỉ là hy vọng có thể rời khỏi Phệ Tâm cốc. Giết phụ thân tỷ cũng là vì đại đa số Ma tộc trong Phệ Tâm cốc đều nghe theo ông ta, có ông ta thì những việc ta làm sẽ rất vướng víu.”

“Vừa lúc Chung Tích Ảnh đến, ả muốn biết cách sử dụng Ma Linh Châu, muốn giết phụ thân tỷ, ta bèn hợp tác với ả.”

“Lúc đó ta căn bản không quen biết tỷ, làm việc tất nhiên là vì bản thân mình. Sau khi ta quen biết tỷ…”

Kể từ khi quen biết Trình Tuyết Ý, Vũ Phù Quang đã đánh mất chính mình.

Hắn đương nhiên hối hận vì đã hại chết phụ thân nàng, hắn điên cuồng bày mưu tính kế vì nàng, đó là muốn bù đắp cho nàng.

Trong năm năm nàng rời khỏi Phệ Tâm cốc, hắn đã dốc hết sức lực chống lại hàng linh, uẩn dưỡng hồn phách của Lục Thần Nguyện bằng linh lực tinh khiết nhất, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?

“Không có Ma tộc nào không muốn rời khỏi Phệ Tâm cốc, chẳng lẽ ngươi không muốn?”

“Suy cho cùng vẫn là Thẩm Nam Âm và Càn Thiên Tông sai, nếu không phải Phệ Tâm cốc, ta cần gì phải làm những chuyện đó?”

“Ban đầu ta quả thật muốn lợi dụng tỷ và mẫu thân, mẫu thân là tu sĩ, không phải ma, đến lúc cần thiết, bà nhất định có biện pháp phá vỡ phong ấn đưa tỷ ra khỏi cốc, ta muốn đợi đến lúc đó rồi cùng tỷ rời đi. Nhưng từ khi ở bên tỷ, ta biết lợi dụng tỷ như vậy là không tốt. Kể từ đó, ta không còn bồi dưỡng thế lực của mình nữa, cái gọi là thiên quân vạn mã, chẳng qua là ta muốn bồi thường cho tỷ.”

Vẻ mặt Vũ Phù Quang tràn ngập bi thương, cả người run rẩy nói: “Ta dốc hết tâm huyết bồi bổ Ma Linh Châu, nhưng chưa bao giờ muốn dùng nó cho bản thân. Mấy lần tỷ rút kiếm với ta, ta cũng không hề có ý định phản kháng.”

“Tỷ muốn giết ta, ta cũng có thể đi tìm cái chết.” 

 
Bình Luận (0)
Comment