Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 154

Chương 154:

Chung Tích Ảnh chậm rãi biến ra bảo kiếm trong tay, các tu sĩ đến gần bà ta lập tức cảnh giác.

Ánh mắt Trình Tuyết Ý nhìn xuống, để ý thấy thanh kiếm của bà ta rất quen thuộc, nhìn kỹ thì vỏ kiếm và chuôi kiếm đều rất giống Vô Niệm Tiền Trần.

Đợi đến khi Chung Tích Ảnh rút kiếm ra, suy nghĩ của nàng càng được xác nhận.

Đâu chỉ là bề ngoài, ngay cả mũi kiếm bên trong cũng rất giống.

Hoàn toàn là phiên bản sao chép.

Trình Tuyết Ý không nhịn được nhìn thanh kiếm của mình, Chung Tích Ảnh nhiều lần nhắc đến mẫu thân nàng, lên kế hoạch lớn từ khi mẫu thân nàng vào Phệ Tâm Cốc, chắc là muốn độc bá thiên hạ.

Đây là suy nghĩ trước đây của nàng.

Nhưng bây giờ xem ra hình như không chỉ có vậy.

Lục Bỉnh Linh trên đài cao đột nhiên đứng dậy, hắn cũng thấy thanh kiếm của Chung Tích Ảnh, nhíu mày nói: “Là ngươi ăn cắp thanh kiếm này.”

Ăn cắp?

Trình Tuyết Ý nheo mắt lại.

Chung Tích Ảnh thản nhiên nói: “Đúng là ta lấy đi, một thanh bảo kiếm gần giống với Vô Niệm Tiền Trần như vậy, ta đương nhiên không thể để mặc nó lưu lạc bên ngoài.”

Nói đến đây, nàng đột nhiên liếc nhìn Trình Tuyết Ý, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, ta vốn định đợi thời cơ chín muồi rồi mới dùng thủ lệnh Tàng Kiếm Các đến lấy, dù Vô Niệm Tiền Trần có bướng bỉnh không chịu khuất phục ta, ta cũng muốn mạnh mẽ thu nó vào túi, không ngờ lại bị một tiểu bối như ngươi nhanh chân đến trước.”

“Nhưng ngươi là nữ nhi của bà, có được thanh kiếm của bà cũng không lạ.”

“Lục Bỉnh Linh.”

Chung Tích Ảnh hoàn toàn không che giấu nữa, khí thế của bà ta bộc phát toàn bộ, đó là loại khí thế mà các tu sĩ ở đây không muốn né tránh cũng không được, những người không né được đều bị kiếm khí của bà ta đánh trọng thương, đẩy lùi ra xa, nôn ra máu.

Chung Tích Ảnh là người có tu vi chỉ đứng sau Lục Bỉnh Linh trong tu giới, Lục Bỉnh Linh tẩu hỏa nhập ma đã lâu, sức cùng lực kiệt, vậy thì bây giờ bà chính là người đứng đầu.

Nếu bà phản bội thì đúng là tin dữ động trời.

Nhưng đó là trước kia, bởi vì giờ đây Thẩm Nam Âm đã tu luyện thành công Băng Tâm Kiếm Quyết tầng thứ mười.

Sự cường đại của hắn khiến bọn họ bằng lòng ngừng thảo phạt, yên lặng lắng nghe hắn muốn nói gì.

Hơn nữa, Trình Tuyết Ý đã đến rất nhanh, nàng là tu sĩ có Ma Linh Châu, nhưng không muốn hợp tác với Ma tộc, bây giờ bọn họ cũng bằng lòng nhẫn nhịn chấp nhận nàng.

Con người chính là như vậy, gió theo chiều nào cây ngã theo chiều đó, trước đó dù không muốn thỏa hiệp, nhưng một khi đã đến lúc không thể không lựa chọn sẽ thành thật lựa chọn điều có lợi nhất cho mình.

Trình Tuyết Ý vốn đã nhìn thấu những khuôn mặt giả dối ghê tởm này, nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải đến để những người này được như ý nguyện, Chung Tích Ảnh là kẻ thù giết phụ thân nàng, nàng không thể để người này sống yên ổn được.

Chung Tích Ảnh không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, bà ta vô cùng tự tin, vì vậy nên mới không trốn tránh mà khai ra toàn bộ, thậm chí còn đường hoàng nói, kiếm chỉ thẳng vào Lục Bỉnh Linh.

“Ngươi đã từng đến Tàng Kiếm Các, nhìn thấy Vô Niệm Tiền Trần. Nghe nói ngươi ở đó cho đến mười lăm phút cuối cùng của thời hạn lệnh bài mới rời đi, ngươi muốn thuần phục Vô Niệm Tiền Trần, để nó đi theo ngươi?”

“Kết quả ngươi không thành công, cho nên mấy năm nay đã dày công nghiên cứu luyện khí, tạo ra một thanh bảo kiếm giống hệt Vô Niệm Tiền Trần để an ủi nỗi nhớ nhung. Ngoài ngươi ra, không ai biết chuyện này.”

Chung Tích Ảnh lại cười nói: “Nhưng ta biết.”

Bà ta nói với vẻ ung dung: “Càn Thiên Tông mà ngươi tự cho là phòng thủ kiên cố, thật sự đáng tin như ngươi tưởng tượng sao?”

“Ngươi vì tông môn này mà từ bỏ tất cả, thậm chí từ bỏ người mình yêu nhất, ngươi có từng nghĩ đến sẽ có một ngày nó phản bội ngươi không?”

Bà ta vừa dứt lời, trong nháy mắt, rất nhiều tu sĩ trong Thanh Hư Các có thái độ khác thường, không hề sợ hãi, ngược lại rút kiếm xông lên, dễ dàng bắt giữ những tu sĩ chưa kịp phản ứng.

Trong đó có không ít gương mặt quen thuộc, Trình Tuyết Ý lặng lẽ nhìn qua khuôn mặt của bọn họ, nhiều nhất là người dưới trướng Ngọc Bất Nhiễm.

Nàng không nhịn được liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm rất khó coi, hận không thể lập tức thanh lý môn hộ.

“Kẻ phản bội, nhận lấy cái chết.”

Hắn lạnh lùng bước lên vài bước, nhưng bị Lục Bỉnh Linh ngăn lại.

“Lui ra.”

Tĩnh Từ Pháp Tông còn nhanh hơn Ngọc Bất Nhiễm một bước.

Cuồng phong gào thét trong Thanh Hư Các, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hỗn loạn, trời đất quay cuồng trong bóng tối, khi tầm mắt rõ ràng trở lại thì Thanh Hư Các đã biến mất.

Đúng vậy, toàn bộ Thanh Hư Các đã biến mất, hoàn cảnh xung quanh bọn họ đều thay đổi, ở trong một không gian không thấy đỉnh và vách, vách tường và sàn nhà đều biến thành hình dáng bầu trời sao, Lục Bỉnh Linh đứng ở vị trí trung tâm, tóc và râu đều bạc trắng, áo tím thoát tục.

“Phản bội thì đã sao?”

Lục Bỉnh Linh thản nhiên nói: “Càn Thiên Tông là một tông môn, không đáng tin cũng không phải tông môn, mà là nhân tính. Đã có kẻ phản bội, loại bỏ là được, bổn tọa sẽ không vì vậy mà nghi ngờ những thứ mình theo đuổi.”

“Dù là trước kia hay bây giờ, bổn tọa chỉ nghĩ đến thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp……”

Ông ta đột nhiên nhìn về phía Trình Tuyết Ý, nói đúng hơn là nhìn vào đôi mắt của nàng.

Ông ta nhất định còn lời muốn nói, nhưng trước mặt nhiều người, ông ta không nói ra.

“Chung Tích Ảnh, bất kể ngươi muốn gì, cuối cùng cũng không thể toại nguyện.”

Hôm nay căn bản không cần Trình Tuyết Ý ra tay, Lục Bỉnh Linh định tự mình trừ hại cho tu giới.

Thẩm Nam Âm định bước lên, bị Trình Tuyết Ý giữ chặt.

“Ông ta cũng chưa gọi huynh, đừng vội giúp đỡ, xem kỹ đã.”

Thẩm Nam Âm khựng lại, nhỏ giọng giải thích: “Ta không phải đi giúp sư tôn, sư tôn không cần giúp đỡ. Muội xem chỗ đó ——”

Trình Tuyết Ý nhìn theo ánh mắt của hắn, mấy tên phản đồ đang tìm cách rời khỏi đây, thậm chí còn ra tay với những người bị bọn họ dùng vũ lực khống chế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Trình Tuyết Ý cười lạnh một tiếng, tùy ý búng tay một cái, mấy người đó lập tức đau nhức xương cốt, ngã xuống đất không thể khống chế, kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết này đã thu hút sự chú ý của Chung Tích Ảnh, nàng nhìn mấy người ngã xuống đất, rồi lại nhìn Trình Tuyết Ý, khinh miệt nói: “Xem ra ngươi thật sự muốn giúp Lục Bỉnh Linh. Cho dù như lời ngươi nói, ngươi và mẫu thân ngươi không thua trong tay nam nhân, thì các ngươi cũng đều là kẻ đầu óc không rõ ràng, nhẫn nhục chịu đựng đến mức hèn hạ……”

Tiếng binh khí va chạm vang lên, không phải Trình Tuyết Ý làm, mà là Lục Bỉnh Linh.

“Bổn tọa nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy.”

Lục Bỉnh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chung Tích Ảnh, ngươi sỉ nhục ta thì được, đừng sỉ nhục sư muội của ta thêm một câu nào nữa.”

Nghe vậy, Chung Tích Ảnh cười phá lên: “Lục Bỉnh Linh, ngươi không thấy mình rất buồn cười sao? Ta sỉ nhục bà ta? Người bôi nhọ bà ta nhất chẳng phải là chính ngươi sao?”

Lục Bỉnh Linh bị chọc trúng chỗ đau, không do dự nữa, sau khi ra lệnh cho Thẩm Nam Âm cứu những tu sĩ bị khống chế liền giao chiến với Chung Tích Ảnh.

Ông cầm Vô Thương quyết đấu sinh tử với phiên bản sao chép Vô Niệm Tiền Trần do chính mình làm ra, cảnh tượng này khiến Trình Tuyết Ý còn thấy ghê tởm hơn cả lúc Vũ Phù Quang chết.

Nàng đợi Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm cứu tất cả các tu sĩ bị bắt, nàng nhìn như khôgn làm gì cả, thậm chí còn nhắm mắt lại, nhưng khi Thẩm Nam Âm trở lại bên cạnh nàng, nàng đã biết cách hóa giải trận pháp của Lục Bỉnh Linh.

Thanh Hư Các vẫn chưa thật sự biến mất, nơi này chỉ là một loại trận pháp, trận pháp này có thể ngăn Chung Tích Ảnh dẫn người chạy trốn, cấu kết với thế lực tà ác bên ngoài.

Đây là một trận pháp vây khốn, muốn ra ngoài không dễ dàng, tu vi của người phá trận cần phải cao hơn Lục Bỉnh Linh.

“Đại sư huynh, huynh dẫn mọi người ra ngoài đi.”

Trình Tuyết Ý đưa tay vẽ vài đường trên bầu trời sao, các vì sao biến đổi kết thành ảo trận, ảo trận lúc ẩn lúc hiện rồi xuất hiện một cánh cửa.

Đây là giới hạn của nàng, không thể duy trì lâu được.

Thẩm Nam Âm nhìn nàng, với sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng nhất định muốn làm chuyện lớn.

“Không nhất thiết phải là ta dẫn mọi người ra ngoài.”

Thẩm Nam Âm kéo Ngọc Bất Nhiễm lại, nhỏ giọng nói: “Sư đệ, ngươi làm chuyện này đi.”

Đồng tử Ngọc Bất Nhiễm hơi co lại: “Ta?”

Thẩm Nam Âm nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là ngươi. Những việc ta có thể làm, ngươi cũng có thể làm được, ta tin tưởng ngươi.”



Nỗi ác mộng lớn nhất nửa đời trước của Ngọc Bất Nhiễm chính là mọi chuyện đều bị Thẩm Nam Âm áp chế.

Không ai cảm thấy những việc Thẩm Nam Âm có thể làm thì hắn cũng có thể làm được.

Dù là đồng môn hay sư tôn đều cảm thấy Thẩm Nam Âm đáng tin cậy hơn, chỉ cần Thẩm Nam Âm bằng lòng nhận việc thì tuyệt đối sẽ không đến lượt hắn.

Ngay cả đệ tử của hắn cũng sợ Thẩm Nam Âm hơn sợ hắn.

Hắn nghĩ sau khi hắn thật sự vượt qua Thẩm Nam Âm, những lời này sẽ do chính miệng các đồng môn khác và sư tôn nói ra.

Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng lại là do chính Thẩm Nam Âm nói.

Hắn im lặng xoay người, dẫn mọi người rời khỏi đây, nhưng lại có hơn một nửa không chịu rời đi.

Trong đó có Chưởng môn Kim Sơn Cốc.

“Chân Võ đạo quân, Quảng Văn đạo quân.”

Nàng cúi đầu chào hai người, sau đó nhìn về phía người đã mở cánh cửa cho bọn họ chạy trốn là Trình Tuyết Ý: “Ma quân.”

“Chúng ta không thể đi.”

Trình Tuyết Ý khựng lại, bất ngờ nhìn nàng.

Chưởng môn Kim Sơn Cốc giải thích: “Không phải chúng ta không biết điều, mà là nguy hiểm ở đây liên quan đến tu chân giới và cả đến thiên hạ, làm sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn mà bỏ chạy chứ?” 

 
Bình Luận (0)
Comment