Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 40

Chương 40:

Nàng buộc một sợi dây trước mặt Ngọc Bất Nhiễm, đầu dây treo một chiếc lục lạc, nó kêu lên thì lục lạc bên hông nàng cũng sẽ kêu lên.

Việc duy nhất Ngọc Bất Nhiễm có thể làm bây giờ là hít thở thật mạnh, nàng có thể nghĩ ra chiêu này cũng không dễ dàng gì.

"Thử xem đi." Nàng hào hứng nói.

Ngọc Bất Nhiễm im lặng một lát cũng thật sự hít một hơi thật mạnh, lục lạc vừa động, chuông bạc bên hông Trình Tuyết Ý liền vang lên.

"Hoàn hảo!" Nàng vui vẻ nói: “Vậy ta đi đây, Đạo quân nghỉ ngơi đi, chờ ta quay lại."

Trước kia khi nàng chưa đến vốn cũng có người chăm sóc hắn.

Khi các nàng đi cũng sẽ nói một tiếng, nhưng lại không nói cho hắn biết đi đâu, cũng không có sự sắp xếp chu đáo như lục lạc này.

Hắn nằm một mình ở đây ngày này qua ngày khác, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở Phệ Tâm Cốc, không thể nói cho ai, cũng không thể làm gì, cứ như vậy rồi dần mệt mỏi đến chết lặng, thậm chí còn có chút lo âu hoảng sợ.

Trình Tuyết Ý xuất hiện, vốn tưởng rằng là một cơn ác mộng lớn hơn, không ngờ...

Ngọc Bất Nhiễm không thể cử động đầu, đương nhiên không thể nhìn theo nàng rời đi.

Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt của nàng liền biết nàng đã đi rồi.

Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy Bồ Thảo Các thật vắng vẻ.

Bên ngoài Bồ Thảo Các, Trình Tuyết Ý giơ tay che nắng liếc nhìn giường bệnh trong phòng, hy vọng hắn thật sự sẽ sử dụng lục lạc, khi nói chuyện được có thể cho nàng biết chuyện bên trong Phệ Tâm Cốc.

Nàng không định truyền tin tức giả cho cao tầng tông môn, chỉ là muốn biết tình hình trong cốc trước, biết Phù Quang rốt cuộc đã làm gì.

Người làm hại Ngọc Bất Nhiễm chắc chắn không chỉ có mình Phù Quang, rốt cuộc còn ai có bản lĩnh lớn như vậy?

Hy vọng đừng là tiểu Ma Quân chưa từng lộ mặt, tuổi tác cũng tương đương với nàng.

Mẫu thân nàng còn sống từng nói người đó là ma trời sinh, không phụ mẫu sinh ra ở Phệ Tâm Cốc, tà ác đến cực điểm, không nên trêu chọc, ngàn vạn lần đừng để hắn nhân lúc nàng rời đi mà ra ngoài gây rối, nếu không Phù Quang và hồn phách của mẫu thân nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Không được, vẫn nên bám lấy Thẩm Nam Âm, gần đây hắn mới đi Phệ Tâm Cốc, phải nghĩ cách moi tin tức từ miệng hắn càng sớm càng tốt.

Nếu có thể danh chính ngôn thuận đi theo hắn trở về đó một chuyến thì càng tốt.

Trình Tuyết Ý vừa nghĩ, cơ hội đã tự mình đến.

Nhưng cơ hội này đến lại khiến nàng không vui lắm.

"Có chuyện rồi!"

Trình Tuyết Ý đang trên đường đến Thái Huyền Cung bỗng thấy đạo tràng chính của tông môn hỗn loạn.

Người của Ngọc Kinh và Vô Dục Thiên Cung tụ tập lại bàn tán xôn xao.

Thẩm Nam Âm, Diệp Nhược Băng và Phó Tiêu Nhiên đều ở đó, ba người đang giằng co, nói đúng hơn là Phó Tiêu Nhiên đang giằng co với Thẩm Nam Âm và Diệp Nhược Băng.

"Ý của Thánh tử là, Thánh nữ mất tích không lâu sau khi rời khỏi ta?"

Thẩm Nam Âm đang xác nhận thông tin với Phó Tiêu Nhiên: "Vậy tại sao hôm nay mới báo cho ta?"

Phó Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: "Tinh Hoa mất tích, ta tất nhiên phải đi tìm người trước rồi mới đến tìm ngươi tính sổ!"

"Bây giờ tìm không thấy người, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến Càn Thiên Tông tìm ngươi."

Sắc mặt Phó Tiêu Nhiên khó coi đến cực điểm, giọng nói gấp gáp lo lắng.

"Thẩm Nam Âm, ta giao muội muội cho ngươi, ngươi lại để nàng cho Diệp Nhược Băng rồi tự mình rời đi, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ta dù liều mạng cũng sẽ bắt ngươi trả giá đắt!"

Sắc mặt Diệp Nhược Băng cũng khó coi, người mất tích ở bên cạnh hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy mình vô tội:

"Thánh tử, ta luôn canh giữ Thánh nữ, không dám lơ là, Thánh nữ ở trong kết giới của Nam Âm, còn có ta trông coi, sao có thể xảy ra chuyện được? Ta cũng không hiểu nàng biến mất như thế nào. Ta không phải tượng gỗ, ta cũng là người, cũng cần chớp mắt, hít thở, chỉ trong nháy mắt, người đã không thấy đâu, cho dù Nam Âm có ở đó cũng không có biện pháp nào khác."

"Diệp Nhược Băng, đừng lấy sự bất tài của ngươi ra làm lý do!" Phó Tiêu Nhiên căn bản không nghe lọt tai.

Thẩm Nam Âm nắm được trọng điểm: "Nháy mắt đã không thấy, là biến mất trong kết giới của ta?"

Diệp Nhược Băng khựng lại: "Thánh nữ nói muốn ra ngoài hỗ trợ, ta đã từ chối, nhưng nàng vẫn kiên trì."

"Cuối cùng vẫn là do ngươi sơ sẩy, sao ngươi có thể để nàng ra ngoài được?"

Phó Tiêu Nhiên muốn ra tay với Diệp Nhược Băng, Diệp Nhược Băng là bảo bối của Ngọc Kinh đương nhiên cũng có tính khí, lập tức rút kiếm.

Vừa chạm là bùng nổ, Thẩm Nam Âm nghiêng người chắn giữa hai người, chấn động vỏ kiếm Hồng Trần, kiếm ý tuôn trào, kiếm trong tay hai người lập tức mất hết chiến ý, yên lặng trở về vỏ.

"Thánh tử." Thẩm Nam Âm nói: “Việc quan trọng là tìm người."

Hèn gì mấy lần trở về Ngọc Kinh cũng không thấy Diệp Nhược Băng, hóa ra là làm mất Phó Tinh Hoa nên đi theo Phó Tiêu Nhiên tìm người.

Ra khỏi kết giới của hắn, nháy mắt đã không thấy đâu, chuyện này không bình thường, Diệp Nhược Băng dù sao cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, lại có thể dễ dàng mang người đi ngay trước mặt hắn mà không để lại dấu vết, đối thủ chắc chắn không hề yếu.

"Thánh tử lần này đi tìm người, không tìm được chút manh mối nào sao?"

Phó Tiêu Nhiên đi tìm nhanh như vậy, không thể nào không phát hiện ra gì, hắn quả thật tìm được một chút dấu vết để lại.

"Ta tìm được một mảnh tay áo của Tinh Hoa."

Mắt Phó Tiêu Nhiên đỏ ngầu: "Thẩm Nam Âm, ta không rảnh quản Diệp Nhược Băng, ta giao muội muội cho ngươi, ngươi đã rời đi thì phải chịu trách nhiệm cho chuyện của muội muội ta."

Trình Tuyết Ý nghe đến đây không khỏi nghĩ đến lúc đó Thẩm Nam Âm rời đi làm gì.

Hắn hẳn là muốn đi Quỷ Thị, đi ngang qua Thủy Vân Gian, còn tình cờ gặp nàng?

Vừa nghĩ đến đây đã nghe Thẩm Nam Âm nói về mảnh tay áo kia: "Ma khí."

Phó Tiêu Nhiên nói: "Không sai, là do Ma tộc làm!"

Ma tộc Ma tộc, lại là Ma tộc, sao chuyện gì cũng là Ma tộc làm?

Đại ma đang đứng ngay trước mặt ngươi đấy, sao ngươi không phát hiện ra?

Trình Tuyết Ý không thể tin nổi nhìn Phó Tiêu Nhiên, đối phương đang nổi giận, vô cùng lo lắng, tuy đứng im tại chỗ nhưng những động tác nhỏ không ngừng, nàng nhìn cũng thấy sốt ruột thay hắn.

Lại nhìn Thẩm Nam Âm, dù chuyện gấp gáp nhưng hắn vẫn mang bộ dạng không vui không buồn, không buồn không lo.

Nàng dường như hiểu vì sao Ngọc Bất Nhiễm lại chán ghét Đại sư huynh này rồi.

Hắn quá bình tĩnh.

Hắn luôn thong dong, bình tĩnh đến mức khiến người khác nóng ruột như lửa đốt.

Nhưng cũng không ai sẽ vì vậy mà cho rằng hắn không quan tâm, không coi trọng chuyện này.

Rất nhanh, Thẩm Nam Âm liền nói: "Mảnh tay áo ta sẽ giữ, ta sẽ đi tìm người, Thánh tử và Diệp sư huynh mệt mỏi nhiều ngày, cứ nghỉ ngơi ở Càn Thiên Tông đi."

Hắn vừa nói xong, cảm xúc căng thẳng của Phó Tiêu Nhiên lập tức thả lỏng, đó là xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Thẩm Nam Âm.

Nhưng hắn không có ý định nghỉ ngơi: "Ta đi cùng ngươi, ta không nghỉ ngơi được. Một ngày chưa thấy Tinh Hoa, chưa có tin tức của nàng, ta sẽ không an tâm."

Thẩm Nam Âm cũng không từ chối: "Được, vậy Thánh tử cùng ta xuất phát."

Hắn nhìn lướt qua các đệ tử ở đây: "Các vị nên tu luyện thì đi tu luyện, nên nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi, giải tán."

Trình Tuyết Ý cũng đứng trong đám người, bị ánh mắt hắn lướt qua.

Ánh mắt ôn hòa của hắn lướt qua người nàng, không hề dừng lại, dường như nàng và những người khác trong mắt hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

... Người này thật sự khiến nàng cảm thấy thất bại.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tự nghi ngờ bản thân.

Các đệ tử dần dần tản đi, thời gian gấp rút, Phó Tinh Hoa đã mất tích mấy ngày, Thẩm Nam Âm không tự mình đến Tĩnh Từ Pháp Tông bẩm báo mà chỉ truyền âm thông báo rồi cùng Phó Tiêu Nhiên xuất phát.

Trình Tuyết Ý lập tức đuổi theo: "Đại sư huynh!"

Thẩm Nam Âm dừng bước, không quay đầu lại, ngược lại là Phó Tiêu Nhiên nhìn qua, ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn nàng không mấy thiện cảm.

Hắn rời xa muội muội là để đưa nàng đến Thủy Vân Gian.

Bị nàng đá xuống Thủy Vân Gian mất một lúc lâu mới lên được, chậm trễ thời gian trở về bên muội muội.

Hơn nữa hắn đã thực hiện lời hứa với nàng nhưng nàng lại còn lượn lờ bên cạnh Thẩm Nam Âm, bây giờ còn chặn đường, chẳng lẽ muốn cản trở bọn họ?

Phó Tiêu Nhiên đang định mở miệng thì nghe Trình Tuyết Ý nói: "Thánh nữ đã xảy ra chuyện, ta cũng muốn đi tìm người!"

Thẩm Nam Âm nhíu mày.

Phó Tiêu Nhiên lập tức nói: "Ngươi đi có ích gì? Chỉ làm vướng chân thôi, ở lại đây, trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Còn tính sổ chuyện gì thì chỉ có hai người bọn họ biết.

Đương nhiên là chuyện Trình Tuyết Ý không giữ lời hứa rồi.

Thẩm Nam Âm khó hiểu liếc nhìn Phó Tiêu Nhiên rồi nói với nàng: "Chuyện liên quan đến Ma tộc, đường đi nguy hiểm, Trình sư muội vừa mới dung hợp đan dược, hãy ở lại tông môn tu luyện, Thánh nữ sẽ không sao đâu."

Phó Tiêu Nhiên nghe vậy nhịn không được nói: "Tinh Hoa tốt nhân không có việc gì, nếu không ngươi khó mà trốn tránh trách nhiệm."

Thẩm Nam Âm cũng không có ý định tiếp lời, người này nói nhảm nhiều thật.

Trình Tuyết Ý đương nhiên không dễ dàng bỏ cuộc, nàng kiên quyết nói: "Thánh nữ đã mời ta đi cùng phi thuyền, còn nhờ Thánh tử hộ tống ta đến Thủy Vân Gian, ta vô cùng cảm kích. Nàng xảy ra chuyện sau khi Thánh tử đi giúp ta, dù thế nào ta cũng có trách nhiệm, nếu không thể giúp đỡ, ta trở về cũng không thể chuyên tâm tu luyện."

Vẻ mặt chính nghĩa đó khiến Phó Tiêu Nhiên nhất thời không nói nên lời, hắn nghẹn một chút, khó khăn nói: "Ngươi còn có chút lương tâm."

"Ta rất có lương tâm." Trình Tuyết Ý lập tức nói: “Thánh tử cho ta đi theo đi, thêm một người thêm một phần sức lực, đừng luôn chê ta tu vi thấp, ta đâu phải không có đầu óc, ta rất thông minh!" 

 
Bình Luận (0)
Comment