Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 54

Chương 54:

Ngay cả tâm pháp nội môn của Càn Thiên Tông, nàng cũng hiểu rất rõ.

Chỉ là do hạn chế của thân phận nửa người nửa ma nên nàng không thể toàn tâm tu luyện.

Gia nhập ngoại môn Càn Thiên Tông, tu luyện tâm pháp bình thường của ngoại môn, nàng cũng bị phản phệ đến khó chịu.

Nhưng hiện tại những vấn đề này đều đã được giải quyết, Linh Long Đan đã trung hòa những phản phệ đó, giúp nàng có thể mở ra một bản sao khác trên người mình, vừa có thể giải phóng một phần sức mạnh, vừa có thể tu luyện pháp thuật của Càn Thiên Tông ở cấp độ sâu hơn.

Cảm giác này thật kỳ diệu, linh khí trong tay nắm kiếm tỏa ra bốn phía, thân là ma, nàng thế mà cũng có ngày cảm thấy sảng khoái như vậy.

Có lẽ là vì nàng hoàn toàn không phải là ma, trong cơ thể vẫn còn một nửa dòng máu Nhân tộc.

Trình Tuyết Ý dùng thái độ đánh giá để xem Thẩm Nam Âm dùng kiếm, xem xem hắn có chỗ nào không bằng mình hay không.

Đồ đệ do Tĩnh Từ Pháp Tông tự mình dạy nếu dùng kiếm không bằng nàng, vậy chẳng phải rất nực cười sao?

Thực tế, Thẩm Nam Âm dùng kiếm quả thật rất giỏi.

Trình Tuyết Ý không chuyên tu kiếm, chỉ là thiên phú hơn người, lại được danh sư dạy dỗ từ nhỏ nên mới kiêu ngạo, cho rằng Thẩm Nam Âm cũng không bằng mình.

Nhưng dù là trước kia hay bây giờ, mỗi lần Thẩm Nam Âm dùng kiếm, nàng đều không tìm ra được sơ hở hay khuyết điểm nào.

Hắn thật sự rất mạnh.

Nếu nói chiêu kiếm trước đó đều lấy nhanh và thắng làm chủ yếu, thì bây giờ càng mang tính chất dạy học hơn, vô tình gợi lên rất nhiều hồi ức của nàng.

Bọn họ tu luyện cùng một bộ Băng Tâm Kiếm Quyết, từ thức khởi đầu đến thức thu kiếm đều không có gì khác biệt.

Nhưng do kiếm ý và đạo pháp khác nhau, nên khi bọn họ sử dụng cùng một chiêu kiếm, hiệu quả lại hoàn toàn khác.

Thận yêu rất mạnh, là yêu thú Thiên cấp, lại bị ma khí thao túng, sau khi hai thứ kết hợp lại rất khó đối phó.

Xương bả vai của Thẩm Nam Âm bị thương nên không lựa chọn tốc chiến tốc thắng, mà tận khả năng chậm rãi thể hiện kiếm đạo của mình cho Trình Tuyết Ý xem, tạo điều kiện hết sức giúp nàng có thể ngộ đạo.

Nhưng Trình Tuyết Ý đã ngộ đạo từ lâu rồi, nàng cầm kiếm đứng đó, nhìn dáng người tao nhã, kiếm quang đầy tay áo hắn, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng của một người khác.

Điều này khiến ánh mắt nàng nhìn hắn vô thức trở nên dịu dàng, tràn ngập nỗi lưu luyến và hoài niệm khó tả.

Thẩm Nam Âm vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, dù đang chiến đấu vẫn không khỏi tim đập lỡ một nhịp.

Đây là điều tối kỵ trong kiếm đạo, hắn lập tức quay đầu đi, nắm chặt chuôi kiếm lùi lại vài bước, cao giọng nói: "Trình sư muội, muội thử xem."

Thận yêu cường đại cứ như vậy trở thành công cụ dạy học của hắn.

Vết thương trên xương bả vai hắn vẫn đang chảy máu, sao hắn có thể làm được, cực hạn của hắn rốt cuộc ở đâu?

Dù là kẻ địch hay Trình Tuyết Ý đều rất muốn biết.

Nàng cầm kiếm tiến lên, biết cơ hội để thể hiện đã đến.

Sau hôm nay, nàng sẽ không còn phải chịu đựng mà giả vờ yếu đuối nữa.

Đã đến lúc thể hiện thực lực thực sự!

Trình Tuyết Ý xoay người, che giấu hồng quang lóe lên trong mắt, mượn Linh Long Đan để dung hợp ma khí, tỏa ra linh lực thuần khiết của tu sĩ.

Thanh Huy kiếm bỗng nhiên tỏa sáng, ánh sáng chiếu sáng cả vùng trời tối tăm, đồng tử của Thẩm Nam Âm hơi co lại, nhìn cảnh giới của Trình Tuyết Ý không ngừng tăng lên, thế mà vượt qua lôi kiếp, trực tiếp Trúc Cơ.

Chuyện này hắn chưa từng nghe thấy.

Không chỉ vậy, tốc độ ngộ đạo của nàng còn nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, những chiêu kiếm hắn vừa sử dụng, nàng đều có thể dùng thuần thục.

Thận yêu vốn đã bị hắn đánh cho sợ hãi, nên không bao lâu đã trực tiếp mất mạng dưới kiếm khí của nàng, không còn cơ hội gây sóng gió nữa.

Tuyệt Tình Tuyền trở nên yên ả phẳng lặng, ngay cả thác nước đổ xuống cũng không một tiếng động, nhưng trong lòng Thẩm Nam Âm lại nổi lên sóng gió mãnh liệt hơn cả lúc Thận yêu gây rối.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy khó thở, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt gần như tuấn mỹ kia của nàng, bất kỳ vết sẹo xấu xí nào cũng không thể che giấu sự rực rỡ và xinh đẹp ấy.

Nàng đứng giữa trời đất, gió thổi bay tóc và váy của nàng, Thẩm Nam Âm dần dần bị kiếm ý của nàng bao phủ, hắn bỗng nhiên hiểu ra mình không thể nào đối xử bình thường với người này nữa.

Trình Tuyết Ý thu kiếm, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng điều chỉnh lại linh khí đang cuồn cuộn.

Không được không được, hơi quá đà rồi, không thu lại được, tuyệt đối không thể để Thẩm Nam Âm phát hiện ra.

Chạm đất đứng vững, Trình Tuyết Ý nhận ra ánh mắt Thẩm Nam Âm vẫn luôn dán chặt trên người mình, không hề chớp mắt lấy một lần.

Nàng âm thầm kiểm tra bản thân, xác định không có gì sơ suất mới ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Đại sư huynh, thấy kiếm pháp của ta so với huynh thế nào? Có chiêu nào dùng sai không?"

Nghe thì như đang hỏi về chiêu thức kiếm pháp, nhưng thực chất lại là đang so sánh kiếm pháp của hai người.

Một tiểu tu mới nhập môn lại dám lớn tiếng so sánh kiếm pháp với Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân danh chấn thiên hạ, thật sự ngông cuộng đến cực điểm.

—— đây có lẽ là suy nghĩ theo bản năng của đa số người sau khi nghe thấy câu hỏi này, nhưng Thẩm Nam Âm lại không hề nghĩ như vậy.

Hắn từng bước một tiến về phía nàng, mỗi một bước chân đều khiến nàng cảm thấy hô hấp khó khăn thêm một phần.

Đến khi dừng lại trước mặt nàng, nàng mới có thể thở bình thường trở lại.

Mái tóc mai của hắn khẽ lay động trong gió, trên khuôn mặt thanh tú tuyệt trần dần dần hiện lên nụ cười ôn nhuận như ánh trăng.

Trình Tuyết Ý không biết nên diễn tả nụ cười ấy như thế nào.

Nếu nụ cười này xuất hiện trên người khác, nàng sẽ cho rằng đó là ánh mắt ái mộ.

Nhưng Thẩm Nam Âm... người này luôn luôn khác biệt.

Trong lòng nàng đang do dự thì nghe thấy hắn trịnh trọng trả lời câu hỏi của mình.

"Kiếm pháp của sư muội, hoàn toàn không kém ta."

Là nói kiếm pháp không sai một chiêu nào sao?

Hay là nói tạo nghệ kiếm pháp không thua kém hắn chút nào?

Trình Tuyết Ý chăm chú quan sát sắc mặt hắn, nhận ra cả hai đều đúng.

Thẩm Nam Âm nói từng chữ một, phát ra từ tận đáy lòng: "Sư muội là thiên tài kiếm đạo, sư huynh rất lấy làm vinh hạnh."

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay nàng, đưa tay nhận lấy: "Thanh Huy kiếm không xứng với sư muội, sư muội đã Trúc Cơ, trong buổi tuyển chọn chắc chắn có thể đạt được thứ hạng tốt, đợi sư muội nhập nội môn, ta sẽ đích thân dẫn muội đi chọn bản mệnh kiếm."

Trong tay trống không, Trình Tuyết Ý theo bản năng nhìn xuống, nghe những lời ôn nhu bên tai, trong lòng lại dâng lên cảm giác trống vắng khó tả.

Nàng như nghe thấy những lời này từ rất lâu về trước ——

"Không hổ là nữ nhi của ta, quả nhiên là thiên tài kiếm đạo nhất đẳng, nương rất tự hào."

"Chỉ có kiếm của ta mới xứng với nữ nhi của ta, đáng tiếc... Không sao, đợi nương tìm cho con pháp bảo khác, rèn luyện một thanh kiếm tốt hơn."

"Kiếm pháp của Chước Chước xuất thần nhập hóa, nếu cả đời này không được nhìn thấy ánh mặt trời, nương sẽ tiếc nuối cả đời."

Chước Chước, nhũ danh của nàng.

Từ khi mẫu thân qua đời thì không ai còn gọi cái tên này nữa.

Ngay cả Phù Quang cũng không biết nhũ danh của nàng.

Hôm nay không biết đã là lần thứ mấy nàng nhớ đến mẫu thân vì Thẩm Nam Âm.

Trình Tuyết Ý nhắm mắt lại, không đáp lời hắn.

Hai người đang im lặng thì những người bị Thận yêu tách ra lúc trước cuối cùng cũng chậm chạp đến nơi.

"Chân Võ đạo quân, may mà ngươi không sao!"

Triệu Vô Miên dẫn người vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng thở phào nhẹ nhõm, Trình Tuyết Ý chỉ cảm thấy người này thật giả tạo.

Nàng lại cẩn thận quan sát những người phía sau hắn, lúc xuống dưới nàng đã đếm, ít nhất có mười người đến cứu viện, đều là những nhân vật nổi tiếng của Thiên Cung, vậy mà bây giờ chỉ còn lại chưa đến một nửa, những người khác đi đâu rồi?

Gặp nạn?

Thận Yêu tuy mạnh, nhưng những người đến cũng không yếu, cho dù đánh không lại cũng không đến mức chết ở đây.

Nếu không phải đã chết, vậy lý do không xuất hiện ở đây chỉ còn lại một.

Bọn họ không dám lộ diện.

Là điều gì khiến bọn họ không dám lộ diện trước mặt Thẩm Nam Âm?

Đáp án quá rõ ràng.

Thẩm Nam Âm chắc chắn cũng nhận ra.

Trình Tuyết Ý vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của vài người dừng lại trên người mình, bao gồm cả Triệu Vô Miên đang mặc trang phục kim quang lấp lánh.

À, bọn họ nhìn thấy mặt nàng rồi.

"Này..."

Biểu cảm của mọi người khác nhau, bị nhìn chằm chằm đánh giá như vậy, dù là thiện ý hay ác ý đều khiến người ta không thoải mái.

Đây chính là lý do lúc trước Thẩm Nam Âm phải che mặt cho Trình Tuyết Ý, nhưng nàng không muốn nên bây giờ hắn cũng không tiện tự ý che chắn cho nàng nữa.

Hắn không có tâm trạng hàn huyên với Triệu Vô Miên, tay nắm chặt rồi lại buông ra, đang do dự thì thấy Trình Tuyết Ý bỗng nhiên làm mặt quỷ, kết hợp với những vết sẹo kia trông lại càng đáng sợ.

Vì quá bất ngờ nên đã doạ khiến mấy người này giật bắn mình.

Trình Tuyết Ý cười ngặt nghẽo, chỉ trỏ vào đám người tấm tắc khen lạ, hoàn toàn xoay chuyển tình thế.

"Các vị tiền bối cuối cùng cũng đến rồi." Nàng nói đầy ẩn ý: “Nếu đến muộn thêm chút nữa, e là thi thể của Thận Yêu cũng đã tan thành nước!"

"..."

Rất tốt, sắc mặt của những cao thủ Vô Dục Thiên Cung đứng đầu là Triệu Vô Miên càng thêm khó coi.

Chuyện xảy ra ngay trên địa bàn của bọn họ. 

 
Bình Luận (0)
Comment