Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 56

Chương 56:

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên tâm, Thẩm Nam Âm xưa nay quyết đoán, vì vậy hắn nhanh chóng quay lại, quyết định vẫn phải mang nàng theo bên mình.

Hơi thở quấn quýt, không rời một bước.

Như vậy mới an tâm.

Trình Tuyết Ý bị Thẩm Nam Âm mạnh mẽ giữ lại bên cạnh.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, thấy hắn hận không thể cẩn thận từng bước chân, đảm bảo nàng không bị lạc, người khác cũng không dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, hắn mới yên tâm.

...

Chuyện bọn họ sắp thảo luận là bí mật của Tu Chân giới, rất nhiều chuyện chỉ những người địa vị như Tĩnh Từ Pháp Tông mới có thể biết được, nàng thật sự muốn biết chi tiết, nhưng mang nàng theo được sao?

Chung Tích Ảnh thế mà cũng không phản đối.

Nhưng đến tế đàn rồi, Triệu Vô Miên nhẫn nhịn suốt dọc đường cũng không nhịn được nữa.

"Chân Võ đạo quân." Hắn đứng canh ở cửa, gân xanh trên trán giật giật: “Đến đây là được rồi chứ? Để vị sư muội này chờ ở ngoài cửa, đợi chúng ta bàn bạc xong rồi hãy để nàng vào."

Trình Tuyết Ý nghe vậy, tay vô thức đặt lên túi bên hông, nàng mang theo pháp bảo nghe lén, chỉ là sử dụng ở đây sẽ rất mạo hiểm, nhưng cũng không phải không thể thử.

Thẩm Nam Âm nói: "Trình sư muội tham gia toàn bộ sự việc này, những chuyện ta và Chung sư thúc muốn nói không có gì phải giấu giếm sư muội."

Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân luôn ôn hòa, bình dị gần gũi, dùng giọng điệu chân thành không thể chê vào đâu được nói: "Phó cung chủ chưa từng tham gia vào, chắc chắn sẽ có thắc mắc, lát nữa phải lắng nghe cho kỹ."

... Một câu hai câu đều đang nhấn mạnh hắn vô dụng, rất phế vật đúng không.

Triệu Vô Miên tức đến mức mí mắt cũng giật giật.

Hắn nén giận nhìn Thẩm Nam Âm dẫn Trình Tuyết Ý vào trong, Trình Tuyết Ý bỗng nhiên quay đầu lại, hai người nhìn nhau, Triệu Vô Miên cười giả tạo.

Sao lại thấy quen thuộc thế nhỉ.

Trình Tuyết Ý mỉm cười, không hề lộ ra điều gì khác thường.

Nàng cụp mắt đi theo sau lưng Thẩm Nam Âm, vào tế đàn, hắn cuối cùng cũng không còn thường xuyên quay đầu lại như ở bên ngoài nữa, nhưng hắn ra hiệu Trình Tuyết Ý đi bên cạnh hắn, không cần đi phía sau.

"Vì sao sư muội không đi cùng ta?"

Khi hỏi câu này, hàng mi dài của hắn rũ xuống, thần sắc trong mắt tràn ngập khó hiểu.

Trình Tuyết Ý không để tâm lắm, thoải mái nói: "Ta là đệ tử ngoại môn, sao có thể đi cùng đại sư huynh."

Các sư huynh nội môn đều rất để ý những chuyện này, các sư tỷ thì không, Trình Tuyết Ý ở ngoại môn Càn Thiên Tông 5 năm nên đã quen nhường nhịn đám phế vật đó, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng đại sự.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Nam Âm không giống những tên kia.

"Trước kia không thấy sư muội đi phía sau." Hắn chậm rãi nói: “Bây giờ cũng không cần thiết phải như vậy."

Trình Tuyết Ý chớp mắt, cười hì hì: "Không phải có tiền bối ở đây sao, ta phải giữ thể diện cho đại sư huynh chứ."

"..." Ra là vậy.

Thẩm Nam Âm đi được vài bước mới nghiêm túc nói với nàng: "Vậy thì đa tạ Trình sư muội."

Thật lòng cảm ơn sao?

Trình Tuyết Ý ngẩn người một lúc mới cười giả tạo: "Chuyện nhỏ thôi, đại sư huynh đã giúp ta lấy được thủ lệnh của Tàng Kiếm Các, trước kia ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, vì vậy dù có báo đáp đại sư huynh như thế nào cũng là điều nên làm."

Lời này cũng có chút chân thành, nhưng nếu hắn thật sự muốn báo đáp thì chính là không biết điều.

Quả nhiên Thẩm Nam Âm không phải người không biết điều, không hề nhắc đến chuyện này nữa, thậm chí còn trực tiếp bỏ qua, dặn dò nàng: "Khi ta an hồn cho Thánh nữ, sư muội hãy ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả, cũng đừng để ý đến ai."

Bên trong Vô Dục Thiên Cung có vấn đề, trước khi làm rõ vấn đề nằm ở đâu thì không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai.

Trình Tuyết Ý nghe hiểu ý hắn, nhịn không được liếc nhìn Chung Tích Ảnh đang gặp Phó Tiêu Nhiên ở phía trước.

Phó Tiêu Nhiên vui vẻ nhìn về phía bọn họ, nhưng khi thấy vết thương trên mặt Trình Tuyết Ý thì ngẩn người.

Trình Tuyết Ý lười quan tâm đến hắn mà chỉ nhìn Thẩm Nam Âm đầy ẩn ý, Thẩm Nam Âm im lặng, đó là một loại khẳng định.

... Vậy ý của hắn là, ngay cả hai người kia cũng không thể tin tưởng.

Trình Tuyết Ý hiện tại vẫn chưa biết rõ ràng rối loạn trước mắt bắt nguồn từ đâu, nhưng có lẽ giống như nàng dự đoán, là tranh giành quyền lực nội bộ Tu Tiên giới, Phệ Tâm Cốc và đám yêu thú kia đều chỉ là vật hi sinh.

Tu Tiên giới phồn thịnh nhiều năm, xem ra cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng, nội bộ thối nát khó mà hình dung.

E rằng cuối cùng không cần tà ma ngoại đạo nào cả, tự bọn họ cũng sẽ gây ra đại họa.

Thẩm Nam Âm bước lên trước, ra hiệu Chung Tích Ảnh và Phó Tiêu Nhiên bắt đầu khởi trận.

An hồn cho Phó Tinh Hoa là việc quan trọng nhất lúc này.

Trình Tuyết Ý ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, yên lặng ngồi phía sau, không để ý đến những người khác.

Sau khi Phó Tiêu Nhiên hoàn hồn liền cùng Chung Tích Ảnh mở Chiêu Hồn Trận, tế đàn sáng lên thánh quang đặc trưng của Thiên Cung, thánh quang thuần khiết, tĩnh lặng thế mà lại bị nhiễm ô uế bởi d.ục v.ọng, Trình Tuyết Ý cảm thấy màu trắng đó cũng chẳng sạch sẽ hơn bóng tối của Phệ Tâm Cốc là bao.

Nếu nói trong Thiên Cung không d.ục v.ọng trước mắt có ai là người mà nàng cảm thấy không có vấn đề gì, thì đó chính là Phó Tinh Hoa vẫn luôn im lặng nằm ở đó.

Nàng ấy thật sự là một cô nương tốt.

Ánh mắt vô thức nhìn về phía Thẩm Nam Âm đang nghiêm túc an hồn cho Phó Tinh Hoa, cô nương tốt xem như gặp dữ hóa lành, tương lai nếu đính ước, thậm chí thành thân với người này, cho dù cuộc sống không được viên mãn hạnh phúc, ít nhất cũng sẽ không khó khăn như bây giờ.

Pháp khí thủ lệnh của Tàng Kiếm Các đặt bên cạnh tỏa ra linh khí vô biên, Trình Tuyết Ý dù nửa người nửa ma được Hỏa Linh Long Đan trung hòa vẫn cảm thấy hơi nóng trong ngực, nhưng nàng không muốn đặt nó ở chỗ khác, không ở bên cạnh thì tuyệt đối không thể yên tâm.

Nàng không muốn nhìn Thẩm Nam Âm cố gắng an hồn cho Phó Tinh Hoa nên chuyển mắt suy nghĩ về những chuyện sau khi trở về tông môn.

Trước tiên phải nghe ngóng xem đám người được gọi là Ma tộc gây rối này cuối cùng sẽ được định tội như thế nào để sắp xếp bước tiếp theo, sau đó là trở về tông môn chữa thương, tu luyện, chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn đệ tử nội môn.

Vào nội môn sẽ đi chọn bản mệnh kiếm, sau khi có được bản mệnh kiếm là có thể hướng thẳng đến mục tiêu cuối cùng của mình.

Nhanh chóng đoạt được Bạch Trạch Đồ, cứu mẫu thân, đưa Phù Quang và tâm phúc ra khỏi Phệ Tâm Cốc, đến lúc đó thiên địa mặc nàng tiêu dao.

Nàng đã mong chờ cuộc sống tự do tự tại, không vướng bận như vậy từ rất lâu rồi.

Nói thật, nàng không hề có chút lưu luyến nào với Phệ Tâm Cốc.

Phần lớn Ma tộc trong Phệ Tâm Cốc nàng đều cảm thấy đáng chết, bị phong ấn cũng đáng. Chỉ cần không liên lụy đến người của nàng, nàng sẽ lạnh lùng mặc kệ tất cả.

Nhưng nàng cũng biết, một khi động đến Bạch Trạch Đồ, mọi chuyện sẽ không thể tách rời khỏi Ma tộc khác.

Nàng sẽ bị coi là Ma đầu tàn ác, phải liều sống liều chết với đám tu sĩ này, sau đó mới có thể thật sự "mặc nàng tiêu dao".

Đến lúc đó, người trước một tiếng "sư muội" sau cũng một tiếng "sư muội" luôn lo lắng cho nàng này, sẽ trở thành kẻ thù của nàng, chiến đấu đến cùng.

Nàng không thể thua, vậy thì chỉ có thể là hắn chết.

Một người như vậy chết đi, thật sự khiến nàng có chút tiếc nuối.

Nhưng vì tương lai tốt đẹp của nàng, nếu Thẩm Nam Âm có thể chết trước trận chiến lớn, chặt đứt cánh tay đắc lực này của Tĩnh Từ Pháp Tông mới là có lợi nhất cho nàng.

"Trình sư muội."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, lạnh lùng mà dịu dàng, thấm vào ruột gan.

Trình Tuyết Ý hoàn hồn, nhìn thấy Thẩm Nam Âm sắc mặt tái nhợt quay đầu lại.

"Muội sao vậy?" Hắn hỏi.

Trình Tuyết Ý hoàn hồn nói: "Ta không sao, đại sư huynh xong rồi sao?"

Thẩm Nam Âm lặng lẽ nhìn nàng, sau khi hoàn hồn nàng quả thật không có việc gì, nhưng ánh mắt nhìn hắn trước khi hoàn hồn khiến hắn cảm thấy nàng muốn giết hắn.

"Đã xong, nhưng cần ba ngày an hồn mới có thể tỉnh lại, ba ngày này ta sẽ ở lại đây."

Vì Phó Tinh Hoa, hắn phải đợi đến khi nàng ấy hoàn toàn tỉnh táo, Trình Tuyết Ý gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Nhưng thương thế của muội cũng không thể trì hoãn, ta đã truyền âm cho Tô trưởng lão, bà sẽ nhanh chóng đến đón muội trở về." Thẩm Nam Âm sắp xếp rõ ràng cho nàng: “Cuộc tuyển chọn nội môn sắp đến rồi, không nên lãng phí ba ngày ở đây, muội hãy về chuẩn bị cho tốt."

Ngoài những điều này ra, Trình Tuyết Ý cũng lười ở lại đây làm bóng đèn, chuông bạc đã lâu không động tĩnh, nàng phải nhanh chóng trở về xem mục tiêu mới của mình.

Vì vậy nàng không dây dưa thêm nữa, đáp ứng rất sảng khoái: "Vâng, đại sư huynh."

An hồn là việc cần làm từ từ, hồn phách của Thánh nữ đã trở về, chẳng lẽ không nên bàn bạc những việc khác sao?

Trình Tuyết Ý khá quan tâm đến chuyện này.

Gáy Thẩm Nam Âm hơi đau, là vết bỏng của Tuyệt Tình Tuyền trước đó lại tái phát.

Trước khi hoàn toàn bình phục, có lẽ có thể che giấu sự tồn tại của nó, nhưng không thể hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn kia.

Hắn nhìn Trình Tuyết Ý lần cuối, duy trì tư thế ngồi khoanh chân trên tế đàn, nói chuyện về Ma tộc với Chung Tích Ảnh.

"Ma khí trên người Thận Yêu giống với Thủy Tiêu gây loạn ở Thủy Vân Gian. Nó đã biến hóa thành Ma tộc và cảnh tượng trong Phệ Tâm Cốc, tất cả đều là giả. Kẻ thao túng chuyện này nhất định rất hiểu biết về Phệ Tâm Cốc. Nhưng theo những gì ta thấy khi vào Phệ Tâm Cốc trước đó, bên trong cũng không có biến động lớn." 

 
Bình Luận (0)
Comment