Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 8

Chương 8: Đã xảy ra rồi thì thôi

Thẩm Nam Âm càng đến gần càng nghe rõ, hắn bước nhanh tới giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại.

Hắn lại tự xưng tên tuổi: "Trình sư muội, ta là Thẩm Nam Âm, muội có khỏe không?"

Hơi thở bên trong bỗng nhiên trở nên dồn dập, không có ý trả lời, Thẩm Nam Âm không đợi được nữa.

"Mạo phạm."

Dù đã bị Trình Tuyết Ý hành hạ, hắn vẫn giữ lễ nghi với nàng.

Hình như hắn không hề trách nàng sỉ nhục hắn.

Trình Tuyết Ý nhìn nam nhân đẩy cửa bước vào, trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy.

Tại sao không tức giận?

Bị đối xử như vậy, ai mà chẳng khó chịu?

Hay là bởi vì thân phận địa vị cao quý?

Nếu đổi lại là nàng bị hiểu lầm và đối xử như vậy, bất kể là vì lý do gì, có cớ gì, nàng đều sẽ dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù.

Đến lúc đó, cái chết chỉ là một sự giải thoát cho đối phương.

Nhưng Thẩm Nam Âm không những không làm vậy mà còn đến quan tâm sức khỏe của nàng.

Khoảnh khắc cửa mở ra, nàng không thể nhìn rõ mặt người đang đứng ngược sáng.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc nàng nhận ra bước chân vội vàng của hắn.

Tuy vội vàng nhưng hắn vẫn giữ được phong thái. Sau khi xác định y phục của nàng chỉnh tề, chăn được đắp kín, hắn mới nhìn nàng.

Thẩm Nam Âm đi đến bên giường, trên áo khoác tuyết trắng tinh xảo được thêu hình tiên hạc, chỉ người có thân phận như hắn mới được mặc.

Tiên hạc ngậm nhật nguyệt, thể hiện hùng tâm tráng khí của Càn Thiên Tông.

Ngoại bào màu trắng ôm lấy vòng eo thon gọn nhưng rắn chắc của hắn, Trình Tuyết Ý nhớ rất rõ cảm giác về những múi cơ bụng dưới lớp vải kia.

Nàng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ho khan không ngừng.

Thật tệ, bộ dạng chật vật lại bị hắn nhìn thấy, hắn chắc hẳn rất hả hê.

Là một chính nhân quân tử - ít nhất bề ngoài là một chính nhân quân tử không thể bắt bẻ, hắn không thể nói lời cay nghiệt, không thể trực tiếp truy cứu trách nhiệm của nàng, nhưng trong lòng chắc chắn ghi hận.

Hôm nay hắn đến đây là vì cái gì? Nếu để hỏi tội, tại sao không đến sớm hơn?

Trình Tuyết Ý mơ mơ màng màng nghĩ đến đây, cảm thấy một luồng khí lạnh đến gần, cơn nóng trên người nàng được xoa dịu, vô thức rúc vào hơi lạnh đó.

Thẩm Nam Âm vốn ngồi ở mép giường, chỉ chiếm một phần nhỏ, không hề mạo phạm đến Trình Tuyết Ý, cũng thuận tiện cho việc chữa thương cho nàng.

Nhưng nàng tự mình nhích lại gần, vùi mặt vào mái tóc đen rồi rúc vào tay áo hắn, động tác mở bình thuốc của Thẩm Nam Âm hơi khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục.

"Đây là Bổ Khí Đan do Tô trưởng lão luyện chế, sư muội bị yêu quái họa bì hút tinh khí, uống vào có thể bổ sung lại."

... Bổ Khí Đan.

Đúng là có chuyện này.

Nàng không đi lấy, bởi vì không thể xuống giường.

Yêu quái họa bì cũng không hút của nàng bao nhiêu tinh khí, nàng gần như không bị ảnh hưởng, nếu Thẩm Nam Âm đến đây chỉ vì đưa thuốc thì thật sự hơi thừa.

"Đại sư huynh đến đây một chuyến, không phải chỉ vì đưa thuốc cho ta chứ?"

Nàng không tin là như vậy, giọng nói khàn khàn yếu ớt, cơn đau trên người khiến nàng bứt rứt khó chịu.

Nhiều năm trôi qua, nàng vẫn không thể quen với cơn đau đến đúng hẹn mỗi quý này.

Tất cả đều là do tu sĩ ban tặng.

Đặc biệt là tu sĩ trước mắt.

Ánh mắt Trình Tuyết Ý lạnh lùng nhìn Thẩm Nam Âm, cho rằng hắn sẽ nói gì đó khác.

Nhưng Thẩm Nam Âm lại nói: "Chỉ vì chuyện này thôi."

"..." Trình Tuyết Ý cố gắng lấy lại tinh thần, ánh mắt lướt qua vị đại sư huynh ăn mặc chỉnh tề, nhẹ giọng nói: “Ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn đưa Bổ Khí Đan cho ta?"

"Ngươi nên mong ta bị trừng phạt mới đúng."

Thẩm Nam Âm nhìn nàng, im lặng một lát, hai ngón tay khép lại, dùng linh lực lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Hắn bình tĩnh nói: "Chuyện này là lỗi của ta, sư muội chỉ là bị lừa. Nếu không phải Trấn Yêu Tháp bị phá, yêu quái họa bì vì muốn nhanh chóng tăng cường linh lực trả thù ta mà đi khắp nơi mê hoặc lòng người, muội cũng sẽ không có cơ hội... làm chuyện cực đoan đó."

"May hắn sợ gây ra sóng gió quá lớn sẽ bị bại lộ tung tích nên chưa gây ra sai lầm nào lớn hơn."

"Còn những chuyện đó... Ta là nam tử, không sao cả, nếu có thể hóa giải oán hận trong lòng muội, đã xảy ra rồi thì thôi."

Trình Tuyết Ý ngây người nhìn khuôn mặt nhân từ khoan dung mang theo thần thái của hắn, chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói.

Đây là thánh quang gì vậy?

Trình Tuyết Ý ngồi bên giường nhìn Thẩm Nam Âm giúp nàng chữa thương.

Vết thương của nàng là bệnh cũ, từ khi có ký ức mỗi quý đều như vậy, người khác ai cũng bó tay, chỉ trừ người trước mắt.

Tại sao?

Bởi vì tất cả đều là do hắn ban tặng.

Xuân hạ thu đông, mỗi quý Càn Thiên Tông đều sẽ phái người đến Phệ Tâm Cốc thi triển Hàng Linh thuật.

Tất cả Ma tộc không chịu từ bỏ tu vi vất vả tu luyện được đều phải chịu thống khổ bị phệ tâm, đó là nguồn gốc cái tên Phệ Tâm Cốc.

Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau bị phệ tâm ngày đêm, vì vậy mọi người đều ngoan ngoãn từ bỏ tu vi vất vả tu luyện được, phần lớn thậm chí cam chịu không tiếp tục tu luyện nữa, dù vậy cũng chỉ có thể giảm bớt một chút đau đớn, không thể hoàn toàn không đau.

Nhiều năm trôi qua, số Ma tộc ở Phệ Tâm Cốc tu luyện thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay, cứ tiếp tục như vậy, e rằng trăm triệu năm sau Ma tộc vẫn không thể thoát khỏi số phận bị phong ấn.

Trình Tuyết Ý muốn tự do.

Càng muốn tìm cách cứu mẫu thân mình.

Nên nàng không thể cam tâm tình nguyện dâng tu vi như người khác.

Chính vì thế, nàng đã phải chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng của Phệ Tâm suốt mấy chục năm.

Đêm đó ở ngoại môn nhìn thấy "Thẩm Nam Âm", nàng liền biết năm năm chờ đợi của mình rốt cuộc đã có kết quả, nàng đã tìm thấy cơ hội trong Càn Thiên Tông với chế độ đẳng cấp sầm nghiêm.

Nàng hao tâm tổn trí, ra sức lấy lòng, nào ngờ công sức bỏ ra lại uổng phí, nàng đã bị lừa.

Nhưng giờ xem ra, kết cục cũng không đến mức bi thảm như vậy.

Cơn giận muốn trả thù nhất thời của nàng dường như đã tìm thấy một cơ hội mới.

Trình Tuyết Ý nhắm mắt cảm nhận linh lực quen thuộc đến tận xương tủy kia.

Năm năm qua, linh lực này chính là nguồn gốc nỗi đau của nàng, nhưng giờ đây nó lại đang sưởi ấm và chữa trị cho nàng.

Cơn đau Phệ Tâm của Trình Tuyết Ý giảm bớt, mồ hôi trên người cũng không còn nhiều như trước, nàng cũng có tâm trạng quan sát người trước mặt.

Thẩm Nam Âm đến Phệ Tâm Cốc hàng linh là chấp hành mệnh lệnh của sư tôn.

Năm năm ở Càn Thiên Tông, nàng cũng hiểu hắn là người như thế nào.

Nhưng thì đã sao?

Nàng không quản được nhiều như vậy, nàng chỉ biết, người chịu khổ là thân nhân bằng hữu của nàng và chính nàng.

Ma tộc đông đảo, đương nhiên cũng có kẻ làm nhiều việc ác đáng bị báo ứng, nhưng Nhân tộc chẳng lẽ không có kẻ ác sao?

Ma tộc và Nhân tộc cũng không khác gì nhau, chỉ là bị phủ nhận toàn bộ, để rồi bị phong ấn ở Phệ Tâm Cốc, kết cục còn thảm hơn cả Yêu tộc.

Cũng được thôi.

Nàng không trông mong Nhân tộc luôn nói "Khác tộc ta, tất có dị tâm" có thể đứng trên lập trường của Ma tộc mà suy nghĩ.

Dù sao thì ngay cả một người hiền lành như Thẩm Nam Âm cũng tự tay tra tấn người khác.

Lòng từ bi của hắn cũng tốt, đại nghĩa cũng vậy, đều dựa trên thân phận tu sĩ Nhân tộc của Trình Tuyết Ý.

Nếu hắn biết người ngồi trước mặt hắn là Ma tộc đang muốn cướp đoạt Bạch Trạch đồ, mở ra phong ấn Phệ Tâm Cốc, chắc chắn sẽ lập tức trở mặt ra tay với nàng.

Trình Tuyết Ý bỗng nhiên bật cười, đúng lúc Thẩm Nam Âm thu tay lại, ánh mắt dừng trên nụ cười còn đọng lại trên mặt nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn nghe thấy nàng hỏi một câu.

"Nếu người không đi lấy Bổ Khí Đan là người khác, đại sư huynh có đích thân đưa đến không?"

Trình Tuyết Ý bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm: "Nếu nhìn thấy sư muội khác bị thương, đại sư huynh có ở lại chữa thương cho nàng ta không?"

Thẩm Nam Âm cúi đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc.

Đầu mũi xinh xắn của Trình Tuyết Ý gần như chỉ cách hắn một đốt ngón tay.

Hơi thở của nàng mang theo hương thơm thoang thoảng khiến hắn nghĩ đến hương đào, rồi lại nghĩ đến Đào Hoa Túy.

Dược tính của Đào Hoa Túy dù mạnh đến đâu cũng không đủ để khiến Thẩm Nam Âm mất hết lý trí.

Hắn có thể giữ được tỉnh táo dưới tác dụng của thuốc, dù là phản ứng bản năng của cơ thể cũng không đến mức…

Trình Tuyết Ý khựng lại.

"Vết thương của muội không hề nhẹ, Bích Thủy Cung e rằng không xử lý được."

…… Ý này là, nếu Bích Thủy Cung có thể xử lý được vết thương, hắn sẽ trực tiếp đưa nàng đến Bích Thủy Cung?

Trình Tuyết Ý không quá để tâm đến nó, nàng chỉ để ý đến câu "không hề nhẹ" trong lời nói của Thẩm Nam Âm. 

Bình Luận (0)
Comment