Chương 91:
Khuôn mặt bỗng nhiên bị chạm vào, là tay của Thẩm Nam Âm.
Tay hắn rất dễ nhận ra, lòng bàn tay có vết chai mỏng, mặc dù người tu tiên quanh năm luyện kiếm cũng có thể tránh bị chai tay, nhưng Thẩm Nam Âm dường như không để ý đến những thứ này, cũng không thèm xử lý.
Ngón tay hắn ấm áp trắng nõn, thon dài như ngọc, lòng bàn tay hơi thô ráp mang theo chút lực đạo vu.ốt ve khuôn mặt nàng.
.
Thẩm Nam Âm thu tay lại, hơi thở bỗng nhiên đến gần, Trình Tuyết Ý nắm chặt làn váy trong tay, có tay áo che đi, chắc là không bị phát hiện.
Không trách nàng được, là do Thẩm Nam Âm đột nhiên hôn nàng khiến nàng kinh ngạc.
Đôi môi ấm áp ẩm ướt của hắn dừng lại trên trán nàng, không cảm nhận được hơi thở của hắn, chắc là hắn đang nín thở.
Nàng nhắm mắt lại, không có thị giác, các giác quan khác liền trở nên vô cùng nhạy bén, sự mềm mại dừng lại giữa hai lông mày, trân trọng và dịu dàng.
Trình Tuyết Ý bỗng nhiên cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng lại như có nước mắt tràn mi.
Thẩm Nam Âm hôn lên trán nàng rồi đứng dậy rời đi, lần này không hề do dự.
Trình Tuyết Ý cảm nhận được hơi thở của hắn biến mất, rất muốn mở mắt ra hít thở sâu một hơi, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng vẫn nằm yên như thể hắn vẫn còn ở đây.
Uất ức thì uất ức, dù sao cũng chỉ uất ức lần này, thời khắc mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là.
Thẩm Nam Âm đi ra khỏi tịnh thất, đứng ở cửa nhắm mắt ngưng thần, không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào.
Hắn bước xuống lầu, quay trở lại một lần nữa, bên trong tịnh thất vẫn như cũ.
Hàng lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, Thẩm Nam Âm đi đến Thanh Hư Các, gặp được Tĩnh Từ Pháp Tôn đang chờ hắn từ lâu.
Lục Bỉnh Linh nhìn đệ tử mà mình một lòng coi trọng qua vài lớp lụa mỏng, ông ta không lên tiếng, Thẩm Nam Âm chỉ có thể mở miệng trước.
"Sư tôn."
Hắn cúi người hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
Lục Bỉnh Linh lặng lẽ nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Thẩm Nam Âm suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: "Sư tôn, Trình sư muội khi cứu giúp bá tánh ở Thanh Bình trấn đã bị thương, ma khí xâm nhập cốt nhục, lan vào nội tạng, tình hình không được tốt lắm."
Lục Bỉnh Linh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng mở miệng, nhàn nhạt nói: "Chuyện này sư đệ ngươi đã truyền âm báo cho ta rồi, ta gọi ngươi đến đây là muốn nghe xem ngoài những điều đó ra ngươi còn muốn nói gì nữa."
Thẩm Nam Âm dừng một chút, nói: "Sư tôn, đệ tử muốn trừ ma cho sư muội."
"Ngươi rõ ràng biết điều kiện để mở Bạch Trạch Đồ, hiện giờ không có điều nào phù hợp." Lục Bỉnh Linh lạnh lùng ngắt lời hắn: “Nam Âm, trước kia ngươi luôn là người lý trí nhất, bây giờ sao lại biến thành thế này?"
Thẩm Nam Âm im lặng, không nói nên lời.
Hắn đương nhiên biết có những điều kiện hạn chế, việc mở Bạch Trạch Đồ để giúp Trình Tuyết Ý trừ ma là hạ sách.
Nhưng không còn cách nào khác.
Ma khí đã nhập tâm, cho dù hắn lập tức tinh tiến, tu luyện Băng Tâm Kiếm Quyết đến tầng thứ mười, đạt đến cảnh giới mà sư tôn nhiều năm qua vẫn chưa đạt được cũng vô dụng.
Trình Tuyết Ý cứ nằm đó, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, hắn còn có thể làm gì khác?
Chỉ có thể làm như vậy.
"Sư tôn ——"
"Nam Âm, ta có đồng ý để ngươi mở Bạch Trạch Đồ chữa thương cho sư muội, nhưng với điều kiện ngươi phải đáp ứng ta một việc?"
Trong lòng Thẩm Nam Âm chùng xuống, nhìn nam nhân ngồi trên ngự tọa, hắn theo người này tu hành nhiều năm, hiểu rất rõ đối phương, vừa nghe sư tôn mở miệng đã biết là chuyện gì.
Mặc dù hôm nghị sự hắn đến muộn, không nghe thấy ông hỏi Tang gia chủ, nhưng trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được.
"Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, trước kia ta đã đề nghị ngươi nên tìm một đạo lữ, ngươi luôn từ chối, nói rằng ngươi muốn giống ta, một lòng hướng đạo, không màng chuyện tình cảm. Nhưng ta thấy ngươi không phải vô tâm, chỉ là chưa gặp được người ưng ý."
"Sư tôn."
Thẩm Nam Âm định ngắt lời ông, nhưng không thành công.
Lục Bỉnh Linh muốn nói gì, chưa có ai có thể ngăn cản được.
"Nhưng người ngươi ưng ý, không phải người ta có thể chấp nhận." Lục Bỉnh Linh trầm giọng nói: “Tính tình sư muội ngươi thế nào ngươi cũng rõ, ta có thể thu nàng làm đồ đệ, nhưng tuyệt đối không thể để cho người như nàng trở thành tông chủ phu nhân của Càn Thiên Tông."
"Nếu ngươi muốn thành thân, tiểu nữ nhi Tang gia là lựa chọn hàng đầu. Sư muội ngươi chỉ giả vờ ngây thơ, nhưng tiểu thư Tang gia là thật sự ngây thơ. Nếu ngươi thích kiểu này, nàng ta sẽ khiến ngươi hài lòng."
"Ta có thể mở Bạch Trạch Đồ cho ngươi, giúp sư muội ngươi trừ ma. Nhưng sau khi việc thành, ngươi hoặc là thành thân với tiểu thư Tang gia, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ với sư muội ngươi, không còn dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa."
Lục Bỉnh Linh bình tĩnh nói: "Ta không ép sư muội ngươi đáp ứng bất kỳ điều kiện nào, là ngươi thay nàng gánh chịu."
Lý do ông ta thoả hiệp thu Trình Tuyết Ý làm đồ đệ mà không đưa ra bất kỳ điều kiện nào, là vì ông ta muốn Thẩm Nam Âm thay nàng tiếp nhận nó.
Nếu hắn nhất định phải có đạo lữ, vậy đạo lữ này nhất định phải được Lục Bỉnh Linh tán thành, Trình Tuyết Ý tuyệt đối không được.
Tham vọng quá lớn, nóng nảy, tính tình cực đoan, thậm chí còn hung dữ, không biết trên dưới, không xứng.
Lục Bỉnh Linh chắc chắn Thẩm Nam Âm sẽ đồng ý, đây là đồ đệ ông ta tự tay dạy dỗ, ông ta tin hắn sẽ không cãi lời mình.
"Thời gian của ngươi không còn nhiều." Lục Bỉnh Linh bình tĩnh nói: “Không có gì phải do dự, lên đài đi, hai chúng ta cùng mở Bạch Trạch Đồ, ta sẽ chữa thương cho sư muội ngươi."
Thẩm Nam Âm vẫn luôn im lặng, nghe vậy chậm rãi bước lên đài cao, từng bước tiến về phía sư tôn đã nuôi nấng mình.
Mãi đến khi đứng trước mặt Lục Bỉnh Linh, Thẩm Nam Âm vẫn không nói gì.
Nhưng khi Lục Bỉnh Linh đưa tay về phía hắn, hắn bỗng nhiên lùi lại một bước.
"Sư tôn." Thẩm Nam Âm nghe thấy giọng nói của chính mình: “Người cảm thấy sư muội không thể trở thành tông chủ phu nhân của Càn Thiên Tông."
Lục Bỉnh Linh khẳng định nói: "Đúng vậy."
Thẩm Nam Âm nhìn hắn: "Vậy không bằng đổi người làm tông chủ."
Lục Bỉnh Linh kinh ngạc nhìn hắn, gần như không dám tin vào tai mình: "Ngươi nói gì?"
Thẩm Nam Âm lặp lại: "Không bằng đổi người làm tông chủ."
Hắn nói từng chữ rõ ràng: "Chỉ cần đệ tử không làm tông chủ, vậy cưới ai cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Cho dù chỉ là một đệ tử bình thường, đệ tử cũng sẽ dốc hết sức lực cống hiến cho Càn Thiên Tông và vị tân tông chủ."
"Câm miệng!"
Lục Bỉnh Linh giận dữ: "Thẩm Nam Âm! Ngươi có biết mình đang nói gì không!"
Thẩm Nam Âm quỳ xuống.
"Ta biết." Hắn rất bình tĩnh, nhưng cũng rất bứt rứt: “Sư tôn, đệ tử biết mình đang nói gì, đệ tử đang phụ lòng dạy dỗ bồi dưỡng của người hơn trăm năm qua, đệ tử đang cãi lời người, nhưng đệ tử không còn cách nào khác."
"Không nói đến tình cảm của đệ tử với Trình sư muội, chỉ nói tình đồng môn giữa ta và nàng, cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ sư tôn thật sự có thể làm ngơ sao?"
Thẩm Nam Âm ngẩng đầu lên nói: "Sư tôn nhân từ nhân nghĩa, tuân theo nho đạo, người xưa nay nhân hậu, Trình sư muội đã bái nhập môn hạ của người, xảy ra chuyện như vậy, cho dù đệ tử không đến cầu xin, người biết được cũng sẽ thật sự mặc kệ sao?"
Đồng tử Lục Bỉnh Linh co rút lại: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Đệ tử không dám." Thẩm Nam Âm cố gắng khống chế giọng nói của mình, nhưng vẫn không khỏi nghẹn ngào.
Tuy hắn không rơi lệ, nhưng dáng vẻ lại còn động lòng người hơn cả lúc khóc.
"Sư tôn." Thẩm Nam Âm cúi đầu bái Lục Bỉnh Linh: “Người đối xử với ta như phụ thân ruột, dạy dỗ ta, coi trọng ta, ta không có gì báo đáp, người muốn ta làm gì ta cũng sẽ không từ chối, trừ chuyện này."
"Chỉ trừ chuyện này, sư tôn."
"Ta không cầu xin người điều gì." Thẩm Nam Âm khàn khàn nói: “Cũng không muốn làm người đau lòng khó xử."
"Nhưng ta dường như không còn cách nào khác." Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này lại làm người đau lòng rồi. Ta thật sự cảm thấy mình không xứng đáng với sự yêu thương của người, không xứng đáng để người giao phó trọng trách."
"Không phải sư tôn không tốt, cũng không phải vị trí tông chủ không quan trọng, mà là Nam Âm tự biết mình không xứng."
"Ta không xứng."
Lục Bỉnh Linh phất tay áo nói: "Đừng nói nữa."
Dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, dốc lòng dạy dỗ hơn trăm năm, nhìn hắn đau khổ như vậy, lộ ra vẻ u buồn chưa từng có, Lục Bỉnh Linh cũng không phải hoàn toàn không động lòng.
Ông ta cũng không phải người sắt đá.
Chỉ là rất nhiều người đều nghĩ như vậy mà thôi.
Lục Bỉnh Linh ngẩn ngơ nhìn ngự tọa của mình, nhìn rất lâu rất lâu, suy nghĩ như đang phiêu du đến một nơi rất xa xôi.
Ông ta nhớ đến đôi mắt của Trình Tuyết Ý, có lẽ đây chính là số phận?
Hai thầy trò bọn họ, nhất định phải lần lượt bị đôi mắt đó mê hoặc.
"Ta sẽ không quản chuyện này."
Rất lâu sau, Lục Bỉnh Linh mệt mỏi nói: "Muốn làm gì thì tự mình đi làm, làm được hay không là bản lĩnh của ngươi, không làm được thì cũng phải chấp nhận số phận."
Thẩm Nam Âm sửng sốt, rõ ràng đây đã là kết quả tốt nhất.
Tuy không thể nhờ sư tôn giúp đỡ mở Bạch Trạch Đồ, nhưng ít nhất sư tôn cũng không cấm hắn tự mình mở Bạch Trạch Đồ.
Đối với sư tôn, đây đã là sự nhượng bộ rất lớn.
Thẩm Nam Âm đứng dậy, lại cúi đầu bái Lục Bỉnh Linh một cái, thấy sư tôn quay người đi không muốn nhìn hắn, hắn mím chặt môi, xoay người rời đi.
Cánh cửa Thanh Hư Các đóng lại sau lưng hắn, hắn đứng bên ngoài điện, tắm mình trong ánh trăng, bỗng nhiên nhớ lại rất lâu về trước.