Trang sách đã ố vàng, chất giấy cũng tầm thường. Thời điểm Thu Trường Phong xem trang sách đầu tiên của « Nhật Nguyệt ca », chỉ biết quyển sách này cũng đã tồn tại ít nhất hơn ba mươi. Có hai nghìn hai mươi bốn câu khẩu quyết huyền ảo.
Lúc nãy hắn cảm giác được như vậy cũng là do nhìn trang giấy thôi.
Nhưng quyển sách này ngoại trừ việc cũ kỹ do trải qua khá nhiều năm tháng ra thì không có chỗ nào đặc dị.Cái kỳ dị chính là nội dung trong sách.
Trong sách chỉ có hai trang là có bút tích, bút lực mạnh mẽ, giống như dùng trường kiếm để viết. Cả hai trang viết chỉ là mấy câu thơ giống như một bài ca.
Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, Bắc Bình vương ở phía nam tận dụng cơ hội vùng lên.
Thiên Kim dễ cầu nhưng khó đổi, thừa kế nghiệp cha khởi việc binh đao.
Không thể làm gì hoa rơi đi, dường như trong lòng yến chần chừ.Bắc trở lại nam độ kim đi lấy nước, Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình.
Rồng quy Đại Hải cuối cùng cũng trở lại, mười vạn Ma Quân, máu chảy không ngừng.
Lúc Kim Sơn kệ lại hiện ra, Hắc Đạo Ly Hồn phân tranh biển đảo.
Một quyển sách «Nhật Nguyệt ca » khiến cho quá nhiều người đổ máu thượng, lại có không đến trăm chữ.
Giống như ca lại không phải ca, giống như thơ những cũng không phải thơ, để cho người xem không thể hiểu rõ ý tứ của nó.Thời điểm Thu Trường Phong đọc lần thứ nhất, trong nội tâm rất là hoang mang, nhưng khi hắn đọc đến câu "Rồng nhập đại hải cuối cùng cũng trở lại, mười vạn Ma Quân đồ sát máu chảy không ngừng", hai mắt hắn liền tỏa sáng.
Những lời này nhiều năm trước đã bị Lưu Bá Ôn ghi lại, vì sao trong án mạng của Phổ Đà lại tái hiện? Tất cả đều rắc rối phức tạp, hết thảy giống như đang nằm trong một cái trảo của long lân, nhưng ra lại bị một tấm lưới lớn vô hình bao phủ dần dần tụ lại một chỗ.Thu Trường Phong vốn là loại người giỏi về suy luận, đoạn đường hắn bôn ba cũng đã phải nhiều lần trổ tài. Nhìn hắn như đang trầm mặc, nhưng thật ra đã lắp ghép những chuyện phát sinh gần đây và suy luận nhiều lần, đợi khi nhìn lại « Nhật Nguyệt ca » lần thứ hai, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Kết quả là như thế đủ để cho người khác phải kinh hãi, cũng khiến cho loại người luôn bình tĩnh như hắn cũng không thể không kinh tâm động phách.Diêu Nghiễm Hiếu vẫn quan sát Thu Trường Phong, lão thấy biểu hiện của hắn như thế bèn thủng thẳng hỏi: "Ngươi chắc hẳn đã biết xảy ra điều gì?"
Bỗng nhiên Thu Trường Phong quay đầu, nói: "Thượng Sư, điều này sao có thể?" Xưa nay hai con ngươi luôn là bình tĩnh của hắn, giờ đây cũng tràn ngập sự khiếp sợ.
Trên mặt Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị, lẩm bẩm nói: "Trên đời này, vốn không có chuyện không thể nào. Chỉ là người ngu không thể thấy, người được lại không nhận, tự chối bỏ màthôi."
Thu Trường Phong quay đầu lại nhìn quyển sách « Nhật Nguyệt ca » kia, nhìn thật lâu, thân hình cũng không chút động đậy, miệng lẩm bẩm thốt lên: "Không thể nào như vậy, tuyệt đối không thể nào như vậy. ' Từ Bắc đánh xuống nam mưu đoạt nước, Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình. Rồng nhập biển lớn cuối cùng có trở lại, mười vạn Ma Quân huyết không ngừng?' " Hắn đọc được đến câu rồng nhập biển lớn thì dừng lại một câu lúc, chỉ cảm thấy án mạng Phổ Đà xảy ra ở vùng duyên hải rất là ly kỳ, nhưng đọc trở lại câu ‘Từ Bắc đánh xuống nam mưu đoạt nước’ thì cũng hiểu được làcái gì. Đốn ngộ chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn tái nhợt thốtlên: "Thượng Sư, chẳng lẽ bốn câu này ý muốn nói tới chuyện xảy ra hơn mười năm trước... Còn phát sinh chuyện gì nữa hay sao?"
Thần sắc Diêu Nghiễm Hiếu đầy vẻ ưu tư, nhìn qua ngoài cửa sổ thì thấy một chút ánh sáng.
Hóa ra đêm cuối cùng cũng đã qua, bình minh đang ló rạng. Nhưng sau khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, thế giới lại chìm trong bóng tối, thiên địa tuần hoàn, cây cối tươi tốt rồi lại héo úa, vạn vật cũng tuần hoàn, cho dù là báo ứng cũng không ngừng tuần hoàn. . .
"Thế gian này vốn là một vòng tròn, người đi... vốn tự cho là bản thân đitrước. . ." Nụ cười của Diêu Nghiễm Hiếu càng thêm âm u quỷ dị, "Nhưng đi mãi, đi mãi thì bản thân mới thấy hóa ra vẫn không ra khỏi cái vòng."
Thu Trường Phong nhìn lướt qua khuôn mặt của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao, cảm thấy lòng bàn chân tuôn ra mồ hôi thấy lạnh cả người.
Mặc dù hắn không thể biết trước chuyện sau này, nhưng dựa vào nụ cười của Diêu Nghiễm Hiếu, hắn tựa hồ thấy được cuộc sống sau này của Đại Minh, tuyệt sẽ không có chuyện gió êm sóng lặng!
"Bộp" một tiếng vang lớn, Vân Mộng Công Chúa đập bàn, hô: "Dương Học Sĩ đâu rồi, làm sao còn chưa tới?" Vân Mộng Công Chúa thật sự rất nóngnảy, cho dù là đang ở trong phủ đệ của Dương Sĩ Kỳ, cũng không giảm bớt tính khí.
Sau khi Vân Mộng Công Chúa từ ngõ Ô Y đi ra, tâm loạn như ma nhập, theo đề nghị của Tập Lan Đình, lập tức dẫn Diệp Vũ Hà đến phủ của Dương Sĩ Kỳ.
Dương Sĩ Kỳ cũng đến Nam Kinh.
Tựa hồ như bản « Nhật Nguyệt ca » vừa xuất hiện, những đại nhân vật không hẹn mà cùng xuôi về phương nam, đều đến cố đô xem phong vân hội tụ.Tập Lan Đình nhìn lên bầu trời bao la, lại cười bẩm: "Công Chúa chờ một lát, Dương đại nhân sẽ đến nhanh thôi. Lúc này, Dương đại nhân đang thay y phục để tới gặp Công Chúa."
Đang khi nói chuyện, từ trong phòng có một người cười, cung kính nói: "Công Chúa Điện Hạ, thần đến chậm vài bước, kính xin chớ nên trách tội." Người nọ đúng là Hữu xuân phường Đại Học Sĩ Dương Sĩ Kỳ. Lão đang mặc giản phục, tóc búi vội nên hơi xộc xệch, nhưng lại không làm ảnh hưởng tới phong độ, hiển nhiên là trong lúc ngủ mơ bị gọi tỉnh, phải vội vàng thay quần áo rồi chạy đến đây.Vân Mộng Công Chúa thấy Dương Sĩ Kỳ đến, hỏa khí đang bốc lên cũng hơi dịu lại, nói ra: "Đến là tốt rồi. Dương đại nhân, rốt cuộc phải làm như thế nào cho thỏa đáng đây?"
Từ trước, cô đã tính toán định trộm « Nhật Nguyệt ca » , đè nén danh tiếng Cẩm Y Vệ, hoàn thành nhiệm vụ Thượng Sư giao, chỉ cần gặp lại Thượng Sư, còn lại hết thảy đều thuận lý mà làm thôi. Đâu có ngờ được, chuyện kế tiếp căn bản không phải như vậy, chưa gì đã rối loạn ý đồ ngay từ lúc bắt đầu.
Dương Sĩ Kỳ lại nhìn thoáng qua Diệp Vũ Hà, hơi cau mày. Lão thươngnghị sự tình cùng với Công Chúa, sự việc trọng đại, có quan hệ tới Hoàng gia, đương nhiên không muốn Diệp Vũ Hà nghe được.
Chưa kịp làm gì, Diệp Vũ Hà đột nhiên đứng lên, bẩm báo: "Công Chúa, ta. . . hơi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi sớm một chút..."
Vân Mộng Công Chúa khẽ giật mình, nhìn thấy sắc mặt Diệp Vũ Hà lộ ra vẻ mỏi mệt, có chút áy náy nói: "Ta thật sự là sơ ý, quên Diệp tỷ tỷ ngươi bôn ba bận rộn một đêm, những chuyện này của bản Công chúa không quan hệ cùng ngươi, ngươi đã mệt hay là đi nghỉ sớm đi."
Dương Sĩ Kỳ thấy thế, trong nội tâm liền nghĩ Công Chúa đi Thanh Điềnmột chuyến, thoạt nhìn đã có chút ít trưởng thành, vậy mà cũng biết suy nghĩ cho người khác, mà Diệp Vũ Hà cũng là người thức thời.
Diệp Vũ Hà đi ra khỏi phòng, đến dưới một gốc cây cây ngô đồng, nhịn không được dừng lại, móc ra con ve do Thu Trường Phong bện, nghĩ thầm, hắn trúng độc, rốt cuộc có giải được hay không?
Con ve màu xanh mơn mởn, trong mắt nàng ta phảng phất mấy phần tương tư ưu sầu, Diệp Vũ Hà nhìn con ve kia, thần sắc có chút hoảng hốt, nhớ tới câu chuyện từ thửa còn nối khố. Khi đó, nàng mới học thêu thùa, có thêu một chiếc khăn tay trên đó thêuhình con ve. Cái khăn tay kia đã không còn nữa, có lẽ có con ve này trên người, khiến nàng lại nhớ tới năm đó, lòng có chút chua xót.
Năm đó học may vá rồi cả học cầm kiếm. Chút ấm áp lúc nhỏ, cuối cùng tan thành mây khói. . .
Dương Sĩ Kỳ thấy Diệp Vũ Hà rời đi, thở phào một cái. Người hầu đã dâng lên trà thơm, Dương Sĩ Kỳ tự mình rốt cho Công Chúa một chén trà đầy, hạ lệnh cho người hầu không được để cho người bên ngoài quấy rầy.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có Vân Mộng, Tập Lan Đình, lúc này Dương Sĩ Kỳ mới thận trọng nói: "Công Chúa Điện Hạ, theo như sự tình xảy rahôm nay, tuyệt đối là một việc trọng đại, trừ mấy người chúng ta ra, ngàn vạn lần đừng cho người bkhác biết rõ."
Vân Mộng Công Chúa nói: "Bản Công Chúa biết rõ nặng nhẹ, được rồi, ngươi nói đi, làm sao bây giờ?"
Dương Sĩ Kỳ đã biết hết thảy chuyện phát sinh, nhưng cảm giác sự tình nhiêm trọng, trong đầu có cả ngàn vạn điều muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào.
Tập Lan Đình một bên nói: "Công Chúa, kỳ thật mục đích của mọi người đều giống nhau, đều muốn Thái Tử có thể bình an vô sự mà đăng cơ. . ."Vân Mộng Công Chúa có chút không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Cái này còn cần tiên sinh nói sao? Chuyến này ta chạy đến Thanh Điền, còn không muốn tốt cho đại ca sao? Nhưng hôm nay xem ra, phải uổng công khổ cực một chuyến rồi."
Tập Lan Đình khẽ mĩm cười nói: "Công Chúa, Thượng Sư nhìn như già nua, nhưng trong mắt ông ta rất nhiều chuyện đều rành mạch. Bởi vậy chúng ta vất vả lần này, tuyệt không phải uổng phí công sức."
Dương Sĩ Kỳ không nói mà chỉ gật đầu khen ngợi. Vân Mộng Công Chúa lại chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, "Ngươi xem trọng DiêuNghiễm Hiếu như vậy, chỉ sợ thật sự hồ đồ rồi. Dương Sĩ Kỳ đặt tiền cược cho Diêu Nghiễm Hiếu, thật sự là mất trí rồi."
Tập Lan Đình giống như nhìn ra tâm tư Vân Mộng Công Chúa, chậm rãi trình bày: "Công Chúa Điện Hạ cảm thấy, chúng ta nịnh nọt Thượng Sư vô ích sao? Nhưng nếu như nghe tại hạ nói chuyện này, chỉ sợ sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi."
Vân Mộng Công Chúa lấy làm kỳ quái nói: "Sự tình gì?"
Tập Lan Đình mỉm cười nói: "Tối hôm qua sông bên cạnh Tần Hoài, chúng ta đối phó Nhẫn Giả rất náo nhiệt, tuy náo nhiệt nhưng lại bị người khácquan sát mà bàn luận. Chỉ sợ Công Chúa không biết, lúc trước Hán Vương đã ở trên sông. . ." Y kể sơ qua sự tình lúc trước lại một lần.
Vân Mộng Công Chúa nghe xong, cũng không khỏi kỳ quái nói: "Mấy người trên sông Tần Hoài bị điên rồi phải không, dám đối nghịch cùng Nhị Ca? Người như Giải Tấn, Dương Phổ, Dương Vinh mà lại dám đắc tội với Nhị Ca, không phải bị giết thì cũng bị bắt giam từ lâu rồi. Hắn chỉ một tên hát rong trên sông Tần Hoài, sao lại dám làm như thế?"
Nụ cười của Dương Sĩ Kỳ pha chút đắng chát, lão đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Vân Mộng Công Chúa.Thủ hạ Thái Tử Chu Cao Sí vốn là một mưu sĩ nổi tiếng trong Tam Dương.
Tam dương chính là chỉ Dương Dĩ Kỳ, Dương Vinh và Dương Phổ, ba người này hiện tại đều là Đại Học Sĩ cực kỳ tài hoa, nhưng trong mắt ngoại trừ Dương Sĩ Kỳ, đều ở trong ngục —— bởi vì đắc tội Hán Vương mà bị giam áp tại trong ngục.
Phong Lưu Đại Tài Tử Giải Tấn!
Người này chính là chủ biên cuốn Vĩnh Lạc Đại Điển; là một người tài hoa hơn đời, nhưng lại kiệt ngao bất tuần(cương quyết bướng bỉnh); một nhàba tiến sĩ, là huynh đệ họ Dương mà lại để cho người trong thiên hạ tán thưởng Giải Tấn.
Nhưng hồng nhan bạc mệnh, tài tử thì chết sớm, Giải Tấn tuy tài hoa, nhưng cũng đã chết...rồi, là bị Kỷ Cương giết chết, cũng có thể nói cái chết có liên quan gián tiếp tới Hán Vương.
Một đại nhân vật như vậy mà cũng không dám đắc tội Hán Vương, huống chi một tên kể chuyện nho nhỏ lại dám có dám ý tứ ngỗ nghịch với Hán Vương, thì trách không được Vân Mộng Công Chúa lại cảm thấy kì quái.
Tập Lan Đình lại cười nói: "Chuyện này nói toạc ra một chút thì cũngkhông có gì kỳ quái, người kia dám làm như vậy, là vì Thượng Sư muốn hắn làm như thế."
Vân Mộng Công Chúa ngẩn ngơ, con mắt đảo qua mấy lần, hỏi: "Về sau thì như thế nào?"
Tập Lan Đình buông buông tay nói: "Về sau đã không có chuyện gì xảy ra."
Vân Mộng Công Chúa nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: "Chuyện gì đều không phát sinh sao? Chẳng lẽ Nhị Ca cũng đoán được là chủ ý của Thượng Sư, bởi vậy nên không dám tranh cãi? Nhị Ca cũng phải kiêng kịHòa Thượng Đạo Sĩ hay sao?"
Dương Sĩ Kỳ nhẹ nhàng vỗ tay cười nói: "Công Chúa nói không sai. Trong triều đình, nếu nói người có thể khiến Hán Vương cố kỵ, chỉ có Thượng Sư mà thôi."
Tập Lan Đình nói tiếp: "Cho nên chúng ta phải nịnh nọt Thượng Sư, tuyệt không phải là một nước cờ thừa. Thánh Thượng thích người có thể làm sự tình chân chính. Thái Tử khoan hậu, nhưng vô cùng nhu nhược, thiếu đi sự quả cảm quyết đoán của Hán Vương, nếu như Thái Tử có thể nắm bắt được cơ hội thể hiện sự dũng cảm, cũng không khó lại khiến cho ThánhThượng ấn tượng đối với Thái Tử một lần nữa thay đổi."
Dương Sĩ Kỳ vỗ án nói: "Chúng ta lần này phải áp đảo Cẩm Y Vệ, chính là muốn nói cho Thượng Sư biết, có rất nhiều chuyện Thái Tử cũng có thể làm được. Thượng Sư và Thánh Thượng thân như tay chân, nếu như Thánh Thượng tìm Thượng Sư hỏi chuyện Thái Tử và Hán Vương, thiết nghĩ Thái sư chắc cũng sẽ không quên chuyện hôm nay. Công Chúa làm chuyện này mặc dù không thể dựng sào thấy bóng, nhưng hãy chờ xem, sẽ có hữu dụng."
Vân Mộng Công Chúa nghe vậy, mặt như hoa, lập tức hết u sầu, khen:"Vẫn là Dương đại nhân nhiều chủ ý hay. . . Đa mưu túc trí."
Dương Sĩ Kỳ cười khổ, ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Thượng Sư hỉ nộ không lộ, rất nhiều chuyện lòng dạ biết rõ, chỉ cần chúng ta cố sức mà làm, nhất định sẽ có tác dụng thôi."
Vân Mộng Công Chúa cau mày nói: "Nhưng nhiệm vụ đã xong, chúng ta còn phải làm gì nữa?"
Tập Lan Đình nói tiếp: "Công Chúa nghĩ như vậy là sai rồi, Thượng Sư tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tìm bản « Nhật Nguyệt ca » kia đâu. Chuyện này cũng chưa chấm dứt, cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.Quyển « Nhật Nguyệt ca » là vật cực kỳ mấu chốt. . . manh mối này chúng ta tuyệt không thể bỏ qua."
Vân Mộng Công Chúa nhíu mày, vểnh miệng lên nói: "Vật mấu chốt sao? Ta lại không thấy như vậy?"
Dương Sĩ Kỳ và Tập Lan Đình nhìn nhau liếc, trên mặt đều có ý thận trọng, Dương Sĩ Kỳchậm rãi nói: "Nghe nói. . . Công Chúa xem qua nội dung quyển « Nhật Nguyệt ca » rồi?"
Vân Mộng Công Chúa khó hiểu nói: "Đương nhiên, sách ở trong tay ta, ta như thế nào lại không xem qua? Các ngươi muốn nghe không?"Dương Sĩ Kỳ nghiêm nghị, vội hỏi: "Công Chúa không cần nói, thần không muốn nghe."
Vân Mộng Công Chúa kinh ngạc nói: "Vì sao lại không muốn nghe? Chẳng phải tiên sinh vừa mới nói mấu chốt nằm ở chỗ « Nhật Nguyệt ca » sao, ta không có đầu óc của các ngươi, đoán không ra bí mật trong đó, muốn nhờ các ngươi hỗ trợ đoán xem ý nghĩa của « Nhật Nguyệt ca » là gì đây."
Dương Sĩ Kỳ nghiêm nghị bảo: "Có chỗ Công Chúa không biết, thần lúc trước cũng từng nghe Thượng Sư kể về « Nhật Nguyệt ca » , Thượng Sưnói « Nhật Nguyệt ca » là do Lưu Bá Ôn viết, có thể dự ngôn về giang san Đại Minh. Thần mặc dù hoài nghi, nhưng cảm thấy nếu đọc được nội dung trong « Nhật Nguyệt ca » , chỉ sợ không cách nào có thể bứt ra được."
Vân Mộng Công Chúa cực kỳ kinh ngạc, sau nửa ngày mới nói: "Dự ngôn về giang san Đại Minh, vậy nó có nói sau khi Phụ Hoàng băng hà, ai là người đăng cơ hay không?" Kỳ thật những chuyện này nàng đã nghe Mạnh Hiền bẩm báo rồi. Cô nói muốn phá giải bí mật của « Nhật Nguyệt ca », cũng là muốn biết rõ rốt cuộc đại ca có thể đăng cơ hay không mà thôi.Thấy Dương Sĩ Kỳ chỉ cười gượng gạo không nói gì, Vân Mộng Công Chúa trầm ngâm một chút nói: "Ta hiểu được, các ngươi là sợ phụ hoàng ta biết rõ việc này, sẽ gây bất lợi cho các ngươi?"
Có học thức, sẽ được người khác kính ngưỡng, nhưng biết nhiều qua, cũng không phải là chuyện tốt.
Vận mệnh giang san Đại Minh, vốn là do Thiên Tử khống chế! Bọn họ chỉ là những Thần Tử nếu biết nhiều hơn sẽ gặp tai họa.
Thấy Dương Sĩ Kỳ, Tập Lan Đình im lặng, hiển nhiên đúng như vậy , Vân Mộng Công Chúa đột nhiên kích động la lên: "Nhưng chuyện cho tới bâygiờ, các ngươi còn có thể có thể đặt mình ra bên ngoài sao? Các ngươi sợ có vấn đề, tốt rồi, nếu như Phụ Hoàng trách cứ, hết thảy đều do Bản Công Chúa đến gánh chịu. Quyển « Nhật Nguyệt ca » kia nói rất đúng, 'Kim Long quyết hiện Thiên Nhất thống. . .'"
Nàng cũng không đợi hai người Dương Sĩ Kỳ kịp phản đối, trực tiếp đọc vanh vách nội dung của « Nhật Nguyệt ca ».
Trong tâm Dương Sĩ Kỳ vừa cảm thất nặng nề, lại có chút buồn cười. Vân Mộng Công Chúa tuy luôn làm hỏng việc, nhưng có một chỗ tốt lớn nhất chính là. . . Thiên Tử đối với nàng rất chi là yêu thương, tuyệt sẽ khôngtrách phạt Vân Mộng. Dĩ nhiên bọn người Dương Sĩ Kỳ muốn biết rõ nội dung của « Nhật Nguyệt ca », bọn họ ra vẻ chần chờ, cũng chỉ là muốn kéo Vân Mộng Công Chúa xuống nước mà thôi.
Loại thủ đoạn này mặc dù không quang minh chính đại gì, nhưng thật sự bọn họ làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ mà thôi.
Mặc dù Vân Mộng Công Chúa đã đưa sách cho Diêu Nghiễm Hiếu, nhưng nàng đương nhiên là đã đọc được nội dung trong sách. Sau khi nàng đọc to hai lần « Nhật Nguyệt ca » mới ngừng lại, cười giảo hoạt nói: "Tốt rồi, hiện tại các ngươi cũng đã nghe được rồi, mặc kệ quên hay không, vẫn làcác ngươi đã nghe được, đó là điều không thể chối cãi. Cô nói như vậy, là vì nghĩ rằng đã kéo bọn người Dương Sĩ Kỳ lên ngồi chung một chiếc thuyền, nhưng căn bản chính mình mới là kẻ bị mắc mưu, cho nên trong nội tâm rất lây làm đắc ý. Nhưng khi cô thấy khuôn mặt trắng bệch của Dương Sĩ Kỳ và Tập Lan Đình lại rât hoảng sợ, lại giật mình kinh hãi.
Gương mặt của hai người này quả thực có thể dùng câu ‘mặt cắt không còn chút máu’ để hình dung.
Mặc dù Vân Mộng Công Chúa đã đọc xong « Nhật Nguyệt ca » từ lâu,nhưng hai người vẫn đang ngồi ngơ ngác ở một chỗ không nhúc nhích, thậm chí chóp mũi cũng có mồ hôi, giống như bị người ta làm phép Định Thân. Vân Mộng Công Chúa không sợ trời, không sợ đất, nhưng nhìn thấy thần sắc hai người như thế này, thì trong nội tâm nổi lên hàn ý, kêu lên: "Này. . . Dương Học Sĩ? Tập tiên sinh?" Nhưng hai người vẫn không nói gì, hai con ngươi cứ yên lặng, Vân Mộng Công Chúa lại càng sợ hãi, đột nhiên vọt tới trước mặt Dương Sĩ Kỳ, lấy tay tại vẫy vẫy trước mắt lão rồi hét lớn: "Dương đại nhân!"
Dương Sĩ Kỳ khẽ giật mình, bỗng nhiên đứng lên, chén trà bị rơi trên mặt đất. Lão lập tức ý thức được đã thất lễ, cuống quít tạ lỗi, cũngkhông gọi người hầu, cúi người tự mình nhặt các mảnh nhỏ bị vỡ của chén trà, không để ý, ngón tay bị cắt đứt, máu tươi chảy ra, nhưng lão giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn.
Tập Lan Đình cũng phục hồi lại tinh thần, thâm ý nhìn Dương Sĩ Kỳ một cái, đột nhiên ngáp miệng nói: "Dương đại nhân, tại hạ hơi mệt, muốn đi ngủ một chút."
Vân Mộng Công Chúa ngơ ngẩn, thầm nghĩ ta nói ra « Nhật Nguyệt ca », là muốn các ngươi phá giải hàm nghĩa giấu trong đó, như thế nào lúc này lại đi nghỉ ngơi?Không ngờ Dương Sĩ Kỳ cũng há miệng ngáp một cái nói: "Đúng nha, hiện tại trời còn sớm, cũng đủ để ngủ một giấc nữa đấy."
Hai người này giống như đã ước định với nhau từ trước, nhìn Vân Mộng Công Chúa nói: "Công Chúa bôn ba một đêm, cũng nên sớm đi về nghỉ ngơi. Bọn thần cung kính Công Chúa Điện Hạ."
Liếc mắt nhìn hai người một cái thì ánh mắt của hai người đều có vẻ muốn trốn tránh, Vân Mộng Công Chúa nhìn thấy như vậy đột nhiên cười lạnh nói: "Tốt, lúc này ta đi tìm Phụ Hoàng, nói các ngươi đã biết bí mật của « Nhật Nguyệt ca », nhưng lại không nói cho ta!"Nàng đang muốn lao ra khỏi phòng khách, Dương Sĩ Kỳ luống cuống, vội vàng kêu lên: "Công Chúa xin dừng bước."
Vân Mộng Công Chúa liền ngừng bước, cũng không quay đầu. Khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, cố dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Dương Sĩ Kỳ thở dài nói: "Thần cũng không phải không muốn nói cho Công Chúa biết, chỉ là đối với quyển « Nhật Nguyệt ca » này chỉ hiểu rõ vài câu mà thôi, hơn nữa nội dung mấy câu lại không khỏi quá mức kinh thiên động địa, đợi chút nữa mới muốn nói cho Công Chúa."Vân Mộng Công Chúa lập tức chớp mắt một cái, không thể chờ đợi được nói: "Ngươi có thể hiểu rõ vài câu là tốt rồi."
Dương Sĩ Kỳ thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Tập Lan Đình nói: "Tập tiên sinh, ta nghĩ ngươi còn hiểu được nhiều hơn. Ngươi tư duy nhanh nhẹn, hay là ngươi nói đi."
Tập Lan Đình ho khan một tiếng, cũng không từ chối, chậm rãi nói: "Tại hạ lúc trước nghe được « Nhật Nguyệt ca » là những dự ngôn về vận mệnh giang sơn Đại Minh, còn cảm thấy có chút nghi ngờ. Nhưng hôm nay nghe được nội dung của «Nhật Nguyệt ca» , mới phát hiện sự tìnhthế gian thực sự huyền ảo." Ông ta tạm ngừng một chút, mới nói: "Hai câu đầu của bài ca ghi lại 'Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, phía nam Bắc Bình nổi dậy', hẳn là nói thế cục của Đại Minh sau đời Kiến Quốc. Thái Tổ thống nhất giang sơn, bình định phía nam, nhưng ở phía Bắc, bộ tộc Ngoã Lạt lại đối kháng với Đại Minh, trở thành mối họa lớn trong lòng Thánh Thượng ."
Vân Mộng Công Chúa buột miệng: "Nguyên lai là như vậy. . . Dự Ngôn giống như cũng không có gì không dậy nổi."
Nàng đương nhiên cũng biết thế cục hôm nay của Đại Minh mặc dù đánhtan triều Nguyên, kiến lập giang san, nhưng người Nguyên bị tiêu diệt cũng không triệt để. Lúc trước Đại Tướng Quân Từ Đạt Bắc phạt, mặc dù đuổi Nguyên Thuận Đế ra khỏi đại đô —— hiện chính là phủ Thuận Thiên, nhưng Nguyên Thuận Đế đưa binh chạy về phía bắc, trốn sâu trong thảo nguyên.
Mà Hoàng Đế Mông Cổ và đám quý tộc cũng không bị diệt hoàn toàn, tại thảo nguyên thành lập song song bộ tộc Ngoã Lạt tạo thành hai chính quyền. Chính quyền Thát Đát này được gọi là Bắc Nguyên hoặc Hậu Nguyên, trước mắt do Bắc Nguyên Thái Sư kiêm biết viện A Lỗ Thai bồi dưỡng hậu nhân của Nguyên Thuận Đế. Mà bộ tộc Ngoã Lạt nguyên bản ởtại phía bắc Thiên Sơn, là một khu vực bao la, sau khi nhà Nguyên bị diệt, bỗng nhiên có một người gọi là Thiếp Mộc Nhi tự lập mình lên làm Khả Hãn. Sau khi Thiếp Mộc Nhi tự lập, được Ngự Hoan giúp đỡ âm thầm thống nhất bộ tộc.
Cho dù là bộ tộc Ngoã Lạt hay là Thát Đát, người chính thức khống chế quyền lực không phải Quốc Chủ, mà là A Lỗ Thai và Thái Sư Ngự Hoan.
Hai người này thường hay bất hòa, nhưng cũng có dã tâm. Vĩnh Lạc Đại Đế mấy lần muốn A Lỗ Thai, Ngự Hoan thần phục Đại Minh, nhưng hai người này nhất định không chịu. Chu Lệ giận dữ, mấy lần đưa quân chinhphạt Bắc Cương, nhưng chúng quá giảo hoạt, Chu Lệ mấy lần tấn công mà không có hiệu quả đành lui binh.
Cho tới bây giờ, bộ tộc Ngoã Lạt, Thát Đát dần dần lớn mạnh, từ trước đến nay vẫn đối kháng với Đại Minh mãi không thôi, trở thành mối họa của Đại Minh.
Nghe giọng điệu Vân Mộng Công Chúa tràn đầy khinh thường, Tập Lan Đình cười khổ nói: "Bây giờ nhìn lại, những dự ngôn này giống như không đúng lắm, nhưng công chúa hãy ngẫm lại xem, mấy chục năm trước mà Lưu Bá Ôn đã có thể biết bộ tộc Ngoã Lạt, Thát Đát khó đối phó, xem nhưông ta cũng là người nhìn xa trông rộng.”
Vân Mộng Công Chúa ngẫm lại thấy cũng đúng, rốt cục gật đầu nói: "Ý tứ của hai câu trước ta đã hiểu được, nhưng bí quyết Kim Long là có ý gì?"
Tập Lan Đình do dự một chút, lắc đầu nói: "Cái này sao. . . tại hạ cũng không biết."
Trong mắt Dương Sĩ Kỳ có phần cổ quái, nói tránh đi: "Kỳ thật đâu chỉ câu bí quyết Kim Long là khó hiểu, riêng câu 'Thiên Kim dễ cầu khó sửa' cũng đã làm cho người ta suy nghĩ bể đầu rồi."Tập Lan Đình liếc xéo Dương Sĩ Kỳ một cái, gật đầu nói: "cũng đúng, những lời này cũng làm cho người khác nghĩ mãi mà không rõ. Tuy nhiên ý tứ của câu 'Thừa kế nghiệp cha khởi việc binh đao' tại hạ lại có thể phỏng đoán chút ít."
"Câu kia là có ý gì?" Vân Mộng Công Chúa vội hỏi.
Tập Lan Đình trầm ngâm nói: "Những lời này hẳn là nói. . . Năm đó Hoàng Thái Tử Chu Tiêu chết sớm, Chu Doãn Văn thay phụ thân Đăng Cơ, chuyện này này khó tránh khỏi có người phát binh làm loạn."
Vân Mộng Công Chúa vỗ bàn nói: "Đúng nha, hình như là có chuyện nhưvậy."
Trong năm Hồng Vũ, Chu Nguyên Chương lập Chu Tiêu làm Thái Tử, cực kỳ yêu thương Chu Tiêu, mà bản tính của Chu Tiêu cũng rất nhân hậu, lại có Thiên Tử chống lưng. Chu Nguyên Chương nghĩ thầm Chu Tiêu nhất định sẽ kế thừa tinh thần của ông thống nhất thiên hạ, không ngờ Chu Tiêu lại mắc căn bệnh quái lạ. Mặc cho Ngự Y dùng mọi cách để cứu chữa nhưng lại không có hiệu quả, đi trước Chu Nguyên Chương một bước.
Khiến Chu Nguyên Chương chịu nỗi đau không tên, vốn Chu Tiêu chết...rồi, Chu Nguyên Chương còn có hơn hai mươi người con trai. Bấtkể là Tần Vương, Tấn Vương, Yến Vương, Chu Vương đều có thể kế thừa Đế Vị Đại Minh, nhưng Chu Nguyên Chương lại lập con trai của Chu Tiêu, cũng chính là trưởng tôn của ông Chu Doãn Văn.
Chu Doãn Văn cực kỳ trẻ, mà hơn hai mươi vị thúc phụ của ông ta có thể nói là đều có tuổi.
Còn trẻ như vậy đã được làm Đế Vương, không nói tới việc quản quốc gia, cho dù là đối phó hơn hai mươi vị thúc phụ kia đã là chuyện rất khó khăn rồi. Nhưng lúc ấy Chu Doãn Văn lại thể hiện ra bãn lĩnh không tương xứng với niên kỷ.Trong thời gian vài năm, ngoại trừ Yến Vương Chu Lệ đang ở bên ngoài, Chu Doãn Văn đã bắt giam hoặc lưu đày những vị Thúc Phụ còn lại.
Chu Lệ không thể nhịn được nữa, chỉ có thể dùng danh nghĩa "Tĩnh Nan" để khởi sự, từ phủ Thuận Thiên đánh tới Ứng Thiên Phủ, phá Nam Kinh, từ đó Chu Doãn Văn cũng mất tích.
Chu Lệ Xưng Đế, đặt niên hiệu là Vĩnh Lạc.
Câu chuyện lịch sử này Vân Mộng Công Chúa đương nhiên biết rõ, nghe Tập Lan Đình giải thích một chút lập tức hiểu được. Có rất nhiều chuyện chính là như vậy, nếu như không giải thích, vĩnh viễn sẽ không thể hiểurõ.
Vân Mộng Công Chúa vỗ án một cái, lại thấy Dương Sĩ Kỳ, Tập Lan Đình nhìn mình, liền cười nói: "Kỳ thật nội dung của quyển « Nhật Nguyệt ca » này cũng dễ hiểu..." Lời còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Nàng rốt cục cũng hiểu rõ vì sao sắc mặt của Dương Sĩ Kỳ lại khó coi như vậy. Hóa ra chuyện này cũng dễ hiểu, nếu như nói có người ở vài thập niên trước, đã biết đến chuyện "Tĩnh Nan ", thật sự làm cho người khác khó có thể tưởng tượng. Huống chi, Lưu Bá Ôn còn chết trước cả Thái tửChu Tiêu, nhưng trước khi chết ông ta lại có thể đoán được Chu Tiêu chết sớm, và còn chuyện Chu Doãn Văn sẽ được Đăng Cơ nữa chứ?
Lưu Bá Ôn thực sự thần thông quảng đại như vậy sao, có thể biết trước cả chuyện sau khi mình chết nữa ư? Chuyện như thế người bình thường há có thể làm được sao?
Tập Lan Đình sau nửa ngày mới nói: "Đã như vậy, hai câu đằng sau, chắc hẳn Công Chúa cũng đã biết rõ ý tứ ở trong đó?"
Vân Mộng Công Chúa thu liễm lại vẻ kinh hãi vừa nãy, lẩm bẩm nói: "Không thể làm gì hoa rơi đi, dường như trong lòng yến chần chừ." Nàngđọc vài lần, bỗng dưng hai mắt tỏa sáng, kêu lên: "Ta hiểu được, hai câu này chữ Yến là muốn nói đến Phụ Hoàng, trước khi đăng cơ Phụ Hoàng vốn được phong là Yến Vương. Trước khi bắt đầu nạn 'Tĩnh Nan', cha cũng đã lưỡng lự rất lâu, thủy chung không thể hạ quyết tâm “gà nhà bôi mặt đá nhau”, bởi vậy « Nhật Nguyệt ca » mới nói dường như trong lòng yến chần chừ."
Nàng biết được càng nhiều, trong nội tâm lại càng hoảng sợ.
Tập Lan Đình nói: "Trước từ 'Hoa rơi', chắc ý muốn nói trước khi mất, Thái Tổ thấy cây vạn tuế ra hoa nên nói một câu."Vân Mộng Công Chúa trầm mặc hồi lâu, trên trán mồ hôi rịn ra, sau một lúc lâu mới nói: "Không sai, 'Không thể làm gì hoa rơi đi' hẳn là nói tới chuyện gia gia băng hà. Phụ Hoàng từng kể, cuộc đời gia gia thích nhất một cây thiết thụ, thường nói là cây vạn tuế khó ra hoa, nhưng người muốn giữ giang sơn được vững bền, còn khó hơn chuyện cây vạn tuế ra hoa. Trước khi gia gia đi, trong nội cung có một cây thiết thụ đột nhiên nở hoa, người bên ngoài đều tưởng rằng đó là chuyện đại cát a, chỉ có gia gia bộ dạng rất bi ai, nói 'Hoa nở hoa tàn, đều có số định, người chết cũng như hoa rơi, không thể cưỡng cầu' . Ngày hôm sau, hoa thiết thụ tàn, gia gia cũng đi."Nói đến đây, Vân Mộng Công Chúa lại có chút thương cảm, càng cảm thấy kinh hãi. Bởi vì chỉ có người lạc vào thế giới kỳ lạ, mới biết được trong đó quỷ dị tới mức nào.
Lưu Bá Ôn đã chết được vài thập niên, nhưng lại có thể ghi chuyện đời sau thật tường tận vào quyển « Nhật Nguyệt ca », đây là thần thông cỡ gì, hay là chuyện linh dị gì?
Vân Mộng Công Chúa tuy kinh hãi, nhớ tới những câu nói kế tiếp trong « Nhật Nguyệt ca » , lại nói: "Cái kia 'Bắc trở lại nam độ kim đi lấy nước, Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình' hai câu. . ." Nói đến đây, nghĩ tới điềugì, thân hình nàng không chịu được phải run lên.
Sắc mặt Tập Lan Đình lại càng nghiêm nghị, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Không tệ, Công Chúa cũng đã nghĩ đến rồi, hai câu này nói tới nạn 'Tĩnh Nan' đã xảy ra. . . Thánh Thượng cũng là bất đắc dĩ, hưng binh xuôi nam 'Tĩnh Nan', lúc đến Nam Kinh vốn chỉ muốn Kiến Văn đế giao ra Hoàng Tử Trừng, Tề Thái để trừng trị bọn nghịch thần tặc rử. Nhưng... Kiến Văn đế không chịu, ngược lại sợ Thánh Thượng gây bất lợi cho bản thân nên đốt bỏ Hoàng Cung, bỏ chạy theo đường thủy … Mà một nước không thể không có vua, sau khi Thánh Thượng thăm viếng Thái Miếu, lúc này mới Xưng Đế, lấy niên hiệu là Vĩnh Lạc."Nói như vậy, ý tứ đã quá rõ rồi, “bắc trở lại nam độ” ý nói là lúc năm xưa Yến Vương Chu Lệ ở phủ Thuận Thiên phương bắc, xuôi nam đánh tới thành Nam Kinh để xẹp nạn'Tĩnh Nan' . “Kim đi lấy nước” đương nhiên là nhắc tới chuyện Kiến Văn đế, vốn là chân Kim Long lại tháo chạy bằng đường thủy!
“Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình” không cần nói cũng biết, sau khi Chu Lệ kiến quốc lấy niên hiệu là Vĩnh Lạc, thiên hạ thái bình.
Không sai chút nào, không hề lệch đi mảy may, đây đúng là những dự ngôn làm người ta chỉ biết há hôc miệng, thật sự quá kinh người!Hóa ra đường đi nước bước của giang sơn, tiền nhân sớm đã định ra, bên trong tối tăm, đều có Thiên Ý. Nghĩ đến đây, cả người Vân Mộng Công Chúa giống như rơi vào trong hầm băng, kinh hãi tới mức không lạnh mà run lên.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nghĩ đến «Nhật Nguyệt ca», nghĩ đến chuyện này nhìn như không thể như vậy, nhưng lại thật sự đã xảy ra. . .
Không thể như vậy, tuyệt đối không thể như vậy.
Điều này hiển nhiên cũng là cách nghĩ của Thu Trường Phong, hắn tạiKhánh Thọ tự đã có thể sánh với Tập Lan Đình, dùng học thức và lịch duyệt của hắn, đương nhiên cũng đã hiểu rõ nhưng bí ẩn của cuốn « Nhật Nguyệt ca » .
Không biết đã qua bao lâu, ngọn đèn dầu đã tắt, mặt trời đã ló ra ở phía đông, Thu Trường Phong mới nói: " những vụ án mạng xảy ra liên tiếp ở Phổ Đà và «Nhật Nguyệt ca» có quan hệ sao?" Lúc hắn đặt câu hỏi, sắc mặt rất là cổ quái, hình như có kinh hãi, hoặc là run rẩy.
Chuyện này quá mức kỳ lạ cổ quái, tựa hồ đã không thể dùng cách bình thường để giải thích.Lời tiên tri, án mạng, Thần Ma, máu chảy. . .
Diêu Nghiễm Hiếu nhìn qua ngoài cửa sổ, khóe miệng đột nhiên hiện ra một nụ cười lạnh nói: "Ngươi cũng đã biết những vụ án mạng xảy ra liên tiếp ở Phổ Đà đều có điểm giống nhau chứ?"
Lúc ấy Thu Trường Phong lại tỏ vẻ mơ hồ, từ trong lời giải của Diệp Vũ Hà thì nạn nhân trong những vụ án mạng xảy ra liên tiếp ở Phổ Đà đều có một điểm giống nhau, hắn hơi chút trầm ngâm nói: "Hình như đều là những quan lại đã cáo lão hồi hương."
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu hiện lên sự thê lương, chậm rãi nói: "Chỉ sợngươi còn không biết một điểm, những quan lại bị giết kia, vốn là thần tử của Kiến Văn đế."
Thu Trường Phong rùng mình, sắc mặt càng tái nhợt hơn, "Chẳng lẽ là..." Trong âm thanh của hắn có chút chần chờ, rồi không nói thêm gì nữa.
Diêu Nghiễm Hiếu bỗng nhiên nhìn về phía Thu Trường Phong, truy vấn: "Chẳng lẽ là… gì?"
Những suy trong đầu của Thu Trường Phong thay đổi như thiểm điện, nghĩ đến bốn câu nói ‘bắc trở lại nam độ …mười vạn Ma Quân’, đột nhiên thân hình chấn động, nói: "Quyển « Nhật Nguyệt ca » là do Lưu BáÔn đưa ra dự đoán về giang sơn vài chục năm sau khi ông ta chết, nếu như trình tự mà xem, thì câu nói ‘mười vạn Ma Quân’ ý chỉ chuyện sắp sửa xảy ra, 'Kim Long đi lấy nước, rồng quy Đại Hải' chẳng lẽ là. . ." Thu Trường Phong tạm ngừng, dùng khẩu khí khó có thể tin nói: " « Nhật Nguyệt ca » muốn nói Kiến Văn đế Chu Doãn Văn sẽ trở về sao?"
Kiến Văn Đế quay trở lại?
Sau nạn "Tĩnh Nan", Kiến Văn Đế bỏ chạy, ông ta không những không chết, mà còn quay trở lại sao? Ông ta đương nhiên không chết, ông ta là cháu của Vĩnh Lạc Đại Đế, so với Chu Lệ tuổi còn trẻ hơn rất nhiều, ChuLệ chưa chết, Chu Doãn Văn đương nhiên sẽ không chết.
Những năm gần đây này, Chu Doãn Văn một mực giống như một u linh, tồn tại bên người Chu Lệ.
Thu Trường Phong nghĩ tới đây, ý niệm trong đầu chuyển động như điện, ‘rồng quy Đại Hải cuối cùng cũng trở lại’, đúng rồi, Diêu Nghiễm Hiếu cũng đã xem qua « Nhật Nguyệt ca » , nên sớm đoán ra Chu Doãn Văn sớm muộn gì cũng trở về. Bởi vậy Trịnh Hòa muốn đi Tây Dương, có một mục đích, chính là muốn ra biển tìm kiếm Chu Doãn Văn.
Bởi vì căn cứ theo những gì « Nhật Nguyệt ca » ghi lại, Chu Doãn Vănchính xác là đã ra biển rồi!
Nếu như Diêu Nghiễm Hiếu biết rõ như vậy, thì nhất định Chu Lệ cũng đã biết.
Sau khi tìm được Chu Doãn Văn, Chu Lệ sẽ làm như thế nào? Giết Chu Doãn Văn. . . Hoặc là một lần nữa dâng tặng ngôi hoàng đế cho Chu Doãn Văn? Không có ai biết.
Nhưng hiển nhiên Trịnh Hòa cũng không tìm được Chu Doãn Văn, lúc Trịnh Hòa vẫn còn lênh đênh trên biển, thì Chu Doãn Văn đã quay lại Đại Minh. Chẳng lẽ là... bởi vì Chu Doãn Văn rất tức giận khi bị những thầntử trước kia phản bội, nên mới giết chết hết những thần tử bất trung với ông ta, để bọn họ hóa thành biển máu.
Những vụ án mạng xảy ra liên tiếp ở Phổ Đà chính là do Chu Doãn Văn báo thù, hơn nữa chỉ là vừa mới bắt đầu, kế tiếp Chu Doãn Văn sẽ làm ra những hành động điên cuồng nào đây, ai có thể biết?
« Nhật Nguyệt ca » có thể biết sao?
Diêu Nghiễm Hiếu sai Thu Trường Phong đi tìm « Nhật Nguyệt ca », nhìn như chuyện bé xé ra to, nhưng trong đó chắc chắn có chứa huyền cơ khác. Tìm « Nhật Nguyệt ca » không phải là mục đích thật sự, để choThu Trường Phong từ đó suy đoán ra những hành động của Chu Doãn Văn mới là mục đích thứ nhất. Điểm ấy cũng có khả năng, dưới gầm trời này việc có thể làm cho Diêu Nghiễm Hiếu kinh động Phủ Đô Đốc, Nội Các và Cẩm Y Vệ, chỉ sợ cũng chỉ có việc Chu Doãn Văn quay trở lại.
Năm xưa Chu Doãn Văn bỏ chạy, bởi vì đại thế đã mất, nhưng hôm nay ông ta trở lại, chẳng lẽ đã có cách để đoạt lại Đế Vị chăng? Hiện giờ Chu Lệ chấp chính triều đình đã nhiều năm, đã thâm căn cố đế, Kiến Văn Đế có cái gì để nắm chắc có thể lật đổ được Chu Lệ đây?
Chẳng lẽ là dựa vào mười vạn Ma Quân? Mười vạn Ma Quân là cái gì?Trên đời này làm gì có mười vạn Ma Quân? Nhưng nếu không có mười vạn Ma Quân, những quan viên kia sao lại chết được?
Quỷ dị nhất chính là, Lưu Bá Ôn thật sự thần thông quảng đại như vậy sao, có thể hiểu rõ chuyện tình của mấy chục năm sau như nắm trong lòng bàn tay! Còn có hai câu cuối cùng trong « Nhật Nguyệt ca » là có ý gì? « Nhật Nguyệt ca » chỉ có không đến trăm chữ ..., chẳng lẽ là tới lúc đó, giang sơn Đại Minh đã bị sụp đổ sao?
Thu Trường Phong nghĩ mãi mà không rõ.
Những lời này, hắn không cần nói với Diêu Nghiễm Hiếu, bởi vì DiêuNghiễm Hiếu đã suy nghĩ nhiều năm, chắc chắn rằng còn hiểu rõ hơn hắn nhiều.
Đúng lúc này, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên đứng lên, trong thần sắc có lẫn sự điên cuồng dữ tợn, chỉ một ngón tay cửa sổ, khàn giọng nói: "Không sai, hắn đã trở lại!"
Thu Trường Phong thấy Diêu Nghiễm Hiếu biểu hiện như thế, trong thanh âm có chút điên cuồng, thì không khỏi kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai ngón tay trắng bệch, trắng như mặt người chết. Gió sớm thổi qua,thổi trúng lá cây, rung động xào xạc, giống như kể rõ sự phẫn nộ của Kiến Văn đế.
Nhưng ngoài cửa sổ không có người!
Thu Trường Phong cố gắng trấn định, trong nội tâm không ngừng hoảng loạn. Chợt nghe Diêu Nghiễm Hiếu tự thì thào: "Ngươi đã trở lại?"
Phía trước Diêu Nghiễm Hiếu không có cái gì, nhưng lão vẫn nhìn thẳng về phía trước, phảng phất như trước mặt có một u linh người thường không thể nhìn thấy—— u linh đó chính là Chu Duẫn văn!Thu Trường Phong nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu như thế, không khỏi rợn tóc gáy.
Hắn cảm giác Diêu Nghiễm Hiếu giống như cũng đã trở thành u linh, bằng không sao có thể nói chuyện cùng u linh?
Diêu Nghiễm Hiếu nhìn về phía trước, đột nhiên lại nhe răng cười cười, lão vốn gầy như cây Ngô Đồng bị chết khô, nụ cười này, lại làm lộ ra hàm răng đen sẫm, bờ môi khô quắt, "Ngươi trở về thật đúng lúc. Năm đó ngươi có thể chạy ra khỏi Kim Lăng, nhưng lần này… ta sẽ không khách khí như vậy nữa đâu!"Lão gằn từng chữ nói hết câu, giống như đang nói chuyện với Chu Doãn Văn. Lão đem từng chữ nhắc lại một lần, lúc này mới thở ra một hơi, tràn đầy khí lạnh.
Thu Trường Phong mở to hai mắt nhìn lại, nhưng vẫn không thấy gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên cười ha hả, cười đến khàn cả giọng, cười đến tê tâm liệt phế.
Trong thính đường, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của Diêu Nghiễm Hiếu, không biết trải qua bao lâu...Thu Trường Phong toát mồ hôi hột, lúc hắn đang muốn khuyên can Diêu Nghiễm Hiếu, thì đột nhiên Diêu Nghiễm Hiếu ngưng cười, khôi phục lại bộ dáng bình thường, ngồi xuống, giống như một vị cao tăng đắc đạo.
Vừa rồi còn cười như bị ma nhập, giống như một người hoàn toàn khác.
Lão nhắm hai con ngươi lại, bình tĩnh nói với Thu Trường Phong: "Những chuyện từ trước cho tới bây giờ, người đều làm rất khá. Tuy nhiên « Nhật Nguyệt ca » vừa xuất thế, Quần Ma nhảy múa, yêu nghiệt tái sinh, hiện tại, ngươi tiếp tục giúp ta làm một việc."