Đế Yến

Chương 34

Dịch giả: Vivian Nhinhi

Diệp Vũ Hà không kiềm được bèn nhìn sang Thu Trường Phong thì thấy rõ ràng là hắn đang hờ hững, không hiểu đây là do hắn không tin hay là đã biết trước chuyện xảy ra như vậy rồi.

Rồi đột nhiên nàng nghĩ tới điểm đáng ngờ. Diệp Vũ Hà ngờ vực bèn dò hỏi: “Nếu triều đình đúng thật muốn hạ thủ Bài giáo thì vì sao bây giờ Bài giáo vẫn còn hưng vượng như thế? E rằng lời ngươi nói là cả một vấn đề lớn.”

Diệp Hoan cười ha ha đáp: “Diệp cô nương hỏi chuyện này thì có thể thấy rất có đầu óc. Kỳ thật trong chuyện này còn có huyền cơ khác mà thôi. Thuở ban đầu Hoàng Sở Vọng cải mệnh cho Chu Nguyên Chương nhưng thủy chung vẫn không đủ lòng tin vào cách làm người của ông, bởi vậy mới lưu lại hậu thủ. Lúc trước đã làm cho Chu Nguyên Chương phải thề, sau khi xưng Đế phải đối xử tử tế với Thanh bang, Bài giáo, thậm chí là Phủng Hỏa Hội cũng không được đuổi tận giết tuyệt bằng không sẽ bị Thiên khiển. Chu Nguyên Chương không nghe, không tin nên âm thầm hạ thủ Bài giáo nên bởi vậy ông liền bị báo ứng. Sau khi bị báo ứng ông không dám làm chuyện nghịch thiên nữa mà chỉ có thể đạt thành giao ước với Bài giáo, Phủng Hỏa hội, Thanh bang. Từ đó về sau ông không xuống tay với các bang hội này nữa.”

Diệp Vũ Hà sợ hãi hỏi: “Ông ta bị báo ứng thế nào?”

Diệp Hoan nhìn về phía Thu Trường Phong bảo: "Điểm ấy Thu huynh biết đấy."

Thu Trường Phong im lặng, hắn nghe vậy chỉ lắc đầu rồi nói: "Ta thật không biết Thái Tổ chịu báo ứng gì."

Diệp Hoan cười to bảo: “Ngươi không phải là không biết mà là biết nhưng không dám nói ra. Chu Nguyên Chương làm chuyện gấp gáp ngược ý trời* nên bởi vậy con trai ruột của ông. . . Thái Tử Chu Tiêu bạo tử tuổi còn tráng niên! Chu Nguyên Chương vốn ký thác tâm huyết cả đời, hy vọng Chu Tiêu có thể kế thừa được đại thống, không ngờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cái này không gọi là báo ứng sao? Ông ta không chịu nhận mệnh, lại dựng con của Chu Tiêu - Chu Duẫn Văn kế thừa đại thống, nhưng cung chỉ được vài năm, Chu Duẫn Văn lại bị đuổi đi, không để Chu Nguyên Chương được như nguyện, vậy cũng là báo ứng đó? Câu thứ hai trong Nhật Nguyệt ca có nói “Thiên kim dịch cầu nặc nan cải. . .”** chính là chỉ chuyện này. Chu Nguyên Chương tuy có thiên hạ ngàn vàng, nhưng muốn sửa lời hứa, có lẽ là khó hơn lên trời!"
* Ngũ Tử Tư người nước Sở, vì thù cha anh, chạy sang nước Ngô mưu việc báo thù, có nói: “Nhật mộ đồ viễn, đảo hành nghịch thi” nghĩa là ngày sắp tối, đường còn xa, phải nên làm việc mau gấp đảo ngược cho chóng thành công.
** Nghìn vàng dễ cầu nhưng khó cưỡng mệnh
Diệp Vũ Hà sợ hãi, Thu Trường Phong cũng đổi sắc mặt.

Nhật Nguyệt ca mô tả về chuyện này chính xác thần kỳ, thực không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra trong cõi mênh mang cũng sớm định ý trời.

Tiếng cười của Diệp Hoan vang lên một tràng, hắn tiếp tục nói với Diệp Vũ Hà: “Ta sẽ nói cho nàng biết một bí mật, sau khi nàng biết sẽ hiểu tất cả mọi chuyện”

Diệp Vũ Hà kiềm lòng không đậu bèn hỏi: “Bí mật gì?”

Diệp Hoan nói: “Chắc nàng còn chưa biết, hắc y tể tướng Diêu Nghiễm Hiếu vốn được Hoàng Sở Vọng thu làm đệ tử trước khi lâm tử, cũng từng là môn hạ của Biệt Cổ Nhai. Bởi vậy lão mới mặc kiểu nửa tăng nửa đạo coi như là không quên ân tình sư phụ. Với mọi thứ trong Kim Long quyết không ai hiểu rõ hơn lão ta! Ban đầu lão ở Kim Sơn tự, kỳ thực đã hiểu rõ ràng rồi nhưng ra vẻ không tin để che dấu tai mắt mọi người mà thôi”

Khuôn mặt Diệp Vũ Hà biến sắc, câu chuyện hoang đường Diệp Hoan kể không thể không tin.

Những chuyện về Kim Long quyết đã như chuyện thần thoại, quan niệm cải mệnh hoang đường tới mức không thể nghĩ tới.

Nhưng chuyện càng hoang đường hơn là những diễn biến ly kì đều có gốc rễ để lần. Từng diễn biến vẫn chưa có người am hiểu xâu chuỗi lại.

Nghĩ tới đây, Diệp Vũ Hà không kiềm được mà toàn thân rét run.

Tiếng cười của Diệp Hoan ngừng lại, lạnh lùng nhìn sang Thu Trường Phong, hỏi: “Thu Thiên Hộ, đến bây giờ không còn cái gì ngươi không rõ nữa không?

Thu Trường Phong là người rất thông minh, đã nghe tất cả mọi điều thì trong lòng kinh hãi thế nào không còn nói cũng biết.

Tất cả mọi chuyện, đến bây giờ hắn suy nghĩ cẩn thận lại.

Nhưng càng hiểu lại càng kinh hãi

Kim Long quyết đúng là có khả năng cải mệnh, nhưng nhất định phải có cả Tịch Chiếu, Ly Hỏa, Cấn Thổ mới có thể có hiệu quả.

Tịch Chiếu ở Bài giáo, Ly Hỏa ở Phủng Hỏa hội, Cấn Thổ ở trong tay Thanh bang.

Kim Long quyết cuối cùng rơi vào tay Chu Nguyên Chương nhưng cuối cùng bằng cách nào lạc đến tay của Chu Nguyên Chương, hẳn là có nguyên do phức tạp. Có lẽ khi Hoàng Sở Vọng đạt thành hiệp nghị với Chu Nguyên Chương thì Hoàng Sở Vọng đã hiến Kim Long quyết cho ông để tỏ rõ không có tâm muốn tranh đoạt thiên hạ. Có lẽ Chu Nguyên Chương lấy được Kim Long quyết từ tay Hoàng Sở Vọng nhưng không muốn người khác sửa lại vận mệnh của giang sơn Đại Minh.

Nhưng cho dù thế nào, Kim Long quyết đã rơi vào tay Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương bị Hoàng Sở Vọng cảnh cáo, bị uy hiếp bởi vận mệnh, lại vì cái chết của thái tử Chu Tiêu nên không dám xuống tay với Thanh bang, Bài giáo và Phủng Hỏa hội.

Nhưng vì sao Chu Nguyên Chương không làm chuyện đơn giản là hủy đi Kim Long quyết?

Chẳng lẽ bởi vì sự ước thúc của lời thể, hay bởi vì ông không bỏ được, hay bở vì ông còn muốn lưu Kim Long quyết cho con cháu đời sau.

Không có cơ nghiệp của ai có thể trường tồn muôn đời, Chu Nguyên Chương đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, bởi vậy ông mới để Kim Long quyết lại cho Chu Duẫn Văn. Chu Nguyên Chương do cải mệnh mà được thiên hạ nên ông hy vọng con cháu đời sau khi gặp phải nguy cơ có thể dựa vào Kim Long quyết để thay đổi vận mệnh.

Chu Duẫn Văn biết được bí mật này, Diêu Nghiễm Hiếu cũng biết bí mật này, đương nhiên Chu Lệ cũng biết bí mật này.

Có lẽ Chu Duẫn Văn không tin nên y không dùng Kim Long quyết. Sau này chưa kịp vận dụng thì đã bị thúc phụ Chu Lệ đoạt lại giang sơn, trục xuất ra Kim Lăng. Vì thế Chu Duẫn Văn ký thác hy vọng dùng Kim Long quyết cải mệnh để một lần nữa lấy lại được giang sơn.

Tuy Diêu Nghiễm Hiếu giúp Chu Lệ đuổi Chu Duẫn Văn đi, lấy được Thiên Hạ, nhưng đương nhiên trong lòng biết rõ vẫn còn những lo lắng!

Sự lo lắng đó chính là Kim Long quyết.

Những năm gần đây, nhà Đại Minh gió êm sóng lặng, bình an vô sự. Ai mà biết khi Nhật Nguyệt ca vừa xuất hiện đã vạch trần những chuyện khi xưa. Ngay sau đó mọi chuyện cứ tiếp nối nhau như núi lửa phun trào, không thể ngăn cản nổi.

Năm xưa Lưu Bá Ôn cũng tham gia vào chuyện cải mệnh, có lẽ từ trong đó nhìn ra chuyện gì mới viết được dự ngôn Nhật Nguyệt ca cho người sau.

Diêu Nghiễm Hiếu tìm mãi không ra Kim Long quyết của Chu Nguyên Chương nhưng lão ta lần theo những chuyện xảy ra liền đoán được dụng tâm của Chu Duẫn Văn nên căn bản muốn ngăn cản dự ngôn tái hiện, không ngờ lại làm Kim Long quyết hiện ra.

Nhật Nguyệt ca dự ngôn thiên mệnh, đến Diêu Nghiễm Hiếu cũng không thể cưỡng lại thiên mệnh nên thân tàn. Nhưng trước khi chết Diêu Nghiễm Hiếu vẫn muốn bảo vệ giang sơn Chu Lệ. Ngăn cản Kim Long quyết cải mệnh thì mấu chốt ở ba vật.

Tịch Chiếu, Ly Hỏa và Cấn Thổ.

Không thể nhận được Kim Long quyết thì đơn giản là hủy nó. Bởi vậy Diêu Nghiễm Hiếu quyết làm chuyện đường cùng, chính là bảo Thu Trường Phong hủy Tịch Chiếu đi. Có lẽ ý niệm hủy Tịch Chiếu không phải là một sớm một chiều mà đã có ở trong đầu Diêu Nghiễm Hiếu. Hẳn là lão ta biết rõ chuyện này sẽ dẫn tới sóng to gió lớn nên mãi vẫn chưa rat ay. Trước khi Diêu Nghiễm Hiếu lưu lại di mệnh chắc hẳn đã sớm sai người tới chỗ giáo chủ Bài giáo đòi Tịch Chiếu.

Chỉ cần nắm được Tịch Chiếu, Chu Lệ, Diêu Nghiễm Hiếu sẽ không sợ Chu Duẫn Văn đảo mây gọi mưa nữa.

Nhưng hơn phân nửa là do giáo chủ Bài giáo không chịu, họ giữ Tịch Chiếu lại thì còn có thể áp chế được Chu Lệ, nêu dâng Tịch Chiếu lên thì e rằng Chu Lệ đã xuống tay hủy Bài giáo xong rồi.

Do đó, Chu Lệ liền phái người giết giáo chủ Bài giáo không để Kim Long quyết cải mệnh! Đây vốn là chuyện thuận lý thành chương. Mạc Tứ Phương, Kiều Tam Thanh cũng biết chút ít chuyện xưa nên mới nhận định là do triều đình ra tay xử lý Bài giáo.

Thu Trường Phong nghĩ tới đây thì cảm thấy hai vai như có ngọn núi đè làm cho hắn không đứng thẳng nổi.

Mạc Tứ Phương nắm chặt hai đấm, hung dữ nhìn về phía Thu Trường Phong, hỏi: "Kỳ thật ngươi biết hết, đúng hay không? Giáo chủ giáo ta chính là do các ngươi sát hại, đúng hay không? Các ngươi đã muốn xuống tay với Bài giáo chúng ta để trảm thảo từ căn, đúng hay không?"

Lão hỏi liên tiếp ba câu, câu nào cũng dồn ép người, Thu Trường Phong không trả lời một câu nào. Đến Diệp Vũ Hà cũng có cảm giác chuyện là do triều đình gây nên, Thu Trường Phong cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Đột nhiên Thu Trường Phong nở nụ cười, trong nụ cười tươi có giọng mỉa mai: "Ta biết là bây giờ có nói như thế nào, các ngươi đều không tin ta, đúng hay không?"

Mục Lục Ngự không nói, Kiều Tam Thanh trầm mặc, Mạc Tứ Phương lập tức nói: "Không sai. Chúng ta chỉ tin sự thật, bởi vì vì người khác thật sự không cần thiết phải giết Giáo Chủ."

Thu Trường Phong thở dài nói: "Các ngươi nghĩ như vậy, ta cũng có thể hiểu. Ta không muốn nhiều lời làm gì, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi một câu, chuyện này hết sức bí ẩn, thậm chí ngay cả ta cũng không biết, Triều Đình cho dù phái ta làm việc đương nhiên cũng sẽ không nói mọi chuyện từ đầu chí cuối với ta, Diệp Hoan làm sao biết được mọi chuyện cần biết?"

Mọi người khẽ giật mình, kiềm lòng không đậu đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Hoan, trong ánh mắt còn cả sự hoài nghi.

Không sai, tất cả đúng là cực kỳ bí ẩn, đến cả đám người Mục Lục Ngự đối với chuyện này cũng chỉ biết được một chút chứ không biết được tất cả.

Người biết chuyện này, hơn phân nửa đã chết.

Những người biết rõ chuyện này chỉ có thể là những nhân vật hàng đầu của Phủng Hỏa hội, Bài giáo và Thanh bang, còn cả Chu Duẫn Văn, Chu Lệ và Diêu Nghiễm Hiếu. Diệp Hoan tuổi còn trẻ tại sao có thể biết được nhiều bí ẩn như vậy?

Thu Trường Phong thấy mọi người nghi ngờ thì thản nhiên nói: “Những bí ẩn này, kỳ thực ta không biết rất nhiều điểm. Nhưng ta biết rõ một chuyện, Diệp Hoan có ý định đối nghịch với Đại Minh và có quan hệ với Đông Doanh…”

Mọi người giật mình, khuôn mặt Mục Lục Ngự lại càng biến sắc, rít giọng hỏi: “Việc này là thật sao?”

Sắc mặt Diệp Hoan biến đổi, Thu Trường Phong không đợi hắn nói mà tiếp tục: “Diệp Hoan biết rõ chuyện về Kim Long quyết, bởi vậy mới cấu kết với Đông Doanh, sát hại Thượng sư tại Kim Sơn, cướp Kim Long quyết đi, dụng ý là muốn Trung Nguyên rối loạn. Giáo chủ Bài giáo của các ngươi chết rồi, ta rất lấy làm tiếc. Hung phạm là ai, còn phải truy tìm. Nhưng cho dù giáo chủ Bài giáo chết hay sống thì chuyện này các ngươi nhất định phải hiểu rõ, đi cùng đường với Diệp Hoan chính là cấu kết ngoại bang, đảo loạn Trung Nguyên. Cuối cùng sẽ bị người đời sau phỉ nhỏ, làm cho tổ tông hổ thẹn.”

Bọn người Mục Lục Ngự đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Diệp Hoan cũng thay đổi sắc mặt, không muốn nói nhiều nữa, bị mấy câu của Thu Trường Phong liền rơi vào thế bí.

Thu Trường Phong lạnh lùng nhìn Diệp Hoan rồi bảo: “Diệp Hoan, ngươi nói nhiều như thế nhưng dụng ý đơn giản chỉ có một, đó là muốn họ tin là triều đình xuống tay với Bài giáo mà thôi. Nhưng hiện nay, thiên tử anh minh, làm sao lại thực hiện những chuyện như thế này? Đám Mục Lục Ngự đều là nam nhân đường đường chính chính, thế nào cũng sẽ bất mãn làm sao đi cùng với ngươi làm chuyện kia để tiếng xấu muôn đời! Cái chết của giáo chủ Bài giáo thế nào ta cũng điều tra ra, nhưng bây giờ thủy chung là chuyện ta và ngươi không liên quan tới những người khác!”

Thần sắc đám Mục Lục Ngự trở nên do dự, nghe khẩu khí của Thu Trường Phong thì việc này vẫn cứ phải đối nghịch với Bài giáo, nhất thời không biết phải quyết định như thế nào.

Diệp Hoan lại hít vào một hơi, chưa kịp nói gì đã nghe thấycó người lớn tiếng nói: "Không sai, để tiếng xấu muôn đời đúng là chuyện không được làm. Nhưng chuyện khôi phục tổ nghiệp không ngại thử một lần. Thu Trường Phong, ngươi sai rồi, chuyện hôm nay vẫn có quan hệ với chúng ta."

Thanh âm kia rền vang, hào khí vạn trượng.

Thanh âm đến người đến, một người đã hiện trước mặt chúng nhân.

Chỉ thấy người nọ râu dài bạc trắng, hàng mi rủ cũng trắng, đầu trọc bóng lóa, là một hòa thượng nhưng hiển nhiên người này là một hòa thượng rất không an phận.

Diệp Hoan, Thu Trường Phong nghe vậy, đều thay đổi sắc mặt, trong nội tâm lo sợ. Bởi vì bọn họ đều biết, người vừa tới làm cho tình huống biến hóa, quyền quyết định sẽ không còn trong tay bọn họ.

Mục Lục Ngự vừa sợ lại lấy làm kỳ. Lão nhìn thấy người tới, khuôn mặt toát lên vẻ kích động.

Dưới bầu trời này, người mà có thể làm cho bọn người Thu Trường Phong, Diệp Hoan, Mục Lục Ngự thất sắc thật sự không nhiều lắm.

Hoặc giả chỉ có người này.

Thiên hạ đệ nhất anh hùng, ngày trước vậy, ngày nay cũng thế. Anh hùng dù lúc xế bóng nhưng cái khí phách, cái kiêu ngạo không giảm.

Người tới hóa ra là - Trương, Định, Biên!

Bình Luận (0)
Comment