Thu Trường Phong tung người nhảy đến gần Trương Định Biên, thân hình đứng thẳng, sắc mặt buồn thăm thẳm. Hắn thấy Trương Định Biên không di chuyển nổi rồi.
Lão đã gần trăm tuổi thổ ra từng bụm từng bụm máu tươi màu xanh, thân hình vốn tựa núi, nay đứng thẳng cũng khó khăn. Phong Vân tiên vẫn còn đang lay động, tiếng phong vân ai oán trong không trung khiến người nghe rơi lệ.
Thu Trường Phong hận, hắn hận chính mình sao không sớm ra tay. Trương Định Biên xong rồi, đúng như hắn mong muốn, nhưng hắn lại thấy bi thương khó hiểu, phẫn nộ vô cùng, thậm chí còn có. . . hối hận, rất hối hận.
Kẻ đánh lén Trương Định Biên lúc mấu chốt đó chính là kẻ mà Trương Định Biên đã bất bình thay cho Kiều Tam Thanh- không ai nghĩ đến Kiều Tam Thanh.
Kiều Tam Thanh chạm mắt Trương Định Biên, lão không dám đối mặt, lặng lẽ cúi đầu.
Ánh mắt Trương Định Biên lộ vẻ sầu thảm. Ánh mắt tang thương ấy nhìn xẹt qua mặt mọi người, hai mắt đều lộ ra sắc xanh. Lão không nhìn Kiều Tam Thanh, bởi vì lão đã rõ, đây là một cái ván cờ, nước cờ để đối phó lão- Trương Định Biên. Kiều Tam Thanh bị thương, nhưng bị thương không nặng, bởi vì Mạc Tứ Phương vốn cùng một giuộc với Kiều Tam Thanh. Vừa rồi khi hai người ra tay, chỉ là diễn trò, diễn cho Trương Định Biên xem, để lừa lão.
Trương Định Biên già rồi, không chịu được thất bại nữa, lại té ngã lần này vĩnh viễn không có cơ hội làm lại. Nhưng lão vẫn không rõ vài chuyện, bởi vậy lão nhìn Thu Trường Phong, lão không biết tột cùng Thu Trường Phong đóng vai gì trong bàn cờ này?
Lão nhìn thấy sự phẫn nộ trong con mắt Thu Trường Phong, đột nhiên nở nụ cười. Máu nhuộm xanh chòm râu lão, lão sống không còn bao lâu nữa, nhưng lão vẫn nở nụ cười, cười đắc thắng, cười đến vui mừng: “Hóa ra ngươi cũng không hiểu.”
Ánh mắt Thu Trường Phong đầy phẫn nộ, hắn cắn răng thốt lên: "Ta hiểu rõ."
Trương Định Biên liền giật mình, chỉ cảm thấy trái tim bóp nhanh từng đợt, chước nhiệt nóng rực như lửa, từng tia sinh mệnh dần bỏ lão mà đi. Lão có chút thất vọng bảo: “Hả. . . Ngươi. . . hiểu rõ?" Ai cũng không rõ tâm sự của lão, lão cũng không hiểu. Giờ phút này, thật kỳ lạ lão không phẫn nộ mà lại thất vọng. Lão thật sự không ngờ Thu Trường Phong cũng trở thành người như vậy
Trên đời này. . . Anh hùng vốn đã cô đơn, vì sao phải móc cả tim ra đều đấu nhau với người?
Lửa giận bừng lên trong mắt Thu Trường Phong. Hắn không nhìn Trương Định Biên, mà nhìn tới Diệp Hoan chờ hắn nói: "Ta hiểu rõ!"
Diệp Hoan sờ vết roi tại ngực, cười nhạt nói: "Ngươi hiểu rõ? Không ngại nói nghe thử."
Thu Trường Phong nhìn lướt qua Kiều Tam Thanh rồi chuyển sang nhìn Diệp Hoan: "Ngươi hiển nhiên liên quan mật thiết cùng Phủng Hỏa Hội, các nhân vật đầu não của Bài giáo chỉ sợ quá nửa đều bị các ngươi mua chuộc, Kiều Tam Thanh, Mạc Tứ Phương đã sớm đầu phục các ngươi. Các ngươi tới đây lần này, vốn là muốn thôn tính Bài giáo, có lẽ muốn thu thập nốt Mục Lục Ngự."
Mục Lục Ngự nghe vậy, sắc mặt biến hóa, bảo hộ đứa nhỏ ăn mày. Nhìn thấy Trương Định Biên vậy mà đã bị ám toán, lòng Mục Lục Ngự vốn băng giá chợt nổi dã tâm bừng bừng, trong lúc nhất thời lại càng không biết nên tự xử như thế nào. Thu Trường Phong trông thấy, trong lòng hiểu rõ, lại nói: "Các ngươi giết giáo chủ Bài giáo, chỉ vì muốn cướp Tịch Chiếu! Kim Long quyết đã ở trên tay các ngươi, Ly Hỏa tự nhiên trên tay các ngươi từ lâu. Chỉ cần các ngươi lại lấy được Tịch Chiếu và Cấn Thổ của Thanh Bang, liền sử dụng Kim Long quyết Cải Mệnh."
Sắc mặt Diệp Hoan khẽ biến hóa, cười mà không nói, nhưng trong tươi cười có chút bất an.
Thu Trường Phong lại nói: "Kiều Tam Thanh chính là hung thủ giết Trần Tự Cuồng, lão ta làm ra vẻ hung hăng, đối nghịch với Phủng Hỏa hội cũng chỉ là diễn một màn!" Chuyển nhìn sang Lôi Tam Gia, chậm rãi nói: "Phối hợp với màn diễn của Lôi Tam Gia nữa. Bằng không thì, tại sao lúc trước Phủng Hỏa hội có thể ở trên Trường Giang mênh mông gặp được Kiều Tam Thanh? Kiều Tam Thanh ở trên Trưởng giang đã có hung danh, nhưng lại muốn nói cho người trong thiên hạ, lão cùng Phủng Hỏa hội các ngươi ở thế bất lưỡng lập. Giáo chủ Bài giáo Trần Tự Cuồng vừa chết, Bài giáo phải lập người đứng đầu, chỉ cần Trần Truy Nguyên không xuất hiện thì Kiều Tam Thanh đương nhiên là nhân vật tốt nhất. Nếu Kiều Tam Thanh lên làm Giáo Chủ, tay cầm Tịch Chiếu tự nhiên không ai nói gì, còn có thể để Bài giáo và Phủng Hỏa hội cùng vùng dậy làm loạn Trung Nguyên. Mà lúc trước Lôi Tam Gia đi ngang qua Ngưu gia thôn, hơn phân nửa là vô ý tiết lộ hành tung bèn giết cả thôn để diệt khẩu, dùng đúng sở trường am hiểu là phương pháp chước tâm. Thủ đoạn độc ác như thế thật sự để cho người ta lạnh người."
Nụ cười của Lôi Tam Gia cũng có chút khác thường, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Thu Trường Phong biết nhiều như thế.
Trong mắt Thu Trường Phong tràn đầy thống hận ý, lại nói: "Lôi Tam Gia đương nhiên không phải Lôi Tam Gia, mà là ỷ vào một tay Bích Hải chước tâm chi thuật Xưng Bá Hải Vực, là Nhân quân trong tam quân Thiên Địa Nhân của Phủng Hỏa hội – Sư Tự Ngã."
Lôi Tam Gia không thể không thở dài thốt lên: "Không sai, ta chính là Sư Tự Ngã. Trương Tướng Quân, ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu." Y nói rất bình tĩnh, cũng có được chia ý. Đến anh hùng đệ nhất thiên hạ Trương Định Biên cũng bị trọng thương trên tay y, y có lý do đắc ý.
Kỳ thực Trương Định Biên không phẫn nộ, có lẽ ngay khí lực để phẫn nộ lão cũng không có. Lão vẫn còn đứng, bởi vì lão muốn nghe Thu Trường Phong luận sự việc, bằng không thì chết không nhắm mắt.
Tứ bài pháp của Bài giáo, Phủng Hỏa hội, Tam tài quân, đều là những nhân vật có danh tiếng nhất năm xưa. Sư Tự Ngã là Nhân Quân trong Thiên Địa Nhân. Người này xuất quỷ nhập thần, đến cả triều đình cũng không có bức họa của y. Không ai ngờ y rời Hải Vực, chạy đến Tây Bắc mở mỏ vàng, làm một Lôi Tam Gia tiền nhiều quê kệch gì đó?
Diệp Hoan cũng giận dữ nói: "Thu Trường Phong, thật sự ngươi rất thông minh, những chuyện này chỉ nghĩ một lát đã hiểu rõ làm người không thể không phục." Ánh mắt chuyển động, nghiêng mặt liếc nhìn Trương Định Biên nói: "Nhưng mặc dù ngươi hiểu rõ, lại không nói ra, hiển nhiên là chuẩn bị để cho chúng ta đấu cùng Trương Định Biên lưỡng bại câu thương. Hiện tại Trương Định Biên xong rồi, chẳng phải hợp với tâm ý của ngươi sao?"
Miệng vết thương Thu Trường Phong vẫn còn đổ máu, sắc mặt của hắn tái nhợt. khuôn mặt tái nhợt vẫn có chút ráng hồng, hắn không trả lời.
Ánh mắt Diệp Hoan lại đảo nhanh, chậm rãi nói: "Ngươi hẳn muốn bắt tên phản nghịch Trương Định Biên để lĩnh công, chúng ta chẳng cần phải tranh giành một kẻ coi như đã chết, đúng vậy không?"
Trương Định Biên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ chua chát. Đến tận lúc này, lão chưa bao giờ ngờ tới là sẽ có một ngày bản thân mình trở thành như vậy. Nhưng lão không nói gì, chỉ nhìn Thu Trường Phong, muốn xem xem Thu Trường Phong có xuất thủ hay không.
Tất cả mọi người đều nhìn Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà cũng không ngoại lệ. Đột nhiên nàng cảm thấy chuyện tại đây phức tạp quá sức tưởng tượng của nàng.
Thu Trường Phong cũng cười, trong nụ tươi cười tràn đầy sự trào phúng: "Diệp Hoan, ngươi sai rồi! Kể từ khi ngươi và Phủng Hỏa hội cấu kết với nhẫn giả Đông Doanh muốn làm loạn Trung Nguyên, ta đã ở thế bất lưỡng lập với ngươi."
Ánh mắt Diệp Hoan lóe lên, hỏi ngược lại: "Ta và Phủng Hỏa hội ư?"
Thu Trường Phong trầm giọng nói: "Không sai, Trương Định Biên cho rằng ngươi là người của Phủng Hỏa hội, ta lại biết rằng không phải."
Sắc mặt Sư Tự Ngã biến hóa, chẳng nói chẳng rằng nhưng trong lòng khẽ run, nhịn không được đưa mắt nhìn Thu Trường Phong. Đương nhiên y biết rõ Diệp Hoan không phải người Phủng Hỏa hội, nhưng Thu Trường Phong làm thế nào biết được? Thu Trường Phong nói tiếp: "Phủng Hỏa hội, nhẫn giả Đông Doanh, Bài giáo cũng chỉ là công cụ của Diệp Hoan nhà ngươi, ngươi là kẻ đứng đầu mọi chuyện sau màn, không còn nghi ngờ gì nữa. Mặc dù ta vẫn chưa biết ngươi là ai, nhưng mục đích thực sự của ngươi là làm loạn Giang Sơn Đại Minh, đúng hay không?" Thấy Diệp Hoan không nói, Thu Trường Phong nói với vẻ kiên quyết khôn cùng: "Ngươi nói đi một người như ngươi vậy, ta sao lại không cùng ngươi đấu đến ngươi chết ta sống?"
Gió bắt đầu nổi lên, có lá rơi. Chuyện trên đời, gió nổi lá rụng vốn là vô thường, thế sự tráo trở biến ảo còn có ai mà không thay đổi.
Thu Trường Phong chính là người như thế đó.
Trương Định Biên vẫn thổ huyết, lão đã không còn có bao nhiêu huyết. Người trúng Bích Hải chước tâm vốn sẽ chết ngay lập tức. Lão còn chưa chết bởi vì lão là Trương Định Biên. Nhưng lão biết mình không có thuốc nào cứu được, thế mà ánh mắt lão lại sáng lên, bởi vì lão còn gặp được một người giống lão.
Diệp Hoan thở dài, tay cầm kiếm đã vận lên gân xanh: "Thu Trường Phong, ngươi là người thông minh, lại nói ra lời nói chẳng thông minh chút nào."
Thu trường chỉ là cười nói: "Hả?"
Diệp Hoan nhìn khắp xung quanh, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự là không nắm chắc được nửa phần thắng, đúng hay không? Ta vẫn tìm hiểu về những kẻ như ngươi. Ta biết rõ người như ngươi xưa nay làm việc cẩn thận, không nắm chắc tám phần sẽ không dễ dàng ra tay. Đúng hay không?"
Thu Trường Phong đưa mắt nhìn, rốt cục gật đầu bảo: "Đúng. Ta kỳ thật nắm chắc chưa tới một thành." Thấy Diệp Hoan muốn cười, Thu Trường Phong lại nói: "Chuyện mà chưa nắm chắc được nửa phần thỉnh thoảng ta cũng gặp!"
Nụ cười của Diệp Hoan ngưng lại, Diệp Vũ Hà nắm lấy chuôi kiếm, nhiệt huyết sôi trào. Nàng biết rõ trận chiến này không thể tránh né.
Đường sinh tử, một trận chiến này khẳng định có nguy hiểm, thậm chí khả năng mạng cũng mất ở nơi này. Nhưng kỳ quái là, Diệp Vũ Hà rõ ràng không nghĩ đến chuyện đào tẩu chút nào.
Ánh mắt Diệp Hoan chớp động, vẫn chưa ra tay, chỉ là hỏi: "Ta thật sự nhìn không ra ngươi còn có Át Chủ Bài nào?”
Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Lá bài tẩy của ta thì loại người như ngươi vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy."
Bản tính Diệp Hoan cũng cẩn thận, thấy Thu Trường Phong như vậy thì lại không vội ra tay mà chỉ từ tốn nói: "Vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn xem? Ngươi tuy có Diệp Bộ đầu hỗ trợ, nhưng nàng ta dưới bạo vũ cuồng loạn chỉ sợ động cũng không dám động."
Thu Trường Phong bất động. Diệp Vũ Hà bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Vinh Công tử chẳng từ biết lúc nào đã đứng không xa sau lưng của nàng, tay cầm cái ống kim, y cứ đứng đó mặt đầy sát cơ.
Diệp Vũ Hà biến sắc, nàng lập tức nhìn ra, Vinh Hoa Phú cầm chính là bạo vũ, một loại Ám Khí cực kỳ ác độc. Nghe nói bên trong cái ống kim kia chứa có mười ba ngọn Ngân Châm, trong mấy trượng bắn ra nhanh hơn điện xẹt. Nếu như bị cái Ngân Châm kia bắn trúng, xương cốt đều có thể bị xuyên qua.
Vinh Hoa Phú cách Diệp Vũ Hà có hơn một trượng, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, không thể nghi ngờ Diệp Vũ Hà hẳn phải chết.
Mục Lục Ngự lúc này mới lưu ý đến cử động của Vinh Hoa Phú, khản giọng hỏi dồn: "Công Tử, ngươi làm gì vậy?"
Sắc mặt Vinh Hoa Phú tái nhợt, không nói năng gì.
Diệp Hoan ngửa mặt lên cười dài nói: "Hắn muốn gì, chẳng lẽ ngươi không rõ? Hắn thông minh hơn ngươi nhiều. Hắn hiểu là lựa chọn như thế mới là cử chỉ sáng suốt. Diệp Bộ đầu, ngươi còn thông minh, cũng đừng có động. Chuyện nơi đây, để cho ta và Thu đại nhân tự giải quyết."
Tiếng cười của hắn rất là đắc ý. Hắn đã tính toán xong, trước mắt Trương Định Biên hấp hối, đã không phải sợ. Mục Lục Ngự bảo vệ Trần Truy Nguyên, vừa phải nghe lệnh Vinh Công tử, không thể ra tay. Diệp Vũ Hà bị Vinh Hoa Phú chế trụ, cũng không cần cân nhắc.
Hiện tại hắn chỉ còn phải đối phó với một mình Thu Trường Phong.
Kiều Tam Thanh bị thương, Mạc Tứ Phương bị chặt đứt tay, nhưng Thu Trường Phong cũng chịu một tiên của Trương Định Biên. Với hắn và Sư Tự Ngã, còn thêm Kiều Tam Thanh với Mạc Tứ Phương, Thu Trường Phong muốn sống sót, khó hơn lên trời.
Thu Trường Phong lạnh lùng nhìn qua Diệp Hoan, từ tốn bảo: "Ngươi hay lắm, tính toán của ngươi rất khá. Nhưng ngươi có lẽ vẫn còn quên mất một người."
Diệp Hoan thận trọng nhìn lại Trương Định Biên đang lung lay sắp đổ, hỏi: "Ai?"
Thu Trường Phong nói: "Ngươi quên mất Diêu Tam Tư."
Diệp Hoan kinh ngạc, cười phá lên, cơ hồ cười ra nước mắt: "Ngươi nói là cái tên ngu ngốc theo chân ngươi đó hả?" Hắn thực đang muốn cười, không thể tưởng được thông minh như Thu Trường Phong, nước cờ cuối cùng lại là Diêu Tam Tư.
Thu Trường Phong lại bình tĩnh bảo: "Hắn không phải đồ ngu, hắn rất thông minh. Biết tìm đến Tam Thiên, với ta rất thông minh tài giỏi." Hắn chưa dứt lời, ngón tay búng một cái, một đạo pháo hoa bắn lên trời.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời sáng lạn lóa mắt.
Khi pháo hoa tan, ở phương trời không xa đột nhiên cũng hiện lên một đạo quang hoa, sáng lạn mỹ lệ.
Diệp Hoan biến sắc, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu tương truyền.
Cẩm Y vô tình, ngũ quân phong lãnh, tam thiên, Thần Cơ, Quỷ Thần cũng kinh!
Cẩm Y, ngũ quân, tham thiên, Thần Cơ vốn là tứ đại sức mạnh quân sự của Đại Minh chấn động bát phương. Chẳng lẽ là trước khi tới Vinh phủ, Thu Trường Phong đã sắp đặt rồi, cố ý bảo Diêu Tam Tư đi tìm Tam thiên? Thu Trường Phong phát ám hiệu, có người tiếp ứng, chẳng lẽ là Tam Thiên liên lạc với Thu Trường Phong?
Diệp Hoan vốn là ra vẻ thong dong, nhưng thời khắc này không chờ đợi nữa, hắn muốn ra tay. Tam Thiên rất khó đối phó, nếu chúng đến đây, cục diện sẽ thay đổi. Nhất định hắn phải giết chết Thu Trường Phong trước khi đám Tam Thiên kịp tới.
Diệp Hoan động ý niệm, nhưng Diệp Vũ Hà mới là người động thủ trước tiên – không một ai ngờ là người xuất thủ lại là Diệp Vũ Hà.
Dưới sự uy hiếp của bạo vũ, cho dù Thu Trường Phong cũng không dám động nhẹ nhưng Diệp Vũ Hà dám.
Đột nhiên nàng cảm thấy, Thu Trường Phong không muốn đưa nàng theo là có nguyên do, nguyên lai nàng gây vướng víu cho Thu Trường Phong, vẫn luôn là như thế.
Nàng theo Thu Trường Phong, chưa bao giờ phải làm cái gì. Nhưng Thu Trường Phong đã mấy phen liều mình cứu nàng. Hắn vì nàng, mấy lần gặp nạn, thân chịu trọng thương, sinh tử không rời. Cho tới bây giờ, mặc dù nàng lưu lại, nhưng vẫn còn làm Thu Trường Phong lo lắng.
Dù nàng biểu hiện lành lùng ra ngoài nhưng trong lòng nóng nảy, nàng không ngờ lại liên lụy Thu Trường Phong, nếu gây vướng cho hắn, không bằng chết!
Bởi vậy nàng ra tay.
Dù phải chết.
Kiếm nàng đã gãy nhưng còn vỏ kiếm, vỏ kiếm như kiếm đâm về phía Vinh Hoa Phú.
Nàng không thể ngờ là lần ra tay này lại dẫn tới hậu quả kinh khủng thế nào, nàng cũng không ngờ trọn đời này nàng và Thu Trường Phong bởi vì một kiếm này đã thay đổi hoàn toàn theo một hướng khác!