Edit: Mỳ
Từ Trừng Ninh: [Lương Tiêu Thụ công bố bạn gái mới rồi. Tớ có nhờ người xác minh, là thật đấy!]
Từ Trừng Ninh: [Hình ảnh.]
Mở ra, là một bức ảnh một trai một gái hôn nhau.
Từ Trừng Ninh: [Đối phương là con gái út của một ông trùm trang sức ở Hồ Thành. Cô ta vừa đóng phim với Lương Tiêu Thụ năm nay, mà hơn hết nữa người kia cũng là đại sứ thương hiệu trang sức của nhà cô ta luôn.]
Từ Trừng Ninh: [Tức chết tớ! Tớ còn tưởng là chiêu trò PR, lúc cậu tan làm tớ không dám nói, phải cố tình đi xác minh lại. Cuối cùng… đúng là gã đàn ông tồi! Trước mặt cậu thì tỏ vẻ thanh cao không muốn kết hôn với người giàu có, nhưng quay lưng lại đã hẹn hò với thiên kim nhà trang sức, giỏi thật đấy!]
Từ Trừng Ninh: [Mặc dù chia tay rồi thì yêu ai là quyền tự do. Nhưng tại sao cậu vẫn chưa quên được mà anh ta đã có thể hẹn hò thuận lợi như vậy chứ. Đàn ông đều thực tế đến thế sao? Tám năm đối với anh ta dễ quên đến vậy à?]
Từ Trừng Ninh: [Hơn nữa, thông tin này đã được công bố thì chắc chắn không phải là tin tức mới rồi, lại còn có người nói họ đã ở bên nhau từ tháng tư, tớ nhớ hai người mới chia tay sau Tết thôi mà!]
Lâm Ấu Tân bị hàng loạt tin nhắn của Từ Trừng Ninh làm cho bất ngờ.
Đầu óc cô trống rỗng mở bức ảnh ra. Khi phát hiện đó là một bức ảnh chụp từ phía sau lại còn tối om, thật ra rất khó để nhận ra.
Nhưng cô quá quen thuộc với Lương Tiêu Thụ, từ cách anh ta kẹp thuốc lá, góc nghiêng đầu khi hôn, cho đến dáng lưng hơi nhô lên, vừa nhìn là biết ngay đó là anh ta rồi.
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, cảm giác xấu hổ, tự trách, và bị bỏ rơi lần nữa trỗi dậy từ sâu trong lòng, dồn nén tất cả lên đại não.
Đầu óc như bị quá tải, cô gần như mất khả năng đọc hiểu. Lật đi lật lại tin nhắn của Từ Trừng Ninh đến mấy bận, cô mới hiểu được nội dung của tin tức đó.
Thật nực cười làm sao, mới hôm nay cô còn tự dằn vặt bản thân, dằn vặt vì đã “phản bội” anh ta.
Hóa ra là người ta đã bước tiếp từ rất lâu rồi. Chỉ có cô là kẻ ngốc nghếch, cứ khờ dại mà nghĩ rằng mình vẫn chưa quên được người yêu cũ, vì anh ta mà chần chừ không chịu kết hôn, khiến ông nội lo lắng…
Lâm Ấu Tân hít vài hơi thật sâu. Lồng ngực cô phập phồng, bàn tay cầm điện thoại run bần bật.
Khóe mắt cay xè, nhưng cả người cô lại như bị dội một gáo nước đá từ đầu đến chân, lạnh đến phát run.
“Ấu Tân, em sao vậy?”
“Ấu Tân?”
Đang lúc đầu óc ong ong, Lâm Ấu Tân bỗng nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng và sốt sắng, kéo cô trở về thực tại.
Đôi vai cô bị hai bàn tay mạnh mẽ giữ lại. Ngước lên, cô thấy khuôn cằm lạnh lùng cùng ánh mắt đầy lo âu của Chu Bẩm Sơn.
“Anh Chu…” Cô từ từ hoàn hồn, giọng nói khô khốc vô cùng.
“Em đang run đấy.” Chu Bẩm Sơn cau mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em không khỏe ở đâu à, anh đưa em đến bệnh viện.”
Bệnh viện?
Lâm Ấu Tân nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào mắt anh, từ từ trấn tĩnh lại nhịp thở: “…Em không sao, không có gì đâu.”
Chuyện cỏn con thế này sao phải đến bệnh viện.
Cô khẽ cúi người, nhẹ nhàng gỡ tay Chu Bẩm Sơn ra rồi ngồi xuống ghế dài cuối giường, lý trí dần trở lại.
Cô đang làm cái quái gì thế này?
Chu Bẩm Sơn vẫn còn ở đây, họ mới vừa đăng ký kết hôn hôm nay mà. Làm sao có thể để những cảm xúc lộn xộn kia lấn át mình chứ?
Cố gắng hít thở thật sâu vài lần, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất thành tiếng.
Khoảnh khắc anh bị cô đẩy ra, cơ thể Chu Bẩm Sơn khẽ khựng lại. Ámh mắt chùng xuống, anh đứng tại chỗ không tiến thêm.
Tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc trong phòng ngủ, không gian tĩnh lặng như đóng băng.
“…Là chuyện công việc có chút rắc rối thôi. Xin lỗi anh.”
Khoảng năm phút sau, khi Chu Bẩm Sơn chuẩn bị rời đi để cho cô một chút không gian riêng, Lâm Ấu Tân bỗng lên tiếng giải thích.
Giọng nói và biểu cảm của cô được kiểm soát rất tốt. Khi ngước mắt lên, tròng trắng trong veo, thần thái bình thường, cứ như thể cô chưa từng có chút xáo động cảm xúc nào.
Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn cô. Chừng hai giây sau, anh mới gật đầu mà thuận theo lời cô: “Rắc rối lắm sao?”
“Có hơi thôi ạ. Anh Chu, em vào rửa mặt chút nhé.”
Lâm Ấu Tân có vẻ lảng tránh, vội vã đứng dậy bước vào phòng tắm.
Vặn vòi nước, cô vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt. Cuối cùng, những cảm xúc hỗn loạn kia cũng dần bình tĩnh lại.
Cô chống hai tay lên bồn rửa mặt, đột nhiên, ánh mắt lướt qua chiếc bồn bên cạnh, nơi một vài món đồ vệ sinh cá nhân của nam giới đã được đặt sẵn. Chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một bộ cốc bàn chải và tuýp sữa rửa mặt.
Chắc hẳn là Chu Bẩm Sơn đã mang vào khi ở nhà vào buổi chiều.
Tay đang lấy khăn mặt của cô khựng lại, rồi im lặng lau mặt xong, cô bước ra ngoài.
Thế nhưng, vừa ra khỏi phòng tắm, cô đã không thấy Chu Bẩm Sơn trong phòng ngủ nữa. Đi một vòng, cuối cùng cô tìm thấy anh ở phòng sách.
Căn phòng này không xa phòng ngủ chính, chỉ cần đi qua phòng khách là đến. Khu vực sinh hoạt chung và phụ đều được trang trí bằng vài chậu cây vạn niên và cây đa búp đỏ. Chu Bẩm Sơn đang đứng ngay cửa phòng sách, cúi đầu nhìn điện thoại, thần sắc có vẻ nghiêm trọng.
“Anh Chu…” Lâm Ấu Tân khẽ gọi.
Nghe thấy tiếng cô, anh cất điện thoại, ngẩng đầu.
Ánh đèn hành lang mờ ảo hắt từ phía anh sang, một chậu vạn niên thanh cao lớn đứng cạnh chiếc sàn gỗ. Tay áo len màu cà phê sữa của anh được kéo lên tận bắp tay, dưới ánh đèn mờ ảo, nhuộm một màu hổ phách trầm lắng.
Khuôn mặt Chu Bẩm Sơn không hề thể hiện ý định muốn tìm hiểu nguyên do, ngược lại, còn có chút vẻ áy náy: “Ấu Tân, bệnh viện có việc đột xuất, có thể anh phải đi tăng ca một chút.”
“… Bây giờ anh phải đến bệnh viện thật ư?” Lâm Ấu Tân nhanh chóng nhìn đồng hồ điện tử trong phòng khách, kinh ngạc: “Gần mười giờ rồi mà?”
“Bệnh viện thì lúc nào cũng vậy cả. Khi có trường hợp khẩn cấp, bác sĩ phải chạy đến ngay.” Chu Bẩm Sơn tắt điện thoại, đút vào túi quần, nét mặt điềm tĩnh: “Anh phải đi ngay đây. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Ấu Tân nhất thời không nói gì, cứ đi theo anh, có chút không tin: “Anh thật sự phải tăng ca à?”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu đi giày, nghe vậy thì ngẩng lên nhìn cô, có chút khó hiểu: “Không tin à? Anh đưa em đi cùng nhé?”
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, thoáng nhận ra một chút ý đùa giỡn trong câu nói đó.
“… Thôi, không cần đâu. Bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm.”
“Ừ, nhớ khóa kỹ cửa nẻo. Anh chắc sẽ bận vài ngày. Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé.”
Cánh cửa đóng “rầm” lại một tiếng, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho căn hộ của cô.
Khi đi qua phòng khách, Lâm Ấu Tân vô tình nhìn thấy mấy gói kẹo.
Chu Bẩm Sơn đã cẩn thận tháo bỏ lớp bọc ni lông bên ngoài, để lộ những gói kẹo đầy màu sắc và hộp thiếc đẹp mắt. Tất cả đều được đặt ngay ngắn trên bàn.
Có lẽ vì kẹo có khả năng chữa lành tâm hồn, cô không kìm được bước đến và mở một gói.
/
Sau khi rời khỏi căn hộ của Lâm Ấu Tân, Chu Bẩm Sơn định lái xe về nhà. Giữa đường, anh nhận được điện thoại của Văn Trừ.
“Alo, cậu đang làm gì thế? Chắc không phải tôi làm phiền chứ? Ra ngoài làm vài ly không?”
Chu Bẩm Sơn bực bội giật mạnh cổ áo: “Nói nhanh đi, lắm mồm quá.”
Đầu dây bên kia, hiếm khi không có tiếng phụ nữ, Văn Trừ khựng lại một chút rồi đáp: “Ôi chà, không lẽ thật sự làm phiền rồi? Tiến độ nhanh vậy ư? Không hợp lý cho lắm, cô tiểu thư kia trông đâu phải người dễ cưa đổ.”
Chu Bẩm Sơn đồng ý với câu “không dễ cưa đổ” của Văn Trừ, nhưng là theo một nghĩa khác kìa.
Cô rất giỏi che giấu cảm xúc, diễn xuất lại vô cùng tài tình. Nếu anh không từng thấy khoảnh khắc yếu đuối nhất của cô khi còn nhỏ, chắc chắn cũng sẽ bị lừa.
Một người không bao giờ chịu yếu đuối thường sở hữu một trái tim kiên cố như tường đồng vách sắt.
Thật sự là “rất khó để cưa đổ”.
Anh chỉ có thể nhận ra một điều, nếu mình cứ ở lại, chỉ khiến cô thêm nặng lòng, buộc cô phải vắt óc nghĩ thêm nhiều lời nói dối để lừa anh mà thôi.
“Cậu đang ở đâu?” Anh hỏi.
Lần đầu tiên, Chu Bẩm Sơn không muốn về căn hộ của mình. Mọi thứ đã dọn sạch, giờ anh mà về cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Văn Trừ có vẻ ngạc nhiên: “Ôi! Khách quý đến chơi đấy, anh Chu à! Phòng 5 ở Tần Thủy Nam Cư nhé, đến nhanh đi, tôi đợi cậu!”
Chu Bẩm Sơn cúp máy ngay lập tức, bẻ lái quay đầu xe.
Anh rất quen thuộc với Tần Thủy Nam Cư, chỉ mất mười lăm phút để đến nơi.
Vừa mở cửa, anh thấy Văn Trừ đang trò chuyện với vài đối tác làm ăn, mỗi người đều ôm một cô gái bên cạnh. Anh nhíu mày, đứng ở cửa không bước vào.
Văn Trừ trong làn khói thuốc mờ ảo chợt nhận ra “thói sạch sẽ” của cậu ấm đất Kinh thành này, liền đẩy cô gái bên trái ra: “Nào, Tiểu Thủy, em sang bên kia ngồi, nhường chỗ cho anh bạn này.”
“Ghét thế, người ta tên là A Lục chứ bộ.”
“Được rồi, được rồi, tiên nữ, em tên gì cũng được, nhường chỗ đi đã.”
Chu Bẩm Sơn liếc mắt lạnh lùng. A h không ngồi cạnh Văn Trừ mà kéo một cái ghế khác, ngồi một mình.
Công ty vật tư y tế của Văn Trừ gần đây đang phát triển dòng máy mát-xa vai gáy thông minh. Chu Bẩm Sơn lại là chuyên gia trong lĩnh vực này, thỉnh thoảng làm cố vấn miễn phí, đưa ra vài lời khuyên, vì vậy vài quản lý cấp cao và đối tác thân thiết của Văn Trừ đều từng gặp anh.
Một đợt bia rượu mới được mang lên, Chu Bẩm Sơn cũng không hùa theo họ tám chuyện, chỉ tự mình cầm một chai bia uống.
Văn Trừ thấy anh đến mà không khí lại lạnh đi, liền dỗ dành mấy cô gái bên cạnh kể chuyện gì đó thú vị.
“Ôi, bọn em biết gì đâu, chẳng qua chỉ lướt mạng rồi tiện tat ‘đẩy thuyền’ cho mấy cặp đôi nổi tiếng thôi. Chắc là không lọt vào mắt xanh của mấy ông chủ đây đâu.”
“Hừm, nói chuyện thì có gì mà lọt với không lọt chứ.” Một vị quản lý cấp cao bên cạnh Văn Trừ xua tay: “Tiểu Thủy, em cứ kể đại một chuyện đi.”
“Em nói rồi, em tên A Lục mà!”
“Được rồi, được rồi. Vậy A Lục, em kể đi.”
Cô gái tên A Lục này cũng là người trong giới người mẫu, cô buột miệng kể một chuyện.
“Dạo này cũng chẳng có tin tức ngôi sao nào. À, đúng rồi, hôm nay có một vụ công khai tình cảm lên top tìm kiếm nóng.”
“Nào, kể nghe xem!”
“Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.” A Lục vừa nghịch lọn tóc của mình vừa nói, giọng điệu có vẻ tùy tiện: “Đầu năm nay có một diễn viên kịch ký hợp đồng với công ty của em. Người này chuyển sang đóng phim điện ảnh, năm nay đã công khai rồi. Nói đến điểm gây chú ý thì không gì khác ngoài bạn gái cũ của anh ta. Cô tiểu thư kia là cháu gái của cựu đại gia đứng đầu phía Tây Thành, ông Lâm Giới Bình ấy ạ. Chẳng qua anh chàng này cứng đầu, không muốn làm con rể, quen nhau tám năm mà cuối cùng vẫn chọn chia tay!”
Nghe thấy cô ta nhắc đến họ “Lâm”, Văn Trừ khẽ nhíu mày. Anh ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay phắt sang nhìn Chu Bẩm Sơn.
“Anh Chu…”
Chu Bẩm Sơn giơ tay ra hiệu, ánh mắt anh tĩnh lặng nhìn cô gái tên A Lục: “Nói tiếp đi.”
Cô gái A Lục không ngờ ông chủ này lại thích nghe chuyện này, cô ta nhiệt tình đến gần hơn:
“Rồi sau đó, em nghe mấy chị em trong ngành nói, anh ta chia tay chưa được mấy tháng đã cặp kè với con gái một đại gia trang sức ở Thượng Hải họ Trần rồi, hôm nay họ đã công khai một cách kín đáo. Cho nên mới nói, làm gì có chuyện không muốn làm con rể nhà người ta, rõ ràng là người đàn ông này đã thay lòng đổi dạ, quen tám năm thấy chán rồi, muốn đổi người khác thôi.”
“Ồ! Thằng nhóc này cũng có tài đấy chứ, vừa chia tay cháu gái đại gia Tây Thành, lại v* v*n được tiểu thư nhà tài phiệt Thượng Hải à?” Một quản lý khác kinh ngạc: “Vẻ ngoài cũng tàm tạm chứ?”
A Lục mở điện thoại, tìm đại một bức ảnh: “Đây, là anh ta đó, nhưng mà nói về ngoại hình thì…”
Ánh mắt A Lục đảo qua Chu Bẩm Sơn một vòng, rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Em không thích kiểu hoang dại đó chút nào. Rõ ràng những người lạnh lùng, cấm dục như đóa hoa trên đỉnh núi cao mới càng quyến rũ hơn chứ.”
Chu Bẩm Sơn chẳng nghe lọt tai, sự chú ý của anh đều tập trung vào bức ảnh. Đúng là như vậy, gương mặt này không khác mấy so với những gì anh nhớ. Những năm qua cũng thỉnh thoảng xem vài vở kịch của họ, điều này càng chứng thực những suy nghĩ trong lòng anh hơn.
Nhìn qua hàng lông mày nhếch lên kia cũng đủ thấy sự ngông nghênh, bất cần của người này.
Văn Trừ không thể nhìn nổi nữa, đưa tay chặn A Lục lại: “Này này, nói chuyện đàng hoàng, đừng có ngồi sát thế. A Lục, chuyện này em kể có chắc không đấy?”
“Tất nhiên rồi, cùng một công ty quản lý mà. Hôm nay hội chị em trong nhóm ai cũng bàn tán điên cuồng, tất cả đều thương cho cô Lâm kia. Nghe nói hai người họ quen nhau từ hồi cấp ba, đó là tám năm thanh xuân của người ta đấy!”
“Hừm, có gì đáng thương chứ, chứng tỏ cái cô Lâm kia không có tài giữ đàn ông đấy thôi. Tám năm mà vẫn không giữ được. Hoặc là tính cách có vấn đề, hoặc là…”
Người kia chưa nói hết câu thì chỉ nghe thấy một tiếng “choang” lớn, một chai bia bị đập mạnh xuống bàn.
Người đàn ông nãy giờ ít nói bỗng nhiên lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Tên quản lý vừa định mỉa mai cô Lâm nọ lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn Văn Trừ: “Anh Chu đây là…”
Văn Trừ giả vờ như không thấy gì, cười khẩy hai tiếng: “Không biết nói chuyện thì đi mà cắt lưỡi đi. Hoặc là ngày mai cuốn gói đi cho khuất mắt. Cậu hiểu cái quái gì mà dám ở đây bình phẩm về người ta.”
Không một ai trong giới này lại không biết mối quan hệ giữa Văn Trừ và Chu Bẩm Sơn.
Ban đầu mọi người còn tưởng họ là một cặp “chủ tịch và bác sĩ riêng”. Thế nhưng khi càng tiếp xúc, lại càng thấy ở Chu Bẩm Sơn toát ra khí chất của một công tử quý tộc khó ai sánh bằng.
Hỏi thăm kỹ hơn thì ôi thôi, thì ra anh là công tử Bắc Kinh này đây. Một người có gốc gác Tây Thành, gia đình là còn thuộc dạng thương nhân có thế lực lớn, ông ngoại lại có chức vị trong quân đội.
Chả trách Văn Trừ lại lấy lòng như vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết anh Chu không thích nghe những chuyện này. Tôi không nói nữa, không nói nữa, từ nay về sau tôi sẽ không nói nữa.”
Tên quản lý kia sợ hãi vội vàng xua tay.
Chu Bẩm Sơn đã không còn kiên nhẫn để nghe tiếp, xách áo khoác đi thẳng.
“Này, đi đâu vậy, cậu uống rượu rồi mà!” Văn Trừ vội vã chạy theo.
“Tìm phòng khác ngủ.”
Rời khỏi phòng bao, làn gió luồn qua hành lang của câu lạc bộ thổi thẳng vào anh, lạnh thấu xương.
Chu Bẩm Sơn nắm chặt chiếc áo khoác, nở một nụ cười chua chát. Những bí ẩn khiến anh băn khoăn suốt cả buổi tối, tựa như một trò chơi xếp hình, bỗng chốc được giải đáp, tất cả đều trở nên hợp lý.
Người mà cô mãi không quên, đã quên cô để đi yêu người khác.
Người bị bỏ lại, tất nhiên sẽ rất đau lòng rồi.
/
Vừa tỉnh giấc, Lâm Ấu Tân đã nhận được hàng loạt tin nhắn quan tâm và hỏi thăm.
Khúc Tĩnh Đồng là người đầu tiên nhắn: [Bà đây thật sự muốn chặt tay gã đó!!!]
Đến cả dì cả của cô,Lâm Khiết Trân, cũng gửi tin nhắn: [Ấu Tân à, dì có mấy người bạn làm truyền thông. Nếu con muốn đóng băng hoạt động của một người không phải là vấn đề. Con cần thì cứ nhắn lại cho dì nhé! Mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta, không thể để thằng oắt đó làm xấu được.]
Ông nội cô thì lại nhắn: [Ăn cơm chưa, Viên Viên? Trời có sập xuống thì cũng phải ăn cơm đã nhé!]
Lâm Ấu Tân nhìn những tin nhắn này mà ngây người. Hình như mọi người đã quên mất rằng cô vừa mới đăng ký kết hôn hôm qua thì phải. Điều đáng quan tâm chẳng phải là cô và Chu Bẩm Sơn sao?
Nghĩ đến đây, cô thấy Chu Bẩm Sơn có chút đáng thương, tự dưng lại bị chiếm hết sự chú ý. Cô lần lượt trả lời từng tin nhắn.
Trả lời Khúc Tĩnh Đồng: [Giết người là phạm pháp, chị hãy nghĩ đến Đậu Miêu đi.]
Trả lời đại cô: [Dì à, con không cần ạ, cảm ơn dì nhiều. Người ta đi được đến ngày hôm nay không dễ dàng. Không thể có cái lý không chiếm được thì phải hủy hoại đi được đâu.]
Trả lời ông nội: [Con ăn rồi ạ! Anh Chu làm đó, ngon lắm luôn ông!]
Trong số những tin nhắn đó, cô lướt xuống dưới. Tin nhắn của Chu Bẩm Sơn không được ghim, nên chìm sâu ở phía cuối.
Z: [Dậy chưa em? Bữa sáng để trên bàn rồi, khi nào em dậy thì nhớ ăn.]
Anh đã về rồi ư?
Lâm Ấu Tân ngỡ ngàng, vội vàng bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ. Trên bàn quả thật có bữa sáng, nhưng người thì đã đi mất rồi.
Ấu Tân: [Anh đã về đây sao?]
Z: [Về lấy tài liệu. Tiện đường mua bánh bao nước chiên, thấy lần trước em thích ăn.]
Cô quả thực thích tiệm bánh đó, nhưng có quá xa không? Tối qua anh ngủ ở đâu? Lại xếp hàng từ bao giờ? Hàng loạt câu hỏi cứ hỗn loạn trong đầu cô, cuối cùng chỉ còn lại một câu duy nhất: [Tối nay anh có về không?]
Cô ngồi trên ghế đợi, khoảng năm phút sau…
Z: [Không, cả tuần này đều phải tăng ca.]
Cả tuần lận sao?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ấu Tân là, một tuần là đủ để cô điều chỉnh tâm trạng. Sau đó, cô lại thấy băn khoăn. Bệnh viện bận đến mức ấy sao? Cứ tăng ca như thế liệu anh có chịu nổi không?
Cô hỏi Chu Bẩm Sơn: [Bệnh viện có chỗ ở à anh?]
Z: [Có.]
Z: [Nhưng sáng anh sẽ về thay đồ, tiện thể mang bữa sáng cho em.]
Hai phút sau…
Z: [Anh sẽ dùng phòng tắm bên ngoài, em cứ yên tâm ngủ.]
Mặt Lâm Ấu Tân nóng bừng trong giây lát. Anh còn nhớ cô có tật khó ở khi mới dậy. Cô trả lời: [Cảm ơn anh.]
Z: [Không có gì.]
Z: [Trên bàn có kẹo đó, nếu em thấy không vui thì cứ lấy một viên mà ngậm đi nha.]
Tin nhắn cuối cùng này Lâm Ấu Tân đã không nhận được ngay. Sau khi ăn sáng xong, mở lại điện thoại, cô mới thấy. Cô cứ nhìn chằm chằm câu “không vui thì ngậm một viên” vài lần, lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc rồi tắt điện thoại.
Vậy ra, anh đã biết hết cả rồi.
/
Những ngày sau đó, quả thật đúng như lời Chu Bẩm Sơn. Anh chỉ trở về vào mỗi buổi sáng, thay quần áo và mang theo một phần điểm tâm cho cô.
Khi là bánh bao chiên, khi là bánh quẩy, khi lại là sandwich. Anh còn cẩn thận quan sát cô ăn nhiều hay ít để chọn món cho lần sau.
Ví như một lần nọ cô chỉ động đũa hai miếng sandwich. Vậy là sau đó, bữa sáng kiểu phương Tây không còn xuất hiện trên bàn ăn nữa.
Tâm trạng của Lâm Ấu Tân cũng từ đó mà trĩu nặng hơn.
Và đúng vào ngày Chu Bẩm Sơn kết thúc đợt tăng ca dài ngày, cô nhận được một cuộc điện thoại.
Mấy chữ số đầu tiên là “00853”.
Cô hơi chần chừ, rồi nhấc máy.
Giọng nói dịu dàng của Lê Thanh nhẹ nhàng vọng tới.
“Viên Viên, mẹ thấy ảnh đăng ký kết hôn con gửi rồi. Chúc mừng con nhé.”
Lúc Lê Thanh gọi đến, Lâm Ấu Tân đang cuộn tròn trong phòng chiếu phim xem phim, ánh sáng duy nhất hắt ra từ màn hình. Cô lẳng lặng ấn tạm dừng trong bóng tối, có chút mỉa mai.
“Ảnh từ một tuần trước rồi, mạng của mẹ chạy nhanh thật đấy.”
Lê Thanh áy náy: “Mẹ xin lỗi Viên Viên, mấy hôm trước em gái con bị ốm, mẹ phải ở lại chăm sóc con bé.”
“Vậy mẹ cứ chăm sóc tiếp đi, gọi điện cho con làm gì?”
Lâm Ấu Tân bỗng dưng cảm thấy uất nghẹn, mọi chuyện về Lương Tiêu Thụ cũng lại ùa về trong lòng.
“Viên Viên, con có thể đừng nói chuyện với mẹ như vậy không? Chẳng lẽ con vẫn còn trách mẹ sao?” Giọng Lê Thanh đầy đau khổ, bà luôn bất lực trước cô con gái lớn này.
“Vậy, nếu con giận thì ngày mai mẹ bay về thăm con nhé? Tiện thể gặp cả chồng con, để mẹ giúp con xem xét.”
Lê Thanh là kiểu phụ nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng, bà sợ mâu thuẫn, cũng sợ những chuyện bất ổn. Mỗi khi Lâm Ấu Tân tức giận, phản ứng đầu tiên của bà là tìm cách xoa dịu nhưng lời nói lại qua loa, đầy rỗng tuếch.
Lâm Ấu Tân cười khẽ: “Xem xét? Kết hôn rồi, giờ xem xét có muộn quá không?”
“Thì… chuyện của con, ông con chưa bao giờ cho mẹ can thiệp. Mẹ biết làm sao đây? Viên Viên, mẹ cũng bất lực mà, bố con ra đi rồi, chẳng lẽ mẹ cũng phải đi theo sao? Con muốn mẹ cả đời không nơi nương tựa hả?”
Lâm Ấu Tân cười một tiếng chua chát.
Từ đầu dây bên kia, vang lên vài tiếng gọi “Mẹ”.
Lâm Ấu Tân đã quá quen thuộc: “Lại có việc rồi phải không? Vậy con cúp máy đây.”
Lê Thanh khó xử, đành nói với giọng đầy áy náy: “Viên Viên, em con lại không khỏe rồi. Thế này nhé, khi nào rảnh mẹ sẽ về thăm con, được không? Con lúc nào cũng kiên cường, tự lập, không giống em con. Là mẹ đã quá nuông chiều con bé. Con giỏi hơn nó nhiều, nên mẹ mới ít lo lắng cho con.”
Lâm Ấu Tân mặt lạnh như tiền cầm lấy điều khiển: “Tùy mẹ.”
Lê Thanh cười gượng: “Mẹ nhất định sẽ đến. Con là con gái của mẹ mà. À, chồng con trông rất hợp với con, có vẻ là người tốt. Viên Viên, mẹ tin cậu ấy có thể chăm sóc tốt cho con.”
“Có lẽ vậy.”
Cuộc gọi kết thúc, trả lại sự tĩnh mịch cho căn phòng. Lâm Ấu Tân lại ấn nút phát, mở âm lượng hết cỡ, ôm gối im lặng xem. Nhưng chỉ được một lát, cô lại vùi mặt vào đầu gối.
Cô bỗng nhớ lại năm mười một tuổi, lần đầu tiên đến Ma Cao thăm mẹ.
Lúc đó bố cô mới mất chưa đầy nửa năm, cô đã thấy mẹ và bạn trai của bà hôn nhau thắm thiết trong vườn như không có ai.
Rồi chưa đầy nửa năm sau, cô có thêm một cô em gái. Từ đó, Lê Thanh sống hẳn ở Ma Cao, không bao giờ quay về nữa.
Khi ấy, cô đã nhận ra, Lê Thanh đã quên đi người chồng đã khuất của mình, cũng quên luôn cả cô.
Cô không có quyền bắt mẹ phải thủ tiết, cũng chưa từng vì chuyện đó mà trách bà.
Cô chỉ không thể hiểu được, tại sao họ lại quên nhanh đến thế.
Lê Thanh là thế, Lương Tiêu Thụ cũng vậy. Thế nhưng tại sao chỉ có mỗi mình cô cứ mắc kẹt lại trong quá khứ, không cách nào thoát ra?
Chẳng lẽ thật sự như ông nội nói, là cô không có bản lĩnh?
Cô không muốn sống như mẹ, như vậy là sai sao?
/
Chu Bẩm Sơn về đến nhà đã là chín giờ tối.
Cả lối vào, phòng khách lẫn phòng ngủ đều không bật đèn. Nếu không phải thấy đôi dép lê không còn ở vị trí cũ, anh đã nghĩ Lâm Ấu Tân đã ra ngoài.
Sau khi tìm khắp căn nhà, cuối cùng anh tìm thấy cô ở một cánh cửa bí mật mà anh suýt chút nữa đã bỏ qua.
Anh chưa từng vào phòng chiếu phim của Lâm Ấu Tân bao giờ cả. Ngay khi anh đẩy cửa ra, một làn hơi men nồng đậm xộc thẳng vào mũi.
Chu Bẩm Sơn cau mày, bước vào trong.
Bộ phim không biết đã chiếu đến đoạn nào. Ánh sáng trắng hắt ra chỉ đủ để soi rõ một góc sofa đối diện, nơi bảy tám cái lon bia lăn lóc.
Trên sofa, một cục bông được đắp nửa chăn đang phập phồng nhẹ nhàng, phát ra tiếng thở đều đều.
Chu Bẩm Sơn bước đến, ngay lập tức ánh mắt dịu lại. Anh không chút do dự đưa tay nhặt chiếc chăn bị tuột xuống, đắp lên chiếc váy ngủ đang co lên, để lộ đôi chân dài trắng nõn của cô.
Lâm Ấu Tân cuộn tròn cả người. Hàng chân mày khẽ cau lại, không biết đã ngủ được bao lâu rồi.
Chu Bẩm Sơn khẽ khàng đi tới. Anh quỳ một gối xuống, tầm mắt ngang với khuôn mặt cô, yên lặng ngắm nhìn cô trong vài phút.
Cuối cùng anh quyết định không đánh thức cô. Thay vào đó anh cúi người, luồn tay qua đầu gối và gáy cô, nhẹ nhàng bế cả người lẫn chăn lên. Một làn hương rượu nồng nàn hòa với mùi hoa nhài thoang thoảng xộc vào mũi.
“Ưm…”
Lúc đặt cô lên giường, Lâm Ấu Tân cựa mình. Hai cánh tay thuận thế vòng lấy cổ anh, cổ họng phát ra một tiếng mơ màng khe khẽ.
Động tác đặt người xuống của Chu Bẩm Sơn khẽ khựng lại. Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống rồi cúi đầu xuống, khẽ gọi: “Ấu Tân.”
“Ưm…” Người say khướt lại rên lên một tiếng.
“…Ngủ thôi, tay phải bỏ vào trong chăn.”
“Hửm?”
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ khung cửa sổ lớn hắt vào từ cảnh đêm thành phố. Người dưới thân anh lúc này cau mày, dáng vẻ khổ sở như muốn mở mắt nhưng lại không thể mở ra được.
Chu Bẩm Sơn bật cười bất lực. Anh đành nhẹ nhàng giữ lấy hai cổ tay cô tựa như là muốn gỡ tay đối phương ra, nhưng không ngờ cô lại chống cự rất mạnh.
“Không buông đâu…”
Bỗng nhiên, hai cánh tay mảnh mai trắng trẻo siết chặt lại. Trong tích tắc, tay của Chu Bẩm Sơn không còn điểm tựa, cứ thế cúi người xuống theo lực kéo của người kia.
Khoảnh khắc môi anh chạm vào bờ môi mềm mại của cô, trong lồng ngực đập mạnh đến nghẹt thở. Cuối cùng anh cũng đã tìm ra nguồn gốc của hương thơm kia rồi.
Đó là đôi môi tựa cánh hoa của cô.
Lời tác giả:
Chu Bẩm Sơn: Hạnh phúc đến thật bất ngờ!