Edit: Mỳ
Erogenous Zones.
Xúc cảm được tạo ra ở vùng cổ. Âu cũng bởi khu vực da ở đây mỏng và có nhiều dây thần kinh, dễ bị k*ch th*ch, thế nên người ta gọi đây là vùng nhạy cảm.
Ngay từ đầu, Chu Bẩm Sơn chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng một khi đã nghĩ rồi thì trong suốt buổi đi siêu thị, anh khó mà tập trung nổi.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy len dệt kim màu mơ ôm sát người, chiếc áo khoác ngoài đã cởi ra và cầm trên tay. Mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rẽ sang một bên buông trên vai, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thon dài lấp ló ngay trước mắt anh.
Anh cố kiềm chế, yết hầu khẽ trượt lên xuống, thầm chế giễu sự ti tiện của chính mình, thế nhưng lại chẳng thể ngừng liếc nhìn cô hết lần này đến lần khác.
Trong khi đó, Lâm Ấu Tân đi phía trước dường như đã quên mất phản ứng vừa rồi của mình, hoặc là không muốn lộ vẻ bối rối trước mặt anh, cô vừa vào đã đi thẳng đến khu đồ nam giới với một mục đích rõ ràng.
“Anh có thích kiểu này không?”
Giờ này không có nhiều người đến siêu thị, khu đồ nam chỉ có một cô nhân viên bán hàng nhàn rỗi. Sau khi trò chuyện vài câu với cô ấy, Lâm Ấu Tân đã lấy một đôi dép màu xanh nhạt.
Đôi dép có đế mỏng, chất liệu vải lanh cotton, trông rất “cán bộ”.
Chu Bẩm Sơn nhận lấy rồi nhìn qua, nói: “Được.”
Anh không có sở thích đặc biệt nào khi mua đồ, chỉ cần dùng được là ổn.
Lâm Ấu Tân “À” một tiếng, nghĩ một chút, rồi lại cầm lên một đôi dép hiệu màu đen, đế dày có hoa văn ở bên cạnh, giơ ra để anh so sánh: “Thế còn đôi này? Kiểu ‘đạp phân gà’, có thoải mái hơn không?”
Chu Bẩm Sơn không hiểu khái niệm “đạp phân gà” là gì, chỉ gật đầu: “Đôi này cũng được, nhưng hình như không có cỡ của anh.”
“Anh đi size bao nhiêu?”
“45.”
Lâm Ấu Tân khẽ gật gù cảm thán. Nghĩ cũng đúng thôi, người này cao gần 1m90 cơ mà.
“Vậy thì lấy đôi đầu tiên đi, trông hợp hơn.”
Khi cô chọn đồ nam, sự thành thạo đó lại không hợp với hình tượng tiểu thư của cô. Thậm chí không cần nhìn size, chỉ cần liếc mắt một cái là biết, còn cẩn thận so sánh cả chất liệu, độ mềm cứng, độ thoải mái, màu sắc, hoa văn, có ký hiệu chống trượt, chống hôi hay không.
Ánh mắt của Chu Bẩm Sơn nhìn cô dần trở nên dịu dàng.
Cảm giác lúc ấy giống như dòng suối ấm áp đang từ từ len lỏi, thấm đẫm từng hạt cát lắng đọng đã bị sóng đánh dạt vào bờ.
Người hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh thấy vậy, cười tươi rói: “Ôi chao, anh có phúc nha. Bạn gái anh nhìn là biết hay mua quần áo cho anh lắm đó, cô ấy chọn đồ chuyên nghiệp thế kia mà.”
Nụ cười trên môi Chu Bẩm Sơn dần tắt.
Cả hai cùng sững sờ, đặc biệt là Lâm Ấu Tân. Tay cô vẫn cầm đôi dép đi trong nhà, không biết nên đặt xuống hay bỏ đi, cảm giác không khí xung quanh như bị đóng băng lại vì ngượng ngùng.
Khoảng nửa phút sau, cô khẽ ho một tiếng rồi quay sang giải thích: “Cái này là chuyện thường thôi, chị ấy chỉ muốn nịnh hót để bán được hàng ấy mà.”
Chu Bẩm Sơn nhếch môi, khẽ đáp: “Ừm, anh không nghĩ gì khác đâu.”
Nói rồi, anh đưa tay lấy đôi dép từ tay cô, bỏ vào giỏ hàng, vẻ mặt bình thản: “Cứ lấy đôi này đi.”
Lâm Ấu Tân thoáng cảm thấy, thà đừng giải thích thì hơn, đúng là càng che càng lộ.
Nhân viên không nhận ra không khí có gì đó bất ổn, vẫn nhiệt tình chào hàng: “Đôi này là mẫu cặp đôi, màu xanh nhạt và hồng nhạt là một cặp đó. Cô không lấy một đôi cho mình luôn à?”
“Nhà tôi có dép rồi.” Lâm Ấu Tân đau đầu.
“Ối, đã là một đôi thì phải đi cùng nhau mới đẹp chứ.”
Cô nhíu mày, câu nói đầy tính tiêu dùng này khiến cô định từ chối. Nhưng một lần nữa, Chu Bẩm Sơn lại đưa tay qua vai cô, lấy ngay đôi dép màu hồng nhạt trên kệ xuống.
Khoảng cách bỗng chốc được kéo lại gần, bờ vai cô chạm vào lồng ngực anh, một luồng hơi ấm nhẹ nhàng phả ra. Cô còn chưa kịp căng thẳng thì anh đã kịp thời lùi lại, một sự kiềm chế đầy tinh tế.
“Em đi size 37, đôi này vừa với em này.”
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên quay đầu: “Sao anh biết?”
Hôm ở Cục Dân chính, việc anh nói đúng ngày sinh của cô đã đủ khiến cô bất ngờ rồi. Ấy vậy mà giờ đến cả cỡ giày anh cũng biết nốt?
Chu Bẩm Sơn vẫn như lần trước, để lại một câu “Em đoán xem” rồi đặt đôi dép vào xe.
“… Thần bí quá đi.” Cô phồng má, đáp lại đúng câu nói cũ.
Khi đi ngang qua kệ bia và rượu hoa quả, Lâm Ấu Tân giả vờ lướt mắt nhìn qua nhưng không dừng lại lâu.
Thế mà chiếc xe đẩy của Chu Bẩm Sơn lại dừng lại.
“Em muốn uống loại nào?” Anh hỏi.
Lần trước khi Văn Trừ đến giúp cô chuyển nhà, anh đã thấy khu bếp của cô được trang bị đầy đủ dụng cụ nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu nấu nướng.
Chỉ có chiếc tủ lạnh là làm tròn bổn phận nhất, bên trong toàn là nước đá, đồ uống và rượu.
Tối hôm đó ở phòng chiếu phim, cô cũng đã uống hết bảy tám chai, giờ chắc là hết rồi.
“Hả?” Lâm Ấu Tân có chút lúng túng vì bị phát hiện, cố gắng che giấu.
“Bia, loại nào? Tối qua em uống cũng kha khá đấy.”
Chu Bẩm Sơn kiên nhẫn hỏi lại.
Khác với lần trên xe anh thăm dò xem cô có bị mất trí nhớ sau khi say không, lần này anh chỉ đơn thuần hỏi han.
“… Loại nào cũng được ạ.”
Thôi vậy, đành chấp nhận. Chắc người này đã từng học qua tâm lý học rồi.
Chu Bẩm Sơn tùy tiện lấy năm lon cho vào xe.
Chuyện đi mua sắm cũng thể hiện rõ tính cách của mỗi người.
Lâm Ấu Tân vừa đi vừa thêm vào giỏ nào là hoa quả, đồ ăn liền, nước ngọt, rượu trái cây. Trong khi Chu Bẩm Sơn lại tập trung vào khu gia vị, đồ dùng sinh hoạt và rau củ, hải sản.
Cuối cùng, cả hai cũng mua được một xe đầy ắp.
Khi đang chờ thanh toán, họ đi qua kệ hàng nhỏ bên quầy thu ngân. Đứng trước họ là một cặp đôi trẻ, đang thoải mái bàn bạc nên mua loại bao bì có màu sắc sặc sỡ kia.
“Siêu mỏng hay có gai thì khác gì nhau đâu? Dù sao cũng chỉ có hai phút thôi mà.”
Giọng cô gái phía trước trong trẻo, buông lời phàn nàn đầy vẻ thờ ơ và coi thường.
Lâm Ấu Tân chớp mắt, lặng lẽ vểnh tai nghe.
Bạn trai cô nàng đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng: “… Nói quá rồi, phải mười mấy phút chứ.”
“Hahaha, em nói nè nha. Màn dạo đầu mười phút, hai phút cuối, cộng lại là mười mấy phút chứ gì.”
“Em! Em nói nhỏ thôi! Xấu hổ chết đi được.”
“Xấu hổ thật đấy, người cao to thế mà lại yếu như ớt treo trên cây ấy.”
Có lẽ cả hai người này đều chẳng có chút ngại ngùng gì về chuyện kia. Càng nói, giọng họ càng lớn hơn.
Lâm Ấu Tân cảm thấy xấu hổ thay cho người khác, cô quay lưng lại không muốn nghe nữa. Vừa quay đi, cô chạm thẳng vào ánh mắt của Chu Bẩm Sơn.
Anh chẳng biết đã nhìn cô từ lúc nào. Một tay anh đặt lên xe đẩy tạo thành một vòng bán nguyệt, đôi mắt anh hơi cụp xuống, vẻ trầm mặc đầy thăm dò khiến đôi mắt càng trở nên sâu thẳm như hồ nước.
Lâm Ấu Tân cắn nhẹ môi, lúng túng dời mắt đi.
/
Ra khỏi siêu thị, họ ghé vào một nhà hàng Omakase đơn giản để ăn tối.
Trở về căn hộ Nam Sùng, Chu Bẩm Sơn thay đôi dép đã mua cho mình rồi bắt tay vào dọn dẹp. Anh phân loại rau củ, hải sản, thịt cá cho vào tủ lạnh, đặt gia vị và giá đựng đã chọn mua ở nơi dễ lấy trên bếp, còn đồ ăn vặt thì cất riêng vào một ngăn tủ.
Căn bếp vốn lạnh lẽo, vô vị bỗng chốc trở nên ấm cúng, đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Lâm Ấu Tân đứng sau lưng Chu Bẩm Sơn, lặng lẽ nhìn anh bận rộn sắp xếp. Có một khoảng trống nào đó trong trái tim cô dường như đang được lấp đầy từng chút một.
Khái niệm nhà đã từ rất lâu rồi cô không còn cảm nhận được.
Từ nhỏ, cô đã quen sống luân phiên ở nhà dì và ông nội, mọi sinh hoạt đều có bảo mẫu lo. Cô chưa bao giờ biết rằng một căn bếp có thể chứa đựng nhiều thứ đến vậy.
“Một vài món đồ đông lạnh đã hết hạn, anh vứt đi rồi.”
Chu Bẩm Sơn đã sắp xếp gần xong, thậm chí còn dọn dẹp cả ngăn đá.
Lâm Ấu Tân nhìn những gói sủi cảo và bánh trôi hết hạn: “… Anh làm việc hiệu quả thật đấy.”
“Không hẳn, anh đã quen sống một mình rồi.”
Lâm Ấu Tân nhớ lại mối quan hệ giữa anh và cha mình, cô gật đầu thông cảm.
Chu Bẩm Sơn gom tất cả rác vào một túi lớn, mang ra đặt ở cửa để sáng mai đi làm tiện mang đi vứt.
Khi anh đóng cửa chính lại, chiếc đồng hồ điện tử trong phòng khách vang lên hai tiếng “tít tít”, vừa đúng mười giờ.
Hai người vô thức nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng rời mắt.
Lâm Ấu Tân cúi đầu, đan tay sau lưng, đứng thẫn thờ. Chu Bẩm Sơn cũng không có động thái tiếp theo, anh chỉ rửa tay, rồi đi đến rót một cốc nước, từ từ uống.
Ánh đèn vàng ấm áp từ hòn đảo bếp hắt xuống tạo thành một vòng tròn vừa vặn, bao bọc lấy cả hai người. Họ cứ đứng lặng im, không ai nói gì.
Không khí tĩnh lặng đến mức dường như cả thời gian cũng trôi chậm lại.
“… Đến giờ đi ngủ rồi.”
Cuối cùng, Lâm Ấu Tân vốn là người sốt ruột, không chịu nổi sự im lặng này nữa, cô ngước lên nhìn anh.
Chu Bẩm Sơn đặt cốc nước xuống, nhìn cô, rồi lại nhanh chóng rời mắt đi: “Em cứ ngủ trước đi, anh vẫn còn vài bài luận chưa đọc xong. Xong rồi anh sẽ sang.”
Anh dừng lại vài giây rồi nói thêm: “Sẽ không làm phiền em đâu.”
Anh nói rất tự nhiên, nhưng Lâm Ấu Tân lại cảm thấy tim mình như thắt lại rồi ngừng đập, sau đó mới từ từ trở lại nhịp đập bình thường.
“À…dạ.”
Cô thấy mình chưa thực sự hiểu ý anh lắm. Trong lòng vẫn còn bối rối, cô đi vào phòng tắm để chuẩn bị đi ngủ.
Thường ngày cô tắm không lâu, nhưng hôm nay lại đặc biệt chần chừ, mãi đến gần mười một giờ mới bước ra khỏi phòng tắm. Vừa ra, cô bắt gặp Chu Bẩm Sơn đang định mang mấy bộ quần áo sạch vào trong tủ đồ.
Lâm Ấu Tân có một ngăn tủ riêng để đựng đồ ngủ và đồ lót, nên Chu Bẩm Sơn không tự ý lục tìm mà đợi cô tắm xong mới hỏi.
Tóc cô vẫn còn ẩm, rủ xuống vai. Trên người cô giờ đây đã được thay bằng một bộ đồ ngủ dài tay bằng lụa màu hồng tường vi. Nước da mộc của cô như được tôn lên vẻ tươi tắn.
Khi cô đi ngang qua, một hương thơm nhè nhẹ của hoa hồng thoang thoảng bay đến.
“Ở đây này.”
Cô mở ngăn tủ ngoài cùng bên trái, đẩy quần áo của mình sang một bên: “Anh cứ để tạm ở đây nhé, hôm khác em sẽ dọn riêng một ngăn cho anh.”
“Không sao đâu, cứ để chung đi. Đồ của anh không nhiều.”
Cô nhìn xuống, quả thực không nhiều, chỉ có ba bộ đồ ngủ và một chiếc hộp đựng đồ lót trong tay anh.
Một lát sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm lại vang lên. Lâm Ấu Tân đã sấy khô tóc và nằm trên giường. Cô cảm thấy mọi thứ thật kỳ lạ và không chân thực.
Cô chưa bao giờ ngủ chung giường với một người đàn ông. Ngay cả khi hẹn hò với Lương Tiêu Thụ, cô cũng chưa từng ở lại qua đêm.
Lương Tiêu Thụ……
Sao tự nhiên cô lại nghĩ đến anh ta nữa rồi?
Cô bực mình thở dài. Thực ra, trong tuần này tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều. Dù cô là người sống tình cảm, nhưng không thể đòi hỏi người khác cũng phải giống mình, điều đó không công bằng.
Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại, lòng cô vẫn nặng trĩu không thôi.
Cô không kìm được, lấy điện thoại ra, mở mạng xã hội đã lâu không vào.
Tài khoản Weibo của cô đã lâu không cập nhật. Khi ở Mỹ, cô dùng Instagram nhiều hơn. Sau khi về nước, mạng xã hội trong nước đã thay đổi chóng mặt, nên cô chuyển sang dùng một ứng dụng khác.
Thế nhưng, những người hâm mộ cũ của cô vẫn còn ở Weibo. Cô lướt vài trang, toàn là những dòng trạng thái vụn vặt, đời thường của mình ngày trước.
Nào là giày cao gót mới mua cọ chân, tiệm bánh hết vị mình thích, hay sinh nhật bận làm bài tập nên chỉ ăn vội một gói mì tôm.
Những kỷ niệm nhỏ nhặt ấy khiến cô thấy yên lòng. Thời gian trôi đi, cô lướt điện thoại và nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cửa phòng tắm mở ra, cô bỗng siết chặt điện thoại.
Tiếp theo là tiếng bước chân cố ý đi thật nhẹ từ bên trái. Mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người cô, ẩm ướt, nhẹ nhàng len lỏi vào một góc chăn.
Chiếc giường khẽ lún xuống rồi trở lại trạng thái ban đầu. Hơi ấm lan tỏa, cách cánh tay trái của cô chưa đến hai mươi phân.
Giọng cô khô khốc: “Anh Chu…”
“Ừm, tắt đèn đi ngủ thôi em.”
Hai chiếc đèn ngủ hai bên đầu giường vẫn còn sáng. Chu Bẩm Sơn s* s**ng tìm công tắc rồi tắt đèn ở phía mình, trầm giọng nhắc nhở cô.
Cô mím môi. Tranh thủ lúc tắt đèn, dịch sang phải khoảng mười phân.
Mọi ánh sáng đều tắt, căn phòng chìm vào sự tĩnh mịch của đêm khuya.
Chu Bẩm Sơn cố gắng đi vào giấc ngủ nhưng lại mở mắt ra. Anh nhíu mày nghiêng đầu, thấy ngoài cửa sổ vẫn là khung cảnh náo nhiệt không ngừng của thành phố về đêm, độ sáng vẫn y như đêm qua.
Lâm Ấu Tân cũng không khá hơn. Dù không có ám chỉ gì, nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ bên cạnh cũng đủ khiến tim cô đập nhanh.
“Ấu Tân, rốt cuộc em có say đến mức mất trí nhớ thật không?”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, mang theo một chút bối rối.
Hơi thở của cô nghẹn lại, mặt nóng bừng. Cuối cùng, cô không giả vờ nữa: “… Anh đã đoán ra rồi, sao còn hỏi em làm gì mữa.”
Chu Bẩm Sơn quả thực đã đoán được.
Cô uống khá tốt, nếu không đã không trữ nhiều rượu như vậy ở nhà. Khả năng cô say đến mức quên hết mọi thứ là rất thấp.
“Anh biết rồi.”
Giọng anh khàn đặc như bị mài qua một lớp cát thô.
Lâm Ấu Tân mở mắt: “Sao cơ?”
Hơi ấm đột ngột ập đến thay cho câu trả lời.
Chiếc giường lún xuống, một khoảng tối bao trùm lấy tầm nhìn của cô. Ngay sau đó, một hơi ấm xa lạ chạm nhẹ lên trán cô.
Chu Bẩm Sơn chỉ chạm một cái rất khẽ, giọng anh khàn đi rất nhiều.
“Quà đáp lễ.”
“Ngủ ngon.”