Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 21

Edit: Mỳ

Kết quả chụp phim cho thấy Lâm Ấu Tân không bị gãy xương, nhưng bong gân dây chằng khá nghiêm trọng và cần phải nghỉ dưỡng trên giường ít nhất hai tuần.

Được đẩy ra khỏi phòng khám khoa Chấn thương chỉnh hình, Lâm Ấu Tân nhận ngay cuộc gọi từ Từ Trừng Ninh.

“Thế nào rồi?”

“Bong gân, phải nghỉ ngơi hai tuần.”

Đầu dây bên kia, Từ Trừng Ninh thở dài: “Khổ thân không? Thế thì cậu không tham gia được buổi livestream đợt hai rồi. Cậu và Tô Thanh Hà đúng kiểu là một cặp thật ấy, bị thương cùng lúc cơ.”

Tô Thanh Hà bị thương khi tập luyện hơn nửa tháng trước, lúc đó Lâm Ấu Tân còn đưa anh ta đến bệnh viện.

Lâm Ấu Tân cười gượng gạo: “Được rồi, coi như chúng tớ là cặp đôi hoạn nạn đi. Cứ để Thí Hàn và mọi người còn lại lên sóng thôi.”

Từ Trừng Ninh bất lực: “Chỉ có thể thế thôi. Nhưng sau đó, cậu sẽ làm giám khảo trực tuyến giống Tô Thanh Hà. Đến lúc đó vẫn phải lên hình, cậu chuẩn bị tinh thần trước đi nhé.”

Đôi lúc, Lâm Ấu Tân thật sự không quen với cái phong thái người phụ nữ mạnh mẽ này của Từ Trừng Ninh. Cô cằn nhằn: “Này, đây là tai nạn lao động đấy nhé! Cậu không an ủi thì thôi, sao còn bóc lột mình?”

Từ Trừng Ninh cười dịu dàng: “Cậu chỉ bị trẹo chân thôi, chứ miệng có trẹo đâu?”

“……”

Lâm Ấu Tân lập tức vờ tủi thân: “Rồi, cậu sắp xếp đi, cứ mặc sức sắp xếp. Có đau chết tớ cũng chịu!”

Trưởng khoa Hứa của khoa Chẩn đoán hình ảnh tình cờ đi qua khoa Chấn thương chỉnh hình để đưa một bản báo cáo. Sau đó, ông cùng họ đi thang máy xuống, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của Lâm Ấu Tân.

Trưởng khoa Hứa đã 50 tuổi, từng gặp qua rất nhiều người, nhưng lúc này ông vẫn kinh ngạc hết nhìn đông lại nhìn tây.

Cô gái trên xe lăn gọi điện thoại, giọng nói nũng nịu đầy hờn dỗi. Còn Chu Bẩm Sơn đứng bên cạnh, nắm chặt tay cầm xe lăn, tuy vẻ mặt nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, cái tảng băng ngàn năm của bệnh viện giờ đây lại dịu dàng như một làn gió xuân.

Trưởng khoa Hứa không dám nhìn thẳng. Ông chỉ nghĩ, đúng là ông mà, quả nhiên vẫn thích những cô gái biết làm nũng, ngay cả Chu Bẩm Sơn cũng không ngoại lệ.

Xuống đến tầng một, Chu Bẩm Sơn đưa cô về nhà trước, còn Trưởng khoa Hứa thì về tầng hầm. Lâm Ấu Tân đặc biệt quay lại cảm ơn Trưởng khoa Hứa.

Trưởng khoa Hứa cười hiền từ: “Không có gì, không có gì. Người nhà cả mà, lúc nào rảnh rỗi thì cùng ăn bữa cơm nhé.”

Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Dạ?”

Chu Bẩm Sơn ho nhẹ, xoay xe lăn của cô sang một bên để che chắn tầm nhìn rồi nói nhàn nhạt: “Đi thôi.”

“Trưởng khoa Hứa, chúng cháu đi trước đây ạ.”

“Được, được, hai đứa đi cẩn thận.”

Về đến nhà đã là hai giờ chiều. Chu Bẩm Sơn chỉ xin nghỉ một tiếng, đưa cô về xong là phải quay lại bệnh viện ngay.

“Anh đã gọi điện cho ông rồi, ông bảo lát nữa dì Tùy sẽ đến chăm sóc em.”

Lâm Ấu Tân được đẩy vào sảnh: “Không cần phải phiền đến dì ấy đâu, em ở nhà một mình cũng được mà.”

“Không sao. Ban ngày có dì Tùy, buổi tối anh sẽ chăm sóc em.”

Nói rồi, anh quỳ một gối xuống. Chu Bẩm Sơn nắm lấy bàn chân lành lặn của cô để tháo giày trước, sau đó mới tháo chiếc giày của chân bị thương. Có lẽ anh dùng hơi mạnh tay, cô khẽ “a” lên một tiếng.

“Đau à em?”

“Dạ.”

“Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Lâm Ấu Tân lặng im, ngước mắt nhìn anh.

Tháng 12 đã cận kề, vậy mà Chu Bẩm Sơn từ bệnh viện bước ra lại chẳng khoác thêm chiếc áo ấm nào. Trên người anh chỉ có độc mỗi áo blouse trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi đen cài cúc kín đáo đến tận cổ.

“…Anh không thấy lạnh sao?” Giọng cô nhỏ xíu, chứa đầy sự quan tâm.

Anh lúc này mới chú ý đến trang phục của mình, khựng lại một chút: “Không sao, anh không để ý.”

Lâm Ấu Tân khẽ cúi đầu. Trong lòng cô dậy sóng, cảm xúc cũng trở thành một mớ hỗn độn.

Lần này, cô được anh cẩn thận bế về phòng. Chu Bẩm Sơn đặt thuốc giảm đau và nước ấm ngay ngắn lên tủ đầu giường, rồi nhanh tay gọt một đĩa hoa quả đủ màu, bày biện rực rỡ bên cạnh cô.

“Máy tính bảng và điện thoại ở đâu, anh lấy cho em.”

Lâm Ấu Tân thoáng nghĩ, nếu Chu Bẩm Sơn đi làm người giúp việc, chắc chắn tiền lương còn cao gấp đôi dì Tùy luôn ấy chứ.

“Em tự làm được mà, anh đi làm đi.” Cô ngại ngùng vì sự chăm sóc tỉ mỉ của anh.

Anh vẫn quỳ gối bên giường, cắm dây sạc máy tính bảng cho cô: “Không sao, vẫn còn đủ thời gian. Anh sẽ đợi dì Tùy đến rồi mới đi.”

Anh quỳ đó, không nhắc lại chuyện anh trai, em gái nữa. Sự bình thản của anh giống như đã chấp nhận số phận, một người lao động cần mẫn không chỉ không có thù lao mà còn phải tự nguyện bù lỗ.

“Thật ra, chuyện hôm nay chỉ là một sự cố thôi.” Lâm Ấu Tân nhìn anh, đột nhiên mở lời, giọng nói khô khốc.

Tay Chu Bẩm Sơn khẽ ngừng lại, anh hỏi như đã đoán được: “Chuyện gì?”

“Người đưa em đến đây là bạn thân của em. Khi em đi đăng ký kết hôn thì cậu ấy đi công tác, còn mấy hôm đó em lại có… chuyện riêng. Nên chưa có dịp kể. Hôm nay cũng không đúng lúc, vì thế nên em mới giấu.”

Lâm Ấu Tân biết rõ, đây không phải là lý do duy nhất, nhưng tại sao cô lại không muốn thừa nhận mối quan hệ này, chính cô cũng chưa nghĩ ra.

Chu Bẩm Sơn cúi đầu, dường như chấp nhận lời giải thích đó: “Vậy sau này em cũng không định nói ra à?”

“…Tất nhiên là không, em là người như thế sao?” Lâm Ấu Tân vô thức ưỡn thẳng lưng, lẩm bẩm.

Họ là vợ chồng hợp pháp, đâu phải mối quan hệ mờ ám gì mà phải giấu giếm.

Chu Bẩm Sơn ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi thoáng nở một nụ cười mỏng manh: “Vậy à, vậy em định khi nào thì nói đây?”

Nhiệt độ và ánh sáng trong phòng ngủ được điều chỉnh vừa đủ để dễ ngủ. Anh quỳ bên giường nhìn cô, trong căn phòng nửa sáng nửa tối, sự im lặng ấy bỗng mang đến một cảm giác áp lực vô hình.

Lâm Ấu Tân ôm chặt góc chăn, hít một hơi thật sâu, ngập ngừng: “Lần gặp tiếp theo?”

Tiếng cửa mở vang lên từ sảnh, dì Tùy đã đến.

Chu Bẩm Sơn nhìn cô một lúc, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Anh đi làm đây.”

Cánh cửa phòng ngủ khép lại, Lâm Ấu Tân nằm trên giường, lòng cô trĩu. Cô nằm thẫn thờ một lúc, thấy đầu óc rối như tơ vò, chẳng nghĩ thông được điều gì, cuối cùng đành tắt điện thoại đi ngủ.

/

Sau đó vài ngày, gần như mọi việc chăm sóc Lâm Ấu Tân đều do dì Tùy và Chu Bẩm Sơn luân phiên đảm nhiệm. Ban ngày có dì Tùy chăm sóc chu đáo, tối đến thì lại là lúc Chu Bẩm Sơn vào vai trò của mình.

Lâm Ấu Tân từng nghĩ đến việc để dì Tùy ở lại luôn buổi tối, lỡ có chuyện gì bất ngờ cũng tiện hơn, nhưng ý định đó bị ông nội Lâm Giới Bình thẳng thừng từ chối.

“Tối đến Bẩm Sơn về rồi, con giữ dì Tùy lại làm gì? Con muốn ông chết đói à?” Lâm Giới Bình chất vấn.

Lâm Ấu Tân nghe xong chỉ còn biết cạn lời, đành nhượng bộ: “Được được, ông cứ giữ lại hết cho ông đi!”

Cô chợt nhớ ngày xưa ông nội cô niu cô như báu vật, chỉ một cơn bệnh nhỏ cũng phải ngày ba lần ghé thăm. Vậy mà giờ đây, đến cả dì Tùy cũng không thể cho cô mượn tạm. Thật là lòng người đổi thay, thế thái nhân tình lạnh nhạt mà!

Trong bữa ăn, cô kể lể với dì Tùy. Cô than rằng ông nội càng ngày càng già mà cứ như trẻ con, ngay cả việc cho cô mượn dì vài ngày cũng không được.

Dì Tùy khẽ cười đầy ẩn ý: “Con nghĩ thế là sai rồi. Ông con không phải trẻ con như con nói đâu, mà là ông muốn cho con và Bẩm Sơn có thời gian riêng tư. Vợ chồng mới cưới chưa được một tháng, đang lúc bồi đắp tình cảm, đêm đến mà có dì ở đây thì khác gì để cậu ấy một mình trơ trọi phòng không?”

Lâm Ấu Tân nghe xong suýt chút nữa sặc cả canh, mặt cô đỏ bừng: “Chân con thế này rồi thì làm được gì chứ! Anh ấy đâu phải… dã thú đâu?”

Dì Tùy hơi khựng lại, rồi nhìn cô đầy ẩn ý: “Dì có nói đến cái chuyện đó đâu, sao con lại nghĩ đến vậy?”

Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, đỏ mặt cúi xuống uống canh, không nói gì thêm. Cô thấy, cả nhà họ Lâm đều đã thành tinh hết rồi.

Với sự can thiệp mạnh mẽ của ông nội, trách nhiệm chăm sóc cô buổi tối đã hoàn toàn chuyển sang Chu Bẩm Sơn.

Nhưng trong rủi có may, mấy ngày nay nhờ vết thương ở chân mà sự gượng gạo giữa họ khi ngủ chung cũng vơi bớt. Nhất là khi Chu Bẩm Sơn sau bữa tối còn phải vào phòng làm việc đọc và viết luận văn, thời gian tiếp xúc của họ lại càng ít hơn.

Họ chỉ trò chuyện qua những câu hỏi thăm đúng chất bác sĩ và bệnh nhân.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Vẫn còn đau.”

“Bình thường thôi, tình trạng của em phải mất ít nhất hai tuần. Ban ngày nên uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây, uống thuốc giảm đau vừa phải, hạn chế đi lại và nghỉ ngơi nhiều.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Hai người họ như hai cỗ máy, tối nào cũng lặp đi lặp lại những câu nói vô vị đó.

Dĩ nhiên, giữa họ cũng xảy ra vài chuyện không hề vô vị như vậy.

Chẳng hạn như bình thường Lâm Ấu Tân không có thói quen đi vệ sinh đêm, nhưng từ khi bị bệnh, dì Tùy lại nấu toàn những món canh loãng dễ tiêu, nên một vài chuyện lại không thể kiểm soát được.

Một đêm nọ, cô đã ngủ trước, Chu Bẩm Sơn vẫn còn ở phòng làm việc. Lúc anh về, cô đang mơ màng thì chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đầu óc bỗng dần tỉnh táo hơn. Đợi khi anh mang theo hơi nước ấm áp nằm xuống, cô lại càng cảm thấy muốn đi vệ sinh hơn nữa.

Thế là cô kiên nhẫn đợi người bên cạnh thở đều rồi mới định lén lút xuống giường. Vừa hé chăn, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Em muốn đi vệ sinh à?”

Trong phòng không bật đèn, cô giật mình, hai tay ôm ngực: “…Dạ, anh chưa ngủ à?”

“Ừm.”

Anh lật người xuống giường, đi vòng sang phía cô, cúi người xuống, giọng nói khàn khàn vì vừa mới tỉnh: “Lên đi, anh bế em đi.”

Để tiện cho cái chân bị thương, Lâm Ấu Tân gần đây đều mặc váy ngủ. Mà váy ngủ của cô lại toàn kiểu hai dây hở lưng. Không bật đèn thì không sao, bật đèn lên thì có vẻ hơi quá lố.

Cô ấp úng: “…Thật ra em tự đi được.”

Anh không hề lay chuyển, trầm giọng nói: “Lên đây.”

Thôi được. Lâm Ấu Tân hạ quyết tâm, hai tay vòng qua cổ anh, còn anh thì luồn tay xuống dưới chân cô. Đây không phải lần đầu tiên cô được anh bế kiểu công chúa, nhưng mặc mát mẻ như thế này thì lại là lần đầu.

Chu Bẩm Sơn cũng cảm nhận được sự gần gũi và hơi ấm quá mức. Anh đặt cô xuống cạnh bồn cầu, đưa tay bật đèn. Ánh mắt anh chạm ngay vào tấm lưng trần gần như không bị che khuất bởi mái tóc xoăn dài của cô. Lâm Ấu Tân có vẻ rất thích màu đỏ lựu.

Hơi thở anh bỗng chững lại, ánh mắt nán lại trên người cô vài giây. Bị cô lườm, anh mới giật mình quay đi, giọng khàn khàn: “…Xin lỗi. Xong rồi thì gọi anh.”

Lâm Ấu Tân cố tỏ ra bình tĩnh: “Dạ.”

Chu Bẩm Sơn đóng cửa lại, phòng tắm trở nên tĩnh lặng. Lâm Ấu Tân ngồi trên bồn cầu, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh. Thế là cô nổi cáu với người ở bên ngoài: “Anh đi xa ra một chút đi!”

Chu Bẩm Sơn suy nghĩ hai giây rồi đi về phía cửa sổ: “Xa rồi.”

Nghe thấy giọng anh đã xa hơn hẳn, Lâm Ấu Tân mới thả lỏng, giải quyết xong xuôi. Sau khi rửa tay, Chu Bẩm Sơn lại bế cô về giường như cũ.

Sau khi thỏa mãn về mặt thị giác, việc tiếp xúc cơ thể lại càng mang đến cảm giác chân thật hơn. Trên đường về, cả hai hoàn toàn im lặng. May là chỉ vài bước chân, tấm lưng của cô đã được giải thoát khỏi bàn tay nóng bỏng của anh.

Khi đã yên vị trên giường, cả hai không ai nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở nông đều đều của nhau. Chu Bẩm Sơn có thói quen ngủ nằm thẳng, nhiều lúc cứ cứng đờ ở đó, thỉnh thoảng mới trở mình. Khi anh trở người quay mặt về phía cô, Lâm Ấu Tân cũng sẽ âm thầm lật người lại, quay lưng về phía anh. Và chỉ hai giây sau, anh cũng sẽ quay lưng lại với cô.

Tình trạng này xảy ra nhiều đến mức cô bắt đầu hiểu ý anh. Thế nhưng hôm nay, không biết vì sao, cô cố nhịn không trở mình, cứ nằm đối diện với anh như vậy. Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng hai nắm tay rưỡi.

Căn phòng tối đen, dù không ai nhìn thấy ai. Lâm Ấu Tân vẫn cố mở to mắt, cô muốn biết anh đã ngủ hay còn thức. Rất nhanh, cô cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng, lúc gần lúc xa, mang theo hơi nóng mỏng manh, từ từ phả vào cách chóp mũi cô khoảng ba phân.

Hơi thở của anh bỗng trở nên lạ lẫm, giống như sương mù sau khi bị cưỡng chế làm lạnh rồi lại sôi lên, ẩm ướt nhưng lại có một sự bồn chồn khó kìm nén. Đêm khuya quá yên tĩnh, tiếng sột soạt của quần áo cũng trở nên rõ ràng hơn, không khí lạnh lùa vào khe hở của chăn.

Khoảng cách dần dần được rút ngắn, cho đến khi cổ tay phải của cô đang đặt trên gối bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Lâm Ấu Tân nuốt khan, tim cô bắt đầu đập lên từng nhịp rõ ràng “thình thịch, thình thịch”.

Khi chóp mũi thực sự chạm vào nhau, cô theo phản xạ khẽ động đậy. Nào ngờ cổ tay lập tức bị siết chặt hơn.

“Chu Bẩm Sơn!” Cô thẹn thùng gắt khẽ.

Anh còn chưa được sự đồng ý của cô mà!

Nhưng Chu Bẩm Sơn không buông tay, chỉ nghe thấy trong bóng tối, anh trầm giọng hỏi.

“Tiếp tục, được không em?”

“Không được…..”

Giọng nói của cô tắt lịm, lời từ chối trở nên vô hiệu.

Chu Bẩm Sơn thật ra cũng không phải hỏi để lấy ý kiến. Khi môi cô bị anh hôn lấy, Lâm Ấu Tân run rẩy nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment