Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân không phải chưa từng nghĩ đến cảnh mình sẽ gặp lại Lương Tiêu Thụ.
Có thể là trong một buổi tiệc tối thương mại, họ vô tình cùng tham dự. Có thể là khi cô bước vào rạp chiếu phim, nhìn thấy trên màn ảnh rộng là một ngôi sao đã thành danh. Hoặc cũng có thể như lần trước, cô lướt mạng và thấy tin đồn tình cảm của anh ta…..
Nhưng cô chưa từng nghĩ, khung cảnh đó lại diễn ra ngay tại văn phòng và sau một cánh cửa phòng họp vô tình mở ra như thế này.
Anh ta khoác chiếc áo khoác da, mặc quần jeans bụi bặm, mái tóc rối bời được vuốt ngược ra sau. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ ngả ngớ từng được đánh giá là giống với nét đẹp thư sinh Hàn Quốc những năm đầu, vô cùng cuốn hút.
Dù là chàng thiếu niên hot boy thích trèo tường trốn học, hay nam diễn viên kịch nói đầy nhiệt huyết của sau này, Lâm Ấu Tân, một tín đồ của cái đẹp, đã từng hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt ấy, không cách nào thoát ra được.
“A Thụ, cô giáo Lâm đến rồi à?”
Giọng của Cung Mạt Lị cắt ngang cuộc tái ngộ sau một năm xa cách. Lâm Ấu Tân chợt nhận ra tay mình vẫn đang bị anh ta nắm chặt, cô vội vặn tay một cái để thoát ra.
“Cho tôi đi nhờ, cảm ơn.”
Giọng cô bình thản và khách sáo đến lạ khiến Lương Tiêu Thụ sững sờ. Anh ta từ từ buông tay khỏi cánh cửa: “Lâm Ấu Tân.”
Lâm Ấu Tân lúc này chẳng muốn hàn huyên gì với anh ta cả, cô lách qua người anh ta, đi thẳng vào trong.
Vừa bước vào, cô bắt gặp ánh mắt vui vẻ, đầy vẻ chờ mong của Lam Yên và Thi Trần, khiến cô cảm thấy ghê tởm. Cô giữ nguyên nét mặt lạnh lùng và đi tới đứng cạnh Cung Mạt Lị.
Lương Tiêu Thụ cũng đi theo sau, kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh cô.
Mùi hương quen thuộc ập đến, Lâm Ấu Tân hơi khó chịu, dịch người sang một bên.
Cung Mạt Lị vẫn lặp lại ba điều quen thuộc: kịch bản hiện tại có chút thay đổi, sẽ không tốn nhiều thời gian của cô.
Cung Mạt Lị: “Thật ra thì, cô Lâm à. Sẵn đây tôi xin nói thật luôn, chúng tôi đã từng nghĩ đến những người khác, nhưng không ai có thể thể hiện được cái thần thái mà tôi mong muốn. Tôi đã xem bản thu vở kịch của mọi người do Lương Tiêu Thụ đưa, và cô chính là Yulia được chọn từ trời, không ai phù hợp hơn cô mà cũng chẳng có ai ăn ý với Lương Tiêu Thụ hơn hai người. Tôi thực lòng, một lần nữa, chân thành mời cô, mong cô hãy tham gia cùng chúng tôi.”
Nếu như những lần trước Cung Mạt Lị còn nói chuyện xã giao, thì lần này Lâm Ấu Tân có thể cảm nhận rõ sự tận tâm và chân thành của một đạo diễn.
Nhưng cô không muốn hợp tác với Lương Tiêu Thụ.
Dù cô có ngốc, cô cũng đoán được việc Lương Tiêu Thụ xuất hiện ở đây không phải là để cho vui, vai nam chính của “Khổ Nhĩ” chắc chắn là anh ta.
Lam Yên thấy vậy cũng kịp thời tiếp lời: “Đúng đó Ấu Tân, em hãy nghĩ lại đi mà. Bọn chị cũng rất cần những cơ hội để được khán giả biết đến, chúng ta đều là những người làm kịch. Em hiểu được cái khó của bọn chị mà, việc này với em cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi.”
“Chỉ là tiện tay thôi ư?” Lâm Ấu Tân bật cười, cô chợt hiểu thế nào là “lấy lòng người khác bằng sự hào phóng của mình”.
“Ý chị là, nếu không có tôi thì các chị sẽ không có cơ hội làm việc nữa?” Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Chị Yên, chị đang biến tôi thành túi máu dự phòng rồi đấy.”
Cả phòng họp bỗng chốc im lặng, Lam Yên cứng họng, cúi đầu cười nhạt: “Chị không có ý đó, em là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chị nào dám.”
Nghe những lời này, Lâm Ấu Tân chẳng còn nhường nhịn nữa: “Tôi thấy chị dám làm nhiều thứ lắm đấy.”
Lấy yếu h**p mạnh, dùng đạo đức trói buộc, chẳng hề có vẻ gì là không dám cả.
“Khụ, Ấu Tân, em nghĩ sao? Em có định nhận hay không nhận lời? Đạo diễn Cung khá thành tâm đấy.”
Cố Tân Bình đúng lúc nhảy ra hòa giải. Ông vẫn mặc một cây đồ đen, mái tóc dài vừa phải hơi xoăn, theo thói quen co ro trong góc quan sát mọi người.
Lâm Ấu Tân mỉm cười, dứt khoát đưa ra quyết định: “Xin lỗi, tôi vẫn quyết định không nhận. Thời gian tới của tôi thật sự không sắp xếp được. Ngoài việc phải tập kịch nói, tôi còn phải chuẩn bị hôn lễ, rất bận rộn. Thật xin lỗi.”
“Loảng xoảng.”
Một tiếng động vang lên từ phía bên phải, là tiếng điện thoại rơi xuống mặt bàn. Kèm theo sau đó là một ánh mắt khó tin, pha chút lạnh lùng. Cô không quay đầu lại nhìn.
“Hôn lễ sao?”
Cung Mạt Lị và Cố Tân Bình đồng thời ngạc nhiên nhìn sang: “Chưa nghe tin cô kết hôn bao giờ, là chuyện khi nào vậy?”
Lâm Ấu Tân vốn không muốn kể chuyện riêng tư cho người ngoài, nhưng lúc này thì không thể không nói.
“Tôi đã đăng ký kết hôn vào tháng 12 rồi, dự định sẽ tổ chức đám cưới vào mùa hè này, bởi thế nên thời gian sắp tới thật sự không phù hợp. Đạo diễn Cung, làm phiền bà tìm người khác giúp tôi nhé.”
Xem ra là thật rồi.
Cung Mạt Lị lập tức nhìn sang Lương Tiêu Thụ, ánh mắt tiếc nuối hiện rõ, như thể đang nói rằng: Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Lâm Ấu Tân đã nói vậy, Cung Mạt Lị cũng không thể bắt cô phải hoãn đám cưới, chủ đề câu chuyện dần chuyển sang chuyện khác.
Sau khi cuộc họp dài kết thúc, Lâm Ấu Tân đưa bộ nước hoa đã chuẩn bị cho Cung Mạt Lị, coi như lời cảm ơn vì ông đã nhiều lần tin tưởng, trân trọng cô.
Cung Mạt Lị cười, thở dài, vỗ vai cô: “Nếu đổi ý thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Bỏ qua mọi thứ khác, tôi thật sự rất coi trọng cô đấy.”
“Vâng, tôi cảm ơn bà.”
Tiễn đoàn người của Cung Mạt Lị đi, Lâm Ấu Tân quay đầu lại thì thấy người đang đứng dựa vào tường, nhìn cô với vẻ mặt đầy uất ức.
Cô bình thản đi ngang qua anh ta, vào phòng tập lấy túi xách và định đi ra cửa sau. Nhưng cô đã bị Lương Tiêu Thụ, người đã chờ sẵn ở đó, nắm lấy cổ tay.
Phải nói là anh ta quá hiểu cô, đoán chính xác mồn một, biết chắc cô sẽ không đi cửa trước.
“Buông ra, có chuyện gì thì nói đi.” Cô cau mày, cố giằng tay ra.
Lương Tiêu Thụ không buông, vẫn bướng bỉnh nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Câu nói vừa nãy là sao?”
“Đúng như ý nghĩa của từ ngữ thôi, anh buông tôi ra trước đi.”
Cô cố vặn tay, nhưng thấy anh ta quá khỏe, đành phải nói rõ hơn: “Lương Tiêu Thụ, anh biết rõ tôi không phải kiểu người tùy tiện kết hôn, càng không nói dối chỉ để từ chối công việc. Tôi nói đã kết hôn, nghĩa là tôi thật sự đã kết hôn, không phải đùa.”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Lương Tiêu Thụ vụt tắt. Bàn tay anh ta từ từ buông lỏng, buông thõng xuống, cả người chỉ còn lại sự bàng hoàng và bối rối.
Trước đó Lam Yên và Thi Trần nói có người đàn ông đến quán bar đón cô, anh ta nghĩ rằng cô chỉ tùy tiện tìm một người bạn trai để chọc tức anh ta, chưa bao giờ nghĩ cô lại kết hôn.
Bởi vì cô từng nói, cô chỉ yêu mỗi anh ta, với lại trước đó cô cũng đã từ chối rất nhiều đối tượng xem mắt.
Bây giờ cô kết hôn rồi, vậy còn anh ta? Anh ta sẽ kết hôn với ai đây chứ?
“Lâm Ấu Tân, nhưng em từng nói em chỉ gả cho anh, anh vẫn luôn ghi nhớ điều đó mà. Chẳng lẽ tình cảm hai đứa mình trong tám năm qua, em đã quên sạch hết rồi sao?” Lương Tiêu Thụ hít mấy hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
Kể từ khi chia tay, Lâm Ấu Tân đã cắt đứt mọi liên lạc với anh ta, không rõ tình hình hiện tại của anh ta ra sao. Lúc này nhìn anh ta dưới ánh đèn hiên cửa sau, cô có thể nói rằng câu nói “sự nổi tiếng nuôi dưỡng con người” quả không sai. Chiều cao một mét chín, lông mày sắc bén, ánh mắt sáng ngời, cả bộ đồ nhìn cũng không hề rẻ. Anh ta thật sự rất giống một ngôi sao lớn, có được thành công như vậy chỉ trong một năm thật không dễ dàng.
Chỉ là nhìn đôi mắt đỏ hoe lúc này của anh ta, cùng dáng vẻ thất thần như thể bị rút hết gân cốt, Lâm Ấu Tân không khỏi thấy cổ họng khô khốc, lòng cũng dâng lên một nỗi chua xót.
Thì ra khi nhắc lại những lời thề chân thành ngày xưa, ít nhiều vẫn sẽ đau lòng.
“A Thụ, chuyện quá khứ tôi…..”
Đúng lúc đó, một cuộc gọi thoại qua WeChat đột nhiên vang lên, ngắt lời Lâm Ấu Tân. Cô dừng lại, lục tìm điện thoại trong túi.
Là Chu Bẩm Sơn.
Cô hít một hơi thật sâu, tạm thời cúp máy, nhắn lại cho anh một tin nhắn rồi bỏ điện thoại lại vào túi.
Thật ra, cô đã sớm biết sẽ có ngày này.
Đầu tiên là Lam Yên liên tục đến tìm cô, sau đó ở Hải Thành, anh ta không ngừng gửi yêu cầu kết bạn. Cô đoán rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đến gặp cô, dù là để hỏi về bạn trai hay đối tượng kết hôn. Với tính cách của Lương Tiêu Thụ, anh ta chắc chắn sẽ đeo bám đến cùng, và cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều đó.
“Lương Tiêu Thụ, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Chia tay? Em thật sự nghĩ chúng ta đã chia tay sao?”
Đôi mày kiêu ngạo của Lương Tiêu Thụ cau lại: “Lúc đó anh thậm chí không có tiền để thuê một bảo mẫu cao cấp chăm sóc em. Viên Viên à, ngoài việc ký hợp đồng với công ty để kiếm tiền, anh còn có cách nào khác nữa đâu? Lẽ nào anh phải quỳ xuống để yêu em, cả đời bị ông nội và dì cả của em khinh thường sao? Anh thừa nhận, lúc chia tay anh nói lời hơi gay gắt, nhưng em không nghe ra đó là lời nói trong lúc nóng giận à?”
“Tôi cần nghe ra điều gì?”
Lâm Ấu Tân không nén được tiếng cười, khoanh tay lùi lại một bước, cố chịu đựng những cảm xúc đau khổ.
“Dù là lời nói giận dỗi hay lời thật lòng, khoảnh khắc đó anh muốn vứt bỏ tôi là sự thật. Và anh làm vậy không phải để chăm sóc tôi, mà là để bảo vệ lòng tự trọng của anh.”
Những tổn thương mà anh ta gây ra cho cô chưa bao giờ là giả dối.
Anh ta nói hết yêu rồi, nói chán rồi, nói chịu đựng đủ rồi.
Những lời này như những con dao găm vào tim cô, khiến cô đau đến mức khóc suốt đêm. Có một khoảng thời gian dài, đôi mắt cô luôn sưng húp vì khóc.
Cô đến giờ vẫn nhớ mấy tháng Lương Tiêu Thụ không chịu nổi áp lực từ việc bị nhà họ Lâm thúc ép kết hôn và áp lực từ lòng tự trọng của chính mình, anh ta đã lạnh nhạt với cô như thế nào.
Cô đi lưu diễn cùng đoàn kịch khắp cả nước, còn Lương Tiêu Thụ ở Thượng Hải tham gia các bữa tiệc để gây dựng mối quan hệ. Nửa giờ video call cố định mỗi tối, luôn chỉ có cô nói, cô dỗ dành cho anh ta vui, còn anh ta thì luôn im lặng, cùng lắm là thờ ơ trả lời một câu: “Ừ, anh mệt rồi. Anh ngủ trước đây.”
Lúc đó cô bám víu lấy anh ta như một chú chó nhỏ, thông cảm cho áp lực và khó khăn của anh, đến mức sau cùng không dám tùy tiện gọi điện làm phiền anh, chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng đang lung lay của anh. Thế nhưng dù là vậy, cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề gì.
“Anh còn yêu em không?”
“Không yêu nhiều lắm.”
Đây là nguyên văn lời anh ta nói vào ngày chia tay, khi đang ngồi trên ghế sofa.
Lương Tiêu Thụ cay đắng trong lòng, nhất thời không nói nên lời.
Đúng, anh ta không ra gì, nói nhiều cũng vô ích. Chính anh ta đã làm tổn thương cô, nhưng ý định ban đầu của anh ta là muốn dựa vào chính mình để cho cô một cuộc sống đầy đủ, không phải sống khổ.
“Anh sai rồi, nhưng Lâm Ấu Tân, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Mắt Lương Tiêu Thụ đỏ hoe, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cô, không cam lòng hỏi: “Với lại, em kết hôn là vì tình yêu hay vì phù hợp? Em thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Những tổn thương anh gây ra cho em, anh có thể dùng cả đời để bù đắp, nhưng em có thật sự yêu người đàn ông chỉ mới quen hai tháng đó không? Em muốn vì anh ta mà từ bỏ anh ư? Chúng ta đã có tám năm đó em à!”
Đúng vậy, tám năm.
Năm năm ở nước ngoài, ba năm gắn bó bên nhau, cả tuổi thanh xuân của cô hầu như đều dành cho anh ta.
Nhưng cô đã khó mà còn xúc động trước con số tám năm này nữa.
Khi ở bên Lương Tiêu Thụ, cô đã dốc hết sức mình, vì vậy bây giờ không hối hận, không tiếc nuối, thậm chí trong lòng còn rất bình tĩnh.
“Chuyện cũ đã qua rồi, anh không cần sự tha thứ của tôi làm gì. Mà ngay cả tôi cũng không cần phải giải thích lý do tôi kết hôn với anh.”
“Lương Tiêu Thụ, bây giờ tôi đang sống rất tốt. Vậy nên chúng ta hãy cứ dừng lại ở đây thôi.”
“Sống tốt là đủ sao? Lâm Ấu Tân, em trả lời anh đi, em có yêu anh ta không? Hả? Em nói đi! Trước đây em yêu anh, em nói ra được, bây giờ em yêu anh ta, em lại không nói được sao! Em như thế này, bảo anh làm sao mà dừng lại được!”
Lương Tiêu Thụ hét lên.
Yêu.
Cái từ này quá mơ hồ.
Dù có là một đời một kiếp, thì cũng chỉ là cảm nhận về cái đẹp.
Huống chi, sau khi trải qua chuyện với anh ta, cô đã khó mà nhắc đến từ “yêu” được nữa.
Lâm Ấu Tân có chút phiền lòng, cô không thích xung đột, cũng không thích bị tra hỏi, đặc biệt là với Lương Tiêu Thụ lúc này. Dù cô có cố gắng kiềm chế cảm xúc đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận sự phẫn nộ với những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho mình.
Anh ta có tư cách gì để chất vấn cô?
Trên đời này, anh ta là người không có tư cách chất vấn cô nhất!
“Lương Tiêu Thụ, anh đừng có điên nữa!”
Lâm Ấu Tân cũng nổi nóng, cô cố gắng giằng tay ra, nhưng anh ta nắm quá chặt. Trong lúc giằng co, tầm nhìn của cô chợt nghiêng đi. Khi cô nhìn thấy chiếc xe đang bật đèn báo hiệu, động tác của cô lập tức khựng lại, đồng tử co rún.
Chu Bẩm Sơn đã đến từ lúc nào, anh đang đứng lặng lẽ ở bãi đỗ xe phía sau studio, đối diện với hai người.
Anh khoác chiếc áo măng tô đen dài, áo sơ mi trắng, giống như một con báo đang rình mồi trong màn đêm, như thể giây tiếp theo có thể lao tới cắn nát cổ họng kẻ thù.
“Lâm Ấu Tân, anh sẽ không từ bỏ, em không yêu anh ta, nếu không em đã nói ra rồi. Đã như vậy thì em lấy tư cách gì bảo anh từ bỏ…”
Cô không còn nghe rõ Lương Tiêu Thụ đang nói gì nữa, đầu óc cô trống rỗng, trái tim đập thình thịch. Ánh mắt cô dõi theo từng bước chân của Chu Bẩm Sơn.
Nói dối chồng không về nhà ăn cơm, kết quả lại ở đây gặp bạn trai cũ, đây là tai họa ngập trời gì thế này!
Giây tiếp theo, một mùi hương quen thuộc ập đến, cô cảm thấy eo mình bị một vòng tay siết chặt.
Vẻ mặt Chu Bẩm Sơn nghiêm nghị và lạnh nhạt, tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng có thể thấy đôi mắt anh đã lạnh đến cực điểm, giọng nói trầm xuống:
“Anh Lương, phiền anh buông tay vợ tôi ra. Nếu không, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát vì tội quấy rối.”