Edit: Mỳ
Khi hai người kết thúc cũng đã là tám giờ tối.
Khoảng thời gian chờ mua đồ dùng kế hoạch hóa có tốn chút thì giờ, nhưng từ lúc đặt hàng đến khi nhận được chỉ mất nửa tiếng, cũng không quá tệ.
Cơn mưa rào vừa dứt, Lâm Ấu Tân vẫn còn đẫm mồ hôi, nằm úp sấp trên giường. Ngón tay cô hơi không còn chút sức lực nào, nghịch chiếc vòng vỏ sò vừa được anh tháo ra khỏi tay mình.
Món đồ này khá cứng, ban nãy khi anh vòng tay ôm từ phía sau, nó cứa vào da thịt cô. Chu Bẩm Sơn bèn gỡ xuống, tạm đặt ở đầu gối.
“Đi tắm đi em.” Chu Bẩm Sơn cầm một chiếc khăn bông ấm, sạch sẽ đi tới, lần nữa lau nhẹ tấm lưng trần lộ ra dưới lớp dây áo mỏng, dù đã được anh lau chùi sạch sẽ chẳng còn vương chút dấu vết nào.
Lâm Ấu Tân nằm đó, quay đầu nhìn anh, cười như không cười: “Chủ nhiệm Chu xong rồi à?”
Lúc cuối cùng, anh vẫn tháo đồ ra và thành thật với cô. Tính xấu của đàn ông, dù chỉ là ngứa ngáy ngoài da, cũng có cái thú vị của nó.
Trong căn phòng ngủ độc thân tràn ngập sự mờ ám, sự hiện diện và những lời trêu chọc của cô chẳng khác nào que diêm ném vào đống củi khô. Chu Bẩm Sơn cầm chiếc khăn trong tay, cảnh cáo liếc nhìn cô: “Đừng nghịch nữa.”
“Tại sao?”
“Em cứ thích đấy thì sao?”
Lâm Ấu Tân cười, xoay người lại, đưa chân đặt lên người anh, khẽ chà nhẹ lên đó: “Không phải anh rất giỏi nhịn sao? Nhịn thêm chút nữa đi.”
Chu Bẩm Sơn khẽ rên một tiếng, trong đôi mắt sâu thẳm nhanh chóng nổi lên cuồng phong bão táp.
Anh nhận ra cô luôn thích thử thách giới hạn của mình. Vừa nãy anh bảo cô đừng nghịch cũng không nghe, ép anh phải dừng lại để mua đồ bảo hộ, quả thật là không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
“Nếu ngày mai không muốn ra ngoài thì cứ nói thẳng. Chỗ Từ Trừng Ninh khỏi đến nữa đúng không?”
Một luồng khí bực bội dâng lên trong lòng Chu Bẩm Sơn. Anh nắm lấy cổ chân cô, nâng cao lên, người cũng đè xuống, ánh mắt tối sầm lại.
Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào anh, thấy vẻ mặt anh quả thật nghiêm túc thì có chút chột dạ. Bụng cô cũng truyền đến cảm giác đau âm ỉ quen thuộc, cô lập tức yếu thế rụt cổ: “…Đi thì đi, em không nghịch nữa là được chứ gì.”
Chu Bẩm Sơn lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi tắm.
Vật lộn hơn một tiếng đồng hồ, cả hai đều lười về lại căn hộ Nam Sùng. Họ mua đồ dùng cá nhân trên online và định ở lại đây một đêm.
Trong bữa ăn, Chu Bẩm Sơn một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc không có kỳ nào là kỳ an toàn cho cô: “Nếu chẳng may dính thì người khổ là em.”
Lâm Ấu Tân nghe đến phát nhàm tai, cô qua loa đáp: “Em biết rồi mà, anh ồn ào quá.”
Không biết cô có thật sự hiểu hay không. Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn cô vài giây, cuối cùng im lặng cầm điện thoại lên, tìm kiếm các chú ý trước khi phẫu thuật.
Ăn uống xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, Lâm Ấu Tân lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của anh mặc làm đồ ngủ. Tà áo rộng chỉ đủ che đến bắp đùi, phần da thịt trắng hồng còn lại lộ ra. Cô rất hài lòng đi vào phòng ngủ để tiếp tục quyến rũ ai đó.
Chu Bẩm Sơn đang thay ga giường, vừa thay xong thì thấy cô trong bộ dạng đó, anh khẽ ho một tiếng: “Có quần đùi thể thao, em mặc không?”
Lâm Ấu Tân nghẹn lời, tức giận nhào đến cắn anh: “Mặc gì mà mặc, chẳng lẽ thế này không đẹp sao? Chu Bẩm Sơn, anh đúng là đồ ngốc!”
Cô vừa tắm xong thì đến kì, hối hận không thôi. Thật sự rất bực mình với những nguyên tắc cứng nhắc của ai đó, chẳng lẽ anh ta là một điều luật biết đi sao!
Chu Bẩm Sơn bị cắn rít lên một tiếng, không biết mình lại làm gì sai: “Em tính làm cún conđấy à?”
“Anh mới là chó á!”
“Không phải anh là heo sao?”
Lâm Ấu Tân bật cười, ngẩng mặt lên nhìn vết răng còn in hằn trên xương quai xanh của anh, rồi lại vùi vào: “Anh phiền dữ luôn…”
“Em thật sự thấy phiền thật hay chỉ giả vờ thôi?”
“… Em giả vờ đấy.”
Chu Bẩm Sơn cười, kéo chăn lên đắp cho cô: “Ngủ đi, công chúa của anh.”
Vì đang trong kỳ kinh nguyệt, Lâm Ấu Tân ngủ một mạch đến hơn mười giờ. Hai người sửa soạn qua loa rồi lái xe đến nhà Từ Trừng Ninh.
Nhà của Từ Trừng Ninh nằm trong khu biệt thự gần nhà hát, nơi đây được người dân Tây Thành gọi là số 1 đường Hải Đường, một nơi nổi tiếng dành cho hội con nhà giàu và các nghệ sĩ.
Khi Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn đến, hầu hết mọi người trong đoàn kịch đều đã có mặt. Người ra mở cửa là Tiểu Mãn với mái tóc hồng đặc trưng, khuyên môi và khuyên mũi đầy đủ. Cô nàng tươi cười rạng rỡ “Hi~” với hai người.
“Chào buổi trưa.” Lâm Ấu Tân đưa chai rượu vang trắng đã chuẩn bị từ trước.
“Chà, cũng cầu kỳ ghê nhỉ? Còn có cả quà nữa cơ à?”
Từ Trừng Ninh nghe thấy tiếng động, đi ra. Cô gật đầu đơn giản với Chu Bẩm Sơn: “Cậu mang rượu cho tôi à? Trước giờ có thấy cậu khách sáo như thế đâu.”
“Không phải tôi, anh ấy mang đấy.” Lâm Ấu Tân chỉ tay về phía sau lưng mình.
Sáng nay trước khi đi, Chu Bẩm Sơn có hỏi cô có muốn mang quà đến không. Cô nói cô và Tiểu Ninh chơi với nhau bao năm, chẳng cần phải khách sáo mấy cái thứ này. Nhưng Chu Bẩm Sơn cảm thấy không hợp lý lắm.
“Anh và bạn em không thân, không tiện đi tay không. Cứ mang một chút cho phải phép đi em.”
Thế là cô phát hiện một góc ẩn trong nhà Chu Bẩm Sơn là hẳn một tủ rượu màu đen, không có ánh sáng xuyên vào. Anh đi vào rồi đắn đo trong mười phút, cuối cùng cũng lấy ra một chai rượu vang trắng.
“Anh thường xuyên uống rượu sao?” Lâm Ấu Tân có chút bất ngờ.
Nhà anh mà cũng có tủ rượu à? Ngay cả ở căn hộ Nam Sùng của cô còn không có.
Chu Bẩm Sơn chỉ dừng lại một giây, bình tĩnh đáp: “Không thường xuyên, thỉnh thoảng thôi.”
Lâm Ấu Tân nhìn anh với vẻ bán tín bán nghi rồi quay đi.
“Rượu vang trắng hợp với cua, vị thanh, lại trung hòa được vị tanh của thịt cua.”
Chu Bẩm Sơn chỉ vào chai rượu và nói với Từ Trừng Ninh: “Nhưng nếu có bạn bè lái xe đến thì nên thay bằng đồ uống khác thì tốt hơn.”
Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn nghe xong thì thầm tặc lưỡi. Quả là một người đàn ông chu đáo và tinh tế, thật sự rất đáng để ghi điểm.
“Cảm ơn nhé. Hai người cứ tự nhiên ngồi đi. Đợi Lam Yên và Thi Trần đến là chúng ta ăn cơm.”
Nghe thấy tên Lam Yên và Thi Trần, Lâm Ấu Tân khẽ cau mày. Nhưng vì là tiệc của Từ Trừng Ninh, cô không có quyền nói gì.
Tại chiếc bàn gỗ nguyên khối, Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn chọn một chỗ không quá gần cũng không quá xa. Tiểu Mãn ngồi xéo đối diện. Một lúc sau, cô nàng nhìn về phía họ với ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi, mặt mày trông như đang bị táo bón.
Lâm Ấu Tân bật cười: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
“Chị nói rồi đấy nhé!”
Tiểu Mãn lập tức giơ tay đầy vẻ tò mò: “Em muốn hỏi hai người quen nhau thế nào, kết hôn khi nào, với cả anh rể làm nghề gì ạ?”
Màn hỏi hộ khẩu trắng trợn của Tiểu Mãn khiến mọi người xung quanh đang nô đùa, cười nói đều hạ giọng xuống. Ngay cả Cố Tân Bình cũng tạm dừng gõ điện thoại, ngấm ngầm ngước nhìn sang.
Lâm Ấu Tân nói ngắn gọn: “Xem mắt, hai tháng trước, bác sĩ.”
Nói quen nhau qua xem mắt thì hơi sai lệch. Thực ra họ từng gặp nhau từ trước, là bạn bè gia đình. Nhưng Lâm Ấu Tân lười giải thích chi tiết, đằng nào cũng là người ngoài.
Tiểu Mãn “Àaaa” một tiếng, rồi bỗng nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh “chị Lâm” với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Mới có hơn hai tháng thôi mà đã cưới được chị Lâm rồi ư? Anh rể này cũng đỉnh thật!
Những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt liên tục liếc về phía họ. Họ chỉ thấy người đàn ông này tuy đẹp trai nhưng lại quá lạnh lùng. Không ngờ chị Lâm lại thích mẫu người như thế này.
Chu Bẩm Sơn thu hết ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh. Anh cũng hiểu sự ngạc nhiên của họ về hai người. Đúng thật, nếu theo quy trình bình thường, anh sẽ không thể nào gặp được Lâm Ấu Tân.
Mọi người vẫn chưa đến đủ. Với tư cách chủ nhà, Từ Trừng Ninh mang ra một vài bộ trò chơi. Có người chơi Bridge, có người chơi UNO. Bàn được chia thành hai nhóm. Lâm Ấu Tân hỏi anh muốn chơi gì.
“Anh chẳng giỏi trò nào cả. Mọi người cứ chơi đi, anh đi nghe điện thoại.”
Chu Bẩm Sơn lắc điện thoại, màn hình hiện cuộc gọi đến.
“OK.” Lâm Ấu Tân quay người, nhập hội chơi UNO.
Hôm nay là buổi tiệc của những người quen thân nên càng chơi càng nói chuyện rôm rả:
“Này, Lam Yên với Thi Trần đi đâu rồi nhỉ, sao hôm nay đến muộn thế?”
“Không biết nữa, nhưng nghe nói anh Lương giúp họ kiếm được vai phụ trong một bộ phim chiếu mạng ấy. Gần đây còn đi gặp cả nhà sản xuất, không biết có phải hôm nay…”
“Suỵt!” Đột nhiên có người ngắt lời: “Mày điên à? Ở đây mà nhắc đến anh Lương làm gì!”
Nhóm chơi Bridge bên cạnh nói chuyện khá lớn. Cố Tân Bình liếc nhìn Lâm Ấu Tân, thấy vẻ mặt cô không thay đổi, ông mới thầm lặng đánh bài.
Sau khoảng bốn, năm ván, Lam Yên cuối cùng cũng gọi điện, nói đã sắp đến cổng. Từ Trừng Ninh lập tức bảo Tiểu Mãn ra mở cửa, còn cô thì dặn các cô giúp việc dọn đồ ăn lên.
“Cuối cùng cũng được ăn rồi.” Lâm Ấu Tân bỏ bài xuống, tùy tiện nhìn Chu Bẩm Sơn đang ngồi trở lại: “Điện thoại của ai đấy?”
“Tĩnh Thủy.” Chu Bẩm Sơn không nói nhiều, xoa đầu cô: “Cua tính hàn, hôm nay em là ngày thứ hai của chu kỳ, ăn ít thôi.”
“Vậy em đói thì sao?”
“Ăn đồ ăn kèm.”
Lâm Ấu Tân trợn mắt nhìn anh, bĩu môi không vui.
Chu Bẩm Sơn cười, dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu mũi cô: “Có làm nũng cũng vô ích. Anh bóc được bao nhiêu thì em ăn bấy nhiêu thôi.”
“Ôi, mẹ ơi!”
Từ Trừng Ninh đang bê món ăn lên bỗng chửi thề một tiếng.
Lâm Ấu Tân ngơ ngác ngẩng đầu, cứ nghĩ là cô và anh thể hiện tình cảm khiến Từ Trừng Ninh buồn nôn, nhưng lại thấy Từ Trừng Ninh đang nhìn về phía cửa.
Lâm Ấu Tân khó hiểu nhìn theo, trong một khoảnh khắc, cô sững lại.
Đối diện, Lam Yên, Thi Trần và cả Lương Tiêu Thụ phía sau cũng có chút bất ngờ.
Cả ba người cứng đờ tại chỗ.
Tiểu Mãn lúng túng nhăn nhó: “Chị Ninh, làm thế nào bây giờ?”
Ngay giây phút mở cửa nhìn thấy Lương Tiêu Thụ, cô nàng đã đứng hình.
Từ Trừng Ninh mặt mày cau có nhìn Lam Yên và Thi Trần, nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao thì làm!”
Chết tiệt, tính gây chuyện ngay trong tiệc của cô à?
Cô ấy đã nói Lâm Ấu Tân cũng đến hôm nay rồi mà? Sao lại dẫn Lương Tiêu Thụ đến chứ!
Tuy nhiên, dù sao cũng quen nhau nhiều năm, chẳng có lý gì mà đuổi khách cả. Từ Trừng Ninh đành cứng mặt chỉ chỗ cho ba người ngồi: “Đến rồi thì cứ ngồi đi.”
Lúc này, ba người kia mới bước vào.
Rất nhiều người trong đoàn kịch thân thiết với Lương Tiêu Thụ, cứ “anh Lương” mà gọi, không khí ngay lập tức trở nên sôi nổi.
Lâm Ấu Tân lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của Chu Bẩm Sơn, vẫn rất bình thường, rất bình tĩnh.
Lam Yên và Thi Trần ngồi ở phía bên trái, để lại một chỗ khá chính giữa cho Lương Tiêu Thụ. Trùng hợp thay, nó lại ở ngay đối diện Chu Bẩm Sơn.
Lâm Ấu Tân bị hành động này làm cho tức đến bật cười.
Cô không phải không muốn nể mặt Từ Trừng Ninh, nhưng bây giờ cô thật sự không thể ngồi yên được nữa. Cô huých tay người bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta hôm khác lại đến ăn.”
Rõ ràng nhóm người này muốn xem kịch hay.
Tuy nhiên, Chu Bẩm Sơn lại ra vẻ không hiểu gì, cười nói: “Đêm qua em còn lẩm bẩm muốn ăn cua mà, ăn xong rồi hẵng đi.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Những người xung quanh thấy vậy cũng thi nhau khuyên nhủ: “Đúng đó, đến rồi thì ăn đi hẵng về.”
Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh nhìn nhau, đành an tâm ngồi xuống.
Không khí trở nên gượng gạo chưa từng thấy. Cô cảm thấy không khí như đông đặc lại từng khối một, bởi vì có một ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Chị Ninh, đây là cua nhà bà ngoại chị à? Nghe nói cua ở Huy Nam nổi tiếng cả nước mà.”
“Cũng không đến mức đó, chỉ để ăn cho biết thôi.”
Tâm trạng Từ Trừng Ninh không tốt, cũng chẳng có hứng giới thiệu gì. Cô chỉ dặn các cô giúp việc dọn đồ ăn lên, tiện thể bật nhạc để làm dịu không khí.
Lam Yên lấy một con cua ra bóc, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía đối diện. Một lúc sau, cô ta bắt chuyện: “Ấu Tân, chồng em làm nghề gì? Quen nhau qua xem mắt à?”
Lâm Ấu Tân không muốn trả lời, cô chỉ gắp đồ ăn kèm, không nói gì.
Tiểu Mãn thấy vậy liền lên tiếng hòa giải: “Là bác sĩ.”
“Ồ, bác sĩ gì? Làm ở đâu? Cũng là người Tây Thành à?”
Vẻ mặt Lam Yên có chút kỳ lạ. Bác sĩ cũng đâu phải người có tiền gì. Chỉ là một bác sĩ quèn thôi mà, sao có thể so sánh với Lương Tiêu Thụ, một ngôi sao lớn được.
Câu hỏi này Tiểu Mãn không trả lời được, vì lúc nãy Lâm Ấu Tân không nói chi tiết như vậy.
Thế là Lâm Ấu Tân bỗng nhiên ném con cua đang cầm trên tay xuống, nhìn đối diện với nụ cười nửa vời: “Anh ấy là bác sĩ phẫu thuật đầu và cổ, làm việc tại Bệnh viện số một thành phố, là người Tây Thành. Cô còn muốn hỏi gì nữa?”
Lam Yên im lặng một lúc, mỉm cười: “Quen nhau qua xem mắt à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
“Mới hai tháng mà đã vội vã kết hôn rồi sao?”
“Thế phải bao lâu?” Lâm Ấu Tân lướt mắt qua Lam Yên và Thi Trần một vòng: “À, đúng rồi, hai người thì thích kéo dài chiến tuyến.”
Vẻ mặt Lam Yên lập tức cứng lại.
Cô ta và Thi Trần đã hẹn hò nhiều năm rồi, nói không ngoa thì cũng từ khi còn học cấp ba. Đến giờ Thi Trần vẫn chưa có ý định cầu hôn.
Mặc dù nếu được cầu hôn cô ta cũng chưa chắc đã đồng ý, nhưng không được cầu hôn thì cũng mất mặt lắm.
Lâm Ấu Tân thấy cô ta không nói gì nữa, mới lười biếng thu ánh mắt về. Vừa cúi đầu xuống, trong đĩa của cô đã có một con cua được bóc sẵn.
Cô nhìn Chu Bẩm Sơn, anh cúi đầu: “Cãi nhau mệt rồi chứ gì, ăn một chút để bổ sung năng lượng.”
Cái người này…..
Cô không nhịn được mà bật cười. Đang định gắp chút đồ ăn kèm thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lương Tiêu Thụ.
Ánh mắt ấy đầy vẻ khó hiểu, không cam tâm, bị tổn thương và cả thất vọng nữa.
Chắc anh ta vừa từ một bữa tiệc nào đó về, mặc một bộ vest khá thoải mái, trên người thoang thoảng mùi rượu.
Cô ngồi đối diện mà vẫn ngửi thấy.
Lâm Ấu Tân chỉ nhìn một cái rồi vội vàng quay mặt đi, trông có vẻ hơi không nỡ.
Và ánh mắt đó lại đúng lúc bị Chu Bẩm Sơn ở bên cạnh nhìn thấy, anh khẽ nheo mắt lại một cách khó nhận ra.
“Ôi, chồng của chị Lâm là tiến sĩ của Học viện Y khoa Bắc Kinh, phó khoa Ngoại Tổng hợp của Bệnh viện Tổng hợp Bắc Kinh, phó khoa Phẫu thuật Đầu và Cổ của Bệnh viện số một thành phố Tây Thành, nhân tài sáng tạo của thành phố Bắc Kinh…”
Không biết ai tò mò lên trang web của Bệnh viện số một thành phố để tra thông tin cá nhân của Chu Bẩm Sơn. Một bức ảnh thẻ có màu xanh trắng, lạnh lùng và nghiêm túc, bên dưới là sơ yếu lý lịch và các chức danh.
Con người ta bẩm sinh đã có sự ngưỡng mộ đối với quyền lực. Lúc nãy nói bác sĩ thì không cảm thấy gì, nhưng giờ nói “phó khoa”, lại còn là phó khoa ở cái tuổi trẻ như vậy, lập tức khiến mọi người ồ lên kinh ngạc.
Đây là một tài năng trẻ thực thụ.
Tiểu Mãn hào hứng: “Giáo sư Chu, có tiện cho em hỏi một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Lâm Ấu Tân cau mày: “Tiểu Mãn…”
“Không sao.” Chu Bẩm Sơn vỗ tay cô, nhìn Tiểu Mãn: “Tôi còn ít kinh nghiệm, không kiếm được nhiều. Lương một năm chỉ đủ mua cho Ấu Tân một chiếc Hermès thôi.”
À, vậy thì đúng là không nhiều thật.
Lam Yên và Thi Trần nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Tiểu Mãn không ngờ lại có một đơn vị đo lường như vậy, cười gượng gạo: “Túi của chị Lâm thì đúng là nhiều tiền thật, haha.”
“Vậy anh có mua được biệt thự lớn cho cô Lâm không? Tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô ấy thì không thể ở nhà bình dân được đâu.” Thi Trần cười mỉa mai.
Chu Bẩm Sơn bình tĩnh nhìn sang: “Tôi chỉ có một căn hộ nhỏ thôi. Giờ thì đã chuyển đến ở với Ấu Tân rồi. Cô ấy chưa từng ở nhà bình dân, không phiền anh phải bận tâm.”
“Hả, ở nhà của phụ nữ à!” Thi Trần nhìn xung quanh, cười giễu cợt: “Vậy cậu cũng phải thuê mấy bảo mẫu cao cấp chứ, cái căn hộ lớn ở Nam Sùng đó, chẳng lẽ lại để Lâm Ấu Tân làm việc nhà? Không lẽ đến cả tiền này cũng không có?”
Chu Bẩm Sơn vẫn điềm tĩnh mỉm cười: “Tôi nấu ăn. Đồ gia dụng thông minh đảm nhận một phần, phần còn lại thỉnh thoảng Ấu Tân sẽ giúp, tạm thời không cần bảo mẫu. Hơn nữa chúng tôi thích tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người, không thích có người ngoài.”
Lâm Ấu Tân sẽ giúp việc nhà á?
Mọi người kinh ngạc.
Những người trên bàn ăn đều biết cô Lâm là một tiểu thư chân tay không động. Người như cô ấy mà cũng biết làm việc nhà sao?
Đến cả bản thân Lâm Ấu Tân cũng ngớ người, khẽ hỏi anh: “Em giúp việc nhà khi nào vậy anh?”
“Mỗi lần em đều giúp anh thay vỏ gối, em quên rồi sao?”
“……”
Là những chiếc vỏ gối dùng để kê lưng nhưng lại bị ướt ấy hả?
Cái này cũng tính là “giúp” sao?
Lâm Ấu Tân trách móc liếc nhìn anh.
Sao mà anh chẳng đứng đắn gì cả!
Chu Bẩm Sơn chỉ cười.
Thi Trần thật sự không ngờ người đàn ông này lại thừa nhận một cách thẳng thừng như vậy.
Chà chà, bây giờ lại có mốt ăn bám một cách trắng trợn như thế này à? Cái gì mà khoảng thời gian hai người nữa chứ, đúng là độc đáo thật.
Người này cứng đầu quá, Thi Trần lười tiếp tục gây khó dễ, cúi đầu ăn cua, bàn ăn nhất thời trở nên yên tĩnh.
Chỉ có Lương Tiêu Thụ là vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện với ánh mắt u ám.
Còn Chu Bẩm Sơn dường như đã lường trước, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đó, nở nụ cười.
Bữa tiệc cua kết thúc trong sự lo lắng, mọi người người đi người tản.
Chu Bẩm Sơn vào phòng vệ sinh khách để rửa tay, khi ra ngoài, anh thấy người đã đợi sẵn ở hành lang.
“Anh Lương có gì chỉ giáo à?”
Lương Tiêu Thụ ngậm một điếu thuốc, dựa vào tường một cách lười biếng, pha chút chán chường. Đôi mắt dài hẹp nhìn sang: “Những gì Thi Trần hỏi, anh cố ý nói cho tôi nghe đúng không?”
Đã là quen qua xem mắt thì không thể không có chút gia thế nào. Nếu không, chắc chắn không thể qua được ải của Lâm Giới Bình.
Không ai hiểu rõ sự thực dụng của nhà họ Lâm hơn anh ta.
Chu Bẩm Sơn bình tĩnh vẩy nước trên tay, mỉm cười: “Tôi chỉ nói sự thật. Anh Lương muốn diễn giải thế nào là việc của anh.”
“Vậy sao?”
Lương Tiêu Thụ hừ lạnh một tiếng, nhìn anh.
“Lâm Ấu Tân đã kể cho anh nghe lý do chúng tôi chia tay rồi phải không? Anh nói những điều đó chẳng qua là muốn châm chọc tôi, rằng dù tôi không có gì, cô ấy cũng sẽ ở bên tôi, giống như hai người bây giờ. Cô ấy sẽ không bao giờ chê bai một người đàn ông không có tiền bằng cô ấy. Anh có phải ý đó không?”
“Tôi ư?” Chu Bẩm Sơn khẽ nhướng mày: “Anh nói là phải thì cứ cho là phải đi. Nhưng tôi và Ấu Tân rất ít khi nhắc về anh, dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi. Ngược lại, anh Lương đây, nói năng làm việc tốt nhất nên cẩn thận một chút. Bây giờ tôi là chồng của Ấu Tân, được pháp luật bảo vệ. Còn anh, rất khó khăn mới trở thành một ngôi sao lớn, đừng tự hủy hoại tương lai của mình.”
Chu Bẩm Sơn nói xong, ánh mắt bình thản nhìn anh ta, cười nhẹ một cách hờ hững: “Cảm giác từ nghèo khó trở nên giàu có đột ngột, chắc là rất tuyệt nhỉ?”
Câu nói “đột ngột từ nghèo khó trở nên giàu có” không biết đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của Lương Tiêu Thụ, anh ta giận dữ ném điếu thuốc, xông đến nắm lấy cổ áo anh: “Mẹ kiếp, anh thì biết cái gì! Anh chỉ là một thằng công tử nhà giàu thì hiểu thế nào là nghèo, thế nào là giàu!”
Chu Bẩm Sơn bị anh ta đẩy lảo đảo vài bước, đập vào tường, nhưng vẫn tỏ ra không hề hấn gì: “Anh nóng tính và dễ nổi nóng như vậy, trách sao lại lạc mất cô ấy.”
Suốt tám năm qua, cách duy nhất anh ta có thể biết tin tức về Lâm Ấu Tân là qua những mảnh ghép cuộc sống mà cô đăng lên mạng. Cô chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, vì vậy anh ta luôn nghĩ cô sống rất tốt.
Giờ thì xem ra, cũng chỉ có vậy thôi.
Đáng lẽ anh ta nên đến cướp cô sớm hơn.
Lương Tiêu Thụ tức đến trợn mắt: “Anh không hiểu tình cảm giữa tôi và cô ấy đâu. Một đời người có được mấy cái tám năm? Anh có biết tại sao cô ấy lại diễn kịch nói không? Anh có biết đạo diễn phim cô ấy thích nhất là ai không? Anh có hiểu cô ấy sẽ buồn vì những chuyện vặt vãnh nào không? Tình cảm của cô ấy với mẹ là gì, vào ngày giỗ của bố cô ấy sẽ đi đâu, cô ấy buồn thì phải dỗ như thế nào, anh có biết không? Anh có tư cách gì mà nói tôi và cô ấy lạc nhau!”
Chu Bẩm Sơn lạnh lùng cười nhạo: “Anh Lương, giờ nói những điều này đã vô dụng rồi. Vì sự kiêu ngạo và tự phụ của anh, vợ tôi đã buồn rất lâu. Cho nên dù bây giờ anh có hối hận hay day dứt, anh cũng sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Thế ư?” Lương Tiêu Thụ tức đến cực điểm, ngược lại trở nên bình tĩnh hơn. Anh ta buông tay, đứng thẳng người.
“Nỗi buồn của cô ấy là do tôi gây ra, và cũng chỉ có tôi mới khiến cô ấy buồn như vậy. Điều đó chứng tỏ cô ấy quan tâm đến tôi. Chúng tôi yêu xa năm năm mà còn không tan vỡ, bây giờ có thể tan vỡ được sao? Anh đã đánh giá quá thấp tình cảm của tôi và cô ấy rồi.”
Lương Tiêu Thụ vốn là một người có tính cách cực kỳ ngông cuồng. Khi không có gì trong tay, anh ta đã không cúi đầu, huống chi bây giờ anh ta không thiếu tiền, càng có thêm tự tin.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cơ bắp trên người căng lên ngay lập tức: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám phá hoại tình cảm giữa tôi và Ấu Tân, tôi sẽ không tha cho anh.”
“Phá hoại?” Lương Tiêu Thụ cười lạnh: “Cô ấy vốn là của tôi, anh chỉ là một tên trộm thừa nước đục thả câu. Anh cứ ra ngoài hỏi mọi người xem, có ai nghĩ hai người là một đôi không? Cô ấy vì áp lực kết hôn từ gia đình nên mới bất đắc dĩ cưới anh. Sống chung lâu ngày, cô ấy không còn lựa chọn nào khác, nhất thời say mê anh thì tôi cũng hiểu. Cứ coi như anh là liều thuốc an ủi sau khi thất tình của cô ấy đi, tôi không quan tâm.”
“Nhưng bây giờ tôi đã trở về, anh chuẩn bị rời cuộc chơi đi là vừa đấy!”