Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 61

Edit: Mỳ

Chu Bẩm Sơn lặng người tại chỗ rất lâu, nhìn mãi vào dòng tin nhắn.

Tâm trạng anh trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Anh hiểu rõ với sự nhân từ của Lâm Ấu Tân, cô không thể nào bỏ mặc người đó, nhưng anh không thể chấp nhận việc cô lại chọn cách che giấu anh.

Chăm sóc hai tuần là đủ rồi ư?

Anh không tin.

Một khi đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai rồi lần thứ ba. Mọi chuyện sẽ cứ lặp đi lặp lại không ngừng, cho đến khi tình xưa lại nồng nàn, lúc đó thì đã quá muộn.

Anh không thể chịu đựng hơn được nữa.

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn u ám, lạnh lẽo. Nhìn về phía những đỉnh núi trùng điệp, anh lại cầm điện thoại lên và gọi đi.

/

Lâm Ấu Tân được Lam Yên gọi lại để giữ lấy Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn vẫn còn hơi khó đi lại. Lam Yên buộc phải cõng cô ấy, còn Lâm Ấu Tân thì phải đỡ ngang eo để giúp cô ấy ngồi xuống bồn cầu. Ba người vật lộn đến mức mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện đi vệ sinh cho Tiểu Mãn.

Lúc xong, Tiểu Mãn có vẻ ngượng: “Chị Yên, chị Lâm, hai người về nghỉ đi. Tối em không dậy đâu.”

“Không sao, đêm em cứ cần là gọi chị.” Lam Yên đấm lưng, rồi quay sang Lâm Ấu Tân: “Em về đi, để chị lo cho cô ấy.”

Bấy nhiêu năm nay, Lam Yên đúng như tên gọi, mang nét đẹp mềm mại, thanh thoát của phụ nữ Giang Nam. Dù lúc nào cũng như vương chút u sầu trên mày. Thế nhưng lại có tính cách rất kiên cường, biết tiến biết lùi và cũng rất chịu khó.

Riêng bản thân Lâm Ấu Tân không hề có ác cảm với chị ấy.

Lâm Ấu Tân đáp lại một cách lạnh nhạt: “Cứ vậy đi, thêm người chăm sóc vẫn tốt hơn.”

Hôm sau, đúng 7 giờ sáng, người chăm sóc chuyên nghiệp đã tới. Lâm Ấu Tân cũng không làm khó bản thân nữa, dặn dò vài câu rồi về khách sạn ngủ bù.

Mấy ngày sau, cô chỉ đến thăm Tiểu Mãn vào buổi tối, ban ngày bận rộn đến mức chẳng thấy mặt đâu.

Từ Trừng Ninh mấy lần rủ cô đi spa, nhưng Lâm Ấu Tân đều từ chối.

Tiểu Ninh: [Cậu bận gì mà bận suốt thế?]

Lâm Ấu Tân nhận được tin nhắn của Từ Trừng Ninh lúc đang ở trong một căn nhà tứ hợp viện gần quảng trường Thiên An Môn.

“Cô Lâu, cháu xin phép trả lời tin nhắn một chút.” Lâm Ấu Tân đặt chén trà xuống, chỉ vào điện thoại.

Đối diện, Lâu Đài mặc chiếc sườn xám màu xanh ngọc bích, tóc dài được búi lên bằng một cây trâm gỗ tử đàn, thản nhiên xua tay: “Cháu cứ tự nhiên, ở đây không có nhiều quy tắc thế đâu.”

Căn nhà tứ hợp viện này khá rộng lại còn có cả đình đài, non nước ngay tại trung tâm thủ đô, cho thấy thân phận của chủ nhân không hề tầm thường.

Lâm Ấu Tân cười, nhắn tin nhanh cho Từ Trừng Ninh, nói rằng mình có chút chuyện cần bàn bạc, sau này sẽ kể lại.

Gửi tin xong, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy châm thêm trà cho Lâu Đài, đồng thời kín đáo quan sát cô giáo cũ của mình.

Nữ minh tinh họ Lâu có đôi mắt phượng hất lên, dù đã 45 tuổi nhưng ánh mắt và đuôi lông mày vẫn sắc sảo, tùy hứng. Hơn chục năm thống trị màn ảnh rộng mà không hề có chút scandal nào. Ngoài việc có gia đình bảo vệ, bản thân bà ấy cũng không thể chịu được bất cứ sự ấm ức nào, đến cả những nghệ sĩ trong công ty bà cũng đi theo con đường giống hệt như bà vậy.

Cô và cô giáo Lâu hiếm khi liên lạc. Họ quen biết nhau từ khi Lâm Giới Bình mời Lâu Đài đến dạy diễn xuất cho cô lúc còn học cấp ba.

Lâu Đài có tính cách kiêu ngạo, không thích bất kỳ sự quấy rầy vô nghĩa nào. Đã sáu, bảy năm trôi qua, Lâm Ấu Tân chỉ gửi tin nhắn cho bà vào những dịp lễ Tết. Lâu Đài thường hồi âm, hỏi han về việc học diễn xuất của cô như thế nào. Ngoài mối quan hệ với Lâm Giới Bình, cô có thể xem là một trong những hậu bối mà Lâu Đài khá yêu quý.

“Nói đi, cháu muốn nhờ cô giúp chuyện gì. Con nhóc này, còn học cả kiểu vòng vo nữa à?”

Lâu Đài bực bội đón lấy tách trà mà Lâm Ấu Tân đưa.

Lâm Ấu Tân biết cô ấy không thích dài dòng, nên cười gượng một tiếng rồi nói thẳng ý định của mình.

“Cô Lâu, cháu có một người bạn, không biết cô có thể ký hợp đồng với anh ta không. Phí phá vỡ hợp đồng với công ty cũ của anh ta, cháu sẽ trả.”

Lâm Ấu Tân cầu cứu Lâu Đài, thứ nhất là vì mối quan hệ của cô chỉ đến đó, nếu không thì phải nhờ đến Lâm Giới Bình và Lâm Khiết Trân. Thứ hai, sau một đêm tìm hiểu, cô thấy quả thực không có công ty nào phù hợp với Lương Tiêu Thụ hơn công ty của Lâu Đài, từ văn hóa công ty cho đến tính cách của người quản lý.

Lâu Đài nhướng mày, không ngờ cô lại đến để tiến cử người.

Trong ký ức, cô tiểu thư nhà họ Lâm này có chút kiêu ngạo nhưng rất lý trí. Cô thuộc tuýp người không tranh giành, đầu óc minh mẫn, nếu không thì đã không thể sống yên ổn dưới sự kiểm soát chặt chẽ của người dì cả bấy lâu nay.

Cô có thể thản nhiên đối diện với chuyện của chính mình mà không cần tranh đấu, vậy mà lại đi cầu xin cho người khác?

Lâu Đài có chút tò mò, đặt tách trà xuống: “Người nào mà khiến cháu phải cất công như vậy, quan trọng lắm à?”

Lâm Ấu Tân mím môi, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “Cô cứ coi như cháu đang giải quyết một mối duyên cũ đi ạ.”

/

Rời khỏi chỗ của Lâu Đài, Lâm Ấu Tân lập tức bắt taxi đến Bệnh viện Bắc Kinh.

Tình cờ, Từ Trừng Ninh và Lam Yên cũng ở đó. Mấy người cùng Tiểu Mãn dùng bữa. Lúc ra về, Lam Yên gọi cô lại.

“Phòng bệnh của Tiêu Thụ cũng ở tầng này. Em thật sự không định vào thăm cậu ấy sao? Cậu ấy mong em từ lâu rồi.”

Lâm Ấu Tân khựng lại, nhớ đến những lời cô Lâu đã nói với mình khi cô rời khỏi đó dịp năm mới.

“Anh ta ở phòng nào?”

Thực tế thì Lương Tiêu Thụ không có ở bệnh viện, anh ta đang ở một quán cà phê gần đó để bàn chuyện. Lâm Ấu Tân nhắn tin cho anh ta, và Lương Tiêu Thụ hỏi cô có tiện đến quán cà phê không.

[Được, gửi địa chỉ cho tôi. Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.]

Quán cà phê nhỏ mà Lương Tiêu Thụ hẹn nằm ngay phía sau bệnh viện, vắng vẻ. Vào buổi chiều tối ngày thường, không có nhiều người. Cô nhìn thấy bóng dáng đội mũ lưỡi trai của anh ta sau tấm bình phong.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, anh ta đã gầy đi rất nhiều, gương mặt không còn chút máu, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm. Chỉ đến khi cô xuất hiện, đôi mắt ấy mới sáng lên đôi chút.

“Em đến rồi.”

Giọng anh ta mang theo chút hy vọng, như thể đã chờ cô rất lâu.

“Ừm.”

Nghĩ đến những lời sắp nói, Lâm Ấu Tân không nỡ nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẽ quay đi, đặt túi xách lên bàn và im lặng.

Lương Tiêu Thụ bất ngờ vì lời hẹn chủ động của cô, nhưng không muốn phá vỡ giây phút hiếm hoi này. Anh ta hỏi cô muốn uống gì.

“Nước lọc thôi.”

“Nước lạnh à?”

“Nước nóng. Tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

Lương Tiêu Thụ khựng lại: “Trước kia em chẳng bao giờ bận tâm chuyện này.”

“Ừ, giờ ở nhà có bác sĩ. Anh ấy quản tôi chặt lắm.”

Bàn tay định gọi phục vụ của Lương Tiêu Thụ khẽ nhấc lên rồi lại hạ xuống. Sự im lặng bao trùm, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ tổn thương.

Chỗ họ ngồi khá khuất, quán cà phê bật nhạc Jazz du dương, nhưng cũng không thể xoa dịu được bầu không khí ngượng ngùng và căng thẳng giữa hai người.

Lâm Ấu Tân cúi đầu, còn Lương Tiêu Thụ trầm mặc nhìn cô. Cuối cùng, anh ta bật cười một tiếng đầy vẻ bất mãn, không chịu thua: “Chẳng lẽ anh chưa từng quản em sao? Sao em lại không nghe lời?”

Lời nói này quá trẻ con.

Lâm Ấu Tân không nén được nụ cười, thấy bản thân cũng thật trẻ con: “Vì anh cũng uống mà, sao tôi nghe lời anh được đây?”

Lương Tiêu Thụ hút thuốc, nên không bao giờ bắt cô bỏ thuốc lá được. Anh ta thích uống đồ lạnh, bia lạnh nên khi cô uống đồ lạnh anh ta cũng không có tư cách gì để nói.

Chu Bẩm Sơn thì khác. Anh không có thói quen hút thuốc, sống lành mạnh, mà cũng ít khi giáo huấn cô. Thay vào đó là anh hành động.

Anh sẽ đưa cho cô một gói kẹo khi cô muốn hút thuốc, cung như lấy đi bao thuốc của cô. Khi cô muốn uống đồ lạnh vào kỳ kinh nguyệt, anh sẽ rót hai cốc nước ấm, một cho anh, một cho cô, lặng lẽ ở bên.

Rất nhiều lần, cô không thể từ chối sự dịu dàng của Chu Bẩm Sơn, thế nên dần dần cô đã thay đổi.

Lương Tiêu Thụ cũng không thực sự muốn biết câu trả lời. Anh ta lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi gọi phục vụ mang lên một cốc nước nóng cho cô và gọi thêm một cốc cà phê đá cho mình.

Lâm Ấu Tân nhíu mày: “Bị xuất huyết dạ dày còn uống cà phê đá làm gì?”

“À, ra là em biết anh bị xuất huyết dạ dày.” Lương Tiêu Thụ cười tự giễu: “Anh cứ nghĩ phải đợi anh chết em mới chịu đến thăm chứ.”

“…….”

Lâm Ấu Tân nghẹn lời, quay mặt đi: “Tôi đến thăm thì bệnh của anh sẽ khỏi sao? Tôi đâu phải bác sĩ.”

“Nhưng ngày xưa em sẽ đến.”

“Mấy năm trước khi anh bị tai nạn, ở Mỹ em đã khóc rất nhiều. Em gọi điện nhờ ông nội em tìm đội ngũ bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Hồ lo cho anh. Em còn nói nếu anh chết thì em cũng không sống nữa, rồi mua vé máy bay sớm nhất để về đây.”

“Lâm Ấu Tân, em quên hết rồi sao?”

Anh ta bị bệnh nên giọng nói vừa bất mãn lại vừa thều thào. Câu cuối cùng như thể tự hỏi chính mình, nhưng trong lòng Lâm Ấu Tân lại như một tòa nhà cao tầng sụp đổ.

Đống đổ nát trút xuống, chỉ còn lại làn khói dày đặc không thể nhìn rõ đường đi.

“Dù tôi có quên hay không, chúng ta cũng không thể tiếp tục được nữa.”

Lâm Ấu Tân cố gắng gạt đi màn khói mờ trước mắt, hít một hơi thật sâu: “Lương Tiêu Thụ, một khi tình cảm còn mặn nồng, người ta sẽ nói ra những lời như vậy. Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

“Khác chỗ nào chứ? Bây giờ anh đã về rồi, chỉ xa nhau có một năm thôi, so với tám năm của chúng ta thì quá ngắn ngủi. Sao em lại…?”

“Vì tôi thích Chu Bẩm Sơn.”

Lâm Ấu Tân bình tĩnh cắt ngang lời anh ta: “Dù thời gian rất ngắn, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi thật sự thích anh ấy. Cái kiểu thích mà tôi muốn cùng anh ấy sống cả đời.”

Ánh mắt Lương Tiêu Thụ thoáng ngỡ ngàng, hoảng loạn, xen kẻ đâu đó là sự hoang mang hơn cả lúc anh ta biết Lâm Ấu Tân đã kết hôn.

Có vẻ như anh ta thực sự sắp mất cô rồi.

Lương Tiêu Thụ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô đặt trên bàn, như thể đang nắm lấy một chiếc phao cứu sinh.

“…Em thích anh ta chỉ vì em đã kết hôn và không còn lựa chọn nào khác phải không? Anh thừa nhận anh ta hơn em vài tuổi, rất bao dung và chăm sóc em, nhưng cảm động không phải là tình yêu. Em và anh mới là tình yêu đích thực. Lâm Ấu Tân, chúng ta mới là của nhau mà em!”

Anh ta có vẻ xúc động, gương mặt vốn nhợt nhạt giờ lại ửng đỏ.

Lâm Ấu Tân quay mặt đi, không hất tay anh ta ra, nhưng khẽ lắc đầu.

“Không phải vậy đâu Lương Tiêu Thụ. Tôi sẽ ghen tuông khi biết anh ấy có người trong mộng, sẽ lo lắng khi anh ấy đi công tác bị bệnh, muốn được ở bên cạnh anh ấy mãi, cảm thấy khó chịu khi không gặp được anh ấy. Những cảm xúc này chính là yêu và tôi rất chắc chắn với điều đó.”

“Lương Tiêu Thụ, tình cảm là một con đường một chiều. Có thể anh cảm thấy rất không cam tâm, nhưng chuyện của tôi và anh đã kết thúc từ một năm trước rồi. Trái tim tôi giờ đây chỉ có mỗi anh ấy, không thể có thêm ai khác nữa cả.”

Theo lời nói cuối cùng của cô, lực nắm trên cổ tay cô cũng dần tan biến.

Lương Tiêu Thụ nhìn cô, không thốt nên lời. Đôi mắt anh ta dần ngấn lệ. Mãi một lúc sau mới cất tiếng.

“Thế còn anh thì sao hả em? Một năm qua, anh đã điên cuồng như một thằng hề, uống rượu, cười nói, tất cả là vì cái gì chứ?”

“Lâm Ấu Tân, trước khi chia tay, em đã nói em không muốn chia tay, nói rằng kiếp này em chỉ lấy mình anh. Em có biết không, anh đã dựa vào câu nói đó để sống sót qua một năm nay.”

Lâm Ấu Tân bị ánh mắt đầy chấp niệm của anh ta làm cho lòng nghẹn lại.

Cô chợt nhớ lại năm đầu tiên về nước, Lâm Giới Bình muốn cô vào làm việc trong tập đoàn, Lâm Ấu Tân cứ chối đây đẩy, mấy lần còn định quay trở lại Mỹ. Sau đó, Lâm Giới Bình tức giận đến mức phải nhập viện, cô mới miễn cưỡng ở lại thành phố Hồ, không dính dáng đến bất cứ việc gì của trụ sở Tập đoàn Tây Thành.

Lúc đó, một mình cô ở thành phố xa lạ, Lương Tiêu Thụ là chỗ dựa duy nhất của cô.

Có lần sau khi cãi nhau với gia đình, cô buồn bực. Lương Tiêu Thụ đã mượn xe mô tô của bạn chở cô lên núi dạo chơi. Đường núi quanh co, cô đội mũ bảo hiểm, ôm eo anh ta, và gào thét thỏa thích trong tiếng gió vù vù.

Lúc đó, Lương Tiêu Thụ nói với cô: “Lâm Ấu Tân, anh sẽ dành tất cả những điều ước sinh nhật trong đời này cho em, chúc em mãi mãi tự do, như một cơn gió, không bị ràng buộc.”

Lương Tiêu Thụ từ trước đến nay vẫn luôn là người như gió.

Tự do, nhiệt huyết, không chút do dự.

Anh ta từng là cơn gió mà cô khát khao nhất.

Nhưng bây giờ cô đã cố gắng sống như một cơn gió, thì người từng khích lệ cô lại bị mắc kẹt.

“Nhưng Lương Tiêu Thụ à, một năm không liên lạc, ai cũng sẽ bắt đầu lại thôi. Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ không như vậy?”

Cô nhắm mắt lại. Không thể để anh ta tiếp tục phá vỡ tâm trí mình. Cô phải đi thẳng vào điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện này.

Lương Tiêu Thụ đã quá quen với sự bao dung và chờ đợi của cô, cũng quá quen với mối liên kết sâu sắc giữa họ. Cũng bởi thê nên anh ta không thể chấp nhận rằng họ lại có lúc sai nhịp, ấy thế mà cô lại không hiểu cho anh ta.

Nói trắng ra, người được yêu chiều luôn có quyền làm càn.

Lương Tiêu Thụ còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Ấu Tân ra hiệu anh ta dừng lại.

Cô nhìn vào chiếc túi xách, cuối cùng lấy ra một bản hợp đồng, đưa cho anh ta.

“Đây là lời mời làm việc chính thức từ Công ty Điện ảnh và Truyền hình Khải Diệp gửi đến anh. Chủ của công ty này là Lâu Đài, chắc anh cũng từng nghe qua. Bà ấy là một ảnh hậu có trong tay ba giải thưởng lớn. Khi tôi học cấp ba, cô ấy đã dạy diễn xuất cho tôi.”

Nghe thấy hai từ “lời mời làm việc” và “Lâu Đài”, ánh mắt vốn đã tổn thương của Lương Tiêu Thụ ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, như thể anh ta đang giăng lên một lớp áo giáp. Anh ta dựa lưng vào ghế, lạnh giọng: “Em có ý gì?”

Điều này giống như việc chia tay mà lại ném ra một khoản tiền chia tay khổng lồ. Lâm Ấu Tân biết anh ta không muốn chấp nhận, nhưng cô đành phải làm:

“Vị thế của nhà họ Lâu ở Bắc Kinh thế nào chắc tôikhông cần nói nhiều. Đạo diễn Cung có cơ hội cho anh thật, nhưng Lâu Đài mới là người có vốn. Công ty Điện ảnh và Truyền hình Khải Diệp có phạm vi hoạt động rộng. Sau này dù anh muốn đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, hay trở lại sân khấu kịch, cô Lâu sẽ giúp anh. Mà anh cũng sẽ không phải đi đường vòng nữa. Anh sẽ không gặp lại những người như tổng giám đốc Lý kia nữa đâu.”

Cô đẩy hợp đồng về phía anh ta: “Lương Tiêu Thụ, đây là điều cuối cùng mà tôi có thể làm cho anh. Mặc dù trước giờ tôi chưa từng nợ anh cái gì.”

Bình Luận (0)
Comment