Edit: KyungEun
Chu Bẩm Sơn lái xe suốt đường đến thôn Ma Địa, thuộc trấn Nam Ngô.
Vừa dừng xe, xách túi xuống thì đúng lúc gặp chủ nhiệm Trạch cũng vừa từ nhà quay lại.
Chủ nhiệm Trạch cười hiền, đưa cho anh một điếu thuốc: “Về nhà rồi à? Mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?”
“Cảm ơn chú, nhưng cháu không hút thuốc.” Chu Bẩm Sơn khẽ từ chối, mỉm cười đáp: “Em ấy vẫn ổn ạ.”
Trạch Giang Đào gật đầu: “Thế thì tốt rồi. Gia đình yên ổn mới có thể chuyên tâm làm việc được. Lần này cháu theo đội y tế đi lâu thế này, vợ cháu không có ý kiến gì chứ? Dù sao hai đứa cũng mới cưới, tâm trạng của con bé cũng phải để ý một chút.”
Khó khăn lắm Trạch Giang Đào mới nhìn thấy Chu Bẩm Sơn chút dấu hiệu có thể gắn bó lâu dài, nên chuyện gì liên quan đến anh cũng quan tâm hết sức.
Chu Bẩm Sơn lắc đầu: “Không đâu, em ấy rất độc lập, cũng luôn ủng hộ cháu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Anh lái xe suốt ba tiếng mới về đến nơi. Ngẩng đầu nhìn, mặt trời phía tây cạnh loa phát thanh của ủy ban thôn đã nhuộm một mảng trời đỏ cam rực rỡ.
Mới có ba tiếng, mà anh lại nhớ cô rồi.
Phải nói, sau khi gỡ bỏ mọi khúc mắc, mối quan hệ giữa anh và Lâm Ấu Tân gần như ngay lập tức trở lại như trước thậm chí còn thân mật hơn cả khi ở Hải Thành.
Có lẽ sau này cũng sẽ luôn như thế phải không?
Khóe mắt Chu Bẩm Sơn ánh lên chút ý cười, lòng ngập tràn cảm xúc khó giấu. Anh lấy điện thoại ra, nói với Chủ nhiệm Trạch: “Chủ nhiệm Trạch, cháu xin phép chú cho cháu gọi điện về nhà một chút.”
Trạch Giang Đào hút xong điếu thuốc, thấy vậy liền cười ha hả, phẩy tay nói: “Đi đi. Đợi đội y tế về thành phố, nhớ gọi cả vợ cháu cùng đến ăn một bữa nhé. Chú muốn xem xem, rốt cuộc là vị thần thánh phương nào mà khiến cháu ngoan ngoãn thế này.”
Chu Bẩm Sơn bật cười, đáp lại lời trêu chọc, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài cổng ủy ban thôn.
Anh đứng nép dưới chân tường, mở khóa điện thoại. Không có tin nhắn nào gửi đến, anh chỉ biết bật cười khẽ, thở dài một hơi, rồi chủ động gọi cho Lâm Ấu Tân.
Cuộc gọi kết nối, đổ chuông hai lần nhưng không ai bắt máy.
Nghe tiếng tút tút vang lên, vẻ mặt anh hơi thoáng nghi hoặc. Sau đó, anh mở WeChat ra, gõ vài chữ, gửi đi.
Z:[Em ra ngoài chơi rồi à?]
Z:[Có rảnh thì gọi lại cho anh nhé, anh rất nhớ em.]
Thế nhưng, tin nhắn WeChat gửi đi, mãi đến khi anh ăn xong bữa tối, Lâm Ấu Tân vẫn không trả lời.
Chu Bẩm Sơn nghĩ chắc cô đang chơi nên cũng không muốn làm phiền.
Sáng hôm sau, sau khi khám xong cổ cho mấy cụ già trong thôn còn ở lại, anh lại cầm điện thoại lên xem vẫn không có một tin nhắn nào.
Lúc này, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Anh gửi thêm vài tin nữa, nhưng vẫn chẳng thấy hồi âm, như đá ném xuống biển.
Đang định gọi cho Khúc Tĩnh Đồng hỏi xem tình hình thế nào, thì điện thoại anh reo lên là cuộc gọi của Chu Tĩnh Thủy.
Đầu dây bên kia nói muốn trao đổi về chuyện hợp đồng ký với Lương Tiêu Thụ.
Chu Bầm Sơn khựng lại một giây, rồi trầm giọng nói: “Em nói đi.”
“Mọi chuyện thuận lợi. Công ty của chúng ta đã ký hợp đồng thành công với anh Lương rồi, tiếp theo anh muốn xử lý người này thế nào đây?”
Trong ống nghe, giọng Chu Tĩnh Thủy đầy khinh thường, xen lẫn phẫn nộ.
Hôm đó, sau khi Chu Bẩm Sơn liên lạc, nói sơ qua tình hình, cô ấy lập tức cho người đi điều tra rõ ràng Lương Tiêu Thụ.
Không điều tra thì thôi, càng tìm hiểu càng giật mình, thì ra người này lại chính là mối tình đầu của chị dâu, từng quen nhau tám năm, chia tay vào năm ngoái. Bây giờ quay lại, dường như vẫn chưa chịu buông, thậm chí còn nhiều lần khiêu khích anh trai cô ấy.
Nhà họ Chu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức vì ai, huống hồ chuyện lần này rõ ràng là do người thứ ba kia gây ra.
Thế là cô ấy lập tức bàn với bộ phận quản lý nghệ sĩ, soạn hẳn một phương án xử lý
Hợp đồng ràng buộc tới hai mươi năm, khiến anh ta hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay họ, cho dù họ muốn làm gì thì anh ta cũng phải nghe. Cả đời này, đừng hòng có cơ hội ngẩng đầu lên nữa!
Mấy ngày trước, cô ấy đã hẹn người quản lý và người họ Lương kia ra quán cà phê nói chuyện chi tiết. Ban đầu đối phương tỏ ra chẳng mấy hứng thú, nhưng không biết bị k*ch th*ch bởi chuyện gì, hôm qua lại chủ động tìm đến, nói anh ta đồng ý ký hợp đồng.
Chu Tĩnh Thủy cũng chẳng buồn quan tâm anh ta đang nghĩ gì, tóm lại là dụ cho ký được bản hợp đồng này, hôm nay liền háo hức gọi cho Chu Bẩm Sơn, báo tin thắng lợi, hỏi anh muốn xử lý thế nào.
Phòng y tế dựng tạm trong thôn hơi ồn ào, Chu Bẩm Sơn đẩy cửa bước ra, đi đến chỗ râm mát dưới tán cây trong sân, giọng bình thản: “Cố gắng sắp cho cậu ta những tài nguyên tốt nhất, đừng để phải chịu khổ.”
“…Hả?”
Đầu bên kia điện thoại Chu Tĩnh Thủy trực tiếp ngơ ngác luôn rồi, “Tại sao? Em còn định để anh ta tới một hòn đảo tham gia chương trình mạo hiểm nè.”
Chu Bẩm Sơn hoàn toàn không quan tâm đến tương lai của Lương Tiêu Thụ, chỉ lạnh nhạt giải thích với Chu Tĩnh Thủy: “Bởi chỉ khi con đường sự nghiệp của cậu ta suôn sẻ, Ấu Tân mới có thể yên tâm, không phải lo lắng cho cậu ta nữa. Anh còn bận, những việc còn lại em tự sắp xếp đi.”
“…Vâng.”
Trước khi cúp máy, giọng Chu Bẩm Sơn khựng lại đôi chút: “Tĩnh Thủy, lần này cảm ơn em.”
“Anh à, em là em gái anh mà, người một nhà cần gì nói cảm ơn.” Giọng Chu Tĩnh Thủy nghèn nghẹn, mắt bỗng cay xè.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tĩnh Thủy chưa từng thấy anh trai mình chủ động nhờ giúp chuyện gì. Dù là anh cùng cha khác mẹ, anh luôn quan tâm và chăm sóc cô ấy cùng em trai, chưa bao giờ vì chuyện của mẹ mà giận lây sang bọn họ.
Nhưng nhiều năm như thế, Chu Bẩm Sơn cũng rất xa cách với người nhà họ Chu, làm cho trong lòng Chu Tĩnh Thủy cảm thấy anh trai thật ra rất ghé bọn họ, nhưng chỉ vì “trẻ nhỏ thì vô tội” cho nên mới “nhận” những người em trai, em gái này.
Lần này có thể giúp Chu Bẩm Sơn, từ tận đáy lòng của cô ấy là sự vui mừng và cam tâm tình nguyện, vì cô ấy cảm thấy anh trai đã xích lại gần hơn với họ rồi.
Cúp điện thoại, Chu Bẩm Sơn cũng không vì một câu “người một nhà” kia mà biến sắc.
Khái niệm “người nhà” với anh từ lâu đã trở nên mờ nhạt. Cái gọi là “gia đình” cũng chẳng còn bận tâm nữa. Bởi anh đã có Ấu Tân rồi, chỉ cần có cô là đủ, những thứ khác đều không còn quan trọng.
Cúp máy xong, anh lại gọi cho Khúc Tĩnh Đồng mấy lần, vẫn không liên lạc được. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ, anh vừa định gọi cho Lâm Giới Bình thì hòm thư điện tử bỗng bật thông báo tin mới.
Là email gửi từ tài khoản của Ấu Tân.
Nội dung vắn tắt:
[Ngài Chu, kết quả điều tra tuần này, xin vui lòng kiểm tra.]
Tập tin đính kèm là bản tổng hợp toàn bộ email qua lại giữa anh và “người bạn” kia, lưu thành tệp PDF.
/
Hai tiếng rưỡi sau, Lâm Ấu Tân nhận được tin nhắn WeChat của Chu Bẩm Sơn, anh nói mình đã vào đến trung tâm thành phố, hỏi cô có ở nhà không.
Cô chẳng hề ngạc nhiên. Sau khi gửi email đó đi, cô biết chắc anh sẽ không thể nào làm như không có chuyện gì.
Nhưng Lâm Ấu Tân không trả lời.
Cô ném điện thoại sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im suy nghĩ.
So với nỗi sợ hãi lạnh buốt lan từ lòng bàn chân khi lần đầu biết hết mọi chuyện, so với cảm giác kinh hoàng khi phát hiện người bên gối lại có hai bộ mặt, thì giờ đây trong lòng cô chỉ còn lại một cơn giận dữ ngùn ngụt.
Cô sớm nên nhận ra Chu Bẩm Sơn chưa bao giờ thực sự tin cô.
Dù cô đã nói biết bao nhiêu lần mình thích anh, anh vẫn chỉ tin vào phán đoán của riêng mình.
Mà cô thì chẳng khác nào một kẻ hề đáng thương vừa hết lòng thổ lộ, vừa bị vị “Chu công tử” ấy xoay vòng trong tay.
Cô thật đúng là… quá ngu ngốc rồi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô quay đầu lại, thấy Khúc Tĩnh Đồng đang bế Đậu Miêu, ló đầu nhìn vào với vẻ dò xét.
“Chu Bẩm Sơn nhắn cho chị.” Khúc Tĩnh Đồng nói: “Chủ yếu là hỏi thăm xem ông ngoại có đang nghỉ trưa không, giờ qua có làm phiền không.”
Lâm Ấu Tân bật cười lạnh. Giờ đây cô đã có thể nhận ra ngay Chu Bẩm Sơn đang thăm dò.
Giỏi thật, thông minh thật.
Cô dặn Khúc Tĩnh Đồng đừng trả lời, chỉ cần Khúc Tĩnh Đồng giữ im lặng, Chu Bẩm Sơn sẽ không biết cô đang ở đâu.
Thế nhưng, dù Khúc Tĩnh Đồng không nói một lời, chuông cửa vẫn vang lên sau hai mươi phút.
Dì Tùy vừa mở cửa, liền ngạc nhiên thốt lên: “Ơ kìa, cậu về rồi à? Không phải đi công tác sao?”
“Có việc đột xuất nên cháu phải quay về. Ấu Tân đâu rồi hả dì?”
“Ở trong phòng con bé ấy.”
Qua cánh cửa, giọng anh trầm khàn. Chỉ đáp nhanh, không có lấy một câu khách sáo.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang.
Khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lâm Ấu Tân chỉ tựa vào khung cửa sổ, mắt dõi về phía cánh cửa, im lặng không nói một lời.
Cho đến khi… cửa bị đẩy mở.
Áo sơ mi trắng trên người Chu Bẩm Sơn cởi bung mấy cúc, mồ hôi thấm ướt cả trán, tay xách áo khoác, dáng vẻ lôi thôi, chật vật đến mức không nỡ nhìn.
Lâm Ấu Tân là đang đợi khoảnh khắc này. Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh lia qua, khoanh tay lại, giọng lạnh nhạt: “Chủ nhân chưa cho phép, ai cho anh vào?”
Giọng cô không lớn, âm điệu bình thản, chẳng có chút dao động cảm xúc nào, nhưng khí thế lại cực mạnh. Chỉ với hai chữ “chủ nhân”, cô đã nhẹ nhàng vạch rõ ranh giới chủ – khách.
Chu Bẩm Sơn sững lại, dừng bước. Anh im lặng lùi ra ngoài, đóng cửa lại, rồi mới gõ cửa lần nữa.
Lâm Ấu Tân quay lưng, làm như không nghe thấy.
Có lẽ Chu Bẩm Sơn cũng hiểu ý cô. Anh chỉ gõ hai tiếng, sau đó không còn động tĩnh nào nữa lặng lẽ đứng đó, như đang tự phạt.
Một người đứng trong, một người đứng ngoài cửa.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, thấy Lâm Giới Bình sắp tỉnh giấc trưa, Lâm Ấu Tân mới mở cửa cho anh vào.
Trên người cô vẫn là bộ áo choàng tắm cột dây, mấy vết hằn trên da vẫn chưa kịp mờ, dấu vết từ ban ngày hôm qua, ai mà ngờ chỉ sau một đêm, tất cả đã đảo lộn.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn cụp xuống, chỉ biết lặng lẽ bước theo sau cô, chẳng nói nổi một lời.
“Ngài Chu, không biết là anh đã nhận được email chưa?”
Lâm Ấu Tân ngồi xuống sofa nhỏ gần cửa sổ, đưa tay khẽ vuốt mái tóc ra sau, dáng vẻ kiêu kỳ, lạnh nhạt.
Vừa mở miệng đã mang theo một khoảng cách rõ ràng xa cách đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Ngài Chu.
Từ trước đến nay cô chưa từng dùng xưng hô này nói chuyện với anh.
Nhưng vào giờ phút này Chu Bẩm Sơn cũng không thể suy nghĩ nhiều được nữa, đứng ở vị trí không cách quá xa cô: “Nhận được rồi.”
“Ồ, vậy thì kết quả điều tra của tuần này ngài cảm thấy vừa ý không? Có tin tức mà ngài muốn không?”
Biểu hiện của Chu Bẩm Sơn lập tức là sự ân hận, đi tới gần cô: “Ấu Tân à, anh sai rồi. Hay là mình có thể nào đừng nói chuyện kiểu này không em?”
Anh không chịu được cô vô cùng lạnh nhạt và nói móc mỉa. Cô mất bình tĩnh, đánh anh, mắng anh sao cũng được, nhưng không thể như thế này.
“Vậy anh muốn tôi sao đây?”
Lâm Ấu Tân nhìn anh cười lạnh: “Anh theo dõi tôi, điều tra tôi. Vậy mà bây giờ còn muốn đưa ra yêu cầu với tôi hả? Chậc, ngài Chu à, ngài cũng có phần quá ngạo mạng rồi.”
“Anh không điều tra em. Ấu Tân à, em nghe anh. Anh chỉ một lần duy nhất đó thôi, những thứ sau này anh tra không phải là em.”
Chu Bẩm Sơn không biết phải biện giải thế nào cho hành động và động cơ của mình khi ấy. Nhưng điểm xuất phát của anh thật sự không phải vì muốn “theo dõi” hay “điều tra” cô, chuyện đó cũng chỉ xảy ra duy nhất một lần.
“Có khác gì nhau sao?” Lâm Ấu Tân hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích, giọng lạnh băng: “Anh trực tiếp điều tra tôi hay dùng cách loại trừ để điều tra tôi, thì có gì khác biệt? Dù thế nào, anh cũng chỉ là sợ tôi ngoại tình với Lương Tiêu Thụ mà thôi. Điều tra anh ta chẳng phải cũng là để xem tôi có đi gặp ‘tình nhân’ không sao?”
“Ấu Tân!”
Chu Bẩm Sơn bật thốt, giọng khàn đặc. Trong đó mang theo nỗi bất lực và đau đớn không thể nói thành lời.
Chu Bẩm Sơn nghe cô nói những lời cay nghiệt ấy, lòng như bị kim châm, vội vàng bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô:
“Ngoan, đừng dùng những từ như vậy. Anh chưa bao giờ, dù chỉ một lần, hạ thấp em trong lòng mình. Dù cho em thật sự chưa quên được anh ta, anh cũng chỉ thấy do bản thân anh không đủ sức hấp dẫn, chẳng thể sánh được với tám năm tình cảm giữa hai người. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng chưa từng, mà cũng sẽ không bao giờ, nhìn em bằng ánh mắt khinh rẻ như thế.”
Anh lái xe vượt tốc độ suốt quãng đường về, ba tiếng rút xuống chỉ còn hai tiếng hai mươi phút. Tốc độ nhanh, tâm trí rối loạn, tất cả chỉ vì một ý nghĩ duy nhất sợ cô hiểu lầm.
Anh biết, sau khi xem xong email, ắt hẳn Lâm Ấu Tân sẽ nghĩ như này. Nhưng anh thật sự không biết phải giải thích thế nào mới khiến cô tin, anh chưa từng có ý muốn làm tổn thương cô.
Giây phút ấy, Lâm Ấu Tân cũng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Chu Bẩm Sơn không rõ bản thân có nên tin những lời anh nói hay không.
“Những câu từ anh nói ra, được câu nào là thật?”
Không khí lặng đi trong chốc lát.
Cô nhìn thấy rõ, dường như có thứ gì đó đang vỡ tan trong đôi mắt Chu Bẩm Sơn.
Anh siết chặt bàn tay, không tin vào tai mình: “Trong lòng em, anh là người như vậy sao?”
“Đừng đem cái logic của anh ra hỏi lại tôi.” Cô không tha, giọng như cắt: “Tiêu chí đánh giá của tôi hoàn toàn dựa trên những thông tin thực tế mà tôi có được.”
Cô rút tay ra khỏi tay anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Lần trước đi Bắc Kinh anh cũng vậy, lúc thì lùi một bước rồi lại tiến, thương hại đến thảm. Trông có vẻ như lo cho tôi, miệng thì nói buông tay, nói bỏ anh đi cũng được, vậy mà mấy ngày sau anh đã sai em gái đi dò hỏi Lương Tiêu Thụ, cố gắng đẩy anh ta càng xa càng tốt.”
“Đó là vì….”
Chu Bẩm Sơn đang nói dở thì bỗng nghẹn lại, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực đến vậy anh không còn lời nào để biện minh nữa.
“Vì sao hả?”
Lâm Ấu Tân siết chặt tay vịn ghế sofa, ánh mắt găm thẳng vào anh: “Vì anh ỷ vào việc tôi sẽ mềm lòng, thương anh, thích anh, nên anh muốn mặc sức đùa giỡn tôi, đúng không?!”
Cô thật sự rất buồn.
Có phải cô quá dễ tha thứ rồi sao?
Vì sao ai cũng nghĩ cô là người có thể tùy tiện chịu tổn thương như vậy?
Chu Bẩm Sơn cũng nhận ra chữ “cũng” trong câu nói ấy, lập tức nhíu mày phản bác: “Ấu Tân, đừng đem anh ra so với người kia. Anh yêu em hơn anh ta nhiều, còn anh ta nông cạn lắm.”
Người như Lương Tiêu Thụ, căn bản không xứng.
“Yêu tôi ấy à?”
Cô cười nhạt, giọng nói như gió lạnh lướt qua vừa chua xót, vừa mỉa mai.
Lòng Lâm Ấu Tân tràn ngập sự tức giận, tức đến mức bật cười: “Chu Bẩm Sơn, anh phải hiểu cho rõ, 8 năm của tôi và anh ấy, còn anh với tôi bất quá cũng chỉ mới máy tháng mà thôi, anh yêu tôi nhiều hơn anh ấy yêu tôi á? Đương nhiên chuyện anh ta có yêu tôi hay không tôi hoàn toàn không thèm quan tâm, nhưng tôi cũng hy vọng anh đừng nhắc tới chữ yêu này với tôi, hơn nữa cách anh yêu tôi lại là theo dõi tôi, điều tra tôi à? Rõ ràng anh chỉ là kẻ có h*m m**n kiểm soát và chiếm hữu thôi! Một kẻ b*nh h**n!”
Cô phản ứng nhanh nhạy, miệng lưỡi sắc bén, mỗi lời thốt ra khi nổi giận đều như lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Chu Bẩm Sơn bị những lời đó đâm đến rướm máu, vừa hoang mang, vừa đau đớn, nhưng vẫn cố níu lại chút tự tôn cuối cùng để biện hộ cho mình.
Cơn đau khiến anh gần như không đứng vững, khuỵu gối, tuyệt vọng mà vẫn tha thiết nắm lấy tay cô: “Ấu Tân, tình yêu phải thứ dùng thời gian để đo đếm sao? Anh cũng đã yêu em tám năm rồi. Từ khi em còn học cấp ba, anh đã thích em… nhưng vì bên cạnh em luôn có anh ta, nên em chẳng bao giờ nhìn thấy anh…..”
“Đủ rồi!” Lâm Ấu Tân gần như không thể chịu nổi nữa, nhíu mày cắt ngang, giọng đầy chán ghét:
“Anh định nói gì? Nói anh thầm yêu tôi tám năm à? Chu Bẩm Sơn, tôi không phải con nít! Tôi cũng từng yêu, từng đóng kịch, anh nghĩ tôi sẽ tin vào lời của một người suốt tám năm chưa từng gặp mặt mà nói thích tôi sao? Ở chỗ tôi, uy tín của anh đã tụt xuống con số không rồi! Làm ơn đi, nói một câu thật lòng xem nào!”
Cô thật không thể tin nổi Chu Bẩm Sơn lại là người có thể mở miệng nói dối mà mặt không đổi sắc.
Ba tháng bên nhau, rốt cuộc trong quãng thời gian ấy, có bao nhiêu chuyện là thật, còn bao nhiêu là cô bị anh lừa gạt?
Lâm Ấu Tân hất mạnh tay anh ra, bước nhanh đến bàn tìm điện thoại, mở màn hình rồi ném thẳng bức ảnh chụp màn hình của Lam Yên vào trước mặt anh, giọng căm phẫn đến run: “Anh đã xem điện thoại của tôi! Tin nhắn của Lam Yên là do anh xóa, đúng không?! Anh sợ tôi và Lương Tiêu Thụ dây dưa qua lại, nên mới giả bệnh, lừa tôi đến Hải Thành! Đó chính là bí mật anh giấu, là lý do khiến anh không dám nói thật, vì anh biết nếu nói ra, anh sẽ trở nên hèn hạ đến mức nào! Có phải không, Chu Bẩm Sơn?!”
Cô đã tự mình xâu chuỗi lại toàn bộ sự thật, mọi nguyên nhân, mọi kết quả đều rõ ràng đến tr*n tr**.
Chu Bẩm Sơn im lặng, cúi đầu, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, lòng như bị dao cứa từng nhát: “Phải.”
Tám năm tình cảm mà anh luôn trân quý, đến trước mặt cô lại trở thành một mớ dối trá. Không ai đáng cười hơn anh lúc này, dù có biện giải hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lâm Ấu Tân giận dữ liếc anh một cái, câu “Anh thật hèn hạ” suýt bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại nghẹn xuống, không nỡ nói.
“Anh còn giấu tôi chuyện gì nữa không?”
“Không còn.” Giọng anh khàn khàn, nghẹn lại.
“Tôi muốn nghe sự thật. Tốt nhất là anh nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Đó chính là sự thật.”
Cơn mưa ngoài kia bỗng ngừng lại, đột ngột đến mức như thể thế gian cũng im lặng theo.
Sự suy sụp mơ hồ của Chu Bẩm Sơn khiến Lâm Ấu Tân cũng đành hạ giọng, không tiếp tục truy ép nữa.
Cơn giận đã trút hết, chỉ còn lại bãi chiến trường sau bão tố tan hoang, đổ nát, không còn sức sống.
Cô nhìn bóng lưng gục xuống của anh, vai run khẽ. Cuối cùng, vẫn không nỡ, khẽ nói: “Ngồi dậy đi, đừng quỳ nữa.”
“Chu Bẩm Sơn, thật ra từ trong xương cốt anh vốn không phải kiểu người biết cúi đầu, biết nhún nhường. Trước mặt tôi, anh cũng chẳng cần phải giả vờ như thế. Cứ là chính mình là được.”
Chu Bẩm Sơn ngẩng lên, ánh mắt bình thản, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo như mặt nước chết, không gợn sóng.
Anh nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại phải thốt ra những lời như một bản phán quyết dành cho anh vừa dửng dưng, vừa tàn nhẫn.
“Anh lại làm sai ở đâu rồi?” Anh hỏi.
Lâm Ấu Tân nghiêng mặt sang chỗ khác, cố kìm nén cơn mềm lòng đang dâng lên trong ngực, giọng khàn khàn: “Chuyện này… không liên quan đến đúng hay sai.”
Dù anh là người kiêu ngạo, lạnh lùng đến thế nào, tôi cũng sẽ học cách chấp nhận.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gọi cho em gái anh đi, bảo nó hủy hợp đồng với Lương Tiêu Thụ. Tôi đã cho anh ta lựa chọn khác, dù anh ta không chọn, tôi cũng không muốn thấy anh ta bị đẩy vào hố lửa. Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự đóng cửa giải quyết, đừng lôi người vô tội vào.”
Trong màn kịch hôn nhân rối ren giữa cô và Chu Bẩm Sơn, Lương Tiêu Thụ chỉ là kẻ bị cuốn vào, một nạn nhân không hơn không kém. Anh ta không đáng phải trở thành bia đỡ đạn cho cuộc chiến của họ.
“Vô tội sao?”
Chu Bẩm Sơn lặp lại, ánh mắt trống rỗng, không sao hiểu nổi.
Nỗi đau nơi ngực như bị khoét sâu, mỗi hơi thở đều rát buốt nếu không vùng vẫy, có lẽ anh sẽ ngạt thở mà chết mất.
“Anh ta cố tình phá hoại gia đình của anh. Không chỉ có thế, còn muốn đi người anh yêu. Em nói xem, anh đuổi anh ta đi, trong mắt em, thế cũng gọi là vô tội sao?!”
Lâm Ấu Tân nhíu mày, không hiểu vì sao Chu Bẩm Sơn lại trở nên cực đoan đến thế: “Tôi bị cướp đi à? Anh nói nghe buồn cười thật đó. Còn cái gọi là ‘đuổi đi’ của anh, thực chất là lừa anh ta ký bản hợp đồng ràng buộc hai mươi năm, để mặc anh tùy ý sai khiến! Lương Tiêu Thụ là con người, dù nghèo đến đâu cũng có tôn nghiêm, không phải con rối để anh muốn giật dây thế nào cũng được!”
“Anh có làm mấy chuyện đó sao? Em có chứng cứ không?!”
Chu Bẩm Sơn đột ngột đứng bật dậy, sải bước về phía cô, bàn tay siết chặt vai cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Lâm Ấu Tân! Em thật sự thiên vị anh ta đến vậy sao? Em không thấy cũng sẽ anh đau à? Anh sắp chịu không nổi nữa rồi!”
Chu Bẩm Sơn hoàn toàn mất kiểm soát, tất cả anh có thể nhận, có thể gánh, nhưng riêng chuyện của Lương Tiêu Thụ, anh tuyệt đối không thể chấp nhận bị hiểu lầm.
“Bây giờ anh ta chưa cướp được em, vậy sau này thì sao? Anh ta say, em đau ; anh ta đau dạ dày, em đau lòng; chia tay rồi em vẫn phải mở đường cho anh ta đi, để anh ta có tương lai sáng sủa! Em lúc nào cũng mềm lòng với anh ta hết, hết lần này đến lần khác! Em với anh ta có tám năm, còn anh thì có gì? Ngay cả quyền được sợ mất em, được bảo vệ em, anh cũng không có sao?”
“Đúng, anh hèn hạ, anh đáng khinh, anh giống như một con sâu thối rữa chỉ biết trốn trong bóng tối mà nhìn lén từng khoảnh khắc hạnh phúc của hai người. Chưa từng có một ai dạy anh cách yêu một người, cũng chưa từng có ai yêu anh cả. Anh chỉ biết đem hết những gì mình cho là tốt nhất trao cho em. Nếu anh ta không muốn quỳ để yêu em, thì anh cam tâm tình nguyện quỳ. Nhưng trong mắt em, chuyện đó cũng chỉ là hai bộ mặt khiến em chán ghét thôi, phải không?”
“Lâm Ấu Tân, em dạy anh đi! Em dạy cho anh biết làm sao mới có thể để trong lòng em chỉ có mỗi mình anh thôi!”
Bàn tay Chu Bẩm Sơn siết quá mạnh, đến mức Lâm Ấu Tân cảm giác xương vai mình sắp bị bóp nát.
Nhưng thứ đau hơn cả xương thịt, lại là trái tim cô.
Dường như dù cô có làm gì, cũng chẳng thể khiến Chu Bẩm Sơn cảm nhận được tình cảm của mình dành cho anh.
Từ sau cái Tết ở Thượng Hải đến giờ, cô đã không còn biết phải làm thế nào nữa.
“Chu Bẩm Sơn.” Cô khẽ nói, giọng run run: “Chuyện khác tạm gác lại chuyện này đi. Để em nói từ lúc này trước, lần đó em có nói em giúp Lương Tiêu Thụ chỉ là để dứt hẳn mối liên hệ đó, để cuộc sống của chúng ta quay về đúng hướng anh tin không? Nói thật cho em nghe đi.”
Chu Bẩm Sơn nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, cố gắng đè nén cơn xúc động đang dâng trào: “Có lẽ… tin.”
Lâm Ấu Tân khẽ bật cười, nụ cười mỏng như sợi tơ, rồi gật đầu: “Vậy nếu em nói… trong lòng em đã không còn Lương Tiêu Thụ nữa, mà là anh Chu Bẩm Sơn. Em thật sự, rất, rất thích anh. Nếu em nói vậy, anh có tin không?”
Chu Bẩm Sơn quả nhiên im lặng.
“…Em hiểu rồi.”
Cô đẩy tay anh ra, trong thoáng chốc như thể toàn thân bị rút cạn sức lực.
“Chúng ta… tạm thời chia tay đi.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiểu Lâm: Mệt rồi, chẳng có ai khiến mình bớt phiền lòng được cả.