Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 71

Edit: Mỳ

Cuộc gọi của Chu Tĩnh Thủy đến ngay ngày hôm sau. Lâm Ấu Tân không hề ngạc nhiên. Hoa Vũ Quốc Tế đã giúp cô dập tắt tin tức và làm rõ mọi chuyện, chắc chắn Tĩnh Thủy còn nhiều điều muốn hỏi.

Họ hẹn nhau tại một quán trà trong ngõ, nơi có không gian thanh tịnh và nhân viên phục vụ lịch sự, không hề kém cạnh Tần Thủy Nam Cư.

“Chị dâu, em ở đây.” Chu Tĩnh Thủy đã có mặt, trên mặt nở nụ cười xã giao, vẫy tay chào cô.

Lâm Ấu Tân xách túi tiến tới, kéo ghế và ngồi xuống: “Xin lỗi em, đường hơi tắc.”

“Không sao, giờ tan tầm ở Bắc Kinh lúc nào chẳng vậy.”

Chu Tĩnh Thủy hỏi cô muốn ăn gì, và nói rằng đây là câu lạc bộ riêng của nhà họ Chu, không cần phải gò bó.

“Gì cũng được, em cứ gọi đi.”

Chu Tĩnh Thủy cười: “Được, vậy em gọi món nhé.”

Cả hai đều không có khẩu vị, chỉ gọi hai món canh, hai phần salad và cá hồi để xong bữa tối.

“Chị dâu cứ yên tâm, hot search đã được gỡ xuống. Mọi bình luận không hay về chị trên mạng cũng đã được xóa sạch rồi.”

Khi nhân viên đưa khăn tay, Lâm Ấu Tân nhận lấy: “Cảm ơn em, Tĩnh Thủy. Chi phí sẽ có người chuyển khoản cho em. Sau này nếu em cần chị giúp gì, cứ tự nhiên nói.”

Chu Tĩnh Thủy cúi đầu cười: “Chị dâu, chị biết em không có ý đó mà.”

Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào cô.

Chu Tĩnh Thủy hít một hơi sâu, dường như muốn nói hết mọi thứ: “Về hợp đồng với anh Lương, em muốn nói rõ một chút.”

Bộ phận nghệ sĩ của Hoa Vũ đã theo dõi tin tức của Lương Tiêu Thụ. Khi anh ta lên hot search, họ lập tức liên lạc với cô. Lúc đó, Chu Tĩnh Thuỷ đã vội vàng gọi cho Chu Bẩm Sơn, bấy giờ cô mới biết chuyện ly hôn của hai người.

Thật sự, Chu Tĩnh Thủy thấy vô cùng bực bội.

Hết lần này đến lần khác bị chụp ảnh, dù có giải thích thế nào cũng khó mà thuyết phục. Đã kết hôn rồi, tại sao còn gặp lại người cũ, lại còn thân mật đến thế? Ai biết được, có khi ở nơi người khác không thấy, thật sự đã xảy ra chuyện.

Thế nhưng, khi gọi điện cho Chu Bẩm Sơn, anh vẫn tin tưởng Lâm Ấu Tân không phải người như vậy.

“Ấu Tân làm gì cũng có suy tính của em ấy, nhân cách và gia giáo không cho phép em ấy làm điều quá đáng. Anh tin em ấy. Nếu có vấn đề gì, là vấn đề ở anh.”

Chu Tĩnh Thủy không thể hiểu nổi: “Anh thì có vấn đề gì? Sự quan tâm, chu đáo của anh dành cho chị dâu ai cũng thấy. Anh, anh có tin không, một khi hai người ly hôn, chị dâu nhất định sẽ quay về với cái người họ Lương kia liền đó!”

“Ở với ai là việc của em ấy. Tĩnh Thủy, anh tốt với Ấu Tân là điều đương nhiên. Em ấy cũng thật lòng với anh, những mặt không tốt của anh cũng chỉ có em ấy phải chịu đựng. Các em không rõ đâu, nên đừng nói nữa.”

Chu Bẩm Sơn đã quyết tâm bảo vệ cô đến cùng, Chu Tĩnh Thủy cũng không nói được gì, chỉ có thể phối hợp phát thông cáo.

Tuy nhiên, Chu Tĩnh Thủy không phải người trong cuộc, có những điều cứ nghẹn lại. Hôm nay, cô cố tình hẹn Lâm Ấu Tân để nói cho rõ.

“Chị dâu, em không biết chị nghe chuyện về hợp đồng chèn ép anh Lương từ đâu, nhưng đây là bản cuối cùng đã được hủy bỏ. Anh Lương cũng đã xem rồi, không có bất kỳ điều khoản bất lợi nào cả.”

Chu Tĩnh Thủy lấy hai bản tài liệu đã đóng dấu từ túi xách ra và đưa cho Lâm Ấu Tân.

“Đương nhiên, em không phủ nhận rằng ban đầu có ý định dạy cho anh ta một bài học là thật.” Chu Tĩnh Thủy khẽ cười khẩy: “Một kẻ chỉ phá hoại gia đình anh trai em, em chẳng có lý do gì phải nương tay. Ngay cả anh ấy cũng vậy.”

“Nhưng cuối cùng bản hợp đồng này vẫn được sửa lại, là do anh trai em đề nghị. Vì anh ấy hiểu chị, chỉ cần anh Lương kia có chút không vừa ý, chị sẽ không yên lòng.”

Lâm Ấu Tân nghe đến từ “kẻ thứ ba” thì như nghẹt thở.

Khi nhân viên mang thức ăn lên, cô siết chặt bản tài liệu, lòng quặn thắt. Giọng cô run rẩy: “Vậy hợp đồng chèn ép không phải ý của anh ấy sao?”

Chu Tĩnh Thủy sững sờ, kinh ngạc nhìn cô: “Đương nhiên không. Chị nghĩ anh ấy là người như vậy sao?”

Chu Bẩm Sơn ở nhà họ Chu chưa bao giờ tranh giành gì, và sống một cuộc đời đơn giản, bình thường. Điều này không phải ai cũng biết sao?

Lâm Ấu Tân cúi đầu cười chua chát: “Chị cứ nghĩ anh ấy là một công tử lạnh lùng, kiêu ngạo.”

Hóa ra, trong lần cãi vã ở Gia Nam, anh đã buột miệng hỏi ngược lại cô: “Em có tìm hiểu chưa, anh có thật sự làm thế không?”

Lúc đó, cô đang giận, chỉ lo bênh vực cho Lương Tiêu Thụ mà không hề hỏi thêm một câu.

Giờ nghĩ lại, anh đã đau lòng đến nhường nào.

“Có lẽ chị thật sự không hiểu anh ấy rồi.”

Chu Tĩnh Thủy cũng cười buồn, có chút hổ thẹn: “Anh cả không phải người như vậy. Anh ấy mất mẹ năm tám tuổi, và cùng năm đó… mẹ em bước vào nhà. Vài năm sau thì có em và anh hai.

Năm mười ba tuổi, anh ấy bị sốt, mẹ em thấy nhưng làm lơ, suýt chút nữa anh ấy đã chết. Bố em rất tức giận, nhưng không thể làm gì mẹ em, đành gửi anh ấy đến nhà ông nội ở Tây Thành.

Nhưng lúc đó ông bà đã nghỉ hưu và đi du lịch, không ở đó. Vì thế, từ năm mười ba tuổi đến khi trưởng thành, anh ấy chỉ sống với quản gia và vú nuôi, sau này cũng luôn một mình.

Anh ấy không có bất kỳ tình cảm nào với chúng em hay nhà họ Chu. Vậy thì làm sao có thể mượn thế lực của chúng em được chứ chị?”

Lâm Ấu Tân ngẩn người: “Không ai chăm sóc anh ấy cả sao?”

Cô còn có ông nội, có Khúc Tĩnh Đồng bầu bạn. Vậy mà anh thì lại chẳng có gì?

Điều này có khác gì không có nhà đâu chứ?

Chu Tĩnh Thủy lắc đầu: “Không có. Đây là lý do em muốn nói chuyện với chị hôm nay.”

“Chị dâu, chị xót cho cái anh Lương kia, muốn giúp anh ta, nhưng chị có biết rằng, sự xót xa và tình cảm mà anh cả dành cho chị, không hề ít hơn so với những gì chị dành cho anh Lương không?”

“Có thể anh của em đã làm gì đó khiến chị muốn ly hôn, nhưng chẳng lẽ chị không có lỗi? Chị cho phép cái anh Lương kia hết lần này đến lần khác tiếp cận, thách thức gia đình mà anh của em đã khó khăn lắm mới xây dựng, chẳng lẽ ngay cả phản kháng cũng không được sao ạ? Chị dâu, anh ấy chẳng còn gì cả, chỉ còn lại mỗi chị thôi.”

Chu Tĩnh Thủy biết mình đang trút giận, dù có bị coi là ép buộc đạo đức, cô cũng không quan tâm nữa.

Hôm qua, Chu Bẩm Sơn ho liên tục qua điện thoại, cả người tiều tụy. Tại sao Lâm Ấu Tân lại có thể ung dung? Nếu đã đau khổ, thì hãy cùng nhau đau khổ đi chứ!

Chu Tĩnh Thủy ăn vài miếng rồi rời đi, nói rằng công ty còn việc.

Lâm Ấu Tân biết đó là cái cớ, vì cô cũng không thể ăn nổi. Không lâu sau, cô cũng xách túi ra về.

Đi một mình trên đường, lòng cô rối bời.

Chỉ đến sau trò đùa dai của ngày hôm qua, cô mới thực sự đứng ở vị trí của Chu Bẩm Sơn để nhìn nhận mối quan hệ của cô và Lương Tiêu Thụ.

Trong mắt anh, dù cô có bày tỏ tình cảm thế nào thì Lương Tiêu Thụ vẫn là một kẻ xâm nhập nguy hiểm.

Dù anh tin vào tình cảm của cô dành cho anh. Thế nhưng dần dần, anh cũng không thể hiểu nổi tại sao cô lại hết lần này đến lần khác mềm lòng với kẻ đã phá hoại hôn nhân của họ.

Nếu là Chu Bẩm Sơn, có lẽ cô cũng sẽ hiểu rằng, tám năm tình nghĩa vẫn sẽ có gì đó sâu đậm hơn vài tháng bên nhau mà.

Điều mà anh không tin tưởng, thực ra chính là bản thân mình.

/

Tin tức ồn ào trên các trang mạng đã hoàn toàn biến mất chỉ trong hai ngày, chỉ còn lại duy nhất tấm ảnh chụp màn hình từ tuyên bố của Hoa Vũ Quốc Tế.

Nhưng nếu nói không có chút ảnh hưởng nào thì đó là điều không thể.

Buổi diễn lưu động thứ hai của vở kịch “Ngọc Thạch Ký”, vốn dĩ đã được lên lịch trước Tết ở Thượng Hải và một vài thành phố lân cận, mà trong đó có không ít suất diễn dành riêng cho Lâm Ấu Tân.

Tuy nhiên, do một vài người hâm mộ quá khích của Lương Tiêu Thụ, những lời lăng mạ họ dành cho cô vô cùng nặng nề. Thậm chí, họ còn gửi cả dao lam dính máu đến đoàn kịch. Vì lo ngại cho sự an toàn của diễn viên, đoàn đã tạm thời dừng các suất diễn trước Tết của cô.

Lương Tiêu Thụ không tiện nói chuyện trên Weibo, anh ta liên tục đổi số điện thoại để gọi xin lỗi cô, thậm chí còn tìm đến tận khách sạn. Lâm Ấu Tân cảm thấy phiền toái đến mức chán ghét, liền đổi số điện thoại và bay thẳng về Tây Thành.

Ngày cô trở về Tây Thành, đây cũng là ngày tuyết đầu tiên rơi trong năm.

Trời tuyết lạnh buốt, xe của cô bị hỏng ngay tại bãi đỗ xe. Trong lúc đang gọi điện thoại cho thợ sửa xe và tài xế, cô tình cờ gặp Văn Trừ, anh ta cũng vừa đi công tác trở về.

Văn Trừ hạ cửa kính xe xuống: “Cô Lâm, sao cô lại ở đây? Xe hỏng rồi sao?”

“Chắc vậy, không thể khởi động được.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Văn Trừ nghiêng đầu về phía cô: “Lên xe đi, trời lạnh lắm. Tôi đưa cô về trước, chuyện xe cộ tính sau.”

Ở Tây Thành vào ngày tuyết rơi rất khó để bắt được xe, Lâm Ấu Tân do dự một lát rồi mở cửa sau xe.

Văn Trừ dịch người sang bên trái, nhường chỗ cho cô.

Không còn Chu Bẩm Sơn là sợi dây liên kết, cô và Văn Trừ không có nhiều chuyện để nói. Cô quay đầu nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, cả hai chìm trong im lặng.

“Đi đâu? Cho tôi địa chỉ.”

Cô khựng lại: “Khách sạn Phong Thụy nào cũng được, cứ thả tôi xuống đó là được rồi.”

Văn Trừ cười: “Về Tây Thành rồi mà vẫn ở khách sạn à? Không về căn hộ ở Nam Sùng sao, sợ nhìn vật nhớ người à?”

Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu rồi im lặng.

Thấy mình bị ngó lơ, Văn Trừ lắc đầu cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là tiểu thư, chỉ có thằng bạn già Chu Bẩm Sơn mới có thể khiến cô vui vẻ.

“Thế này đi, tôi có một căn nhà cần bán lại. Hay cứ đến ở tạm một đêm, biết đâu lại có điều bất ngờ thú vị.” Văn Trừ chợt nảy ra một ý tưởng, nói với thái độ thích xem kịch vui.

Lâm Ấu Tân quay đầu lại, nhìn anh ta như nhìn một người điên: “Anh có biết mình đang nói gì không?”

Có một căn nhà cần bán lại, vậy tại sao lại bảo cô đến ở một đêm?

Hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau?

Văn Trừ phớt lờ, chỉ mỉm cười một cách bình thản: “Cô cứ đến thì sẽ biết.” Nói rồi, anh ta ra hiệu cho tài xế lái xe.

Lâm Ấu Tân liếc anh ta một cái đầy bất lực, không nói lời nào, chỉ chờ đến nơi sẽ xuống xe và bắt taxi rời đi.

Nhưng tuyến đường xe đi ngày càng quen thuộc, mãi cho đến khi tấm biển của Bệnh viện Số Một xuất hiện trước mắt, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.

Quả nhiên, mười phút sau, Văn Trừ đã đưa cô đến dưới tòa chung cư của Chu Bẩm Sơn.

“Anh lại định làm gì đây?” Cô nhìn Văn Trừ, vừa bất lực vừa bực bội: “Đừng nói với tôi là anh muốn bán nhà của Chu Bẩm Sơn đấy nhé. Đùa thì cũng phải có giới hạn chứ.”

Dù sao Chu Bẩm Sơn cũng còn ông bà nội ở đây, dù anh ấy đã từ chức, nhưng nhà cửa không giống những thứ khác, không thể tùy tiện chuyển nhượng.

Thế nhưng Văn Trừ nhún vai: “Tôi đâu có đùa, đúng là bán nhà của cậu ấy đấy.”

“Cậu ấy đến Tây Thành làm việc là vì cô, giờ hai người ly dị rồi thì tất nhiên cậu ấy sẽ không ở lại đây nữa. Ngay cả xe của cậu ấy cũng là tôi giúp bán đi. Này, tiền bán xe vẫn còn đeo trên tay cô đấy thôi.”

Văn Trừ hướng cằm về phía chiếc vòng tay lộ ra trên tay cô.

Anh ta nhớ lại, lúc Chu Bẩm Sơn hỏi anh ta về giá thị trường của ngọc phỉ thúy, anh ta đã giật mình. Thằng bạn này của anh ta lương hằng năm chẳng được bao nhiêu, vậy mà lại tặng quà sinh nhật cho vợ cũ bằng số tiền lương của hai năm luôn sao?

“…Ý anh là sao?” Lâm Ấu Tân ngơ ngác, vô thức che lại cổ tay: “Tại sao lại nói anh ấy đến Tây Thành làm việc là vì tôi? Tôi và anh ấy là sau khi anh ấy chuyển đến thì mới……”

Giọng cô đột nhiên nghẹn lại.

Những mảnh ký ức vụn vặt chợt lướt qua như những thước phim.

Hình như Chu Bẩm Sơn từng nói, anh ấy cũng đã thích cô được tám năm rồi.

Thấy cô khựng lại, Văn Trừ cười một tiếng rồi thản nhiên ném một quả bom tấn: “Đúng như cô nghĩ đấy. Cậu ấy đã âm thầm thích cô tám năm rồi, từ cái thời còn dạy kèm cho cô hồi cấp ba ấy.”

Văn Trừ vốn dĩ không có tư cách để nói những chuyện riêng tư này, nhưng anh ta cũng là người đồng cảnh ngộ. Bản thân đã không còn cơ hội nên cũng không muốn bạn mình phải kết thúc trong vô vọng.

Hơn nữa, so với người chưa từng có được, người đã nhìn thấy ánh sáng nhưng lại bị ném trở lại vực thẳm dường như còn bi thảm hơn rất nhiều.

Văn Trừ thở dài, có chút bất lực: “Cô Lâm, cô thông minh như vậy sao lại không nghĩ ra? Với cái tính lạnh lùng của cậu ta, nếu theo quy trình bình thường, có lẽ hai người còn chưa nắm tay nhau nữa. Sự tốt bụng cậu ấy dành cho cô đã vượt quá ranh giới của một cuộc hôn nhân sắp đặt rồi.”

Những mảnh ký ức rời rạc dường như được nối kết lại với nhau.

Thảo nào trước đây anh nói lần đầu tiên gặp đã thích cô, hóa ra lần đầu tiên đó là vào tám năm trước, không phải là đêm anh mà mua bật lửa cho cô.

Lần đầu cùng nhau, anh đã nói “anh yêu em” trước. Lúc đó cô còn ngạc nhiên, sao lại nhanh đến mức độ yêu rồi.

Ở sân bay Hải Thành, anh nói anh chưa từng có người trong mộng, anh chỉ có một mình cô.

Rồi vô số lần cô bị thương, anh đã chăm sóc cô tận tình, vô vàn những hành động nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày và cả sự kinh ngạc của những người xung quanh trước tính cách bất thường của Chu Bẩm Sơn. Đó là vì Chu Bẩm Sơn khi ở bên cô hoàn toàn khác so với khi ở bên người khác.

Anh chỉ dịu dàng như vậy với một mình cô mà thôi.

Giờ đây, cô giống như một người đang bịt tai đứng trong lồng trống, bỗng nhiên mặt trống bị gõ vang, âm thanh chói tai đến mức làm cho cả thể xác lẫn tinh thần cô đau đớn.

“Nhưng anh ấy…” Lâm Ấu Tân khẽ cất tiếng, giọng khô khốc: “Anh ấy chưa từng nghiêm túc nói với tôi. Hơn nữa, những năm gần đây, tôi chưa từng gặp anh ấy.”

“Vì cậu ấy thấy cô sống rất tốt.”

Văn Trừ không nhịn được lắc đầu: “Thằng bạn già của tôi không phải là người giỏi tranh giành. Khi thấy cuộc sống của cô hạnh phúc, cậu ấy tự nhiên sẽ không quấy rầy. Còn chuyện cô nói chưa từng gặp cậu ấy, có lẽ chỉ là cô không thấy, hoặc đã thấy nhưng không còn nhớ mà thôi.”

Lâm Ấu Tân rũ người nhìn Văn Trừ, cảm thấy kiệt sức và quá tải: “Làm ơn nói hết một hơi đi.”

Văn Trừ lắc đầu, bấm mở khóa cửa xe: “Trong phòng sách ở căn hộ của cậu ấy có một ngăn kéo, cô mở ra xem là biết mà.”

Lâm Ấu Tân không chút do dự, kéo cửa xe bước xuống.

“Cô Lâm.”

Văn Trừ gọi cô lại từ phía sau, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ban đầu tôi định khuyên cô đến gặp cậu ấy, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Nếu cô tha thứ cho cậu ấy vì sự cảm động, thì điều đó thật ra không thể giải quyết được vấn đề giữa hai người đâu. Tính cách con người rất khó thay đổi, dù sau này cậu ấy có tự kiểm soát tốt đến đâu, thì vẫn sẽ có một mặt mạnh mẽ và cố chấp. Nếu cô mãi mãi không thể chấp nhận được con người thật nhất của cậu ấy, thì sau khi xem xong, cứ xem như đã xem rồi thôi. Dù tôi là bạn của cậu ấy, tôi vẫn mong cô được hạnh phúc. Cô đã rất tốt với cậu ấy rồi, tôi nghĩ đây cũng là ý của cậu ấy muốn.”

Lâm Ấu Tân quay đầu nhìn anh ta, trong mắt dường như có sự khó hiểu.

Văn Trừ cười: “Tôi cũng có người mình thích. Đứng ở vị trí người trong cuộc mà nghĩ, tôi cũng không muốn cô ấy phải chịu khổ trong hôn nhân đâu.”

Mãi cho đến khi xe của Văn Trừ khuất dạng ở khúc cua, Lâm Ấu Tân mới quay người bước vào cửa ra vào. Cô lê từng bước nặng trĩu lên lầu, bước đến trước căn hộ của Chu Bẩm Sơn. Cô đặt ngón tay cái lên khóa vân tay.

Thật không ngờ, nó vẫn mở được.

Đồ đạc trong phòng đã được phủ vải chống bụi, nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi. Cô chầm chậm đi đến cửa phòng sách, chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới đẩy cửa bước vào.

Chỉ có một chiếc bàn sách có ngăn kéo, cô bước đến, kéo ra rồi chợt sững sờ.

Bên trong xếp gọn gàng hàng trăm tấm bưu thiếp và ảnh chụp các buổi diễn kịch.

Có những tấm ảnh chụp cô diễn ứng biến khi còn ở đoàn kịch tại Mỹ, có những tấm bưu thiếp của mỗi vở kịch cô tham gia sau khi về nước. Cô lưu diễn bao nhiêu suất, anh đã xem bấy nhiêu suất.

Ngay cả ông nội, Khúc Tĩnh Đồng và Lương Tiêu Thụ cũng không làm được điều này.

Anh giống như đang thu thập những mảnh ký ức vụn vặt, thu thập cả tám năm tháng ngày mà ngay cả bản thân cô cũng không hề để tâm.

Cô thậm chí còn tìm thấy trong đống ảnh đó, một tấm duy nhất có cả cô và Chu Bẩm Sơn. Chỉ là Chu Bẩm Sơn đứng ngay bên cạnh cô, giống như một người qua đường, còn cô thì đang đùa giỡn, hôn gió Lương Tiêu Thụ, hoàn toàn không để ý đến anh.

Lâm Ấu Tân khẽ cười một cách đau khổ, nhắm mắt lại. Cảm giác xót xa dâng lên.

Những tấm ảnh như thế này mà anh còn giữ làm gì cơ chứ. Cô hoàn toàn không nhớ chút gì về anh cả.

Anh không biết quên cô đi để bắt đầu một cuộc sống mới sao?

Cô có quan trọng đến vậy à?

Anh đã ngu ngốc từ bệnh viện tổng hợp ở Bắc Kinh chuyển đến, từ bỏ tương lai và sự thăng tiến chỉ để đến xem mắt cô. Anh chấp nhận lời tuyên bố vô lý của cô rằng không thể quên được bạn trai cũ, tận tình chăm sóc từng bữa ăn hàng ngày, luôn đặt cô lên hàng đầu. Hay cả khi dù đã ly hôn, cũng phải đứng ra đưa ra tuyên bố khi cô vướng vào scandal, không để cô phải chịu bất kỳ lời mắng nhiếc nào…

Lâm Ấu Tân mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy chạm vào chiếc vòng đang giam giữ nơi cổ tay. Từng giọt, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

Chu Bẩm Sơn, anh muốn em sau này phải yêu người khác bằng cách nào đây?

Bình Luận (0)
Comment