Edit: Mỳ
#01 – Giấy đăng ký kết hôn
Chuyện Chu Bẩm Sơn cầu hôn cuối cùng cũng không giấu được mà đến tai Lâm Giới Bình.
Ban đầu là do Tiểu Mãn đã quay lại hết toàn bộ buổi lễ cầu hôn kia, sau đó ghi ra hẳn ba đĩa CD. Một đĩa gửi cho hai người họ, một đĩa thì đưa cho Từ Trừng Ninh, cái còn lại thì đưa cho Khúc Tĩnh Đồng.
Khúc Tĩnh Đồng làm việc gì cũng rất là chỉnh chu, ấy vậy mà cô ấy lại quên mất rằng trong nhà mình còn có một cục nợ nhỏ.
Đậu Miêu đã nhân lúc bố mẹ mình không để ý, lén mang chiếc đĩa CD kia đến biệt thự Gia Nam. Sau đó, hạnh phúc cùng với ông cố xem hết toàn bộ khoảnh khắc bất ngờ này. Mà cũng nhờ đó, chuyện hai người họ kết hôn đã dâng đến tận mắt Lâm Giới Bình.
Ngày Lâm Giới Bình nhắn WeChat cho cô, khi ấy Lâm Ấu Tân vừa kết thúc đợt lưu diễn ở Thượng Hải chưa lâu. Cô đang trong kỳ nghỉ dài hai, ba tháng, cả người rệu rã, lười biếng nằm ườn trong lòng người yêu, vừa nhâm nhi nước trái cây vừa theo dõi các chương trình giải trí.
Loại nước cô đang uống có tên là Trình Khê Xích Ngọc. Nghe nói loại nước này gọi là Trình Khê Xích Ngọc, nguyên liệu chính là nho Xích Ngọc do đội ngũ tiến sĩ họ Mạnh, vợ của ông chủ khu du lịch, nghiên cứu ra. Nguyên liệu thì chất lượng, giá cả lại phải chăng, không những thế còn hoàn toàn tự nhiên, không gây hại. Dân làng Trình Khê gần như ai cũng mua một chai vào mùa hè, mà Lâm Ấu Tân cũng thế, đã nhập gia thì cũng tùy tục.
Dù sao thì hộ khẩu của Chu Bẩm Sơn cũng đã chuyển đến đây theo diện nhân tài, cô thì thuộc dạng kiểu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó” mà, nên đương nhiên cũng tự coi mình là nửa người địa phương rồi.
“Em đó, sắp đến kỳ rồi. Thứ này có ngon đến mấy cũng đừng uống nhiều đồ lạnh quá nha em.”
Chu Bẩm Sơn đã chất đầy một tủ lạnh cho cô, thế mà chưa được mấy ngày đã hết sạch. Giờ đây anh không thể chịu đựng thêm được nữa, đành phải dặn dò cô hôm nay chỉ được phép uống nốt chai này, nếu không anh sẽ không mua cho cô thêm nữa.
“Nè, sao anh lại nỡ nhẫn tâm với em dữ vậy?”
Cô nàng làm bộ tủi thân, liếc xéo anh một cái. Lâm Ấu Tân vừa nói vừa tìm điện thoại để xem trong làng có dịch vụ giao đồ ăn hay không.
Nào ngờ, tin nhắn của Lâm Giới Bình được gửi đến đúng lúc này.
Từ khi cô nửa kín nửa hở tiết lộ rằng mình sẽ không chia tay với Chu Bẩm Sơn, Lâm Giới Bình chưa từng công khai nói về chuyện của họ. Mà đây lại là lần đầu tiên kể từ Tết Nguyên đán ông chịu chủ động nhắn tin cho cô.
Lâm Ấu Tân lướt mở khóa màn hình, nội dung bên trong khiến cô thoáng giật mình:
Ông nội: [Có thời gian thì con dẫn Bẩm Sơn về nhà ăn cơm đi.]
Ông nội cô vậy mà lại chủ động gọi Chu Bẩm Sơn về ăn cơm cơ á? Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Lâm Ấu Tân đương nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ đây chỉ là một bữa cơm bình thường. Không phải là chưa gặp bao giờ, họ đã quá quen thuộc với nhau rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nén sự xúc động trong lòng mà gõ chữ: [Ông đồng ý rồi ạ?]
Ông nội: [Không đồng ý thì có thể làm sao? Chẳng lẽ muốn con cứ mãi ở bên nó mà không có danh phận sao?]
Không có gì khiến cô vui hơn việc nhận được lời chúc phúc từ Lâm Giới Bình. Xúc động đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại: [Con cảm ơn ông nội nhiều lắm luôn!!!!]
Gửi tin nhắn xong, tâm trạng cô phấn khích như đang ngồi tàu lượn siêu tốc lao thẳng lên trời xanh, cô nôn nóng muốn chia sẻ ngay với Chu Bẩm Sơn.
“Chu Bẩm Sơn à! Em có chuyện muốn nói với anh đây nè!” Cô đột nhiên gọi anh một cách gấp gáp.
Người đang cho cô mượn đùi làm gối, lúc này vẫn đang cầm sách. Anh chỉ “ừm” một tiếng nhàn nhạt: “Không mua đâu, dạo gần đây trời trở lạnh rồi, hôm nay em không được uống nữa.”
Lâm Ấu Tân: “…Em không nói chuyện đó.”
Chu Bẩm Sơn đặt cuốn sách xuống, nhìn cô cười như không cười: “Vậy là chuyện gì? Em biết hậu quả của việc nói dối rồi đấy.”
Nói rồi anh đưa tay bóp nhẹ vào eo cô, đầy ẩn ý.
“…..”
Cô hít một hơi, kiên nhẫn gạt tay anh ra: “Ông nội em đồng ý rồi, bảo em dẫn anh về nhà ăn cơm. Em nói dối cái gì mà nói dối chứ, anh đúng là đồ ngốc!”
/
Trên đường vội vã từ trấn Huy Nam trở về Tây Thành, Lâm Ấu Tân mới nghe điện thoại của Khúc Tĩnh Đồng và hiểu rõ toàn bộ nguyên do.
“Con bé Đậu Miêu này, lần này lập công lớn rồi.” Khúc Tĩnh Đồng ở đầu dây bên kia vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Ban đầu chị còn định là, chị với Trình Hạo sẽ xem chơi lại mấy lúc rảnh rỗi thôi. Ai mà có ngờ đâu, con nhóc con nhà chị lại phát hiện, thế là nó đem thẳng qua chia vui với ông cố nó luôn.”
“Thế… ông nội xem xong, có nói gì không ạ?” Lâm Ấu Tân căng thẳng hỏi, giọng đầy lo âu.
Hôm đó trong tin nhắn WeChat không nói rõ, cô chẳng biết đây có phải là một tiệc xử trảm hay không nữa.
Khúc Tĩnh Đồng nghe thế thì không khỏi bật cười, còn trêu cô lo lắng thừa thãi: “Ông bảo Chu Bẩm Sơn đúng là có lòng, vậy nên hai đứa cứ yên tâm mà về thôi.”
Lâm Ấu Tân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Có được lời xác nhận của Khúc Tĩnh Đồng, lòng cả hai người mới an tâm hẳn. Xuống xe xong, họ liền đi thẳng đến biệt thự Gia Nam của ông nội.
Dì Tuỳ đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Vừa thấy hai người bước vào, dì đã gọi to một tiếng: “Cậu rể!”
Chu Bẩm Sơn đang cầm túi đặc sản mang từ Huy Nam về, cả người khẽ khựng lại rồi nhìn về phía Lâm Giới Bình, người đang chống gậy đứng ở ngay cửa đại sảnh.
Khuôn mặt ông không biểu lộ điều gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Về rồi thì thay giày vào nhà đi. Dép lê vẫn là đôi con đi trước đây. Hành lý cứ để vào phòng Viên Viên là được.”
Cổ họng Chu Bẩm Sơn nghẹn lại: “Con cảm ơn ông ạ.”
Bữa tối diễn ra đơn giản, chủ yếu là nói chuyện về kế hoạch và định hướng nghề nghiệp tương lai của hai người.
“Vậy sau này hai đứa định là sẽ phát triển luôn ở Huy Nam ư?” Sau vài chén rượu, Lâm Giới Bình đi vào vấn đề chính.
“Hiện tại kế hoạch là như thế ạ, nhưng sau này con cũng có thể hợp tác mở bệnh viện với Tổng giám đốc Lục, nên cũng chưa thể nói chắc được.”
Lâm Giới Bình không phải người cổ hủ, ông không phản đối chuyện phát triển ở miền Nam hay miền Bắc. Hơn nữa giao thông bây giờ rất thuận tiện, gia đình ông lại có máy bay riêng, đi đâu cũng tiện, nên khoảng cách địa lý không thành vấn đề.
“Con có chí tiến thủ là tốt. Nhưng mà ông cũng nói thật luôn, việc con vì Ấu Tân mà đến Tây Thành, từ bỏ cơ hội thăng tiến ở Bệnh viện Bắc Kinh, với tư cách là bậc bề trên, thì ông không hoàn toàn tán thành. Đàn ông thì vẫn cần phải có sự nghiệp của riêng mình. Cứ mãi chạy đi chạy lại vì phụ nữ, e rằng là con quá lụy tình. Lâu dần, cũng dễ bị suy nghĩ khó nói quẩn quanh.”
Lâm Giới Bình vẫn giữ ý tứ của mình. Chu Bẩm Sơn không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng tình:
“Vâng. Ông nói rất đúng ạ. Cho dù là vì muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho Ấu Tân, con cũng cần phải làm việc thật chăm chỉ.”
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ. Ngay hôm sau, Lâm Giới Bình đã đưa sổ hộ khẩu cho cô.
“Ấu Tân, đây là lựa chọn của chính con. Sau này, dù sướng hay khổ thế nào, ông cũng không can thiệp nữa. Con phải tự mình nắm chắc quyết định này.”
Lâm Ấu Tân đón lấy cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ thẫm, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy nặng trĩu.
Đây gần như là lần đầu tiên cô có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của hôn nhân.
Cô khẽ tựa đầu vào đầu gối ông nũng nịu: “Ông ơi, ông yên tâm. Anh ấy đối xử với con thật sự rất tốt, rất tốt luôn đó. Anh ấy cũng là một người rất, rất tốt.”
/
Ngày đăng ký kết hôn được chọn là vào ngày Thất Tịch.
Cục Dân chính luôn có một hàng người dài chờ đợi theo thông lệ. Chu Bẩm Sơn đã gọi cô dậy từ lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, hối thúc cô trang điểm thật nhanh.
“Ơ, chẳng phải là mình đã có ảnh chụp từ trước rồi sao anh? Sao lại phải vội đến thế?” Cô hỏi, giọng nói vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ.
Rút kinh nghiệm từ lần kết hôn trước, lần này họ đã chuẩn bị đủ mọi chiến lược.
Hóa ra ảnh trên giấy đăng ký có thể chụp trước, suốt buổi lễ nhận chứng nhận cũng có thể thuê thợ chụp theo. Tóm lại, việc này không chỉ đơn thuần là vào ký tên và đóng dấu. Nhưng mọi việc đó Chu Bẩm Sơn đã lo liệu từ lâu, thậm chí, để phòng ngừa bất trắc, anh còn tìm sẵn người giúp xếp hàng lấy số. Thế nên, thực sự chẳng có gì cần phải bận tâm.
Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn lại không nghĩ vậy. Anh dịu dàng đỡ gáy, ôm lấy cô gái đang còn ngái ngủ, mạnh mẽ đánh thức: “Cục vàng ơi, hôm nay đông lắm, chúng ta đi xếp hàng sớm một chút. Ít nhiều cũng dễ tránh mấy chuyện không hay xảy ra.”
Lâm Ấu Tân: “…”
Anh không thấy mình quá lo xa rồi sao?
Sau khi vệ sinh và trang điểm, Chu Bẩm Sơn đã chỉnh tề mọi thứ, đứng bên cạnh chờ đợi. Thỉnh thoảng, anh lại nhẹ nhàng nhắc nhở cô nhanh tay hơn một chút.
Lâm Ấu Tân chưa bao giờ bị anh giục như thế. Giờ phút này, cô khẽ cầm hộp phấn, rầu rĩ cúi xuống nhìn đồng hồ.
Bây giờ mới chỉ năm giờ rưỡi sáng thôi mà?
Lẽ nào còn phải nhanh hơn nữa sao?
/
Cuối cùng, sau cả một buổi sáng bận rộn thì hai người họ cũng đã thuận lợi lấy được giấy chứng nhận kết hôn.
Hôm nay đúng là có rất nhiều người, dù trên mạng người ta có hô hào không kết hôn, không kết hôn đi chăng nữa, thì những ai muốn kết hôn vẫn cứ sẽ kết thôi.
May mắn thay, số thứ tự của cả hai lại là số một. Theo trình tự thì họ chỉ cần vào ký tên, nộp ảnh rồi sau cùng là đóng dấu. Khi mọi việc kết thúc, vẫn chưa đến chín giờ mười phút.
Chu Bẩm Sơn đi mua bữa sáng cho cô. Giờ đây khi Lâm Ấu Tân đã yên vị trong xe, cô mới than thở trên nhóm chat nhỏ về người chồng mới tái nhậm chức của mình.
Ấu Tân: [Mấy chị em ơi, em thực sự thấy Chu Bẩm Sơn có hơi lo lắng quá mức luôn rồi á. Mọi người biết hôm nay em dậy lúc mấy giờ không? Bốn giờ rưỡi sáng đó trời!]
Cả Khúc Tĩnh Đồng lẫn Từ Trừng Ninh như thể tìm được đồng minh, trả lời cực kỳ nhanh chóng.
Khúc Tĩnh Đồng: [Hừ, cuối cùng cũng có người hiểu lòng chị!]
Từ Trừng Ninh: [Hừ, tớ cũng hiểu luôn.]
Từ Trừng Ninh: [Lần trước tổ chức cầu hôn cho cậu đó nhớ không? Ba ngày trước đó, chồng cậu cứ một ngày nhắn cho tớ tận năm tin. Tất cả chỉ để hỏi tớ đã đặt vé máy bay chưa, có đến đúng giờ hay không.]
Từ Trừng Ninh quen biết Chu Bẩm Sơn tính đến nay cũng đã gần hai năm, thú thật là chưa bao giờ cô ấy lại nhắn tin nhiều như vậy với anh.
Khúc Tĩnh Đồng: [Để diễn tập động tác đưa em lên thuyền, cả chị và anh rể của em đã phải diễn không dưới hai mươi lần dưới sự kiểm tra của anh ấy đó cục cưng ạ!]
Từ Trừng Ninh: [Cả đám bọn tớ còn phải khòm lưng đến mức như muốn gãy ngay tại chỗ luôn, chỉ là để sắp xếp hết chỗ hoa hồng Tiểu Kiều trong vườn và hoa trong căn nhà gỗ nhỏ thôi đó! Ý là đến mức đó luôn, mà chồng cậu vẫn phải tự mình đi kiểm tra từng cái, từng cái một xem đã ngay hàng thẳng lối chưa.]
Khúc Tĩnh Đồng: [Mà nhắc mới nhớ nha, cái người đáng thương nhất ở đây vẫn là Văn Trừ. Anh ta hết phải xem Chu Bẩm Sơn mô phỏng quy trình cầu hôn bằng PPT không dưới mười lần, còn phải thức khuya cùng chồng yêu của em tưới hoa chỉ vì chồng yêu của em quá lo lắng. Kiểu lo quá nên không ngủ được ấy!]
Từ Trừng Ninh tổng kết: [Nói thiệt, đúng là chỉ có cậu mới chịu đựng nổi anh ta thôi.]
Khúc Tĩnh Đồng: [+1, cả Văn Trừ nữa.] Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Khi đọc được những dòng tin này, Lâm Ấu Tân không khỏi bật cười, những chi tiết nhỏ nhặt mà cô không hề hay biết ngày hôm đó cũng được bổ sung. Thế nhưng, dù đang cười là thế, nhưng cô lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vừa chua xót vừa ấm áp.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, thế nào là trân trọng biết bao cũng không hề thái quá.
Chu Bẩm Sơn mua bánh bao chiên áp chảo mà cô thích từ tiệm ăn sáng lâu đời ở ngã tư về. Ấy vậy mà khi vừa về tới xe thì lại thấy cô đang bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn mình.
“….Làm sao vậy em?” Theo phản xạ, tim anh đập nhanh hơn, cảm thấy căng thẳng.
Giây tiếp theo, một luồng hương thơm mềm mại ấm áp nhào vào vòng tay anh. Lâm Ấu Tân chủ động hôn anh một cái, rồi nói một câu khiến nhịp tim anh càng thêm tăng tốc:
“Chu Bẩm Sơn ơi, em yêu anh nhiều lắm luôn.”
#02 – Ảnh công bố chính thức.
Trang cá nhân WeChat của Chu Bẩm Sơn chưa từng đăng bất cứ thứ gì.
Những năm đầu mới vào nghề, bất đắc dĩ lắm anh mới phải chia sẻ một vài bài viết quảng cáo của Bệnh viện Bắc Kinh lên mạng xã hội riêng. Sau này khi rời Bắc Kinh rồi thì anh cũng đã xóa sạch không còn sót lại gì.
Ngày mới đến làm việc ở Bệnh viện số Một, Trạch Giang Đào có ý khuyên anh nên đăng chút ít. Ấy thế nhưng Chu Bẩm Sơn, ngoài những bài phổ cập kiến thức y học nghiêm túc, thì từ chối mọi yêu cầu đăng bài trên tài khoản riêng tư của mình.
Theo anh, mạng xã hội cá nhân không nên đăng bất cứ nội dung gì trái với ý muốn của bản thân.
Danh hiệu “Tảng Băng” không hề hư danh. Lâu dần chẳng còn ai yêu cầu anh nữa, thậm chí họ còn nghĩ thế giới của anh nên trống rỗng, tốt nhất là cả đời tư cũng vậy.
Tuy nhiên, sau ngày Thất Tịch thì từ bạn bè, thầy cô, cùng các sếp và đồng nghiệp ở các vị trí khác nhau đều lần lượt thấy một dòng trạng thái, kèm theo ba bức ảnh.
Một là hai quyển giấy đăng ký kết hôn đặt chồng lên nhau, một là ảnh chụp chung của họ, và một tấm là góc nghiêng của cô vợ.
Dòng trạng thái vốn chỉ để ghi lại khoảnh khắc quan trọng này, vừa đăng lên đã gây chấn động như một tiếng nổ lớn.
Ở khu vực bình luận, ai nấy đều xôn xao:
“Má ơi? Đây là đại thần Chu của chúng ta sao? Kết hôn rồi cơ á??”
“Vãi! Anh Chu vậy mà lại thích phụ nữ thiệt luôn á hả! Chẳng phải là anh ấy và đàn anh Văn Trừ mới là một cặp ư?????”
“Cưới chạy hả?”
“Thiệt hay giỡn vậy ba? Hôm nay là Thất Tịch chứ có phải Cá tháng Tư đâu!”
……
Dĩ nhiên, cũng có người gửi lời “Chúc mừng”, người thì hóng hớt hỏi danh tính cô gái. Bởi lẽ, quan hệ khác giới của Chu Bẩm Sơn ít ỏi đến đáng thương, do đó nên việc anh yêu ai hay hẹn hò ai nói thật là rất hiếm hoi.
Văn Trừ gấp gáp gọi ngay cho Chu Bẩm Sơn vào nửa đêm, giọng điệu cuống cuồng: “Đại ca à, tôi xin cậu luôn đó! Cậu đi mà giải thích rõ ràng cho mọi người đi.”
Chu Bẩm Sơn đang định mang hoa quả vào phòng chiếu phim, khẽ nhíu mày: “Giải thích cái gì?”
“Giải thích vợ cậu là ai, quen nhau thế nào! Và cả chuyện tôi với cậu không phải một cặp nữa, với lại…”
Chu Bẩm Sơn đã nhíu mày rồi cúp ngay điện thoại vào lúc Văn Trừ nói đến chuyện “anh và cậu ta là một cặp”.
Toàn là những chuyện đâu đâu không!
Nhảm nhí!
Đẩy cửa bước vào, Lâm Ấu Tân đã chọn phim xong, chỉ chờ anh đến.
“Có việc gì hả anh?”
Thấy anh nhíu mày nhìn điện thoại, cô hỏi thăm.
“Không có gì hết em, anh chỉ giúp Văn Trừ trả lời tin nhắn thôi.”
Chu Bẩm Sơn mở trang cá nhân lên, lượt thích nhiều đến mức không đếm xuể. Ở khu vực bình luận chẳng khác nào chỗ họp chợ. Anh không xem nhiều, chỉ giải đáp mỗi đoạn Văn Trừ nhờ giúp, sau đó tắt luôn nguồn điện thoại.
Khoảng thời gian l*m t*nh nguyện viên của anh đã kết thúc, nhưng anh vẫn chưa chính thức nhậm chức, do đó đây là lúc mà anh rảnh rỗi nhất. Cá nhân anh thì không thích bị bất kỳ ai làm hỏng đi chuyện tốt cả.
Lâm Ấu Tân điều chỉnh lại tư thế ngồi. Cô đợi cho đối phương ổn định rồi mới tìm vị trí quen thuộc mà chui rúc hẳn vào lòng anh.
Ở căn biệt thự Nam Sùng này, nơi mà cả hai yêu thích nhất sau phòng ngủ thì chính là rạp chiếu phim tại gia này đây.
Chu Bẩm Sơn ôm cô thật chặt. Ánh nhìn màn hình đen trước mắt hiện lên vài dòng chữ tiếng Pháp màu trắng.
“Phim Pháp à em?”
“Dạ.”
“Nói về gì thế?”
“Em không spoil đâu. Anh cứ xem đi rồi biết à.”
Bộ phim mà cô chọn là một tác phẩm nghệ thuật của Pháp, là một bộ phim vô cùng lãng mạn. Chỉ có điều, Chu Bẩm Sơn lại là một người khá cứng nhắc. Vậy nên, toàn bộ sự chú ý của anh khi xem phim chỉ tập trung vào mỗi năm giác quan thôi.
Khoảnh khắc đến các phân đoạn không thể thiếu trong phim nghệ thuật, những âm thanh quá đỗi chân thật kia vang vọng trong căn phòng nhỏ được phóng đại ra bằng hệ thống loa vòm.
Từ tiếng th* d*c, tiếng nước chảy. Cứ thế, từng chút một tạo nên sự mờ ám đến nóng bỏng.
Anh khẽ nhếch mày, rồi cúi đầu thì thầm bên tai của người trong lòng mình: “Cục vàng, em tìm bản không cắt đó hả?”
Mặt Lâm Ấu Tâm lúc này đã đỏ bừng, lỗ tai cũng ngứa ran.
“…..Tại em nghĩ là không ai thích xem bản cắt rồi cả, vậy nên……”
Cô thề có trời là cô căn bản không cố ý chọn bộ này đâu. Mà ngay cả bản thân cô cũng chẳng hề biết là nó lại táo bạo đến mức vậy luôn cơ mà.
Chu Bẩm Sơn hiểu ý, xoa đầu cô: “Có sao đâu em, với vợ chồng mình thì ba cái cảnh này cũng chẳng lạ gì hết đó.”
Lâm Ấu Tân: “…….”
Đúng thật, mấy cảnh trên màn hình chẳng hề xa lạ chút nào, lại còn được quay khá là ẩn ý. Chỉ đến khi nhân vật nữ chính cúi đầu xuống, cảnh tượng đó mới bị lướt qua một cách nhanh chóng. Tiếp theo là bóng hình của họ in hằn lên tường, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ tư thế…..đầu người này ở chân người kia.
Là một người sắp ba mươi tuổi, cô hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của cảnh phim đó. Và Chu Bẩm Sơn cũng thế.
Khoảnh khắc đó, hai người chợt im lặng. Biểu cảm trên khuôn mặt mang theo vài phần khó tả, họ lặng lẽ ngồi đó xem hết quá trình mà không nói một lời.
Phân đoạn này thật ra cũng không chiếm quá nhiều thời lượng, chủ yếu là để đẩy mạch phim. Căn bản là không hề có đáng để suy nghĩ nhiều, thậm chí cái cô nữ diễn viên kia còn nhờ vai này mà nhận được không ít giải thưởng.
Tuy Lâm Ấu Tân biết rõ hết các lý thuyết, nhưng cô vẫn không thể nào quên được hình ảnh cô gái kia cúi đầu.
Cô bèn quay sang nhìn Chu Bẩm Sơn, anh vẫn còn đang chăm chú xem phim.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, hàng chân mày cũng vì thế mà nhíu lại, tiếp tục theo dõi diễn biến của bộ phim.
Nhưng rõ ràng là anh không thể hoàn toàn thấy hiểu được thông điệp mà bộ phim này muốn truyền tải. Vẻ mặt anh mang theo đâu đó vài nét mơ hồ, cứ như là đang đối mặt với một đề toán khó. Cũng chính vì lẽ đó, trông anh toát lên được vẻ cấm dục, bí ẩn và gợi cảm đến lạ thường.
“Chu Bẩm Sơn?” Cô khẽ gọi tên anh, mang theo chút ám chỉ mơ hồ.
Hơi thở của Chu Bẩm Sơn như nghẹn lại. Dường như anh đã sớm dự đoán được bước đi táo bạo của cô gái bé nhỏ, nhưng anh vẫn muốn từ chối: “Không được đâu em.”
“…..Tại sao vậy ạ?”
“Bẩn, với cả em sẽ bị thương mất!”
Lâm Ấu Tân mím môi, như thể là cô đang suy nghĩ về lời anh nói. Ấy thế mà chỉ chừng nửa phút sau, cô giả vờ rằng mình đi lấy nước, rồi tranh thủ lúc anh không đề phòng, lách người vào giữa ghế sofa và bàn trà, ngón tay thon dài kéo nhẹ khoá quần anh xuống.
Chu Bẩm Sơn vẫn chưa kịp nhận ra, thì c** nh* của anh đã được chính tay cô giải phóng.
“Ấu Tân!”
“Em chỉ muốn thử chút thôi mà, anh đừng nói gì nữa hết đó!”
Ban nãy khi về nhà, cả hai đã tắm rửa sạch sẽ cả rồi. Khắp người anh thoang thoảng mùi cam thảo. Và cũng lúc này đây, cô gái mà anh hết mực yêu thương đang bạo dạn ngậm lấy nơi đó.
Khoảnh khắc ấy, trán của Chu Bẩm Sơn lấm tấm mồ hôi, hơi thở của anh càng thêm phần gấp gáp. Anh tự căm ghét lý trí hiện tại của mình, vì không thể thắng nổi bản năng sinh lý mà đẩy cô ra.
May mắn là quá trình này không kéo dài quá lâu, bởi cô vẫn còn quá bỡ ngỡ và ngại ngùng.
Sau vài lần sặc sụa vì đã chạm đến giới hạn, cô mới lặng lẽ buông ra. Cô mang đầy vẻ tủi thân tựa như muốn hỏi anh là bình thường người ta cũng không ngậm hết được phải không? Hay là do cô không biết cách ngậm thôi?
Gân xanh trên trán của Chu Bẩm Sơn nổi lên. Cổ anh căng cứng, không dám nói lỏng. Phải nói là lúc này đây, anh cực kỳ khó chịu. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào từng cử động của cô, vừa đang tự dày vò mình lại vừa mang theo vài phần đắc ý.
“Ấu Tân à……đủ rồi em.” Anh thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Ấu Tân nhìn anh đầy khó hiểu. Có phải là cô ngậm không đúng không nhỉ?
“Không thoải mái hả anh?” Cô hỏi thẳng.
Chu Bẩm Sơn nghe vậy, mày nhíu chặt. Cơ thể anh càng lúc càng như chạm đến giới hạn cuối cùng, không kìm được mà c**ng c*ng ngay bên đôi môi mềm mại, đỏ hồng của cô. Anh th* d*c, toàn bộ cơ bắp trên người đều run rẩy vì hưng phấn: “….Anh thoải mái muốn chết đi được!”
Nghe thế Lâm Ấu Tân khẽ cười. Cô lại giữ chặt lấy hai bên đùi đang căng cứng lên của anh, tiếp tục vùi đầu vào khám phá mà không biết nông sâu.
Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn, ánh mắt của anh càng thêm đen thẳm. Trong cơ thể anh, một ngọn lửa bùng bùng lên, tựa như núi lửa sắp sửa phun trào.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến cực hạn, anh không thể nào nhịn được nữa. Tay ấn chặt lấy sau gáy cô, không nỡ dùng sức quá mạnh mà chỉ thúc nhẹ vài cái, rồi anh bế cô lên. Làn váy dưới chân bị vén lên tận hông, anh không chút do dự nào mà đưa tàu ngầm chậm rãi tiến vào.
……
Màn hình đen của bộ phim xuất hiện, hiện lên những dòng chữ giới thiệu tên hết lần này đến lần khác. Ngoài kia đêm đen cứ thế dần trôi, mặt trời cũng đã thay thế mặt trăng. Lúc này đây, anh mới cúi người ôm người con gái đang mềm nhũn tựa như vũng nước, quay về phòng ngủ của họ.
Mỗi lần quần nhau đến sáng như thế, cả hai thường sẽ dành cả ngày hôm sau để ngủ bù.
Khi tỉnh giấc lại lần nữa, cô vẫn còn thấy hơi mệt. Lâm Ấu Tân uể oải nhìn trần nhà một lúc lâu, rồi lại vơ lấy điện thoại bên cạnh mà lướt.
Không ngoài dự đoán, cô đã lướt thấy bài đăng khoe giấy kết hôn của chồng mình.
Z: [Anh thật là may mắn ba đời, mới được cùng em se duyên kết tóc.]
Kèm theo dòng trạng thái là tấm hình hai cuốn sổ đăng ký kết hôn và một tấm polaroid mà họ đã chụp ở hậu trường Nhà hát Bắc Kinh lần trước, cạnh bên còn có cả một tấm polaroid chụp góc nghiêng của cô.
Lâm Ấu Tân bật cười, cô quay lại nhìn người đàn ông còn đang ngủ say cạnh mình. Anh nằm nghiêng về phía cô, một cánh tay thì đặt trên eo cô, hàng chân mày không còn chau lại như trước mà thay vào đó lại giãn ra, trông anh có vẻ là ngủ rất ngon.
Sau đó, cô cầm điện thoại lên, viết gì đó.
Khi Chu Bẩm Sơn tỉnh dậy, anh lướt thấy dòng trạng thái mới trên trang cá nhân mình.
Lâm Ấu Tân cũng đăng lên một tấm hình. Trong đó bao gồm hai cuốn sổ đăng ký kết hôn của họ xếp chồng lên nhau, một tấm ảnh chụp lúc cầu hôn ở nhà gỗ và cả một tấm ảnh chụp góc nghiêng của anh.
Ấu Tân: [Đúng là em cũng may mắn ba đời, mới có thể được cùng anh se duyên kết tóc.]