Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 83

Edit: Mỳ

#05 Resort trượt tuyết

Sau khi Lâm Ấu Tân vừa khỏi bệnh, cô lại nhanh chóng quay lại với các buổi tập kịch.

Đến cuối tháng 12, vở kịch tái dựng mang tên “Khổ Nhĩ” cuối cùng cũng được xếp lịch diễn trở lại ở Tây Thành. Với vai trò diễn mở màn, đêm đầu tiên đã thu hút không ít khán giả lâu năm đã chờ đợi từ mấy năm trước. Bao gồm cả các đồng nghiệp cũ, do đó khiến cho tỷ lệ lấp đầy bên dưới khu vực khán phòng lên đến mức tuyệt đối.

Buổi công diễn đầu tiên thành công tốt đẹp. Chu Bẩm Sơn cũng tức tốc từ Huy Nam đến. Anh bảo là muốn được ăn mừng cùng với cô, không những thế anh còn đề nghị là sẽ đưa cô đi trượt tuyết trong kỳ nghỉ sau khi đợt diễn tại Tây Thành kết thúc.

Món nợ ‘học phí trượt tuyết’ năm xưa, thứ mà cô đã đổi bằng hai nụ hôn, cuối cùng cũng đã được Chu Bẩm Sơn giữ lời. Thế là, ngay khi buổi diễn ở Tây Thành kết thúc, cô và Chu Bẩm Sơn lập tức lên đường đến khu trượt tuyết Cảnh Bình.

Khi trở lại nơi này, Lâm Ấu Tân không còn thấy đặc biệt gì nữa. Nhưng còn Chu Bẩm Sơn thì lại mang theo trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Chiếc xe chuyên dụng đưa họ vào trong khách sạn để cất hành lý. Vừa bước chân vào căn phòng suite quen thuộc, sắc mặt của Chu Bẩm Sơn nhàn nhạt mà đặt hành lý tựa vào bên cửa, rồi anh cười như không mà nhìn cô.

Thời gian trôi qua, những ký ức có phần cay đăng năm xưa đã trở thành một sự ngượng ngùng nho nhỏ mà cả hai ngầm hiểu.

“Lần này gọi đò ăn giao đến phòng, chắc sẽ không ai gọi anh là ‘anh Lương’ nữa đâu nhỉ?” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi cô.

Lâm Ấu Tân khẽ ho một tiếng, lúng túng sờ lên chóp mũi: “Chắc là không á.”

“Chắc là hả?”

“…..”

Thế là dưới sự chứng kiến của anh, cô lập tức gọi điện thông báo cho các quản lý bộ phận trong khách sạn. Từ nay trở đi, dù là bên cạnh cô Lâm có là người đàn ông nào, đều bát buộc phải gọi là ‘anh Chu’, dù cho người đó có phải là anh hay không.

Và thế là ‘anh Chu’ sau bao phen thì cuối cùng cũng đã có được một danh phận chính thức. Nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu được dụng ý của cô, bèn chất vấn một cách vô cùng quyết liệt như thể đang bảo vệ chủ quyền: “Ngoài anh ra, còn có người đàn ông nào khác dám xuất hiện bên cạnh em, cùng em đến khách sạn hả?’

Lâm Ấu Tân nghe thế thì không nói nên lời.

Cô đúng là chịu thua với mấy cái lập luận rắc rối của anh luôn đó.

Cô đẩy anh ra, bỏ đi lấy trang bị: “Đồ nhỏ nhen này. Anh nghe rõ rồi đó, ý của em là: Dù sau này có ai xuất hiện đi chăng nữa, là anh thì càng tốt. Mà nếu không phải anh thì cũng như là một lời cảnh cáo, là đừng có ý định gì với em. Em đã là hoa có chủ rồi, anh hiểu chưa?”

À, hóa ra là có thể hiểu như vậy.

Cuối cùng, anh Chu nào đó cũng đã mãn nguyện, vui vẻ chấp nhận lời giải thích này.

/

Họ đến đúng thời điểm. Khoảng mười giờ sáng, sân trượt lúc này hật sự rất lý tưởng để trượt tuyết.

Chu Bẩm Sơn giỏi trượt ván đơn, Lâm Ấu Tân thì lại thiên về ván đôi hơn. Vậy là được rồi, anh cứ thế mà ngang nhiên trở thành thầy huấn luyện riêng của cô,. Suốt cả buổi sáng, anh đều dành trọn thời gian, miệt mài dạy cô.

Mà phải thừa nhận, Chu Bẩm Sơn khi làm việc gì cũng mang theo mình dáng vẻ nghiêm túc đến từng chi tiết.

Có vài lần cô đang đứng thì không cẩn thận, trượt ra xa rồi ngã nhẹ vài cú, tuy nhẹ mà cũng khá đau điếng, ấy vậy mà anh cũng chỉ khoanh tay, lẳng lặng trượt tới. Sau khi xác nhận cô không bị gì, anh lại hỏi là cô có muốn đứng lên trượt tiếp không.

“….Không nghỉ chút được hả anh?” Cô nhìn anh với vẻ mặt nài nỉ.

Rốt cuộc là anh đang xem cô là vợ hay là học trò của anh vậy nè?

Chu Bẩm Sơn khẽ chau mày, anh không muốn cô bỏ cuộc dễ dàng như vậy: “Thật ra vừa rồi, em đã trượt rất tốt rồi. Em muốn nghỉ thật sao?”

“…..Vậy thì tập tiếp!”

“Được, cố lên.”

Sau đó, Lâm Ấu Tân vừa trượt vừa buồn bã nghĩ, hèn gì hồi xưa cô không thích anh. Có điên dữ lắm mới thích anh nổi!

Thầy gì mà dữ như quỷ!

Buổi học dưới cường độ cao nhanh chóng kết thúc. Ngay khi cô cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, cả người cô rã rời đến đứng không nổi nữa.

Ăn trưa xong, Chu Bẩm Sơn hỏi là chiều nay cô có muốn tập nữa không? Nghe thế, cô liền xua tay, nói là mình mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi.

“Vậy anh đi trượt một mình nhé? Khoảng bốn giờ anh về tới. Có chuyện gì thì em phải nhớ gọi anh ngay nhé.”

“Dạ.”

Trước giờ, Chu Bẩm Sơn vốn không đặt quá nhiều hy vọng vào mảng thể lực của cô. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, tay ấn nút kéo rèm cửa rồi mới khẽ đóng cửa mà đi ra ngoài.

Ván trượt đơn anh thay ra ban sáng, được cất tại quầy lễ tân. Anh xếp hàng để lấy lại.

Dạo này đang là mùa cao điểm của khu trượt tuyết. Lượng người đến khá đông, riêng hàng lấy đồ buổi chiều thôi cũng đã nối đuôi nhau đến tận cửa.

“Xin chào, tủ số A1.”

Đến lượt mình, anh đưa thẻ tủ đựng dụng cụ trượt tuyết của cả hai cho nhân viên.

“Vâng, thưa anh Chu. xin anh đợi một lát ạ.”

“Dụng cụ của vợ tôi thì không cần lấy đâu. Chiều nay cô ấy không trượt nữa.”

“Vâng.”

Việc lấy dụng cụ trượt khá là tốn thời gian. Anh dịch sang trái một bước, nhường chỗ cho người xếp hàng phía sau.

Chỉ trong khoảnh khắc, anh nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình từ bên trái, anh khẽ nghiêng đâu, quả nhiên thấy ngay gương mặt quen thuộc.

Lương Tiêu Thụ đã nhìn anh rất lâu.

Ngay từ lúc nghe anh nói “Tủ số A1.”, anh ta đã nhận ra đó là ai rồi.

Chưa kể, câu “Vợ tôi” vừa rồi của người đàn ông này lại tự nhiên đến lạ.

Chu Bẩm Sơn nhìn anh ta bằng ánh mắt không chút gợn sóng. Anh không cảm thấy bất an gì khi anh ta xuất hiện tại đây, ngay lúc này nữa.

Khu trượt tuyết này là nơi công cộng, ai cũng có quyền được đến cả.

Lương Tiêu Thụ cũng chẳng có ý định chào hỏi hay gì. Ánh mắt của cả hai chỉ giao nhau trong một giây, rồi mỗi người tự lấy ván, thay đồ ngay tại khu cáp treo.

Chu Bẩm Sơn diện đồ đen, còn anh ta thì đồ xám. Cả hai đều trượt ván đơn, và đều ở cấp độ chuyên nghiệp.

Việc cả hai đều ngầm chọn đường trượt cao cấp cùng một lúc là điều khá dễ đoán, thậm chí còn mang theo vài ý nghĩ ganh đua.

Nhưng xét cho cùng thì Chu Bẩm Sơn vẫn giỏi hơn, cũng như là đủ tàn nhẫn hơn. Khi qua khúc cua, anh hất mạnh khiến cho đối phương lộn cả người lẫn ván.

Lương Tiêu Thụ biết rõ người này đang trút giận hộ cho ai, bản thân anh ta cũng biết mình đáng bị như thế, nên chẳng nói gì. Sau khi ngã, anh ta hít sâu vài hơi, cuối cùng lại nhịn đau mà đứng dậy, trượt nhẹ xuống con dốc.

Chu Bẩm Sơn chỉ trượt một lượt, liền tháo kính chuyên dụng đứng đợi bên dưới sườn dốc.

Cú ngã vừa rồi không hề nhẹ, nhưng vẫn chưa đủ để anh hả giận.

Năm ngoái, khi scandal nổ ra, anh ta lại ung dung lẩn tránh, không hề hé răng lấy một lời. Ngay cả một câu bảo vệ hay thanh minh cũng không có, mặc cho những lời mắng chửi, đàm tiếu trên mạng đè hết lên người con gái anh thương, giờ chỉ để cho anh ta ngã một cú, quả thực là quá dễ dãi cho anh ta rồi.

Khi Lương Tiêu Thụ trượt xuống, nhìn thấy người kia đang đứng đợi, anh ta im lặng cởi ván, bước tới, ngồi phịch xuống nền tuyết ngay cạnh Chu Bẩm Sơn, thở hổn hển: “Đủ chưa? Nếu anh thấy chưa đủ thì đánh thêm một trận đi, trút giận giúp cô ấy.”

Chu Bẩm Sơn lạnh lùng rũ mắt nhìn, không đáp lời.

Thấy vậy, Lương Tiêu Thụ gật đầu: “Phải thôi, loại người như tôi thì đâu có xứng để cho đại công tử nhà họ Chu động tay động chân. Chỉ cần em gái anh đóng băng hết hoạt động tôi là đủ rồi chứ gì?”

Anh ta tháo phăng mũ và kính chuyên dụng ra, vứt xuống tuyết, thẫn thờ cúi gằm mặt.

Kệ đi! Dù gì anh ta cũng chẳng muốn lăn lộn trong cái giới này nữa.

Ban đầu, Chu Bẩm Sơn chỉ muốn xác nhận anh ta không bị thương nặng rồi toan bỏ đi.

Lúc này, khi nghe những lời anh ta nói, anh lại không khỏi bật cười khẽ: “Anh nghĩ, tôi coi thường anh là vì xuất thân và giai cấp của anh à?”

“Không phải thế sao?” Lương Tiêu Thụ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Công tử Chu, tôi biết anh yêu Ấu Tân, bởi vậy nên hôm nay anh muốn chém, giết hay làm gì thì tùy anh. Anh muốn sỉ nhục tôi, tôi cũng chấp nhận, nhưng không phải để nhận được mấy câu hỏi thế này. Bởi vì ngay từ khi tôi gặp anh lần đầu, tôi đã biết anh là kiểu người ngạo mạn đến mức nào. Đều là đàn ông với nhau, giả vờ làm cái thá gì?”

“Anh đúng là cứng đầu một cách khó hiểu. Chẳng trách hồi cấp ba lại học tệ đến thế.”

Lương Tiêu Thụ: “….”

Chu Bẩm Sơn nén giận, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt anh ta: “Anh đã từng nghĩ chưa? Nếu như người được kết hôn qua mai mối với Ấu Tân không phải là tôi, mà là một người đàn ông khác. Những lần khiêu khích hết lần này đến lần khác của anh, sẽ mang lại điều gì cho cô ấy đây?”

Lương Tiêu Thụ hơi sững lại.

“Là những cuộc cãi vã không hồi kết, là những lần bạo lực ngôn từ, là chiến tranh lạnh, hay thậm chí là bạo lực gia đình.”

Ánh mắt của Chu Bẩm Sơn lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Nếu anh đã khăng khăng cho rằng tôi đây kiêu ngạo, lạnh lùng, quyền lực ngút trời, hay là kiểu gia trưởng. Vậy lỡ như tôi cứ dây dưa mãi, không chịu ly hôn, thì anh nghĩ xem là cả đời này cô ấy sẽ sống thế nào đây? Một người con gái yếu mềm không có cha mẹ hay anh em để nương tựa, anh có bao giờ chịu nghĩ cho cô ấy hay chưa?”

“Tôi coi thường anh, là bởi anh đã chiếm lấy hết tám năm thanh xuân của người con gái tôi thương, nhưng anh lại chưa bao giờ đặt cô ấy vào trong tim cả! Thậm chí còn làm cho cô ấy tổn thương hết lần này đến lần khác. Không phải là anh không buông được cô ấy, mà nói đúng hơn là anh không buông bỏ được cảm giác luôn có một người hết lòng hết dạ vì mình. Nói tóm lại, anh vẫn chỉ yêu mỗi bản thân mình nhất mà thôi!”

Đáng lý ra Chu Bẩm Sơn không muốn phí lời với kiểu người như thế này, nhưng một khi cảm xúc đã chạm đến đỉnh của sự kìm nén thì muốn nhịn cũng chẳng nhịn được nữa.

Cổ họng của Lương Tiêu Thụ khô khốc: “Lâm Ấu Tân đâu có dễ bị bắt nạt đến thế! Anh xem, ông nội cô ấy cưng cô ấy như cưng trứng vậy, tôi còn nghĩ là cô ấy có thể…..”

“Cô ấy không thể.” Ánh mắt của Chu Bẩm Sơn trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết: “Dù có là cô gái mạnh mẽ đến cách mấy thì cũng cần được bảo vệ.”

Lương Tiêu Thụ lặng lẽ im lặng.

Khu trượt tuyết buổi chiều. Dù là hoàng hôn dần buông, ấy vậy mà ánh nắng vẫn chói lòa. Lương Tiêu Thụ nhìn chằm chằm về phía xa, cảnh tượng trước mắt như quay lại lần đầu tiên hai người họ cùng nhau đến đây.

Vậy mà, mọi thứ bây giờ đã không còn được như thế nữa.

Không biết đã qua bao lâu, anh ta nhìn đến mức mắt trở nên cay xè. Cuối cùng đưa tay lên dụi, khàn giọng đáp: “Tôi biết rồi, xin lỗi.”

Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn anh ta vài giây: “Tôi mong là từ nay cũng như là ngay cả sau này, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”

“Được.”

Lần này là một câu trả lời không có chần chừ hay lưỡng lự.

Chu Bẩm Sơn có hơi bất ngờ. Anh không ngờ anh ta sẽ không tiếp tục níu kéo. Sau đó, anh gật đầu rồi xoay người bỏ đi.

“Nhớ đến bệnh viện kiểm tra, cú ngã đó không nhẹ đâu. Vì sức khỏe của chính mình đi, đây là lời khuyên của bác sĩ.”

Lương Tiêu Thụ khẽ nhếch môi, không đáp lời.

Sau khi Chu Bẩm Sơn rời đi, người ở sân trượt tuyết bấy giờ cũng đã vắng hơn nhiều. Từng cặp tình nhân, gia đình đưa con nhỏ đến chơi lần lượt ra về.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, màn đêm thay thế cho ánh vàng ban nãy, Lương Tiêu Thụ mới khập khiễng đứng dậy rời khỏi sân trượt. Anh ta gọi điện cho quản lý đến đón mình về đoàn làm phim. Anh ta vẫn còn công việc dang dở.

Quản lý ngạc nhiên: “Không phải nói muốn gặp cô Lâm, đích thân nói lời xin lỗi sao? Gặp được rồi à?”

Lương Tiêu Thụ nắm chặt điện thoại, khẽ ngước mắt nhìn vầng trăng treo trên cao, khàn giọng đáp: “Gặp rồi.’

Quản lý nghe thế thì thở phào: “Vậy là tốt rồi. Bên trên đã thu hồi điện thoại cũng như tài khoản của anh, không cho anh thanh minh thì anh cũng chịu thôi. Ai có thể chống lại được tư bản chứ. Nói rõ ràng là được, sau này còn cơ hội khác mà.”

Còn cơ hội sao?

Anh ta sẽ không bao giờ còn cơ hội nào nữa.

/

Lâm Ấu Tân bị đánh thức bởi mùi hương quyến rũ của bữa tối.

Cô ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt. Khi đẩy cửa bước ra, chỉ thấy Chu Bẩm Sơn đang ra hiệu cho nhân viên phục vụ bày biện những món ăn đã được gọi lên bàn.

“Em dậy rồi à?”

Thấy cô, Chu Bẩm Sơn lập tức bước tới. Anh vòng tay ôm ngang vai cô rồi cùng ngồi xuống ghế sofa dài.

“Ưm….”

Cô nhắm mắt, lười biếng tựa vào bờ vai vững chãi của anh. Vì mới tỉnh giấc nên còn có hơi mơ màng, dáng vẻ ngái ngủ vẫn còn đó.

Chu Bẩm Sơn khẽ cười, cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi cô: “Tỉnh táo lại nào em, bộ em tính tối nay thức trắng à?”

“Anh khỏi lo nha, em ngủ giỏi lắm á! Giờ anh cho em ngủ, kiểu gì em cũng ngủ được hết!”

“Nghe sao giống bé heo lười vậy nè?”

Cô vẫn nhắm mắt, cười hì hì không đáp.

Nhân viên phục vụ thấy hai người họ cứ thân mật như thế, ngại ngùng không dám nán lại xem. Sau khi bày biện mọi thứ xong xuôi, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Thưa quý khách, mời quý khách dùng bữa.” Rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Người vừa khuất bóng, Chu Bẩm Sơn đã không kìm được mà đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn mang theo vài phần vội vã đến khó hiểu.

Đến khi cả hai đều th* d*c, anh mới nặng nề hít một hơi thật sâu rồi mới buông cô ra. Lâm Ấu Tân ngây người ngước nhìn, đôi môi vẫn còn ẩm ướt: “Sao thế anh? Sao tự nhiên anh lại gấp gáp vậy?”

Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật lâu, sau đó mới ôm cô thật chặt vào lòng. Anh nhắm mắt, hít một hơi sâu: “Lâu quá không được gặp em, anh nhớ em muốn phát điên lên được.”

Lâm Ấu Tân bật cười bất lực, cô đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi: “Anh dính người quá đó! Mình mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ đâu chứ?”

“Đâu phải chỉ có mấy tiếng.”

“Ơ?”

Chu Bẩm Sơn hơi buông lỏng cô ra, rũ mi xuống, trán chạm lên trán cô.

“Ấu Tân à, nếu như anh được làm lại lần nữa. Anh sẽ tuyệt đối, không khoanh tay đứng đó chịu đựng nữa.”

#06 Suối nước nóng.

Phía sau khu trượt tuyết Cảnh Bình là khu suối nước nóng tự nhiên. Lần trước khi ghé qua đây khá gấp gáp, nên chẳng có thời gian ghé qua. Lần này, Chu Bẩm Sơn nói đã lặn lội đường xa đến đây, nhất định cả hai phải cùng đi ngâm suối nước nóng.

Nơi này chỉ cách khách sạn khoảng ba cây số nếu lái xe. Cả hai đã trượt tuyết suốt hai ngày liền, nên chỉ soạn có vài bộ quần áo gọn nhẹ rồi đi thẳng qua đây luôn.

“Thật ra, ở Huy Nam cũng có suối nước nóng tự nhiên. Lần sau em về đó, anh sẽ đưa em đi.”

“…..Anh thấy em yếu quá, nên định đưa em đi ngâm suối nước nóng để bồi bổ hả?”

Chu Bẩm Sơn quẹt thẻ mở cửa, quay đầu nhìn cô: “Em hiểu là được rồi. Trượt tuyết suốt cả buổi sáng, rồi ngủ hết cả buổi chiều. Đã vậy đến tối, em còn hành anh tới mức này, ai mà chịu cho nổi đây.”

“Anh ngon thì đừng có mà hợp tác với em.” Lâm Ấu Tân lườm nguýt anh một cái, rồi bỏ vào trong. Cái người này thiệt tình, mới hai hôm trước còn bô bô nói là, nếu được làm lại sẽ không muốn khoanh tay đứng nhìn. Vậy đó, mới được có hai ngày đã bắt đầu oán trách cô. Đúng là lời đàn ông nói, toàn là dối lừa!

Chu Bẩm Sơn nghe cô nói vậy thì bật cười khúc khích đầy thâm ý, nhưng vẫn không lên tiếng.

Căn phòng họ đặt sẵn, có bể ngâm nước nóng riêng. Bể không quá lớn, nhưng đủ sức chứa cho hai người.

Chu Bẩm Sơn đi tắm trước, còn cô thì nằm bò ra cửa sổ nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài. Từ đây vẫn có thể nhìn thấy được đường trượt và ngọn đèn hiệu của khu trượt tuyết, trông hệt như là một ngọn núi tuyết cô độc giữa màn đêm đen kịt.

Cô tự hỏi, không biết bây giờ Khúc Tĩnh Đồng, ông nội, Từ Trừng Ninh và mấy người khác đang làm gì nhỉ?

Khi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, sợi tóc còn ướt của anh khẽ chạm vào bên tai cô: “Em đang nghĩ gì đó? Tranh thủ vào tắm đi em.”

Vai cô vô thức co lại, giờ đây những giọt nước nhỏ giọt kia đang lăn dọc một đường xuống tấm lưng mịn màng khiến cô không khỏi cảm thấy tê dại.

“Ưm…..”

Chu Bẩm Sơn xuống bể trước. Còn cô thì lén lút chạy đến cạnh vali, lấy từ trong đó ra một chiếc túi nhỏ đã được đặt sẵn dưới đáy, rồi vội vàng chui vào trong phòng tắm.

Món đồ đó đã được cô mua từ rất lâu rồi. Lúc thử cô đã đỏ mặt đến mức không dám nhìn, ngay cả hôm nay khi mặc lên lại cũng vậy.

Nhanh chóng tắm rửa xong xuôi, cô mặc bồ đồ đã mua bên trong, khoác thêm chiếc áo sơ-mi đen của anh bên ngoài rồi cứ thế bước ra.

Một người như Chu Bẩm Sơn mà chịu xuống bể ngâm thì ắt hẳn là chắc chắn rất sạch sẽ.

Cô cuộn tóc l*n đ*nh đầu, chân trần bước đi trên đá cuội rồi từng bước một đi xuống từ lối nhỏ đối diện anh.

Chu Bẩm Sơn đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc. Bệnh viện ở thôn Trình Khê đã chính thức khánh thành, ngoài chức vụ Phó Chủ nhiệm khoa Ngoại tổng hợp ra, anh còn kiêm luôn cả công việc bên mảng Cứu trợ và Từ thiện nông thôn, đây cũng là dự án tình nguyện lúc trước anh đã làm.

Xử lý xong mớ tin nhắn rối rắm, anh mới ngước mắt lên nhìn, và rồi lại ngẩn ngơ trước cảnh tượng trước mặt.

Cô quá trắng, việc cô mặc chiếc áo sơmi đen kia lại càng làm cho làn da cô thêm phần nổi bật hơn.

Người nào đó vội vã giải thích trong khi sự thật đã quá rõ ràng: “Em không muốn mặc đồ của em xuống nước.”

Chu Bẩm Sơn thở hắt ra một tiếng, tựa vào thành bể, nhìn cô qua làn hơi nước thoang thoảng: “Ừm, qua đây đi em.”

“…..Anh lại đây ôm em qua đó đi.” Cô không dám nhúc nhích, sợ rằng áo sẽ bị nước làm nổi lên.

Chu Bẩm Sơn gạt nước và tiến lại gần.

Ban đầu anh thật lòng muốn cô ngâm suối nước nóng cho đàng hoàng, vì căn bản là cơ thể của cô hiện không được tốt mấy.

“Em ngâm cho đàng hoàng vô, hai mươi phút rồi mình đi ra.”

“Dạ…..” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tính đi tính lại thì họ cũng đã bên nhau gần ba năm rồi, chuyện gì cũng đã làm qua. Nhưng ở khoảnh khắc này, cả hai vẫn có gì đó ngại ngùng khó tả.

Chu Bẩm Sơn yên lặng một lúc, rồi đột nhiên bật cười.

“Anh cười gì đó?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Không có gì cả. Chỉ là bỗng nhiên anh nhớ lại, có lần em được nghỉ hè nên về nhà chơi, em bơi trong biệt thự Gia Nam. Khi đó, anh đến đưa đồ cho ông nội em, chỉ dám trốn sau cây cột để ngắm em, còn bây giờ thì…..anh đã có được người con gái anh thương rồi.”

Lâm Ấu Tân cũng cười, hôn lên mặt anh: “Đồ rình trộm này! Vậy để em kiểm tra anh, lúc đó em mặc đồ gì?”

“Áo tắm chấm bi đỏ, trông như con cá chép ấy.”

“Em ở cùng với ai?”

Chu Bẩm Sơn cười: “Chị họ của em.”

“Em với chị ấy chắc chắn là có nói chuyện, anh có lén nghe đoạn nào không?”

Lần này đến phiên Chu Bẩm Sơn im lặng. 

“Sao vậy anh?” Lâm Ấu Tân véo má anh, ra vẻ hờn dỗi: “Anh đừng có mà né. Khai thật cho em xem, anh đã nghe được gì?”

Anh vốn định lảng đi, nào ngờ câu chuyện lại đi đến mức này.

Nhìn vợ đang không ngừng thúc giục mình, anh cười bất đắc dĩ, nắm lấy tay cô: “Anh có nghe. Lúc đó em nói với chị họ, em muốn tổ chức sinh nhật cho Lương Tiêu Thụ. Vì em đã đủ hai mươi tuổi, là tuổi hợp pháp rồi, có thể…..”

“Khoan, dừng lại!” Lâm Ấu Tân đã nhớ lại, vội vàng đưa tay bịt miệng anh, mặt đỏ bừng: “Em nhớ rồi, anh đừng kể nữa.”

Không có điều gì khiến cô đau đớn hơn việc nghe chính miệng Chu Bẩm Sơn nhắc đến chuyện khi xưa của cô và Lương Tiêu Thụ. Dù là hiện tại cả cô và anh đều đã hạnh phúc, nhưng tám năm đó vẫn là một vết gai trong lòng anh. Ngay cả cô cũng chẳng muốn nghe thêm chút nào nữa.

Chu Bẩm Sơn cũng không muốn nhắc lại, nên anh im lặng, yên tĩnh ôm cô trong làn nước nóng.

“Chu Bẩm Sơn, thật ra em chưa từng làm chuyện kia……Anh có tin không?” Một lúc sau, cô nhẹ nhàng giải thích.

Tuy không nói rõ, nhưng cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.

Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Anh biết. Hơn nữa, chuyện cũng đã chẳng còn quan trọng, qua rồi mà em.”

Có thể là trước kia vầng trăng sáng kia đã treo rất cao, nhưng lại không rọi cho riêng anh. Song cũng chẳng sao cả, từ nay về sau hai người họ viên mãn là được rồi.

/

Chu Bẩm Sơn đã ngâm mình đủ hai mươi phút, nhưng tâm trí anh vẫn còn muốn đắm chìm thêm chút nữa trong cảm giác thư thái này. Dù vậy, giọng nói nhẹ nhàng của cô đã kéo anh trở về thực tại.

“Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ thôi!” Cô khẽ kéo gấu áo sơ mi của mình, ánh mắt lúng túng, không dám đối diện với anh.

Nghĩ rằng cô đang mệt, Chu Bẩm Sơn liền chiều theo ý cô mà bước khỏi mặt nước.

Khoảnh khắc vừa bước ra, chiếc áo sơ mi đen đã ướt sũng, mỏng manh ôm sát lấy đường cong mềm mại trên cơ thể cô. Làn khí lạnh vô hình ngay lập tức luồn sâu qua lớp vải ẩm ướt. Sợ cô bị nhiễm lạnh, anh nhanh chóng siết vòng tay ôm cô vào lòng, đưa vào phòng tắm và mở vòi sen. 

Dòng nước nóng ấm áp như một cái v**t v*, nhanh chóng thấm ướt cả hai.

Anh đứng dưới dòng nước một lát rồi tắt, định ra hiệu cô tắm trước để mình ra ngoài gọi nhân viên pha một cốc trà gừng đường đỏ ấm bụng cho cô.

“Em ổn mà.” Cô đột ngột nắm chặt cổ tay anh, hàng mi dài khẽ rũ xuống, chớp nhẹ liên hồi. Ngón tay thon thả vô thức mân mê cúc áo sơ mi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đây đã ửng đỏ một mảng đầy mời gọi: “….. Chu Bẩm Sơn, anh giúp em cởi áo ra với. Nó ướt quá, em tự cởi khó lắm.”

Cô đã gợi ý đến mức này mà anh còn không hiểu, thì đúng là anh ngốc quá luôn.

Anh lật tay, khóa chặt cánh cửa phòng tắm. Bàn tay to lớn chậm rãi đưa lên, giải phóng từng chiếc cúc áo đang tôn lên vẻ đẹp mềm mại của người con gái trước mặt. Dù đã có sự chuẩn bị trong tâm trí, nhưng khi toàn bộ cơ thể ngọc ngà ấy phơi bày trọn vẹn trước tầm mắt, hơi thở anh dường như ngừng bặt, trái tim thì nhảy múa không ngừng trong lồng ngực.

Bên trong là một màu đen huyền bí. Bộ nội y chỉ là vài sợi dây mỏng manh đan chéo, tựa hồ như có mà lại như không. Ba mảnh vải ren bán trong suốt, hờ hững che đi những điểm cần che, để lộ ra những đường nét nhấp nhô đầy quyến rũ, như mời gọi ánh nhìn khám phá.

Bị ánh mắt cháy bỏng của anh như nhìn xuyên thấu qua lớp vải mỏng tang, khuôn mặt cô nóng bừng. Lâm Ấu Tân vô thức vòng tay ôm lấy cơ thể mình, cổ họng khô khốc, giọng nói mang theo chút mềm mại, run rẩy: “Anh đừng nhìn nữa mà…”

Thay vì đáp lời, anh dùng hành động mãnh liệt nhất để hồi đáp cô.

Dòng nước nóng từ vòi hoa sen lại ào ạt xối xuống. Cùng lúc đó, hơi ấm từ từ, khó khăn, rồi dần dần gấp gáp hơn, như một ngọn lửa tham lam nuốt chửng lấy cả hai. Họ chỉ kịp làm nóng nhau một lần vội vã dưới làn nước, rồi lại cuống quýt ôm nhau ngã hẳn lên chiếc giường rộng.

Mắt cô bị hơi nước che mờ, mọi vật trong tầm mắt giờ đây trở nên nhoè nhoẹt, rung lắc dữ dội. Cảm giác đó không khác gì một trận động đất kinh hoàng, khiến toàn bộ cơ thể cô gần như tan chảy, rã rời.

“Chu… Bẩm Sơn…” Cô vỡ òa, gọi tên anh trong những tiếng nức nở đứt quãng, xen lẫn đâu đó là cảm giác khoái lạc.

Người đàn ông này đêm nay lại im lặng đến mức bất thường. Anh rũ mắt nhìn cô, giọt mồ hôi theo đó mà lăn dài, nhỏ xuống xương quai xanh mảnh dẻ của người con gái nhỏ nhắn dưới thân.

Cô khẽ nhắm mắt lại, tay kéo cổ anh xuống thật gần, rồi thì thầm bên tai một lời thỉnh cầu.

Vừa dứt lời, cô xấu hổ đến mức không kìm được mà vùi sâu vào hõm cổ anh.

Ngay khi Chu Bẩm Sơn kịp phản ứng với lời thỉnh cầu đó, anh nhíu chặt mày. Có được sự cho phép từ người con gái mình thương, những hành động sau đó của anh liền không còn chút kiêng dè nào. Mỗi một lần thúc đẩy, đều là sự ăn khớp sâu sắc, như hòa quyện đến tận cuối điểm linh hồn.

Mãi cho đến khi ánh sáng ban ngày len lỏi ló dạng, hết lần này đến lần khác, tựa như ánh dương chói lòa lúc bình minh cứ thế đan xen nhau, luân phiên bùng lên trong mắt cả hai, rồi lại luân phiên lắng xuống, cứ thế tiếp diễn…

Cô nhận ra mắt mình dần mất đi tiêu cự, có lẽ sẽ sớm mệt mỏi mà thiếp đi. Bên tai là lời “anh yêu em” mà anh không ngừng lặp lại, đầy say đắm. Nghe thế, cô cố gắng gượng sức, dùng chất giọng đã khàn mà lên tiếng đáp lời.

“Em cũng yêu anh.”

#07 Năm mới

Từ Cảnh Bình trở về, chẳng mấy chốc đã đến lúc đón ngày đưa ông Táo về trời.

Chưa kịp bận rộn được bao lâu, năm mới đã cận kề.

Năm nay khác hẳn với mọi năm, Chu Bẩm Sơn vậy mà lại mời Lâm Giới Bình, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo cùng với bé Đậu Miêu đến căn hộ Nam Sùng để ăn Tết.

Anh bảo là mấy năm trước, lần nào cũng đến Gia Nam ăn tết rồi, nên lần này anh muốn tự tay mình làm bữa cơm đoàn viên cho giao thừa, dì Tuỳ chỉ cần thỉnh thoảng giúp anh vài việc là được rồi.

Lâm Giới Bình nghe thế thì hết lời khen ngợi. Ông lén nói nhỏ với Khúc Tĩnh Đồng: “Cuối cùng cũng có chút hơi ấm rồi. Trước kia, trong mắt thằng nhóc này chỉ có mỗi Viên Viên. Hên quá, giờ nó còn thấy cả nhà mình nữa.”

Khúc Tĩnh Đồng cười, bảo là sao ông chẳng khác gì một đứa trẻ cả, có mỗi chuyện bé tí ấy thôi mà cũng để bụng. Sau đó, Khúc Tĩnh Đồng quay sang thì thầm với Lâm Ấu Tân, bảo cô phải nói với Chu Bẩm Sơn rằng sau này nên tổ chức nhiều buổi tiệc như thế này hơn, vì trông ông ngoại rất vui.

“Em biết rồi. Anh ấy cũng có nói với em nè. Ông nội lớn vậy rồi mà vẫn thích tiệc tùng chị ha, chồng em bảo là sau này có thời gian thì phải ở bên ông nhiều hơn nữa đó.”

Khúc Tĩnh Đồng nghe xong, chỉ lắc đầu: “Mà chị nói thật nhé, có nhìn lại chục hay trăm lần đi chăng nữa. Đặt chị vào mười mấy năm trước, chị cũng không thể ngờ là Chu Bẩm Sơn lại như vậy luôn. Em xem, anh ấy phải nhẫn nhịn đến mức nào, vừa yêu thầm em còn vừa giúp chị gửi thư tình của em cho Lương Tiêu Thụ. Si tĩnh rõ luôn ấy!”

Thư tình…..

Một thứ đã bị lãng quên từ lâu. Thậm chí, ngay từ đầu cô còn chẳng hề nhớ đến, vậy mà lúc này lại được Khúc Tĩnh Đồng khơi gợi lại.

Tay đang rót rượu vang của cô chợt khựng lại, ánh mắt kỳ lạ nhìn chị họ mình: “Chị có chắc là Chu Bẩm Sơn đã giúp em gửi thư tình cho Lương Tiêu Thụ không thế?”

“Chắc chắn mà. Chính chị tự tay đưa cho anh ấy đó, sao vậy?”

Cô liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông đang bận rộn trong bếp, cười như không: “Không có gì ạ.”

/

Bữa ăn của đêm giao thừa không quá phức tạp. Chu Bẩm Sơn làm sáu món mặn và hai món canh, một phần cũng được dì Tuỳ giúp đỡ khá nhiều.

Trên bàn ăn, Lâm Giới Bình nhắc đến chuyện đám cưới. Còn chưa đợi Chu Bẩm Sơn đáp lời, Lâm Ấu Tân đã lập tức phủ nhận.

“Không tổ chức đâu ạ, bọn con định tuần trăng mật luôn cho rồi. Làm hôn lễ mệt mỏi dữ lắm, hơn nữa bên nhà anh ấy cũng chẳng có mấy người thân thiết, nhà mình thì cũng chỉ có ông nội, chị họ với Tiểu Ninh. Lâu lâu mình gặp mặt gia đình vui vẻ là được rồi, con thấy chẳng cần phải câu nệ ba cái hình thức kia làm gì cả.”

Trước đó không lâu, Lê Thanh còn gọi điện hỏi thăm vụ cưới xin, bà bảo là muốn dẫn chồng với con gái út đến, rồi tiện thể đến Tây Thành chơi luôn. Lâm Ấu Tân nghe xong đã thấy đau đầu, nghĩ đến cảnh tượng đó thì chẳng thấy vui vẻ gì cho cam. 

Ba năm qua, cô đã ly dị rồi lại tái hôn. Ấy vậy mà đến tận giờ bà mới nhớ ra đặng hỏi thăm, cô chẳng biết nên nói gì nữa.

Còn về phía Chu Bẩm Sơn, vì anh chuyển hộ khẩu đến Huy Nam, còn cộng thêm cả việc tái hôn với cô đã khiến cho Chu Nhữ Thừa nổi trận lôi đình. Ông ta còn tuyên bố là không có đứa con trai này, còn nói anh là ‘bị cắm sừng’ mà vẫn dám đâm đầu vào. Nhà họ Chu không thể nào có đứa con vô dụng như thế được. Nhưng Chu Bẩm Sơn nào có quan tâm!

Cũng vì tất cả lý do đó, cô mới nghĩ là việc tổ chức hôn lễ quả thật là khá thừa thãi.

Lâm Giới Bình cũng không phải người quá cố chấp, trong lòng cũng đã định như vậy, bèn nói: “Không làm thì thôi, cuộc sống là của bản thân mình mà. Làm vậy thì khỏi rước thêm phiền phức.”

Dùng bữa xong, Lâm Giới Bình và gia đình của Khúc Tĩnh Đồng cùng ngồi xem TV ở phòng khách. Còn hai người họ thì dọn dẹp chén bát.

Giờ cô cũng đã biết làm chút việc nhà, cơ mà giới hạn cũng chỉ vòng vòng ở việc xách túi rác ra trước cửa nhà để sáng mai anh sẽ đem đi bỏ.

Sau khi xách ra vài lượt, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Chu Bẩm Sơn, trước đây anh có từng xem trộm gì của em không đó?”

Chu Bẩm Sơn đang xếp bát đĩa vào máy rửa, nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Xem gì cơ?”

“Thư tình.”

Cô cười như không mà nói: “Chị Tĩnh Đồng bảo em, anh từng giúp em gửi thư tình. Trước đây em còn chưa nghĩ tới, nhưng với sự hiểu biết của em về anh bây giờ, lá thư đó ngoại trừ em và Lương Tiêu Thụ ra thì hẳn là còn có thêm một người nữa xem qua rồi í nhỉ? Anh nói xem…..”

Còn không đợi cô nói hết, Chu Bẩm Sơm đã ho nhẹ một tiếng. Anh vội vàng đứng thẳng người, đi về phía phòng ngủ như muốn chuyển đề tài: “Sau Tết em còn mấy buổi diễn nữa?”

Lâm Ấu Tân đi theo sau anh: “Không còn mấy lần nữa đâu. Diễn xong là em cũng sẽ huỷ hợp đồng với Cố Tân Bình luôn, em sẽ chuyển đến Nhà hát lớn Thượng Hải làm việc. Chỗ đó ít nhiều cũng sẽ gần anh hơn, cũng không phải đi công tác thường xuyên. Xong rồi đó, em nói hết rồi. Giờ tới phiên anh trả lời câu hỏi của em được chưa?”

“……Em muốn biết thật hả?”

“Em muốn.”

Chu Bẩm Sơn không biết làm sao, chầm chậm bước tới. Anh nắm lấy tay cô: “Em phải hứa với anh trước, là sẽ không giận.”

“Được, em sẽ không giận.”

“Không được không quan tâm tới anh.”

“Và sẽ yêu anh mãi mãi.”

“Chu Bẩm Sơn!”

Cô bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh không nhịn được cười. Một tay bế bổng cô lên, đi thẳng đến bàn làm việc cạnh cửa sổ phòng ngủ, đặt cô ngồi lên đó, rồi anh lại chống hai tay bên người cô: “Em đoán đúng rồi đó, anh đã xem nó.”

Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi, đúng là như cô nghĩ. Hai tay cô nhéo lấy tai anh, tức giận kéo qua kéo lại: “Sao anh lại….đáng ghét thế chứ! Đó là sự riêng tư của em chứ bộ!”

Chu Bẩm Sơn mặc cho cô làm: “Xin lỗi cục vàng, lúc đó anh ghen quá mà cũng tò mò nữa. Anh muốn biết được cảm giác được em yêu sẽ ra sao.”

Lá thư tình đó tận ba nghìn chữ. Mỗi chữ đều đại diện cho một thứ tình cảm chân thành mà cô bày tỏ. Cô viết về lý tưởng về nghệ thuật kịch mà cô mong ước, về những năm tháng đấu tranh, viết về lý do mà người kia lại thu hút cô. Qua ngòi bút non nớt khi ấy, họ sinh ra đã là một cặp, tâm hồn giao thoa.

Ngay sau khi đọc được bức thư đó, một người vốn đã tự ti như anh lúc đó lại còn thêm tự ti hơn.

Một người vốn luôn ôm giữ các khuyết điểm, đáng phải tự mình chịu đựng hết lần này đến lần khác.

“Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh nhé?” Và câu xin lỗi đó lại một lần nữa phát ra, xin lỗi về những lỗi lầm bản thân đã làm trong quá khứ.

Lâm Ấu Tân đã nghe quá nhiều lời xin lỗi từ anh rồi. Ở bên anh, ngoài lời xin lỗi thì cũng chỉ là lời xin lỗi mà thôi.

“Ai trách anh đâu. Em đâu có nỡ…..”

Ánh mắt cô dịu lại, ôm lấy anh với vẻ xót xa.

Có lẽ Lâm Ấu Tân của thuở đó thật sự là đã bị một người như Lương Tiêu Thụ hấp dẫn. Nhưng mà, số phận lại kỳ diệu lắm, cô luôn mềm lòng với một người đồng điệu như Chu Bẩm Sơn. Kể từ lần gặp lại ba năm trước, rồi sau đó hết lần này đến lần khác, cô luôn dành cho anh một ngoại lệ nhất định.

Chu Bẩm Sơn nhắm mắt lại, khoé mắt cay xè: “Ấu Tân à, anh sẽ dùng cả đời này để yêu em.”

“Em biết.”

Bên ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa mừng năm mới nổ ầm trời, tô điểm rực rỡ cho ô cửa kính lớn. Đâu đó trong âm vang ngoài kia còn kèm cả tiếng hò reo vui vẻ của cô bé Đậu Miêu, cùng những lời bài hát tưng bừng của chương trình trên TV.

Khói lửa nhân gian là thứ ấm áp nhất. 

Hai người họ yên tĩnh, ôm nhau thật chặt trong phòng.

Một lát sau, Lâm Giới Bình gọi họ ra ngoài cùng xem TV.

“Tụi con ra ngay đây ạ!”

Hai người tự khắc thu lại tâm tư, nắm tay thật chặt mà bước ra.

Vừa đến cửa, cô chợt gọi với anh lại.

“Chu Bẩm Sơn nè.”

“Sao em?”

“Nếu có thể làm lại từ đầu, em mong là anh đừng thụ động như thế nữa. Vì em nhất định sẽ chọn anh!”

Chu Bẩm Sơn sững người, cúi đầu nhìn cô.

Ánh sáng rực rỡ bùng lên từ pháo hoa làm sáng bừng mặt anh, tựa như một tấm màn đã ngâm mình trong đêm tối, cuối cùng cũng được tô điểm lên.

Cô vòng tay qua vai anh, nhón chân hôn lên đôi môi của người đối diện rồi nở một nụ cười rực rỡ, không kém phần ấm áp: “Năm mới vui vẻ nhé, anh Chu!”

Đó là cách cô hay gọi anh khi còn bé.

Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, nén lại dòng cảm xúc nóng bỏng đang tuôn chảy trong đáy mắt: “Năm mới vui vẻ, Lâm Ấu Tân!”

Cô cười rồi kéo tay anh ra ngoài: “Vui mà, phải vui chứ! Đi thôi, vợ chồng mình đi đón giao thừa nào!”

/

Chương trình giao thừa có vui không thì cô không rõ, nhưng cô biết là, cuộc sống của mình chắc chắn sẽ rất vui vẻ và đặc sắc.

Từ Trừng Ninh, Tiểu Mãn và Văn Trừ đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới. Cô đều nhắn tin chúc lại: Mọi người đều phải vui vẻ nha!

Bên cạnh, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đang cãi nhau mấy chuyện lặt vặt. Hai người họ đã kết hôn được bảy, tám năm nay rồi nhưng lúc nào cũng ồn ào như lúc mới yêu vậy.

Dì Tuỳ vừa xem TV vừa gói bánh chẻo, chuẩn bị luộc ngay khi đồng hồ điểm mười hai giờ. 

Lâm Giới Bình là người duy nhất ngồi xem chương trình một cách nghiêm túc. Ấy vậy cũng không tránh được đôi lúc lim dim vì tuổi già ập tới.

Chu Bẩm Sơn đôi lúc nhìn TV, nhưng phần lớn thời gian là nhìn cô, trong lòng còn ôm theo Đậu Miêu. Cô bé mê trai lơ mơ kia, được anh ôm thì ngủ ngon lành.

Lâm Ấu Tân ngồi bên cạnh xem tiết mục hài kịch mà cười nghiêng ngả…..

Cô tự hỏi, nhà là gì nhỉ?

Có lẽ, chính là khoảnh khắc như thế này đây.

Ồn ào, lặt vặt, cùng nhau xem chương trình Giao Thừa dở tệ.

Khi đồng hồ điểm đến nửa đêm, Chu Bẩm Sơn khẽ hỏi cô: “Thật sự là không cần một đám cưới truyền thống sao em? Anh sợ sau này em sẽ tiếc đó.”

“Anh sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp, dù là già nua hay ốm yêu, nghèo khó hay sang giàu. Dù có thể nào anh cũng sẽ không bỏ em chứ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy là đủ rồi, em cũng vậy đó.”

Có lẽ, việc cô và Chu Bẩm Sơn không bước vào lễ đường trong bộ váy cưới và lễ phục, cùng nhau thề nguyện lời thề trọn kiếp dưới sự chứng kiến của bao người là sự đáng tiếc. 

Nhưng cô biết, Chu Bẩm Sơn yêu cô cực kì nhiều. Anh yêu cô bằng cả cuộc đời anh.

Tình yêu của anh nằm trong cơm áo gạo tiền, trong cảnh mặt trời mọc và lặn, trong cả bữa cơm bốn mùa.

Và cô cũng vậy.

Vợ chồng họ sẽ yêu nhau mãi mãi, không bao giờ chia xa!

Bình Luận (0)
Comment