Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 90

Edit: Mỳ

IF07. Chuyến Bay Đêm – “Anh sẽ ở lại đây bầu bạn với em. Em không trả lời, anh sẽ coi như em đã đồng ý rồi.”

Nói xong, Chu Bẩm Sơn liền không đợi cô trả lời mà quay ngoắt người lại. Anh tiếp tục sơ chế những nguyên liệu được lấy ra từ thùng giữ nhiệt.

Lâm Ấu Tân nhìn bóng lưng anh đang nửa ngồi nửa quỳ. Nhìn anh cứ tận tuỵ như vậy, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối.

Cô không biết nên đáp lại Chu Bẩm Sơn ra sao. Ngay cả việc chấp nhận xưng hô “anh trai” vào lúc này cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, vì cô không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.

Thế nhưng, cô vẫn âm thần cảm ơn anh đã chịu lùi lại một bước. Điều này giúp cô tạm thời giữ được sự tự chủ, dù cô chẳng hề đáp lại những gì anh nói khi nãy.

Cô quay người vội vã lên lầu như chạy trốn, không nói một lời nào.

Và khi tiếng “độp độp” của bước chân trên cầu thang vừa dứt. Bấy giờ, Chu Bẩm Sơn mới quay đầu nhìn lại, chỉ kịp thấy một góc váy ngủ màu hồng phấn dịu dàng của cô đang hoảng hốt khuất sau bức tường.

Vừa quay đầu, anh đã đối diện với ánh mắt của Tuỳ Bạch Khiêm. Cậu đang nằm ườn trên ghế sofa, quán sát hết mọi chuyện.

Cậu em họ cà lơ phất phơ kia giơ ngón cái với anh, sau đó lại xoay ngược 180° xuống phía dưới, tỏ vẻ chê bai anh làm việc chần chừ, dây dưa không quyết đoán.

Chu Bẩm Sơn bật cười nhẹ, lắc đầu với cậu ta.

Theo tính cách của Tùy Bạch Khiêm, bất kể là dưa ngọt hay dưa đắng, việc đầu tiên là phải giành về làm của riêng mình trước đã, rồi có gì sau đó mới từ từ tính sau.

Nhưng cậu ta không hiểu, có những người bẩm sinh không thể bị cưỡng ép. Nếu cứ ép quá sẽ nổi giận phản kháng, ngược lại sẽ tay trắng. Mọi chuyện cố gắng đến mấy rồi sẽ thành công cốc mà thôi!

/

Lâm Ấu Tân trở về phòng để tắm rửa trang điểm, nhưng tâm trạng lại chẳng thể nào yên tĩnh nổi.

Cô bất giác nhớ lại sự ngượng nghịu và dè dặt trong ngày đầu tiên gặp gỡ Chu Bẩm Sơn.

Bởi ngay từ lần đầu tiên ấy, cô đã xem anh là anh trai, là thầy giáo, thậm chí là bậc trưởng bối. Những lúc anh giảng giải đề toán cho cô, anh chẳng khác nào vị giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, không hề cười nói gì của trường cấp ba.

Ai mà ngờ được, một người lạnh lùng, nghiêm nghị và kín đáo như thế, lại… phải lòng cô đâu chứ?

Lựa chọn anh đưa ra cho cô, bề ngoài chỉ là một bước lùi. Cơ mà thực tế lời đã nói đến mức này rồi, làm sao họ có thể tiếp tục giữ sự hòa hợp, tôn kính như anh trai em gái được nữa đây? Sau này gặp mặt nữa mà, bộ anh sẽ không thấy ngại ngùng sao? Còn cô, chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn xấu hổ chết đi được.

Cô thầm hét lên, che mặt lại rồi ngã vật xuống giường.

Vì hơn trăm quả vải này, cũng vì những lời Chu Bẩm Sơn nói hôm ấy. Đêm Giao Thừa đầu tiên nơi đất khách quê người của cô, tâm trạng cứ chao đảo, lên xuống như một chuyến tàu lượn siêu tốc vậy.

Ngay cả Phùng Ngọc Trân cũng nhận ra được sự đãng trí của Lâm Ấu Tân, cô ấy khẽ chạm ly rượu rồi nói: “Tớ thật sự không thể hiểu nổi, tại sao cậu lại không vừa mắt anh chàng Chu Bẩm Sơn kia chứ?”

Phùng Ngọc Trân và bạn trai Jack mãi gần trưa mới đến, mang theo cả hội bạn thân thiết trong giới người Hoa. Ai nấy đều quá quen thuộc, vừa bước vào đã náo nức rủ nhau chơi trò chơi. Phùng Ngọc Trân nhanh chóng làm chủ cuộc vui, đề nghị dựng lò nướng BBQ ngay sau vườn, vừa nướng vừa chơi Roulette Nga(1).

Lúc này, khoảng sân sau biệt thự đã tràn ngập hương thơm thịt nướng hòa quyện với mùi rượu. Lâm Ấu Tân sau hai vòng uống rượu thì không thể trụ nổi, đành ngồi xuống một chiếc ghế bố ngắm sao trời.

Cô lắc nhẹ ly rượu trong tay, bản thân cũng không thể lý giải rốt cuộc vì sao, đành bất lực nói: “Cái này chẳng liên quan đến chuyện có vừa mắt hay không. Chỉ là… tớ chưa thể tiếp nhận anh ấy thôi.”

Nếu là một người đàn ông khác có lẽ cô đã không bận tâm. Cô chỉ đơn thuần là không thể chấp nhận sự thật rằng, Chu Bẩm Sơn hoàn toàn có thể trở thành một người đàn ông để cô hẹn hò yêu đương.

Phùng Ngọc Trân cười đến cạn lời: “Mấy người làm nghệ thuật bọn cậu sao mà cứ thích nghĩ nhiều nhỉ? Có gì mà khó tiếp nhận chứ? Cậu xem, sắc dục là bản tính con người mà! Cậu có tin không, chỉ cần một nụ hôn, một lần lên giường, hormone trong cơ thể sẽ tự động làm mới nhận thức của cậu về vai trò của anh ấy ngay.”

“Ê, nhân tiện nói luôn. Bộ chẳng lẽ, cậu không muốn trả đũa một chút à? Lương Tiêu Thụ còn có thể tay trong tay với người khác, thế mà cậu sao cứ phải vì anh ta mà thủ tiết cái gì?”

Lâm Ấu Tân còn chưa kịp tiêu hóa câu nói “Sắc dục là bản tính con người” kia, lại bị luồng suy nghĩ cực nhanh của Phùng Ngọc Trân kéo về chuyện tình cũ.

Cô liếc nhìn Phùng Ngọc Trân một cái, tâm trạng vốn bị đè nén mấy ngày nay bỗng chốc dâng trào.

Sao cô lại có thể không có một chút ý nghĩ trả thù nào chứ?

Cô đâu phải là người đắp bằng bùn đất, mà cho dù là bùn đất thì cũng còn có cảm xúc chứ!

Dù là Lương Tiêu Thụ có ngoại tình hay không, hành vi bạo lực lạnh và việc mập mờ quá trớn với người khác giới của anh ta là điều không thể chối cãi. Cô đâu phải sinh ra là để bị người khác bắt nạt, dựa vào cái gì mà cô phải nhẫn nhịn?

Thấy ánh mắt Lâm Ấu Tân đã có chút lay động, Phùng Ngọc Trân cũng không muốn thúc ép quá mức, bèn đứng dậy đi tìm bạn trai: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ kỹ đi. Tóm lại là đừng để bản thân mình chịu thiệt thòi.”

/

Kể từ sau đêm Giao thừa, cả cô và Chu Bẩm Sơn đã quay về đúng với khoảng cách của cả hai lúc trước.

Anh dường như gắng sức vào vai một người anh trai thân thiết từ bé. Cứ định kỳ là lại đến giúp cô lấp đầy tủ lạnh, gửi thêm chút sốt mì Ý do chính tay mình làm.

Đúng ngày Rằm tháng Giêng, cô đang gọi video cho Lâm Giới Bình thì chuông cửa reo lên. Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Chu Bẩm Sơn.

Cô lập tức liếc nhìn xem trong tay anh có cầm gì không. Quả nhiên, vẫn là chiếc thùng giữ nhiệt lớn quen thuộc đó.

“Viên Viên, là ai đến vậy con?”

Giọng Lâm Giới Bình vang lên từ loa điện thoại đặt trên bàn trà. Cô giữ cửa, đáp lại lời ông từ bên ngoài cửa: “Là anh Chu đó ông.”

Đoạn cô lùi lại một bước, lấy cho anh đôi dép đi trong nhà, rồi nói: “Anh vào đi.”

Chu Bẩm Sơn không ngờ cô lại đang gọi video với Lâm Giới Bình. Vì phép lịch sự, sau khi cởi áo khoác thì anh bước đến chào hỏi.

Lâm Ấu Tân mặc một chiếc áo hoodie trắng dạng oversize và quần short đen. Mái tóc dài màu vàng nhạt được cặp gọn bằng chiếc kẹp càng cua, đang khoanh chân ngồi trên sofa.

Chu Bẩm Sơn đi vòng ra sau lưng chiếc sofa vải, đứng ngay chỗ sau lưng cô. Anh đặt hai lòng bàn tay chống xuống ngay bên cạnh hai cánh tay cô, người hơi cúi xuống, tạo thành một tư thế nửa ôm: “Ông Lâm, đã lâu không gặp.”

Một luồng hơi nóng mỏng manh áp sát từ phía sau, lan tỏa lên bờ vai và đỉnh đầu cô. Lâm Ấu Tân gần như ngửi được mùi nước cạo râu của anh, khẽ hít sâu một hơi, cảm thấy hơi chút không được tự nhiên.

Lâm Giới Bình thấy anh thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi, Bẩm Sơn đấy à? Sao con lại ở chỗ Viên Viên thế?”

“À con đi siêu thị mua nguyên liệu, nhân tiện mang phần thức ăn đến cho em ấy một phần.”

“Trời ơi, chuyện nhỏ này mà nó cũng làm phiền con nữa à? Cái con bé này, qua tận Mỹ rồi mà vẫn không làm người ta yên tâm. Lần tới con đừng có mang đồ ăn đến cho nó nữa, cứ lôi nó ra ngoài cùng con, để nó tập tành một chút đi! Cứ nói là ông dặn!”

“Ông à! Con nghe rõ mồn một đấy!” Cô bĩu môi kháng nghị.

“Nghe thấy thì tốt, ông nói thẳng cho con nghe đấy. Sau này hãy học hỏi anh Chu của con nhiều hơn đi. Ở nhà thôi mà đã phiền hà đến người ta, ra nước ngoài vẫn cứ phiền mãi. Bẩm Sơn có nợ nần gì con đâu?”

Lâm Ấu Tân nghẹn lời.

Xin thề, là anh ấy tự nguyện đến chứ bộ!

Chu Bẩm Sơn mỉm cười nhẹ: “Dạ có gì đâu ông, chuyện của em ấy thì không tính là rắc rối đâu ạ.”

Vừa nói, anh vừa tiến lại gần hơn để xem loại thuốc mà Lâm Giới Bình sắp uống trên màn hình, ánh mắt chăm chú: “Ông đang bệnh ạ? Thuốc này không giống loại lần trước.”

Lâm Giới Bình cười vẫy tay: “Bệnh cũ ấy mà, mấy bữa nay huyết áp hơi cao, đi gặp bác sĩ thì họ bảo đổi loại thuốc xem sao. Ôi dào, chắc ông lại khiến con bận tâm rồi hả Bẩm Sơn?”

Chu Bẩm Sơn từng giúp Lâm Ấu Tân ôn bài và có lần tiện tay lấy thuốc cho Lâm Giới Bình, anh không vòng vo: “Ông nhất định phải đo huyết áp ba lần mỗi ngày, nếu tình hình không ổn thì cần phải nhập viện ngay lập tức nha.”

“Ừm, ừm, không sao cả đâu. Thôi hai đứa làm gì làm đi nhé. Viên Viên à, con nhớ tiếp đãi anh Chu của con cho chu đáo, ông cúp máy đây.”

Lâm Giới Bình dứt khoát nhấn nút ngắt kết nối. Lâm Ấu Tân nhìn màn hình video thu lại, đờ ra hai giây. Sau đó hậm hực ngước lên, lườm anh.

Chu Bẩm Sơn cố nhịn cười: “Sao đó em?”

“Cứ mỗi lần ông nhìn thấy anh là lại bỏ mặc em!”

“À vậy à?”

“Bộ anh không thấy sao? Ông trò chuyện với anh xong là ngắt kết nối luôn rồi.”

Chu Bẩm Sơn đôi khi không hiểu vì sao cô lại tị nạnh trong chuyện nhỏ này, nhưng anh không để bụng. Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt thành khẩn: “Xin lỗi, anh nhận lỗi với em. Em tha cho anh nhé?”

Anh khẽ hạ thấp đầu nhìn cô, một người ngồi trên ghế, một người đứng phía sau, mà anh lại còn đang cúi người. Khoảng cách này khiến họ gần gũi đến lạ, cũng rất dễ gây hiểu lầm. Cảm giác như thời gian cũng ngừng trôi.

“…..Em đói!”

Lâm Ấu Tân bị ánh mắt anh nhìn chăm chú làm trán lấm tấm mồ hôi, cô chớp mắt lia lịa, lập tức chống tay ngồi thẳng dậy, chỉ vào chiếc thùng giữ nhiệt to đùng anh mang đến: “Có món nào ăn liền được không anh?”

Chu Bẩm Sơn quan sát sự hoảng loạn lóe lên trong mắt cô cùng với phần cổ đang dần đỏ lên, anh nán lại khoảng mười giây rồi gật đầu: “Có mỳ Ý và bò bít tết, để anh vào bếp làm cho em ăn.”

Thấy anh quay người rời đi, cô không hiểu sao lại nhẹ nhõm hẳn.

Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, Chu Bẩm Sơn ăn xong cần đến trường nên không ở lại thêm.

“Tuần này anh sẽ đến New York tham gia diễn đàn, tuần sau anh mới về.”

“Dạ.” Lâm Ấu Tân không rõ vì sao anh lại phải thông báo chuyện này cho mình, nhưng cô vẫn gật đầu.

“Nguyên liệu đã mua nên dùng nhanh, tuần tới anh sẽ gửi đồ mới cho, đừng gọi đồ ăn ngoài nhiều quá.”

“Em nhớ rồi mà.”

“Mấy ngày này, em có rảnh thì nhớ gọi điện cho ông nội em thường xuyên hơn đi nha.” Anh bổ sung.

“Anh nói vậy là sao?”

Chu Bẩm Sơn hơi nhếch môi: “Vì sẽ không có người giành ông với em nữa, chẳng phải rất tuyệt sao.”

“…. Anh đúng là cái đồ đáng ghét.”

Nếu là ngày xưa, cô nằm mơ cũng không nghĩ Chu Bẩm Sơn lại có thể nói đùa được. Đôi khi cô suýt quên rằng Chu Bẩm Sơn cũng chỉ mới hai mươi tư, chứ đâu phải buốn mươi hai đâu. Có lẽ, đây mới chính là tính cách thật sự của anh.

Tiễn xe Chu Bẩm Sơn đi khuất, cô đóng cửa lại. Vừa định quay thẳng về phòng làm việc để chỉnh sửa video, nhưng bước chân lại bất giác đi về phía nhà bếp.

Tay cô ngăn đông lạnh, dùng kẹp gắp ra mấy quả vải đông, rồi đổ thêm một cốc nước dừa.

Lâm Ấu Tân mang ly nước tự chế trở lại phòng làm việc, bên ngoài cửa sổ xanh rờn, ánh dương rực rỡ.

Thế là một mùa xuân nữa lại về.

/

Trong suốt cả tuần mà Chu Bẩm Sơn vắng mặt để dự hội nghị tại New York, Lâm Ấu Tân đã cùng Phùng Ngọc Trân với Tùy Bạch Khiêm làm phim tài liệu thức trắng nhiều đêm để cắt dựng. Cuối cùng, trước khi học kỳ mùa đông kết thúc, bài tập nhóm cũng đã được nộp.

Khoảnh khắc email được gửi đi thành công, cô chẳng kịp cắm sạc cho chiếc điện thoại đã cạn pin, liền đổ oạch người xuống giường ngủ một giấc quên trời đất, chủ yếu là để bù lại tất cả những ngày thức đêm liên tiếp kia.

Mãi cho đến khi cô tỉnh giấc lần nữa, đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Cô tự hâm lại phần mỳ Ý cho bản thân, rồi cắm sạc điện thoại. Ngay khi sóng điện thoại vừa kết nối, thông báo tin nhắn như bị phát điên, cứ rung lên bần bật, không những thế còn có cả tin nhắn thoại nữa.

Là một du học sinh, điều mà ai cũng sợ nhất là nhận được một loạt tin nhắn dồn dập như vậy. Cô vội mở wechat lên, thấy một loạt tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng, thậm chí ngay cả dì cả cô, Lâm Khiết Trân cũng gửi.

Trái tim cô như hẫng mất một nhịp. Dì cả vốn dĩ là rất ít khi liên lạc với cô, giờ phút này cô cũng không kịp tính toán chênh lệch múi giờ nữa, lập tức gọi lại ngay.

Lâm Khiết Trân chắc chắn là cũng đang ở ngay bên cạnh điện thoại. Chuông chưa kịp đổ tới tiếng thứ hai, đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng ngay khi điện thoại vừa kết nối đã là một tràng trách móc xối xả: “Con làm sao thế hả? Cả đêm qua sao dì gọi điện thoại cho con không được!”

“Điện thoại của con hết pin ạ. Có chuyện gì vậy dì?” Cô không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến thái độ của dì cả nữa.

“Nửa đêm, ông con dậy uống nước. Nào ngờ bị cao huyết áp rồi ngã uỵch xuống đất, ngất xỉu. May là cái ly đó vỡ ra thành tiếng kêu lớn, dì Tuỳ nghe thấy tiếng động đã vội đỡ ông con dậy rồi gọi cấp cứu đưa đi bệnh viện rồi.” 

Lâm Ấu Tân có cảm giác như tai mình ù đi như thể vừa bị đánh một cú trời giáng, giọng nói cô bắt đầu nghẹn lại: “Dì ơi, thế bây giờ ông nội sao rồi ạ? Con sẽ mua vé bay về ngay!”

“Ông nội con đã được đưa đến ICU rồi.” Lâm Khiết Trân thở dài một tiếng: “Con đừng quá lo lắng. Tối hôm qua nguy cấp quá nên dì mới gọi cho con. Con phải chú ý an toàn đấy!”

“Dạ, dạ. Con nhớ rồi ạ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Vừa cúp điện thoại, cô nhanh chóng chạy ngay xuống lầu lục tìm hộ chiếu, thay quần áo rồi gọi xe. Suốt cả quá trình, nước mắt cô không ngừng tuôn lã chã. Thế nhưng cô lại chẳng mấy bận tâm đến việc lau chùi, mặc quần áo xong, vơ lấy túi xách rồi chạy vội ra ngoài luôn.

Cánh cửa bật mở, cô đã đâm sầm vào Chu Bẩm Sơn.

“Anh Chu ạ?” Cô kinh ngạc, ánh mắt long lanh ngấn nước.

“Khúc Tĩnh Đồng đã gọi cho anh rồi.” Chu Bẩm Sơn giải thích một cách dứt khoát, rồi anh nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến trước chiếc xe đang đợi sẵn ngoài đường, giọng mang vài phần trầm ổn: “Anh đã đặt vé máy bay xong hết rồi. Chuyến sớm nhất là trobg hai tiếng nữa, giờ đi liền thì may ra còn kịp. Em đừng quá lo.”

Lâm Ấu Tân giờ phút này đã không còn để tâm đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa, vội vàng bám sát bước theo anh.

Khi họ đến sân bay, đã là rạng sáng. Ấy vậy mà lượng người qua lại cũng không hề ít. Chu Bẩm Sơn trả tiền taxi xong, cùng cô đi qua cửa an ninh, cô mới nhìn thấy chiếc vali hành lý xách tay anh đang mang.

“……Anh vừa từ New York về sao?”

“Ừm.”

Lâm Ấu Tân đứng ngồi không yên, không còn chút hứng thú nào để trò chuyện thêm. Vừa dứt câu, cô cứ chốc chốc lại nhìn vào điện thoại, sợ rằng sẽ lại bỏ lỡ tin tức gì.

Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn vào đồng hồ, còn phải đợi thêm một tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay. Anh đặt vali xuống, đi mua một cốc sữa và một chiếc sandwich rồi quay lại.

“Em ăn lót dạ chút đi, chắc là em vẫn chưa ăn gì phải không?”

Lâm Ấu Tân hoàn toàn không có thèm ăn. Mắt cô đỏ hoe, vội lắc đầu: “Em không đói.”

Dạ dày cô cứ cuộn trào, cô chẳng có chút tâm trạng ăn uôbgs gì cả.

Chu Bẩm Sơn có thể hiểu được, không ép cô làm gì. Anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh để bầu bạn cùng cô.

Nhưng chỉ trong chốc lát sau, anh lại nghe thấy tiếng thút thít của người bên cạnh.

Giọng cô rất nhỏ. Nếu không cố ý lắng nghe thì gần như rất khó mà nghe thấy. Mà có lẽ, cô cũng không muốn để người khác nghe thấy, nên mới cố tình kìm nén như vậy.

“Ấu Tân à.”

Quả nhiên, tiếng khóc kia đã dừng lại.

Chu Bẩm Sơn khẽ thở dài. Sau vài giây do dự, anh quyết định đặt cốc sữa đang cầm trên tay phải sang một bên, đưa tay nâng niu sau gáy cô, rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình.

“Khóc đi em, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn đó.”

/

Chuyến bay kéo dài trọn vẹn mười bốn tiếng đồng hồ, khi đáp xuống đất trời đã sụp tối.

Tháng Ba ở Tây Thành vẫn còn cái lạnh se sắt của mùa xuân, gió bấc cứ thế táp hẳn vào mặt mang lại cảm giác buốt giá như dao cắt.

Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn trên đường đi gấp đến khu nội trú của bệnh viện, họ là hai người duy nhất ăn mặc phong phanh trên đường.

Khúc Tĩnh Đồng đón họ dưới lầu khu nội trú. Cô ấy không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Chu Bẩm Sơn, không ngờ anh ấy cũng đến.

Mối quan hệ giữa anh ấy và ông ngoại tốt đến mức đó ư? 

“Chị, ông nội sao rồi?”

Nhìn thấy đôi mắt em họ mình sưng húp vì khóc, Khúc Tĩnh Đồng không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội kéo cô lên lầu và trấn an: “Ổn rồi, đã chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng mà giờ ông ngoại vẫn đang truyền nước, mẹ chị bảo chúng ta tạm thời đừng vào làm phiền ông.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao đang yên đang lành lại đột ngột bị tăng huyết áp?”

Khúc Tĩnh Đồng khó xử liếc nhìn về phía Chu Bẩm Sơn, anh hiểu ý ngay: “Anh xuống lầu mua ly cà phê đây.”

Ngay khi anh vừa đi khỏi, Khúc Tĩnh Đồng mới kể: “Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là tuổi cao sức yếu, sức khỏe không còn tốt như trước. Chị đoán có lẽ vì sắp đến ngày giỗ của cậu út, nên ông ngoại thấy đau lòng thôi.”

Lâm Kiểm Chương đã mất gần mười năm rồi, cứ mỗi dịp giỗ chạp hay ngày tưởng niệm như thế, Lâm Giới Bình ít nhiều gì cũng đổ bệnh một lần, chỉ là không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến thế.

Nghe vậy, Lâm Ấu Tân lập tức hiểu ra.

Cảm giác như sức lực toàn thân bị rút cạn, cô nhìn về phía phòng bệnh, khẽ đáp: “Em biết rồi.”

Lâm Ấu Tân chờ ở bên ngoài phòng bệnh một lát thì cô đi ra, Lâm Giới Bình vẫn đang ngủ say, giừo mà cô ở bên ngoài cũng chẳng giúp được gì. Ngay khi cô vừa xuống lầu đã thấy Chu Bẩm Sơn vẫn còn đợi ở đại sảnh tầng một, cô vội vàng bước nhanh về phía anh.

“Anh Chu.”

Chu Bẩm Sơn quay đầu lại, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi, anh giơ tay ra hiệu: “Tình hình của ông em sao rồi?”

“Ông nội ổn rồi ạ. Dì cả bảo em về nhà ngủ bù đi, sáng mai lên trông ông giúp dì.” 

Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Lâm Ấu Tân nhận lấy bánh mì và sữa anh đưa, khựng lại một lát rồi hỏi: “Anh đã ăn gì chưa ạ?”

“Anh ăn rồi.”

Nghe vậy, cô mới yên lòng. Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ: “Cũng muộn rồi, thôi để anh đưa em về nhà trước đã.”

“Dạ.” Lâm Ấu Tân đi theo anh ra cửa, vờ như vô tình buột miệng: “Hay là anh đến nhà em ở đi.”

Bước chân Chu Bẩm Sơn khựng lại một chút, im lặng một lát rồi nhìn cô: “Anh thuê khách sạn bên ngoài là được rồi.”

Lâm Ấu Tân không hề ngốc. Anh đã từ New York bay về Los Angeles, rồi lại từ Los Angeles về Tây Thành cùng cô. Anh đã vì cô mà ít nhất ba ngày không được ngủ ngon, giờ còn phải đưa cô về nhà nữa thì làm sao chịu đựng nổi.

Cô nhìn Chu Bẩm Sơn một cái, mím môi kiên định: “Thôi ở lại nhà em đi anh. Giờ mà anh ra khách sạn nghỉ thì sẽ không thoải mái đâu.”

/

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Bẩm Sơn đến biệt thự Gia Nam. Hồi trước, vì kèm Lâm Ấu Tân học quá khuya, anh cũng từng ở lại đây vài lần.

Nhưng việc đến ở mà không phải vì lý do kèm học, thì đây quả thật là lần đầu tiên.

“Dì Tuỳ đã đến bệnh viện rồi, còn cô giúp việc khác thì dạo gần đây đang xin nghỉ phép. Anh Chu, nếu anh có cần gì cứ gọi em nha. Em sẽ đi mua ngay cho anh.”

Lâm Ấu Tân đưa cho anh khăn tắm, áo choàng tắm và cả các vật dụng vệ sinh cá nhân cần thiết khác.

“Không sao đâu, trong vali của anh có sẵn quần áo để thay rồi.”

Lâm Ấu Tân rầu rĩ gật đầu: “Dạ, vậy em lên lầu đây.”

Chu Bẩm Sơn nhìn vẻ mặt cô, cau mày gọi: “Ấu Tân.”

Cô khựng chân lại, quay đầu nhìn anh. Chu Bẩm Sơn vòng qua, bước đến trước mặt cô: “Sao vậy em? Chẳng phải ông nội em đã qua cơn nguy kịch rồi sao?”

Cô rũ mắt, đáp: “Dạ.”

“Em dạ dạ cái gì? Nói rõ anh nghe xem nào.”

“……Chỉ là em cảm thấy, bản thân mình quá vô tâm, không hiểu chuyện thôi ạ.”

Cô đã khóc suốt cả chuyến bay. Giờ khắc này, cô vốn tưởng rằng mình đã không còn nước mắt để khóc nữa, nhưng lúc này vẫn không kiềm được mà tuôn ra.

Chu Bẩm Sơn nhìn cô, im lặng lắng nghe cô thổ lộ.

“Thật ra em có rất nhiều cơ hội để nhắc nhở những người bên cạnh ông nội chứ bộ. Anh xem, ngay cái lần mà em gọi video bên Mỹ ấy, đến cả anh còn nhìn ra ông đổi thuốc trước em, còn dặn ông không khỏe thì phải đến bệnh viện. Hôm đó lúc anh về anh còn dặn đi dặn lại em, rảnh thì nên gọi cho ông thường xuyên hơn, vậy mà em lại cứ bận làm bài tập rồi quên béng mất, không gọi nổi một cuộc cho ông…….Hơn nữa, sắp đến ngày giỗ của bố em rồi, lẽ ra em phải biết chứ. Giá như em nói sớm với dì cả, với chị Tĩnh Đồng, với dì Tuỳ, bảo họ đưa ông nội vào bệnh viện nằm sẵn, thì có lẽ ông đã không ngất xỉu phải cấp cứu, cũng không phải vào ICU như thế này. Tất cả là tại em, là do bản thân em không hiểu chuyện…….”

Cô cứ thế mà khóc nấc lên, thở không ra hơi. Chu Bẩm Sơn nhìn cô như vậy, khiến cho trái tim anh như thể bị ai vò nát.

Cô luôn như thế, hễ có vấn đề gì là luôn tự nhận lỗi về mình trước tiên. Cô luôn rộng lượng với người khác, rồi luôn miệng nói rằng bản thân không hiểu chuyện. Nhưng với một người thật sự không hiểu chuyện, thì họ sẽ chẳng bao giờ biết tự nhìn nhận lại bản thân như cô cả.

“Ấu Tân à, em nghe anh nói này.”

Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, dùng ngón tay cái gạt đi nước mắt cô, rồi bình tĩnh phân tích và trấn an: “Em không hề không hiểu chuyện đâu. Ngày giỗ chú Lâm là chuyện tất cả mọi người đều rõ, những người thân cận bên cạnh ông nội em còn có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho ông hơn em nhiều, em không phải là người phải chịu trách nhiệm chính. Vả lại, việc anh thấy ông thay thuốc trong video rồi dặn dò ông đến bệnh viện, hoàn toàn chỉ là phản ứng bản năng của một sinh viên y khoa mà thôi. Ngay cả anh lúc đó cũng không thể đưa ra phán đoán gì cụ thể, nên việc em không nhạy cảm với bệnh tình là điều quá đỗi bình thường.”

“Ấu Tân à, nếu em cứ luôn tự dằn vặt như vậy, thế thì chẳng phải anh cũng có lỗi sao? Là một sinh viên y khoa nhưng ngay cả khi bệnh nhân ngay trước mặt, vậy mà anh lại không thể xem bệnh hay sao?”

Chu Bẩm Sơn chưa từng an ủi ai nên giọng điệu khó tránh khỏi khô cứng, cũng như vài phần xa cách. Lâm Ấu Tân bị lời anh nói làm cho đầu óc lơ mơ, chóp mũi đỏ bừng, phản bác: “Anh… Lý lẽ cùn!”

Dù mắng anh như vậy nhưng trong lòng cô lại như tảng đá lớn vừa được dời đi, chợt thấy dễ thở hơn hẳn.

Chu Bẩm Sơn mỉm cười, tay giơ lên giúp cô lau khô những giọt nước mắt còn sót lại: “Em biết đó là lý lẽ cùn là được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, lên lầu ngủ đi.”

“Em đang nói anh mà!”

“Nói ai cũng vậy thôi. Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, điều quan trọng nhất là phải phòng ngừa trước. Còn việc nghiêm khắc trách móc ai, mấy cái này vô nghĩa lắm em.”

Sắc mặt của Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên nghiêm khắc: “Với cả, em cứ thức trắng như vậy hoài là sẽ xỉu đấy. Nào, nghe lời anh.”

Không nghỉ ngơi, không ăn uống suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ, người bình thường làm sao chịu nổi.

Cô vốn đã quen với sự dịu dàng, nhẹ nhàng của anh trong mấy tháng qua. Vậy mà giờ đây anh đột nhiên nghiêm nghị như vậy, khiến cô có chút không quen.

Mà đúng thật là Lâm Ấu Tân không còn khóc nữa, nhưng cô lại thầm liếc anh một cái, nhỏ giọng than vãn: “Người gì mà hung dữ vậy……”

Biệt thự Gia Nam này có ma lực gì sao? Sao mà có thể khiến cho Chu Bẩm Sơn vừa trở về là tự động biến thành một gia sư nghiêm túc vậy nè?

Chu Bẩm Sơn nhìn cô, môi mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Lâm Ấu Tân phồng má: “Em lên ngủ á nha.”

“Ừm.”

Trước khi rời đi, cô hỏi anh về thời gian quay lại. Chu Bẩm Sơn đi New York họp, trở về Los Angeles chắc chắn còn có những khóa học khác, công việc phải hoàn thành, cô không tiện cứ chiếm dụng thời gian của anh như vậy mãi được.

Giữa lúc hai người nhìn nhau, Chu Bẩm Sơn bước đến gần thêm một bước. Ánh mắt của anh u tối, khó đoán: “Anh nói anh sẽ đợi em cùng đi, việc đó có làm em cảm thấy áp lực không?”

Lâm Ấu Tân sững sờ, nhìn anh, đôi mắt hoảng loạn ngưng lại. Những lời từ chối đó, chẳng hiểu sao mà cô mãi không thể nói ra thành lời được.

Chu Bẩm Sơn không chờ câu trả lời, cũng chẳng chờ lời từ chối của cô. Anh kiềm chế dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đuôi mắt đỏ hoe vì khóc của người con gái đối diện mình, yết hầu khẽ nuốt: “Anh sẽ ở lại đây bầu bạn với em. Em không trả lời, anh sẽ coi như em đã đồng ý rồi.”

Tác giả:

Lão Chu 31 tuổi: Miệng lưỡi kém cỏi, chẳng biết dỗ dành vợ. Làm gì cũng phải hỏi một câu “Được không em?”, rồi sau lưng lại âm thầm buồn lên buồn xuống.

Anh Chu 24 tuổi: Tự tin biết tiến lùi, ăn nói cuốn hút. Chỉ cần một câu nói đầy quả quyết “Xem như em đã chấp nhận rồi” đã KO Lâm Ấu Tân ngay và luôn.

Lại lần nữa cảm thán: 

Quả thật tuổi trẻ là vô địch! Cứ thế dũng cảm tiến về phía trước đi, Anh Chu! Chuyện sớm được thành đôi hay không là nhờ cả vào anh đấy! Đừng trông mong vào Tiểu Lâm, cô bé mới mười chín tuổi thôi, vẫn còn là một bé cưng mà!

Bình Luận (0)
Comment