Edit: Mỳ
IF13. Sân Bay – Cô chợt thấy bản thân mình, tiêu chắc rồi!
Trong suốt khoảng thời gian mà Chu Bẩm Sơn đi New York, Lâm Ấu Tân dường như chẳng tham gia vào bất kì buổi giao thiệp nào. Ngoài việc bầu bạn đi dạo cùng ông nội, hoặc là đôi lúc ghé qua các buổi tiệc của Tuỳ Bạch Khiêm cho khuây khỏa.
Mãi cho đến tháng Sáu, Lâm Giới Bình mới quyết định thu xếp hành lý để trở về nước.
Trước khi rời đi, ông nhìn cô cháu gái bằng một ánh mắt sâu xa: “Viên Viên à, con còn bé lắm. Khoảng thời gian này, không phải là lúc để con xác định bất cứ điều gì cả. Con hiểu ý ông chứ?”
Lâm Ấu Tân sững lại: “Ông……”
Lâm Giới Bình cười hiền, xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Về thôi con, đừng tiễn nữa. Ông đi cùng ông Chu mà, không cần phải lo lắng gì đâu.”
Lâm Ấu Tân chưa rõ ý của ông nội, nhưng cô vẫn gật đầu. Đúng là “một lần vấp ngã là một lần khôn”, ít nhất là trong vài năm tới, cô muốn dốc sức học hành chứ không phải cứ mãi quanh quẩn trong mớ bòng bong tình cảm này nữa.
Sau khi tiễn Lâm Giới Bình, cô lại trở về nhịp sống đều đặn. Mỗi ngày cứ đi học rồi về nhà đúng giờ, những lúc rảnh rỗi thì gọi video tâm sự cùng Chu Bẩm Sơn.
Lần nào gọi, anh cũng mặc vest chỉnh tề, trông chẳng giống một sinh viên bình thường chút nào. Thậm chí có lần, qua màn hình, cô còn nhìn thấy một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị, mặt chữ điền, mặc bộ đồ Trung Sơn, khí chất mạnh mẽ. Chỉ nhìn thôi cũng biết, kia thuộc kiểu người rất khó tính, còn khó gần nữa.
Chu Bẩm Sơn bảo, đó là cậu ruột của anh.
“Cậu anh hả?” Cô hơi ngạc nhiên.
Cô có chút bất ngờ. Cô biết Chu Bẩm Sơn ít thân thích, trước nay lại hiếm khi nghe anh kể về chuyện bên ngoại, không biết có phải anh đang gặp rắc rối gì không đây?
Chu Bẩm Sơn bật cười thành tiếng: “Không đâu, em đừng lo lắng. Anh chỉ đang nhờ cậu giúp đỡ một vài việc thôi. Còn em, em đang làm gì thế?”
“Em á hả? Em đang tiện tay phác thảo vài phân đoạn cho kịch bản thôi à.”
Hôm qua cô vừa xem xong một bộ phim tài liệu về đêm trắng ở Phần Lan, thấy có rất nhiều cảm hứng. Sáng nay vừa thức dậy, cô đã lên kế hoạch cuối năm sẽ làm một chuyến đến Phần Lan, sẵn tiện thì ghi lại vài thước phim luôn.
Chu Bẩm Sơn khen cô vô điều kiện: “Tuyệt vời.”
“… Anh có thấy em em vẽ cái gì đâu mà khen.”
“Em vẽ gì cũng đều rất tuyệt vời mà.”
Cô phì cười: “Anh không thấy mình quá… vô nguyên tắc rồi sao?”
Chu Bẩm Sơn nhướng mày: “Đối với em thì anh cần phải có nguyên tắc gì chứ? Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là kiểu người dùng giáo dục khích lệ mà.”
Câu này quả thật không sai.
Chu Bẩm Sơn chưa từng nói lời nào làm cô nhụt chí. Dù cô có làm bài tệ đến mức nào, anh cũng chỉ im lặng như cố thiền định bản thân lại, sau đó mới ngồi phân tích từng lỗi sai cho cô rồi lại mặt tỉnh bơ nói rằng lần sau cô nhất định sẽ làm được. Ít nhất thì đây cũng có thể coi là giáo dục khích lệ rồi mà.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa. Bên Chu Bẩm Sơn chắc hẳn có việc phải tiếp khách, nên cô chủ động bảo anh bận thì cứ cúp máy đi.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô chăm chú: “Vài ngày nữa là anh về rồi.”
“Dạ.” Cô cười tươi vẫy tay: “Anh cứ lo công việc trước đi đã nha.”
“Ấu Tân à.”
Ngay trước khi tắt máy, Chu Bẩm Sơn chợt gọi cô lại, vẻ mặt như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Sao vậy anh?”
“……À, không có gì đâu. Cúp máy đi em.”
“Dạ.”
Tắt máy xong, Chu Bẩm Sơn vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, trầm ngâm hồi lâu không nói gì.
Thực ra, anh đã muốn hỏi cô một câu: Tại sao em vẫn chưa chịu nói với ông nội về mối quan hệ của cả hai?
Hôm qua, anh đã thử dò hỏi Chu Tái Niên, có vẻ như ông vẫn chưa biết gì cả. Nếu cô đã mở lời, thì với mối giao tình của Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên, hai bên gia đình không thể nào không biết chuyện được.
Anh không hiểu cô còn đang chần chừ điều gì. Kì trao đổi sinh viên của anh sắp kết thúc rồi, chỉ còn vỏn vẹn vài tháng nữa thôi.
Cậu anh bên cạnh thấy cháu trai mình trầm tư nhíu mày, ông tưởng anh đang bận lòng chuyện học hành, bèn vỗ nhẹ vai anh để an ủi.
“Việc chuyển đổi học bạ giữa các quốc gia có chút phức tạp, nhưng con cũng đừng quá bận tâm. Giống như lời Giáo sư Wood nói đó, các trường đại học Mỹ rất khắt khe với chương trình Tiến sĩ Y học Lâm sàng, họ sẽ không chấp nhận học tiếp. Tuy nhiên, con có thể chuyển sang mảng Tiến sĩ Y Cơ bản. Với năng khiếu và ưu thế hiện có, cậu thấy con thực ra hợp với hướng nghiên cứu khoa học hơn là cứ nhất định phải làm bác sĩ đó. Hơn nữa, Bẩm Sơn này, mẹ con vốn là người nghiên cứu Y học Cơ bản, ‘con nối nghiệp mẹ’ cũng là một điều tốt đẹp mà.”
Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cậu mình nhưng không nói lời nào.
Anh không hề lo lắng chuyện chuyển đổi học bạ. Nếu chuyển được thì tốt nhất, còn không thì cũng chẳng sao. Anh vẫn sẽ giữ lại học bạ tại Học viện Y khoa Bắc Kinh, sau đó chi hàng chục triệu để ở lại Mỹ làm đề tài. Chỉ vậy thì anh vẫn có thể ở bên cô cho đến khi cô tốt nghiệp đại học.
Điều anh bận tâm là sự lựa chọn của cô. Ấu Tân của anh còn quá trẻ, cô còn cả một chân trời lựa chọn phía trước, chưa chắc cô đã nhất định phải chọn anh.
Chu Bẩm Sơn khẽ cong khóe môi: “Cứ để sau rồi tính cậu ạ.”
/
Thời gian chờ đợi Chu Bẩm Sơn trở về thật ra mà nói, cũng chẳng nhàm chán chút nào.
Cả cô lẫn Phùng Ngọc Trân đã đi nghe rất nhiều buổi diễn thuyết của trường, thời gian còn lại thì ở nhà say sưa xem phim.
Giữa tháng 7, Từ Trừng Ninh gửi cho cô một tin nhắn. Cô ấy nói là mình và lão Trình sẽ đến Los Angeles du lịch vào hè này, sẵn tiện nhắn hỏi cô có thời gian làm hướng dẫn viên để dẫn họ đi chơi không.
Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, cô và Từ Trừng Ninh vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, hồi đó cô và Từ Trừng Ninh, Lương Tiêu Thụ và Trình Sinh được xem là bộ tứ thân thiết. Hai người con trai trong nhóm thân với nhau cực kỳ, gần như là mặc chung một cái quần còn được.
Vì lâu ngày không gặp, cô lập tức nhắn lại với Từ Trừng Ninh: [Chắc chắn là tớ có thời gian rồi! Mình có thể làm BBQ trên bờ biển nữa nè!]
Từ Trừng Ninh: [Ok, ok bé ơi! Vậy tuần sau tụi này bay qua luôn nha! Trình Sinh chẳng có lãng mạng xíu nào hết trơn luôn á, suốt ngày trong đầu chỉ có mỗi câu cá. Được, đã vậy thì để chị đây dẫn cưng đi Mỹ một chuyến cho mở mang tầm mắt!]
Lâm Ấu Tân không kìm được bật cười, thấy họ làm cặp oan gia ngõ hẹp cũng hay đó chứ. Ít nhất trong hai cặp đôi, hy vọng sẽ có một cặp đi được đến cuối cùng.
Nói xong chuyện cô bạn thân sắp sang Mỹ, cô chần chừ một lúc, rồi vẫn quyết định báo cho Từ Trừng Ninh biết là sau khi cô ấy đến Mỹ, cô có một chuyện quan trọng muốn nói. Tin cô và Lương Tiêu Thụ chia tay, cô cũng chỉ chính thức thông báo cho Từ Trừng Ninh khi đã thực sự thông suốt mọi chuyện. Đợi Từ Trừng Ninh sang, cô sẽ chính thức giới thiệu anh với bạn mình.
Từ Trừng Ninh: [Ok!]
Và rồi, ngày tháng cứ thế trôi đi.
Chỉ có điều, ngày Chu Bẩm Sơn trở về lại vô cớ bị kéo dài thêm một tuần. Cậu của anh có vài hoạt động kinh doanh ở New York, nhân tiện giúp anh phân chia một phần tài sản và bất động sản mà mẹ anh để lại ở Mỹ từ những năm trước nên anh cần phải ở lại thêm vài ngày nữa.
Khi Lâm Ấu Tân nhận được điện thoại, cô vừa ngạc nhiên vừa trêu chọc anh: “Đúng là đại công tử Chu có khác ha, làm em cứ tưởng anh nghèo rớt mồng tơi cơ đấy.”
Rõ ràng, việc anh nói sang Los Angeles sẽ ở nhà cô chỉ là một cú lừa ngoạn mục.
Chu Bẩm Sơn cười nhẹ: “Em nghĩ đúng rồi đấy, vì vốn dĩ cả đời anh không hề có ý định đụng đến số tiền đó.”
Mẹ anh quả thực để lại rất nhiều thứ. Từ trang sức, bất động sản, kể cả cổ phần của Chu Thị. Chỉ là trước đây anh không có nhu cầu tiêu tiền, hơn nữa anh luôn nghĩ là đồ của người đã khuất, dù họ đã mất đi, vẫn thuộc về họ thôi. Vậy nên phải được bảo tồn nguyên vẹn, coi như một chút kỷ niệm, một niềm thương nhớ của riêng anh. Chỉ là bây giờ anh có việc cần dùng tiền, cậu anh mới đến giúp phân chia tài sản.
Lâm Ấu Tân bắt được một tia u buồn thoáng qua trong mắt anh. Dù đã giấu và kiểm soát rất tốt, cô vẫn nhận ra.
Cô mím môi: “Anh Chu.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Hửm?” Trong video điện thoại, Chu Bẩm Sơn nhướng mày nhìn cô.
“Khoa em gần đây đang tập nhạc kịch. Em đóng nữ chính á, phân đoạn ca hát và nhảy múa được thiết kế rất độc đáo, đợi anh về em nhảy cho anh xem trước nha. Anh sẽ là khán giả đầu tiên của em đó!”
Cô cảm nhận được cảm xúc tiêu cực chợt lóe lên rồi vụt tắt của anh, giống như cô khi nhớ về người cha đã mất sớm của mình.
Nhưng không thể chìm đắm, vì Chu Bẩm Sơn đâu phải người yếu đuối đâu.
Chu Bẩm Sơn nhìn người trong màn hình, cảm xúc lặng lẽ thu lại.
Lâm Ấu Tân cong mắt cười, như một chú vịt con tinh nghịch, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Anh khẽ bật cười qua mũi, dịu dàng đáp: “Được, đó là vinh hạnh của anh.”
“Vậy chừng nào anh về thì báo em trước nha, lúc đó em sẽ ra đón anh.”
“Được.”
Lâm Ấu Tân nghĩ, đôi khi câu chuyện lại trùng hợp đến mức lạ lùng như vậy.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ không tự nguyện hứa hẹn với Từ Trừng Ninh về “dịch vụ du lịch Mỹ trọn gói một cửa” ngay từ khâu đón máy bay, hoặc là cô sẽ không đi đón Chu Bẩm Sơn.
Chỉ là đến khi ra đến sân bay, cô mới phát hiện thời gian của hai chuyến bay lại trùng nhau.
Khi cô đang đứng ở cổng đón, cầm tấm bảng tự làm sặc sỡ hoa văn thì thấy Từ Trừng Ninh từ xa bước ra, trang phục nàng thơ gợi cảm, đeo kính râm, đi giày cao gót, vẻ mặt có chút khó chịu.
“Tiểu Ninh!!” Cô hớn hở vẫy tay gọi bạn.
Từ Trừng Ninh lập tức tháo kính râm, vẻ mặt thoáng chút do dự và áy náy, rồi nhanh chóng chạy về phía cô.
“Chị em tốt của mình!”
“A a a a a, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Hai người ôm nhau la hét ồn ào một lúc lâu, Từ Trừng Ninh mới nhìn cô với vẻ mặt khó xử: “Tớ phải nói với cậu chuyện này, đừng giận nha. Tớ thề là tớ không hề biết trước đâu, cậu phải tin tớ! Là cái thằng chó Trình Sinh kia lên máy bay mới chịu khai đó!!!”
Lâm Ấu Tân: “Hả?”
Từ Trừng Ninh hít một hơi sâu, nhìn ra phía sau cô.
Lâm Ấu Tân vừa định quay đầu theo ánh mắt bạn, thì bỗng nhiên vai cô nặng trĩu, một cánh tay đặt lên, ngay sau đó là mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, mang theo cảm giác mà người này luôn tạo ra.
Cô cứng nhắc quay đầu lại, quả nhiên là Lương Tiêu Thụ.
Tóc cắt sát, kính râm, áo thun đen quần jean, anh ta cười nhếch mép, dùng mu bàn tay bóp cằm cô: “Ngẩn ra rồi hả? Hay là không nhận ra anh nữa?”
Một cảm giác buồn nôn tích tụ bấy lâu đột nhiên trào lên trong lòng cô. Cô lập tức nhíu mày, hất tay anh ta ra: “Đừng có đụng vào tôi!”
Vẻ mặt Lương Tiêu Thụ hơi sững lại: “Lâm Ấu Tân, em… Đúng, trước đây là anh sai, sau này anh sẽ sửa. Nhưng em có cần phải nửa năm không liên lạc gì, gặp anh lại còn tỏ ra chán ghét đến vậy không?”
“Thế tại sao anh không liên lạc với tôi?” Lâm Ấu Tân bật cười mỉa mai hỏi lại: “Anh thay đổi cái gì rồi? Lương Tiêu Thụ, anh vẫn tự ti và tự đại như thế thôi!”
Giọng cô không hề nhỏ, ngay lập tức thu hút không ít người qua đường hiếu kỳ. Trình Sinh cũng mặc kệ sự ngăn cản của Từ Trừng Ninh, đánh liều làm người hòa giải:
“Thôi mà Ấu Tân, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi? A Thụ thật sự biết lỗi rồi, cậu ấy không cố ý không liên lạc với cậu đâu. Cuối năm ngoái cậu ấy đi Vũ Băng quay quảng cáo, không may trượt chân ngã từ trên núi xuống. Lúc đó cậu ấy hôn mê ngay tại chỗ, phải dưỡng bệnh ba bốn tháng mới tạm ổn. Cậu đừng trách cậu ấy nữa mà nha, bây giờ chân cậu ấy còn chưa hoàn toàn bình phục đâu.”
Thế nhưng, Lâm Ấu Tân nghe xong chẳng hề có phản ứng đặc biệt nào, chỉ lạnh lùng nhìn Trình Sinh: “Tôi và anh ta chẳng có gì để nói. Lão Trình này, tôi chỉ đồng ý cho Tiểu Ninh ở chỗ tôi, còn hai người tự mà lo liệu đi.” Nói rồi, cô kéo Từ Trừng Ninh bước đi.
“Lâm Ấu Tân.” Lương Tiêu Thụ vội vàng nắm chặt cổ tay cô, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ không tên, nhưng vẫn cứng miệng chất vấn cô: “Những gì Lão Trình vừa nói, em không có phản ứng gì sao?”
“Tôi phải có phản ứng gì? Đâu phải tôi bảo anh ngã.”
Đôi mắt Lương Tiêu Thụ lập tức lạnh đi hoàn toàn.
“Ấu Tân.” Trình Sinh nhìn sang vẻ khó xử: “Mình đều là bạn bè cả mà, đừng nói lời tuyệt tình như vậy chứ.”
Từ Trừng Ninh cũng không chịu nổi nữa, khoanh tay cười khẩy: “Ai mới là người tuyệt tình đây? Cứ động một chút là chiến tranh lạnh rồi còn mập mờ với bạn học nữ. Lương Tiêu Thụ, tuy lời sắp tới của tôi sẽ hơi khó nghe một chút nhưng cậu lấy tư cách gì mà giận dỗi cậu ấy? Sao, cái nghèo và sự tự ti đã biến thành vốn liếng của cậu rồi à?”
Gia cảnh Từ Trừng Ninh và Trình Sinh tương đương nhau. Trong bốn người, chỉ có gia đình Lương Tiêu Thụ là thuộc dạng khá giả. Từ trước đến nay, mọi người đều cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của anh ta, nhưng Từ Trừng Ninh dù sao vẫn mang tính cách của một cô tiểu thư đúng nghĩa, nói chuyện chẳng bao giờ nể nang ai.
“Ninh Ninh! Cậu đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa!”
“Trình Sinh! Cái chuyện cậu giấu tôi đưa cậu ta đi cùng tôi còn chưa tính sổ đâu đấy! Cậu bênh vực anh em của cậu được, thì tôi không thể bảo vệ chị em của tôi à? Đúng là mấy thằng con trai, đều cùng một giuộc cả!”
Lâm Ấu Tân bị những lời qua tiếng lại làm cho đau đầu, đúng lúc điện thoại cô reo lên. Cô định với tay vào túi lấy ra nhưng Lương Tiêu Thụ lại nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào nhưng cũng không buông tay, trong mắt tràn đầy sự cố chấp.
Lương Tiêu Thụ thừa nhận, sự tự ti quá mức đã dẫn đến thói tự phụ của anh ta. Mọi lời Từ Trừng Ninh mắng chửi, anh ta đều chấp nhận hết.
Nửa năm nay anh ta đã tự vấn rất sâu sắc, nhưng chính anh ta cũng không hiểu, tại sao mình lại không liên lạc với cô. Hình như chỉ có cách đó, anh ta mới có thể chứng minh được bản thân mình quan trọng với cô thôi.
“Lâm Ấu Tân, anh nói anh sẽ thay đổi là thật. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em vì tất cả chuyện trước đây.” Giọng anh ta khàn đặc.
Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi, quay người lại: “Lương Tiêu Thụ, chuyện quá khứ…”
Tuy nhiên, Lương Tiêu Thụ lại đột ngột kéo cô vào lòng, bỗng nhiên hoảng hốt đến tột cùng, giọng nói run rẩy: “Không có quá khứ, chúng ta chưa có quá khứ đâu…”
Lương Tiêu Thụ lẩm bẩm một tràng dài, nhưng đáp lại anh ta chỉ có một khoảng im lặng.
Khoảnh khắc anh ta vừa buông cô ra, thì thấy ánh mắt Lâm Ấu Tân kinh ngạc nhìn về một hướng, cả người cô như bị hóa đá.
Lâm Ấu Tân cũng hơi đờ đẫn. Chẳng phải máy bay của Chu Bẩm Sơn phải đến chiều mới hạ cánh sao?
Lúc này, cô trơ mắt nhìn Chu Bẩm Sơn với đôi chân dài, vòng eo săn chắc, mặc sơ mi trắng, quần tây đen và giày da đen. Đó là bộ trang phục của giới tinh hoa. Giờ đây anh đang lạnh lùng đẩy vali, từng bước từng bước đi về phía cô.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kiểu, ôi thôi toang mình rồi!
Tác giả:
Ảnh vẫn xu như thường ha…..