Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 99

Edit: Mỳ

IF16. Kết – Đây là minh chứng cho tình yêu của anh.

Trên đường bay từ Hawaii trở về Los Angeles, Lâm Ấu Tân vẫn còn đắm chìm trong dư vị ngỡ ngàng.

Về đến nhà, Chu Bẩm Sơn nửa ngồi xổm bên ngưỡng cửa. Anh tỉ mỉ lau sạch chiếc vali hành lý, rồi mở ra: “Anh sẽ bỏ quần áo vào máy giặt. Ngoài nội y, còn món nào em cần giặt tay không?”

“Dạ?” Cô hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt vẫn còn mơ màng: “Dạ hết rồi á anh. Có gì còn sót thì em sẽ tự làm sau.”

“Cứ để anh làm cho. Em mau đi tắm thư giãn đi, quần áo đang mặc cũng thay ra luôn. Để đó đi, anh dọn hết cho em.” 

Chu Bẩm Sơn bước đến, tiện tay đưa cả túi đồ trang điểm cho cô. Thấy cô vẫn còn ngẩn ngơ, anh đưa tay khẽ búng ngón tay trước mắt cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

“……”

Cô nhìn anh một cái, ngập ngừng không nói.

“Sao đó em?”

“…Em thấy… những điều anh nói với em cứ như một giấc mơ vậy. Anh cứ thế mà đùa giỡn với tương lai của chính mình, người nhà anh thật sự sẽ không tức giận sao?”

Chu Bẩm Sơn cười một tiếng đầy vô tư: “Vậy thì phải làm sao đây, Ấu Tân? Anh đã là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm cho tương lai của anh chứ.”

“…….”

Kể từ đêm sinh nhật đó, Chu Bẩm Sơn đã luôn nhấn mạnh rằng chuyện đã rồi, bát nước đã đổ đi thì khó lòng thu lại. Gia quy nhà họ Chu vốn rất nghiêm khắc, không có chuyện làm xong rồi lại phủi tay bỏ đi, càng không chấp nhận bị người khác vứt bỏ được.

Cô cạn lời nhìn con người lại đang nói bừa, trêu chọc trước mắt: “Em đang nói chuyện anh tạm dừng việc học cơ mà, ai nhắc đến chuyện đó đâu.”

“Thì hai chuyện này tính ra cũng là một mà em. Nếu thật sự yêu xa, liệu em có kiên trì nổi không?”

“Làm sao anh biết em không thể?”

Chu Bẩm Sơn nhìn cô một cái thật sâu, thẳng thắn vạch trần sự thật không chút khách sáo: “Nếu em tự tin vào bản thân em cũng như tình cảm của hai đứa thì em đã không giấu ông nội em rồi.”

Lâm Ấu Tân nghẹn lời.

Chu Bẩm Sơn mỉm cười, đẩy nhẹ eo cô một cái: “Đi tắm đi em, vừa tắm vừa nghĩ nhé. Nhớ c** đ* bẩn ra rồi đưa anh, anh sẽ gom lại giặt một thể luôn.”

Dù có chuyện gì xảy ra, cái thói sạch sẽ của anh lại phát huy tác dụng.

Lâm Ấu Tân lê bước lên lầu, ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc và trái tim như bị cuộn len quấn chặt.

Trong đầu cô giờ đây cứ như là đang có một ‘cô’ khác đang không ngừng chất vấn chính cô vậy.

Sao nào, mày đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa? 

Liệu mày có gánh vác nổi với sự hy sinh cao cả đó của anh ấy hay không? 

Từ nay về sau, mày chỉ có thể bên cạnh anh ấy thôi đấy?

Những câu hỏi này xen lẫn ít nhiều là lo lắng, là mừng rỡ, thậm chí là kích động.

Rồi lại có một ‘cô’ khác nhảy ra thách đấu: Thôi thì thừa nhận đại đi. Lâm Ấu Tân à, nhìn thôi cũng đủ thấy rõ mồn một, sẽ không bao giờ có một người yêu mày như anh xuất hiện nữa đâu. Khoảnh khắc biết anh ấy sẽ vì mày mà ở lại, rõ ràng mày đã vui biết bao mà?

Hai cái tôi trong đại não cứ thế đấu qua rồi đá lại, đến khi cô tắm xong vẫn chưa thể nghĩ ra một lời giải thích thỏa đáng.

Chu Bẩm Sơn đã tắm rửa sạch sẽ ở phòng tắm dưới lầu. Thấy cô đi ra, anh đưa chiếc điện thoại trong tay cho cô: “Xem đi em, em muốn ăn gì?”

“Ủa, anh không nấu hả?”

“Hôm nay anh bị lười. Mà anh thấy quán Hoa này được lắm đó em, anh đã coi thử rồi, sạch sẽ vệ sinh lắm.”

Lâm Ấu Tân thật sự có chút khó hiểu, cô sờ sờ lên người anh rồi lại thất vọng rụt tay về.

“Em đang vờ để sờ mó anh đó à?”

“….Em tìm công tắc máy móc thôi chứ bộ. Anh xem, có ai bình thường mà lại đi khảo sát quán Hoa đâu?”

Chu Bẩm Sơn lắc đầu bật cười: “Đó là vì em chưa từng thấy đồ ăn giao ngoài bẩn cỡ nào đâu.”

“Hở?”

“Muốn nghe không? Anh kể cho em nghe.”

“Thôi đi trời, em không có nhu cầu nghe đâu à nha.”

Ai đó lắc đầu như trống bổ, nghiêng người khép chân ngồi trên sofa nhìn anh.

Chu Bẩm Sơn ngồi bên cạnh uống nước. Tóc vẫn còn chưa sấy khô, vẫn mang theo đâu đó là chút ẩm ướt của hơi nước. Anh khoác đại lên mình một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần đùi thể thao đen.

Có lẽ vì cô nhìn quá lâu, Chu Bẩm Sơn từ từ uống hết ly nước, đặt cốc xuống: “Ấu Tân, nếu em cứ nhìn anh như thế, anh sẽ cho đó là lời mời đó.”

Ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy nguy hiểm nhìn về phía cô.

“……..”

Người bị trêu chọc lập tức đỏ mặt: “đ* h** s*c này! Bộ trong đầu anh không thể chứa được thứ gì khác nữa?”

“Thế thì làm khó anh quá rồi. Anh đã nói với em rất nhiều lần, anh không phải quân tử mà.”

Vừa nói, anh đã quay đầu lại, vị chua chát của ly nước chanh vừa uống cứ thế truyền vào khoang miệng cô.

Môi răng quấn quýt đến thở hổn hển, Chu Bẩm Sơn cố gắng kìm nén dừng lại, tay anh men theo đường eo cô đi xuống, giọng nói trầm khàn: “Còn sưng không em? Lúc nãy tắm em có kiểm tra chưa.”

“…Thì, không còn sưng nữa.”

“Thế thì tốt.”

“…….”

Không biết anh đã lấy thứ đó ra từ lúc nào mà cô hoàn toàn chẳng hề hay biết. Giờ phút này đây, nỗi ngượng ngùng đã dâng trào đến mức muốn chôn vùi cô luôn.

Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, ngay trên chiếc ghế sofa phòng khách tầng một, tất cả đã vượt quá giới hạn nhận thức mà cô có thể chịu đựng từ lâu rồi.

Cái cảm giác vừa rít, vừa siết chặt day dứt lặp đi lặp lại vài lần. Cô gắng gượng vòng tay ôm lấy cổ anh, từ từ ngồi vững lại. Chu Bẩm Sơn một tay siết chặt eo cô, dùng lực nâng đỡ, tay còn lại dịu dàng vuốt nhẹ lọn tóc dài rủ bên má cô sang một bên. Hơi thở anh dồn dập và trầm khàn: “Sao thế, em yêu? Tập tài liệu đó của anh đã làm em thấy có gánh nặng à?”

“…Anh… anh nói xem. Anh còn chẳng thèm bàn bạc với em. Giờ á hả, em cảm giác cả thế giới này đều loạn hết cả lên luôn……”

Ngay cả khi anh đã giữ tốc độ chậm rãi và đều đặn, cô vẫn thấy hơi quá sức. Bởi lẽ ở phương diện này, hai người họ vốn không được ăn ý cho lắm. Giây phút này, cô khó khăn lắm mới giữ được giọng nói ổn định, nhưng vẫn bật ra những tiếng rên run rẩy, vụn vỡ theo từng đợt thúc ở dưới thân.

“Xin lỗi em yêu. Nếu anh bàn bạc với em, anh biết chắc chắn em sẽ không đồng ý đâu.”

“Vậy là anh cứ thế tự mình định đoạt mọi việc sao?”

“Ấu Tân à, em chỉ cần thẳng thắn với anh thôi. Anh ở lại bên em như thế này, em có thấy hạnh phúc không?”

“Em…”

“Em nói thật cho anh biết, đừng suy nghĩ gì nhiều.”

“Tất nhiên là em hạnh phúc rồi, em muốn anh mãi mãi không rời xa em.”

“Vậy thì đủ rồi. Em vui, anh cũng vui. Vậy nên những gì anh làm sẽ không tính là hy sinh hay gì cả. Người sống thì không thể đòi hỏi có được mọi thứ trọn vẹn được mà em.”

Ngay từ trước khi đưa ra quyết định này, Chu Bẩm Sơn đã tự mình tính toán rõ ràng. Anh thấu hiểu và sẽ không để cho cô bé của anh chịu bất kỳ thiệt thòi hay rủi ro nào cả. Việc nghỉ học ba năm để tham gia nghiên cứu trong phòng thí nghiệm cũng không phải là tổn thất đáng kể, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát an toàn.

Nhưng người con gái đang nép trong vòng tay anh lại không thể nghĩ đơn giản như vậy. Cô cứ mãi lo lắng, tự giày vò, cảm thấy áy náy, cứ như thể là luôn có một rào cản không thể vượt qua trong tâm trí. 

Chu Bẩm Sơn chỉ còn cách dùng phương thức mãnh liệt nhất, để cô tạm thời quên đi mọi gánh nặng lý trí kia.

Cuối cùng, mãi cho đến khi tấm thảm dưới chiếc ghế sofa đã sẫm màu hẳn một mảng lớn, tựa hồ như mưa lớn tụ thành một xoáy nước trên sàn, những giọt nước tí tách rơi xuống rồi tan biến không còn nữa. Lúc này đây, Chu Bẩm Sơn mới ôm cô, cả người ướt đẫm mồ hôi mà đi lên lầu.

Lâm Ấu Tân như một con gấu Koala, dùng toàn bộ sức lực bám víu vào anh, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng. Cô chợt nhớ lại lời nói mà Chu Bẩm Sơn đã dành cho cô vào cái đêm cô vừa nhận được tập tài liệu kia.

Anh nói: “Ấu Tân à, em vừa tròn hai mươi tuổi. Anh biết là có lẽ lúc này em đang mặc định mối quan hệ của chúng ta là cứ thuận theo tự nhiên, rồi sau này tính tiếp. Nhưng hướng nghĩ của anh thì khác. Bất kể là tương lai có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau. Và anh tuyệt đối kiên định về điều này.”

Đã có lúc cô tự hỏi, tại sao lại là Chu Bẩm Sơn? Tại sao cô lại chấp nhận anh dễ dàng và nhanh chóng như thế?

Nhưng vào khoảnh khắc này đây, cô đã có được đáp án cho câu trả lời đó.

Âu cũng bởi vì cô vĩnh viễn không thể khước từ người luôn xuất hiện bên cô vào lúc cô cần nhất. Một người luôn đặt cô vào vị trí ưu tiên hàng đầu.

“Anh Chu…”

“Anh nghe?”

Cô từ từ cong khóe môi: “Tụi mình cùng nhau về nước thăm hai ông nha anh?”

/

Kế hoạch trở về nước được quyết định rất gấp gáp. Cuối cùng họ chốt ngày về là vào đúng tháng mà Chu Bẩm Sơn kết thúc chương trình trao đổi sinh viên.

Anh trở về trường để hoàn tất thủ tục, còn cô thì tiện đường cùng anh trở về quê nhà luôn.

Lâm Giới Bình khá là bất ngờ trước sự trở về đột ngột của cháu gái. Ông còn nghĩ, chắc là do cô đã ở Mỹ quá lâu nên muốn quay về đây thăm thú, vui chơi một thời gian thôi.

Ở phía Lâm Ấu Tân, cô cũng không định vừa về đến nơi là báo liền tin cho ông. Cả cô và Chu Bẩm Sơn đã thống nhất, tốt nhất là mời cả hai ông nội đến cùng lúc. Làm vậy thì sẽ không ai biết trước ai, lỡ có ai không chịu đựng nổi thì còn có thể an ủi nhau.

Lâm Ấu Tân thắc mắc: “Ủa, mà sao nghe từ ‘chịu đựng’ ghê dữ vậy anh?”

Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Giờ giả sử nha. Lỡ như hai ông hỏi về chuyện anh bắt đầu có ý với em từ lúc nào thì sao đây?”

Lâm Ấu Tân thở dài một hơi, rồi lại nghiêm túc chìm vào im lặng.

Về vấn đề này, Lâm Ấu Tân cũng chỉ vừa mới biết cách đây không lâu.

Đó là từ lần đầu tiên họ gặp nhau, năm ấy cô chỉ mới có mười bảy tuổi.

Chỉ cần nhắc đến con số này thôi là ai cũng sẽ giật mình, nhưng Chu Bẩm Sơn lúc đó lại không hề nhận ra. Mãi đến khi cô trưởng thành và chính thức hẹn hò với người khác. Lúc này đây, chính cái lòng ghen tị kia mới khiến anh dần hiểu ra, à thì ra là mình đã thích cô từ lâu.

Bởi vì, ngoài tiếng sét ái tình ra, anh không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn nữa cả.

“Dù sao thì anh không thể bảo hai ông là, vì bọn mình ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ được. Nói vậy với một người quá tệ về toán học thì có hơi sai.” Anh thẳng thắn nói, một cách rất chân thật.

“Chu Bẩm Sơn! Sao mà anh phiền dữ luôn á!” Chiếc gối ôm trong tay cô liền bay thẳng tới: “Em cũng sẽ không ‘tiếng sét ái tình’ với một người quá tệ về tiếng Anh đâu đó à nha! Không thèm!”

Chu Bẩm Sơn cười trầm, vui vẻ đón nhận chiếc gối của cô.

Duyên phận của cả hai bắt đầu từ vùng đất Tây Thành mộng mơ, và giờ đây cả hai lại cùng nhau quay lại nơi đây.

Địa điểm hẹn gặp hai ông là ở  Tần Thủy Nam Cư. Nơi đây chính là món quà sinh nhật Lâm Giới Bình đã tặng cho Lâm Ấu Tân vào dịp cô vừa tròn mười tám tuổi.

Căn phòng VIP số Một này luôn được chuẩn bị sẵn sàng cho những vị khách quý của chủ nhân. Cả Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn đã đến từ sớm và cùng chờ đợi trong phòng.

Chu Tái Niên vẫn chưa biết gì, vừa nhìn thấy Lâm Ấu Tân là đã khen không ngớt: “Viên Viên à, đúng là con có lòng hơn. Vừa về thăm nhà là đã mời hai ông đi ăn. Còn thằng Chu nhà ông, nó lạnh lùng riết rồi quen thói, làm gì có được cái tâm đó đâu.”

Lâm Ấu Tân cười một cái lúng túng. Sau đó, cô nhìn Lâm Giới Bình đang ngồi cạnh Chu Tái Niên. Ông đang nhìn cô một cái đầy thâm ý, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.

Họ bắt đầu vào chỗ. Cả hai ông nội ngồi chung một bên, còn hai người họ thì ngồi ở bên hàng còn lại, cứ như đang đi xem mắt ấy.

Tháng 11 ở Tây Thành, trời đã thấy tuyết bắt đầu bay lả tả. 

Nhìn thấy Ấu Tân ngồi đối diện với cửa sổ. Thế là Chu Bẩm Sơn nắm ngay lấy cổ tay cô, vô cùng tự nhiên kéo cô về phía mình: “Chỗ đó lạnh lắm. Em lại đang đến tháng, ngồi gần anh một chút đi em.”

“Dạ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Chu Tái Niên nghe thấy họ đối thoại tỉnh bơ như không có ai, tay đang chuẩn bị rót trà cho Lâm Giới Bình bỗng dừng lại. Ánh mắt liếc nhìn hai đứa nhỏ trước mặt đầy vẻ khó hiểu.

Bốn người ổn định chỗ ngồi xong xuôi. Lâm Giới Bình bắt đầu kiểu chuyện trò phiếm, hỏi cả hai một vài câu.

Lâm Ấu Tân nói: “Sau này con muốn làm đạo diễn. Tốt nghiệp xong bằng cử nhân ở Los Angeles thì con dự định thi cao học vào một vài trường đại học ở Bắc Kinh, chủ yếu là để dần làm quen với lại nắm bắt sâu hơn về nền công nghiệp phim ảnh trong nước ấy ạ.”

Lâm Giới Bình thoáng thu ánh mắt, rồi nhìn sang Chu Bẩm Sơn.

Chu Bẩm Sơn chậm rãi lau miệng, liền đáp lời: “Trong ba năm tới, con có một dự án nghiên cứu ở Mỹ nên tạm thời chưa thể về nước được ạ.”

Chu Tái Niên ngạc nhiên: “Không về nước ư? Vậy chuyện ở trường con tính sao?”

“Con sẽ bảo lưu kết quả học tập. Con dành ba năm này để chuyên tâm nghiên cứu, sau đó mới quay lại thực tập luân phiên.”

Trong lúc nói chuyện, Chu Bẩm Sơn liếc mắt thấy cô đang cầm ly trà lạnh. Anh tiện tay đứng dậy rót cho cô một cốc nước nóng. Khi ngồi xuống, tay anh vô thức vòng qua eo cô, dịu dàng dặn dò: “Đừng uống đồ lạnh nhiều em.”

Đến bước này mà còn chưa nhìn ra thì Chu Tái Niên quả thực sống uổng phí mấy năm nay rồi.

Ông nội Chu không kịp hỏi thêm về chuyện học hành nữa, chỉ tò mò dò xét nhìn Lâm Ấu Tân: “Viên Viên à, con và Bẩm Sơn hiện tại là…?” Chu Tái Niên vốn không muốn hỏi thẳng Chu Bẩm Sơn, vì nó vốn dĩ là một cục gỗ, hỏi cũng không ra được thông tin hữu ích nào.

Lâm Ấu Tân ngẩng đầu mỉm cười: “Ông nội Chu, con với anh Chu đã chính thức ở bên nhau rồi ạ.”

Vừa nói xong, việc đầu tiên cô làm là nhìn sắc mặt Lâm Giới Bình. May mắn là ông nội không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hơi ngạc nhiên một chút vì quyết định bảo lưu việc học đột ngột vừa rồi của Chu Bẩm Sơn.

“À, hai đứa ở bên nhau rồi ư? Ông nhớ, hình như là có bạn trai rồi mà hả? Cái cậu bạn trai mối tình đầu của con ấy.”

“Em ấy chia tay lâu rồi.” Chẳng đợi Lâm Ấu Tân kịp lên tiếng, Chu Bẩm Sơn đã nhíu mày, thẳng thừng cắt ngang: “Ông nội, những chuyện đó không cần nhắc lại nữa đâu ạ. Hồi đó em ấy chỉ mới mười mấy tuổi, thứ tình yêu con nít con nôi đó không có giá trị gì hết ông ạ.”

Chu Bẩm Sơn luôn là một người điềm tĩnh trước mặt mọi người, ấy vậy mà đây lại là lần đầu tiên anh thể hiện cảm xúc bất mãn rõ rệt ra bên ngoài như vậy.

Chu Tái Niên và Lâm Giới Bình nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà bật cười.

Phải, phải, phải rồi. Con gái người ta yêu đương với ai cũng không tính. Chỉ khi nào yêu đương với con mới tính thôi, đúng không nào?

Chu Tái Niên không có ý kiến gì về việc Chu Bẩm Sơn tạm dừng việc học để sang Mỹ. Thằng nhóc này đã sống quá đè nén trong hai mươi mấy năm qua, tạm thả lỏng một chút cũng tốt. Gia thế của họ vốn dĩ có thể làm điểm tựa vô hạn cho con cái, hơn nữa người mà nó chọn lại là Lâm Ấu Tân. Vừa môn đăng hộ đối, gia cảnh tốt, mà ngay cả bản thân cô bé cũng rất cầu tiến, chứ không phải một nàng công chúa kiêu sa không hiểu sự đời. Ông không có gì phải không hài lòng cả.

“Thế thì được, tùy con tự quyết định đi.” Chu Tái Niên nhẹ nhõm phẩy tay, không hỏi thêm gì nữa.

Trong suốt bữa ăn, Lâm Giới Bình không nói một lời nào. Mãi cho đến khi ăn xong mới gọi riêng Chu Bẩm Sơn ra một góc, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.

“Bẩm Sơn à, con nói thật cho ông nghe. Con và Viên Viên đã tiến triển đến đâu rồi?”

Chu Bẩm Sơn khẽ ho khan một tiếng vì ngượng.

Anh biết là không thể giấu được. Sau đêm sinh nhật của cô, ngay cả bản thân anh cũng cảm nhận được, mối quan hệ của họ đã chuyển sang một trạng thái hoàn toàn khác biệt so với trước. Cái cảm giác kiểu như là đã hoàn toàn thuộc về nhau ấy. Từng cử chỉ, hành động đều toát lên sự quấn quýt, thân mật, người từng trải chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay.

Thế là anh không giấu nữa, thành thật bộc bạch: “Dạ thưa ông, con và Ấu Tân hiện tại đang sống chung ạ. Con đợi em ấy tốt nghiệp đại học là bọn con sẽ kết hôn ngay.”

Lâm Giới Bình lập tức lạnh mặt nhìn anh. Thế nhưng Chu Bẩm Sơn lại bày ra vẻ mặt kiên định không hề lay chuyển, cứ như thể dù Lâm Giới Bình có tát anh một cái ngay lúc này thì anh cũng sẽ không né tránh.

Sau gần mười lăm phút giằng co, Lâm Giới Bình đột nhiên phất tay, cười nhạt một tiếng: “Thôi được rồi, hai đứa cũng lớn rồi. Chuyện của mình thì tự mình giải quyết đi.”

“Chỉ có một điều này ông muốn nhắc nhở con. Viên Viên còn nhỏ, tương lai còn dài rộng. Ông mong con đừng vì tham vui nhất thời mà để con bé phải chịu rủi ro.”

Chu Bẩm Sơn hiểu rõ ý, anh bối rối xoa xoa tay: “Ông cứ yên tâm ạ.”

Lâm Giới Bình và Chu Bẩm Sơn nói chuyện rất lâu, Lâm Ấu Tân đứng ngoài nóng ruột như lửa đốt. Vừa thấy Chu Bẩm Sơn bước ra, cô liền lao tới: “Ông nói gì với anh? Ông có đồng ý không?”

Chu Bẩm Sơn không nói gì, trực tiếp kéo cô đi một mạch đến chỗ không người. Lúc này, cả người anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Cục cưng à, gặp trưởng bối hai bên thật sự rất căng thẳng, nhất là khi mình đã…rồi.”

“Hả?”

“Ông nội em đồng ý rồi.” Anh cười, khẽ nâng cằm cô lên: “Nhưng ông dặn anh phải làm tốt các biện pháp tránh thai. Ông bảo em còn nhỏ, đừng vì anh tham vui nhất thời.”

“…..”

Trời ơi cứu con!

/

Khi mối quan hệ yêu đương hướng tới hôn nhân đã được công khai, cô và Chu Bẩm Sơn không còn gánh nặng gì nữa. Họ chuẩn bị lên đường quay về sau vài ngày đi vắng.

Trước khi trở lại Los Angeles, Chu Bẩm Sơn cần ghé qua Bắc Kinh để lấy một số tài liệu và bằng cấp. Cũng nhờ vậy, đây lại là lần đầu tiên cô được gặp gỡ người bạn mà Chu Bẩm Sơn gần đây hay gọi điện, Văn Trừ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô khó mà tưởng tượng được đây lại là bạn của Chu Bẩm Sơn. Ký túc xá nghiên cứu sinh ngành Y của Đại học Kinh Bắc là phòng đôi. Chu Bẩm Sơn dẫn cô lên phòng, dọc đường đi đã thấy một chàng trai cứ luôn miệng la oai oái bên cạnh. Anh ta mặc bộ đồ ngủ lụa cộc tay, cộc quần thêu đầy hoa, trông cực kỳ hào nhoáng.

“Ngầu quá nha lão Chu, cô em gái này cậu cưa đổ rồi hả?”

Chu Bẩm Sơn liếc xéo anh ta một cái, kéo cô sát lại bên mình: “Tránh xa tên đó ra nha em, nó không được bình thường cho lắm đâu.”

Lâm Ấu Tân không nhịn được cười thành tiếng.

Văn Trừ vội vàng “ấy ấy” hai tiếng: “Cậu không có lương tâm rồi nha! Ai là người năm đó khuyến khích cậu ra nước ngoài theo đuổi tình yêu, ai là người cùng cậu làm thí nghiệm? Tự nhiên đùng cái, qua cầu rút ván vậy hả ní!”

Vừa nói, Văn Trừ vừa sán lại gần cô, nhe hàm răng trắng bóng: “Em gái Lâm, lần đầu gặp mặt, sau này nhớ giữ liên lạc thường xuyên nha. Cứ gọi anh là anh Văn Trừ được rồi.”

Anh Văn Trừ…

Bình thường có lẽ Lâm Ấu Tân đã đảo mắt rồi, nhưng giờ thấy Chu Bẩm Sơn mặt đen sầm ngay lập tức. Thấy vậy, cô nổi hứng trêu chọc mà cố ý đáp: “Dạ, em chào anh Văn Trừ ạ.”

“Ôi chao ôi, ngọt ngào quá đi! Thôi tôi ra ngoài đây, hai người cứ từ từ mà dọn dẹp nha.”

Văn Trừ là người tinh ý, thấy sắc mặt thằng bạn mình không ổn liền lủi đi nhanh như con lươn.

Thế là trong ký túc xá rộng bốn mươi mét vuông chỉ còn lại hai người họ. Chu Bẩm Sơn trực tiếp tối sầm mặt, nhéo cằm cô: “Em vừa gọi ai là anh?”

“Đây là phép lịch sự xã giao mà.” Cô gái nào đó ngoan ngoãn ngửa đầu theo lực tay anh, chớp chớp đôi mắt vô tội.

“Cái phép lịch sự vô dụng này sau này không cần dùng nữa. Mà em cũng không được gọi người khác là anh trai kiểu đó đâu!”

“Anh thật là độc đoán quá đi.” Lâm Ấu Tân chậm rãi nói: “Chỉ được gọi mỗi anh thôi sao?”

“Đúng, chỉ được gọi anh.”

“Ồ, vậy anh đang ghen à? Anh… Chuuu…..ưi.”

Ngón tay cô trượt theo yết hầu anh xuống đến cổ áo, nhẹ nhàng kéo anh gần lại, thì thầm bên tai: “Chỉ gọi mỗi ‘anh trai’ là đã thấy mãn nguyện rồi sao? Vậy thì sau này, hai tiếng ‘chồng yêu’ có cần phải gọi nữa không?”

Hơi thở thơm tho mang theo mùi hương thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, ánh mắt Chu Bẩm Sơn bỗng chốc trở nên thâm trầm: “Ấu Tân.”

“Em đây, nhưng chúng ta phải ra sân bay rồi đó. Mình không còn đủ thời gian nữa đâu, chồng yêu à ~”

Kể từ khi mối quan hệ được công khai, tính cách của cô dần quay trở lại giai đoạn hai người mới gặp nhau. Anh lại được nhìn thấy một Lâm Ấu Tân tinh nghịch, lanh lợi, muốn làm gì là làm ngay, thỏa sức vui đùa trong thế giới riêng của họ, khiến anh thường xuyên phải bó tay.

Giây phút này, Chu Bẩm Sơn đã có thể hình dung được, cuộc sống tương lai của họ sẽ rất hạnh phúc. Cũng như… anh cũng sẽ rất đau đầu đây.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, Chu Bẩm Sơn dùng sức xoa nhẹ eo cô một cái, giọng điệu ẩn nhẫn: “Đợi về đến Los Angeles rồi anh sẽ xử em sau.”

Người mới châm lửa, nghe thế thì cười khúc khích.

Lấy xong tài liệu, Văn Trừ thay một bộ đồ khác và đưa họ ra sân bay. Văn Trừ thao thao bất tuyệt suốt cả quãng đường. Lâm Ấu Tân thấy lạ, phát hiện Chu Bẩm Sơn không hề tỏ ra khó chịu một chút nào, thậm chí còn không yêu cầu anh ta im lặng.

Mãi cho đến khi họ đã ngồi vào chỗ trên máy bay, cô mới tò mò hỏi ra điều nghi vấn bấy lâu.

Chu Bẩm Sơn lấy chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đắp lên người cô: “Vì thế giới nội tâm của anh quá đỗi tĩnh lặng, tiếng ồn ào của cậu ấy lại vừa vặn đúng mức.”

“…..Anh có thích cậu ấy không?”

“Em có muốn anh xử em không?”

Lâm Ấu Tân không nhịn được cười ha hả một tràng, sau khi anh ngồi xuống, cô tựa vào vai anh: “Vậy anh thích em, có phải cũng vì em ồn ào vừa đủ không?”

“Đừng so sánh như vậy, hai người không cùng đẳng cấp. Anh thích em, không cần bất kỳ lý do nào.”

“Vậy thì anh vẫn thích anh Văn Trừ, cái kiểu bạn bè ấy.”

Chu Bẩm Sơn có chút chịu không nổi, cau mày nhìn cô: “Dù em có nói thế nào đi nữa, anh vẫn thấy ghê tởm. Anh nói thật đấy.”

“Há há há há.”

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Los Angeles mất mười bốn tiếng, Lâm Ấu Tân chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt, cô ngáp một cái: “Chán quá, tận mười bốn tiếng lận đó. Em ước gì có thể dịch chuyển tức thời ha?”

Chu Bẩm Sơn không thể dịch chuyển tức thời, mà dù có mua máy bay riêng thì hành trình cũng không thể rút ngắn quá nhiều.

“Ngủ đi em.” Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ một giấc, tỉnh dậy là đến nhà rồi.”

“Dạ……” Đôi mắt cô từ từ khép lại vì buồn ngủ: “Bữa đầu tiên về nhà, em muốn ăn món miến anh nấu.”

“Được, ngủ đi em.”

Chiếc máy bay chậm rãi cất cánh. Trong chuyến bay đêm, những vì sao và ánh trăng như thể có thể chạm tới được.

Chu Bẩm Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa trán cô, vỗ về để cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau này, họ đã vô số lần cùng nhau đặt chân đến mọi ngóc ngách trên thế giới, giống như ngày hôm nay vậy.

Trong suốt nhiều năm Lâm Ấu Tân làm đạo diễn phim tài liệu, mỗi đoạn tư liệu thu thập được đều có những thước phim tuyệt vời do riêng chồng cô quay cùng với dòng chú thích: “Chàng Thơ” truyền cảm hứng của đạo diễn Lâm Ấu Tân.

Còn trên bàn làm việc của Chu Bẩm Sơn tại bệnh viện Trung ương Bắc Kinh, bức ảnh của bà xã anh luôn được đặt ở vị trí trang trọng nhất. Giới truyền thông đồn đại: Viện trưởng Chu chẳng khác gì một ngọn núi băng vạn năm, điều duy nhất có thể khiến anh cười là bà xã của mình.

Về sau, họ hạ sinh được một cô con gái. Hai người đặt tên cho cô bé là Chu Mộ Lâm.

Đây là tên mà cô thích nhất.

Và đây cũng là minh chứng cho tình yêu anh dành cho cô.

HOÀN TOÀN VĂN

Bình Luận (0)
Comment