Lúc đại thánh đang trong cơn say mê, chợt thấy tiểu kim cô dưới háng bị vài dòng ấm áp phun mạnh lên. Hoa tâm chặt chẽ phun nước ra ngoài róc rách, nước phun đầm đìa như hồng thủy vỡ đê. Dòng nước bao phủ lấy đầu nấm mẫn cảm nấm đầu đang bị bóp chặt khiến Tôn Ngộ Không khổ mà không nói nên lời: “Ư… tiểu tiên nữ nàng thật lợi hại, thật khó chơi… Sao nơi đó của nàng lại phun nước đầm đìa như thế? A…… Nơi đó kẹp chặt quá!” Tường hoa co rút bóp chặt lấy thân gậy, dường như cắm vào rồi sẽ không thể rút ra, giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ cùng triền miên mút mát. Lớp hoa thịt trùng điệp run rẩy không ngừng, kẹp chặt đến nỗi khiến tiểu kim cô mẫn cảm của hắn cảm thấy tê dại.
Hầu Vương đại nhân toát mồ hôi trán, khoái cảm mãnh liệt do xuân thủy trào ra cùng lớp mị thịt co bóp, cảm giác co bóp ấm nóng khiến hắn cảm thấy đau đớn… Ôi… Thật khó chơi! Thật dày vò người khác!
Từ lúc Tề Thiên Đại Thánh học thành tài từ chỗ Bồ Đề Lão Tổ rời đi, tự xưng là trên trời dưới đất không gì làm không được, lại chưa từng gặp phải địch thủ khiến hắn cảm thấy khẩn trương thấp thỏm như thế. Mà giờ phút này tiểu tiên nữ trong lòng lại cho hắn cảm giác như thế. Sự mâu thuẫn đan chéo cùng khoái cảm trùng điệp hư hư thật thật này, khiến người ta nhiệt huyết kích động hít thở không xong.
Hắn thở dốc, giọng khàn khàn: “Tề Thiên Đại Thánh ta tung hoành tam giới chưa bao giờ gặp địch thủ, tại sao gặp phải tiểu tiên pháp lực thấp kém như nàng thì cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi như thế… Hừ, lão tôn nhưng không tin tà, lần này không thắng tiểu tiên nữ dày vò người nàng không được! Cùng lắm lại kịch liệt chém giết một hồi, xem ta và nàng ai thắng được ai?”
Hắn hít một hơi nâng eo. Vì khí phách tôn nghiêm bẩm sinh của hầu vương, hắn cố nén xúc động tước vũ khí đầu hàng, nâng eo dựng thẳng gậy Kim Cô đang sưng to, rút ra sau rồi lại mạnh mẽ va chạm, tiếp tục tung hoành trong nộn huyệt vách hoa thịt run rẩy, xuân thủy tràn lan diệu kỳ, lần này mạnh hơn lần trước, cũng sâu hơn lần trước…
Mỹ Hầu Vương cao lớn cường tráng nằm đè lên cơ thể tuyết trắng mềm mại của tiểu tiên nữ, cả người nhấp nhô cao thấp. Tiểu tiên nữ đáng thương cảm thấy chân tâm non mịn mềm mại của mình bị cây gậy thịt thô dài trừng phạt, chọc lung tung.
Đại vật nóng bỏng kia lấy thế vạn quân lôi đình phá vỡ tầng tầng lớp lớp hoa thịt mềm mại bên trong chân tâm, cả cây cắm hoàn toàn vào rồi lại đột nhiên rút về miệng huyệt, làm người khó lòng phòng bị… Hiện tại tuy tiểu tiên nữ rằng bị định thân không thể nhúc nhích, nhưng cả cơ thể nàng cũng theo trên người người nọ, lay động liên tục theo từng cú va chạm. Mỗi nhát đâm như bị đâm bay, ngay cả cái mông cùng eo nhỏ cũng khó nhịn mà vặn vẹo lắc lư theo. Như vậy càng khiến vật kia chọc ác hơn, như cá gặp nước trong tiểu nộn huyệt chặt chẽ mềm ướt nóng ấm.
Tiểu tiên nữ bị tra tấn sung sướng như bay lên chín tầng mây, nàng thở dồn dập, tiếng tràn đầy mê mang cùng dày vò: “Ưm… ngươi nói cái gì? Ta đối nghịch với ngươi khi nào, thành kẻ địch của ngươi … Rõ ràng, rõ ràng là ngươi bắt nạt ta… Ta nào có muốn thắng ngươi. Ta không muốn thắng ngươi á… Ngươi vẫn luôn đơn phương bắt nạt ta, áp chế ta… a… buông ta ra… cứu mạng… ư…… Tiểu kim cô chọc sâu quá… Ôi, mạnh quá, sâu quá, chịu không nổi… Ngươi thắng rồi đại thánh gia, buông tha cho tiểu tiên được không? Ôi…” Tiểu tiên nữ đỡ vòng eo liễu nhỏ nhắn bị đẩy về phía trước. Nàng cảm thấy cây tiểu kim cô kia thọc vào rút ra phập phập không biết mệt mỏi. Đầu nấm thô to cũng xấu xa, nhất định phải đâm vào chỗ nhô lên kia trong hoa tâm.