Thư Khuynh Mặc vốn tưởng rằng nàng nói như vậy thì nhiếp chính vương sẽ bỏ qua cho nàng, ai ngờ là Hoa Tỷ Thần nghe xong thì giãn lông mày ra.
Hắn đùa nghịch vạt áo cẩm bào, xoay người ngồi lên một mặt đá lớn trông có vẻ bằng phẳng giữa những tảng đá lởm chởm của hòn non bộ.
Hoa Tỷ Thần một đời làm quan, làm gì có chuyện không nhìn ra thiếu nữ trước mặt đang nói dối, chột dạ chứ?
Chưa kể ba ngày trước hắn đích thân xức thuốc cho nàng, thuốc mỡ kia bôi lên vị trí ở giữa chân là không thể nào tốt hơn được...
Tờ mờ sáng ngày thứ hai đêm đó hắn còn cố ý thi triển khinh công đi tìm bạn thân ở ngự y, lôi người ta từ trong chăn ra rồi nghiêm mặt đòi loại thuốc nội cung dùng cho nơi riêng tư tốt nhất.
Hắn cầm linh dược mà tên kia hết nói nổi bảo bôi thuốc sau một canh giờ là khỏi, bôi thuốc mỡ lên vị trí bị sưng tấy giữa chân cho thiếu nữ đáng thương đang ngủ bất tỉnh, lại cẩn thận giúp nàng quấn lại bộ ngực rồi mặc quan bào. Cuối cùng ôm Thư Khuynh Mặc đang ngủ say sưa đặt vào xe ngựa đang đứng ngoài Hàn Lâm viện.
Tỉ mỉ chính lí góc chăn của tiểu cô nương, lại lệnh cho ám vệ trông coi xe ngựa. Thật sự là chính vụ bận rộn cuốn lấy không thoát thân ra được, sau khi sắp xếp ổn thỏa hắn mới yên tâm trở lại vương phủ xử lí chính sự. Nhưng dù sắp xếp công việc ổn thỏa thì cũng không ngờ thân thể tiểu cô nương gầy yếu còn xin nghỉ hồi phủ mấy ngày...
Rải rác ba ngày không thấy, nhiếp chính vương lần đầu nếm thử tương tư ngỡ như đã cách chín thu. Hắn vẫy vẫy tay với tiểu cô nương, ý bảo nàng theo đến.
Nghĩ đến hai ngày nay hắn còn bí mật nghiên cứu xuân cung đồ phát hiện muôn hình vạn trạng tư thế , Hoa Tỷ Thần nhịn không được muốn diễn luyện trên người mình và tiểu cô nương một phen.
Hắn nhìn Thư Khuynh Mặc giả vờ giả vịt ngoan ngoãn, khuôn mặt tuấn lãng phong trần hơi nhíu mày lại: "Cũng là vì chữa trị cho ta khiến tiểu tức phụ thấy khó chịu, hiện tại vẫn còn thấy không thoải mái sao? Thật là khiến bổn vương đau lòng... Dù vật dưới háng của ta sưng đau khó chịu, nhưng bổn vương không thể để tiểu tức phụ giúp mình mà bắt nàng miễn cưỡng. Tuy rằng, tuy rằng trừ thuốc ở giữa chân tiểu tức phụ ra vẫn còn phương pháp khác, nhưng..."
Nói đến đây, Hoa Tỷ Thần im bặt, cúi đầu nhìn nơi đũng quần của mình nổi lên hình dáng cao cao, thở dài một hơi: "Mà thôi, chỉ là kiên trì mấy ngày thôi! Dù chậm trễ khiến cái này bị bỏng, khiến mệnh căn của ta bị thương nặng khó chữa trị, dù về sau không thể dùng được nữa cũng đành vậy..."
Hắn ra vẻ rộng rãi không sợ khiến Thư Khuynh Mặc không thoải mái trong lòng. Nàng vốn đã sinh ra kính ngưỡng với nhiếp chính vương vì chuyện dân chạy nạn, bây giờ người ta lại vị nàng mà cam nguyện chịu đau xót. Tiểu cô nương dễ mềm lòng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng mà, Thư Khuynh Mặc nhớ mình vừa nói tiểu hoa của mình vẫn còn hơi đau không thoải mái. Hiện tại mà lật lọng thì sợ sẽ bị lộ tẩy, chờ đã, hình như vừa nãy nhiếp chính vương nói còn phương pháp khác?
Nàng nhìn theo ánh mắt của Hoa Tỷ Thần hướng về sườn núi nhỏ đang ngẩng lên kia, nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Thần ca ca, ngươi không nên nói như vậy... Hình như mệnh căn của nam tử là thứ vô cùng quan trọng, là ta không cẩn thận làm đổ nước nóng vào của ngươi. Đương nhiên sẽ tự chịu trách nhiệm tới cùng... Vậy Thần ca ca, không phải ngươi vừa nói còn biện pháp khác hay sao? Vậy Thần ca ca mau nói cho ta đi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi khó chịu được..."