Đáng thương thay thời buổi bây giờ tiểu ca ca nghiên cứu sinh của trường đỉnh cấp như A đại cũng phải ra làm trai bao ư?
Không kịp nghĩ nhiều, hơi thở nam tính hoàn toàn bao vây cô khiến cô cảm thấy cả người một mềm đi, hai chân nhũn ra không đứng dậy nổi, nhất là cột sống cũng mềm theo, ngọn lửa trong thân thể như đổ thêm dầu, cháy bùng lên hừng hực.
Cả người giống như một bãi xuân thủy nằm trong lòng nam nhân. Cô vốn định đứng dậy rời đi, nhưng thân thể mềm nhũn không đứng dậy nổi, cả người như nữ lưu manh ăn vạ người ta, chủ động nhào vào trong ngực, nằm cả người trong lòng đàn ông.
May mắn người nọ còn tính thân sĩ lui về phía sau một bước, chỉ tốt bụng đỡ cánh tay cô. Cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp ấm áp vang lên bên tai: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Có phải cô uống say hay không?”
Cô cố ngửa đầu lên nhìn, định nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, kết quả không ngờ lại thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc: “Là anh? Nghiên cứu sinh viện luật A đại làm rơi thẻ sinh viên à?”
Giáo thảo chất lượng cao hay thẹn thùng hôm nay tới phỏng vấn làm trai bao?
Đương nhiên, những lời sau Thư Khuynh Mặc vẫn yên lặng nuốt trong bụng.
Chạng vạng hôm nay, lúc đi làm, cô bị giám đốc gọi vào văn phòng dặn dò một hồi, đến khi ra cửa thì đúng lúc chạm phải thiếu niên đẹp trai mặc áo thun trắng khoác bò trước mắt.
Cô giúp người ta nhặt thẻ sinh viên rơi từ trong túi áo ra, tiện ngắm được ảnh chính diện và tên họ trên thẻ. Có rất ít người có được ảnh thẻ đoan chính tuấn tú như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn, wow, người so với ảnh còn đẹp trai hơn nhiều, tướng mạo kiểu cương nghị sâu sắc, ngũ quan phong thần xuất chúng, nhìn đã thấy ôn lương đoan chính...
Cuối cùng cô còn nghe thấy tiếng “cảm ơn” rụt rè lại lễ phép của anh đẹp trai, nhìn thấy trai đẹp hiếm có gõ cửa đi vào văn phòng giám đốc. Lúc ấy cô thậm chí còn hơi hơi thèm khát bóng dáng cao lớn trẻ tuổi kia, trong đầu thầm nghĩ bản thân cùng lắm mới vừa hai lăm, lớn hơn anh trai kia tầm ba tuổi mà thôi, nữ hơn ba ôm gạch vàng mà...
Thế nhưng khi cô nhìn thấy bên cạnh văn phòng dán chữ phỏng vấn, đột nhiên nhớ lúc trước nói chuyện phiếm một bà chị đã nói với cô chuyện sắp tới sẽ tuyển thêm một nhóm trai bao trẻ trung mới về phục vụ cho các phu nhân, phú bà. Con tim đang nhấp nhổm trong lồng ngực chợt lạnh như băng, vỡ rắc rắc thành vụn rơi trên đất.
Trời ạ, anh trai ban nãy mặc áo thun trắng cùng quần jean, thứ đắt nhất chắc là đôi giày trắng adidas trên chân. Ăn mặc giản dị như vậy chẳng lẽ đến bàn chuyện làm ăn với giám đốc quán bar chắc? Đáng thương thay thời buổi bây giờ tiểu ca ca nghiên cứu sinh của trường đỉnh cấp như A đại cũng phải ra làm trai bao ư?
Không được không được, cô cũng phải nỗ lực làm việc, tranh thủ sớm ngày trở thành phú bà giàu chảy mỡ eo quấn tiền bạc triệu, để được hưởng thụ trai đẹp non tơ như thế. Aizz, thôi bỏ đi, thân là một người cảnh sát nhân dân quang vinh, không thể làm loại việc xa hoa dâm dật như này được, phải làm việc đàng hoàng, vì nhân dân phục vụ...
Nhưng bây giờ lại gặp anh trai này ở tầng sáu nơi chuyên môn “tiếp khách”, quả nhiên loại trai đẹp tiêu chuẩn siêu cao này chỉ cần phỏng vấn một hồi, chẳng cần thay quần áo cũng cho đi làm việc luôn được, chậc chậc chậc!
Đúng là anh trai kia chỉ cần ăn mặc vô cùng đơn giản như vậy là đủ, không cần phải thay nguyên bộ váy ngắn áo ngắn lộ da lộ thịt giống cô. Người như anh không cần trang điểm, biểu diễn như ngày thường là được, phô ra ánh sáng giáo thảo bao người tôn sùng lúc ở trường.