Những người thuộc thế hệ sau của nhà họ Tư đều không biết tại sao bà nội/bà ngoại của họ chỉ cùng Tư Già ra vườn hoa một chuyến mà khi trở về mặt mày lại tươi như hoa, vui vẻ rạng rỡ, tựa như vừa có chuyện gì tốt đẹp lắm đã xảy ra.
Tiếng cười sảng khoái của bà có sức lan tỏa, khiến không khí trong phòng cũng trở nên sinh động hơn hẳn lúc trước.
“Đi thôi, con theo bà lên lầu, nói chuyện này cho ông ngoại con biết.” Hứa Tinh kéo tay Tư Già.
Tư Già gật đầu.
“Tiểu Đề à, con thì không cần theo lên.” Nói xong với Tư Già, Hứa Tinh lại nhìn sang Tư Đề, dặn dò.
Tư Đề bấm chặt đầu ngón tay, khẽ “vâng” một tiếng. Dù Hứa Tinh không nói, cô ta cũng sẽ không theo họ lên lầu gặp Tư Nguyên Hùng.
Cô ta đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, bây giờ không dám đến trước mặt Tư Nguyên Hùng làm chướng mắt. Vừa thấy Tư Nguyên Hùng là trong lòng cô ta lại run sợ.
“Bà nội, con đi tìm anh trai, cũng không đi theo đâu ạ.” Tư Hành Duệ nói.
Hứa Tinh liếc một cái, gật gật đầu.
Tư Hành Duệ và Tư Đề không lên lầu, lúc này chỉ còn lại Tư Già đi bên cạnh Hứa Tinh. Khi bước lên được hai bậc thang, Hứa Tinh vỗ nhẹ vào tay Tư Già đang đỡ khuỷu tay mình, nói với cô: “Tiểu Già à, nhưng có một câu bà ngoại vẫn phải nhắc nhở con. Con với A Huyền ấy, còn chưa chính thức thành hôn mà, ờm… đã gọi là ‘ông xã’ như vậy, có chút không phải phép.”
Tư Già khẽ ho một tiếng, đáp: “Bà ngoại, là anh ấy thích con gọi như vậy… Hơn nữa bà ơi, thời đại của chúng con bây giờ khác với thời của ông bà rồi. Bây giờ các cặp đôi yêu nhau, dù chưa kết hôn cũng có thể gọi nhau là ông xã, bà xã, cũng giống như… bảo bảo, bối bối, baby thôi ạ.”
“Thật thế à? Ai da, đúng là sến súa thật đấy.” Hứa Tinh lại bật cười. Tư Già cũng cong môi cười theo.
Tư Nguyên Hùng đang ở trong thư phòng, vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại. Tư Già theo Hứa Tinh vào thư phòng, báo cho ông biết chuyện Tạ Minh Huyền sắp đến nhà hôm nay.
Phản ứng của Tư Nguyên Hùng không lớn như Hứa Tinh, nhưng trên gương mặt điềm tĩnh có thể thấy được ý cười. Ông vẫy tay, ra hiệu cho Tư Già đến trước mặt mình.
Lưng eo Tư Già bất giác thẳng lên một chút, cô bước đến trước mặt Tư Nguyên Hùng, đứng một cách nghiêm chỉnh.
Tư Nguyên Hùng quan sát kỹ đứa cháu gái trước mặt, nói chính xác hơn là cháu ngoại gái. Ông chưa từng nghĩ tới, trong nhà lại xảy ra chuyện rối ren như vậy. Hôn ước vốn thuộc về cháu gái lớn Tư Đàn của ông, lại rơi xuống đầu đứa cháu ngoại gái này. Mà tuổi Tư Già còn nhỏ, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, tháng Tám vừa rồi mới từ nước ngoài về
chưa được bao lâu.
“Tiểu Già, ông ngoại hỏi lại con một lần nữa, con đã nghĩ kỹ chưa? Gả cho A Huyền, con có thật lòng cam tâm tình nguyện không? Nếu không muốn, ông ngoại cũng sẽ không ép buộc con.” Tư Nguyên Hùng nói.
Cuộc liên hôn này, ông rất xem trọng, nhưng bây giờ đối tượng kết hôn của Tạ Minh Huyền lại đổi thành Tư Già, ông có quá nhiều trăn trở.
Xét về nhan sắc, Tư Già tuyệt đối là thượng thừa, nhưng vẻ đẹp này lại không toát lên vẻ đại khí. Tính cách của cô cũng thua xa chị cả Tư Đàn điềm đạm, đoan trang.
Đã đến nước này, Tư Già có thể nói không muốn được sao? Huống hồ, cô đã tự đặt tay lên ngực hỏi lòng mình, gả cho Tạ Minh Huyền, cô có nguyện ý không, đó có phải là điều cô muốn không?
Vấn đề này cũng không quan trọng.
Nếu hôn nhân đã định sẵn là một ván cược.
Cô tình nguyện đặt cược vào người đàn ông có điều kiện tốt nhất về mọi mặt.
“Con nguyện ý.” Tư Già đáp.
Tư Nguyên Hùng thở dài, gật đầu: “Nguyện ý là được rồi. Nhưng Tiểu Già, con còn trẻ, rất nhiều chuyện vẫn chưa trải qua. Vị trí Tạ phu nhân này, không dễ làm đâu. Chị hai con tính kế A Huyền, hoàn toàn là hành động thiếu suy nghĩ. Cậu ấy không so đo chuyện này, chắc chắn là nể tình hai nhà Tạ – Tư. Bây giờ hôn sự này rơi xuống đầu con, đối với con vừa là một phúc lớn, cũng là một gánh nặng. Con gả đến nhà họ Tạ, nhất cử nhất động luôn đại diện cho nhà họ Tư chúng ta, đừng giống như chị hai con, gây ra trò cười ngu ngốc nào.”
Nếu người đang đứng trước mặt ông là Tư Đàn, ông sẽ không phải nhắc nhở nhiều như vậy.
Đứa trẻ Tư Đàn kia thông minh, xinh đẹp, cả tính tình và bản chất không thể so bì.
Tư Già tính tình tiểu thư, còn Tạ Minh Huyền quanh năm lăn lộn trên thương trường, có lẽ không phải là người kiên nhẫn, chưa chắc đã có thể chiều chuộng tính khí của cô.
“Vâng… Con sẽ ghi nhớ lời ông ngoại.” Tư Già không biết có nghe lọt tai những lời đó không, đáp lại.
Tư Nguyên Hùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồ ly trong veo nhưng có phần yêu dị của cô, khẽ bấm vào hổ khẩu tay trái, nói: “Được rồi, con ra ngoài trước đi, ông và bà ngoại con cần bàn chút chuyện.”
Tư Già gật đầu, nhìn Hứa Tinh rồi xoay người ra khỏi thư phòng.
Chờ Tư Già rời đi, Tư Nguyên Hùng mới bưng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, sắc mặt không thể nói là tốt.
Hứa Tinh ở bên ông bao nhiêu năm, sinh bao nhiêu đứa con, có thể đọc được suy nghĩ của ông. Bà bước tới, “Nguyên Hùng à, có phải ông lo lắng Tiểu Già không làm tốt vai trò Tạ phu nhân không?”
“Hay là sợ Tiểu Già sẽ chịu ấm ức ở chỗ A Huyền?”
Tư Nguyên Hùng nói: “Dù sao nó cũng là con cháu nhà họ Tư, bề ngoài, A Huyền sẽ không bạc đãi nó đâu.”
Hơn nữa trong chuyện đó, Tư Già cũng không có lỗi, ngày đó cô cũng bị trúng thuốc, Tạ Minh Huyền biết chuyện này.
Chỉ là hai nhà chủ trương không để chuyện này lan ra ngoài. Bên ngoài có một số lời ra tiếng vào, lại để một mình Tư Già gánh chịu, nói cô cướp vị hôn phu của chị gái.
Muốn gả cho Tạ Minh Huyền, cô phải nuốt ấm ức này vào bụng, nếu không hôn ước sẽ thành giấy lộn.
Nếu không, danh tiếng của đứa trẻ Tư Đề cũng bị hủy hoại, đối với nhà họ Tư không có chút lợi ích nào, sau này muốn tìm cho Tư Đề một nhà môn đăng hộ đối cũng khó.
Hứa Tinh nói: “Đứa trẻ Tiểu Già này, đúng là không bằng Tiểu Đàn, nhưng A Huyền dù sao cũng là đàn ông, cưới được một cô vợ xinh đẹp, trong lòng nó chắc chắn cũng vui. Tôi thấy tình cảm của hai đứa nó có vẻ không tệ.”
“Sao, khoảng thời gian này, A Huyền và Tiểu Già có qua lại với nhau à?” Tư Nguyên Hùng hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã hỏi Tiểu Già rồi, hai đứa nó đã lén gặp nhau mấy lần.” Hứa Tinh đáp.
Đã gặp nhau mấy lần…
Tạ Minh Huyền là người bận rộn, trong hoàn cảnh bận rộn như vậy mà vẫn có thể dành thời gian gặp mặt Tư Già, đây quả thực là một tín hiệu tốt.
Tư Nguyên Hùng từ từ uống cạn trà trong tách.
“Hôn sự này thành là được rồi, Tiểu Già thì Tiểu Già vậy. Lát nữa A Huyền đến nhà, tôi sẽ nói chuyện kỹ với nó.” Tư Nguyên Hùng nói.
Không phải hôn sự của đứa cháu nào ông cũng phải bận tâm như vậy. Bây giờ đã là đời cháu, chẳng qua lần này liên hôn là với nhà họ Tạ, hơn nữa ông vô cùng tán thưởng và coi trọng Tạ Minh Huyền.
Trong thế hệ này, Tạ Minh Huyền quá xuất sắc.
Hai vị trưởng bối trò chuyện một lúc, thời gian bữa tối đã đến gần. Họ cũng nhận được tin từ người giúp việc rằng xe của Tạ Minh Huyền đã đến dưới lầu.
Lúc này Tư Nguyên Hùng mới cùng Hứa Tinh đi xuống lầu.
Cửa sau chiếc Bentley màu trắng đang đỗ ở cổng được mở ra, Tạ Minh Huyền từ trong xe bước xuống, đi cùng còn có một tài xế và trợ lý Đoạn Việt.
Vừa xuống xe, Đoạn Việt và tài xế đã nhanh chóng đi vòng ra sau cốp xe, mở ra, từ bên trong bê ra từng hộp quà này đến hộp quà khác.
Chiếc Bentley này là phiên bản kéo dài, không gian cốp xe rất rộng rãi, chứa đầy những hộp quà.
Trợ lý và tài xế của Tạ Minh Huyền phải đi tổng cộng ba chuyến mới dọn xong. Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Tư đều đổ dồn vào đống hộp quà chất cao như núi trên bàn một lúc, rồi lại chuyển tầm mắt sang Tạ Minh Huyền.
Người đến khí chất phi phàm, thân mặc một chiếc áo khoác gió màu xám rộng, quần tây đen, giày da sẫm màu. Dáng người anh thẳng tắp như cây tùng, vai rộng eo hẹp, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, ẩn giấu sự sắc bén vô tận.
Đường nét ngũ quan thiên về cứng rắn, quanh thân toát ra một loại khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ.
Có một cậu bé kéo tay mẹ, ngó đầu ra ngoài: “Mẹ ơi, chú này là ai vậy ạ?”
“Không phải chú, con nên gọi là anh. Anh ấy là vị hôn phu của chị họ Tư Già con đấy.” Mẹ cậu bé đáp.
Người đàn ông dường như nghe thấy câu hỏi tò mò của cậu bé, liền đưa mắt nhìn sang. Cậu bé vội vàng quay đi, nắm chặt tay mẹ mình hơn.
Giữa bầu không khí trang trọng, một làn hương thơm nhàn nhạt thoảng qua trước mặt mọi người. Tư Già bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Tạ Minh Huyền, khóe môi nhếch lên, cười rạng rỡ, đưa tay lên thân mật khoác lấy cánh tay Tạ Minh Huyền, “Anh đến rồi à.”
Giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm mại, mang theo chút hờn dỗi, ánh mắt lúng liếng đưa tình.
Trông cô như thể yêu Tạ Minh Huyền vô cùng, và dường như tình cảm của họ cũng cực kỳ tốt.
Mọi người thấy hai người họ nhìn nhau một lúc, Tạ Minh Huyền khẽ đáp một tiếng “Ừ”.
“Đi thôi, chúng ta vào nhà, ông ngoại và bà ngoại tôi đều đang đợi anh đấy.” Tư Già nói.
Tạ Minh Huyền đáp: “Ừ.”
Tư Già kéo Tạ Minh Huyền cùng vào nhà. Tư Nguyên Hùng bước tới cười nói: “A Huyền à, đến thì đến, mang nhiều đồ như vậy làm gì, con khách sáo quá rồi.”
Môi mỏng của Tạ Minh Huyền hơi nhếch lên, đối với trưởng bối, vẻ mặt anh bớt đi rất nhiều sự lạnh lùng sắc bén: “Dạ đây là điều nên làm ạ.
Ngày mai là thứ bảy,con định ngày mai mới chính thức đến thăm hỏi, nhưng hôm nay đến cũng vậy thôi ạ. Công ty nhiều việc, con mãi không dứt ra được, mong ông thứ lỗi.”
Tư Nguyên Hùng lại bật cười: “Ông biết mà, con còn trẻ như vậy đã quản lý Kinh Hoa, thật không dễ dàng! Hôm nay thấy được con, ông và bà ngoại của Tiểu Già rất vui mừng.”
Hứa Tinh cũng tiến lên nói: “A Huyền à, mau vào đi, mau vào đi! Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ con thôi, chúng ta đến phòng ăn vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”
Tạ Minh Huyền gật đầu, theo Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh về phía phòng ăn, mặc cho Tư Già vẫn khoác tay anh. Đến phòng ăn, Tư Già mới buông anh ra.
Bữa cơm này Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh ăn rất vui vẻ. Bàn ăn này chỉ có Tư Nguyên Hùng, Hứa Tinh, hai người anh họ của Tư Già là Tư Hành Trạch và Tư Hành Duệ, cùng với mẹ của Tư Già là Tư Bắc Nhược. Gia đình cậu cả không được sắp xếp ở bàn này, dường như là do Tư Nguyên Hùng cố ý, cũng là sợ nhà cậu cả không kiềm chế được mà nói
ra những lời không hay. Mặt khác, Tư Đàn đang ở nước ngoài, tránh
được sự khó xử khi phải đối mặt với Tạ Minh Huyền. Cả bữa ăn, Tư Già rất ít nói, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Tạ Minh Huyền, thỉnh thoảng gắp
thức ăn cho anh, diễn tròn vai một cô gái ngoan ngoãn, hiền huệ trước mặt Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh.
Sau bữa ăn, Tạ Minh Huyền đưa Tư Già đến thư phòng cùng với Tư Nguyên Hùng, Hứa Tinh và Tư Bắc Nhược để bàn về chuyện tiệc đính hôn.
Ngày 27 tháng 11 là do Tạ Quảng Nguyên chọn. Ông đã nhờ thầy xem ngày, là một ngày lành tháng tốt.
Ba vị trưởng bối không có ý kiến gì, vui vẻ đồng ý.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Suốt quá trình, Tư Già luôn muốn cùng Tạ Minh Huyền biểu diễn sự ân ái, hòa thuận, ngọt ngào, ví dụ như
— bảo Tạ Minh Huyền bóc một quả chuối, hoặc tự tay đút quýt cho anh và anh sẽ há miệng nhận lấy, hay lúc lên xuống lầu đều phải dựa sát vào Tạ Minh Huyền. Anh rất phối hợp, không phá đám cô. Tư Già cảm thấy mọi chuyện đã như vậy, buổi họp mặt gia đình hôm nay có thể nói là viên mãn. Nhưng khi buổi tiệc kết thúc, lúc cô theo Tạ Minh Huyền chuẩn bị rời đi, một tiếng xì xào bàn tán của trẻ con vang lên, như thể rạch ra một vết nứt.
“Không phải Tạ Minh Huyền là hôn phu của chị họ Tư Đàn sao? Sao lại thành của chị họ Tư Già vậy?”
Chúng đang ngồi xổm trong sân, dường như đang xem kiến chuyển nhà. Trời sắp chuyển, đêm nay có dấu hiệu mưa.
“Chị họ Tư Già là hồ ly tinh chuyển thế đó, chị ấy cướp vị hôn phu của chị Tư Đàn.”
“Chị họ Tư Già xấu tính quá.”
Tạ Minh Huyền đang nghe điện thoại, không nghe thấy, tai không thính như Tư Già. Anh chỉ cảm thấy cánh tay anh đột nhiên mất đi hơi ấm, bàn tay mềm mại không còn ôm lấy anh nữa. Quay đầu lại, anh thấy Tư Già đã bước về phía hai đứa trẻ kia.
Anh nói với người trong điện thoại vài câu rồi đứng đó chờ.
“A—!” Tư Già đột ngột xuất hiện trước mặt, hai đứa trẻ giật mình, ngã ngửa ra sau, suýt nữa thì ngã sõng soài trên mặt đất.
Không phải chị họ Tư Già và vị hôn phu của chị ấy đang ở trên lầu nói chuyện với ông bà ngoại và dì cả sao, sao nhanh thế đã xong rồi??
Nhìn gương mặt non nớt của chúng, một đứa còn ngây thơ vô tội hơn đứa kia, Tư Già đoán những lời đó có lẽ là do Tư Đề cố ý cho người
truyền đến tai chúng. Cô hơi đâu mà đi chấp nhặt với trẻ con, chỉ đưa tay lên sờ đầu một đứa, rồi nói trêu chọc chúng: “Hồ ly tinh ban đêm là sẽ ăn thịt người đấy, Tiểu Na, Tiểu Phi, hai đứa tối nay ngủ nhớ đóng chặt
cửa sổ vào nhé.” “…”
Hai đứa trẻ trợn tròn mắt nhìn cô, không nói nên lời.
Tư Già không nói gì thêm, xoay người bỏ đi, bóng lưng uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha. Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn theo cô.
…
Đêm đã khuya, ngoài xe lất phất mưa bay.
Sau khi buổi họp mặt ở nhà họ Tư kết thúc, Tạ Minh Huyền trong vai vị hôn phu đưa Tư Già về hẻm Văn Trúc. Tư Già có xe riêng, nhưng để diễn trọn vai ân ái trước mặt Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh, cô đã đưa
xe cho trợ lý Đoạn Việt của Tạ Minh Huyền lái, còn cô thì ngồi chung xe với anh.
Nhưng lên xe chưa được bao lâu, cô đã thấm mệt, dựa vào lưng ghế mà ngủ thiếp đi.
Dù hôm nay đã ngủ cả một buổi chiều, nhưng phải đối phó với bao nhiêu người nhà họ Tư cả một buổi tối dường như đã rút cạn sức lực của cô, chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn ngày thường.
Có lẽ vì lời nói của hai đứa trẻ kia, Tư Già thật sự mơ thấy bản thân cô biến thành một con hồ ly tinh.
Con hồ ly tinh này đi quyến rũ một thư sinh trắng trẻo sạch sẽ. Đang lúc thực hiện cảnh không thể miêu tả thì đột nhiên bị thư sinh đâm một nhát dao. Thư sinh nhìn cô với ánh mắt độc ác tàn nhẫn, đáy mắt toàn là sự chán ghét. Máu sắp chảy cạn, bộ da hồ ly bị lột xuống, treo lên cành cây, đặt trên giàn lửa nướng.
“Cứu mạng, cứu mạng với.”
Đã đến hẻm Văn Trúc, nhưng người ngủ say quá, Tạ Minh Huyền gọi hai tiếng mà Tư Già vẫn không tỉnh. Anh nghiêng người lại gần cô, đưa tay véo lên gò má mềm mại của cô, kết quả vừa mới véo, đã nghe thấy môi cô thốt ra câu đó.
Anh lại véo thêm một cái, hàng mi thanh tú của Tư Già nhíu lại, cơ thể run lên, rồi lại sợ hãi nói: “Đừng mà, đừng mà.”
“…”
------oOo------