Lúc Tạ Minh Huyền hôn người thì vô cùng gợi tình, khác hẳn với hình tượng lạnh lùng ban đầu của anh, lại còn có chút trêu ngươi. Lưỡi anh rất linh hoạt, ẩm ướt nóng hổi, bị anh hôn vài cái là cơ thể Tư Già đã mềm nhũn. Chỉ là anh đột nhiên nói câu đó, làm đầu óc Tư Già căng như dây đàn.
A a a.
Quả nhiên anh đã thấy hết rồi!
Tư Già thậm chí muốn khóc lên, hận không thể xuyên không về tối qua để móc mắt Tạ Minh Huyền.
Hình tượng bị hủy hoại thảm thương.
Điều này dẫn đến việc Tư Già chìm vào im lặng tột độ, không nói một lời, cơ thể như đông cứng, nằm thẳng đơ dưới thân Tạ Minh Huyền.
Cô không có phản ứng, nhưng nhiệt độ chạm trên da cô vẫn chưa dừng lại. Một lát sau, cô cảm thấy Tạ Minh Huyền bắt đầu cởi cúc áo của cô, vội vàng ngăn lại: “Không được xem…”
“Tôi xem đã lặn chưa.” Giọng Tạ Minh Huyền rất trầm. Anh phiền quá đi.
Có gì đẹp mà xem!
“Lặn rồi…” Tư Già nói: “Lúc trước tôi bật đèn pin xem rồi, đã lặn đi nhiều lắm…”
Chỉ còn một chút xíu, ánh sáng lại mờ như vậy, thực ra dù có cởi áo ra, có khi Tạ Minh Huyền cũng không thấy rõ.
Nhưng cô không muốn cho anh xem.
Hơn nữa anh còn háo sắc! Rốt cuộc là muốn xem mẩn đỏ của cô đã lặn chưa, hay là, hay là muốn xem thứ khác.
Cô còn không biết Tạ Minh Huyền sao.
Trước mặt người khác là tổng tài mặt lạnh cấm dục, sau lưng chính là một lão cầm thú.
Lúc làm loại chuyện này, anh từng nói, rất thích ngực của cô. “Để tôi xem.” Tạ Minh Huyền lặp lại.
“Không…”
May mà anh không tiếp tục kiên trì. Lúc Tư Già đẩy anh, lại một lần nữa bị anh hôn lên.
Lần này anh không c** q**n áo cô, chỉ hôn môi cô. Hôn môi đơn thuần thì không sao cả, lần này Tạ Minh Huyền hôn vào môi của Tư Già.
Những nụ hôn đơn giản như vậy, họ thực ra rất ít khi có. Mấy lần trước, Tạ Minh Huyền càng thích hôn những chỗ khác của cô. Chỉ là Tư Già luôn cảm thấy không thuần túy.
Nếu là người yêu, cũng sẽ hôn như thế này sao? Cô cảm nhận được nhiều hơn, là d*c v*ng của cơ thể Tạ Minh Huyền đối với cô.
Kỹ năng hôn của anh thật sự rất tốt, chỉ hôn môi thôi mà Tư Già cũng dần dần không tìm thấy phương hướng, cơ thể so với trước càng mềm hơn, ngón chân cũng cuộn tròn lại, buông lỏng phòng bị.
Đến sau này khi cô bị hôn đến mê man, quần áo vẫn bị Tạ Minh Huyền cởi ra. Hai vai, cánh tay, và cả xương quai xanh trắng hơn tuyết, nhuốm cái lạnh của đêm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tầm mắt Tạ Minh Huyền dừng lại một thoáng trên hình xăm con bướm ở xương quai xanh bên phải của cô, rồi nhìn xuống.
Quả thực mẩn đỏ đã lặn đi rất nhiều, chỉ còn lại một mảng nhỏ. Đường cong của cô nhấp nhô, chạm vào một cái cũng sẽ đỏ lên, nhưng nền da lại vô cùng trắng. Anh muốn từng chút một chạm vào cho nó ửng hồng.
Đại não lơ lửng ở một thế giới khác, thần kinh tê dại, lúc này Tư Già đã không còn để ý nữa. Cô nắm lấy góc chăn đã rơi quá nửa xuống đất, tưởng Tạ Minh Huyền sẽ tiếp tục đi xuống, nhưng lại phát hiện động tác của anh đã dừng lại.
Giây tiếp theo, anh cài lại từng chiếc cúc áo cho cô.
??
Tư Già mở mắt nhìn anh, đáy mắt mát lạnh như nước, còn có rất nhiều nghi hoặc.
“Anh…” Giọng cô nhỏ, đã thay đổi một tông, không giống giọng của chính mình. Vừa mới cất lên, Tạ Minh Huyền đã cài xong hết quần áo cho cô. Sau đó anh bế cô từ trên giường lên. Tư Già theo bản năng ôm lấy cổ anh, dép trên chân đã sớm rơi mất, hai chân lơ lửng dưới cánh tay Tạ Minh Huyền.
Tư Già có cả một bụng lời muốn nói, nhưng đều nghẹn lại trong họng không nói ra được.
Khoảng cách giữa hai chiếc giường không xa, rất nhanh Tạ Minh Huyền đã đưa cô về lại chiếc giường cô ngủ trước đó.
Mông vừa chạm vào mặt giường, Tư Già đã kéo lấy tay áo len của Tạ Minh Huyền, “Anh làm gì vậy…”
Tạ Minh Huyền chỉ nâng cằm cô lên, “Trời sắp sáng rồi, không định ngủ à?”
“…”
Anh có ý gì chứ! Còn nói cô.
Người vừa rồi đè cô ra hôn tới hôn lui là ai?!
Cô là một người bình thường, cơ thể cũng có d*c v*ng. Vừa rồi bị Tạ Minh Huyền hôn một trận như vậy, cô còn tưởng rằng…
Cô liếc nhìn một chỗ nào đó của Tạ Minh Huyền, dường như anh cũng đang cần giải quyết gấp.
Trên mặt giả vờ không mấy để ý, Tư Già thấy Tạ Minh Huyền kéo chăn lại đắp cho cô, cánh tay cô ngăn lại, “Tôi muốn đi ngủ, tôi tưởng là anh không muốn ngủ.”
“Là không muốn ngủ,” Tạ Minh Huyền sao có thể không nhìn ra chút cảm xúc trên mặt cô, anh thoáng cúi người, hơi thở kề sát lại gần cô, “Nhưng,”
“Cũng không đến mức phải ‘làm’ một bệnh nhân vừa mới truyền xong hai chai nước biển.”
“…”
Nói xong câu đó, Tạ Minh Huyền xoa nhẹ đầu cô, “Ngủ tiếp đi.” Dứt lời anh xoay người trở về chiếc giường phụ kia.
——
Tư Già nhìn đồng hồ, sắp năm giờ sáng. Cô đột nhiên nhớ ra hôm nay đã hẹn chuyên viên trang điểm, hẹn lúc bảy rưỡi sáng. Buổi sáng cần phải đến Dự Viên ở Minh Tây một chuyến, đó là một lâm viên do tổ tiên nhà họ Tạ xây dựng ở Minh Thành, cũng là một nơi ở của nhà họ Tạ bên này. Trước đó lúc gọi điện cho bà nội của Tạ Minh Huyền, đối phương đã nói, sáng ngày 27 bảo Tạ Minh Huyền đón cô đến Dự Viên trước, hai
nhà thân thích sẽ ăn một bữa trưa ở đó trước, buổi chiều mới tổ chức yến hội chính thức ở khách sạn.
Hôm nay còn bận nhiều việc, nghĩ đến đây, Tư Già trở mình trên giường, oán khí đối với Tạ Minh Huyền không còn nặng nề như vậy nữa.
Hơn nữa cơ thể Tạ Minh Huyền cũng không phải sắt thép, anh cả đêm không ngủ, lát nữa còn phải dậy lo chuyện đính hôn, chắc là phải mang quầng thâm mắt rồi.
Nhưng Tư Già đã ngủ một giấc, hơn nữa sắp phải đính hôn, đại não có chút hưng phấn. Cô nằm ngây người trên giường nửa ngày, giấc ngủ bù này mới đến.
Hơn nữa vì trước đó Tạ Minh Huyền đã khơi dậy d*c v*ng cơ thể cô, rồi lại giả làm quân tử mà dằn lửa xuống, giấc ngủ bù này của cô thế mà lại là một giấc mơ xuân.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh, ánh nắng ban mai từng chút một leo lên. Thời gian rất nhanh đã đến bảy rưỡi.
Tạ Minh Huyền tỉnh lại trước Tư Già, xuống giường tắt chiếc điện thoại đang reo inh ỏi vì báo thức của cô.
Tầm mắt hướng về phía giường, Tư Già đang ngủ say sưa. Có lẽ là trong mơ thấy giấc mơ đẹp gì đó, cô dường như đang c*n m** d***, hai má có chút hồng, bàn tay trắng nõn nắm chặt chăn.
Do dự một lát, không đánh thức cô, Tạ Minh Huyền ra khỏi phòng bệnh trước.
—–
Lúc Tư Già tỉnh lại đã hơn 8 giờ, cô bị đánh thức bởi tia nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cảm thấy rất chói mắt. Lại nhớ ra buổi sáng còn có việc, cô lười biếng ôm chăn ngồi dậy. Chờ lấy điện thoại lại, trên đó là tin nhắn WeChat của Hứa Tinh.
【 Tỉnh rồi thì trả lời tin nhắn. 】
Bà biết chuyện cô ở bệnh viện rồi sao?
Tư Già xoa xoa thái dương có chút căng, trước tiên gọi điện cho chuyên viên trang điểm, vì đã giờ này rồi. Nhưng khi tỉnh lại không thấy cuộc gọi nhỡ nào của chuyên viên trang điểm. Chờ gọi được, đối phương thông báo với cô, rằng lúc trước đã gọi cho cô, nhưng là vị hôn phu của cô nhận máy. Vị hôn phu của cô đã dời thời gian trang điểm lại đến tám rưỡi.
Lúc này Tư Già mới nghiêm túc xem lại lịch sử cuộc gọi. Lịch sử cuộc gọi này, không chỉ có với chuyên viên trang điểm, mà còn có với Hứa Tinh…
Chẳng lẽ lúc bà gọi điện cho cô, đều là Tạ Minh Huyền nhận máy sao?? Cô ngủ say quá, một chút cũng không nghe thấy.
Tư Già nhìn về phía giường phụ bên trái, trên giường trống không, Tạ Minh Huyền không biết đã dậy từ lúc nào, cũng không có trong phòng bệnh.
Cựa mình, Tư Già chuẩn bị rời giường thì có người đẩy cửa bước vào, “Tiểu Già.”
Tư Già sững sờ.
Là Tư Đàn.
Trong tay chị còn dắt một cô bé nhỏ, cô bé ăn mặc rất tinh xảo xinh đẹp, buộc tóc hai bím, bên trong áo bông là một chiếc váy bồng màu hồng, đi tất chân màu trắng, giày nhỏ màu đen.
Cô bé này là con gái cưng của anh họ cả Tư Hành Trạch, Tư Nhụy, năm nay mới năm tuổi.
Phía sau hai người họ còn có con trai nhỏ nhà cậu cả, Tư Hành Siêu. Tư Hành Siêu mặc một bộ vest nhỏ màu đen.
Năm nay cậu bé học lớp 3, cao hơn Tư Nhụy một đoạn. “Chị…” Tư Già cất tiếng.
Tư Đàn nhìn cô, nhanh bước dắt Tiểu Tư Nhụy đến bên giường, khẽ nhíu mày, “Thế nào rồi Tiểu Già, em không sao chứ?”
“Không nghiêm trọng ạ.” Tư Già trả lời, đưa tay gãi gãi đầu, “Tối qua nổi rất nhiều mẩn đỏ, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.”
“Chị, là Tạ Minh Huyền nói cho chị à?”
Tư Đàn nói: “Không, là bà nội gọi điện cho chị. Chị vốn dĩ đã định mang Nhụy Nhụy và Tiểu Siêu đến hẻm Văn Trúc tìm em rồi.”
“…”
Bây giờ chuyện cô uống rượu dẫn đến dị ứng da phải vào viện, có lẽ đã bị cả nhà họ Tư biết hết rồi.
Sai lầm, sai lầm, tối qua sao cô lại không kiềm chế được miệng mình chứ!
“Mới tỉnh ngủ à? Chị gửi tin nhắn cho Tạ Minh Huyền, anh ấy nói em còn đang ngủ, mới dời thời gian trang điểm lại nên bọn chị trực tiếp đến bệnh viện tìm em.” Tư Đàn nói.
Lúc nói chuyện, ánh mắt chị chú ý đến vùng cổ bên phải của Tư Già vẫn còn một ít mẩn đỏ. Nhưng mặt mũi trông vẫn bình thường, vẫn xinh đẹp như vậy, sắc mặt cũng tốt hơn so với trong tưởng tượng của chị.
“Vâng…” Tư Già đáp, “Nhưng mà chị, sao chị lại mang hai đứa nó theo?”
Cô nói là Tư Hành Siêu và Tư Nhụy.
Hai đứa trẻ này từ lúc vào phòng bệnh tương đối yên tĩnh. Trẻ con nhà họ Tư có chút trưởng thành sớm, không có cách nào, từ nhỏ đã bắt đầu học rất nhiều thứ, hơn nữa còn bị trưởng bối dạy rất nhiều quy củ. Năm đó lúc cô còn nhỏ cũng như vậy, trước mặt người lớn hơn mình đều không mấy nói chuyện, ra vẻ thục nữ, quen thân rồi mới bộc lộ bản tính.
Nhưng cô bé Tư Nhụy này từ lúc vào, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm vào cô, miệng nhỏ cũng hơi hé ra. Khi cô nhìn lại, cô bé mới hơi nghiêng đầu đi, che giấu hành vi nhìn chằm chằm người khác của mình.
Cô quá đẹp, thường xuyên có trẻ con nhìn cô đến ngây người, Tư Già đã quen rồi. Trước đây cô sẽ không có nghi hoặc gì, nhưng lúc này lại sợ là vì trên mặt mình lại nổi mẩn đỏ, liền vớ lấy túi xách lấy gương ra xem.
May quá, bình thường, không nổi mẩn đỏ mới.
Tư Đàn còn chưa trả lời, giọng nói non nớt của Tư Nhụy đã vang lên: “Chúng cháu đến để làm phù dâu phù rể cho cô Tư Già ạ!”
“…”
Đính hôn thì cần gì phù dâu phù rể chứ.
Nhưng đó là ý tốt, Tư Nhụy lại rất đáng yêu, Tư Già cười một tiếng, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Bây giờ thời gian không còn sớm, Tư Già không nói nhiều với Tư Đàn, vội vàng tìm giày bên giường rồi xuống giường.
Trên người đang mặc đồ của bệnh viện, cô đi vào phòng vệ sinh thay ra.
Thay quần áo xong đi ra, Tư Đàn đã dắt Tiểu Tư Nhụy và Tư Hành Siêu ra ngoài.
Đoạn Việt mua một túi bữa sáng vào, bảo cô ăn sáng xong hãy đi.
Bụng Tư Già cũng không đói, cũng không muốn ăn lắm, định trực tiếp về hẻm Văn Trúc trang điểm thay lễ phục. Lễ nghi đính hôn trước đó
Hứa Tinh đã nói cho cô rất nhiều, hơn nữa chiều hôm qua mấy vị trưởng bối nhà họ Tạ đã bay đến Minh Thành ở lại Dự Viên, đang ở đó chờ họ sáng nay qua.
Không thể thất lễ được.
Tư Già liền nói: “Trên xe ăn đi ạ.”
Cô chuẩn bị rời phòng bệnh đi tìm Tư Đàn, Tư Đàn chắc chắn đã lái xe đến, vậy cô không cần phải gọi xe, nhờ Tư Đàn đưa về hẻm Văn Trúc.
Hai phù dâu phù rể nhỏ cũng cần phải trang điểm. Tạ Minh Huyền lúc này cùng hai y tá đi vào.
Tư Già vừa hay đi đến cửa, gần như là đụng phải Tạ Minh Huyền. Cô có chút không đứng vững, lại đi giày cao gót, cơ thể loạng choạng, rất nhanh được Tạ Minh Huyền vươn tay đỡ lấy eo.
“Ngủ nhiều hơn tôi mà còn yếu hơn tôi.” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng trầm thấp có vài phần trêu chọc.
“…”
Tư Già mượn lực trên người anh đứng vững lại, nhưng anh vẫn ôm cô không buông. Cô ngẩng đầu lên chọc vào ngực Tạ Minh Huyền, “Còn không phải tại anh, vào đột ngột như vậy.”
Còn trách cô yếu.
Nhưng so với cô, đêm qua Tạ Minh Huyền chắc là không ngủ ngon mấy, hôm nay còn dậy sớm hơn cô, dậy sớm cũng không thúc giục cô tỉnh lại. Nghĩ lại thì vị hôn phu của cô cũng rất chu đáo.
Đúng lúc này, khóe mắt Tư Già chú ý thấy Hứa Tinh cũng đã đến bệnh viện. Tư Đàn và hai đứa trẻ đang dẫn đường cho bà, bên cạnh Hứa Tinh còn có Tư Đề——
Hành động nhanh hơn não, lúc Tạ Minh Huyền định buông ra, cô đã đưa tay ôm lấy cổ anh, nhón chân, hơi thở dán lên môi người đàn ông.
So với rạng sáng, lúc này đôi môi mỏng của Tạ Minh Huyền không còn lạnh như vậy nữa. Sáng nay anh chắc đã uống sữa đậu nành, có một chút hương vị sữa đậu nành.
Chỉ là muốn làm màu thôi, Tư Già hôn xong chuẩn bị lùi lại. Nhưng cánh tay đang buông thõng bên hông cô lại một lần nữa ôm lên, giữ chặt
eo cô. Hơi thở của người đàn ông ập tới, ngậm lấy môi cô. Tính xâm lược có chút mạnh, hàng mi Tư Già run lên.
Anh đứng quay lưng ra cửa, cũng không biết sau lưng có thêm mấy cặp mắt.
Còn có hai cô y tá đang nhìn.
Cơ thể Tư Già có chút cứng đờ, nhưng Tạ Minh Huyền hôn cô hai cái rồi mới thôi. Vẻ mặt bình thản nổi lên một tia gợn sóng, hơi thở lùi ra, anh giữ cằm Tư Già.
Phía sau vang lên một tiếng gọi: “A Huyền! Tiểu Già.”
------oOo------