Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy

Chương 33

Nước trong bồn tắm luôn được giữ ở nhiệt độ hoàn hảo. Dù đã ngâm mình hơn nửa tiếng, hơi ấm vẫn m*n tr*n khắp cơ thể, nhưng tất nhiên không thể ngâm mãi được. Sau khi xong việc, Tạ Minh Huyền tắm rửa

qua cho Tư Già rồi với tay lấy hai chiếc khăn tắm trắng muốt vắt gần đó.

 

Một chiếc được anh choàng lên người cô, rồi bế thốc cô ra khỏi làn nước.

 

Lúc vào đây có phần vội vã, Tư Già hoàn toàn không kịp ngắm nhìn cách bài trí của căn phòng. Giờ đây, được Tạ Minh Huyền bế từ phòng tắm ra, cô mới có dịp quan sát kỹ lưỡng.

 

Đây là một phòng suite cực kỳ rộng rãi, được trang trí đậm không khí tân hôn. Rõ ràng là đã có người cố ý sắp đặt. Bộ chăn ga gối đệm trên

chiếc giường lớn ở trung tâm, cùng với rèm giường bốn phía đều là tông màu đỏ rực. Ngay cả sofa cũng được bọc một lớp vải đỏ thắm.

 

Bên phải phòng thay đồ được ngăn cách bởi hai tấm rèm nhung màu đỏ rượu vang.

 

Căn phòng mang phong cách vừa hiện đại lại vừa cổ điển, ngập tràn sắc đỏ nhưng không hề dung tục. Ngược lại, những gam màu nóng bỏng này như đang nhắc nhở Tư Già rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.

 

Hôm nay là ngày đại hỷ, ngày đính hôn của cô và Tạ Minh Huyền. Vậy thì… chuyện vừa rồi có được tính là đêm động phòng hoa chúc không?

 

Dù rằng chẳng có hoa hay nến…

 

Cả hai đi chân trần. Tạ Minh Huyền ôm cô, bước trên tấm thảm nhung cổ điển mềm mại, tiến đến mép giường và nhẹ nhàng đặt cô xuống. Tư

Già vội đưa tay giữ chặt chiếc khăn tắm trước ngực, rồi quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm, lí nhí nói: “Em muốn đắp mặt nạ.”

 

Cả ngày hôm nay cô phải trang điểm, lại còn là lớp trang điểm đậm, thay đi đổi lại không biết bao nhiêu lần. Gương mặt cô, cũng như cả cơ thể,

đã mệt nhoài sau một ngày dài, cần phải được đắp một miếng mặt nạ cấp ẩm, phục hồi thì mới có thể ngủ ngon được.

 

Chiếc khăn tắm rõ ràng là không đủ để che chắn. Bờ vai và cánh tay trắng như ngọc của Tư Già hoàn toàn lộ ra ngoài, chiếc khăn chỉ miễn cưỡng che được phần trước ngực và nửa đôi chân. Tạ Minh Huyền, người cũng chỉ quấn độc một chiếc khăn ngang hông, đưa mắt quét từ trên xuống dưới rồi dừng lại trên gương mặt cô, tay anh khẽ nâng cằm cô lên.

 

“Mặt nạ?”

 

“Vâng.”

 

“Ngoài mặt nạ ra thì sao?” Anh hỏi. Ngoài mặt nạ…

Ý anh là gì chứ?

 

Tư Già cúi xuống nhìn, lập tức hiểu ra. Cô khẽ đá vào chân anh một cái. “Em còn cần một bộ đồ ngủ nữa.”

 

“Với cả… sữa dưỡng thể. Anh còn chưa thoa cho em đã bế em ra rồi.”

 

Đúng là vừa nãy bước thẳng từ bồn tắm ra, cô chưa kịp thoa gì cả. Dù bây giờ Tư Già đã mệt rã rời, nhưng nếu đã muốn chăm chút, thì yêu cầu của cô còn nhiều lắm.

 

“Muốn anh thoa giúp em không?” Tạ Minh Huyền nâng mặt cô lên. Tư Già không do dự quá lâu, khẽ “ừ” một tiếng.

Đến ngủ cũng đã ngủ cùng nhau, bây giờ cô ngại ngùng làm gì nữa. Cô thực sự không muốn động đậy một chút nào, chỉ muốn Tạ Minh Huyền phục vụ cô từ A đến Z.

 

Nào ngờ, cằm cô lại bị anh nâng lên lần nữa, hơi thở nóng rực của anh phả đến gần. Tạ Minh Huyền cúi xuống hôn cô, bờ môi anh nóng bỏng. Tư Già rụt cổ lại, một tay chống trước ngực anh, tay kia vẫn phải vội vàng giữ khăn. “Anh làm gì vậy?”

 

Cả hai đã ngâm mình trong bồn tắm, không chỉ ngâm đơn thuần mà còn “làm việc”, còn cùng nhau tắm gội sạch sẽ. Mùi rượu trên người Tạ Minh Huyền gần như đã tan hết, nhưng ánh mắt anh vẫn còn vương chút men say chưa tỉnh hẳn. Chiếc cằm góc cạnh của anh chạm vào má cô, giọng anh khàn đi: “Vẫn còn muốn.”

 

Đ* c*m th*!

 

Tư Già đấm nhẹ vào người anh. “Em muốn đi ngủ.” “Em không được, ưm…”

 

Lời nói vừa thốt ra đã bị Tạ Minh Huyền chặn lại bằng một nụ hôn sâu. Mảnh vải duy nhất che thân cô cũng bị anh kéo tuột đi, một cảm giác lành lạnh thoáng qua khi cơ thể cô hoàn toàn phơi bày.

 

Tấm rèm lụa đỏ ba mặt giường vốn được vén lên bằng những chiếc móc vàng óng, chỉ một lát sau, đã bị người nào đó lần lượt thả xuống, che đi hoàn toàn cảnh xuân sắc bên trong.

 

Ở phòng tắm một lần, nhưng trên giường, Tạ Minh Huyền còn điên cuồng hơn, anh đòi cô thêm hai lần nữa.

 

Đến cuối cùng, hai chân Tư Già đã mềm nhũn, nơi nhạy cảm nhất đã bị anh giày vò đến sưng đỏ, phải bôi thuốc mới đỡ hơn một chút. Gương mặt cô còn vương vài giọt nước mắt, toàn thân mệt lả. Mặt nạ, sữa dưỡng thể, tất cả đều bị ném ra sau đầu. Cô gần như liệt trên giường, vừa đặt lưng xuống gối đã chìm vào giấc ngủ say.

 

——-

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đang rúc trong lồng ngực ấm áp của Tạ Minh Huyền. Mí mắt nặng trĩu hé mở, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc cằm sắc sảo và v*m ng*c r*n ch*c của anh.

 

Cả hai không mặc gì cả, cánh tay anh ôm chặt bên hông cô, nóng hổi. Ý thức Tư Già vẫn còn mơ màng. Một giấc ngủ dậy mà cô vẫn không thể quên được những hình ảnh của đêm qua. So với trong phòng tắm, Tạ Minh Huyền trên giường còn có nhiều “chiêu trò” hơn. Tư Già thầm nghĩ, chắc chắn anh đã xem không ít phim “người lớn”, hoặc là… kinh nghiệm thực chiến quá phong phú.

 

Tối qua ba lần, ban ngày ở Dự Viên cũng ba lần, tổng cộng là sáu lần… Anh đúng là cầm thú mà.

 

Nghĩ vậy, Tư Già không nhịn được đưa tay lên, vỗ nhẹ một cái lên gương mặt đang say ngủ kia.

 

Cái vỗ không mạnh, chỉ như một cái tát nhẹ nhàng, hơn nữa da mặt Tạ Minh Huyền cũng dày, anh ngủ say như chết, chẳng có phản ứng gì. Cơ

thể quá mức rã rời, Tư Già không muốn cử động, chỉ cần nhúc nhích một chút là cảm giác như các khớp xương bị tháo ra rồi lắp lại. Bàn tay cô trượt xuống, áp lên ngực anh, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Một lúc sau, cái tát của cô mới có tác dụng. Hơi thở của Tạ Minh Huyền chợt trầm xuống, đôi mi đang say ngủ khẽ nhấc lên. Người trong lòng mềm mại như một cục bột trắng hồng, chỗ nào cũng mềm mại, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Tạ Minh Huyền vén rèm giường lên nhìn đồng hồ treo tường. Thời gian vẫn còn sớm, anh hiếm khi lười biếng thế này, bèn kéo cô vào lòng chặt hơn một chút rồi ngủ tiếp.

 

Điện thoại trên bàn rung mấy lần, bị anh tắt hết.

 

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa mới hoàn toàn tỉnh táo.

 

Lúc tỉnh lại, Tư Già vẫn còn đang say ngủ, tư thế rúc trong lòng anh không hề thay đổi, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay anh.

 

Anh ngắm cô một lúc, rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, vén những lọn tóc đen vương trên má và trước ngực cô.

 

Tóc được vén lên, tầm mắt Tạ Minh Huyền lướt từ chiếc cổ trắng ngần của cô xuống dưới. Vô số dấu hôn, tất cả là kiệt tác của anh đêm qua.

 

Từ đây quân vương không lên triều sớm.

 

Giây phút này, anh dường như đã thấm thía ý nghĩa của câu nói đó.

 

Lúc ngủ Tư Già ngoan vô cùng, không một chút kiêu kỳ, cũng không trưng ra bộ mặt lạnh lùng với anh, ngoan ngoãn như một cô búp bê sứ. Anh nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại.

 

Anh không đánh thức cô, chỉ hôn nhẹ vài cái rồi dừng lại, nhẹ nhàng rời khỏi giường.

 

Tắm rửa qua loa trong phòng tắm xong, Tạ Minh Huyền xuống lầu dùng bữa trưa. Thấy Tư Già ngủ say, anh không nỡ đánh thức.

 

Anh chỉ xin nghỉ một ngày để đính hôn, công ty Kinh Hoa đã tồn đọng mấy văn kiện đang chờ, còn có một cuộc họp vốn dĩ định vào sáng nay cũng phải dời sang buổi chiều. Ăn trưa xong, Tạ Minh Huyền đi vào thư phòng.

 

“Sao chỉ có mình tiên sinh xuống ăn cơm vậy?” Trong vườn hoa, hai người làm đang tỉa cây cỏ bàn tán.

 

“Cô Tư vẫn đang ngủ, tiên sinh nói không cần đánh thức cô ấy.”

 

“Cô Tư ngủ nhiều thật, thảo nào xinh đẹp thế. Nghe nói mỗi ngày ngủ đủ mười tiếng có thể dưỡng nhan đó!”

 

“Ôi dào, cô còn nhỏ nên không hiểu đâu.” “A?”

——–

 

Nắng trưa như một chiếc lò sưởi ấm áp, đã lâu rồi mới có một ngày nắng đẹp như vậy. Nhưng Tư Già hoàn toàn không được tận hưởng. Cô ngủ một mạch đến chiều, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ treo tường, vẫn không tin

 

nổi vào mắt mình. Đã bốn giờ chiều rồi! Cô nhớ lần tỉnh dậy trước đó mới là bảy rưỡi sáng…

 

Nhưng sau một giấc ngủ no nê, cơ thể cô đã thoải mái hơn nhiều, lưng cũng không còn đau mỏi nữa. Cô nán lại trên giường một lúc rồi mới ôm chăn ngồi dậy.

 

Bên cạnh trống không. Tạ Minh Huyền, người đàn ông này đúng là kẻ ăn xong chùi mép, vô tình hết sức. Lần nào ngủ với cô xong, sáng hôm sau cũng biến mất không một dấu vết.

 

Nhưng nghĩ lại, anh đúng là một người cuồng công việc. Dù ngày hôm trước có mệt mỏi đến đâu, anh cũng không bao giờ ngủ nướng như cô, dường như chẳng hề mắc “chứng khó rời giường”.

 

Mái tóc dài mềm mại rủ xuống bên tai, Tư Già vùi mặt vào lòng bàn tay day day cho tỉnh táo, sau đó vén một bên tóc ra sau tai, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Có ba cuộc gọi nhỡ, hai của Khúc Tạ Phỉ, một của Tiểu Liêu.

 

Tiểu Liêu gọi không được đã nhắn tin WeChat cho cô, báo cáo tình hình phòng làm việc, kèm theo lời chúc mừng. Hôm qua cô ấy đã chúc một lần, mong cô và vị hôn phu mãi mãi bền lâu, hôm nay lại chúc thêm lần nữa.

 

Mãi mãi bền lâu, bách niên hảo hợp.

 

Trong mắt người ngoài, có lẽ họ thật sự rất xứng đôi, cũng rất ân ái… Tất cả chỉ là giả tạo mà thôi.

 

Tư Già có lẽ đang có chút bực bội khi mới ngủ dậy, hoặc cũng có thể là vì “đêm tân hôn” hôm sau đã không thấy bóng dáng chú rể đâu. Mặc dù lúc sáng sớm tỉnh lại người vẫn còn bên cạnh, nhưng sau đó không biết anh đã đi từ lúc nào. Đến cả hứng thú tham quan căn phòng tân hôn này

 

cũng không còn. Cô tựa lưng vào đầu giường, trả lời tin nhắn của Tiểu Liêu xong thì gọi lại cho Khúc Tạ Phỉ.

 

“Alo? Tư Già, chị làm gì cả ngày hôm nay vậy, giờ mới gọi lại cho em?” Khúc Tạ Phỉ hỏi.

 

“Ngủ.” Tư Già đáp.

 

Cô đúng là đã ngủ rất lâu. Vừa mới tỉnh, cô hỏi lại Khúc Tạ Phỉ: “Tìm chị có việc gì? Nói đi.”

 

“…”

 

Nghe giọng cô khàn khàn như vậy, chắc là không nói dối. Hôm qua làm cô dâu trong lễ đính hôn đúng là rất mệt. Nhưng giọng điệu lạnh lùng này không giống của người mới đính hôn ngày hôm sau chút nào, cứ như thể cô ta đang nợ tiền Tư Già vậy.

 

“À, cái đó, không có gì đâu. Cái vòng tay của em bị rơi ở Dự Viên hôm qua đó? Sáng nay người làm ở đó mới tìm thấy, gọi cho em. Em nghĩ chị chắc vẫn còn ở Dự Viên, nên định nhờ chị lấy giúp, rồi em qua tìm chị lấy sau. Nhưng gọi cho chị không được nên em đã nhờ Trần Kiệu chở đến Dự Viên lấy rồi. Bọn em vừa mới đến nơi.” Khúc Tạ Phỉ nói một tràng, rồi hỏi: “Chiều nay có muốn đi ăn cùng nhau không?”

 

Tư Già xoa xoa thái dương. “Không được, chị không ở Dự Viên.” “Hả? Chị về hẻm Văn Trúc rồi à?”

Tư Già nhìn tấm rèm giường màu đỏ trước mặt, đáp: “Không, ở phòng tân hôn.”

 

“Oa, phòng tân hôn?” Khúc Tạ Phỉ có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Anh họ cô ta và Tư Già đã đính hôn rồi, sao có thể không có phòng tân hôn được.

 

Bên kia điện thoại, cô nàng ho khan một tiếng. “Cái đó… em có thể qua tham quan một chút được không? Chị dâu.”

 

Cô ta thực sự rất tò mò.

 

Chưa bao giờ được thấy phòng tân hôn trông như thế nào.

 

Tư Già còn chưa tham quan hết… Ngón tay cô cuộn lọn tóc, thầm nghĩ Tạ Minh Huyền chắc chắn không có ở đây, có lẽ đã đáp chuyên cơ riêng đến Yến Thành làm việc rồi. Điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng trăm công nghìn việc của anh. Một căn nhà lớn thế này, tham quan một mình cũng buồn. Nghĩ vậy, cô không từ chối mà đồng ý: “Được thôi, em đến đi.”

 

——

 

Nói chuyện với Khúc Tạ Phỉ xong, Tư Già chậm rãi bước xuống giường, vào phòng tắm. Đêm qua vì tắm cùng Tạ Minh Huyền nên cô chưa gội đầu. Mọi thứ diễn ra quá vội vàng, nhiều việc không kịp để tâm, đừng nói đến tóc, ngay cả mặt nạ cuối cùng cũng không đắp được. Đêm đính hôn dường như chỉ để thỏa mãn Tạ Minh Huyền, còn bản thân cô thì chẳng thoải mái chút nào.

 

Loay hoay trong phòng tắm, sấy khô tóc mất gần một tiếng, Tư Già khoác chiếc áo choàng tắm màu hồng phấn mềm mại bước ra, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

 

Chiếc áo choàng tắm này cô tìm thấy trong phòng tắm, hoàn toàn mới, chất liệu rất mềm, và quan trọng là nó có màu hồng phấn rất đáng yêu. Người làm ở đây thật chu đáo. Ngoài những vật dụng màu đỏ bên ngoài,

 

những thứ dùng cho cá nhân như khăn tắm, áo choàng, dép lê, và cả bộ đồ ngủ treo sẵn trên giá cạnh giường, dường như đều được chuẩn bị riêng cho cô, cũng là màu hồng.

 

Bộ đồ ngủ này, chắc chắn tối qua không có ở đó. Chắc là hôm nay người làm đã vào phòng treo lên cho cô.

 

Trên bàn trang điểm cũng được bày sẵn một bộ mỹ phẩm dưỡng da, mặt nạ cũng có, đều là sản phẩm mới nhất của một thương hiệu lớn. Tư Già cầm lấy một miếng mặt nạ, định đắp mặt rồi trang điểm nhẹ. Bỗng, cô để ý thấy một món đồ không mới lắm trên bàn – một thỏi son.

 

Ngoài mỹ phẩm dưỡng da, trên bàn còn có vài món đồ trang điểm, gần như đều mới tinh, chưa bóc tem. Nhưng tại sao thỏi son này lại không?

 

Mở ra xem, rõ ràng đã có người dùng qua. Hơn nữa, thỏi son này là của một thương hiệu khá nhỏ của Ý, thuộc dòng sản phẩm hạng sang tầm trung, trông thật lạc lõng giữa một đống đồ hiệu đắt tiền khác. Tư Già

khẽ nhíu mày.

 

——–

 

Trong thư phòng, cuộc họp video cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Minh Huyền gập laptop lại, cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.

 

Một người làm đến gõ cửa, báo cáo: “Tiên sinh, cô Tư đã dậy rồi ạ. Cô ấy vừa xuống lầu chuẩn bị ăn tối, ngài có muốn dùng bữa cùng không?”

 

Tạ Minh Huyền nhìn đồng hồ. Giờ này còn sớm, chưa đến năm rưỡi, nhưng cũng có thể ăn tối được rồi. Anh gật đầu với người làm.

 

——

 

Tư Già ngồi trong phòng ăn ở tầng một, không ngờ lúc cô tỉnh dậy, người làm bên ngoài đã biết và báo cho nhà bếp. Cô vừa chuẩn bị xong xuống lầu là đã có đồ ăn sẵn. Vừa ngồi vào bàn, bụng cô đã kêu lên một tiếng thật đúng lúc.

 

Hóa ra, Tạ Minh Huyền không hề đi đâu cả, anh chỉ vào thư phòng làm việc…

 

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tư Già lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Khúc Tạ Phỉ, hỏi cô ta có muốn đến Tô Hà Loan ăn tối cùng không. Nếu cô ta đã nói muốn đến tham quan vào giờ này, cô cảm thấy hỏi một tiếng sẽ lịch sự hơn.

 

Khúc Tạ Phỉ: 【Okie okie nha!】

Tư Già nén cơn đói: 【Được, em đến đâu rồi? Chị đợi.】 Khúc Tạ Phỉ: 【Sắp tới rồi! Mười lăm phút nữa.】

Tư Già: 【Ok.】

Vừa nhắn tin xong, khóe mắt cô thấy một đôi chân dài tiến lại gần. Tư Già khẽ cụp mi, không thèm để ý, tiếp tục lướt điện thoại.

 

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng… Cô nghĩ Tạ Minh Huyền đã đi rồi nên mới mặc như vậy xuống lầu, chỉ buộc gọn tóc lên, để lộ vầng trán và gương mặt thanh tú cùng chiếc cổ trắng ngần. Những dấu hôn cần che cô đều đã che đi.

 

Tạ Minh Huyền thấy cô không thèm ngẩng đầu, dường như không nhận ra anh đến gần, bèn dừng lại bên cạnh cô, tay anh khẽ chạm vào vành tai cô.

 

Lúc này Tư Già mới ngẩng đầu lên. Trong chiếc váy ngủ hai dây màu hồng, trông cô thật ngọt ngào và thơm tho. Mái tóc cô rất mềm mượt, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Tạ Minh Huyền luồn vào mái tóc cô. “Tắm rồi à?”

 

Liên quan gì đến anh chứ.

 

Tư Già đáp lại hờ hững, chỉ gật đầu.

 

Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy nên đi thay một chiếc váy lịch sự hơn. Lát nữa Khúc Tạ Phỉ sẽ đến, còn có cả bạn trai của cô ta nữa, cô không thể mặc váy ngủ để tiếp khách được.

 

Thấy cô đứng dậy, Tạ Minh Huyền hỏi: “Làm gì vậy?” Tư Già nói: “Em lên lầu thay đồ.”

“Bộ này không đẹp sao?” Tạ Minh Huyền lại nhìn cô với ánh mắt đánh giá, khiến gò má Tư Già bất giác nóng lên, dù rõ ràng họ đã ngủ với nhau mấy lần rồi. Tư Già đành nói cho anh biết chuyện Khúc Tạ Phỉ sắp đến.

 

Nhưng Tạ Minh Huyền lại phản ứng rất thờ ơ. Anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống trước, rồi kéo luôn cô ngồi lên đùi anh. Tư Già khựng lại.

 

Hôm nay Tạ Minh Huyền ăn mặc khá thoải mái, khác hẳn phong cách vest chỉn chu, già dặn thường ngày. Anh mặc một chiếc áo thun dài tay màu xanh biển, trông trẻ ra vài tuổi, chỉ có ngũ quan vẫn sắc bén và khí chất vẫn trưởng thành như vậy.

 

Trên bàn có năm món ăn, không hoàn toàn theo tiêu chuẩn bữa tối. Đầu bếp trong nhà rất chu đáo, biết Tư Già mới dậy nên đã chuẩn bị bữa tối một nửa giống như bữa sáng, trong đó có một món cháo hải sản. Tạ Minh Huyền ôm Tư Già, vươn tay múc một chén, giọng nói trầm ấm: “Ăn cơm trước đã.”

 

Thật là, anh định làm gì đây?

 

Đóng vai tổng tài bá đạo ép ăn sao? Sợ cô vợ chưa cưới này bị đói à?

 

Cô đoán không sai, Tạ Minh Huyền múc cháo xong, thật sự đưa một muỗng đến bên môi cô. Tim Tư Già bất giác đập lỡ một nhịp.

 

Đúng là không có tiền đồ, Tư Già tự nhủ phải chống lại sự cám dỗ này. Cô không ăn, đẩy nhẹ cổ tay anh. “Không đợi em họ của anh sao? Như vậy không lịch sự.”

 

Khúc Tạ Phỉ sắp đến, là khách, không có lý nào chủ nhà lại ăn tối mà không đợi khách.

 

Từ nhỏ Hứa Tinh đã dạy các cô rất nhiều quy tắc.

 

“Không cần đợi.” Tạ Minh Huyền nói nhạt, “Nó thì có là gì mà phải đợi.”

 

“…”

 

Nếu Khúc Tạ Phỉ mà nghe thấy câu này, chắc sẽ đau lòng lắm.

 

Bụng lại kêu lên một tiếng, Tư Già thật sự đói rồi. Nhìn muỗng cháo hải sản lại được đưa đến bên môi, cô nuốt nước bọt, không nhịn được, cộng thêm sự thúc giục của Tạ Minh Huyền, cô há miệng đón lấy.

 

Thơm quá, cháo sánh mịn quyện với thịt tôm mềm ngọt, tan ngay trong miệng, đánh thức dạ dày cô ngay lập tức.

 

Thế là khi Tạ Minh Huyền đưa muỗng thứ hai đến, cô lại ngoan ngoãn há miệng.

 

Lúc ăn, hai má cô hơi phồng lên, Tạ Minh Huyền nhìn cô chăm chú.

 

Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn, không ngờ lại thấy thú vị đến vậy.

 

Nhìn cái gì mà nhìn.

 

Tư Già có chút không chịu nổi ánh mắt của anh. Đến muỗng thứ ba, cô nói: “Để em tự ăn, anh không cần đút cho em.”

 

Tạ Minh Huyền im lặng, không đưa muỗng cho cô. “…”

Nửa giây sau, anh lại đưa một muỗng cháo tới. Tư Già muốn điên đầu, nhưng anh nhất quyết không cho cô tự ăn, cô đành phải tiếp tục làm người được đút, há miệng đón lấy.

 

Một người làm bưng món mới lên, không dám nhìn hai người họ nhiều, mắt nhìn thẳng đặt món ăn xuống bàn rồi vội vã rời đi, khiến Tư Già đỏ mặt. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kéo kéo áo Tạ Minh Huyền, nói: “Ngoài Khúc Tạ Phỉ ra, bạn trai em ấy cũng đến.”

 

“Bạn trai em ấy là con trai.” Cô bổ sung.

 

“Cho nên, em nghĩ em vẫn nên lên lầu thay chiếc váy ngủ này đi thì hơn.”

 

Lúc này, động tác khuấy cháo của Tạ Minh Huyền mới dừng lại. Anh liếc nhìn cô một cái, giọng trầm xuống: “Ừ.”

 

“Vậy thì thay đi.”

 

Thấy chưa, anh đồng ý rồi, lẽ ra cô nên nói sớm hơn.

 

Trong đầu vẫn còn canh cánh về thỏi son kia, Tư Già vòng tay qua cổ Tạ Minh Huyền. “Anh đi cùng em lên thay đồ.”

 

Rồi cô nói thêm: “Bế em lên.”

 

Đã đút cháo cho cô, hôm nay kiên nhẫn tốt như vậy, lại có nhã hứng thế này, việc bế cô lên lầu chắc không khó khăn gì.

 

“Lười biếng thế?” Tạ Minh Huyền dùng cả bàn tay véo mặt cô, khiến má cô hằn lên một vệt nhỏ. Anh luôn thích véo cô như vậy, chứ không phải kiểu véo nhẹ nhàng.

 

Cô không có lười! Mới ngủ một giấc đã quên hành vi cầm thú của anh đêm qua rồi sao? Chân cô hôm nay còn chưa khép lại được đây này.

 

“Vậy thì không thay nữa. Em mặc váy ngủ màu hồng xinh đẹp thế này, để cho người đàn ông khác ngắm cũng tốt.” Giọng Tư Già nũng nịu.

 

“…”

 

Nói cô lười chỉ là trêu cô thôi. Ánh mắt Tạ Minh Huyền sâu hơn một chút, như thể đã thỏa hiệp, anh khẽ ừ một tiếng rồi bế cô lên.

 

Một người làm khác đang bưng món ăn mới lên, thấy họ đang ăn ngon lành lại định lên lầu, cũng không dám hỏi gì, tiếp tục bưng đồ ăn vào phòng ăn.

 

Lúc lên lầu, Tư Già hơi sợ Tạ Minh Huyền bế không vững, nên ôm cổ anh rất chặt. Khoảng cách quá gần, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong cổ áo ngủ của cô.

 

Bộ đồ này, đúng là phải thay.

 

Đến phòng ngủ, anh vẫn không đặt cô xuống mà bế cô đến thẳng bàn trang điểm. Chiếc bàn khá cao, anh đặt cô ngồi lên trên đó.

 

“Anh làm gì…” Hai tai Tư Già nóng lên.

 

Tạ Minh Huyền không nói một lời, dùng hành động để trả lời cô. Hơi thở nóng rực của anh trực tiếp hôn lên môi cô. Tư Già không thích bị hôn ở đây, vì bàn trang điểm vừa lạnh vừa cứng, rất không thoải mái. Nhưng Tạ Minh Huyền dường như đã nghiện hôn, kỹ thuật của anh rất tốt, chẳng mấy chốc cơ thể Tư Già đã nóng lên, thần kinh cũng mềm nhũn.

 

“Đừng… đừng hôn nữa, lát nữa em họ anh đến bây giờ.”

 

Thật phiền phức, anh đúng là tên háo sắc. Không, chắc chắn là do cô quá xinh đẹp, đổi lại là người đàn ông khác, đối mặt với một đại mỹ nhân như cô, chắc chắn cũng không thể khống chế được.

 

“Anh kiểm tra một chút, xem đã hết sưng chưa.” Anh khơi cằm cô lên hỏi, giọng khàn đặc.

 

“…”

 

Có cái gì mà kiểm tra chứ! Nhìn xem, lúc nãy chu đáo đút cháo cho cô uống, tất cả đều có mục đích!

 

“Chưa hết, anh không được xem.” Muốn xem, chắc chắn sẽ xông vào thẳng.

 

Tư Già định nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, nhưng không thể, cô gần như bị Tạ Minh Huyền vây chặt. Lưng anh rộng eo thon, cô không phải là đối thủ của anh. So với Tạ Minh Huyền cao 1m92, cô chỉ như một món đồ chơi nhỏ bé.

 

“Vậy… ăn một chút đào mật nhé?” Ánh mắt anh sâu thẳm, ấn chặt Tư Già ở đó, không cho cô động đậy.

 

Tư Già chỉ muốn khóc cho anh xem. Khi dây áo bị anh kéo xuống, trong lòng cô không biết tại sao lại dâng lên một cỗ tức giận, cô vung tay ném một thỏi son xuống đất. “Vậy anh giải thích cho em trước đã,”

 

“Thỏi son này là của ai?!”

 

“Nếu không nói rõ ràng, sau này đến hôn em anh cũng đừng hòng!”

 

Đã đính hôn rồi, cô tuyệt đối không cho phép Tạ Minh Huyền còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ. Nếu không, cô sẽ không nhẫn nhịn nữa. Cuộc hôn nhân này, dù có đăng ký kết hôn cô cũng sẽ ly dị, huống chi bây giờ chỉ mới đính hôn.

 

Tạ Minh Huyền quay đầu, thấy một thỏi son rơi trên mặt đất, lăn ba vòng rồi mới dừng lại ngay mép thảm. Nắp son đã bật ra, màu son nâu đỏ làm bẩn một mảng lông thảm.

 

Anh nhìn hai giây, không nhận ra thỏi son này.

 

“Anh nói đi chứ.” Cô gái trước mặt đấm nhẹ vào người anh một cái.

 

——-

 

Xe cuối cùng cũng đến Tô Hà Loan số 9. Bảo vệ ở cổng nghe Khúc Tạ Phỉ báo danh tính nên cho xe vào.

 

Chiếc Porsche 911 màu xám tro dừng lại trước sân biệt thự. Trần Kiệu cúi đầu tháo dây an toàn, bên cạnh, Khúc Tạ Phỉ đã nhanh hơn một bước. Cô ta tháo dây an toàn của mình xong, lại nhoài người qua cài lại dây an toàn cho anh ta. Trần Kiệu nhìn cô ta, lộ vẻ khó hiểu.

 

Khúc Tạ Phỉ ghé sát lại hôn lên má Trần Kiệu một cái, nói: “Anh không cần vào cùng em đâu. À, một người đàn ông như anh, vào phòng tân hôn của người ta không tiện lắm. Em tự vào được rồi, anh ở ngoài đợi em

nhé.”

 

Khúc Tạ Phỉ còn tranh thủ mua một chiếc bánh mì và một ly trà sữa trên đường, dúi vào lòng Trần Kiệu. “Bữa tối của anh đây.”

 

“…”

 

“Em chắc chứ?” Trần Kiệu đẩy gọng kính đen trên mặt, hỏi. “Chắc chắn.” Khúc Tạ Phỉ quả quyết.

“…”

 

Trần Kiệu liếc nhìn biệt thự, rồi lại nhìn ly trà sữa và bánh mì trong tay, chiều theo ý cô: “Được thôi.”

 

Đối với anh, phòng tân hôn cũng chỉ là một cái tên. Biệt thự sang trọng anh cũng thấy nhiều rồi. Anh chỉ đưa Khúc Tạ Phỉ đến đây, chứ không có hứng thú tham quan gì nhiều. Ăn xong rồi ngồi trong xe chơi game đợi cô, có lẽ còn thú vị hơn.

 

“Em đi đi, bảo bối.” Anh nói.

 

Khúc Tạ Phỉ gật đầu, lại ghé qua hôn Trần Kiệu một cái nữa rồi xách túi mở cửa xe.

 

Trên đường vào biệt thự, cô ta thầm thấy quyết định không cho Trần Kiệu vào cùng mình thật là sáng suốt. Đừng nhìn bạn trai cô ta có vẻ là một mọt sách, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông bình thường.

Nếu nhìn thấy Tư Già thêm vài lần, chắc chắn sẽ ngoại tình trong tư tưởng! Cô ta không cho phép chuyện đó xảy ra.

 

“Chào mừng cô Khúc, mời cô vào trong.” Tư Già đã nói với người làm

về việc Khúc Tạ Phỉ sẽ đến, nên vừa thấy bóng cô ta, đã có người ra đón.

 

Khúc Tạ Phỉ nhìn một vòng tầng một, phòng ăn không có một bóng người. Cô ta hỏi: “Chị dâu tôi đâu rồi ?”

 

“À, cô Tư và tiên sinh, họ ở trên lầu.” Người làm đáp.

 

“Trên lầu?” Anh họ cô cũng ở đây ư? Tư Già không phải nói Tạ Minh Huyền đi Yến Thành rồi sao??

 

“Không sao, vậy… vậy tôi đợi họ một lát.” Khúc Tạ Phỉ nói.

 

Bên ngoài biệt thự, Trần Kiệu vừa gặm bánh mì, vừa hút trà sữa, vừa mở icon game Đấu Trường Chân Lý trên điện thoại.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment