Tiếng chó sủa quá lớn. Xe còn chưa kịp đỗ vào trong sân, Tư Già đã thò đầu ra ngoài cửa sổ ghế lái.
Mỗi lần cô đi xa về, chú chó Mộ Dung có thể sủa đến khản cả giọng, mỗi tiếng sủa luôn tràn ngập nỗi nhớ nhung dành cho cô. Lần này cô cũng chỉ mới đi có hai đêm, nhưng Mộ Dung lại như cảm nhận được điều gì đó, tiếng sủa nghẹn ngào, ẩn chứa cả tiếng khóc thút thít.
Tư Già nghe mà lòng mềm nhũn. Đỗ xe xong, cô lập tức mở cửa chạy về phía cổng lớn.
Người giúp việc thấy cô tới mới mở cổng. Một chú chó Golden Retriever to khỏe từ bên trong lao ra, ôm chầm lấy Tư Già.
“Cưng ơi, ui yêu cưng yêu cưng, chị cũng nhớ cưng lắm, nhớ muốn chết đi được. Nào, thơm miếng nữa, được rồi, đừng l**m nữa ha ha ha, ôi trời, cái lưỡi của cưng.”
Trong lúc một người một chó đang thắm thiết, Tạ Minh Huyền cũng xuống xe. Đôi chân thon dài của anh bước đến cổng, đứng đó, lặng lẽ đưa mắt nhìn.
Đuôi của chú chó Golden đang vẫy tít mù, gần như muốn bay lên. Cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, nó quay đầu lại.
Ánh mắt Tạ Minh Huyền đen thẳm, cứ thế đối diện với một đôi mắt chó.
“Gâu, gâu!!” Chú chó gừ lên hai tiếng, còn sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng lại không dám sủa lớn tiếng một cách trắng trợn với Tạ Minh Huyền. Lưng nó căng cứng, tư thế như muốn tấn công, lại như đang thị uy hoặc đe dọa, nhưng thực chất lại rất yếu thế, đuôi cụp cả lại.
Tư Già xoa đầu nó. “Không nhận ra anh ấy à? Anh ấy từng ở nhà mình rồi mà, đừng sợ nha, cũng không cần sủa đâu.”
Trước đây, Tư Già sẽ không nói những lời này. Nhưng hôm nay, dàn siêu xe trong gara ở Tô Hà Loan đã lấy lòng cô một cách ngoạn mục, khiến cô nói chuyện cũng không nhịn được mà bênh vực Tạ Minh Huyền.
Được Tư Già dỗ dành, chú chó chỉ gừ gừ vài tiếng, không còn tỏ ra thù địch với Tạ Minh Huyền nữa, mà quấn quýt bên chân cô, cùng cô đi vào nhà.
Trong nhà ngoài mấy người giúp việc ra thì khá trống trải. Như Tư Già dự đoán, Tư Bắc Nhược không có ở nhà. Nếu không có việc gì, bà ấy gần như không bao giờ đến biệt thự ở hẻm Văn Trúc. Nhưng sổ hộ khẩu thì được để ở đây, trong một tủ tài liệu ở thư phòng tầng ba. Mộ Dung bám sát sau lưng Tư Già, không rời nửa bước. Cả hai người một chó đi vào thư phòng, Tư Già nhập mật khẩu vào tủ tài liệu, nhưng mở ra bên trong lại không có sổ hộ khẩu.
Cô nhớ rất rõ là đã để trong ngăn tủ này. “Hỏi mẹ em xem.” Tạ Minh Huyền nói.
Tư Già nghĩ nên hỏi người giúp việc trước, chưa vội gọi cho Tư Bắc Nhược. Nhưng sau khi hỏi hai người giúp việc có vai vế nhất mà vẫn không biết sổ hộ khẩu ở đâu, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Gọi hai cuộc, bên kia không bắt máy.
Tư Già có chút bối rối. Đã đồng ý hôm nay sẽ cùng Tạ Minh Huyền đi đăng ký kết hôn, mà lại không gom đủ giấy tờ.
“Hay là, để hôm khác?” Tư Già đề nghị.
Tạ Minh Huyền lại rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi. Anh đưa tay lên véo má cô. “Đến công ty tìm.”
“…”
Người này cũng thật nôn nóng!
Hơn nữa không thể nói chuyện đàng hoàng được sao, lại véo má cô. Anh có biết bây giờ véo má cô, cô… sẽ…… đỏ mặt không.
Thật là, chắc chắn là do hai ngày nay tiếp xúc với Tạ Minh Huyền quá nhiều, cô luôn cảm thấy những hành động tùy ý của anh đôi khi là đang trêu chọc mình.
Tư Già khẽ ho một tiếng. “Để em tìm lại xem, chắc là vẫn ở trong thư phòng thôi, em tìm thử các tủ khác.”
Đến công ty của Tư Bắc Nhược ư, cô không muốn đi. Nếu không có việc gì, cô gần như không bao giờ đến công ty của bà ấy để chướng mắt.
Mỗi lần Tư Bắc Nhược nhìn thấy cô, trong mắt luôn có một sự khinh miệt, hoặc là không quan tâm.
Đứa con gái này, đối với bà càng giống như một vật trang trí.
Khi nào nhớ ra mới về xem một cái. Nhiều lúc, cô cảm thấy Tư Bắc Nhược không nhớ mình còn có một đứa con gái như cô, tâm trí của bà đều đặt vào công việc.
Về điểm cuồng công việc, Tư Bắc Nhược và Tạ Minh Huyền rất giống nhau.
Nhưng cô sắp cùng Tạ Minh Huyền đăng ký kết hôn rồi, hai ngày nay ở bên nhau, anh cũng không giống như trước đây.
Chờ qua giai đoạn nồng nhiệt của tân hôn, Tạ Minh Huyền sẽ không coi cô như một vật trang trí chứ?
Tạ Minh Huyền không biết trong lúc Tư Già tiếp tục tìm sổ hộ khẩu, trong đầu cô đã suy nghĩ miên man những gì. Anh nhìn bóng lưng cô cúi xuống tìm trong tủ một lúc, rồi cũng bước tới, cùng cô tìm kiếm.
“Ở đây cũng không có.” Tìm mấy phút trong tủ mà không thấy bóng dáng cuốn sổ hộ khẩu đâu, Tư Già mệt đến mức hơi thở hổn hển, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lúc này, Tư Bắc Nhược gọi lại.
“Alo, mẹ.”
“Có chuyện gì.”
Giọng nói rất lạnh lùng, cũng không giải thích tại sao lúc nãy không
nghe máy. Tư Già cũng đã quen, trực tiếp hỏi: “Sổ hộ khẩu sao không có trong tủ ở thư phòng vậy ạ? Mẹ đang giữ à?”
“Con cần sổ hộ khẩu làm gì?”
Tư Già liếc nhìn Tạ Minh Huyền một cái, đáp: “Đăng ký kết hôn… với Tạ Minh Huyền.”
Bên kia trầm mặc. Sự im lặng này, không biết có phải vì kinh ngạc hay không.
Nửa ngày không thấy trả lời, Tư Già gọi một tiếng “mẹ”.
“Sổ hộ khẩu ở trong phòng ngủ của mẹ, ngăn kéo thứ hai từ dưới lên của tủ quần áo bên phải.” Đối với chuyện Tạ Minh Huyền và Tư Già muốn đi đăng ký, Tư Bắc Nhược không mấy quan tâm, chỉ trả lời cô.
“Vâng…” Tư Già đáp.
“Mẹ cúp đây, còn phải họp.” “…”
Mẹ cô trước nay luôn bình tĩnh như vậy, đối mặt với nhiều chuyện cũng không gợn lên chút sóng lòng nào. Tư Già tắt điện thoại, quay sang nói với Tạ Minh Huyền: “Ở trong phòng ngủ của mẹ em, em đi lấy một
chút.”
“Ừ.” Tạ Minh Huyền đáp.
Vì là phòng ngủ của Tư Bắc Nhược, lần này Tạ Minh Huyền không đi cùng, chỉ có Mộ Dung bám theo sau. Đến phòng ngủ của mẹ, Tư Già đi đến tủ quần áo, ngồi xuống tìm được cuốn sổ hộ khẩu trong ngăn kéo thứ hai từ dưới lên.
Cuốn sổ màu nâu, Tư Già cầm trong tay, không vội đứng dậy ngay.
Mộ Dung quẩn quanh bên cạnh cô, tưởng cuốn sổ là thứ gì đó ngon lành, ghé mũi vào ngửi hai cái.
Trong lúc thất thần, điện thoại rung lên. Tư Già cầm lên xem.
Người mẹ vừa nói phải họp, Tư Bắc Nhược, đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat: 【 Gửi cho mẹ xem bản thỏa thuận tiền hôn nhân của hai đứa.
】
Mi mắt Tư Già khẽ chớp, cô trả lời: 【 Không có thỏa thuận tiền hôn nhân, Tạ Minh Huyền không đề cập. 】
Người Chăn Nuôi: 【 ? 】
Hai giây sau.
Người Chăn Nuôi: 【 Khi nào đi đăng ký. 】
Tư Già trả lời: 【 Hôm nay. 】
Bên kia im lặng hồi lâu. Tư Già thấy trên khung chat liên tục hiện dòng chữ “đang nhập…”, nhưng mãi không có tin nhắn mới.
Cô dứt khoát cất điện thoại vào túi, cầm sổ hộ khẩu đứng dậy, đóng cửa tủ quần áo lại.
Mộ Dung vẫy đuôi đi theo sau cô ra khỏi phòng.
Phòng ngủ của Tư Bắc Nhược và thư phòng ở tầng ba. Khi quay lại thư phòng, Tư Già thấy Tạ Minh Huyền không đợi trong đó mà đã ra ngoài, đứng ở đầu hành lang đợi cô. Ánh mắt anh chú ý đến cô, đôi mắt đen nhìn lại.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt anh có chút nóng rực, là ảo giác sao? Tư Già đưa tay vén tóc, đi đến trước mặt anh. “Tìm thấy rồi ạ.”
“Ừ.”
Giọng anh trầm thấp, Tạ Minh Huyền liếc nhìn cuốn sổ, rồi đưa tay ra: “Đưa cho anh.”
Tim đập hơi nhanh, Tư Già do dự một lúc mới đưa sổ hộ khẩu cho anh. “Gâu gâu gâu!!”
Khi hai người xuống lầu, rời khỏi nhà, tất nhiên không để Mộ Dung đi theo. Tiếng chó sủa lại vang lên, xen lẫn tiếng r*n r* lưu luyến, khiến Tư Già có chút không nỡ, quay đầu nhìn lại.
Tạ Minh Huyền cũng nhìn chú chó hai cái, rồi đặt tay lên đầu cô: “Có thể đón nó đến Tô Hà Loan.”
Cái gì cơ!
Đây, đây là muốn cô chuyển nhà sao?
Nhưng họ cũng đã sắp đến bước đăng ký kết hôn rồi…
Phòng tân hôn anh cũng đã trang trí đẹp như vậy, đến đó ở hình như cũng không có gì không tốt.
Hơn nữa ở đó, còn có rất nhiều siêu xe cô thích.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tư Già lại đồng ý: “Vâng…”
Ánh mắt Tạ Minh Huyền dừng lại trên mặt cô, anh kéo cô lại gần, hôn lên trán cô một cái.
Tên đàn ông chết tiệt, quá đáng ghét.
Phòng chứa đồ đó, và cả những chiếc siêu xe kia, dường như đã lừa gạt mất trái tim cô rồi.
Còn có, nụ hôn trên trán này nữa… Mi mắt Tư Già khẽ run lên.
——-
Chiếc Lamborghini màu xanh huỳnh quang lái về phía Cục Dân chính. Khi đến nơi, Cục Dân chính vẫn chưa bắt đầu làm việc. Hai người đợi trong xe một lúc mới đến giờ làm việc, rồi cùng nhau xuống xe đi vào.
Quy trình đăng ký đơn giản hơn nhiều so với Tư Già tưởng tượng. Ảnh thẻ cũng có thể chụp ngay tại Cục Dân chính, chỉ có điều yêu cầu phải mặc áo sơ mi trắng, nên hai người phải ra trung tâm thương mại gần đó mua tạm hai chiếc.
“Hai vị lại gần nhau một chút, đúng rồi, lại gần quá rồi, tách ra một chút.”
“Cặp đôi này có nhan sắc cao quá, đặc biệt là cô dâu, ảnh của cô hoàn toàn không cần chỉnh sửa luôn.”
“Quá đẹp, thật sự quá đẹp.” “A a a trời ơi, đẹp tuyệt!!”
“Không được rồi, cô thật sự là cô dâu đẹp nhất mà tôi từng chụp. Ôi trời, đẹp chết người.”
Anh chàng chụp ảnh cho họ có hơi lắm lời, nhưng lại không hề keo kiệt lời khen. Anh ta thao thao bất tuyệt một tràng, đặc biệt là với Tư Già. Vẻ mặt anh ta tràn đầy sự kích động khi nhìn thấy một đại mỹ nhân, thậm chí còn đưa ra yêu cầu liệu có thể in thêm một tấm để anh ta giữ làm kỷ niệm không, nhưng đã bị Tạ Minh Huyền lạnh lùng từ chối với sắc mặt không mấy vui vẻ.
“Ở đây có một nốt mụn nhỏ, anh vẫn nên chỉnh một chút.” Tư Già đang nói Tạ Minh Huyền. Lúc ghé vào máy tính xem ảnh, cô mới phát hiện bên thái dương phải của anh có một nốt mụn rất nhỏ. Ảnh chụp này thật sự rất nét, đến nốt mụn nhỏ như vậy cũng chụp ra được.
Bản thân Tạ Minh Huyền rất đẹp trai, nhưng khi chụp chung với cô, có sự so sánh, gương mặt anh trông…
Cô thực sự quá đẹp, đến mức làm Tạ Minh Huyền trông có phần bình thường. Hơn nữa gương mặt cô, thật sự không có một chút tì vết nào, đặc biệt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo đoan chính, có chút khí chất, lúc cười nhẹ trông như một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành thời cổ đại. Đừng nói mụn, một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Tự mình xem ảnh của mình mà còn có thể say sưa ngắm nghía, Tư Già cong môi, hoàn toàn hiểu tại sao nhiếp ảnh gia lúc nãy lại tâng bốc cô nhiều như vậy. Khen cô thêm vài câu cũng đâu có được tăng lương.
“Vâng, cô không nói tôi cũng sẽ chỉnh, hơn nữa da của anh ấy phải chỉnh lại một chút, không trắng bằng chị.” Nhiếp ảnh gia vừa thao tác chuột máy tính vừa nói.
“…”
Anh chàng nhiếp ảnh gia này trông tuổi tác cũng không chênh lệch với cô là mấy, chắc cũng mới tốt nghiệp rồi vào Cục Dân chính làm việc, nên đặc biệt dám nói, không giống những người khác nhìn thấy Tạ Minh Huyền là sợ hãi. Tư Già suýt nữa thì không nhịn được cười, cô khều khều ngón út của Tạ Minh Huyền.
Hiệu suất làm việc của Cục Dân chính rất cao, chỉ mất một tiếng rưỡi, Tư Già và Tạ Minh Huyền đã nhận được giấy chứng nhận, mỗi người một cuốn sổ hồng.
Từ Cục Dân chính đi ra, Tư Già mở cuốn sổ hồng trong tay. Bên trên in ảnh chụp chung của cô và Tạ Minh Huyền.
Thật thần kỳ, không ngờ tấm ảnh chụp chung đầu tiên trong đời của cô và Tạ Minh Huyền lại là ảnh cưới…
Ở tiệc đính hôn, nhiếp ảnh gia cũng chụp cho họ rất nhiều ảnh, chắc chắn có không ít ảnh chụp chung. Nhưng ảnh và video thành phẩm vẫn chưa nhận được, phải một tuần nữa mới có. Tấm ảnh đầu tiên được xem lại là tấm chụp trên nền tường đỏ này.
Nhìn đi nhìn lại hai lần, Tư Già phát hiện Tạ Minh Huyền càng nhìn càng kỳ lạ. Da thì trắng thật, nhưng cảm giác bị chỉnh sửa hơi quá đà, đường viền hàm của anh cũng mịn hơn rất nhiều, lông mày hình như cũng bị sửa một chút, cả người trông không có được vẻ anh khí như ngoài đời…
Vẫn là người thật trông đẹp hơn. Cô quay đầu định trêu chọc Tạ Minh Huyền một chút thì thấy anh đang nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại này có vẻ sẽ kéo dài, lại còn nói bằng tiếng Đức, Tư Già một chữ cũng không hiểu. Cô cầm cuốn sổ hồng lên xe trước. Tạ Minh Huyền cũng lên xe, nhưng điện thoại vẫn chưa nghe xong.
Dần dần trôi qua mười mấy phút, cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc…
Hay lắm, vừa đăng ký xong đã lại biến thành người bận rộn. Tư Già có cảm giác như cô bị lừa, cô ôm lấy vô lăng, cằm gác lên trên.
“Geben Sie mir einfach ein Paket.” Dặn dò xong câu cuối cùng, Tạ Minh Huyền cúp máy, quay đầu lại, thấy Tư Già đang gục trên vô lăng, mái
tóc đen dài rủ xuống xung quanh, vừa dày vừa mượt, che đi gần hết nửa người trên của cô.
Đáng ghét, đáng ghét.
Tạ Minh Huyền là một tên đáng ghét.
Tư Già đang mân mê bộ móng tay của mình, trong lòng thầm mắng Tạ Minh Huyền, thì đột nhiên eo bị siết lại, một trận trời đất quay cuồng.
Không hiểu sao cô đã ở trong lòng Tạ Minh Huyền, ngồi vững vàng trên đùi anh, bị anh ôm chặt.
Cô ngây người ra.
“Làm gì vậy? Anh nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Tư Già đẩy đẩy anh, theo bản năng muốn đứng dậy khỏi người Tạ Minh Huyền, nhưng
lại bị anh ấn trở lại.
“Bụng không khỏe à?” Tạ Minh Huyền hỏi. “Không ạ…” Sao anh lại nghĩ cô bị đau bụng? “Vậy sao lại nằm gục như vậy.”
“…”
“Ai đó bận gọi điện thoại, em chán quá thôi.” Ngồi trong lòng anh quá thân mật, cũng có chút không tự nhiên, Tư Già vẫn muốn quay về chỗ của mình, nhưng hơi thở của anh lúc này đã kề sát môi cô.
Vì thấy áo khoác dày cộm, vừa lên xe Tư Già đã cởi ra, bật điều hòa.
Lúc này trên người cô chỉ có một chiếc váy len dệt kim cổ tròn, tóc đen rủ xuống trước b* ng*c đầy đặn.
“Thời gian tiếp theo, anh sẽ luôn ở bên em,” hơi thở cuối cùng cũng rời đi, giọng Tạ Minh Huyền có chút trầm thấp, anh hỏi cô: “Muốn làm gì?”
Ở bên cô…
Giấy tờ đã đăng ký xong rồi, bây giờ vẫn còn rất sớm. Chưa đến bốn giờ chiều.
Làm gì bây giờ.
Có thể làm gì được chứ.
Không thể nào là “l*m t*nh” được.
Từ đó vừa lóe lên trong đầu, mặt Tư Già đã đỏ bừng. Cô liếc mắt đi chỗ khác không nhìn Tạ Minh Huyền. “Không biết.”
Cô độc thân cho đến khi tốt nghiệp đại học, không có một chút kinh nghiệm yêu đương nào. Các cặp đôi ngày thường hẹn hò làm gì, cô nhất thời không nghĩ ra được.
Hẹn hò?!
Đây có được xem là… cô sắp có một buổi hẹn hò với Tạ Minh Huyền không?
“Xem phim nhé?” Tạ Minh Huyền nghĩ ra trước, hỏi cô.
“Phim người lớn à?” A a a! Không phải, Tư Già mày đang nói cái gì vậy!!
“Không phải, em không có ý đó, em nói là, Minions.” “Đó là phim gì.”
“Có mà, có phim này.” Để chứng minh sự trong sạch của mình, giữ vững danh dự của một người có tư tưởng trong sáng không hề đen tối, Tư Già lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên mạng, rồi đưa đến trước mặt Tạ Minh Huyền. “Cái này.”
Hình ảnh những chú Minions trông rất đáng yêu.
Tạ Minh Huyền lướt nhìn hai cái, nói: “Vậy thì đi xem.”
“…”
Bộ phim này đã chiếu từ năm ngoái rồi, phần 4 còn chưa ra, Tư Già lập tức không biết phải trả lời thế nào.
Im lặng một lúc, cô vòng tay qua cổ Tạ Minh Huyền. “Hay là xem phim khác đi.”
“Phim hoạt hình không hợp với người lớn chúng ta xem.”
Hơi thở anh lại lần nữa chạm nhẹ vào môi cô, chỉ một cái hôn phớt, giọng anh hơi khàn: “Vậy xem phim người lớn nhé?”
Biết ngay mà!!!
Người đàn ông này chỉ đang giả ngốc thôi!
Thấy mặt cô lại đỏ bừng, Tạ Minh Huyền khẽ cười, xoa xoa gáy cô. “Đùa thôi.”
“Không xem Minions thì chúng ta xem phim khác.”
Chủ đề này cuối cùng cũng qua đi. Tư Già cầm điện thoại lên. “Để em xem gần đây có phim gì hay.”
Thời gian qua cô bận rộn với thiết kế và công việc của phòng làm việc, cũng đã lâu không xem phim.
Lựa chọn nửa ngày mới chọn được một bộ phim trinh thám phá án. Đang định mua vé online, Tạ Minh Huyền nói: “Không cần đặt, anh cho người bao trọn rạp.”
Anh trước giờ không thích ồn ào. Tư Già khựng lại.
Bao trọn rạp thì còn gì thú vị nữa. Xem phim phải có nhiều người mới náo nhiệt, có không khí, nếu không thì hoàn toàn có thể ở nhà xem.
“Chúng ta có thể không bao trọn rạp không? Em chỉ muốn cùng anh, xem một buổi chiếu phim bình thường thôi.” Tư Già nói.
Người cô còn dựa sát vào Tạ Minh Huyền hơn một chút.
Không chút do dự, anh chiều theo ý cô, tay ôm lấy tấm lưng mỏng manh trong lòng. “Được.”
------oOo------