Cảm giác ở trong xe k*ch th*ch thế này, giống như mọi giác quan trên cơ thể đều trở nên nhạy cảm hơn ngày thường gấp bội. Tư Già vừa có chút căng thẳng, sự căng thẳng này một nửa đến từ Tạ Minh Huyền, một nửa đến từ nỗi lo có người bên ngoài chú ý tới – dù cho cửa sổ xe là loại kính một chiều.
Mỗi lần thân mật cùng Tạ Minh Huyền, cô luôn rất ngượng ngùng. Chuyện này cũng đành chịu, cô chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác, dù đã làm rất nhiều lần nhưng lần nào cũng vẫn e thẹn.
Mà thứ Tạ Minh Huyền thích ngắm nhất, chính là dáng vẻ đỏ mặt của cô, cùng với đôi mắt ươn ướt, mang theo chút đáng thương và sợ hãi.
Vốn dĩ khóa thắt lưng đã bị Tư Già mở ra, cô rõ ràng rất ngây ngô nhưng lại cứ muốn tỏ ra là một tiểu yêu tinh quyến rũ, cũng xem như là cho Tạ Minh Huyền chút “ngọt ngào” – phần thưởng vì anh đã lặn lội từ Đức xa xôi đến Long Thành tìm cô.
Tạ Minh Huyền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình.
“Đến khách sạn, bảo bối.” Giọng anh trầm khàn, thì thầm bên tai cô. Tên xấu xa, anh định nhịn thật sao?
Nhưng nói xong câu đó, Tạ Minh Huyền cũng chẳng hề ra vẻ quân tử. Tay anh lướt đến bên eo cô, tựa vào ghế, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, dường như đang thưởng thức.
Bị anh nhìn đến mức mặt càng thêm đỏ, Tư Già khẽ cào nhẹ anh một cái.
Bàn tay cô không chịu yên phận, yết hầu Tạ Minh Huyền khẽ trượt, anh cố nén, không nhìn cô nữa, gỡ tay cô ra, “Đưa em về khách sạn.”
Thật sự không làm trong xe à? Sao Tư Già lại có chút tiếc nuối thế này, sao bây giờ cô lại cảm thấy cô còn nóng vội hơn cả Tạ Minh Huyền vậy chứ? Anh đã nói đi nói lại như thế, Tư Già cũng không thể trở thành bên chủ động ép buộc, bèn chuẩn bị ngồi dậy.
Tạ Minh Huyền lấy chiếc áo khoác da bên cạnh, khoác lên cho cô.
Sau đó, anh xuống xe, vòng từ ghế sau ra ghế lái. Từ Uy đã đưa chìa khóa cho anh từ trước, Tạ Minh Huyền trực tiếp khởi động xe, đưa Tư
Già về khách sạn. Trên đường đi, Tư Già phát hiện Tạ Minh Huyền dừng xe trước một hiệu thuốc, vào trong mua một túi đồ rồi mới ra. Lúc này cô mới biết tại sao anh không muốn làm trong xe, bởi vì trên xe không có “áo mưa”!
Còn chưa đến khách sạn, mặt Tư Già đã nóng bừng lên.
Vào khách sạn, đúng như dự đoán, là một trận điên cuồng. Tạ Minh Huyền dày vò cô liên tiếp hai lần mới chịu buông tha. Sau cơn mây mưa, cơ thể mềm nhũn của cô được Tạ Minh Huyền ôm vào lòng, hơi thở cả hai vẫn còn chút gấp gáp, đặc biệt là Tư Già.
Cô cảm thấy giọng mình đã khản đặc vì la hét. Lúc này, một nụ hôn rơi xuống má cô, Tư Già rụt cổ lại, thầm nghĩ không lẽ Tạ Minh Huyền còn muốn nữa sao. Bị anh véo nhẹ cằm, cô nghe anh nói: “Sau khi thi xong, dọn đến Yến Thành sống với anh đi.”
Tư Già khựng lại, nói: “Nhưng đám cưới của chúng ta vẫn chưa…”
“Đã đăng ký kết hôn rồi.” Tạ Minh Huyền ngắt lời cô, hơi dùng sức ấn vào phần thịt mềm trên cằm cô, “Với lại, vừa rồi là ai nói nhớ anh?”
Tư Già muốn đá cho anh một cái. Vừa rồi lúc hai người đang nồng nhiệt, câu đó là do Tạ Minh Huyền ép cô nói. Anh vừa hành sự vừa hỏi cô mấy ngày nay có nhớ anh không, cô nói có, anh bắt cô lặp lại ba lần.
“Nhớ anh thì dọn đến Yến Thành ở cùng anh.” Tạ Minh Huyền nói xong, lại hôn cô một cái, “Được không?”
Tiếng “Được không?” này có chút dịu dàng, lại có chút ý cầu khẩn. Lòng Tư Già ngứa ngáy, cô cũng không muốn yêu xa với Tạ Minh Huyền, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, “Được, được thôi.”
“Nhưng mà, em phải dời cả phòng thiết kế qua đó…”
“Ừm… với lại em định mở một cửa hàng trang sức, vậy thì, cũng mở ở Yến Thành luôn vậy.”
Cô rất kén chọn, dù sao đây cũng là cửa hàng thật đầu tiên dưới thương hiệu Butterfly của cô, nên đã tốn rất nhiều thời gian để chọn địa điểm. Cô đã nhắm được hai vị trí trong trung tâm thương mại nhưng vẫn chưa quyết định. Hơn nữa, nhà thiết kế nội thất mà cô thích mấy tháng nay đều rất bận, không có thời gian để thiết kế cửa hàng cho cô, nên cửa hàng trang sức của Tư Già cứ bị trì hoãn mãi, đến giờ vẫn chưa mở được.
“Anh sẽ bảo Đoạn Việt chọn cho em vị trí tốt nhất.” Tạ Minh Huyền nói. “Chỉ muốn mở một cửa hàng thôi sao?”
“Sao nào, anh muốn giúp em mở nhiều cửa hàng à?” “Không phải là không được.”
Lồng ngực anh nóng hổi, cánh tay vừa thô vừa chắc. Lòng Tư Già ấm áp, cô véo vành tai hơi to của Tạ Minh Huyền. Hồi nhỏ cô nghe người lớn nói người có tai to thì có phúc, lại còn tụ tài, giờ cô mới phát hiện tai của Tạ Minh Huyền đúng là như vậy. Cô dụi đầu vào lòng anh, “Vậy thì anh muốn làm em mệt chết à, làm chủ cửa hàng trang sức đâu có dễ vậy, em cứ mở tốt một cửa hàng trước đã.”
Tạ Minh Huyền véo mũi cô, “Tùy em.”
Tư Già nghĩ một lát, lại nói: “Còn nữa, phòng cưới của chúng ta ở Minh Thành không phải lãng phí sao?”
Căn hộ ở Tô Hà Loan đó cô rất thích, đặc biệt là phòng chứa đồ cực lớn bên trong.
Tạ Minh Huyền nói: “Muốn về ở, lúc nào cũng được.”
“Yến Thành cũng có phòng cưới.”
Phòng cưới ở Yến Thành Tư Già vẫn chưa xem qua, nghe anh nói vậy, lòng cô dấy lên mong đợi, hỏi: “Phòng cưới ở Yến Thành cũng có phòng chứa đồ lớn như vậy sao?”
“Ừ, có.”
Tư Già cong môi, “Được thôi.”
Tạ Minh Huyền véo má cô, “Đồng ý rồi nhé?” Tư Già gật đầu.
Cô còn nhoài người tới hôn anh một cái.
Hơi thở nóng rực nhanh chóng ập đến, bao trùm lấy đôi môi Tư Già. Lần này cô hơi sợ anh lại làm thêm lần nữa, bèn đấm nhẹ anh, “Chiều em còn phải luyện tập thủ công, ngày mai phải đến xưởng của Orlins làm thành phẩm rồi.”
Ngụ ý là, anh nghỉ ngơi đi một chút.
“Ưu tiên anh trước được không?” Tạ Minh Huyền đè người xuống. “…”
Tư Già thầm nghĩ, người đàn ông này đúng là đồ khốn.
“Hai mươi phút thôi, bảo bối.” Tạ Minh Huyền lại dỗ dành cô, giọng nói trầm khàn ghé sát tai.
Tư Già cảm thấy, tinh lực của những người đàn ông khác chắc chắn không dồi dào như Tạ Minh Huyền. Đương nhiên, cô cũng biết là do cô quá quyến rũ, lẽ ra lúc nãy không nên chủ động hôn anh, chắc chắn là vì nụ hôn đó đã khiến anh lại muốn “ăn thịt”.
Hai mươi phút sau, mồ hôi tuôn như mưa, Tư Già cảm thấy sau ba hiệp thế này, làm gì còn sức lực để luyện tập nữa, cô chỉ muốn nằm liệt trên giường ngủ một giấc.
Nhưng chỉ nghỉ ngơi một lát, cô vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau nhức mà ngồi dậy, trong lòng thầm mắng Tạ Minh Huyền vài câu.
Tạ Minh Huyền thấy cô đi đứng có chút khó khăn, chân gần như không khép lại được, mặc xong quần áo anh tự mình ra ngoài mua một lọ thuốc về.
Tư Già nằm lại trên giường để anh bôi thuốc, bôi xong mới thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó, cô ngồi xuống bàn trà trong khách sạn bắt đầu luyện tập, mặt bàn chất đầy các loại dụng cụ điêu khắc và nguyên liệu trang sức mà cô tự mang đến.
Tạ Minh Huyền cũng không hề nhàn rỗi hơn cô, anh có tài liệu cần xem xét, dựa vào đầu giường cùng cô bận rộn.
Sau đó, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, hai người mỗi người một việc, không ai làm phiền ai.
Tư Già ngáp một cái, cố chống lại cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi để luyện tập. Cảm thấy như vậy không ổn, cô gọi cà phê của khách sạn, cũng gọi cho Tạ Minh Huyền một ly.
Tạ Minh Huyền xem xong hai tập tài liệu thì có một cuộc họp cần mở. Vốn dĩ đây là cuộc họp ở chi nhánh Đức, nhưng vì đột ngột đến Long Thành nên đã đổi thành họp trực tuyến. Sợ làm phiền Tư Già, anh đặt thêm một phòng khác, ôm máy tính sang đó họp video.
Đến khi mặt trời lặn, hai người mới cùng nhau xuống lầu tìm một nhà hàng ăn tối.
Ăn tối xong, Tư Già tiếp tục về phòng khách sạn luyện tập, còn Tạ Minh Huyền lại trở thành người nhàn rỗi. Lịch trình hàng ngày của anh rất dày đặc, mỗi ngày Đoạn Việt đều in cho anh một bản lịch trình. Tối nay vốn dĩ là tham gia tiệc rượu của một đối tác ở Đức, nhưng vì đã đến Long Thành nên lịch trình đó đương nhiên bị hủy, thành ra anh rảnh rỗi.
Anh không bảo Đoạn Việt thêm công việc mới, cứ để thời gian trống như vậy, trở thành người trông cô luyện tập, ngồi trên sofa bên cạnh xem cô làm trang sức thủ công.
Tư Già cảm thấy khá không tự nhiên. Mặc dù Tạ Minh Huyền, cô đã ngủ cùng, còn đăng ký kết hôn, giờ là vợ chồng hợp pháp, nhưng không hiểu sao, có lẽ vì anh lớn hơn cô vài tuổi, anh cứ ngồi nghiêm túc xem cô làm thủ công như vậy, khiến cô có cảm giác như đang bị thầy giáo giám sát.
Bị anh nhìn chằm chằm khoảng nửa tiếng, cô có chút không chịu nổi, quay người chọc vào đầu gối anh. Lúc này cô đang ngồi trên thảm cạnh bàn trà để điêu khắc kim cương.
Khi luyện tập, cô không thích ngồi yên một tư thế, cơ thể không chịu ngồi yên, mỏi một tư thế cô sẽ đổi sang tư thế khác, lúc thì ngồi trên sofa, lúc thì ngồi dưới đất. Lúc này cô đang ngồi dưới đất, còn Tạ Minh Huyền ngồi trên sofa sau lưng cô.
Tạ Minh Huyền nhìn cô, nhướng mày.
“Anh không họp à? Thường ngày anh không phải bận suốt sao?” Tư Già hỏi.
Không họp thì cũng phải xem đủ loại tài liệu, lúc trên xe còn không rảnh, sao tối nay lại có thời gian không làm gì cả.
“Ừm, ở bên em.” Tạ Minh Huyền đưa tay qua, xoa đầu cô. “…”
“Nhưng mà, anh ngồi ở đây, có hơi ảnh hưởng đến sự tập trung của em.” Tư Già nói thật.
Tạ Minh Huyền nhìn cô.
Sợ anh không vui, Tư Già đứng dậy khỏi thảm, chủ động ngồi lên đùi Tạ Minh Huyền, “Anh tự đi chơi một lát đi, để em tự mình luyện tập được không?”
Tạ Minh Huyền im lặng.
Nghĩ lại người ta đã lặn lội từ Đức xa xôi đến tìm cô, mà giờ cô lại chê anh ở bên cạnh, Tư Già trong lòng có chút áy náy, nói xong hôn lên má anh, “Em biết, anh là người chồng tốt nhất thế giới.”
Cô rất giỏi phát “thẻ người tốt”, nhưng kiểu làm nũng này của cô, Tạ Minh Huyền lại rất hưởng thụ.
“Vậy thì hôn mười cái, anh sẽ đi.” Anh đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi.
Tư Già lườm anh, cảm thấy anh thật là sư tử ngoạm. Nhưng chuyện này cũng không có gì khó, cô ôm cổ Tạ Minh Huyền, hôn tới tấp.
Cô còn rất biết cách hôn, không chỉ hôn một chỗ. Cái đầu tiên lên mũi, cái thứ hai lên má, cái thứ ba cũng là má, bên má còn lại, cái thứ tư lên khóe mắt anh, cái thứ năm lên đuôi mày, cái thứ sáu, mắt cô đảo một vòng, chuẩn bị hôn lên yết hầu nhô ra của anh thì đột nhiên bị Tạ Minh Huyền bế thốc lên.
“Này, anh làm gì vậy!” Tư Già kinh ngạc.
Tạ Minh Huyền bế cô về phía giường, giọng nói có chút khàn: “Luyện tập mãi không mệt à? Đổi gió một chút.”
“…”
“Không cần đâu.” Tư Già nói, “Anh, anh đừng làm bậy.”
Cô không muốn ngày mai đi không nổi, ảnh hưởng đến việc hoàn thành sản phẩm trang sức.
Tạ Minh Huyền dường như chỉ nói đùa, trêu cô một chút. Anh bế cô đến giường đặt xuống, véo má cô, “Được rồi, vậy thì nợ nhé.”
Anh nói thêm một câu: “Tất cả ghi nợ, đợi em thi xong phải thỏa mãn anh.”
“…”
Rất tốt, lúc mấu chốt anh có thể nhịn được.
Nhưng nghe anh nói “Ghi nợ”, Tư Già nghĩ đến lúc nãy cô đúng là chưa hôn xong, mười cái còn thiếu năm cái, anh cũng tính toán chi li thật!
“Ừm…” Cô đáp lại một cách có lệ.
Nói xong, Tạ Minh Huyền liền rời khỏi phòng khách sạn này, đến phòng anh đã đặt trước đó.
Tư Già quay lại bàn trà, tiếp tục luyện tập.
Khi bận rộn, cô có thể quên đi rất nhiều thứ. Chớp mắt đã gần rạng sáng. Giữa chừng Tạ Minh Huyền hình như có vào một lần, hỏi cô có muốn tắm chung không, nói rằng ngày mai phải thi đấu, cô tốt nhất không nên thức khuya, thức khuya ngược lại sẽ ảnh hưởng đến phong độ.
Nhưng Tư Già từ chối, kiên trì muốn luyện thêm một lúc nữa. Tạ Minh Huyền nói không lại cô, rất nhanh rời khỏi phòng. Mãi đến khi hoàn thành xong đôi bông tai đang luyện tập điêu khắc, Tư Già mới có ý định nghỉ ngơi, và cũng mới nhớ đến sự tồn tại của Tạ Minh Huyền. Vuốt lại mái tóc bên tai, cô nảy ra một ý, cầm đôi bông tai trên bàn đứng dậy.
Đôi bông tai này là kiểu dành cho nam.
Cô cầm nó ra khỏi cửa, lập tức đi đến một phòng khác trên cùng tầng.
Không biết Tạ Minh Huyền đã ngủ chưa, đi đến cửa, cô định nhắn tin cho anh chứ không gõ cửa, vì giờ này đã quá muộn. Nhưng như có thần giao cách cảm, tin nhắn của cô còn chưa gửi đi thì đã nghe thấy tiếng động từ cánh cửa trước mặt.
Tin nhắn [Anh ngủ chưa?] của cô vừa gõ xong chữ cuối cùng, cánh cửa trước mặt đã được mở ra từ bên trong. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm.
“Anh…” Tư Già rất ngạc nhiên, ngạc nhiên vì sự trùng hợp này, “Anh còn chưa ngủ à.”
Tạ Minh Huyền kéo cô vào, Tư Già có chút vui vẻ, vừa bị anh kéo vào đã chui vào lòng anh, “Có phải đang đợi em không? Em đã bảo anh cứ ngủ trước mà.”
Tối nay Tạ Minh Huyền quả thật có chút cô đơn trống trải, muốn cùng cô gái nhỏ tắm uyên ương cũng không thành. Anh ở trong phòng xem một bộ phim Ấn Độ, rất buồn ngủ, nhưng muốn đợi Tư Già làm xong việc rồi cùng cô ngủ, tay anh đặt lên sau gáy người trong lòng và xoa nhẹ.
“Đợi em.” Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Biết ngay là anh đang đợi cô, Tư Già cong môi trong lòng anh, nói: “Tặng anh một thứ này, ông xã.”
“Hửm?”
Tư Già áp vào ngực anh, từ trong túi áo lấy ra hai chiếc bông tai, ngẩng đầu nhìn lên, lại có chút phiền não.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tai mình, Tạ Minh Huyền hỏi: “Sao vậy?”
Tư Già xòe lòng bàn tay, “Vốn định tặng anh cái này, em cố ý điêu khắc cho anh, nhưng mà, anh không có lỗ tai.”
Lẽ ra cô nên làm cho Tạ Minh Huyền một chiếc vòng cổ, nhưng nghĩ đến vòng tay đã tặng rồi, nên cô làm một đôi bông tai nam.
Nhưng mà, một tổng tài “lão cán bộ” như Tạ Minh Huyền, làm sao lại có lỗ tai được chứ.
Tuy nhiên, đôi bông tai này của cô, nếu có thể đeo trên tai anh, dáng vẻ đó…
Chắc chắn sẽ đẹp trai hơn bây giờ, còn thêm… vài phần yêu nghiệt. Đôi mắt màu nâu nhạt của cô đảo quanh khuôn mặt góc cạnh của anh.
Tạ Minh Huyền nhìn đôi bông tai trong tay cô, do dự một lúc rồi nói: “Vậy thì đi bấm lỗ tai?”
“…”
“Thật sao, anh đồng ý à?” Tư Già nói xong, ho nhẹ một tiếng, “Nói cho anh biết, bấm lỗ tai không sao đâu, anh xem em này, mỗi bên tai em có ba lỗ.”
Nghe cô nói vậy, Tạ Minh Huyền vén mái tóc đen của cô lên xem. Quả thật, hai bên tai của Tư Già đều có ba lỗ tai. Nhìn không ra, cô lại không sợ đau, bấm nhiều lỗ tai như vậy, cô không nói, trước đây anh cũng không để ý kỹ đến thế.
Điều này lại rất hợp với tính cách yêu cái đẹp của cô. Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Tư Già cười rộ lên, không ngờ Tạ Minh Huyền lại sảng khoái như vậy, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đôi bông tai này đeo trên tai anh. Cô cất đôi bông tai lại vào túi áo, đưa tay ôm cổ Tạ Minh Huyền, giọng nũng nịu: “Vậy đợi em thi xong, em sẽ đưa anh đi bấm lỗ tai, được không?”
“Có phúc lợi gì không?” Tạ Minh Huyền hỏi.
Cô cố ý điêu khắc bông tai cho anh, thế mà chưa tính là phúc lợi sao! Tư Già hỏi: “Anh muốn phúc lợi gì?”
Tạ Minh Huyền cúi đầu xuống: “Tùy em.”
Anh đã cúi xuống như vậy, Tư Già ôm chặt cổ anh, đầu hơi ngửa ra, hôn lên môi anh, chủ động hơn ngày thường.
Xem như đây là phúc lợi cho Tạ Minh Huyền, anh cũng không cò kè mặc cả, ôm lấy cơ thể cô đáp lại.
Khi Tư Già bị hôn đến choáng váng, Tạ Minh Huyền dừng lại, xoa gáy cô, “Khuya rồi, đi rửa mặt ngủ đi.”
“Ngày mai không phải còn phải thi đấu sao?” Ồ, đúng thật.
Tư Già gật đầu “ừm” một tiếng, mời anh: “Vậy, anh về phòng em với em nhé?”
“Không được.” “…?”
Tạ Minh Huyền véo má cô, “Sợ lát nữa em không khống chế được.” “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“…”
Là anh sợ chính mình không khống chế được thì có.
Tư Già nén lại trong lòng không nói ra, do dự một chút, cũng không ép anh, chỉ ôm eo anh lần nữa, “Vậy em về nhé.”
“Anh cũng ngủ sớm đi.”
Tạ Minh Huyền nhìn cô, “Ừm.”
Tư Già nhón chân, hôn lên cằm anh, sau đó rời khỏi lòng anh. Bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ, phải nhanh chóng đi ngủ thôi, ngày mai còn phải thi đấu.
Cô đi rất nhanh.
Tạ Minh Huyền khẽ nhếch môi. Anh đưa tay lên xem đồng hồ.
Sau khi Tư Già trở về phòng, cô vào phòng tắm. Cô có thói quen sạch sẽ, dù muộn thế nào cũng không thể tắm qua loa. Tắm xong lại sấy tóc, loay hoay mất gần một tiếng, gần như là ngủ gật trên giường. Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người vào phòng, rồi lên giường cô, ôm cô vào lòng.
Hình như là Tạ Minh Huyền, vì hơi thở rất quen thuộc, cô không hề kháng cự, còn dụi dụi vào lòng anh. Vì quá mệt, cô không mở nổi mắt, chỉ hỏi một câu sao anh lại chạy sang phòng cô, không phải đã nói ngủ riêng sao.
Đến 7 giờ sáng hôm sau tỉnh dậy, Tư Già phát hiện bên cạnh thật sự có một người đang nằm. Tối qua không phải ảo giác cũng không phải mơ, Tạ Minh Huyền thật sự đã chạy sang phòng cô ngủ. Cô lim dim nhìn anh một lúc, rồi ấn một ngón tay lên ngực anh.
Mặc dù tối qua họ không làm gì cả, cô cũng không biết anh vào lúc nào, nhưng Tạ Minh Huyền thích ngủ n*d*… Lúc này anh đang tr*n tr**, lồng ngực vô cùng quyến rũ – những khối cơ bụng lớn hiện ra ngay
trước mắt.
Không thể không nói CEO đế chế này duy trì vóc dáng rất tốt, chắc hẳn là đã tranh thủ thời gian bận rộn để tập gym, cơ bắp trên người mới có
thể săn chắc như vậy.
Cái ấn tay rất nhẹ, nhưng Tạ Minh Huyền vẫn bị đánh thức, mí mắt anh hé mở.
Vừa mở mắt ra đã là khuôn mặt hồng hào của Tư Già. Nhưng rõ ràng cô chưa ngủ đủ, vẻ mặt còn mệt mỏi. Khuôn mặt xinh đẹp đó ngáp một cái, đôi mắt tiếp tục nhìn anh, vừa sáng vừa trong, khóe môi hơi cong lên, hỏi anh: “Anh có phải bị mộng du mà qua phòng em không?”
Câu này Tư Già cố ý hỏi, làm sao có thể mộng du được chứ, dù có mộng du, Tạ Minh Huyền cũng không thể tìm chính xác giường của cô mà trèo lên được.
Nhưng Tạ Minh Huyền lại không thừa nhận mình cố ý qua, lười biếng “ừ” một tiếng.
Tư Già cười một cái, lười vạch trần lời nói dối của anh, ngược lại còn rúc vào lòng anh, ôm eo anh: “Nói với anh chuyện này.”
Giọng Tạ Minh Huyền khàn khàn, “Hửm?”
Tư Già dụi má vào ngực anh, nói: “Nếu lần này em giành được quán quân Orlins, trang sức trong đám cưới của chúng ta, để em thiết kế được không?”
Tạ Minh Huyền lướt mắt qua khuôn mặt đầy mong đợi của cô, chậm rãi nhớ lại, hình như trước đây cô từng đề cập với anh.
Lúc đó, anh hoàn toàn không coi lời cô nói là thật, cho rằng cô chỉ là hứng thú nhất thời.
“Tùy em.” Anh ấn vào đôi má mềm mại của cô, “Không giành được quán quân, em cũng có thể thiết kế.”
Bây giờ thì anh sảng khoái thật, trước đây sao lại nhẫn tâm từ chối cô như vậy.
“Sao bây giờ lại không chê em nữa? Trước đây không phải anh xem thường em sao?” Tư Già lôi chuyện cũ ra tính sổ.
“Không xem thường em.” Câu nói này, lại khiến Tạ Minh Huyền tỉnh táo hơn một chút, xua đi không ít cơn buồn ngủ.
“Vậy lúc đó sao anh không đồng ý với em.” Tư Già dính trong lòng anh, muốn hỏi cho rõ ràng.
Tạ Minh Huyền không trả lời.
Tư Già tự mình nói ra đáp án: “Em biết rồi, lúc đó anh không thích em nhiều như vậy, đúng không?”
Cô đột nhiên nghĩ, tình cảm của họ, hình như là ngủ nhiều mà thành…
Nghĩ vậy, cô có chút nhạy cảm và không vui, cho đến khi bị Tạ Minh Huyền ôm chặt vào lòng, nụ hôn của anh trên má lại vô cùng dịu dàng: “Không.”
Giọng anh trầm thấp: “Lúc đó đã thích em rồi.”
Tim Tư Già đập thịch một cái, “Anh đang lừa em à?” Điểm này, Tư Già không tin lắm.
Tạ Minh Huyền lại hôn cô một cái, “Không lừa em.”
Lúc này Tư Già mới hài lòng, mặt có chút đỏ, vùi vào lòng anh.
Xưởng trang sức Orlins mở cửa lúc 8 giờ 40, việc chế tác thành phẩm bắt đầu lúc 9 giờ. Bây giờ còn sớm, Tư Già nằm trong lòng Tạ Minh Huyền thêm một lúc nữa mới dậy rửa mặt. Tạ Minh Huyền cũng có việc công ty cần bận, cùng cô thức dậy.
Đợi Tư Già chuẩn bị xong, anh đưa cô đến xưởng Orlins.
Khi chế tác thành phẩm, không được có người khác đi cùng, nên Tạ Minh Huyền đến một quán cà phê gần đó làm việc.
Cả buổi sáng, Tư Già đều ở trong xưởng, hoàn thành các công đoạn lên mẫu, đúc khuôn, sửa nguội và chọn đá. Buổi trưa, các nhà thiết kế có thể lựa chọn nghỉ ngơi, hoặc tiếp tục ở lại xưởng chế tác. Để bụng đói làm
việc là điều không thể với Tư Già, cô sợ sẽ ngất xỉu, hơn nữa buổi sáng quá trình chế tác rất thuận lợi, thời gian còn lại đủ cho cô dùng. Đến giờ nghỉ trưa, cô chỉ ở lại thêm mười lăm phút, sau đó ra ngoài tìm Tạ Minh Huyền cùng ăn trưa.
Ăn trưa xong không nán lại bên ngoài lâu, cô quay lại xưởng tiếp tục chế tác. Buổi chiều là các công đoạn quan trọng nhất là gắn đá và đánh bóng, mạ điện. Tư Già hoàn thành một cách cẩn thận, có chút căng thẳng, trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti, nhưng lại tận hưởng cảm giác căng thẳng này.
Bởi vì thi đấu có thể k*ch th*ch tiềm năng sáng tạo lớn nhất.
Thời gian chế tác kết thúc vào 5 giờ chiều, Tư Già thuận lợi hoàn thành và nộp sản phẩm.
Khi ra khỏi xưởng, Tạ Minh Huyền đã đợi ở bên ngoài, không phải đợi trong xe mà là đứng ngay cửa xưởng. Tư Già giống như một học sinh
vừa thi đại học xong, chạy lon ton đến trước mặt anh. Hôm nay để có thể đứng lâu hơn, cô cố ý không đi giày cao gót mà mang một đôi giày đế bằng thoải mái.
Đến trước mặt Tạ Minh Huyền, cô dường như còn muốn nhảy lên người anh, giống như những cặp đôi nam nữ chính trong phim, hình ảnh đó thật ngọt ngào, nhưng đến trước mặt Tạ Minh Huyền, cô lại không biết phải làm thế nào.
Cô chỉ đưa tay ôm lấy cổ anh, “Đợi lâu chưa, ông xã.”
Tạ Minh Huyền đứng vững, không hề bị cú lao tới của cô làm cho nghiêng ngả, anh đưa tay ôm eo cô, “Vẫn ổn.”
Tư Già hôn lên má anh một cái, “Đói quá đói quá, anh dẫn em đi ăn cơm đi.”
“Ừm, khi nào công bố kết quả?” Tạ Minh Huyền hỏi. Tư Già nói: “8 giờ tối nay, có lễ trao giải.”
Tạ Minh Huyền “ừm” một tiếng, xoa đầu cô, “Vậy đi ăn tối trước đã.” Tư Già gật đầu.
Tối đó, Tạ Minh Huyền cùng cô tham dự lễ trao giải.
Rất kỳ lạ, lúc ở xưởng chế tác, cô không hề căng thẳng như vậy. Bây giờ đến lễ trao giải, tim cô đập nhanh hơn trước, không biết có phải vì Tạ Minh Huyền đang ở bên cạnh hay không.
Cô chỉ cảm thấy, nếu cuộc thi này, cô chỉ giành được huy chương đồng, sẽ rất mất mặt.
Không được, tâm lý phải vững vàng. Quán quân sẽ là mình, sẽ là mình.
Tư Già thầm niệm trong lòng, nhưng thực ra cô không tự tin đến vậy, vì Orlins luôn là cuộc thi trang sức lớn nhất trong nước, nhân tài lớp lớp. Cô có thể vào được top ba đã là rất giỏi rồi, hai đối thủ còn lại đều rất xuất sắc. Vẻ mặt cô tỏ ra “quán quân chắc chắn là tôi”, nhưng nội tâm lại đang giằng xé và mong chờ.
Trong quá trình này, tâm trạng cô có chút không ổn, cô nắm lấy tay Tạ Minh Huyền, mười ngón tay đan vào nhau, yên lặng chờ đợi kết quả.
Tạ Minh Huyền quay đầu nhìn cô, “Rất căng thẳng à?” “Cũng ổn.” Tư Già giả vờ bình tĩnh.
Cảm thấy cô thật đáng yêu, Tạ Minh Huyền cười cười.
Trên sân khấu trao giải, người dẫn chương trình công bố người đạt giải huy chương đồng trước. Khi đọc xong tên, Tư Già thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải huy chương đồng! Vậy thì cô không phải quán quân thì cũng là á quân.
Người đạt giải huy chương đồng lên nhận giải trước, phát biểu cảm nghĩ và giới thiệu tác phẩm của mình. Quá trình này đối với Tư Già có chút dài đằng đẵng. Cuối cùng cũng đợi được người đó xuống sân khấu, sau đó, á quân và quán quân được công bố cùng lúc.
Người dẫn chương trình cầm tấm thẻ trong tay, đọc tên huy chương bạc, tim Tư Già như treo trên sợi tóc, vào khoảnh khắc cái tên được xướng lên, nó gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không phải cô!
“Vâng, và người giành được ngôi vị quán quân của cuộc thi Orlins lần này, chính là – cô! Tư! Già! Xin chúc mừng!”
Tư Già vui sướng tột độ, đầu óc có chút quay cuồng, vô cùng kích động. Cô buông tay Tạ Minh Huyền ra, suýt nữa đã ôm cổ anh hôn hai cái, nhưng vì dưới sân khấu có rất nhiều người nên cô đã nhịn lại, chỉ cười rạng rỡ. Nghe người dẫn chương trình mời lên sân khấu, cô nâng tà váy, lộng lẫy đứng dậy từ chỗ ngồi.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Những người tinh mắt nhanh chóng nhận ra người đàn ông đi cùng cô có khí chất quá mức ưu việt, một thân vest đen, tay phải đeo một chiếc đồng hồ vàng, tay trái có một chiếc vòng bạc tinh xảo.
Người đàn ông bắt chéo chân, nửa dựa vào ghế, nhìn người bên cạnh bước lên sân khấu, khóe môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lễ trao giải mời không ít những nhân vật lớn trong giới trang sức, trong đó không thiếu những người đồng thời cũng hoạt động trong giới kinh doanh. Họ nhận ra Tạ Minh Huyền và nhìn anh thêm vài lần.
Ánh mắt Tư Già lấp lánh, cùng á quân lên nhận giải. Sau đó á quân thuyết trình về tác phẩm của mình trước, cô đứng một bên chờ đợi. Cuối cùng đến lượt cô, ngay lập tức, sân khấu trao giải này trở thành sân khấu của riêng cô. Những người đang có chút lơ đãng đều hướng ánh mắt về phía này, từng cặp mắt đều đổ dồn vào Tư Già. Vài người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia của lễ trao giải có lẽ cảm thấy ngoài tài năng, cô còn quá xinh đẹp, nên đã quay cận cảnh khuôn mặt cô ở nhiều góc độ.
Cuộc thi trang sức Orlins tuy rất nổi tiếng trong giới, nhưng ngành trang sức từ trước đến nay vẫn là một lĩnh vực khá nhỏ, chỉ người trong ngành chú ý nhiều. Các cuộc thi trước đây gần như không bao giờ lên top tìm kiếm Weibo, kết quả thi cũng chỉ người trong ngành quan tâm. Nhưng lần này, video tại lễ trao giải Orlins đã leo lên top tìm kiếm, lượt thích và chia sẻ tăng vọt, rất nhiều cư dân mạng chú ý.
Càng có nhiều cư dân mạng chú ý đến việc Tạ Minh Huyền đi cùng Tư Già nhận giải, thu hút một đám fan couple.
Theo thông lệ, Tạ Minh Huyền sẽ cho người của công ty gỡ hot search, nhưng lần này là ngoại lệ. Anh mặc kệ hot search treo ở đó, vì như vậy có lợi cho việc quảng bá danh tiếng của Tư Già, cũng như thương hiệu trang sức Butterfly của cô.
【 Aaaa đây là cái combo thần tiên gì vậy, phu nhân tổng tài không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng như vậy! 】
【 Chỉ có mình tôi để ý sao, đại boss ở dưới khán đài trông ra dáng chồng người ta ghê, cưng chiều hết nấc, ánh mắt anh ấy còn sáng hơn cả phu nhân tổng tài, chắc là rất kiêu ngạo và tự hào vì vợ mình quá xuất
sắc. 】
【 Huhu tôi có thể nói là tôi ghen tị đến phát điên không!!! Phu nhân tổng tài có Weibo cá nhân không ạ, muốn follow! 】
Quả thật có cư dân mạng tìm ra Weibo cá nhân của Tư Già. Vì thương hiệu trang sức Butterfly của cô có tài khoản Weibo, cả tài khoản phụ và tài khoản chính của cô đều nằm trong danh sách fan của tài khoản này.
Tài khoản chính có một vài bức ảnh đẹp và chia sẻ hàng ngày, nhưng không nhiều bằng vòng bạn bè, chỉ có vài cái. Tài khoản phụ là nơi cô đăng những dòng suy nghĩ linh tinh, về cơ bản cô dùng nó như một cái hang cây.
Thời cấp hai và cấp ba cô đã để lại không ít những phát ngôn “trẻ trâu”.
Vốn dĩ nhận giải, được quán quân, Tư Già rất vui. Thấy trên mạng mọi người thảo luận sôi nổi về mình, còn lôi cả những phát ngôn cũ rích của cô ra để cùng cười, dù nhiều cư dân mạng nói cô đáng yêu, nói càng thích cô hơn, nói cô là đại mỹ nữ chân thật, nhưng Tư Già chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hơn nữa có một số phát ngôn cũ có hơi “lầm đường lạc lối”, cô vội vàng đổi tài khoản phụ sang chế độ chỉ xem được trong vòng ba tháng.
Khi phát hiện ra chuyện này đang được bàn tán sôi nổi trên mạng, Tư
Già và Tạ Minh Huyền vừa mới tắm uyên ương xong, vừa cùng Tạ Minh Huyền mây mưa trong phòng tắm. Vốn Tư Già đã vừa buồn ngủ vừa mệt, mắt không mở nổi, là do Tiểu Liêu gửi WeChat cho cô, cô mới
biết.
Cảm thấy xấu hổ chết đi được, cư dân mạng cũng thật lợi hại. Thương hiệu Butterfly trước đây tuy không nổi lắm, cô mở phòng thiết kế từ năm hai đại học, đến nay cũng chỉ kinh doanh được hai năm, nhưng cũng tích lũy được vài ngàn fan. Hôm nay sau khi cô đoạt giải lên hot search, số lượng fan đã tăng vọt lên 300 ngàn, thế mà tài khoản phụ của cô vẫn bị tìm ra.
Mặc dù đã cài đặt Weibo chỉ xem được trong ba tháng, nhưng cư dân mạng đã sớm chụp màn hình lại, những phát ngôn trẻ trâu của cô bị người ta làm thành một series lan truyền rộng rãi…
Tạ Minh Huyền vẫn đang giúp cô sấy tóc, Tư Già rất rảnh rỗi, ngáp một cái, cầm điện thoại tiếp tục lướt.
Càng xem càng thấy ngón chân quắp chặt xuống đất. Thôi kệ, cô cứ cắn chết không thừa nhận đây là tài khoản phụ của mình là được. Các cư dân mạng cũng chỉ xem cho vui, thấy tài khoản Weibo thương hiệu và Weibo cá nhân của cô đều tăng rất nhiều fan, cô chuẩn bị tắt màn hình không xem nữa thì điện thoại đột nhiên bị giật lấy.
Tiếng máy sấy tóc ù ù dừng lại, Tư Già quay đầu.
Tạ Minh Huyền đang nhìn vào màn hình điện thoại của cô. “Sao thế?” Cô hỏi.
Nghĩ đến giao diện vẫn đang dừng lại ở ảnh chụp màn hình những phát ngôn trẻ trâu của mình, Tư Già chuẩn bị giật lại điện thoại, nhưng Tạ Minh Huyền đã tự mình cầm xuống, đưa đến trước mặt cô, hỏi: “Câu này đang nói ai?”
Hử?
Tư Già nhìn lên, một trong những bài Weibo cô đăng đã được phóng to trên màn hình.
『 Anh ấy đẹp trai quá! Aaaa đẹp trai chết mất!!! 』
“…”
Cô đã từng nói những lời như vậy sao?
Ôi trời, nhiều lời nói quá cô đã quên mất rồi, ai mà nhớ được chứ. Tạ Minh Huyền nắm lấy cằm cô, khẽ nhướng mày, “Trả lời anh.” “Chắc… có thể là một idol nào đó em thích lúc đó.” Tư Già đáp. Dứt lời, cô cảm thấy ánh mắt Tạ Minh Huyền có chút u ám.
------oOo------