Đêm trừ tịch năm nay, Tư Già đón năm mới ở Yến Thành. Những năm trước, cô đều theo Tư Bắc Nhược đến biệt thự Hi Ninh, ăn một bữa cơm đoàn viên với Tư Nguyên Hùng, Hứa Tinh, cùng hai nhà cậu cả và cậu hai. Nhưng năm nay cô đã lấy chồng nên không về Minh Thành nữa.
Sáng sớm đêm trừ tịch, Tư Già đang say giấc nồng thì bị Tạ Minh Huyền hôn cho tỉnh.
Cô mơ màng tỉnh dậy, gò má ửng hồng, vừa mở miệng, giọng đã có chút khàn đặc: “Làm gì thế?”
Cô vốn chưa ngủ đủ, Tạ Minh Huyền lại còn hôn rất mạnh, rõ ràng là cố ý.
Tạ Minh Huyền không đáp lời cô ngay mà cắn nhẹ lên nụ hoa trên b** ng*c cô. Mãi đến khi Tư Già không chịu nổi nữa, đẩy đầu anh ra, người
đàn ông mới dừng lại. Anh ôm cô vào lòng, giọng cũng có vài phần khàn khàn, hôn lên vành tai cô rồi nói: “Hôm nay là trừ tịch.”
Tư Già “ưm” một tiếng: “Em biết rồi.”
Nhưng cô vẫn muốn ngủ. Bữa cơm với ông bà nội của Tạ Minh Huyền cũng phải đến chiều mới đi, sao không thể để cô ngủ thêm một chút chứ.
Hôm qua tiệm trang sức vừa khai trương, cô đã mệt rã rời.
“Dẫn em đi xem phòng cưới.” Tạ Minh Huyền ôm nghiêng cô, bàn tay luồn vào trong áo.
Từng chút, từng chút một, Tư Già không tài nào ngủ tiếp được, đáy mắt đã phủ một tầng sương mờ, hàng mi khẽ run rẩy. “Phòng cưới?”
Tạ Minh Huyền hôn lên gáy cô trắng ngần, “Ừm.”
Phòng cưới ở Yến Thành cô vẫn chưa được xem, vì mãi vẫn chưa trang hoàng xong. Cô rất hứng thú với phòng cưới, nhưng thực ra nhà quá lớn cũng chẳng có gì hay. Căn hộ ở Tây Thần Phủ này cô ở đã rất thoải mái
rồi, lại không xa văn phòng thiết kế của cô và Tạ Minh Huyền cũng như cửa hàng trang sức, rất tiện cho công việc.
Khi chọn hai địa điểm đó, cô đã cố ý chọn nơi gần nhà, mà phòng cưới của cô và Tạ Minh Huyền hình như ở đường Hoa An.
Từ đây lái xe qua đó mất những bốn mươi phút.
Anh véo hơi mạnh, Tư Già giơ tay lên ấn nhẹ, hắng giọng hỏi: “Trang hoàng xong rồi ạ?”
Không hắng giọng không được, cổ họng cô khản đặc như vịt đực. Tối qua dùng giọng quá độ, chắc phải dậy uống chút nước ấm mới đỡ.
Tất cả là tại Tạ Minh Huyền, dày vò cô rất lâu. “Ừm,” Tạ Minh Huyền đáp.
Tư Già dụi dụi mắt, “Nhưng em chưa ngủ đủ, cho em ngủ thêm lát nữa đi.”
Còn tưởng Tư Già nghe thấy nhà đã trang hoàng xong sẽ kích động lắm, ai ngờ giấc ngủ với cô vẫn là quan trọng nhất. Tạ Minh Huyền nhếch môi, “Cũng được.”
Tư Già muốn trở mình nhưng toàn thân đau nhức, đành ôm lấy cánh tay Tạ Minh Huyền rồi nhắm mắt lại.
Cô mệt mỏi rã rời, cần phải ngủ một giấc thật no thì mới được. Ngủ không ngon, da dẻ sẽ không đẹp, hôm nay lại là ba mươi Tết. Giấc này kéo dài đến tận 11 giờ trưa, khi mặt trời đã treo lơ lửng trên những áng mây.
Từng tia nắng vàng óng ả chiếu xuống mặt tuyết trắng xóa, như thể phủ thêm một lớp voan vàng mỏng lên tấm áo tuyết của đất trời.
Ngủ một giấc no nê, tinh thần Tư Già trở nên phấn chấn, lòng tràn đầy mong đợi được Tạ Minh Huyền dẫn đi xem phòng cưới. Nhưng trước khi ra khỏi nhà sau bữa trưa, cô đeo một chiếc tạp dề nhỏ, cùng Tạ Minh Huyền dán câu đối và giấy cắt hoa song hỷ màu đỏ cho căn hộ ở Tây Thần Phủ để cầu may mắn cho năm mới. Phải tự tay dán lên mới có cảm giác nghi lễ.
Sau đó, Tạ Minh Huyền tự mình lái xe, không gọi tài xế, chở cô đến đường Hoa An.
Ngự Hà ở đường Hoa An là khu biệt thự cao cấp nhất Yến Thành. Vừa lái xe vào khu này, Tư Già đã hạ cửa kính ô tô xuống.
Xe còn chưa tiến vào cổng lớn phía trước, Tư Già đã khẽ hé môi, ngây người ra đó, cảm giác như mắt mình có vấn đề.
Tòa biệt thự phía trước…
Phải nói là một tòa lâu đài màu hồng.
Biệt thự ở đây được xây dựng ven hồ, và tòa biệt thự màu hồng phía
trước là hoành tráng nhất. Nói ra thật trùng hợp, có lần lướt Douyin, cô tình cờ thấy được video về tòa biệt thự này do một người qua đường quay lại. Tư Già còn nhấn thích, không để ý địa chỉ, chỉ biết nó cũng ở Yến Thành. Trong đầu cô còn thoáng qua một ý nghĩ, rằng người xây dựng tòa biệt thự này hẳn phải rất lãng mạn, và… rất có tâm hồn thiếu nữ.
Dù trong lòng đã có linh cảm, Tư Già vẫn chưa dám chắc chắn. Mãi cho đến khi Tạ Minh Huyền lái xe thẳng về phía trước, dừng lại trước cổng
lớn của “tòa lâu đài màu hồng”, có hai bảo vệ từ trong chạy ra mở cánh cổng lớn bằng đồng cổ.
Xe lập tức lái vào trong. Tư Già: “…”
Tòa biệt thự lớn màu hồng này, thật sự là phòng cưới của cô và Tạ Minh Huyền…
Xe chạy vào sân, đi thẳng vào trong cùng rồi dừng lại trước cửa biệt thự. Khi xuống xe, Tư Già không khỏi ngắm nhìn xung quanh.
Tạ Minh Huyền đưa tay ra, nắm lấy tay cô dắt vào “lâu đài”.
Phòng cưới ở Yến Thành này có thể nói là rộng gấp ba lần phòng cưới ở Minh Thành, nên khi vừa nhìn thấy, trong đầu cô chỉ hiện lên hai chữ “lâu đài”… Cùng với đó, toàn bộ tường ngoài của nó đều được sơn màu hồng phấn… Điều này khiến Tư Già có cảm giác như lạc vào một giấc mơ.
Biệt thự tổng cộng có bảy tầng, tiện nghi đầy đủ, cực kỳ xa hoa. Điều Tư Già quan tâm nhất là phòng để đồ, quả nhiên như lời Tạ Minh Huyền nói, nó được sao chép y hệt từ phòng cưới ở Minh Thành. Tư Già rất hài lòng, lại còn vô cùng phấn khích, nhưng cũng có nhiều điều khó hiểu.
Cô kéo tay áo Tạ Minh Huyền, “Sao lại là màu hồng?”
Chẳng lẽ Tạ Minh Huyền có sở thích đặc biệt với màu hồng sao? Trước đây anh đã tặng cô một con My Melody hồng phấn dễ thương không chịu nổi, khiến người ta không thể không nghi ngờ anh có một đam mê đặc biệt nào đó. Mà đam mê này lại chẳng hề hợp với hình tượng cao lãnh của anh chút nào.
Tạ Minh Huyền: “Không thích à?”
“Cũng được ạ…” Không đúng, trả lời như vậy hình như hơi không nể mặt, dù sao cũng là Tạ Minh Huyền đã tỉ mỉ sắp đặt, khơi dậy cả trái tim thiếu nữ của cô. Cô sửa lời: “Thích chứ ạ! Chỉ là, màu hồng có hơi khoa trương…”
“Nhưng rất hợp với em.” Tạ Minh Huyền vỗ nhẹ đầu cô. “…”
Sao lại hợp với cô chứ? Năm nay cô đã 22 rồi, chứ đâu phải vị thành niên.
Lòng bàn tay anh lại đặt lên gáy cô, giọng trầm ấm: “Tiểu công chúa, chẳng phải nên sống trong lâu đài màu hồng sao?”
Câu nói này chạm mạnh vào trái tim Tư Già. Cô lập tức không thể nào phàn nàn hay trêu chọc về ngôi nhà màu hồng này được nữa, cũng dập tắt luôn ý định bảo Tạ Minh Huyền sơn lại màu khác…
Cô lao vào lòng Tạ Minh Huyền, “Được thôi, vậy thì làm tiểu công chúa.”
“Tiểu công chúa của Tạ Minh Huyền.”
Tạ Minh Huyền khẽ cười một tiếng, xoa đầu cô, “Ừm.”
Tòa biệt thự này là do bà nội Cố Hướng Lan cho người xây từ rất sớm, nói rằng phong thủy ở đây tốt, sau này có thể dùng làm phòng cưới cho anh. Chỉ là anh mãi không kết hôn, nên ngôi nhà vẫn để trống. Năm nay mới được tu sửa lại. Còn việc sơn nó thành màu hồng là ý tưởng bất chợt
của anh vào một đêm nọ. Lúc ấy Tư Già vừa ngủ thiếp đi trong lòng anh, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, anh đã nảy ra ý nghĩ này.
Cô gả cho anh, chỉ có thể tốt hơn trước đây, và nhất định phải tốt hơn trước đây, hơn nữa, phải hạnh phúc hơn trước đây.
Lúc đến họ có mang theo câu đối và giấy cắt hoa song hỷ. Biệt thự quá lớn, không giống như căn hộ chung cư, nhưng cũng không thể không trang trí một chút nào, hơn nữa đây còn là phòng cưới. Tư Già và Tạ Minh Huyền bắt đầu bận rộn, dán giấy cắt hoa song hỷ lên cửa lớn tầng một và sáu cánh cửa sổ sát đất.
Rõ ràng là một công trình kiến trúc rất Tây, nhưng khi dán lên những ô cửa sổ màu đỏ rực lại không hề khó chịu, mà còn trông rất hân hoan, vui vẻ.
Xong việc, họ phải đến nhà cũ của gia đình họ Tạ. Thực ra Tư Già vẫn chưa tham quan hết tòa biệt thự lớn này, nhưng cô kìm nén lại, cùng Tạ Minh Huyền rời đi trước.
Nhà cũ của họ Tạ là một tòa tứ hợp viện bên cạnh hào thành. Đến nơi, Tư Già gặp rất nhiều họ hàng của Tạ Minh Huyền. Vào ngày trừ tịch, cha của Tạ Minh Huyền và người mẹ kế thứ hai của anh, cùng hai đứa em trai em gái của anh đã từ nước ngoài trở về.
Nhưng khi gặp mặt, giữa họ vẫn rất xa lạ. Hai đứa em đó rõ ràng rất sợ Tạ Minh Huyền, vừa thấy anh là trốn mất. Tư Già cũng không phải người khéo léo, giỏi ứng phó với những người họ hàng không thân quen, nên cô chỉ chào hỏi đơn giản. Cô nói chuyện với bà nội Cố Hướng Lan nhiều hơn, ở chỗ những người khác, có lẽ cô đã để lại một hình tượng cao quý lạnh lùng.
Sau khi cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, đám trẻ con chạy ra ngoài tụ tập đốt pháo hoa, còn người lớn thì ngồi xem Gala Chào Xuân trên TV. Tư
Già không mấy hứng thú với pháo hoa, bèn cùng mấy người cùng thế hệ nhà họ Tạ chơi mạt chược.
Tạ Minh Huyền không chơi, Tư Già phát hiện ra anh thế mà lại không biết chơi, chỉ ngồi bên cạnh xem cô đánh.
Vận may của Tư Già hôm nay khá tốt, cô thắng liền mấy ván. Đêm nay Thần Tài dường như đặc biệt ưu ái cô, chỉ nửa tiếng sau, điện thoại cô đã nhận được gần hai ngàn tệ tiền chuyển khoản.
Nhưng cô để ý thấy ba người chơi mạt chược cùng mình đều có chút gượng gạo, chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, thật sự chỉ đơn thuần là chơi mạt chược.
Chỉ có Tạ Tri Cần là nói nhiều hơn một chút, mỗi lần cô thắng, cậu ta đều trêu chọc vài câu. Mãi sau này, khi Tạ Minh Huyền bị ông nội Tạ Quảng Nguyên gọi đi thư phòng, không khí trên bàn mạt chược như được giải phóng ngay lập tức.
Tạ Tri An và cô em gái nhà chú hai của Tạ Minh Huyền là Tạ Lưu Y bắt đầu nói nhiều hơn. Lúc lấy bài, Tạ Lưu Y còn không nhịn được nói: “Chị dâu cả ơi, chị gả cho anh cả của em thật sự là quá quá tốt rồi. Năm nay tiền lì xì bà nội cho em dày hơn mọi năm nhiều, chắc chắn là vì đặc biệt vui mừng anh cả kết hôn. Anh ấy độc thân nhiều năm quá rồi, bà nội vẫn luôn mong anh ấy lấy vợ.”
“…”
Tạ Tri An liếc nhìn Tư Già, rồi gật gật đầu theo.
Còn nói thêm một câu: “Đúng vậy… Năm nay em và anh trai em cũng có tiền lì xì.”
Gia đình họ Tạ dạy dỗ con trai, cháu trai nghiêm khắc hơn con gái, cháu gái. Trong đám cháu chắt này, sau khi thành niên chỉ có cháu gái mới
được nhận lì xì vào các dịp lễ tết. Năm nay, bà nội Cố Hướng Lan và ông nội Tạ Quảng Nguyên lại còn lì xì cho cả bố mẹ chúng, có thể thấy việc Tạ Minh Huyền cuối cùng cũng kết hôn đối với họ đáng mừng và đáng chúc phúc đến nhường nào.
Tạ Lưu Y ghé sát vào Tư Già một chút, hạ giọng nói: “Hơn nữa nhé chị dâu cả, mọi năm chúng em đều không được chơi mạt chược, trẻ con cũng không được đốt pháo hoa, đều phải tụ tập ở phòng khách xem Gala Chào Xuân. Năm nay vì có chị ở đây, để không quá đơn điệu, bà nội mới cho người mua bàn mạt chược và pháo hoa đấy.”
“…………”
Tư Già kinh ngạc tột độ, lúc này mới biết tác dụng của mình lại lớn đến thế. Cô còn tưởng gia phong nhà họ Tạ không nghiêm khắc như nhà họ Tư. Đêm giao thừa nhà họ Tư cũng có rất nhiều quy củ, mỗi lần tụ tập ở biệt thự Hi Ninh, cô chỉ cảm thấy đông người, bất kể người lớn hay trẻ con đều rất câu nệ, không dám nói năng linh tinh, tụ họp gia đình mà cứ như đi thi. Cả đám trẻ con bọn họ đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô cứ ngỡ, nhà họ Tạ sẽ khác…
Thực ra còn một điều Tạ Lưu Y chưa nói, đó là trước đây vào dịp Tết, Tạ Minh Huyền chưa bao giờ tụ tập cùng đám em họ này, chỉ nói chuyện nhiều hơn với ông bà nội. Anh chỉ hào phóng phát lì xì cho đám em trai em gái này thôi. Dù là Tết, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt. Nhưng vừa rồi anh thế mà lại có kiên nhẫn ngồi xem Tư Già chơi mạt chược, không còn vẻ nghiêm túc nặng nề như trước nữa.
Đối với những lời này của Tạ Lưu Y, Tư Già cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể mỉm cười. Vừa hay cô bốc được một quân Gió Bắc, đang suy nghĩ có nên đánh ra không, cuối cùng vẫn quyết định đánh. Vừa
đánh ra, Tạ Tri An ở đối diện liền đẩy bài, cuối cùng anh ta cũng ù một ván, vẻ mặt vô cùng kích động.
Tạ Minh Huyền đi lần này khá lâu, gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa quay lại. Trong một tiếng này, tướng quân bất bại đã biến thành Tạ Tri An. Anh ta thắng đến nỗi mắt sáng rực lên. Hơn hai ngàn tệ trong WeChat của Tư Già sắp chuyển hết sang cho anh ta, hai người kia cũng bắt đầu thắng, còn cô thì biến thành người thua thảm nhất.
Điều này khiến Tư Già không khỏi nghi ngờ, có phải lúc trước ba người họ vì có Tạ Minh Huyền ở đó, để giữ thể diện cho cô chị dâu này, nên đã cố ý nhường nước, hay là khí chất của Tạ Minh Huyền đã khiến họ căng thẳng đến mức không phát huy được…
Ván mạt chược này chơi thật đã, khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Dần dần đã đến 0 giờ, bầu trời đêm Yến Thành trong nháy mắt được thắp sáng bởi một bữa tiệc pháo hoa vô cùng lộng lẫy.
Trên đại lộ trước Thiên An Môn, người đông như mắc cửi. Gia đình họ Tạ không ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng vào lúc 0 giờ, họ đã cùng nhau ngắm pháo hoa.
Bên ngoài quá lạnh, người lớn không ra ngoài mà ở trong nhà xem, còn những người trẻ tuổi thì tụ tập trong sân.
Bầu trời rực rỡ sắc màu, được pháo hoa lộng lẫy chiếu sáng. Tư Già dựa vào Tạ Minh Huyền, ngẩng đầu ngắm nhìn với vẻ mặt hân hoan. Khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen láy của anh, tim bất giác đập thình thịch.
…
Xem pháo hoa xong, Tư Già ở lại nhà cũ đón giao thừa cùng Tạ Minh Huyền. Hai ông bà đã đi ngủ trước, các bậc trưởng bối và những người
cùng thế hệ khác cũng lần lượt về nhà. Rạng sáng hai giờ, Tư Già lái xe, cùng Tạ Minh Huyền trở về Ngự Hà, vì Tạ Minh Huyền tối nay đã uống rượu, lại cho tài xế nghỉ phép.
Lần đầu tiên, người ngủ gật trên xe lại là Tạ Minh Huyền. Tư Già chợt nhớ ra đêm giao thừa mình vẫn chưa đăng gì lên vòng bạn bè.
Khác với mọi khi, dường như những ngày tháng quá đỗi viên mãn sẽ khiến người ta quên đi việc “khoe khoang”. Tư Già dừng xe bên lề đường, chụp một tấm ảnh góc nghiêng của Tạ Minh Huyền.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn kiềm chế không đăng lên. Vì đêm trừ tịch người ta luôn khoe bữa cơm đoàn viên và pháo hoa, nếu cô khoe đàn ông thì có vẻ quá lụy tình. Hơi buồn ngủ, Tư Già ngáp một cái, định lướt vài vòng cho tỉnh táo. Trước đó toàn chơi mạt chược, cô còn chưa lướt vòng bạn bè, bỗng thấy Tư Đàn đăng một dòng trạng thái.
——【 Trừ tịch vui vẻ, chia tay vui vẻ. 】
Tư Già ngẩn người. Dù bây giờ đã khuya, cô vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn WeChat cho Tư Đàn: 【 Chị, chị… chia tay rồi ạ? 】
【 Sao lại thế ạ? 】
Tư Đàn không phải kiểu người hay đùa giỡn trên vòng bạn bè. Chị ấy và Diêm Tư Quyết đã yêu nhau nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Trước đây cô còn rất ngưỡng mộ chị, vì đã gặp được người phù hợp và yêu thương nhau như vậy ngay từ thời đi học.
Tư Đàn vẫn chưa ngủ, trả lời cô: 【 Ừ, anh ta ngoại tình. Cô gái kia từng là bạn học cùng lớp với bọn chị 】
Tư Già xuống xe, gọi điện cho Tư Đàn. Giọng của chị ấy ở đầu dây bên kia lại không có chút gợn sóng cảm xúc nào. Có lẽ Tư Đàn đã tự mình khóc xong, lúc này cảm xúc đã ổn định lại. Còn cô bây giờ mới biết, cũng không biết có nên an ủi hay không. Tư Đàn vẫn luôn là đứa trẻ có cảm xúc ổn định nhất nhà họ Tư, chị ấy thậm chí còn bình tĩnh và lý trí
hơn cả hai người anh họ là Tư Hành Trạch và Tư Hành Duệ. Từ nhỏ học hành đã xuất sắc, có chủ kiến riêng, nếu không cũng đã không từ chối
cuộc hôn nhân sắp đặt với Tạ Minh Huyền.
Bên kia, Tư Đàn cũng nói không cần an ủi, chị còn nói không hối hận vì đã lãng phí những năm tháng thanh xuân cho Diêm Tư Quyết, vì đây có thể là món nợ tình từ kiếp trước, nên kiếp này phải trả. Người ta phải nhìn về phía trước, và chị hoàn toàn không hận Diêm Tư Quyết. Ngay khoảnh khắc biết anh ta ngoại tình, chị đã từ bỏ anh ta, hơn nữa, cũng sẽ không lãng phí thêm một giây nào cho người đó nữa.
“Mùng bốn chị định đi Singapore làm triển lãm tranh, giám đốc phòng tranh bên đó đã liên lạc với chị nhiều lần rồi. Tiểu Già, em không cần lo cho chị đâu, đây cũng không phải là chuyện xấu. Năm mới vui vẻ.”
Tư Già đột nhiên rất khâm phục Tư Đàn. Chị ấy dường như cũng không bao giờ lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa, tâm thái cũng rất mạnh mẽ. Một lúc lâu sau, cô đáp: “Năm mới vui vẻ, chị.”
Dù trong điện thoại Tư Đàn tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng chuyện chị ấy đột ngột chia tay, cùng với việc Diêm Tư Quyết ngoại tình, đối với Tư Già như một tiếng sét ngang tai. Điện thoại của cô cũng có WeChat của Diêm Tư Quyết. Tư Đàn nói thì nhẹ nhàng, nhưng cô không có được sự độ lượng như chị ấy. Giữa đêm hôm, cô tức giận vô cùng, viết một bài văn nhỏ chửi mắng Diêm Tư Quyết, sau đó xóa và chặn WeChat của anh ta.
Tạ Minh Huyền tỉnh giấc, phát hiện xe đang đỗ bên đường. Anh còn tưởng đã về đến nhà. Ở ghế lái, Tư Già mặc chiếc áo len màu đỏ rực rỡ, dường như vừa nhắn tin WeChat xong, cô tắt màn hình điện thoại.
Xoay xoay cái cổ hơi mỏi, anh đưa tay qua véo nhẹ vành tai cô, “Sao lại dừng xe bên đường?”
Tư Già quay đầu lại nhìn anh, không nói một lời.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu không có sự phá rối của Tư Đề, người đón trừ tịch cùng Tạ Minh Huyền hôm nay có lẽ sẽ là Tư Đàn, và người ngồi trong xe lúc này cũng sẽ là chị ấy. Cảm xúc trong lòng cô có chút phức tạp. Thấy cô không nói gì, Tạ Minh Huyền véo má cô, “Có phải mệt rồi không, để anh tìm tài xế lái thay.”
Mùng một Tết, tìm đâu ra tài xế lái thay bây giờ. Tư Già bèn đáp “Không mệt,” rồi khởi động xe, theo bản đồ định vị lái về phía Ngự Hà.
Trước đó đã nói xong là sau trừ tịch sẽ về “tòa lâu đài màu hồng” đó, chứ không phải về Tây Thần Phủ.
Tạ Minh Huyền để ý thấy tâm trạng của Tư Già có chút sa sút, rõ ràng
lúc trước ở nhà cũ còn rất vui vẻ. Anh tự kiểm điểm lại bản thân, có phải vì anh ngủ gật trong xe, không nói chuyện với cô, nên Tư Già dỗi rồi không. Lúc cùng nhau tắm uyên ương, anh không vội vàng “động tay động chân” với cô, mà chỉ ngồi trong nước giúp cô chải tóc, hỏi cô làm sao vậy.
Cũng hiếm khi thấy Tư Già buồn bã thế này, vì bình thường cô có chuyện gì không vui sẽ trực tiếp phàn nàn anh ngay.
Hoặc là giận dỗi thẳng thừng.
Tư Già được anh dỗ dành hai câu, mới kể cho anh nghe chuyện Tư Đàn chia tay, còn tức tối chửi mắng Diêm Tư Quyết, lại còn hỏi Tạ Minh Huyền, sau này anh có ngoại tình không, và có hối hận khi kết hôn với cô không.
Không ngờ Tư Già vì chuyện Tư Đàn chia tay mà lại sinh ra nhiều cảm xúc như vậy. Anh ôm cô hôn thêm vài cái, rồi hỏi: “Vậy em có tin anh không?”
Tư Già nhìn Tạ Minh Huyền, đột nhiên bình tĩnh lại. Cô đương nhiên là tin anh…
Hơn nữa, lời hứa là thứ vô dụng nhất. Để làm cô vui, Tạ Minh Huyền đương nhiên có thể nói sẽ không, nhưng chỉ có thời gian mới có thể chứng minh.
Mà cô việc gì phải lo lắng về những chuyện chưa xảy ra. Kể cả sau này có xảy ra, thì cô cũng phải giống như Tư Đàn, bình tĩnh một chút.
Khi anh yêu cô, cô cũng yêu anh thật tốt là được rồi. Chỉ cần anh không phản bội, cô sẽ không rời xa anh.
Tư Già nép vào lòng Tạ Minh Huyền, đáp lại anh: “Em tin anh.”
Hai cơ thể nhẹ nhàng trôi nổi trong nước, hơi nóng lượn lờ. Mái tóc dài của Tư Già xõa ra, như một tấm lụa đen mềm mại trải trên mặt nước.
Chiếc cổ thiên nga của cô ướt át, trắng nõn như tuyết, đôi vai xinh đẹp
và xương quai xanh khẽ lộ ra khỏi mặt nước. Tạ Minh Huyền ôm trọn cơ thể cô vào lòng, những đường cơ bắp trên cánh tay rõ ràng. Anh lại đáp lại cô một câu: “Đương nhiên không hối hận.”
“Còn em thì sao, có hối hận không?”
Lúc trước Tư Già hỏi liền mấy câu, Tạ Minh Huyền trả lời một lượt.
Tư Già ngẩng đầu, khuôn mặt bị hơi nước hun đến hồng hào như một quả đào mọng nước, cô lắc đầu.
Nhưng rồi cô vòng tay lên ôm cổ anh, “Nhưng mà, đối tượng kết hôn
của anh vốn dĩ phải là chị gái em cơ, là em đã cướp mất nhân duyên của chị ấy.”
Khi đó, một mặt cô vì muốn chọc tức Tư Đề, nên đã cố ý tiếp cận Tạ Minh Huyền, mặt khác cũng là vì biết Tư Đàn đã có người thương khác, không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Nhưng bây giờ Tư Đàn chia tay, chứng tỏ cô ấy và Diêm Tư Quyết mới
là sai lầm. Nghe theo sự sắp đặt của gia đình, có khi lại tốt hơn một chút. “Muốn nghe sự thật không?” Tạ Minh Huyền nhìn Tư Già.
Bí mật đó, anh vốn không định nói ra, vì không muốn Tư Già cảm thấy anh là một người xấu.
Anh sợ cô sẽ cảm thấy anh thật đáng sợ. “Gì ạ?”
Giọng Tạ Minh Huyền có chút trầm: “Tối hôm đó anh biết tất cả, nhưng đã không ngăn cản.”
“Hả?”
Tạ Minh Huyền luôn có tính chiếm hữu rất mạnh, và gần như không tin tưởng người khác. Bên cạnh anh quanh năm đều có vệ sĩ đi theo, dù ở ngoài sáng hay trong tối. Tối hôm đó, có người báo cáo với anh, rằng trong sơn trang, Tư Đề đã mua chuộc một người làm, quá trình bỏ thuốc, vệ sĩ của anh cũng đã thấy.
Đêm đó, người làm đã mang nước dừa giải nhiệt cho mọi người, trong đó có ba ly đã bị động tay động chân.
Tạ Minh Huyền thực ra không hề uống, nhưng đêm đó cùng Tư Hành Trạch uống chút rượu. Lúc Tư Già xông vào, anh đã không ngăn cản. Vốn dĩ anh chỉ định để cô ngủ lại trong phòng mình một đêm, nhưng Tư Già cứ nhào vào người anh, mặt đỏ bừng, níu lấy anh không buông.
“Anh… có phải anh không được không?” “Ồ, em biết rồi, anh không được.”
“Hừ, Tạ Minh Huyền không được, ngày mai em sẽ cho tất cả mọi người biết.”
“Ừm? Lớn thật.”
“Kích cỡ bao nhiêu? Có 18 không?”
…
“Thôi, anh đừng nói nữa!” Tư Già vội vàng bịt miệng Tạ Minh Huyền lại. Chuyện xấu hổ như tối đó, sao anh lại kể chi tiết thế chứ, mặt cô đỏ bừng lên. Nhưng trong lòng lại kinh ngạc tột độ. Bịt miệng anh xong, cô bắt đầu đánh anh, “Hóa ra tối đó anh, anh biết rõ mà còn giả vờ hồ đồ, có biết đã hại em bị mắng thảm thế nào không, em ghét anh!”
Trán Tạ Minh Huyền giật giật, mặc cho cô đánh.
Đợi cô đánh mệt, anh mới nắm lấy cổ tay cô, “Xin lỗi.”
Anh quả thực không phải người tốt gì.
Sự thật này được phơi bày, kết quả khiến lòng Tư Già càng không vui, thậm chí còn nảy sinh những cảm xúc phức tạp hơn. Tắm uyên ương xong, lúc Tạ Minh Huyền sấy tóc cho Tư Già, cô không nói với anh một câu nào, tối đó còn ngủ riêng phòng.
Cơn giận này kéo dài mấy ngày liền.
Tư Già mãi không thể tiêu hóa được chuyện Tạ Minh Huyền lại là người như vậy. Trước đây cô thật sự không cảm nhận được chút nào là anh có hứng thú với cô. Sau này anh nói “lúc đó đã thích em rồi”, cô cũng chỉ nghĩ anh đang dỗ dành cô.
Mùng hai, Tạ Minh Huyền cùng cô về Minh Thành thăm hỏi các bậc trưởng bối. Vì thái độ của cô đối với Tạ Minh Huyền lạnh nhạt, mà trước đây trước mặt họ hàng bên nhà họ Tư, cô thích nhất là thể hiện tình cảm, còn cố ý tỏ ra rất yêu Tạ Minh Huyền, nên mùng hai hôm nay, họ hàng bên này đã nghĩ rằng họ mới cưới đã sắp ly hôn.
Nhưng thái độ của Tạ Minh Huyền đối với cô lại không thay đổi, thậm chí còn chiều chuộng hơn trước. Sau khi nảy sinh ý nghĩ đó, họ lại nghi ngờ. Hứa Tinh bèn gọi cô vào phòng, hỏi đông hỏi tây.
Hôm rằm tháng giêng, Tạ Minh Huyền bị sốt cao.Lúc này Tư Già mới ý thức được mấy ngày nay anh bị cảm, nhưng cô lại cố ý dồn hết tâm tư vào việc kinh doanh của tiệm trang sức, không mấy giao tiếp với anh.
Đêm hôm đó, Tư Già định đi thay quần áo để đưa Tạ Minh Huyền đến bệnh viện, nhưng Tạ Minh Huyền không cho.
“Anh…” Tư Già thấy anh sốt đến mặt đỏ bừng, sống mũi cay cay, đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay mình giận dỗi quá đáng, “Không được, vẫn phải đến bệnh viện.”
Tạ Minh Huyền kéo cô vào lòng, “Đến bệnh viện làm gì.”
“Em chỉ cần ở bên anh nhiều hơn một chút, bệnh sẽ tự khỏi thôi.”
Tư Già nhíu mày, lòng mềm nhũn, vòng tay ôm cổ anh, “Em làm sao mà hữu dụng bằng bác sĩ được.”
Tạ Minh Huyền hôn tới, từng chút từng chút một, mày anh cũng nhíu lại, “Hữu dụng.”
“Em đừng bơ anh nữa, được không.”
Anh quả thực đã sốt đến mơ hồ, lời này mang theo cả sự khẩn cầu. Mấy ngày nay, đối với anh mà nói, chẳng giống Tết chút nào, anh không cảm nhận được một chút không khí Tết.
Tim Tư Già run lên, cô lập tức ôm chầm lấy anh, “Em, em đâu có bơ anh…”
“Em chỉ là…”
“Đang tiêu hóa chuyện anh nói…” “Muốn yên tĩnh một chút.”
Tạ Minh Huyền nâng mặt cô lên, hôn cô lần nữa.
Tư Già hơi muốn nói “anh làm vậy sẽ lây bệnh cho em”, nhưng Tạ Minh Huyền hôn quá nhập tâm, cũng không có ý định dừng lại. Cô nghiêng mặt đi, Tạ Minh Huyền lại ôm cô chặt hơn, hôn lên vành tai cô. Hàng mi Tư Già khẽ run, cơ thể không thể thoát khỏi vòng tay anh, dần dần bị anh hôn đến thần kinh mềm nhũn, áo ngủ bị cởi ra từng lớp.
Mấy ngày nay, cô không cho Tạ Minh Huyền chạm vào mình. Anh dường như đã nhẫn nhịn rất lâu, và sau khi nhẫn nhịn là sự bùng nổ dữ dội. Đêm nay, Tư Già đầu óc quay cuồng gọi anh mấy tiếng “ông xã”, còn bị anh ép dỗ dành, nói mấy câu “em thích anh”.
Nói cũng lạ, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đưa tay sờ trán Tạ Minh Huyền, phát hiện anh thế mà đã hạ sốt. Tối qua không đến bệnh viện, chỉ uống thuốc, cả đêm anh đều ôm cô ngủ, cảm giác hơi nóng trên người anh đều truyền sang người cô.
Tư Già nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, đã 10 giờ sáng. Rõ ràng cô đã đặt báo thức để dậy gọi Tạ Minh Huyền uống thuốc, kết quả lại ngủ thẳng đến bây giờ, không hề nghe thấy tiếng chuông báo thức. Cô chuẩn bị dậy đi lấy thuốc, Tạ Minh Huyền nghe thấy tiếng động cũng tỉnh giấc, ôm cô trở lại, “Đi đâu đấy?”
“Em…” Cô có thể đi đâu chứ, Tư Già nói: “Anh phải uống thuốc chứ, em đi lấy thuốc và nước ấm.”
Giọng Tạ Minh Huyền khàn đặc, “Ngủ thêm lát nữa, không vội.”
Tư Già quay người lại, nhìn anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Em quay lại ngay.”
Đẩy xong lại sợ anh nhạy cảm đa nghi, bèn rướn người lại gần hôn anh một cái.
Nụ hôn quả thực rất hữu dụng, lực ôm trên eo cô mới lỏng ra, Tạ Minh Huyền nhìn cô.
Đôi mắt anh có chút sâu thẳm, giống như đá obsidian, không trong trẻo như ngày thường, có lẽ là do bị bệnh. Tư Già mím môi, rút ra khỏi lòng anh, chui ra khỏi chăn.
Cô tìm thấy dép lê bên giường, xuống giường, đi xuống lầu lấy nước ấm trước. Trước đó cô tự đề nghị, muốn cùng Tạ Minh Huyền trải qua một cái Tết chỉ có hai người, nên đã bảo anh cho người giúp việc trong nhà nghỉ hết, phòng cưới bên này cũng không cần sắp xếp người giúp việc. Cứ thế cho đến rằm tháng giêng, hôm nay trong nhà cũng không có người giúp việc.
Một ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có cô và Tạ Minh Huyền.
Lấy nước ấm xong quay về, cô phát hiện Tạ Minh Huyền đã dậy, người đang ở trong phòng vệ sinh, cửa đóng lại. Cô thế mà lại nảy ra ý nghĩ Tạ Minh Huyền có thể ngất xỉu trong đó không, vì tối qua anh sốt rất cao.
Cô chạy chậm qua, “Sao anh lại dậy rồi?”
“Em nói xem?” Giọng nói có chút khàn, Tạ Minh Huyền dường như vừa giải quyết xong, anh nhấn nút bồn cầu, tiếng nước xả vang lên.
“…”
Chỉ cần không ngất xỉu là được, Tư Già không nói chuyện với anh nữa, quay trở lại bên giường.
Đợi Tạ Minh Huyền quay lại, cô lấy viên nang từ hộp thuốc ra, bóc hai viên. Lúc bóc thuốc, vẻ mặt cô rất nghiêm túc. Tạ Minh Huyền đứng đó, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Tư Già bình thường rất ham ngủ, nếu không có việc gì thì dù bên ngoài sấm sét cũng không dậy nổi. Tối qua lại còn đặt báo thức, hơn nữa vừa rồi tỉnh dậy không hề ngủ nướng, vội vàng bò dậy muốn cho anh uống thuốc.
Khóe môi Tạ Minh Huyền cong lên, anh sờ lên đầu Tư Già.
Tư Già bóc thuốc xong, ngẩng đầu đưa cho anh, “Mau uống thuốc đi.” “Em đút cho anh.” Tạ Minh Huyền nói.
Được thôi.
Tạ Minh Huyền sau khi bị bệnh hình như trở nên õng ẹo hơn. Cô đứng dậy, đưa thuốc đến bên miệng anh, còn đưa cả ly nước.
Tạ Minh Huyền nuốt cả hai viên thuốc cùng lúc, ngậm nước ấm hơi ngửa đầu nuốt xuống, yết hầu anh trồi lên rồi hạ xuống, khiến Tư Già cảm thấy có chút gợi cảm.
Đợi anh nuốt thuốc xong, Tư Già lại mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cho Tạ Minh Huyền.
37.5.
Sốt nhẹ…
Nhưng tối qua sốt đến 39 độ.
Tư Già kéo tay áo Tạ Minh Huyền, “Em đi nấu bữa sáng cho anh.”
Hơn mười ngày nay đều là Tạ Minh Huyền nấu ăn, hoặc là ăn ở ngoài. Bây giờ không thể để anh nấu nữa, Tư Già cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài.
Nấu cháo chắc là đơn giản lắm, cô có thể học trên mạng. “Em biết nấu à?” Tạ Minh Huyền kéo cô vào lòng.
Tư Già thuận thế ôm lấy eo anh, “Có gì mà không biết chứ, em nấu cháo cho anh ăn.”
“Được, vậy phiền bà Tạ của anh rồi.” Tạ Minh Huyền xoa đầu cô.
“Bây giờ có phải rất hạnh phúc không, bị bệnh, có người vợ chu đáo như em ở bên cạnh?” Tư Già chọc chọc ngực anh.
Tạ Minh Huyền nhìn cô, “Ừm.”
Để Tạ Minh Huyền có thể nhanh chóng có đồ ăn, Tư Già còn chưa rửa mặt đã mặc nguyên đồ ngủ đi xuống lầu. Tạ Minh Huyền đi theo cô. Tư Già bảo anh đi ngủ tiếp, anh không chịu, đành để anh đi theo.
Video dạy nấu cháo trên mạng rất nhiều, trong tủ lạnh có ngô và tôm nõn, có thể làm cho Tạ Minh Huyền một món cháo tôm ngô. Các bước cũng không khó, nhưng khi bắt tay vào làm, cô có chút lóng ngóng, còn làm vỡ một cái bát. Mảnh vỡ trên sàn vẫn là Tạ Minh Huyền tìm chổi và hót rác đến xử lý, anh còn tự tay rửa ngô…
Cả quá trình, Tư Già cảm thấy người làm nhiều hơn lại là Tạ Minh Huyền. Đợi khi cho hết nguyên liệu vào nồi, thêm nước, hẹn giờ xong, hai người lại lên lầu ngủ tiếp, rồi ngủ quên luôn, đặc biệt là Tư Già. Mãi đến khi Tạ Minh Huyền dậy trước, xuống lầu pha một gói mì ăn…
Lúc Tư Già lạch cạch chạy xuống lầu, anh vừa ăn xong một bát mì.
“Anh, sao anh không đánh thức em dậy?! Mà sao anh lại ăn mì gói?” Không phải nấu cháo sao?
Tạ Minh Huyền nói: “Cho ít nước quá, không thành cháo được.”
—— Tư Già chạy tới mở nồi cơm điện… quả thực không thành cháo, mà thành một khối cứng ngắc, còn hơi khét.
Nhưng cô lại ngửi thấy mùi thơm, trên bếp có thêm một cái nồi khác, nắp nồi kêu lộc cộc bốc hơi, bên trong đang hầm… sườn non.
Bên phải là một cái nồi cơm điện nhỏ hơn, đang nấu cơm…
Tư Già có một hình ảnh trong đầu vỡ tan tành —— hình tượng người vợ hiền đảm đang K.O! Vỡ thành mảnh thủy tinh.
Còn bệnh nhân Tạ õng ẹo thì tự mình nấu ăn no bụng.
“Sườn non chắc được rồi đấy.” Tạ Minh Huyền đi tới bàn bếp, mở nắp ra xem rồi nói.
Khóe môi Tư Già giật giật, cô quay người đưa tay sờ trán anh, bây giờ nhiệt độ đã bình thường, sắc mặt anh cũng tốt hơn trước.
“Vất vả cho anh rồi, ông xã.” Tư Già không nhịn được nói.
Tiếng “ông xã” này đã lâu không được nghe. Tối qua cô bị anh ép mới gọi, mà giọng cũng không ngọt ngào như vậy. Tạ Minh Huyền cúi đầu xuống, “Gọi lại anh nghe xem nào.”
Tư Già không muốn, quay người đi, “Em muốn ăn sườn non trước.” Tạ Minh Huyền nhếch môi.
Món sườn non này hầm thật sự rất mềm, lúc mở nắp ra, mùi thịt nồng nàn, thơm ơi là thơm. Tư Già lúc tỉnh dậy đã rất đói, cô nóng lòng đi lấy
bát. Tạ Minh Huyền bưng nồi đến bàn ăn, Tư Già đi dép lê theo sau đặt bát xuống.
Nhưng cô ý thức được mình còn chưa rửa mặt, ăn ngay có vẻ không tốt lắm.
Do dự một hồi, cô vẫn quyết định lên lầu rửa mặt trước, tiện thể lấy thuốc của Tạ Minh Huyền xuống.
Chắc anh vẫn chưa uống thuốc. “Sao vậy?” Tạ Minh Huyền hỏi cô.
“Em đi rửa mặt…” Nói xong Tư Già vội vàng đi.
Nói đến rửa mặt, Tạ Minh Huyền thực ra sau khi dậy cũng xuống lầu thẳng, cũng chưa rửa mặt. Lát nữa cô gái nhỏ có khi lại chê anh, nên anh cũng đi theo lên lầu.
Tư Già vừa nặn xong kem đánh răng thì thấy Tạ Minh Huyền đi vào, “Anh làm gì thế.”
Tạ Minh Huyền sờ đầu cô, “Rửa mặt.”
Hai người chen chúc nhau ở bồn rửa mặt, trong nhà không có người giúp việc, trống trải, lại ở trong phòng tân hôn, Tư Già đột nhiên cảm thấy, những ngày tháng bình dị thế này thật hiếm có.
Cảm giác đã kết hôn của cô cũng mãnh liệt hơn trước, bất giác lại nhớ đến ngày Tạ Minh Huyền nói ra sự thật với cô, trong mắt anh lúc đó… có một sự chiếm hữu hơi b**n th**… và cả thứ tình cảm mãnh liệt dành cho cô…
Thôi vậy, không so đo với anh nữa.
Lúc đó anh không kiềm chế được, cũng là vì có cảm tình với cô…
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau xuống lầu. Tạ Minh Huyền đã ăn no một bát mì, không động đũa nhiều, chỉ ăn một ít ngô trong nồi. Tư Già ăn một bát cơm với sườn non, ăn đến hơi căng bụng. Đang định dọn bát thì nghe thấy Tạ Minh Huyền nói: “Anh mua cho em một hòn đảo.”
Cái bát trong tay Tư Già suýt nữa rơi xuống, “Hả?” “Tự dưng anh mua đảo cho em làm gì?”
Mua đảo cho cô làm gì chứ? Thật lãng phí tiền, cô từng thấy trên tin tức một phú hào nước ngoài nào đó cũng mua đảo, tốn mấy trăm triệu…
Tạ Minh Huyền nói: “Quà năm mới.” “…”
“Bao nhiêu tiền ạ?” Tư Già hỏi.
Tạ Minh Huyền không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Không đắt.”
“Không đắt là bao nhiêu tiền? Cái đó, có đến trăm triệu không ạ?” Một số hòn đảo nhỏ cũng không đắt lắm, mấy chục triệu là mua được rồi.
“Hai tỷ hai.” “…”
Thế mà còn không đắt?? Nhưng Tư Già lại đột nhiên phấn khích lên.
Vừa xót tiền, vừa không kìm được sự vui sướng. Vốn định phàn nàn Tạ Minh Huyền tiêu tiền hoang phí, nhưng cơ thể lại thành thật hơn miệng, cô trực tiếp rời khỏi ghế ngồi lên đùi Tạ Minh Huyền, “Anh, anh làm gì thế, nhiều tiền như vậy, anh phải kiếm bao lâu mới kiếm lại được.”
Tạ Minh Huyền ôm lấy cô, “Không nhiều đâu.” “Chắc khoảng nửa tháng.”
“…”
Nửa tháng đã kiếm lại được rồi, Tư Già không còn xót tiền nữa, chỉ còn lại niềm vui sướng. Cô còn hôn Tạ Minh Huyền mấy cái, đôi mắt đen láy, “Em thích món quà năm mới này, ông xã.”
Tạ Minh Huyền phát hiện, Tư Già rất dễ dỗ, cũng rất chân thật. Vừa hay, anh có vô số tiền để dỗ cô vui vẻ. Hơn nữa, so với việc Tư Già dùng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đối với anh, anh càng thích cô chủ động thân mật với mình, cho dù có thành phần dỗ dành, và, thích nhất là khi cô dính lấy anh.
Tư Già vui sướng khôn xiết, ngồi trên đùi Tạ Minh Huyền không chịu xuống, cùng anh hôn hít. Một trận hôn kết thúc, bàn tay trắng nõn của cô từ cổ Tạ Minh Huyền trượt xuống, linh quang chợt lóe, cô nói: “Hôn lễ
của chúng ta, tổ chức trên hòn đảo anh mua này đi?”
Ngày cưới đã tìm thầy xem, đã chọn xong, nhưng địa điểm tổ chức hôn lễ mãi vẫn chưa quyết định được. Tư Nguyên Hùng và Hứa Tinh hy
vọng cô tổ chức trong nước, họ thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, còn bà nội của Tạ Minh Huyền thì đề nghị có thể đến Bali tổ chức, nói rằng đó là thánh địa kết hôn. Tư Già đã chọn mấy nơi, đều rất ưng ý, vẫn luôn do dự, bây giờ thì không cần phải băn khoăn nữa.
Tạ Minh Huyền hôn cô, “Ừm, anh sẽ cho người sắp xếp.”
———
Xuân sang trên đất Rồng, cùng một thời điểm, hơn mười chiếc máy bay tư nhân từ trong nước bay đến một hòn đảo nhỏ ở Hawaii.
Một hôn lễ trong mơ và xa hoa sắp được tổ chức tại đây.
Khác với tiệc đính hôn, ngày tổ chức tiệc cưới của Tư Già và Tạ Minh Huyền, ngoài việc mời họ hàng bạn bè, còn mời cả những người nổi tiếng trong các giới.
Gần như đều là quan chức và quý tộc, từ chính giới đến thương giới.
Trong tiệc cưới, Tư Già lại gặp lại Tần lão. Cô vẫn nhớ lần trước tham gia tiệc sinh nhật của ông ở Hồng Kông, cô và Tạ Minh Huyền vẫn còn rất xa cách. Một năm trôi qua, cô và Tạ Minh Huyền đã trở thành một cặp vợ chồng ân ái.
Thời gian có một sức mạnh thật kỳ diệu.
Hòn đảo họ đang ở đây, được Tạ Minh Huyền đặt tên là “Hồ Điệp”. Trong ba tháng, Tạ Minh Huyền đã cho người xây dựng một tòa biệt thự ở đây.
Xung quanh biệt thự đều là cảnh quan thiên nhiên, phía bắc là dãy núi trập trùng, phía nam là một hồ nước xanh thẳm rộng lớn.
Tư Già chưa từng đến một nơi đẹp như vậy. Cô chỉ đến đây trước các vị khách một ngày. Đêm qua ngủ ở đây cùng Tạ Minh Huyền đặc biệt yên
tĩnh, cô còn hơi sợ, sợ nơi này có động vật hoang dã, hoặc có rắn. Quả
thực cô cũng đã gặp phải một sinh vật kỳ lạ, là một con pika, nhảy thẳng từ cửa sổ vào phòng họ, dọa Tư Già giật nảy mình. Con vật này trông giống chuột, lại giống thỏ, có chút xấu manh. Tạ Minh Huyền nói với cô, đó là pika.
Họ không làm hại nó, chỉ đuổi nó ra ngoài. Ban đầu Tư Già muốn Tạ Minh Huyền bắt nó lại nuôi làm thú cưng, nhưng lại cảm thấy như vậy thì con pika đó sẽ không còn tự do, nó có lẽ thích thiên nhiên bên ngoài hơn, nên đã từ bỏ ý định.
Nghi thức kết hôn được tổ chức ở trung tâm hồ phía nam. Tư Già đặt tên cho hồ này là “Chấn Cánh”. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ trong đảo, phong cảnh còn đẹp hơn nơi xây biệt thự. Họ rất may mắn, ngày cưới là một ngày nắng đẹp. Sáng sớm 9 giờ, mặt trời đã ló ra khỏi tầng mây, ánh bình minh vàng rực rỡ chiếu rọi khắp hòn đảo nhỏ, mặt hồ bốn phía sóng nước lấp lánh.
Tư Già trong bộ váy cưới màu trắng, cùng Tạ Minh Huyền mặc vest đen, đến hòn đảo nhỏ muộn hơn các vị khách một bước bằng thuyền.
Họ đã lược bỏ phần trưởng bối của Tư Già trao tay cô dâu. Xuống thuyền, Tạ Minh Huyền cùng Tư Già đi về phía vòm hoa ở phía trước nhất.
Nơi đó không có người dẫn chương trình, cũng không có chủ hôn, chỉ có một bức tượng thần Eros điêu khắc bằng pha lê.
Trên đôi cánh sau lưng Eros có đặt một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nhẫn cưới kim cương của hai người.
Dưới ánh mặt trời, con đường dẫn đến tượng Eros được trang trí lộng lẫy như một tấm gấm hoa, đẹp không sao tả xiết. Nhưng người đẹp hơn cả chính là cô dâu và chú rể.
Đặc biệt là cô dâu, cô giống như một nữ thần hạ phàm. Tấm voan mềm mại từ trên đỉnh đầu rủ xuống, ngũ quan rạng rỡ kiêu sa ẩn hiện dưới lớp voan mỏng. Phần thân trên bằng ren hoa văn phức tạp tinh xảo, tà váy xếp tầng tầng lớp lớp, kéo dài chấm đất, đính đầy pha lê, giống như một chiếc đuôi cá màu trắng lộng lẫy.
Chú rể sánh vai cùng cô, dáng người thẳng tắp, cao hơn cô một cái đầu. Bộ vest trên người cắt may ôm sát vòng eo của anh. Con ngươi anh sâu thẳm đen láy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt thanh lãnh, nhưng lại xen lẫn một tia vui mừng.
Tư Già đã từng tưởng tượng về khung cảnh đám cưới trong đầu, hôm nay dường như tất cả đã trở thành sự thật.
Cùng nhau đi đến trước bức tượng Eros rồi dừng lại. Tạ Minh Huyền giơ tay lên, chậm rãi vén tấm voan trắng của cô lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Tư Già cảm thấy lồng ngực mình đang nóng lên, còn có một chút, muốn khóc.
Trước đây cô xem người khác kết hôn, không hiểu tại sao cô dâu lại rưng rưng nước mắt, giờ khắc này cô đã hiểu hết.
Khi mới quen Tạ Minh Huyền, cô cảm thấy anh thật cao lãnh, xa cách ngàn dặm. Cô nảy sinh ý nghĩ muốn chinh phục anh, nhưng lại hơi e sợ khi chạm phải ánh mắt anh.
Bây giờ, anh là chồng của cô.
Là người chồng danh chính ngôn thuận. Sau khi đính hôn, anh đối xử với cô rất tốt. Cảm giác còn rất giống cha cô.
Cô thích sự cưng chiều như vậy.
Sự cưng chiều như vậy, có thể vĩnh hằng thì tốt biết mấy. Cô thừa nhận mình rất tham lam.
Tạ Minh Huyền quay người lấy chiếc hộp nhỏ trên cánh của Eros, lấy ra cặp nhẫn cưới bên trong.
Mùi hương gỗ trầm ấm đó lại một lần nữa đến gần, trong tay Tạ Minh Huyền có thêm hai chiếc nhẫn.
Cặp nhẫn này vô cùng xinh đẹp, là do chính Tư Già thiết kế, được làm từ kim cương đỏ tự nhiên quý hiếm, mang màu đỏ thuần khiết, màu sắc no đủ, lộng lẫy không tì vết, giống như hai giọt máu tinh khiết. Một chiếc
1.3 carat, một chiếc 1.4 carat, gộp lại là “một đời một kiếp”. Cô thích sự nồng nhiệt và kiên định của kim cương đỏ.
Tạ Minh Huyền cầm lấy tay trái của cô, nắm trong lòng bàn tay, rồi đeo một trong hai chiếc nhẫn kim cương đỏ vào ngón áp út của cô.
Tim đập nhanh nhất vào khoảnh khắc này. Dù Tạ Minh Huyền không nói gì, không hỏi một câu “Em có đồng ý lấy anh không?” hay những câu tương tự, nhưng Tư Già vì chiếc nhẫn kim cương đỏ này, dường như đã bị anh trói chặt.
Nhẫn đã được đeo cho Tư Già, nhưng tiếp theo Tư Già mãi không có hành động gì. Vẫn là Tạ Minh Huyền phải nhắc nhở cô, véo nhẹ má cô, “Nhẫn, cũng đeo cho anh đi.”
Tư Già nắm chặt tay, hỏi anh: “Anh sẽ luôn đối tốt với em chứ?”
Trong tay họ đều không cầm micro, ban nhạc tại hiện trường đang chơi một bản nhạc cưới do một thiên vương trong giới ca hát sáng tác riêng cho Tạ Minh Huyền. Các vị khách ngồi trên bãi cỏ có lẽ không nghe rõ họ đang nói gì.
Họ là những người chứng kiến, nhưng giờ phút này, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Tạ Minh Huyền đáp ngắn gọn, giọng trầm khàn: “Sẽ luôn.”
Tư Già chu môi, “Anh chỉ được đối tốt với một mình em thôi.”
Một đời một kiếp, anh chỉ được yêu thương, che chở, và cưng chiều một mình cô công chúa này, trung trinh như một, đến chết không phai.
Tạ Minh Huyền lại một lần nữa hứa với cô, nói được.
Tư Già lúc này mới cầm lấy tay trái của anh. Tay anh hơi lành lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, có chút chai sạn, không mềm mại như tay cô. Tư Già cúi đầu, nghiêm túc đeo chiếc nhẫn kim cương đỏ kia vào ngón áp út của anh.
Đeo nhẫn cưới, họ chính thức trở thành vợ chồng.
Tạ Minh Huyền đến gần, dịu dàng hôn lên trán cô. Nụ hôn này vừa kết thúc, Tư Già không nhịn được ôm lấy cổ anh, “Hôm nay, em có đẹp
không?”
“Có phải là, cô dâu xinh đẹp nhất không?” Tạ Minh Huyền đáp: “Đương nhiên.”
Tư Già vui vẻ, cũng đến gần, hôn anh một cái.
Giọng cô khe khẽ, chỉ có hai người họ có thể nghe thấy, “Em yêu anh, ông xã.”
Tạ Minh Huyền cúi đầu, lần này hôn lên đôi môi mềm mại của cô, màu mắt thẫm lại, thái dương có gân xanh hơi nhô lên.
Nụ hôn rất thành kính, lại xen lẫn sự nóng bỏng.
“Anh cũng yêu em, bà xã.” Khi hơi thở rời đi, giọng anh còn khàn hơn trước, anh v**t v* gương mặt Tư Già.
Trước đây anh cảm thấy, sinh mệnh là hữu hạn. Bây giờ có tình yêu, tất cả đều là vô tận.
Ánh mặt trời đang rực rỡ, thần Eros tựa như muốn vỗ cánh bay lên trời xanh, viên kim cương đỏ lấp lánh tỏa sáng.
Trên hòn đảo nhỏ, vạn vật sinh sôi. Tình yêu dài lâu, vĩnh viễn vô tận.
HOÀN
------oOo------