Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 17

Nam Tri không thể nhịn được nữa: “Cố Dữ Thâm!”

Anh lại cười làm lồng ngực rung lên, giọng nói khàn khàn vang ngay bên tai cô, khiến nhiệt độ cơ thể cô lại tăng thêm vài độ.

Cuối cùng anh cũng buông cánh tay vắt ngang trước ngực cô ra, tiếng cười nghe vô cùng vui vẻ.

Đây hình như cũng lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại đến nay, cô nghe thấy tiếng cười thật sự của Cố Dữ Thâm.

Nhưng vào lúc này, Nam Tri không rảnh bận tâm, cô vội trở mình, mặt đối mặt với Cố Dữ Thâm, lên án nói: “Anh biến thái hả!”

Ánh sao ngoài cửa sổ tô điểm cho gương mặt của người đàn ông, sống mũi thẳng tắp, khóe môi hơi nhếch lên, đuôi mắt hẹp dài tự mang vẻ lạnh lùng thấu xương, vẻ ngoài cấm dục vì nụ cười lúc này mà nhuốm đầy vẻ ngả ngớn.

Cố Dữ Thâm thong dong: “Em nói sao thì là vậy đi.”

Nam Tri xốc chăn ngồi dậy: “Có ai liên hôn như anh không!”

“Hửm?” Anh nhìn thẳng mắt cô, nhếch môi một cách rất vô lại: “Hình như đúng thật là không có.”

“…”

Cố Dữ Thâm: “Nam Tri, em có thể đi hỏi xem, đêm tân hôn liên hôn của ai không xảy ra chuyện gì.”

“…”

Nếu như nói ban đầu cùng chung chăn gối với bạn trai cũ chỉ là xấu hổ bên ngoài, thì bây giờ nó đã trở thành đe dọa thực sự.

Hai người đối mặt trong bóng tối.

Ánh mắt của Cố Dữ Thâm dần dần chuyển từ nghiền ngẫm sang sâu thẳm, yết hầu anh nhấp nhô, vươn tay từ trong chăn ra nắm lấy cổ tay Nam Tri.

Nam Tri chỉ cảm thấy bị anh kéo cổ tay về phía trước, cô theo quán tính ngã vào người anh, sau đó cánh tay anh dùng sức, hai người đổi vị trí, cô bị đè xuống dưới.

Vô lại và tản mạn đều được thu vào đi, cảm giác bị áp bách từ trong ra ngoài, mùi thuốc lá quanh quẩn gợi nên lại hơi thở vừa lạnh lẽo vừa ham muốn.

Cô khó khăn lắm mới rút được một tay ra, theo bản năng đánh về phía Cố Dữ Thâm, kết quả bị anh đan chặt mười ngón, áp lên đỉnh đầu, chìm vào chiếc gối mềm mại.

“Anh đã nói với em rồi mà, cùng một chiêu thì đừng có dùng ba lần.”

Anh đang nói về việc cô muốn tát anh lần thứ ba.

Hồi cấp ba Cố Dữ Thâm đã từng nói câu này với cô.

Khi đó đang là mùa đông, tay Nam Tri lạnh nên luôn lén lấy bàn tay lạnh ngắt của mình áp vào cổ anh để sưởi ấm.

Sau ba lần, Cố Dữ Thâm bèn nắm lấy tay cô bảo cô đừng dùng ba lần cùng một chiêu, nhưng về sau Nam Tri làm nũng, anh cũng tiếp tục nuông chiều cô.

Hốc mắt Nam Tri nóng ran: “Anh làm gì vậy?”

Một lát sau, Cố Dữ Thâm cúi đầu, vùi vào hõm cổ cô, hơi thở nóng rực tiếp xúc thân mật với nhiệt độ cơ thể.

Cho dù trước kia hai người đã từng thân mật, nhưng cũng chỉ là hôn mà thôi, Nam Tri làm sao chịu nổi tư thế hiện tại, ngón tay co lại, siết chặt lớp vải bên dưới.

Thật lâu sau, Cố Dữ Thâm mới nói: “Thôi đi, cũng không thiếu chút thời gian này.”

Nam Tri không hiểu ý anh, nhưng cuối cùng anh cũng quay người, không còn đè cô nữa.

Hô hấp dễ dàng trở lại, Nam Tri cảm thấy như được tái sinh.

Cô không cậy mạnh nữa, hỏi: “Ở đây không có phòng ngủ dành cho khách à?”

“Thế nào, định đuổi anh ra khách phòng ngủ?”

“Anh không đi thì em đi.”

“Không có.”

“Gì?”

Cố Dữ Thâm nói: “Không có phòng ngủ dành cho khách.”

Nam Tri không tin: “Nhà anh lớn vậy sao có thể không có phòng khách được cơ chứ.”

“Em không tin thì tự đi xem đi.” Cố Dữ Thâm nói, “Có phòng, không giường không chăn, trống không.”

“…”

Điều này hoàn toàn có khả năng, với tính tình của Cố Dữ Thâm, không giống sẽ bố trí phòng khách, anh căn bản cũng không muốn người khác líu ra líu ríu xung quanh mình.

Nam Tri vẫn cảm thấy cổ tay vừa rồi bị chạm vào nóng lên từng đợt, lông mi run rẩy, giãy giụa một lúc lâu mới chậm rãi nói: “… Cũng không phải không được.”

Dù sao cũng có hệ thống sưởi sàn nhà mà.

Miễn cưỡng một chút chắc cũng sẽ không chết cóng.

Cố Dữ Thâm tức đến bật cười, nói một cách vô cùng lấy lệ: “Được rồi, cứ ngủ ở đây đi, anh không chạm vào em.”

“…”

Từ “chạm” này, nói ra từ miệng Cố Dữ Thâm liền nhuốm màu dục vọng.

Không thể nghiền ngẫm.

Nam Tri chớp chớp mắt trong bóng tối, không quan tâm đến mặt mũi gì nữa, nhỏ giọng thương lượng với anh: “Nhưng thế này em không ngủ được. “

Cố Dữ Thâm dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, lại vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Nam Tri:!?

Anh nhẹ nhàng nói: “Ngủ hay không?”

“…”

Rất tốt, cô nghe ra rồi, đây là uy hiếp.

Khi cô nằm trong vòng tay anh, mỗi ám ảnh suýt bị đồ lót sát hại lúc trước vẫn còn ở trước mặt, Nam Tri không dám tiếp tục đè lên nữa.

Cô không nhúc nhích, Cố Dữ Thâm cũng giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, cũng may không có hành động nào gần gũi hơn.



Nam Tri không biết mình đã thiếp đi như thế nào.

Chỉ là hôm sau tỉnh dậy cả người vô cùng đau nhức, rõ ràng không xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác đau nhức cứ như cả đêm không ngủ.

Tại Cố Dữ Thâm cả, tối qua cô mà chẳng dám cử động.

Rèm cửa kéo không chặt, nắng đông ấm tràn vào.

Nam Tri vừa cử động liền phát hiện hơi ấm của Cố Dữ Thâm kề sát sau lưng.

Suốt cả đêm mà tay anh vẫn còn đặt bên eo.

Nam Tri cẩn thận rút tay ra, với lấy điện thoại đặt trên đầu giường, có một Phượng Giai gửi cho cô.

“Phượng Giai: Bà Cố, tân hôn cảm giác thế nào hở?”

“…”

Nếu nhất định phải nói cảm giác của tân hôn thì đó sẽ là vừa đau lưng lại khó chịu.

Nam Tri gửi một cái meme mặt cười túa mồ hôi.

Không biết sao hôm nay Phượng Giai lại dậy sớm như thế, vài giây sau đã gửi một tin nhắn thoại.

Nam Tri run tay một cái, không cẩn thận bấm phát ra tiếng.

Giọng nói khoa trương của Phượng Giai truyền đến: “Tư Tư! Chúc mừng nha!! 24 tuổi, cuối cùng thì cậu cũng thật sự trưởng thành rồi!!!”

“… …”

Không cần nghĩ cũng biết, “trưởng thành” trong miệng Phượng Giai có nghĩa là gì.

Với lại… sao cô lại phát tin nhắn thoại thế này???

Á a a a!

Sẽ không đánh thức Cố Dữ Thâm đó chứ!!

Cố Dữ Thâm thực ra cũng đã dậy từ lâu, giấc ngủ của anh rất nông, trời vừa sáng đã dậy rồi, tất nhiên đã nghe hết hoàn toàn tin nhắn thoại của Phượng Giai.

Anh khẽ cười.

Một ngày mới, một sự diệt vong mới.

Nam Tri run tay, điện thoại rơi xuống giường.

Phòng ngủ yên tĩnh một lát, Cố Dữ Thâm lại phá vỡ sự yên lặng: “Lại định giả vờ ngủ?”

“…”

Nam Tri không cảm xúc ngồi dậy khỏi giường, không cảm xúc xuống giường, không cảm xúc đi vào phòng tắm, suốt quá trình không hề nhìn Cố Dữ Thâm lấy một cái.

Cay nghiệt đến cùng cực.

Cho đến khi đóng cửa phòng tắm lại cô mới cởi bỏ lớp ngụy trang, dùng sức che mặt, hận không thể chui xuống đất.

Mới sáng sớm mà làm cái gì vậy nè.

Mất mặt chết mất.

Nam Tri bắt đầu hối hận vì đã kết hôn.

Thật sự là giày vò, từng phút từng giây đều là giày vò.

Lúc trước làm thế quái nào mà mình chịu đựng được hẹn hò với tên khốn này vậy trời?

Cô bụm mặt, lặng thinh mất gần mười phút, sau đó mới mở nước rửa mặt, khi ra ngoài, Cố Dữ Thâm đã không còn trong phòng.

Nam Tri kéo vali ra, lấy túi đựng mỹ phẩm ra.

Trang điểm xong, Nam Tri lấy quần áo trong tủ quần áo ra, đột nhiên trong túi rơi ra một tấm danh thiếp.

Lưu Đông Noãn.

Nam Tri nhìn cái tên hoàn toàn xa lạ này, phải mất mấy phút mới nhớ ra, đây là đạo diễn chương trình trước đó tìm đến cô.

Hình như cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá để có thể tạm thời thoát khỏi cuộc sống xấu hổ hiện tại.

Nam Tri không hề chần chừ, lập tức bấm số.

“Alo, xin chào. ” Lưu Đông Noãn hỏi, “Đây là?”

“Đạo diễn Lưu, xin chào, cháu là Nam Tri.”

Lưu Đông Noãn cười nói: “Nam Tri à, sao cháu gọi cho bác thế, đổi ý về đề nghị trước đây của bác à?”

“Vâng, đúng ạ, thật ra cũng là lý do cá nhân, nên muốn hỏi bác nếu bây giờ cháu đồng ý tham gia còn kịp không ạ?”

Lưu Đông Noãn lập tức nói: “Đương nhiên là kịp rồi, vốn dĩ mãi vẫn chưa chốt được ứng cử viên cho vị trí giám khảo này, cháu có thể đến thì tốt quá rồi, thực sự giúp tụi bác đỡ nhọc hơn rất nhiều.”

Nam Tri dừng một chút, hỏi: “Nếu cháu đi thì khi nào chương trình bắt đầu ghi hình ạ?”

“Cuối tháng 12 bắt đầu, dự kiến sẽ bắt đầu phát sóng vào tết âm lịch.” Lưu Đông Noãn dừng một chút, rồi bổ sung, “Nhưng mà sắp tới việc hoàn thiện đội ngũ nhân sự sẽ rất cấp bách. Do hiện tại bác không ở Bắc Kinh, nên cần cháu tự mình đến Thượng Hải một chuyến để ký các văn kiện và hợp đồng, có được không?”

Lưu Đông Noãn nói điều này với một chút thiếu tự tin.

Lần đầu gặp mặt, bà đã nhìn ra Nam Tri là người không thích phiền phức nên cũng lo nói vậy cô sẽ đổi ý.

Không ngờ lần này Nam Tri lại lập tức đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, khi nào cần cháu đi Thượng Hải?”

Lưu Đông Noãn sửng sốt: “Vậy để bác bảo bọn họ soạn thảo hợp đồng, rồi gửi cho cháu xem trước, nếu không có vấn đề thì có thể là thứ Sáu hoặc cuối tuần này.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Nam Tri cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cũng trốn không được bao lâu, nhưng được ngày nào hay ngày đó vậy, bất thình lình chung sống mỗi ngày với bạn trai cũ kiêm chồng mới cưới thực sự rất kỳ cục, dù sao cũng phải cho cô thời gian chuẩn bị chứ.

Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, Nam Tri cảm thấy ngay cả tổn thất không đáng có vào buổi sáng cũng không có đáng sợ nữa.

Cô vươn vai một cái, chuẩn bị đi ra ngoài.

Kết quả vừa mở cửa liền thấy Cố Dữ Thâm đứng ngoài cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi.

Nam Tri sửng sốt.

Người đàn ông địa đứng trước mặt cô với nét mặt lạnh lùng, rõ ràng là đã nghe thấy tất cả những gì cô nói trước đó.

Nam Tri chớp mắt, lập tức giả vờ tiếc nuối nói: “Không khéo gì cả, trước đó có một đạo diễn muốn tôi tham gia làm giám khảo một cho chương trình khiêu vũ, có lẽ sẽ phải đi xa một thời gian ngắn.”

Cố Dữ Thâm im lặng nhìn cô, sau đó nhếch môi cười tự giễu: “Nam Tri.”

“…”

Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ ngả ngớn và tản mạn thường ngày đã lặng lẽ biến mất.

Giọng nói của anh chậm rãi, không nghe ra chút thay đổi cảm xúc nào, nhưng dường như đã đè nén tình cảm cực sâu nặng: “Em vẫn chẳng khác gì trước kia.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trên thực tế, cô chạy thì anh đuổi, cô có mà chạy đằng trời.
Bình Luận (0)
Comment