Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 24

Trước đây, sự nghiệp múa ba lê của Nam Tri ở nước ngoài đang có khởi sắc, cô tham gia rất nhiều cuộc thi, cường độ cũng cao, khi đó cô đã hẹn bác sĩ thời gian cố định để làm vật lý trị liệu.

Nhưng chấn thương ở vùng thắt lưng cứ lặp đi lặp lại vì phải luyện tập, tập vật lý trị liệu cũng không thấy hiệu quả, chỉ đơn giản là giảm đi một chút cảm giác đau nhức mà thôi.

Nhưng Nam Tri không ngờ rằng Cố Dữ Thâm lại đặc biệt mời bác sĩ vật lý trị liệu cho cô.

Trong mắt của người ngoài ngành, chỉ có thể nhìn vẻ lộng lẫy rạng ngời khi còn ở trên sân khấu, rất ít ai nghĩ đến những lần bị thương dưới sân khấu, luyện tập hết lần này đến lần khác.

Trời gần tối.

Nam Tri đỡ cô gái từ phòng y tế về nghỉ ngơi, cô thay đồ xong rồi ra ngoài, đúng lúc tài xế đến đón.

Nam Tri lên xe, lái xe được một lúc, cô phát hiện đây không phải là đường đến bệnh viện.

“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi.

Tài xế: “Đến công ty, thưa phu nhân.”

“Chẳng phải Cố Dữ Thâm nói đến gặp bác sĩ vật lý trị liệu sao?”

“Đúng vậy, phu nhân, bác sĩ vật lý trị liệu đang ở công ty chờ cô.” Tài xế nói, “Bác sĩ vật lý trị liệu này là do sếp Cố mời tới, không phải là bác sĩ ở bệnh viện địa phương.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Có lẽ là một bác sĩ vật lý trị liệu nổi tiếng, nếu không cũng không đến lượt Cố Dữ Thâm nhờ người đi mời.

Xe nhanh chóng lái đến công ty, tài xế đậu xe dưới tầng hầm, sau đó xuống xe mở cửa cho cô: “Phu nhân, xuống xe cẩn thận.”

Từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên cô đến công ty của Cố Dữ Thâm, lần trước đến làm ầm ĩ không vui, lần trước vì biết chuyện liên hôn mà cô còn tát anh một cái ngay giữa đại sảnh.

Lúc ấy có rất nhiều người ở đây, mặc dù tin đồn đều được đè xuống, nhưng chắc chắc là có rất nhiều người đã âm thầm ghi nhớ ngoại hình của cô.

Nam Tri cúi đầu, cô vuốt mái tóc dài ra phía trước.

Cô nghiêng đầu nói với tài xế: “Ở công ty không cần gọi tôi là phu nhân đâu.”

Tài xế rất hiểu chuyện: “Tôi biết, sếp Cố đã dặn tôi là tạm thời chuyện kết hôn của hai người không thể công khai, chỉ là ở đây không có người ngoài, cô trực tiếp đi lên bằng thang máy riêng của sếp Cố là được rồi.”

Tài xế chỉ đưa cô đến cửa thang máy.

Thang máy riêng không dừng ở các tầng giữa, chỉ dừng lại ở hầm gửi xe, tầng một và văn phòng tổng giám đốc.

“Tinh ——” một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.

Thư ký đã đứng chờ ờ bên ngoài, có lẽ là Cố Dữ Thâm chưa nói rõ ràng quan hệ hôn nhân giữa hai người, thư ký chỉ gọi cô là “cô Nam”.

Nhưng thư ký biết được cô Nam này chính là người đã tát sếp Cô, bây giờ lại được tài xế tự mình đến đón, còn được lên bằng thang máy riêng, không cần đoán cũng biết đay là nhân vật không được phép xem thường.

Thư ký chu đáo dẫn Nam Tri đến cửa phòng tổng giám đốc, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Nam, cô uống chút gì không?”

“Nước lọc là được rồi.”

“Được.” Thư ký lịch sự suốt cả quá trình, giúp cô mở cửa, thông báo cho Cố Dữ Thâm một tiếng rồi đi chuẩn bị nước cho cô.

Cố Dữ Thâm đang xem tài liệu, anh ngẩn đầu lên: “Đến rồi à.”

“Ừ.”

Nam Tri nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Lúc trước, hầu hết ấn tượng của cô về Cố Dữ Thâm đều là thời còn đi học, giai đoạn tuổi trẻ, sau sáu năm không gặp, cô không biết anh đã trưởng thành thế nào, trở nên độc lập mạnh mẽ như vậy thế nào.

Giống như bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Dữ Thâm làm việc, cô cảm thấy xa lạ.”

“Bác sĩ vật lý trị liệu đâu?” Cô hỏi.

“Ở phòng bên cạnh.”

Cố Dữ Thâm đứng dậy, lúc anh đẩy cửa ra ngoài, đúng lúc thư ký mang nước đến: “Cô Nam, nước đây.”

“Tôi cầm cho.” Cố Dữ Thâm nhận lấy.

Thư ký nhìn theo bóng lưng của sếp Cố và cô Nam đi ngoài hành lang, trong lòng cảm thấy bất ngờ.

Cô đi theo sếp Cố làm việc được một khoảng thời gian rồi, mấy năm nay, không biết đã có bao nhiêu phụ nữ muốn lấy lòng anh, nhưng cho đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy sếp Cố coi trọng ai, vậy nên cho dù là thư ký của giám đốc, cô cũng chưa bao giờ ôm hy vọng xa vời.

Hôm nay thì hay rồi.

Sếp Cố cầm nước cho người khác thì cũng được đi, điều quan trọng hơn là người phụ nữ đi bên cạnh sếp hoàn toàn không có chút biểu hiện hài lòng nào.

Trong đầu thư ký bỗng lóe lên một ý nghĩ, như thế này, giống như là được sếp Cố của bọn họ chiều chuộng thành quen rồi, có rất nhiều phụ nữ mong muốn điều đó, nhưng với cô ấy thì quá bình thường.

Nhưng cụm từ “yêu thương” và Cố Dữ Thâm quả thực không xứng với nhau lắm, thư ký lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều thật rồi.



Bên cạnh phòng tổng giám đốc là mấy phòng họp lớn, còn cuối hành lang là một phòng nghỉ.

Đẩy cửa bước vào, bác sĩ vật lý trị liệu đã ở bên trong, là một phụ nữ trung niên, khoảng chừng năm mươi tuổi, đang ngồi trên sofa uống trà, cửa vừa mở ra thì bà đã đứng dậy.

“Tổng giám đốc Cố.”

“Vâng.” Cố Dữ Thâm gật đầu, “Bác sĩ, làm phiền bác xem cho cô ấy một chút.”

Bác sĩ hỏi: “Đau ở đâu?”

“Thắt lưng.” Nam Tri chỉ vào.

“Trước đó, tổng giám đốc Cố đã cho bác xem qua hồ sơ khám và điều trị của cháu, là chấn thương thắt lưng quanh năm, muốn hồi phục cũng khá chậm.” Bác sĩ nói, “Cháu nằm xuống trước, bác xem cho cháu.”

Nam Tri nằm xuống giường, cô hỏi Cố Dữ Thâm: “Anh tìm hồ sơ khám bệnh của em ở đâu vậy?”

“Đến bệnh viện lấy.”

“…”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy cạp cao và áo len cashmere, bác sĩ vén áo lên, để lộ làn da trắng trẻo, tiếp xúc với không khí, cô cảm thấy hơi lạnh.

Cố Dữ Thâm nhìn xuống, yết hầu anh trượt xuống, anh chỉnh nhiệt độ phòng tăng thêm hai độ.

Trên thắt lưng cô còn đang dán miếng dán thảo dược giảm đau, bác sĩ giúp cô gỡ xuống, ngón tay ấn xung quanh, Nam Tri kêu lên một tiếng.

Bác sĩ quả thật đã có nhiều kinh nghiệm, không mất bao lâu đã xác định được các điểm đau của cô.

“Vì ở đây không có thiết bị lớn, bác sẽ kiểm tra tình hình của cháu trước, sau đó sẽ tiến hành châm cứu, chườm ấm và xoa bóp, lúc nào rảnh, cháu có thể đến phòng khám của bác, đến lúc đó bác sẽ lên kế hoạch điều trị cho cháu.” Bác sĩ nói.

Nam Tri gật đầu, cô hỏi bác sĩ phòng khám của bà ở đâu, bác sĩ đưa cô một tấm danh thiếp.

Cô nhìn Cố Dữ Thâm, nhớ tới xấp tài liệu trên bàn anh: “Nếu anh vội thì đi trước đi.”

“Không sao.” Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, lại hỏi bác sĩ, “Chấn thương này của cô ấy có thể hồi phục hoàn toàn không?”

“Khả năng rất nhỏ, gốc bệnh vẫn còn nguyên, chỉ có thể giảm nhẹ tối đa, có lẽ đây là hậu quả của vết thương cũ, phải không?”

Nam Tri còn chưa trả lời, Cố Dữ Thâm đã nói: “Vâng, năm mười sáu tuổi cô ấy từng bị thương rất nghiêm trọng.”

Chính vì câu nói này của anh, lông mi Nam Tri run lên.

Đúng lúc bác sĩ rút một cây kim nhỏ dài ra, không nói lời nào mà trực tiếp đâm nó vào các huyệt đạo.

Cảm giác đau đớn ngập tràn, Nam Tri không kịp phản ứng, cô khẽ hừ một tiếng.

Cô không kịp suy nghĩ gì, vội vàng siết chặt tay Cố Dữ Thâm.

Cố Dữ Thâm nắm chặt lại, anh hỏi: “Đau à?”

Lông mi của cô run run, cô vùi mặt vào khuỷu tay anh, vẫn còn ở cậy mạnh: “Không đau.”

Một giây sau, Cố Dữ Thâm vỗ mạnh tay lên mu bàn tay cô.

Nam Tri:?

Cô bị châm cứu hành hạ đến nỗi nước mắt lưng tròng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay cả một câu “Sao anh đánh em” cũng không nói ra được.

Cố Dữ Thâm cau mày dạy dỗ cô: “Mấy năm trước khi vết thương này mới xuất hiện, anh hỏi em có đau không, em nói không đau, kết quả thế nào?”

“…”

Anh cười cười: “Rốt cuộc em mấy cân mấy lạng, anh còn không biết sao?”

“…”

Cây kim tiếp theo, cảm giác ê ẩm từ từ lan ra, Nam Tri không thốt ra được cau nào, cô sợ phát ra âm thanh khó chịu trước mặt Cố Dữ Thâm, cố gắng mím môi nhẫn nhịn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cơn đau này cũng qua đi, đổi thành chườm ấm.

Chườm ấm dễ chịu hơn nhiều, dây thần kinh căng thẳng cũng dần giãn ra.

Nam Tri thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng buông tay Cố Dữ Thâm ra.

Cô vừa ngước mắt lên, phát hiện vừa rồi mình nắm chặt quá, tay anh đã đỏ lên rồi.

Qua hai mươi phút, chuỗi vật lý trị liệu cuối cùng cũng kết thúc, vùng thắt lưng của Nam Tri cứ đến mùa đâu thì rất dễ đau, cho dù không đau thì cô cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng sau lần tập vật lý trị liệu này cô lại thấy thoải mái hơn nhiều, hiệu quả rõ rệt hơn lần trước cô làm ở bệnh viện nhiều.

Cũng không biết là Cố Dữ Thâm làm sao mà tìm được bác sĩ vật lý trị liệu này.

Bác sĩ vật lý trị liệu thu dọn đồ đạc như kim châm, sau đó nhắc nhở Nam Tri về các vấn đề cần chú ý trong cuộc sống hàng ngày.

Cô nằm trên giường một lúc lâu, người tê rần, cô tốn sức ngồi dậy, liên tục trả lời lại.

Mắc dù bác sĩ vật lý trị liệu không hỏi hai người có quan hệ thế nào, nhưng quan sát cũng có thể nhìn ra, bà dặn dò câu: “Còn một điều rất quan trọng, vùng thắt lưng của cháu đã hoạt động quá tải lúc múa, vậy nên thời gian còn lại chú ý nghỉ ngơi.”

Nam Tri gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”

“Cho nên ——” Bác sĩ dừng lại.

Cô vừa mới sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn sang: “Sao ạ?”

“Chuyện phòng the cũng cần phải kiềm chế.”

Nam Tri: “…”

Bác sĩ lại nói thêm một câu, không chút lưu tình mà đổ thêm dầu vào lửa trên mặt Nam Tri, “Hoặc ít nhất cố gắng sử dụng tư thế thoải mái hơn cho phía nữ.”

“………”

Hoặc ít nhất cố gắng sử dụng tư thế thoải mái hơn cho phía nữ.

Phía nữ, tư thế thoải mái.

Tư thế, thoải mái…

Có cần phải nói kỹ càng như vậy không!?!?

Sau này, Nam Tri chưa từng yêu đương, đương nhiên là cho đến vây giờ cô chưa từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng mà cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, còn đã kết hôn, sao có thể không biết những chuyện này được chứ.

Bác sĩ vật lý trị liệu vừa nói mấy lời này ra khỏi miệng, trong đầu cô ấy dường như xuất hiện một số hình ảnh mà chỉ có thể xem được khi trả phí.

Cô không trả lời lại những lời này, còn Cố Dữ Thâm, anh bình tĩnh: “Cháu biết rồi ạ.”

Nam Tri: “…”

Cũng vì câu này của Cố Dữ Thâm.

Cô bẩn rồi.



Sau khi tiễn bác sĩ vật lý trị liệu, thời gian vẫn còn sớm, Nam Tri cùng Cố Dữ Thâm đến phòng làm việc.

Anh tiếp tục xử lý công việc, Nam Tri ngồi ở bên cạnh, vì chuyện vừa mới xảy ra, cô không được tự nhiên, thậm chí cũng không biết nên tiếp tục nói chuyện với Cố Dữ Thâm thế nào.

Cũng may điện thoại đổ chuông, phá vỡ sự lúng túng.

Ba gọi tới.

Nam Tri nghe máy, người nói chuyện là mẹ, hỏi cô giờ đang ở đâu.

Nam Tri liếc nhìn người đàn ông trước bàn làm việc, nói không rõ ràng: “Con ở bên ngoài, sao vậy mẹ?”

“Không phải hôm nay ba con tham dự cuộc họp kêu gọi đầu tư sao, dự án đó rất quan trọng, nếu có thể trúng thầu, chúng ta có thể đứng vững được rồi, mẹ và ba con cùng đi.”

Nam Tri ừ một tiếng: “Bắt đầu rồi ạ?”

“Đã kết thúc rồi, trúng thầu rồi! Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.”

Nam Tri không hiểu chuyện kinh doanh lắm, ba mẹ cũng không trông mong cô giúp được gì, mấy chuyện này cô nghe xong thì tai này lọt qua tai kia, nghe mẹ nhắc thì cô mới nhớ.

Cô mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Mẹ bỗng nhiên hạ thấp giọng, giống như là đi đến chỗ không có ai: “Lần này trúng thầu quá dễ dàng, mấy đối thủ mạnh đều tự nguyện từ bỏ, sau khi kết thúc, ba con đi theo nói chuyện với bọn họ, mới biết chuyện lần này là do ai đó sắp đặt từ trước để giúp chúng ta.”

Nam Tri nghe mẹ nói, cô bỗng nhận ra.

Cô quay lại nhìn Cố Dữ Thâm, người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, nhướng mày, im lặng hỏi cô chuyện gì.

Nam Tri hỏi: “Ai vậy mẹ?”

Mẹ chờ cô hỏi câu này, lập tức nói: “Tổng giám đốc Cố! Là Cố Dữ Thâm, sao cậu ấy lại giúp chúng ta nhỉ?”

“…”

Bởi vì bây giờ anh ấy là con rể hợp pháp của mẹ đấy.

Nhưng Nam Tri không thể nói ra được.

Mẹ còn nói: “Ba con vốn dĩ còn đang lo là tổng giám đốc Cố sẽ vì chuyện kia mà làm khó dễ chúng ta, kết quả cậu ta lại bỏ qua hiềm khích lúc trước, lúc trước con học cấp ba cùng với cậu ta, sau đó ra nước ngoài có phải là vẫn còn giữ liên lạc không?”

Nam Tri dừng lại một lát: “Không có.”

“Vậy thì lạ thật đấy, cho dù là bạn cũ nhiều năm không liên lạc, đã lạnh nhạt rồi.” Mẹ dừng lại một chút, còn nói, “Tư Tư này, lần trước chúng ta từ chối tổng giám đốc Cố chuyện liên hôn, lần này cậu ấy còn giúp chúng ta, vậy nên ba mẹ muốn mời cậu ấy ăn tối, nếu không thì thật sự quá không hiểu chuyện rồi.”

Nam Tri không trả lời, mẹ biết cô không thích những chuyện thế này, sợ cô tức giận.

Lại dụ dỗ cô, mẹ nói: “Con về nhà ăn một bữa cơm, dù gì cũng là bạn học cũ, con yên tâm, con không muốn thì chắc chắn ba mẹ sẽ không để con liên hôn, hơn nữa sau chuyện này, mẹ cảm thấy tổng giám đốc Cố rất lịch sự, không thể nào ép con đâu.”

“……”

Cô đã nghe chuyện ba Cố đột nhiên qua đời từ chỗ Phượng Giai, những ngày tháng biến động khi quyền lực của tập đoàn Cố thị thay đổi, Cố Dữ Thâm đã dùng mọi thủ đoạn, dù trắng hay đen, ổn định lại tập đoàn.

Nếu như anh đã đưa ra quyết định, không ai có thể thay đổi được.

Cô cũng không biết nếu như cô không đột ngột quyết định kết hôn, không biết Cố Dữ Thâm sẽ làm gì.

Đầu ngón tay Nam Tri quấn quấn lọn tóc: “Trước đây mẹ còn nói anh ấy cầu hôn không lịch sự đấy.”

Cố Dữ Thâm nghe thấy, anh lập tức hiểu ngay cô đang nói ai.

Anh hỏi: “Ai?”

Nam Tri lập tức che điện thoại lại, cô đặt ngón trỏ lên môi, dùng khẩu hình trả lời: “Mẹ em.”

Cũng may mẹ Nam không nghe thấy: “Chẳng phải là do mẹ không biết sao, cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó ba con hẹn tổng giám đốc Cố, con cùng đến ăn một bữa cơm, nhé.”

Nam Tri bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng.

Cúp điện thoại, Cố Dữ Thâm đi đến trước mặt cô, anh hỏi: “Mẹ em gọi à?”

“Ừ, hôm nay kêu gọi đầu tư, có phải anh giúp ba em đấu thầu không?”

Cố Dữ Thâm cũng không phủ nhận: “Ừ.”

“Sao anh có thể khiến người khác từ bỏ vậy?”

“Trao đổi.”

Nam Tri hiểu ra, cô trừng mắt nhìn: “Vậy anh tổn thất nhiều không?”

Cố Dữ Thâm bật cười:”Không đáng kể, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Tập đoàn Cố thị có quy mô và địa vị như vậy, bất kỳ quyết định nào cũng có thể mang lại sự thay đổi lớn về lợi ích, Cố Dữ Thâm nói thuận nước đẩy thuyền là nói thật.

Chuyện này, anh đúng là không dễ dàng gì.

Chẳng được bao lâu, trợ lý gõ cửa đi vào, nói Nam Kiêm Thạch gọi điện thoại tới.

Từ sau khi về nước, cho tới bây giờ, Nam Tri chưa từng tham gia bất kỳ một hoạt động thương nghiệp nào, dù trợ lý này biết rõ như lòng bàn tay mạng lưới mối quan hệ phức tạp trong giới kinh doanh, cũng biết Nam Kiêm Thạch có một cô con gái, nhưng không biết ngoại hình trông thế nào.

Cố Dữ Thâm nghe máy.

Quả nhiên là nhắc đến chuyện tối nay cùng nhau dùng bữa.

Nam Tri không dám tưởng tượng hình ảnh bốn người cùng nhau ăn cơm, cô liều mạng dùng khẩu hình nói với Cố Dữ Thâm: Đừng đi! Đừng đi! Đừng đi!

Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh khẽ cười, trả lời: “Đương nhiên là rảnh rồi ạ.”

Nam Tri: “…”

Anh có tin là bây giờ em bóp chết anh không.

Nam Kiêm Thạch hỏi: “Tổng giám đốc Cố thích ăn món gì?”

“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, bữa cơm bình thường là được rồi ạ.”

Cố Dữ Thâm hành xử như vậy rất có tính thuyết phục, nhất là vào lúc này ấn tượng tốt của Nam Kiêm Thạch về anh đang tăng lên, càng cảm thấy anh dễ gần.

“Tay nghề nấu cơm của vợ tôi không tệ đâu, từ nhỏ Tư Tư đã rất thích ăn, chỉ là để cho tổng giám đốc Cố đến nhà dùng cơm thì cũng hơi áy náy.”

Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, nếu Tư Tư cũng đến, vậy thì cứ nấu món mà cô ấy thích là được rồi ạ.”

Nam Tri: “…”

Tổng giám đốc Cố, Tư Tư là để anh tùy tiện gọi sao!?
Bình Luận (0)
Comment