Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 62

Nhờ Cố Dữ Thâm, quá trình chuẩn bị đám cưới của hai người gần như được phát sóng trực tiếp trên mạng, cũng như xác nhận thêm cho danh hiệu “yêu đương mù quáng” của anh.

Vì danh hiệu này, đám cậu ấm còn cười anh.

Không ai ngờ rằng lại có một ngày Cố Dữ Thâm sẽ được phong cho danh hiệu này, mà anh lại vô cùng hài lòng.

Buổi tối của một ngày nào đó, Nam Tri và Cố Dữ Thâm không có việc gì làm, nằm trên sofa xem phim điện ảnh, Nam Tri dựa lên ghế sofa, ôm một hộp đào, đặt chân lên đùi Cố Dữ Thâm.

Cô vừa nghe âm thanh của bộ phim, vừa cầm điện thoại trò chuyện với Phượng Giai.

Gần đây Phượng Giai nhận một nhiệm vụ, tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ cho anh chàng nghệ sĩ của cậu ấy, vừa hay người quản lý địa điểm tổ chức lại là bạn cũ, tên Lý Trác.

Phượng Giai: Tư Tư, sau này Cố Dữ Thâm e là không giữ lại được uy nghiêm của ‘sếp Cố ‘ rồi.

Phượng Giai: Ngay cả Lý Trác cũng dám cười Cố Dữ Thâm yêu đương mù quáng, nói Cố Dữ Thâm bây giờ không còn địa vị ở trong giới thượng lưu của bọn họ nữa.

“…”

Ngón chân cô đạp nhẹ lên chân anh, Cố Dữ Thâm quay đầu lại nhìn cô..

Nam Tri đưa điện thoại cho anh xem.

Cố Dữ Thâm liếc nhìn, anh nhếch môi, nhẹ nhàng xùy một tiếng.

“Có phải bây giờ anh rất hối hận không.” Nam Tri cười hỏi, “Lúc trước anh là đầu đàn trong đám bọn họ đấy, bây giờ ngay cả mặt mũi cũng không còn.”

“Có gì mà hối hận.” Cố Dữ Thâm nhướng mày, “Đám người kia không ăn được nho thì nói nho chua.”

“…”

Đúng là rất hài lòng.



Thời gian trôi qua rất nhanh, đến đầu tháng sáu.

Mùa đông đã qua từ lâu, mùa xuân ngắn ngủi đang chào đón ngày hè.

Đầu hè ở Bắc Kinh rất đẹp, những con phố dài, trong sân rộng rợp bóng cây cỏ tươi tốt, tiếng chim hót và tiếng ve kêu xen kẽ nhau, dưới bóng râm, thoang thoảng mùi hương của hoa hòe và mùi vị của ánh mặt trời.

Hôn lễ của hai người được tổ chức vào tháng sáu.

Lúc trước bọn họ chia tay nhau vào mùa đông, trong ký ức của hai người chỉ toàn là tiếng mưa rơi không ngừng, cơn gió lạnh thấu xương.

Mà bây giờ, ký ức của mùa hè đã thay thế ký ức mùa đông, từ cơn mưa âm u biến thành nắng gắt, từ cơn gió rét trở thành chiếc váy trắng tinh khôi.

Vì đã nhận giấy chứng nhận kết hôn được hơn nửa năm, cho nên hôn lễ cũng được rút bớt nhiều bước phức tạp, chỉ giữ lại một buổi tiệc cưới, after party say sưa cùng bạn bè.

Phượng Giai cùng trang điểm với Nam Tri ở trong phòng trang điểm.

Nam Tri đã thay chiếc váy đuôi cá, ngồi ở trước gương, làn da trắng trẻo, chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng tỏa sáng lấp lánh.

“Lát nữa chắc là tớ sẽ khóc chết mất, hu hu hu Tư Tư của tớ xinh quá.”

Bình thường Phượng Giai rất thoải mái, nhưng lúc này cô bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, lại còn nói, “Tớ cảm thấy Cố Dữ Thâm nhìn thấy cậu mặc váy cưới nhất định sẽ khóc.”

Mấy ngày nay, Nam Tri đã xem rất nhiều video hôn lễ của người khác.

Cũng có rất nhiều người cố ý giữ lại first look cho hôn lễ, lúc chú rể xoay người lại nhìn thấy cô dâu thì rơi lệ. Trong số đó, trong các lễ cưới ngoài trời, chú rể thường khóc nhiều hơn và thể hiện cảm xúc mạnh mẽ hơn, có rất nhiều người ôm mặt khóc không thành tiếng.

Nhưng mà Nam Tri không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ Cố Dữ Thâm khóc.

Cho đến bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy anh khóc.

Hơn nữa ——

“Lần trước anh ấy đã nhìn thấy ảnh tớ thử váy cưới rồi, không tính là first look.” Nam Tri bật cười, “Chắc là không khóc đâu nhỉ.”

Hai người đang nói chuyện, bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Phượng Giai hỏi: “Ai vậy?”

Là giọng của Cố Dữ Thâm: “Tôi.”

Phượng Giai ngay lập tức chặn cửa lại, chỉ để một kẽ hở, cô ló đầu ra, không chỉ Cố Dữ Thâm, Châu Việt cũng ở đây.

Cô dùng cơ thể mình chặn lại: “Cô dâu vẫn còn đang trang điểm, các cậu đến làm gì?”

Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh cười: “Vợ tôi mà tôi không thể nhìn à?”

“Trước hôn lễ thì không thể gặp được.” Phượng Giai tiện miệng bịa chuyện, “Đây là phong tục, gặp nhau sẽ xui xẻo, hôn nhân sẽ không hạnh phúc.”

Cô vội vàng nói bừa, còn cánh tay đang giơ lên chuẩn bị đẩy cửa của Cố Dữ Thâm vì những lời này mà dừng lại, anh cau mày, dường như thật sự suy nghĩ xem đây là thật hay giả.

Châu Việt ở bên cạnh trợn mắt há mồm: “Không phải chứ, cậu tin cái này à?!”

Phượng Giai đánh Châu Việt một cái: “Cậu không tin nên mới ế tới giờ đó!”

“Vãi, tôi không có hứng thú với nấm mồ hôn nhân nhé.”

Châu Việt vừa nói, vừa giả vờ muốn kéo mạnh cửa ra để phá cửa đi vào, Phượng Giai bị dọa nên gào lên, liều mạng nắm chặt tay nắm cửa.

Cho đến khi Cố Dữ Thâm kéo Châu Việt về sau, cậu ta mới phá lên cười rồi buông tay ra, vừa rồi là cố ý chọc Phượng Giai.

Châu Việt lắc đầu: “Phượng Giai, cậu làm tôi thất vọng quá, cậu vậy mà lại tin vào mấy chuyện đó.”

Phượng Giai cũng phát hiện mình bị trêu chọc, cô bảo Châu Việt cút nhanh lên.

Ở bên trong, Nam Tri cười nắc nẻ, nụ cười yêu kiều hiện lên trong ánh mắt.

Cô mặc váy cưới màu trắng, bên tai là tiếng bạn bè đang đùa giỡn, y hệt như lúc trước vậy, không có gì thay đổi.



Giờ lành đã đến, Nam Tri được nhân viên khách sạn đưa đến trước cửa phòng tiệc.

Bên trong có giọng nói của MC, nói tiếp theo chúng ta hãy chào đón cô đâu.

Tiếng vỗ tay ở bên dưới vang lên như sấm, cùng với tiếng huýt sáo hoan hô của bạn bè, bầu không khí rất sôi nổi.

Cửa phòng tiệc từ từ mở ra, màn sương trắng tản ra, giống như biển mây mộng mơ.

Đây là phòng tiệc có thể chứa được trăm bàn, vách cao mười mét, mọi thứ như một giấc mơ, bạn bè từ thời cấp ba ngồi cùng nhau, còn cổ vũ, gọi “Chị Nam vạn tuế!” “Nàng tiên giáng trần!”…

Khiến những người khác cũng phải bật cười.

Nếu là những lúc bình thường, có lẽ Nam Tri sẽ mắng người vì tiếng gọi “chị Nam” kia, nhưng giờ phút này dường như cô không nghe thấy những âm thanh khác.

Việc trang trí lễ cưới hoàn toàn do Cố Dữ Thâm đảm nhiệm, đây là lần đầu tiên Nam Tri đi vào phòng tiệc này.

Ánh đèn xung quanh đã tắt, trên trần treo đầy đèn pha lê, trải rộng ra xung quanh, gần như không thể thấy được điểm cuối, dưới khúc xạ của anh sáng, giống như đưa mình vào một bầu trời sao băng vĩnh cửu, trên sân khấu là một vầng trăng khuyết, một chiếc máy bay đang lơ lửng trong dải ngân hà, đuôi máy bay được ánh đèn chiếu sáng.

Tất cả những thứ này khiến Nam Tri nhớ lại sáu năm xa nhau, vô số lần Cố Dữ Thâm lên máy bay ra nước ngoài.

Hôn lễ được trang trí rất kỹ càng.

Tuyệt đối không phải chỉ là do bên tổ chức tiệc cưới đã làm, ở đây đều là những chi tiết thuộc về riêng họ.

Ví dụ như hình ảnh mơ hồ của cô gái đang múa ba lê được tạo thành bởi các tia sáng, ví dụ như ngọn đèn đường màu vàng mờ mờ.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ví dụ như bây giờ trên màn hình lớn đang chiếu tấm ảnh hai người mặc đồng phục học sinh ở trường, máy bay giấy bay qua, cũng đổi thành ảnh mặc váy cưới.

Giờ phút này, Nam Tri không cảm thấy mình đang ở nơi cử hành hôn lễ.

Mà là thật sự từng bước từng bước một đi vào thế giới của Cố Dữ Thâm, đi vào trong tim anh.

Chóp mũi cô cảm thấy chua xót.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, cô chầm chậm bước đến trước sân khấu.

Ba mẹ đang đứng ở đây, hốc mắt của ba đã ướt, còn mẹ thì đã không kiềm được nước mắt.

Nam Tri cúi đầu, để mẹ đội khăn voan lên cho cô, sau đó khoác tay ba đi lên sân khấu.

Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông phía dưới sân khấu.

Anh mặc âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt, dáng người cao ráo, đang chăm chú nhìn về phía cô.

Theo trình tự bạn đầu, lúc này là ba Nam dắt Nam Tri lên sân khấu, sau đó giao cô cho Cố Dữ Thâm, nhưng giờ phút này Cố Dữ Thâm nhìn Nam Tri đang mặc váy cưới màu trắng ở trước mặt mình, yết hầu anh trượt xuống, anh vội vàng cất bước về phía trước, chủ động nắm lấy tay Nam Tri.

Khoảng cách gần hơn, Nam Tri mới phát hiện hốc mắt Cố Dữ Thâm đã đỏ lên, lại ẩm ướt, như thể ao đầm vậy.

Hốc mắt cô cũng ướt.

Hai người nhìn nhau như vậy, giống như một ao đầm sâu đang nhìn một ao đầm sâu khác vậy.

Dưới tiếng hò reo chói tay của mọi người, tay Nam Tri được giao lại cho Cố Dữ Thâm.

Bàn tay của người đàn ông ấm áp, nắm chặt không buông.

Ánh mắt anh vẫn không thay đổi, nhưng hốc mắt lại đỏ hơn một chút.

Hai người nắm tay nhau đi về phía sân khấu, tiếp theo đến phần cô dâu chú rể đọc diễn văn cho nhau.

Đầu tiên là Nam Tri.

Thật ra thì cô không có thói quen biểu đạt tâm tư ra ngoài, càng không có thói quen thể hình tình yêu trước mặt mọi người, cho nên tối qua cô đã suy nghĩ cho đoạn diễn văn này rất lâu.

Nam Tri cầm micro, cô nhìn vào đôi mắt của Cố Dữ Thâm.

“Bạn Dữ Thâm.” Cô mỉm cười rồi nói.

Hàng mi Cố Dữ Thâm run run.

“Em đã nghĩ rất lâu, trong hôn lễ, em muốn nói gì với anh nhất? Tối qua lúc em mất ngủ, em đã nghĩ xong rồi, không phải là em yêu anh.” Cô dừng lại, nhìn anh rồi mỉm cười, “Mà là, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh sau nhiều năm như vậy vẫn luôn yêu em, cảm ơn anh đã yêu thương chiều chuộng em, cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy tương lai không chắc chắn có thể biến thành một cuộc phiêu lưu lãng mạn, cảm ơn anh đã ủng hộ em trở thành một người mà em muốn trở thành, cảm ơn anh đã cho em đứng ở nơi đây, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước vào hôn nhân, tự hào nói ra rằng —— “

Đôi mắt Nam Tri đẫm lệ, trái tim cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lúc này tin chắc vào lựa chọn của mình, cô giơ cao tay trái lên, giọng nói vô cùng kiên định, “Em kết hôn rồi!”

Bởi vì là anh, cũng chỉ có anh, mới có thể khiến em bây giờ vừa hạnh phúc vừa tự hào, vì em sắp gả cho anh rồi.

Nam Tri đọc diễn văn xong, mọi người ở dưới sân khấu đều vỗ tay.

Tiếng đùa giỡn và reo hò của bạn bè đều dừng lại, hàng ngàn ánh mắt dịu dàng đổ về, mẹ và Phượng Giai ở bên cạnh đã không kiềm được mà bật khóc.

Đến lượt Cố Dữ Thâm phát biểu.

Anh vừa mở miệng đã vô cùng nghẹn ngào, anh cố nén lại, anh nói: “Tư Tư, em là người quan trọng nhất đời này của anh.”

Câu nói từ tận đáy lòng.

Nhưng được Cố Dữ Thâm nói ra, có thể khiến mọi người tin chắc là như vậy.

Một tuổi thơ bất hạnh, một người mẹ vô tâm, và một người cha có khuynh hướng bạo lực.

Nam Tri là ngọn hải đăng của anh, là mũi tên chỉ đường của anh, là người quan trọng nhất đời này của anh.

“Nếu như không có em, Cố Dữ Thâm sẽ không hoàn hảo.” Mỗi một câu nói của anh đều vô cùng nặng nề, giọng nói chầm chậm, bắt nguồn từ tận đáy lòng anh, “Chỉ khi anh có em ở bên, trái tim anh và cuộc đời anh mới được hoàn chỉnh.”

“Ngọn gió hè thổi qua khu chung cư Lung Hồ năm mười sáu tuổi, cuối cùng cũng vượt qua núi đồi, thổi qua những rặng núi, mãi cho đến tận ngày hôm nay, chúng ta đang đứng ở đây.”

“Tư Tư, anh yêu em.”

Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống, hàng mi đen run run, dưới ánh đèn sáng choang, những giọt nước mắt lăn xuống, ở dưới sân khấu không ai nhìn thấy rõ, nhưng Nam Tri vẫn nhìn thấy được.

Như một viên đá nhẹ nhàng rơi vào hồ nước trong lòng cô, tạo ra những gợn sóng nước lăn tăn.

Đôi mắt Nam Tri mở to, cô chăm chú nhìn anh.

Nghe thấy anh nói tiếp: “Cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà.”

Chóp mũi Nam Tri chua chua.

Cô tiến lên một bước, giang hai cánh tay ôm lấy Cố Dữ Thâm, ôm chặt lấy anh.

Bên dưới sân khấu, mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Có lẽ bọn họ sẽ không hiểu được những lời này của Cố Dữ Thâm có ý nghĩa thế nào, nhưng Nam Tri hiểu rất rõ.

Cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà.

Câu nói này nặng bao nhiêu, nghiêm túc bao nhiêu, chân thành bao nhiêu chứ.

Phòng tiệc này cao mười mét, đèn pha lê treo lên thành dải ngân hà, còn bọn họ đứng dưới dải ngân hà sáng chói, giống như có được món đồ quý giá nhất đời này.

Tiếng vỗ tay chúc mừng dưới sân khấu giống như huy chương trao tặng cho hai người họ sau một cuộc hành trình dài đằng đẵng.

Nam Tri ôm anh, phát hiện có thứ gì ấm ấm rơi xuống gáy mình —— là nước mắt của Cố Dữ Thâm.

Hàng mi cô run run, cô cũng rơi lệ, Nam Tri ngẩng đầu lên, để cằm lên vai Cố Dữ Thâm, cô nghiêm túc thì thào bên tai anh: “Em yêu anh, Dữ Thâm, chúng ta sẽ có một ngôi nhà rất hạnh phúc.”

Lồng ngực anh đập mạnh.

“Ừ.” Yết hầu anh trượt xuống, Cố Dữ Thâm nói, “Anh cũng yêu em.”



Hôn lễ kết thúc, Cố Dữ Thâm và  Nam Tri cùng nhau đi mời rượu.

Đa số đều là những người hợp tác kinh doanh và người thân, đồng nghiệp và bạn bè của Nam Tri. Ba mẹ Cố Dữ Thâm mất sớm, người thân cũng ít, chỉ có một bàn, còn là hai gia đình trẻ.

Có một bạn nhỏ ngồi ở giữa, khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng, trên đỉnh đầu có cài một cái nơ bướm thật to, giống như một cô công chúa nhỏ, rất xinh đẹp.

Vừa nhìn thấy Nam Tri đi đến, cô bé buông tay mẹ ra rồi chạy tới, ôm lấy chân Nam Tri.

Không hề sợ hãi chút nào.

Mới đầu Nam Tri còn bị dọa sợ, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt đẹp như quả nho đen của cô bé, trái tim cô dường như tan chảy.

Cô mỉm cười, giơ ly rượu lên rồi khom người xuống hỏi: “Sao thế?”

Giọng nói của cô bé non nớt: “Chị xinh đẹp hơn cả cô tiên luôn đó ạ.”

Không ai là không thích mấy cô bé miệng ngọt.

Nam Tri học theo cô bé, cô hỏi: “Em nhìn thấy cô tiên rồi à?”

Cô bé gật đầu, giơ ngón trỏ lên: “Em nhìn thấy trong TV.”

Mẹ cô bé đứng dậy, mỉm cười rồi bước nhanh tới, ôm con gái, rồi mỉm cười: “Con gọi sai rồi Ôn Ôn, phải gọi là mợ.”

Nam Tri:?

Cô mới kết hôn với Cố Dữ Thâm, vậy mà đã thăng cấp thành “mợ” rồi sao?

Cố Dữ Thâm giới thiệu: “Đây là con gái của chị gái mẹ ruột anh, đây là con gái của chị ấy, Ôn Ôn.”

Nam Tri suy nghĩ trong lòng, cô gái trước mặt này là chị họ của Cố Dữ Thâm, cô nâng ly cụng một cái, gọi một tiếng “chị”.

Người phụ nữ lập tức xua tay: “Đừng đừng…”

Có thể nhìn ra được, mấy năm nay Cố Dữ Thâm không tiếp xúc với bọn họ.

Lúc trước, Trương Hiểu Thuần sinh ra trong một gia đình bình thường, gia cảnh không phải là giàu có, gia đình chị họ của anh cũng vậy, chỉ là bọn họ hài lòng với cuộc sống hiện tại, chưa bao giờ cố gắng dựa vào nhà họ Cố, sống cũng vui vẻ thoải mái.

Nếu như không phải do hôn lễ lần này, có lẽ sau vài năm họ cũng không gặp lại.

Khi Nam Tri cười, trông cô rất tỏa sáng, chẳng mấy chốc đã làm quen với mấy người trong bàn, lúc gần đi cô còn dạy Ôn Ôn gọi mình là “chị”, mời cô bé khi nào nghỉ hè đến nhà mình chơi.

Trì hoãn thêm một chút, hai người lại đi đến bàn khác.

Cố Dữ Thâm cười hỏi: “Em rất thích con bé à?”

“Hả?”

“Ôn Ôn.”

“Thích chứ, trẻ con xinh xắn em đều thích hết.” Nam Tri nói, “Hơn nữa con bé còn ngoan như vậy, miệng lại ngọt, trên đời này ai mà không thích con bé chứ?”

Cố Dữ Thâm nghe cô nói, còn khen người nhà của anh, anh không nhịn được mà nhếch khóe môi.

Dừng lại một chút, Nam Tri nghiêng đầu nhìn anh.

Hôm nay người đàn ông cố ý làm tóc, gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai đến đòi mạng.

Nam Tri còn nói: “Giữa con trai với con gái, em lại thích con gái hơn, em còn có thể mua nhiều váy xinh cho nó nữa.”

Cô lại nhìn Cố Dữ Thâm, nói, “Hơn nữa nghe nói con gái giống ba hơn.”

Bước chân Cố Dữ Thâm dừng lại, yết hầu anh trượt xuống, nói bằng giọng trầm: “Em muốn sinh con à?”

Nam Tri không hiểu: “Anh không muốn à?”

Anh không lên tiếng.

Thật ra thì bọn họ chưa từng nghiêm túc bàn về vấn đề này.

Nhưng nghĩ kỹ một chút, nếu như Cố Dữ Thâm không muốn có con, Nam Tri cũng có thể hiểu được, dù sao thì tuổi thơ của anh bất hạnh như vậy, có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy áp lực và có gánh nặng khi phải nuôi dạy con mình.

“Sau này anh có thể nghĩ thật kỹ, nếu như anh thật sự không muốn có con, đương nhiên là chỉ có hai người chúng ta.” Nam Tri nói, “Nhưng em vẫn…”

“Muốn.” Cố Dữ Thâm nói.

Nam Tri dừng lại một lát, cô nhìn anh.

Anh nắm chặt tay cô: “Anh muốn.”

Cũng không phải là Cố Dữ Thâm muốn có con.

Anh muốn có sự kết nối giữa anh và Nam Tri.

Nam Tri cảm nhận được ý nghĩ này từ sự ấm áp và mạnh mẽ từ lòng bàn tay anh.

Cô không nhịn được mà mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liền.

Cố Dữ Thâm nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên, anh để tay cầm cốc rượu xuống, tay còn lại vòng qua eo cô, hôn lên môi cô.

“Này ——”

Giọng nói bị chặn lại, hương rượu đan xen giữa hai đôi môi.

Dưới sự chú ý của mọi người.

Nam Tri ngay lập tức đỏ mặt, vất vả lắm cô mới đẩy anh ra, cô đánh lên vai anh một cái: “Anh làm gì vậy!”

Anh cau mày, đôi môi anh lem chút màu son của cô, dường như vẫn còn chút buồ bực: “Em cười lên rất đẹp.”

“…”

Anh đến bên tai cô: “Anh không muốn mời rượu nữa.”

Nam Tri hỏi anh: “Vậy anh muốn làm gì?”

Cố Dữ Thâm nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, dừng lại vài giây, bỗng nhiên anh bật cười thành tiếng, nụ cười kia vô cùng xấu xa, khiến cô cảm thấy xao xuyến.

Anh không lên tiếng, nhưng lại nói rất rõ ràng.

Vậy anh muốn làm gì?

Muốn làm chuyện “sinh con”.

Nam Tri: “…”

Mặt cô nóng bừng, may là bạn bè ở bên cạnh gọi, cứu Nam Tri một phen.

“Được rồi hai cậu sến phát chán rồi đấy, bọn tớ chờ mời rượu lâu lắm rồi đấy!”

Nam Tri vội vàng đẩy Cố Dữ Thâm qua bên đó, phá vỡ bầu không khí mập mờ này.



Mời rượu tốn rất nhiều thời gian, xong một lượt cũng đã trễ rồi, lễ cưới dần đi đến hồi kết, mọi người liên tục đứng dậy, chúc mừng hai người xong rồi rời đi.

Ngoài trừ bạn bè.

Nam Tri đặt trước quán bar, xem như là after party sau hôn lễ.

Sau khi tiễn khách, mọi người cùng nhau đến quán bar.

Nam Tri về phòng thay quần áo trước, một chiếc váy hai dây màu bạc lấp lánh, mái tóc xoăn dài xõa xuống vai.

“Tư Tư.” Cố Dữ Thâm đứng ngoài cửa hỏi, “Xong chưa?”

Nam Tri đã thay xong váy, cô đang dặm lại lớp trang điểm, cô nghịch mái tóc dài, rồi sau đó sau đó nghiêng người mở cửa, xoay người tiếp tục đến gần gương đeo trang sức.

Cố Dữ Thâm đi vào phòng thay đồ.

Nhìn từ phía sau, đường cong cơ thể Nam Tri càng thêm quyến rũ.

Anh nhếch môi, tiến lại gần, nắm chặt cổ tay cô.

“Này —— đợi đã.” Đôi bông tai vẫn chưa được cài, Nam Tri nghiêng đầu, mái tóc dài cũng nghiêng sang một bên, cô nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”

Cố Dữ Thâm ôm cô vào lòng, tay còn lại đỡ cô ngồi lên bàn trang điểm, sau đó dán môi anh lên môi cô.

Hai tay Nam Tri để trước ngực anh, cô nhẹ nhàng phàn nàn, “Chẳng phải vừa rồi anh còn hối em à.”

“Không vội.”

Anh từ từ hôn cô, từ khóe môi đến đôi môi, hơi thở nóng bỏng, bàn tay vuốt ve lên eo cô, anh mỉm cười, “Bọn họ tự chơi được.”

“…”

Phòng thay quần áo trong khách sạn không rộng lắm, nhiệt độ bên trong đã tăng lên.

Chiếc váy trên người Nam Tri là váy hở lưng, tấm lưng trắng trẻo thon gầy của cô dựa vào gương, làm bề mặt gương đọng lại một lớp sương mỏng.

Nam Tri ngẩng đầu lên cho anh hôn.

Một lát sau, Nam Tri dựa vào gương, mấy lọn tóc đen ướt đẫm dán lên cổ, cô ngước mắt lên nhìn Cố Dữ Thâm, ánh mắt mơ hồ nhưng lại trông rất dịu dàng, như một chiếc móc câu, kết quả là cô lại bị Cố Dữ Thâm ôm hôn.

Chút kiên nhẫn của Nam Tri cuối cùng cũng bị hao mòn đến mức suy kiệt, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhấc chân lên.

Một chiếc giày cao gót của cô bị móc vào mũi chân, chiếc còn lại rơi xuống đất, lúc này bàn chân trần của cô đạp lên bụng Cố Dữ Thâm.

Cô đạp mạnh anh ra.

“Bông tai của em đâu?”

Bông tai vừa rồi không biết rơi xuống đâu rồi.

Cố Dữ Thâm nắm lấy mắt cá chân cô, anh ngồi xổm xuống nhặt chiếc bông tai bị rơi.

Ở cạnh anh, Nam Tri không hề có tí phép tắc nào, bàn chân trắng trẻo để lên vai anh.

Cố Dữ Thâm nhặt bông tai lên, anh cúi đầu giúp cô đeo lên.

Hai người ở trong phòng thay đồ dây dưa thêm chút nữa, lúc này mới chịu đứng dậy đến after party.

Quán bar đặt trước nằm ở tầng ba, đa số những người trẻ tuổi đến dự hôn lễ đều ở lại, đều là bạn bè và đồng nghiệp của Nam Tri.

Mọi người đều đồng trang lứa, chẳng mấy chốc đã thân nhau.

Lúc Nam Tri đi vào, đúng lúc nhìn thấy Châu Việt đang uống rượu với một em gái trong vũ đoàn.

Cô bước đến, vỗ nhẹ lên vai em gái trong vũ đoàn, cô lấy ly rượu đi, tiện thể nhắc nhở: “Coi chừng đấy, đây là trai tồi nổi tiếng trong đám bọn chị đấy.”

Châu Việt bật cười: “Ngày vui như vậy mà cậu lại muốn hủy diệt tôi à? Thế này không đúng đâu, Tư Tư.”

Dừng lại một chút, anh lại liếc nhìn Cố Dữ Thâm ở bên cạnh, anh nói, “Hai đến trễ như vậy, vừa mới làm gì đó?”

Nam Tri: “…”

Cũng may ánh đèn trong quán bar rất tối, không nhìn thấy cô đỏ mặt.

Nhân vật chính của tối nay xuất hiện, mọi người cũng lần lượt đi qua.

Mọi người tụ tập lại với nhau, nhắc đến chuyện cũ thời còn trẻ, nói đến nỗi mọi người đều bật cười.

Đang ồn ào, không biết ai đã đề xuất: “Cố gia, chúng ta chơi trò chơi đi.”

Nửa khuôn mặt Cố Dữ Thâm ẩn trong bóng tối, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu, anh nghe thấy vậy thì ngước mắt lên: “Chơi cái gì?”

“Mỗi người đặt ra một câu hỏi, ví dụ như tôi sẽ là người đầu tiên —— Sau khi Nam Tri chuyển tới khu chung cư Lung Hồ, lần đầu tiên Nam Tri gọi cậu là gì?” Người nọ nói, “Nếu như cậu quan tâm đến câu hỏi này, muốn biết câu trả lời, thì phải đưa cho tôi một phần thưởng.”

Vừa nói xong, những người khác cũng rất thích thú, đang bàn xem nên đòi phần thưởng gì, cuối cùng Châu Việt quyết định: “Hôm nay là ngày vui của hai người họ, vậy thì bao lì xì 9999 đi.”

“Chơi thôi.” Cố Dữ Thâm lười biếng nói, hôm nay tâm trạng của anh rất tối, cũng rất vui vẻ, không còn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày.

Sau đó anh lấy điện thoại ra, gửi tiền thưởng cho người kia trước mặt mọi người, anh nói, “Gọi là gì?”

Người nọ bật cười rồi trả lời: “Lúc đó đan nghỉ hè, Nam Tri và Phượng Giai cùng nhau đến uống nước, nghe thấy cậu ấy hỏi cái anh mà rất đẹp trai kia tên là gì.”

Nam Tri:?

Thật hay giả vậy?

Ngay cả cô cũng không có chút ấn tượng nào.

Lúc cô đến khu chung cư Lung Hồ, mối quan hệ giữa cô và Cố Dữ Thâm không phải là rất tốt.

Ban đầu, cô chỉ nhìn Cố Dữ Thâm từ xa, chưa bao giờ nói chuyện với anh, ngược lại cô thường chơi cùng với các bạn khác ở đây.

Châu Việt vỗ bàn một cái, anh nói tiếp: “Ồ—— tôi nhớ ra rồi! Sau đó đúng lúc tôi đi vào nghe thấy, nói với cậu ấy anh chàng đẹp trai nhất khu chung cư Lung Hồ tên là Châu Việt.”

Mọi người ở bên cạnh phá lên cười, mắng Châu Việt không biết xấu hổ.

“Sau đó Tư Tư nhìn tôi, quan sát từ trên xuống dưới.” Châu Việt đặt tay lên ngực mình, cố làm ra vẻ đau buồn, “Sau đó cười nắc nẻ, thật đau lòng, trái tim tôi tan nát rồi!”

Nói đến đây, Nam Tri cuối cùng cũng nhớ lại được một xíu.

Châu Việt nhìn Cố Dữ Thâm: “Phần tiền thưởng này có đáng không?”

Anh cười: “Đáng.”

Nam Tri: “…”

Hai người ngồi trên ghế sofa, tay Cố Dữ Thâm ôm lấy vai cô, anh giống như không xương, lười biếng dựa lên vai cô, anh nghiêng đầu, đôi môi chạm vào bông tai cô.

Anh nói nhỏ, giọng nói mang theo ý cười: “Sao sau này không thấy em gọi anh là anh?”

“…”

Sở thích tinh quái của đàn ông.

Nam Tri không nhịn được mà trợn mắt lên, “Vậy chẳng phải do lúc đó em tưởng anh lớn hơn em à.”

“Đúng là anh lớn hơn em một tuổi.”

“Lớn hơn một tuổi thôi mà đã phải gọi anh rồi à?”

“Nếu không thì sao.” Anh cười đến nỗi lồng ngực run lên, anh nói, “Em có biết lễ phép không vậy.”

Nam Tri nhìn anh, cô vô cùng chính trực, bình tĩnh từ chối: “Không gọi.”

“Được.” Cố Dữ Thâm gật đầu, anh uống một ngụm rượu, sau đó lại đến bên tai cô, anh nhìn về phía trước, không nhìn cô, bình tĩnh nói, “Tối nay chúng ta sẽ nói lại chuyện này.”

“…”

Em có nên nghe hiểu câu này không?

Sau đó, những người khác cũng đặt câu hỏi, những câu hỏi liên quan đến Nam Tri, Cố Dữ Thâm không nói tiếng nào đã gửi bao lì xì, giống như một cậu ấm quần là áo lụa tiêu xài hoang phí.

Nhưng trái lại, khi có người hỏi liệu Nam Tri có muốn biết lúc trước một tuần Cố Dữ Thâm nhận được bao nhiêu bức thư tình không, Nam Tri không quan tâm, cô nói số thư tình cô nhận được cũng không ít hơn anh.

Lại có người hỏi Nam Tri có muốn biết cô gái đứng bên cạnh Cố Dữ Thâmsau khi tốt nghiệp đại học không, Nam Tri cũng không quan tâm, chỉ là ảnh chụp chung mà thôi, cô không muốn trở thành người phụ nữ suốt ngày chỉ biết kiểm soát anh, không cho phép anh giao tiếp với bất kỳ người khác giới nào.

Mãi cho đến khi Châu Việt hỏi: “Ở chỗ tôi có một video sau khi thi đại học xong, cậu muốn xem không?”

Lúc này Nam Tri mới nhìn sang —— video sau khi Cố Dữ Thâm thi đại học.

Sau đó cô không nói tiếng nào rồ cầm điện thoại lên, chuyển tiền cho Châu Việt.

Châu Việt cười: “Tiền của chị Nam không dễ lấy nhỉ.”

Nam Tri xòe lòng bàn tay ra: “Video đâu.”

“Gửi cho cậu ngay đây.”

Châu Việt lục lại video cũ trong iCloud, gửi cho Nam Tri.

Là đêm sau khi thi đại học xong, ba mẹ Châu Việt không có ở nhà, anh mời mọi người đến nhà mình chơi, tầng hầm trong nhà anh là phòng giải trí.

Ba anh còn cất không ít rượu ngon ở dưới tầng hầm, Châu Việt khui mấy chai, chẳng mấy chốc mọi người đã say bí tỉ, bắt đầu cầm micro ca hát bằng giọng quỷ kêu sói gào.

Sau đó đến lượt Cố Dữ Thâm.

Anh không chọn bài hát, đúng lúc đến lượt ca khúc《Đột nhiên rất nhớ em》của Mayday.

“Bỗng nhiên rất nhớ em

Em giờ ở nơi nào

Hạnh phúc hay buồn tủi

Bỗng nhiên rất nhớ em

Bao ký ức đã qua bỗng trở nên cay đắng

Đôi mắt anh bỗng nhiên mờ nhòa

…”

Anh dựa lên ghế sofa, tay cầm micro, ánh mắt dịu dàng nhìn vào màn hình, giọng trầm trầm, hoàn toàn khác biệt với những người đang say.

Nam Tri cúi đầu nhìn điện thoại, nhịp tim cô dần chậm lại.

Mặc dù Cố Dữ Thâm không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng từ hàng mi đang run run của anh, cô vẫn có thể nhìn ra được, lúc đó Cố Dữ Thâm đang nghĩ gì.

Đây là bài hát anh hát cho cô, khi cô đang cách xa anh ngàn dặm.

Lần đầu tiên cô thấy Cố Dữ Thâm hát.

“Em không biết đấy.” Nam Tri nhẹ nhàng nói, cô cố gắng kiềm nén cảm xúc, không muốn buổi tối hôm nay trở nên quá cảm động, “Hóa ra anh hát hay như vậy à.”

Cố Dữ Thâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, anh khẽ cười, không nói gì.

Châu Việt nói: “Ta Tư Tư cũng đã lên tiếng rồi, không hát một bài thì không được đâu.”

Đa số mọi người đều chưa từng nghe thấy anh hát.

Từ trước đến giờ, Cố Dữ Thâm lười tham gia vào những hoạt động thế này.

Chẳng qua là lúc này anh nghiêng đầu, hỏi Nam Tri: “Em muốn nghe?”

Nam Tri gật đầu, cô nói muốn.

“Được.”

Trong quán bar không thiếu thiết bị.

Cố Dữ Thâm chọn một ca khúc, sau đó anh bước lên bục cao hình bán nguyệt, anh ngồi trên chiếc ghế chân cao, điều chỉnh micro đến trước mặt.

Khúc nhạc dạo vang lên, chất lượng âm thanh tuyệt vời.

Ca khúc anh chọn là 《Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng》.

Người đàn ông cởi áo vest, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, đã muộn rồi, kiểu tóc cũng không còn gọn gàng như trước, mấy lọn tóc rũ xuống, rũ xuống chân mày, khiến anh càng trông buông thả lười biếng.

Anh cúi người đến gần micro, giọng nói rất trầm, lúc ánh mắt anh ngước lên nhìn Nam Tri lại dịu dàng đến lạ.

Nam Tri nhìn anh, nhịp tim bắt đầu tăng lên.

Dường như cho dù là đã bao lâu trôi qua, Cố Dữ Thâm đều có thể tùy tiện điều khiển cảm xúc của cô.

Cùng em gom nhặt những cảm nghĩ suốt dọc đường, tìm ra cảm nghĩ cho cuộc sống này

Cùng em biến những cô đơn thành sự dũng cảm

Vụt khỏi tầm tay biết bao lần, nhưng anh vẫn chưa rời đi



Cùng em sưởi ấm nỗi nhớ nhung chua xót

Cùng em viết nỗi băn khoăn ra thành câu chuyện

Tương lai dù có xa vời đến đâu nhưng hy vọng vẫn còn đó

Anh sẽ ở bên em đến khi câu chuyện tới hồi kết.



Hát xong câu cuối cùng.

Mọi người đều vỗ tay hò reo, bầu không khí lại lần nữa được đẩy lên cao.

Nam Tri đứng im tại chỗ, được mọi người vây quanh, ánh mắt sâu thẳm của Cố Dữ Thâm nhìn chăm chú không rời, đôi mắt cô lại ướt đẫm.

Một lúc lâu sau, Cố Dữ Thâm lại cúi người đến gần micro.

“Tư Tư.”

Anh vẫn ngồi trên cái ghế cao đấy, dáng người anh càng trông hấp dẫn hơn, sau đó anh nhìn xuống, bắt đầu hát một câu bằng giọng Quảng Đông cực kỳ chuẩn “Xin hãy cho anh nói một câu anh yêu em”.

Anh nhìn cô.

Trong mắt chỉ có cô.

Nước mắt Nam Tri lại rơi xuống.

Thì ra, tình yêu của một người có thể cứ một lần rồi lại một lần vượt qua mong đợi ban đầu của cô, sâu nặng và nhiệt huyết đến vậy.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cố của chúng ta sắp trở thành bố rồi! (Vỗ bàn)
Bình Luận (0)
Comment