Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Chương 21

Tằng Bất Dã phải đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy mới cảm nhận được sức mạnh của hội chứng hậu trượt tuyết.

Cơ thể cô không còn là của cô nữa, vì dùng sức không đều ở hai chân khiến nửa bên trái cơ thể đau hơn bên phải. Mặc dù cố gắng đi lại trông có vẻ bình thường nhưng thực tế cảm giác như hai chân đều bị buộc đá.

Trên đường đến nhà ăn, cô gặp Triệu Quân Lan, anh ta thấy vậy cười hì hì: “Có chuyện gì vậy? Chân của chị Rau Dại còn cứng hơn cả miệng đấy!”

Tằng Bất Dã nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt rất đáng sợ. Triệu Quân Lan đoán chắc cô không nói ra lời hay ho gì bèn vội vàng giơ tay đầu hàng: “Em sai rồi, chị cứ im lặng đi, đừng nói gì cả.”

Tằng Bất Dã chỉ hừ một tiếng, hai người chậm rãi đi đến nhà ăn.

Từ Viễn Hành lại không có mặt.

“Anh Từ của anh chưa dậy à?” Tằng Bất Dã hỏi Triệu Quân Lan.

“Anh Từ của tôi đã ra ngoài rồi.” Triệu Quân Lan nói.

“Ra ngoài sớm vậy à?”

“Đừng nhắc nữa.” Triệu Quân Lan có vẻ bực: “Để sau cậu ấy tự nói với cô! Cô quan tâm anh Từ ghê.”

Triệu Quân Lan đã coi Tằng Bất Dã là bạn, mặc dù hai người luôn đấu khẩu nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm. Tằng Bất Dã đau chân, ngồi xuống đứng lên càng khó khăn nên chỉ huy Triệu Quân Lan mang đồ ăn cho mình. Trùng hợp sáng nay cô muốn ăn nhiều thứ nên Triệu Quân Lan phải chạy đi chạy lại: Bánh mì nướng phải phết bơ và sốt chocolate, tô mì phải có rau xanh, há cảo nhỏ phải thêm gia vị, nước ép tươi phải pha nước ép dưa hấu với nước ép cà rốt… Triệu Quân Lan chạy hơn mười phút, cuối cùng phục vụ xong Tằng Bất Dã. Sau khi ngồi xuống, anh ta cẩn thận nói: “Cô có biết không? Cô là người phụ nữ ăn nhiều nhất, đòi hỏi nhiều nhất mà tôi từng gặp…”

Tằng Bất Dã không nhịn được, cô bật cười thành tiếng.

Cô dĩ nhiên biết mình đôi khi ăn nhiều và quả thật đòi hỏi nhiều. Dáng vẻ của Triệu Quân Lan muốn nói cô nhưng lại sợ cô không vui trông rất đáng yêu. Cô vỗ vai Triệu Quân Lan và nói: “Anh lấy giúp tôi đĩa trái cây nữa, như vậy anh không phải vất vả sau khi ăn một nửa.”

“Tôi nợ cô à?” Triệu Quân Lan vừa nói vừa đi lấy, sợ Tằng Bất Dã muốn ăn đủ thứ nên gắp mỗi thứ một ít cho cô.

Tằng Bất Dã nhiều lần tìm kiếm trong nhà ăn nhưng không thấy Từ Viễn Hành đâu. Thật kỳ lạ, bình thường ăn cơm cô không cảm thấy Từ Viễn Hành là người quan trọng gì. Nhưng khi anh không có mặt, cô thực sự cảm thấy bữa ăn thiếu đi niềm vui.

Triệu Quân Lan phát hiện ra điều đó liền nói với cô: “Đừng tìm nữa, cậu ấy sẽ về kịp trước khi khởi hành. Đợi tí gói cho cậu ấy một ít.”

Đậu Que hôm nay buộc hai bím tóc dựng đứng, trông như Tiểu Na Tra. Nhìn thấy Tằng Bất Dã, cô bé chạy đến bên cạnh, không đợi ai mời đã tự kéo ghế ra, muốn ăn sáng cùng Tằng Bất Dã.

“Sinh một đứa đi.” Triệu Quân Lan nói: “Nếu không được thì tự sinh một đứa, đến bốn năm tuổi là có thể sai nó mang đồ ăn sáng cho cô rồi.” Anh ta vẫn còn canh cánh chuyện phải chạy vặt cho Tằng Bất Dã!

Đậu Que không giống Triệu Quân Lan, cô bé rất vui lòng chạy vặt cho Tằng Bất Dã, cứu chạy đi chạy lại. Chị Tời Kéo ngồi bàn bên cạnh, nói với anh Tời Kéo: “Nhìn kìa, giống như đỉa đói bám theo ấy!”

“Đó gọi là duyên phận.”

Kết quả của mối duyên sâu là, sau khi ăn xong bữa này, Đậu Que đưa ra yêu cầu của mình, cô bé hy vọng Tằng Bất Dã có thể buộc hai bím tóc dựng đứng như mình. Tằng Bất Dã từ chối, nhưng cô bé nói: “Cháu vừa giúp cô Rau Dại nhiều việc mà.”

Thì ra đang chờ để nói điều này!

Tằng Bất Dã không biết tâm trạng tốt từ đâu nên đồng ý với yêu cầu của cô bé. Nhưng cô không biết buộc, chỉ có thể nhờ chị Tời Kéo. Mọi người lần lượt đến ăn sáng, đều xúm lại xem náo nhiệt, nói: “Này! Hôm nay đến Mãn Châu Lý, không bị người Nga bắt đi mới lạ!”

Tằng Bất Dã bình thường trông không có nhiều sức sống, mấy ngày đi chơi này hầu như không chải tóc đàng hoàng. Khi chị Tời Kéo buộc tóc cô lên, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng chuẩn mực.

Chị Tời Kéo đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô ngắm nhìn khuôn mặt, sau một lúc nói: “Thật dễ mến làm sao!”

Chưa ai khen Tằng Bất Dã dễ mến cả.

Cô không phải là người dễ mến, nhưng đến nơi này, có người nâng khuôn mặt cô lên nói cô dễ mến.

“Con người là phải ăn uống tử tế.” Chị Tời Kéo nói: “Cô xem cô ăn uống tốt, khí huyết dồi dào.”

“Thật sao?” Tằng Bất Dã ngờ vực hỏi.

“Đúng vậy.” Chị Tời Kéo đưa gương cho cô: “Cô xem đi.”

Tằng Bất Dã đã rất lâu không soi gương đàng hoàng. Cô không thích soi gương. Cô luôn cảm thấy người trong gương như không có xương, hoặc bị bệnh suy dinh dưỡng gì đó, khuôn mặt hoặc vô cảm, hoặc quầng thâm mắt. Đêm Tằng Ngộ Khâm vừa qua đời, cô đi vào nhà vệ sinh và vô tình liếc thấy mình trong gương. Người đó cô hoàn toàn không nhận ra. Cô đứng trước gương nhìn kỹ người đó, cố gắng nhếch khóe miệng hoặc dùng lòng bàn tay đẩy da mặt, cố tạo ra một dáng vẻ quen thuộc, nhưng cô thất bại.

Bây giờ người trong gương cô cũng không nhận ra. Cô buộc hai bím tóc dựng đứng, gương mặt đầy đặn, nước da hồng hào. Cầm gương xa hơn một chút, cô vẫn cảm thấy xa lạ.

Kiểu tóc này không đội mũ được, khi dắt Đậu Que ra ngoài, gió thổi khiến trán cô lạnh buốt. Đậu Que thì được bọc kín, chỉ có trán đầy đặn của Tằng Bất Dã phơi trong gió lạnh. Từ Viễn Hành đã trở về, nhận bữa sáng mà Triệu Quân Lan gói cho. Khi nhìn thấy Tằng Bất Dã đi ra, mắt anh sáng lên.

Tằng Bất Dã như được tiên nhân phả một hơi tiên khí, cả người đều sống động lên. Ngay cả lông mày và đôi mắt cũng trở nên rõ ràng. Hóa ra cô có đôi lông mày đậm, hóa ra khuôn mặt cô đầy đặn và có chiều sâu.

“Mắt rớt vào người ta rồi. Chưa từng thấy gái xinh à?” Triệu Quân Lan bên cạnh khẽ trêu chọc anh, đổi lại là một cú đạp.

“Trông giống Na Tra vậy.” Anh nói to với Tằng Bất Dã.

Tằng Bất Dã lười đáp lại, che trán lên xe, tránh bị thổi cho đần đi. Từ Viễn Hành theo sau, ngồi vào ghế phụ của cô.

“Làm gì vậy?” Tằng Bất Dã hỏi: “Anh lên xe tôi làm gì?”

“Đợi xe em nóng máy.”

“Tôi không cần anh đợi. Anh ăn đồ trên xe tôi, làm đầy mùi trong xe! Sao không về xe anh mà ăn!”

Từ Viễn Hành vừa ăn vừa cười, tâm trạng anh vốn rất tệ. Tằng Bất Dã vẫn ổn định phát huy như thường lệ khiến anh bật cười.

“Bố tôi đến rồi.” Từ Viễn Hành nói: “Tối qua, họ đi máy bay đến.”

“Bây giờ đâu?”

“Bố tôi đang ở trong xe tôi.”

“Hả?” Đậu Que đột nhiên kêu lên: “Ông nội Từ đến rồi?”

“Đúng vậy, ông nội Từ mà cháu sợ đến rồi.” Từ Viễn Hành nói. Thực ra là cố ý trêu Đậu Que. Họ thực sự đã đến, và thực sự yêu cầu Từ Viễn Hành đưa họ đi cùng, nhưng Từ Viễn Hành đã từ chối. Anh đã đi xem họ một chút, họ sống tốt lắm. Anh tiện tay đăng ký cho họ một đoàn, khi định trả tiền thì nhớ đến lời của Tằng Bất Dã nên không trả. Để trưởng đoàn gặp họ thu tiền.

Đúng vậy, Từ Viễn Hành đã học được từ Tằng Bất Dã: Mặc kệ đi! Sống không nổi thì đừng sống nữa! Trong khoảnh khắc đó anh toàn nghĩ đến Tằng Bất Dã, anh nghĩ mình nhất định phải xin lỗi cô trực tiếp. Cô nên mở một lớp huấn luyện dạy người ta cách không làm người.

Đoàn xe sắp khởi hành, những điều này Từ Viễn Hành chưa kịp nói với Tằng Bất Dã. Anh thực sự rất muốn tâm sự với cô nên trước khi xuống xe nói với cô: “Tối nay mọi người định uống rượu ở quán bar Mãn Châu Lý, tôi sẽ nói chi tiết với cô. Tằng Bất Dã, tôi cảm ơn cô trước.”

“Cảm ơn tôi gì?”

“Cảm ơn em đã dạy tôi cách không biết xấu hổ.”

Từ Viễn Hành nói xong đóng cửa xe đi mất, Tằng Bất Dã bĩu môi, hai bím tóc dựng đứng cũng nhúc nhích theo. Cô quay đầu chỉ vào mũi mình hỏi Đậu Que: “Cô dạy anh ta không biết xấu hổ hả?”

Đậu Que ôm vai làm bộ run rẩy: “Ông nội Từ thật đáng sợ.” Bàn tay mũm mĩm bóp khuôn mặt thành một cục: “Ông nội Từ như thế này này, không biết cười.” Đậu Que không thích bố của Từ Viễn Hành. Ông già đã đi chơi cùng họ một lần, âm u kinh khủng, Đậu Que gặp ông là chạy.

Tằng Bất Dã vuốt đầu Đậu Que, nói: “Cháu dựa lại đằng sau đi, lát nữa trên đường mà cháu lộn xộn là cô mách mẹ cháu đấy.”

Hôm nay họ sẽ đi qua một đoạn đường nổi tiếng là đường cấp một Hải Mãn.

Đây thực sự là một con đường rất đẹp, mùa xuân bên đường hoa nở rực rỡ, mùa hè cỏ nước tươi tốt, mùa thu vàng rực khắp đồng, mùa đông tuyết trắng bao phủ.

Xe dẫn đầu thông báo tình hình đường: Chiều nay có tuyết lớn, Thanh Xuyên cố gắng đến Mãn Châu Lý trước hai giờ chiều. Đường cấp một Hải Mãn thường có gia súc băng qua, nghe theo chỉ dẫn của xe dẫn đầu, chú ý tránh né.

Hướng dẫn viên xe dẫn đầu không nói dối.

Họ vào đường cao tốc đi được 15 km đã gặp phải một con bò già chặn đường.

Đó thực sự là một con bò lợi hại, không biết làm sao vượt qua hàng rào xanh của đường cao tốc, đi tới đi lui trên đường. Mọi người dừng xe không nhúc nhích, nó thì thảnh thơi, đứng giữa làn đường, không ai có thể đi qua.

Mặt đất không biết có gì, nó cúi đầu cọ vào đó. Anh Thường thò người ra chụp ảnh con bò, vừa chụp vừa nói: Con này chắc ngon lắm!

Đậu Que lấy ra một quả chuối, bảo Tằng Bất Dã mở cửa sổ. Tằng Bất Dã mở cửa, cô bé hét lớn: “Lại đây! Lại ăn chuối đi!”

Con bò thực sự nghe hiểu, đi về phía họ, đoàn xe mới lần lượt khởi động.

Tằng Bất Dã cảm thấy mắt mình có thể nhìn thấy nơi cách xa hàng chục cây số, tầm nhìn rộng lớn như vậy thực sự hiếm thấy. Suốt đường bị trâu ngựa chặn, đi đi dừng dừng, cuối cùng rời khỏi cao tốc trước khi tuyết rơi lớn.

Nhìn từ xa thành phố có nhiều công trình mái vòm cao, huyền ảo như ảo ảnh trên biển. Khi vào thành phố, đoàn người đông đúc, những người Nga “dạo phố” bên đường cũng nhìn về phía họ.

Đậu Que muốn đi xem búp bê Matryoshka, Tằng Bất Dã muốn đi dạo phố, anh Thường muốn chụp kiến trúc, anh Tôn muốn đi hát… Đám người này mỗi người một ý, cuối cùng quyết định ai làm việc nấy, tối gặp nhau ở quán bar. Ban đầu Từ Viễn Hành mời mọi người ăn món Nga, cuối cùng thành “toàn bộ rượu do sếp Từ trả tiền”.

Tằng Bất Dã đeo đầu Na Tra cả nửa ngày cuối cùng đã tháo ra, da đầu đau nhức, tóc bị xoăn thành những lọn lớn khoa trương, như vừa bị sốc điện. Đi trên đường phố Mãn Châu Lý với “đầu sốc điện” cũng không có gì lạ, vì nhiều cô gái Nga cũng có mái tóc như vừa bị sốc điện. Thật đúng lúc.

Triệu Quân Lan, Từ Viễn Hành, 433 và Bán Tải Tứ Xuyên đã quyết tâm theo Tằng Bất Dã đi dạo phố, họ đi sau cô như bốn vệ sĩ. Tằng Bất Dã hoàn toàn không có điểm đến, cô chỉ muốn đi dạo. Tóm lại việc đi dạo của cô là mệt thì ngồi xuống, nghỉ ngơi xong lại đi. Cô không vào cửa hàng, cũng không mua đồ uống, chỉ là đi một cách thuần túy.

Hội chứng hậu trượt tuyết hôm qua vẫn chưa biến mất, hôm nay tung tăng đi, dáng vẻ này phần nào có chút hài hước. Triệu Quân Lan đi gấp, nói với cô: “Cô nghỉ một chút có được không?”

“Tôi đang giảm đau nhức đấy.” Tằng Bất Dã nói.

“…”

Cuối cùng Triệu Quân Lan và những người khác không chịu nổi nên đã tìm một nơi trốn đi.

Chỉ còn lại Từ Viễn Hành và Tằng Bất Dã. Anh cuối cùng cũng có cơ hội nói với cô về chuyện sáng nay. Từ Viễn Hành nói khi nhìn thấy họ, trong lòng anh không còn cảm giác nghẹn ngào như trước kia nữa, họ nói gì, trong lòng anh chỉ nghĩ “nói bậy”. Đôi khi cũng không nhịn được, bảo họ câm miệng. Anh và Tằng Bất Dã đã học cách phớt lờ.

“Tôi không dạy anh phớt lờ.” Tằng Bất Dã nói.

“Nhưng thái độ của em chính là phớt lờ. Em đối với những việc mình không thích thì trực tiếp phớt lờ.”

“Được thôi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi, thậm chí không nhận ra tuyết đã rơi nhiều hơn. Từ Viễn Hành không cảm thấy có chuyện gì không thể nói với Tằng Bất Dã, anh không muốn che giấu quá khứ cũng như sự ngốc nghếch của mình. Tằng Bất Dã cũng không vì thế mà chế giễu anh.

Họ cứ thế nói chuyện, trên đường phố Mãn Châu Lý đầy tuyết. Gió thổi mái tóc xù của Tằng Bất Dã, đôi khi một sợi tóc bay vào mặt Từ Viễn Hành. Những sợi tóc ướt đẫm đính đầy tuyết. Họ như một cặp tình nhân đi trên đường phố nước ngoài, không điều gì không thể nói.

Có một chiếc xe ba bánh buộc rất nhiều bóng bay, chủ nhân đang đứng đó ngắm tuyết. Bóng bay bị gió thổi nghiêng đều sang trái sang phải, như đang nhảy múa. Tằng Bất Dã thích quả bóng hình quái vật đó, cô bảo Từ Viễn Hành mua cho cô. Khi Từ Viễn Hành quay lại, anh cầm hai quả bóng, một quả là quái vật, quả còn lại là công chúa, đều đưa cho cô.

Cô tay trái cầm quái vật, tay phải cầm công chúa rồi lại tiếp tục đi cùng anh.

Cuối cùng Tằng Bất Dã cũng kể với Từ Viễn Hành về cuộc sống lộn xộn của mình. Cô nói rằng cô đã bị bạn trai cũ lừa mất rất nhiều tiền, tòa án phán anh ta mỗi năm phải hoàn trả một khoản tiền cố định; nói về việc đối tác kinh doanh cuỗm tiền bỏ trốn, để lại một đống rắc rối cho cô. Cô đã tốn rất nhiều công sức tìm ra đối phương, bây giờ cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu kiện. Cô nói thực ra mẹ cô đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, chính bố đã nuôi cô khôn lớn. Nhưng bố cô cũng đã mất.

“Những năm gần đây liên tục gặp phải chuyện xấu, hết việc này đến việc khác.” Tằng Bất Dã nói: “Tôi đã trở thành một người bi quan.”

Từ Viễn Hành thực ra không bất ngờ về những điều cô nói, bởi vì đêm mùng một Tết đó, những giấc mơ cô mơ phần lớn đều liên quan đến những chuyện này. Đây đều là những việc còn treo lơ lửng đối với cô, chiếm cứ tâm trí cô mãi mãi. Anh chỉ lắng nghe, không mở miệng khuyên lơn. Chỉ thỉnh thoảng giúp cô kéo lại quả bóng bay sắp quấn vào cây.

Tằng Bất Dã cũng không biết tại sao mình lại trở nên lắm lời như vậy, cô chỉ như thế với Lý Tiên Huệ thôi. Ở bên cạnh cô ấy, cô không ngừng than thở, chửi rủa. Lý Tiên Huệ mang lại cho cô cảm giác an toàn, và bây giờ, Từ Viễn Hành, người cô mới quen được vài ngày, đang đứng bên cạnh cô cũng vậy.

Cô cảm thấy mình lại phạm phải cái tật xấu ấy.

Cô luôn vô cớ tin tưởng người khác, chỉ cần người ta có chút thái độ chân thành, cô đã cho rằng người đó là người tốt. Rồi cô bắt đầu thổ lộ hết lòng hết dạ, cuối cùng cô bị lừa. Lần này đến lần khác. Trí khôn của cô không vì thế mà tăng trưởng, ngược lại còn đổi lấy những vết thương chồng chất. Vì vậy cô bắt đầu sợ tiếp xúc với người khác, cô biết để gặp một người tốt thuần khiết thì phải có vận may lớn như trời. Mà cô hầu như không có may mắn như vậy.

Bây giờ cô lại bắt đầu rồi.

Từ Viễn Hành tốt với cô, cô liền cho rằng anh là người tốt. Anh mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô liền bắt đầu vượt qua giới hạn của mình. Khác biệt là lần này cô chỉ đang tâm sự, Từ Viễn Hành không đòi hỏi cô phải trả giá bất cứ thứ gì. Anh đòi hỏi ở cô cũng chỉ là mượn cô một đôi tai, cũng trút hết bụng đầy ấm ức của mình ra. Chỉ có vậy thôi.

“Từ Viễn Hành, sáng nay anh không có ở đó, tôi ăn cũng không ngon.” Sau khi im lặng một đoạn đường, Tằng Bất Dã dừng bước, đối diện với Từ Viễn Hành nói như vậy.

Những quả bóng bay cao lơ lửng “kẹp” cô ở giữa, công chúa và quái vật đều bay trong gió.

“Triệu Quân Lan đã nói em ăn hết những thứ đó mà.” Từ Viễn Hành nói.

“Ăn thì ăn hết rồi, nhưng mùi vị không ngon đến thế.” Tằng Bất Dã nói.

Tim Từ Viễn Hành liền đập nhanh hơn.

Theo tính cách trước đây của anh, nhất định sẽ đáp lại câu nói mập mờ của Tằng Bất Dã, anh sẽ nói: Sao thế? Đến mức này rồi, còn giả vờ như không có chuyện gì à? Nhưng đối phương là Tằng Bất Dã, anh hơi không dám.

Từ Viễn Hành rất sợ Tằng Bất Dã. Bởi vì trên người cô tồn tại nhiều biến số và sương mù, anh hiểu sự bất định như vậy của cô. Còn anh, thực ra cũng giống cô, không dám dễ dàng bắt đầu một mối tình nữa. Gặp được người tốt, quá khó rồi.

“Từ Viễn Hành, lần sau không ăn sáng nhớ báo cáo với tôi.” Tằng Bất Dã nói.

“…Được thôi.” Từ Viễn Hành nói: “Nhưng em đâu phải là bạn gái tôi.”

“Em có thể.”

Giọng cô rất nhỏ, Từ Viễn Hành chỉ thấy cô động đậy môi, không nghe rõ. Tiến lên một bước, anh cúi đầu xuống, hỏi lớn: “Em nói gì?”

Tằng Bất Dã liền đứng thẳng người, nói lớn: “Em có thể!”

Từ Viễn Hành tưởng mình nghe nhầm.

Anh tưởng rằng giữa đàn ông và đàn bà phải trải qua rất nhiều lần thăm dò, từ chối, đưa qua đẩy lại, phải qua thăm dò và kiểm tra lặp đi lặp lại rồi mới yêu nhau. Nhưng Tằng Bất Dã không như vậy, cô bỏ qua tất cả các quy trình, cứ thế trực tiếp cho anh một câu trả lời.

“Em có thể.” Tằng Bất Dã lại nói to: “Nhưng em không thể đảm bảo tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu, có thể vài giờ, vài ngày…”

“Đừng nói nhảm nữa.” Từ Viễn Hành đột nhiên tiến lên phía trước, cúi đầu ép vào môi cô, lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, khuôn mặt đầy đặn ấy. Đôi môi khô ráp của anh áp chặt vào đôi môi lạnh lẽo, ẩm ướt của cô, đôi mắt hơi hé mở nhìn cô.

Cô cũng mở mắt nhìn anh.

Từ Viễn Hành hoảng hốt, lùi lại một bước, rời xa phía cô. Tuyết lớn che đi biểu cảm, xe cộ tấp nập cũng che đi nhịp tim đập.

“Anh thoa chút son dưỡng môi đi!” Tằng Bất Dã đưa ngón tay út ra, dùng đầu ngón tay chạm vào làn da khô trên môi anh: “Giống như lưỡi dao ấy.”

“Em thấy đàn ông nào đi chơi bên ngoài mà mang theo son dưỡng môi chứ?” Anh hỏi.

“Vậy để em giúp anh thoa.” Tằng Bất Dã lôi son dưỡng môi ra thoa lên môi mình, sau đó giả vờ tiến lại gần anh, Từ Viễn Hành cứng đầu quay mặt đi: “Em lại làm trò buồn nôn rồi.”

Tằng Bất Dã liền chu môi: “Anh mơ đi!”

Người Nga đi ngang qua vóc dáng cao lớn nhưng phải xem so với ai. So với Từ Viễn Hành thì có thể ngang ngửa. Chỉ khi anh đứng gần cô, cô mới phát hiện thể trạng của anh như núi vậy.

Tằng Bất Dã từng nghe nói có người trong chuyến du lịch đã xảy ra nhiều câu chuyện sáo rỗng, hôm nay cô cũng không thoát khỏi sự tầm thường. Nhưng cảm giác đó không giống như người khác nói là một cuộc tình vụng trộm mà là sự yêu thích chân thật. Cô thực sự khá xấu, cô tham luyến hiện tại, thuận theo lòng mình, nhưng cô cũng không muốn có quá nhiều ràng buộc. Bởi vì cô không muốn đánh cược vận may một lần nữa. Cô chỉ muốn vui vẻ vài ngày, cô tin Từ Viễn Hành cũng nghĩ như vậy.

Giống như những bài viết đã viết, khi chuyến đi kết thúc, tình cảm cũng khép lại. Đội trưởng Thanh Xuyên không bao giờ dây dưa.

Đôi vai rộng của Từ Viễn Hành phủ một lớp tuyết dày, bản thân anh không quan tâm; đầu cũng phủ đầy tuyết, anh cũng không để ý.

Tằng Bất Dã liền giúp anh phủi tuyết trên vai, anh cũng không nhàn rỗi, cũng giúp cô phủi tuyết trên mũ. Mặt Tằng Bất Dã đã bị đông đỏ lên, khuôn mặt đầy đặn đó, một cái nhìn là biết được nuôi dưỡng bởi khẩu vị tốt. Thêm vào đó cô đã ngủ vài ngày ngon giấc, quầng thâm dưới mắt đã biến mất. Ánh mắt cũng sáng hơn. Từ Viễn Hành thực sự không nhịn được, đưa tay véo má cô một cái.

Véo vui ghê. Anh lại véo thêm cái nữa.

Tằng Bất Dã cuối cùng cũng phản ứng lại, cô nhanh chóng đưa tay véo mặt anh, nghiến răng ken két nói: “Cho anh mặt mũi rồi hả? Anh còn véo thử xem!”

Từ Viễn Hành lại véo mặt cô.

Hai người như muốn đánh nhau, đều bắt ép đối phương phải buông tay trước, nhưng họ đều là những người cứng đầu, đều không chịu buông tay. Nhưng Từ Viễn Hành cuối cùng vẫn kém hơn một chút, anh không nỡ dùng sức véo, chỉ dùng đầu ngón tay áp vào mặt cô.

Tằng Bất Dã nghiêng đầu, giũ tay anh ra, lại dùng sức véo anh thật mạnh.

“Nếu sau này anh cưới vợ thì anh sẽ cưới người như em.” Từ Viễn Hành đột nhiên nói như vậy.

Tằng Bất Dã nhìn anh, chờ anh nói hết.

Từ Viễn Hành hơi ngượng, ánh mắt dao động một chút rồi ngượng ngùng cười: “Một người vợ như em thật tốt, tính khí nóng nảy, tính cách thẳng thắn, miệng rất độc, không giấu được tâm sự gì, chắc chắn là người tốt; có thể ăn có thể nấu, thể trạng nhìn rất tốt. Khi em không ăn không ngủ thì lại là chuyện khác.”

“Còn gì nữa không?” Tằng Bất Dã hỏi.

“Hê hê.” Còn gì nữa thì Từ Viễn Hành không thể nói được, phần nào đó hơi tục. Anh không thể nói với Tằng Bất Dã rằng anh có h@m muốn rất mạnh mẽ đối với cô, mặc dù anh đang cố gắng che giấu nhưng anh càng lúc càng không nhịn được. Sáng nay khi nhìn thấy cô ra khỏi khách sạn, anh thực sự rất muốn cắn má cô một cái.

“Sau này em lấy chồng cũng lấy người như anh.” Tằng Bất Dã nói.

“Tại sao?”

“Nhìn là biết anh giỏi chuyện đó.” Tằng Bất Dã không giống như Từ Viễn Hành, cô hoàn toàn không e ngại. Lúc này cô đúng lúc liếc nhìn, thấy tay anh nhanh chóng che một cái.

“Em dù sao… dù sao… cũng là con gái.” Từ Viễn Hành không phải chưa từng bị người ta trêu ghẹo, duy nhất Tằng Bất Dã khiến anh không thoải mái: “Em chú ý một chút được không?”

“Được.” Tằng Bất Dã giả vờ dùng tay che mặt, mắt nhìn qua kẽ ngón tay. Quả bóng hình quỷ xoay ù ù, trông giống như quỷ thật.

Chỉ với một cái nhìn này đã khiến Từ Viễn Hành phồng lên. Anh chỉ vào Tằng Bất Dã, bất lực quay người đi, giả vờ tức giận. Trong đầu anh đang nghĩ về chuyện ma quỷ, trong lòng thầm hô: Xuống đi, xuống đi.

Tằng Bất Dã có gì không hiểu chứ? Lúc này cô chỉ im lặng đứng đó chờ anh. Tấm lưng rộng của anh căng ra, có chút bất lực lại gấp gáp chờ h@m muốn của anh hạ xuống. Còn phải giả vờ tức giận. Từ Viễn Hành thật đáng yêu như vậy, thật khiến người ta thương. Trái tim cô thực sự rung động, muốn bước lên phía trước ôm lấy anh, ôm lấy “người đàn ông đẹp trai” này.

Không nỡ trêu anh nữa, cô đi trước một bước. Từ Viễn Hành mãi sau mới đuổi kịp cô, anh cũng mệt mỏi, bảo cô đừng làm khó anh nữa rồi kéo cô vào quán cà phê bên đường.

Mãn Châu Lý là một nơi rất kỳ diệu.

Người Nga khắp các con phố, khiến bạn không phân biệt được mình đang ở trong nước hay nước ngoài. Tên của quán cà phê rất Nội Mông, nhưng bánh tiramisu bên trong lại mang hương vị pha trộn của món tráng miệng Nga.

Quán cà phê mà họ tình cờ bước vào cũng không ngoại lệ.

Khi đẩy cửa vào, chuông gió kêu leng keng, khách hàng bên trong đang trò chuyện nhỏ nhẹ, không ai nhìn về phía cửa. Tằng Bất Dã cố gắng mang hai quả bóng bay vào quán, tìm một chiếc ghế để buộc chúng lại, rồi đi theo Từ Viễn Hành đến quầy.

Từ Viễn Hành lại đưa ra câu nói cổ điển: “Đã đến rồi, phải uống một cốc cà phê kem chứ!”

“Đã đến rồi, gọi nhiều một chút đi.” Tằng Bất Dã nói.

Hai người tình cờ đều không phá hỏng không khí, thậm chí còn hào hứng. Nước Kvass kiểu Mỹ, cà phê kem, bánh lều Mông Cổ, bánh tiramisu, tất cả đều được gọi.

Cốc cà phê kem in chữ Mông Cổ, cà phê được phủ một lớp kem, trên đó rắc gạo rang và hai miếng thịt bò khô; nước Kvass kiểu Mỹ thực sự có hương vị, trông giống như nước có gas vừa mở nắp; bánh lều Mông Cổ trông thực sự giống một cái lều Mông Cổ. Tất cả đều rất thú vị.

Tằng Bất Dã uống một ngụm cà phê kem, môi dính đầy gạo rang, chép miệng nói: “Không tệ.”

Cô đẩy cốc về phía Từ Viễn Hành, để anh cũng nếm thử. Từ Viễn Hành định đứng dậy tìm nhân viên để xin thêm một cái cốc, cô nói: “Đừng giả vờ nữa. Uống đi.”

Từ Viễn Hành lại cười hì hì rồi uống một ngụm.

Hai người ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố, bắt đầu thả hồn. Tằng Bất Dã bây giờ bắt đầu hối hận vì đã đi bộ điên cuồng lúc nãy, giờ thì hay rồi, hai chân cô như đổ chì, chỉ dừng lại một chút mà không thể nhấc lên được nữa. May mắn là chiều không còn việc gì khác, họ có thể ở đây lâu hơn một chút.

Quán cà phê ấm áp, ghế tựa êm ái, cùng với tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, tất cả đều rất thích hợp để ngủ. Tằng Bất Dã co người vào ghế, những lời Từ Viễn Hành nói với cô, cô không nghe rõ nữa.

Cô đã ngủ thiếp đi.

Cơ thể đau nhức, thỉnh thoảng cô nhăn mặt điều chỉnh tư thế. Đôi khi như đang gặp ác mộng, chân bất giác giật một cái. Thấy cô như vậy, Từ Viễn Hành liền đẩy cốc ra xa một chút, sau đó ngả đầu vào tựa lưng, cũng ngủ luôn.

Từ Viễn Hành thực sự mệt mỏi.

Đêm qua anh hầu như không ngủ, chuyện của bố khiến anh phiền lòng. Suốt chặng đường này, anh đều lo lắng, sợ rằng họ lại gây ra chuyện gì đó. May mắn thay, may mắn thay, đi cùng Tằng Bất Dã suốt chặng đường này đã trút hết nỗi phiền muộn trong lòng, mới khiến anh không còn tâm sự.

Lúc này anh ngủ ngon lành, thậm chí thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng ngáy nhẹ. Bên ngoài, tuyết rơi xào xạc, như thể muốn tạo cho họ một chiếc giường an ổn.

Nhân viên phục vụ rất tốt, thấy họ ngủ bèn nhắc những người nước ngoài bên cạnh nói chuyện nhỏ nhẹ, đi lại nhẹ nhàng. Tất cả những điều này khiến Mãn Châu Lý trở thành một nơi dịu dàng.

Tằng Bất Dã không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô mở mắt ra thì thấy bên ngoài trời đã tối đen. Đèn đường đã sáng lên, tuyết vẫn đang rơi, đã tích tụ thành một lớp dày.

Tin nhắn nhóm liên tục nhấp nháy, hỏi đội trưởng và chị Rau Dại đã đi đâu, sao vẫn chưa đến chỗ uống rượu. Tằng Bất Dã đá Từ Viễn Hành một cái, anh mở mắt ra nhìn quanh bối rối.

“Anh đã ngủ à?” Anh hỏi.

“Anh đã ngủ rồi.” Cô đáp.

“Không, anh không ngủ, anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi.”

“Vậy thì anh nhắm mắt khá lâu đấy, họ đã bắt đầu uống rồi.”

Từ Viễn Hành đứng bật dậy: “Đi thôi, đi nhanh lên.”

“Anh vội gì chứ?”

“Đến muộn họ sẽ trêu em đấy.” Từ Viễn Hành mặt dày không sao, nhưng anh không thể không quan t@m đến Tằng Bất Dã. Anh thậm chí còn bàn với Tằng Bất Dã, yêu cầu cô vào trước. Nếu người khác hỏi Từ Viễn Hành đi đâu thì cô cứ giả vờ không biết. Còn anh sẽ vào sau, thu hút hỏa lực.

Tằng Bất Dã cảm thấy anh đang có phần che đậy quá mức, dáng vẻ không có não này thực sự rất đáng yêu.

Hai người lại lần lượt bước vào gió tuyết.

Từ Viễn Hành cố ý chậm bước, chờ Tằng Bất Dã vốn gần như không thể đi được. Quán bar không xa, khoảng một cây số, nhưng đi qua một cây số trong gió tuyết thì rất xa.

Tằng Bất Dã kéo theo hai quả bóng bay vướng víu, không muốn đi một bước nào nữa. Cô ngồi phịch xuống tuyết, nói với Từ Viễn Hành: “Anh cứ đi đi, đừng lo cho em. Em sẽ cố gắng đi đến nơi trước khi trời sáng.”

Từ Viễn Hành quay đầu lại thấy gió thổi mái tóc xù của cô bay tứ tung, trông chẳng giống con người chút nào liền ôm bụng cười lớn. Cười đủ rồi, anh đi đến trước mặt cô nói: “Gọi bố đi rồi anh cõng em.”

Tằng Bất Dã quét một chân qua, anh nhảy lên tránh rồi quay người ngồi xuống, chỉ vào lưng mình: “Lên đi.”

Tằng Bất Dã không hề e dè, trèo lên lưng anh và nói: “Em vẫn nghĩ lấy chồng phải lấy người như anh, có một thân sức khỏe dùng không hết.”

Hơi thở của cô khi nói chuyện khiến tai anh ngứa, anh nghiêng đầu cọ vào cổ áo.

“Để em gãi cho anh.” Tằng Bất Dã trêu anh, trêu đến mức lòng anh cũng ngứa ngáy.

Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng đi tiếp. Sức ăn của Tằng Bất Dã quả thật không phải là vô ích, anh đang cõng một con người rất thật.

Con đường tuyết này, thật tốt biết bao. Quả bóng bay của Tằng Bất Dã bay theo suốt chặng đường.

Sau tai Từ Viễn Hành đỏ một mảng, cô cúi đầu, in một nụ hôn lên đó.

Một nụ hôn lạnh lẽo, nhẹ nhàng.

Anh rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment