Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Chương 26

Đối với Tằng Bất Dã, đây có lẽ là trải nghiệm chỉ có một lần trong đời: Ngủ cùng người mình thích giữa trời băng tuyết, gần đến mức này, bị túi ngủ quấn chặt lấy nhau.

Từ Viễn Hành trở mình liền đè cô xuống dưới. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn cắm trại, anh cứ thế nhìn cô. Anh luôn muốn nhìn ra một điều gì khác trong mắt Tằng Bất Dã, chẳng hạn như bối rối, thẹn thùng, bất cứ thứ gì, chỉ cần không phải sự lạnh nhạt đơn thuần.

“Nói lại lần nữa.” Từ Viễn Hành nói: “Vừa nãy anh nghe không rõ.”

“Em thật sự rất thích anh.”

“Không bằng anh thích em.”

Từ Viễn Hành không muốn tranh luận với cô điều gì. Anh biết Tằng Bất Dã không nói dối, giờ phút này cô thực sự thích anh. Nhưng thứ tình cảm ấy chưa đủ để cô đưa ra bất kỳ lời hứa nào với anh. Một khi rời khỏi con đường băng tuyết này, trở về thành phố, tiếp nhận sự ràng buộc và dẫn dắt của nền văn minh hiện đại, nhiều chuyện sẽ không còn như cũ nữa.

Từ Viễn Hành đã nghĩ thông suốt điều đó vào buổi chiều khi anh cảm thấy vô cùng khó chịu: Những điều ấy không quan trọng, quan trọng là hiện tại.

“Anh đè lên em rồi à?” Anh hỏi.

Tằng Bất Dã lắc đầu.

Từ góc nhìn của cô, gương mặt lấm tấm râu của Từ Viễn Hành như bị tô vẽ một mảng xanh tím, trông rất thú vị. Cô hơi ngẩng mặt cọ cọ vào anh rồi lại nâng mặt anh lên để ngắm.

Từ Viễn Hành cúi đầu hôn lên má cô, sau đó lại đưa mặt sang chờ cô hôn lại. Trong anh có chút trẻ con đáng thương, điều này khiến Tằng Bất Dã rất thích. Vì thế, cô ôm lấy mặt anh, hôn loạn xạ.

Từ Viễn Hành để mặc cô hôn. Khi cô đã hôn đủ, anh lại nhìn cô.

Tằng Bất Dã không bao giờ e dè trước ánh nhìn của ai, nhưng Từ Viễn Hành cứ nhìn cô như thế khiến cô hiếm khi thấy bối rối. Cô muốn đưa tay che mắt anh, nhưng anh lại giữ lấy tay cô, áp vào bên đầu mình.

“Em sợ gì?” Anh hỏi.

“Nếu anh muốn chém muốn giết thì làm nhanh đi, đừng có dây dưa lề mề.” Tằng Bất Dã nói.

Vì giọng họ rất nhỏ nên nghe qua giọng cô như đang làm nũng. Vừa dứt lời, Từ Viễn Hành liền cúi xuống hôn lên tai cô. Trước khi cô kịp phát ra tiếng, anh đã đưa tay bịt miệng cô lại.

Bọn họ lo có sói đến bắt trộm cừu nên phân công Triệu Quân Lan và anh Tôn thay phiên canh gác nửa đêm đầu. Bên ngoài, tiếng cừu non be be vang lên, run rẩy từng nhịp, nghe rõ mồn một. Khả năng cách âm đúng là kém thật.

Triệu Quân Lan đứng bên ngoài “lều hai phòng” của Từ Viễn Hành, lớn tiếng gọi: “Anh Từ, đội trưởng Từ, ra hút điếu thuốc đi?”

Từ Viễn Hành cúi đầu nhìn Tằng Bất Dã, cố ý nhích người chạm vào cô. Cô khẽ thở hắt ra một hơi không tiếng động, khóe miệng anh nhếch lên, cười khẽ.

“Anh Từ, đội trưởng Từ…” Triệu Quân Lan cố ý trêu ghẹo bên ngoài. Anh ta vốn là tay lão luyện, nghĩ bụng trong thời tiết băng giá thế này, có lẽ chị Rau Dại vì lạnh mà chui vào túi ngủ của Từ Viễn Hành. Chuyện này xảy ra với người khác thì chẳng lạ gì, nhưng nếu là Từ Viễn Hành thì hiếm hoi thật. Ông anh mình còn chưa có túi ngủ đôi, chắc là sốt ruột lắm đây.

Từ Viễn Hành tắt đèn cắm trại, ra lệnh cho Triệu Quân Lan biến đi.

Triệu Quân Lan bèn nói: “Anh Từ, cậu không ra thì tôi tè lên lều của cậu đấy…”

“Anh tè…” Tằng Bất Dã định nói “Anh thử tè xem, tôi cắt của quý của anh luôn đấy” nhưng Từ Viễn Hành bóp tay mạnh hơn, khiến cô chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ư ư” nghẹn lại trong cổ họng.

Từ Viễn Hành ghé sát tai cô, khẽ giọng dặn dò: “Đừng lên tiếng.”

“Vậy sao lúc nãy anh chạm vào em?”

“Anh trêu em thôi.”

“Thế thì em cũng trêu anh thôi.”

Tằng Bất Dã liền quấn chặt lấy anh.

Triệu Quân Lan làm loạn đủ rồi bèn theo anh Tôn quay về lều phụ của mình uống trà. Hai gã đàn ông ngồi bên cốp xe, trước mặt bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đun nước sôi. Thời tiết thế này phải uống nước nóng liên tục, nếu không chẳng mấy chốc sẽ đông thành tượng băng.

“Hôm nay có gặp được sói không?” Triệu Quân Lan hỏi.

“Ai mà biết được!” Anh Tôn hít hít mũi, ra vẻ thần bí, chỉ về phía lều của Từ Viễn Hành rồi nói: “Cậu bảo hai người đó có thành đôi được không?”

“Tôi nói này, chắc không đâu.” Triệu Quân Lan cười cười. “Chị Rau Dại thần bí thế kia, đến giờ vẫn chưa hé lộ chút thông tin nào, rõ ràng là chỉ muốn chơi một chuyến với bọn mình thôi. Đến lúc đó, có khi Từ Viễn Hành lại ôm hận mà khóc ấy chứ.”

“Đội trưởng Từ đâu đâu cũng tốt, chỉ là quá nặng tình thôi.”

Triệu Quân Lan bèn thở dài một hơi.

Anh Tôn chán quá bèn khoanh tay khe khẽ ngân nga. Giọng hát rất hay, nhưng cũng chẳng át nổi tiếng cừu kêu râm ran khắp nơi, chỉ chớp mắt đã bị nhấn chìm. Tiếng cừu kêu cũng che lấp cả âm thanh của Tằng Bất Dã.

Từ Viễn Hành đã luồn tay vào trong áo cô, hơi thở của cô gấp gáp, như thúc giục anh phải mạnh mẽ hơn nữa.

Tằng Bất Dã cảm thấy trống trải, cô nhớ nhung cảm giác này vô cùng. Nhìn cô như vậy, Từ Viễn Hành liền trượt vào trong túi ngủ. Tằng Bất Dã cắn ngón tay mình, nhắm mắt lại.

Khi ý thức dần rời rạc, bên ngoài gió bắt đầu rít gào dữ dội. Cơn gió ấy như muốn nuốt chửng cả bầu trời, chỉ trong thoáng chốc, ngay cả tiếng cừu kêu cũng bị nhấn chìm, chỉ còn lại tiếng gió cuồng nộ muốn quét phăng tất cả. Cô thở gấp gọi anh, ngay sau đó lại nghẹn lại như bị chặn ngang hơi thở.

Từ Viễn Hành bò ra khỏi túi ngủ, từ phía sau ôm lấy cô, hỏi cô có đủ chưa.

Tằng Bất Dã thành thật lắc đầu, chưa đủ.

Anh bèn ôm cô chặt hơn. Cô cố quay đầu nhìn anh, anh liền đón lấy môi cô.

“Vào đi.” Cô nói.

Từ Viễn Hành không chịu, thấy cô nhíu mày bèn đưa tay luồn vào từ phía trước. Phía sau nóng hổi, phía trước dâng trào, cô vùi mặt vào lớp áo vải.

Gió vẫn gào thét bên ngoài. Lúc mặn nồng thì chẳng nghĩ gì, đến khi xong rồi mới bắt đầu sợ cái lạnh. Từ Viễn Hành bảo cô đừng nhúc nhích, sau đó nghiến răng chui ra khỏi túi ngủ, mò lấy khăn giấy quay lại.

Tằng Bất Dã tò mò sờ tay ra sau lưng mình, nói: “Lạnh thật, nhiều thật.”

“…Em im đi.”

Tằng Bất Dã bật cười.

“Ngủ đi.” Từ Viễn Hành nói. “Em mới khỏi cảm lạnh đấy.”

“Em khỏi hẳn rồi.” Tằng Bất Dã nói. “Em không buồn ngủ.”

Cô nói không buồn ngủ, vậy mà chỉ hai phút sau đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ trong vòng tay Từ Viễn Hành. Anh chống người lên nhìn cô ngủ, thật khó coi, rồi anh bật cười. Cả cánh tay của Từ Viễn Hành lẫn tuyết bên ngoài đều là liều thuốc ngủ của Tằng Bất Dã. Cô đã mấy ngày rồi không uống thuốc mà giấc ngủ này rõ ràng khác hẳn với giấc ngủ do thuốc mang lại.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn. Đàn cừu non dường như cảm nhận được nguy hiểm, kêu càng lúc càng to, càng rúc vào nhau chặt hơn. Tô Hòa quấn áo bước ra nhìn, nói với Triệu Quân Lan và anh Tôn: “Cừu non sợ lắm, sợ lắm.”

Ba gã đàn ông bèn loay hoay nhóm lửa.

Tằng Bất Dã ngủ say, Từ Viễn Hành vẫn không yên tâm, cũng mặc đồ ra ngoài cùng họ đốt lửa. Vừa quay người lại, anh liền trông thấy đôi mắt xanh lục xa xa, trong đêm tuyết mịt mờ đang dõi về phía này.

May mà chỉ có một con sói đơn độc.

“Hết bầy rồi.” Anh Tôn nói. “Sói không dám đến nơi đông người. Vài năm trước ở đây, một lần tôi gặp ba con, thế là nhiều lắm rồi.”

“Nhưng vẫn phải chú ý, lửa không được tắt. Đếm lại số cừu đi.” Từ Viễn Hành dặn Tô Hòa. Anh rất thích nhìn dân du mục đếm cừu. Những con cừu non trông y hệt nhau, đôi lúc lại nhốn nháo di chuyển, vậy mà họ luôn có cách đếm chính xác.

Lửa trại bập bùng, đám cừu non lập tức ùa lại gần để hưởng chút hơi ấm. Tô Hòa bảo mọi người giúp anh chặn lối đi, chừa lại một khe hở nhỏ rồi cho từng con một đi qua. Ngón tay anh chạm lên đầu cừu, cừu non được “đóng dấu” xong liền vui vẻ chạy đi, hệt như vừa nhận được một chiếc tem hạnh phúc.

Bên ngoài đếm xong, lại mở cánh cửa lều Mông Cổ tồi tàn để đếm bên trong. Những con cừu non được đếm xong túm tụm lại với nhau, trông như một đám mây trắng rơi xuống từ bầu trời.

Từ Viễn Hành vẫn giơ điện thoại quay lại cảnh này, nghĩ bụng chuyện hay ho thế này nhất định phải chia sẻ với người đang ngủ.

Đến bốn giờ, tuyết ngừng rơi.

Từ Viễn Hành cùng Tô Hòa đi tìm một chỗ có sóng để gọi điện, báo cho gia đình anh ta biết đàn cừu và mọi người đều bình an.

Người nhà anh ta nói đã nhận được thông báo, sáng mai chín giờ Tạp Tuyến sẽ được khai thông, bảo họ nhanh chóng trở về.

Từ Viễn Hành vẫn nhớ đến chiếc xe của 433, chỉ ăn qua loa chút gì đó rồi lập tức gọi 433 dậy, dẫn theo ba chiếc xe đi cứu viện. Trước khi xuất phát, anh quay lại lều trại, vỗ nhẹ vào mặt Tằng Bất Dã:

“Này, người anh em, anh đi một chuyến đây.”

Tằng Bất Dã ậm ừ một tiếng: “Đi đi.”

Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi cẩn thận đắp thêm từng lớp áo cho cô, xong xuôi mới rời đi.

Tuyết rơi dày, nhưng vì có gió, phần lớn tuyết bị thổi dồn vào các thung lũng, khiến mặt đường không bị tích tụ quá nhiều. Nhưng đâu đó vẫn xuất hiện những ụ tuyết bất chợt. Họ lái xe xuyên đêm, đi rất chậm.

Chiếc xe nhỏ của 433 tất nhiên vẫn còn đó, chỉ là một bên đã bị tuyết phủ kín. 433 ôm chầm lấy đầu xe, suýt nữa thì bật khóc: “Mày khổ quá rồi, khổ quá rồi…”

Những người sống trên đường lâu năm đều hiểu rằng con người và chiếc xe của họ có thể gắn bó với nhau đến mức nào. Một chiếc xe có khi cũng giống như số mệnh của một người. Ở bên nhau đủ lâu, con người hiểu xe, mà xe cũng dần quen với chủ. 433 vô cùng yêu quý chiếc xe đầu tiên trong đời mình. Dù nó không đắt đỏ, nhưng lại là bảo bối của anh ta.

Thế nên, không ai bật cười trước phản ứng của 433 cả. Ngược lại, Từ Viễn Hành còn kể về lần chiếc xe của anh từng cứu mạng anh trên con đường Tứ Xuyên – Tây Tạng. Hôm ấy thực sự rất kỳ lạ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, xe của anh dường như tự động xoay nhẹ vô lăng, tránh được chiếc xe tải đang lao đến từ chiều ngược lại. Sau này, dù chiếc xe đó đã cũ kỹ, anh vẫn không nỡ bán nó, thường xuyên mang đi bảo dưỡng và thỉnh thoảng vẫn lái trong thành phố.

Trời sắp sáng.

Những chiếc xe chuyên dụng từ đằng xa tiến lại, bắt đầu dọn dẹp Tạp Tuyến bị phong tỏa bởi bão tuyết.

Mọi người cùng nhau xúc tuyết. Anh Tời Kéo cười nói đầy tiếc nuối: “Nếu con bé Đậu Que của chúng ta mà có mặt ở đây, chỉ cần vung xẻng một cái thì còn đến lượt chúng ta ra tay à!”

Mọi người bật cười.

433 cảm thấy áy náy, nói chiếc xe của mình đã làm liên lụy cả nhóm. Anh Tời Kéo lập tức xua tay: “Cảm ơn cậu mới đúng! Từ nãy đến giờ tôi chưa được dùng tời mấy. Cái này lắp vào là phải xài chứ!”

“Mới nói đến cứu viện thôi mà anh Tời Kéo đã phát điên rồi.” Triệu Quân Lan nói: “Cậu đừng tự trách nữa, cậu đã chữa khỏi bệnh cho anh Tời Kéo mà.”

433 gãi đầu nói: “Mọi người thật tốt, tốt hơn bất cứ ai mà tôi từng gặp.”

“Vậy về Bắc Kinh uống rượu với bọn tôi đi.” Triệu Quân Lan nói.

“Nhưng xe của tôi…”

“Uống rượu phải xem xe à? Uống rượu chỉ cần xem người thôi. Uống với mấy thằng ngốc lái Cullinan thì có mà phí cả ngụm rượu.” Anh Tôn đứng bên cạnh nói: “Xem người chứ không xem xe, bọn tôi không có mấy suy nghĩ lệch lạc như cậu.”

Một nhóm người đầy hào khí giang hồ, vậy mà lúc kéo 433 lại vô cùng cẩn thận, sợ làm hỏng cái vỏ mỏng manh của nó. Nếu 433 mà thực sự vỡ nát thì chắc chắn sụp đổ mất. Có hai lần, chỉ cần anh Tời Kéo nhấn ga hết cỡ là xe có thể lên được, nhưng anh lại không nỡ. Thế là mọi người xuống đằng sau đẩy, động cơ của anh Tời Kéo gầm rú lên, Từ Viễn Hành bèn nói: “Đẩy đi!”

Vừa kéo vừa đẩy, cuối cùng cũng đưa được 433 ra ngoài. 433 nhìn chiếc xe của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Lại nhìn những người đó, càng cảm động đến mức không nói nên lời.

Trời lạnh quá, ai nấy đều đông cứng đến mức chẳng còn ra hình người. Dù vậy, trên đường quay về, Từ Viễn Hành vẫn dừng xe, cố sức đi tới đống cỏ khô để nhổ cỏ. Đám cỏ đã được buộc chặt, kéo ra không dễ chút nào. Anh tốn không ít công sức mới nhổ được một ít, còn đào thêm một ít từ trong tuyết, sau đó mới lên xe.

Mọi người hỏi anh định làm gì, anh nói: “Đám phàm phu tục tử các anh không hiểu đâu.”

Trên đường về, mọi người lục tục tỉnh dậy. Từ Viễn Hành lấy ra một vòng hoa nhỏ khô vàng đưa cho anh Tời Kéo, nói để cho Đậu Que đeo chơi.

“Cậu nãy giờ bận làm cái này hả?” Anh Tời Kéo vỗ một phát vào người anh: “Người anh em à, cậu cũng hơi bệnh đấy. Nhưng mà Đậu Que chắc chắn sẽ thích.”

Từ Viễn Hành cười hì hì.

Áo khoác của anh phồng lên, không biết bên trong nhét cái gì. Anh thần bí trở về lều của mình.

Tằng Bất Dã vẫn chưa tỉnh hẳn, anh ngồi đó đợi một lát, bên ngoài bắt đầu huyên náo. Đến lúc này, anh mới lấy chiếc vòng hoa từ trong áo ra, dùng một cọng cỏ khô nhẹ nhàng chạm vào mặt Tằng Bất Dã.

Ngứa, rất ngứa.

Tằng Bất Dã đưa tay gãi một cái.

Vẫn còn ngứa. Cô sốt ruột, bật dậy ngay lập tức: “Anh muốn chết à!”

Từ Viễn Hành trực tiếp chụp vòng hoa lên đầu cô: “Đúng, anh muốn chết. Em đánh chết anh đi.”

“Cái gì đây?” Tằng Bất Dã gỡ xuống xem. Đừng nhìn vẻ ngoài của Từ Viễn Hành thô lỗ, tay nghề của anh lại vô cùng khéo léo. Chiếc vòng hoa được đan chặt chẽ, chắc chắn mà đẹp mắt.

“Quà tặng. Đây là món quà cuối thu ở Hulunbuir để lại cho em.” Từ Viễn Hành nói.

“Wow.”

Tằng Bất Dã không nhịn được mà thốt lên một tiếng.

Cô biết chủ nghĩa lãng mạn của con người là vô biên, vượt quá sức tưởng tượng, nhưng vẫn phải kinh ngạc trước món quà mang tên “dấu vết cuối thu này.” Món quà bất ngờ khiến cô bối rối, không biết nên làm gì.

“Cái này chẳng đáng bao nhiêu, em khách sáo với anh làm gì?” Từ Viễn Hành ngồi đối diện cô, xoa nhẹ lên mái tóc rối bù của cô.

“Không phải, em chưa từng nhận được món quà nào đẹp như vậy.” Tằng Bất Dã ôm chặt vòng hoa vào lòng. Càng gắn bó, càng không nỡ, càng khắc sâu. Cô thật sự không biết phải làm gì với Từ Viễn Hành nữa.

“Đừng áp lực, tiện tay làm thôi. Anh còn đan cho Đậu Que một cái nữa kìa.” Từ Viễn Hành nói: “Anh có thể đan cho tất cả mọi người.”

“Vậy thì anh đan cho tất cả mọi người đi.” Tằng Bất Dã trừng mắt nhìn anh, chậm rãi mặc quần áo. Trời quá lạnh, tay cô cứng đờ, không thể thò ra ngoài.

Từ Viễn Hành lại ấn cô nằm xuống, ôm quần áo của cô ra ngoài, đặt trước cửa gió điều hòa trên xe, hong ấm từng chút một, đuổi hết hơi lạnh đi.

Một lúc lâu sau, anh lại trở về với chiếc áo khoác căng phồng, như làm ảo thuật lấy từng món quần áo ra, đưa cho cô mặc vào.

Tằng Bất Dã hiếm khi được người khác chăm sóc như vậy, cô thật sự rất biết ơn Từ Viễn Hành.

Lúc này, Từ Viễn Hành đột nhiên ném ra một câu hỏi: “Lát nữa bọn Triệu Quân Lan hỏi vì sao đèn phòng ngủ chính của em tối cả đêm, em định trả lời thế nào?”

“Em nói là em ngủ ở phòng phụ.”

“Em thực sự định nói thế à?”

“Có gì mà không thể nói?”

Tằng Bất Dã vén lều, thản nhiên bước ra ngoài.

Triệu Quân Lan vừa nhìn thấy cô, định mở miệng thì cô đã đi thẳng đến trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Tối qua tôi ngủ với anh Từ của anh đấy.”

Triệu Quân Lan lập tức câm nín, tất cả những lời hóng chuyện đều bị chặn đứng.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Tạp Tuyến cũng đã khai thông, cuối cùng họ có thể tiếp tục hành trình.

Tô Hòa vẫn kiên quyết mời họ ghé qua nhà mình một lúc, lý do là con cừu đã làm thịt rồi, không ăn thì uổng lắm.

Mọi người không đành lòng từ chối tấm lòng của Tô Hòa, thế là suốt quãng đường hôm đó, trên Tạp Tuyến, ngựa, bầy cừu và đoàn xe cùng nhau di chuyển. Tạp Tuyến đã khai thông nhưng hầu như chẳng có ai qua lại – Có ai lại muốn dấn thân vào vùng Tạp Tuyến hoang vu thế này giữa mùa đông đâu chứ? Chỉ có đám điên này mà thôi!

Nhà của Tô Hòa không còn xa nữa. Họ đi ngang qua khu Ngũ Tạp, sắp đến Thất Tạp, chỉ cần thêm một đoạn nữa là có thể nhìn thấy nhà của anh ta. Nhà của anh ta ở ngay đây, vậy mà đàn cừu non lại phải đi một quãng đường xa đến thế. Nghĩ đến chuyện bọn họ gặp nhau cũng thật là kỳ lạ.

Tô Hòa kể rằng mẹ anh ta đã tám mươi tuổi rồi, khi đi đứng, phần thân trên hơi còng xuống. Thấy đông người, bà cụ rất vui, nhất quyết tự tay làm dồi huyết cừu cho họ ăn.

Món dồi huyết cừu bí truyền của bà cụ phải được nêm nếm gia vị trước, sau đó mới nhồi vào lòng cừu, cuối cùng buộc chặt lại rồi đem hấp cách thủy.

Tô Hòa nói, đã rất lâu rồi bà cụ không tự tay làm dồi huyết cừu, ngay cả anh ta cũng lâu lắm rồi chưa được ăn. Anh ta quay sang nói với mẹ: Nếu không có những người này, đàn cừu non của con đã chết hết rồi.

Nghe vậy, bà cụ lập tức ra sân, cào tuyết tìm thêm mấy chiếc móng cừu đông lạnh, bảo rằng sẽ hầm lên cho họ mang đi đường.

Cách người dân du mục bày tỏ lòng cảm kích rất đơn giản: giết cừu, mời rượu, rồi nhét đầy tay khách những món quà quê. Sự chân thành, mộc mạc ấy khiến người ta không khỏi xúc động.

Dồi huyết cừu chấm với hoa hẹ hoặc tương ớt, ngon đến mức ai cũng ăn quên cả trời đất.

Nhưng rồi họ vẫn phải lên đường.

Tô Hòa nhất quyết không nhận phong bì của mọi người, chỉ nói rằng nếu sau này thèm ăn thịt cừu Hulunbuir, cứ gọi điện cho anh ta, anh sẽ nghĩ cách gửi đến tận Bắc Kinh.

Tô Hòa cùng đàn cừu tiễn họ đi suốt năm dặm đường. Những chú cừu non không ngừng kêu be be, như thể đang mời họ trở lại.

Tằng Bất Dã cố ý đánh dấu vị trí nhà Tô Hòa trên bản đồ điện thoại, nhưng hệ thống liên tục báo lỗi, lúc thì định vị không chính xác, lúc lại hiển thị phạm vi quá rộng. Điều này khiến cuộc gặp gỡ giữa họ và Tô Hòa càng giống như một giấc mơ.

Lúc này, xe dẫn đầu chính thức thông báo lịch trình hôm nay:

“Hôm nay, chúng ta sẽ đến thị trấn dân tộc Nga Ân Hà. Hãy kết bạn với những người mang khuôn mặt Nga nhưng lại nói tiếng Đông Bắc nhé!”

“Uống không đấy?” Triệu Quân Lan hỏi: “Hôm qua không uống, hôm nay phải uống! Uống xong ngủ ngon một giấc! Tối nay ở Mộc Cách Lăng nhé?”

“Mộc Cách Lăng à? Được đấy! Chắc vui lắm!”

Bầu không khí trong đài liên lạc lập tức náo nhiệt, mọi người từ bốn phương tám hướng chuyện trò rôm rả suốt quãng đường đến Ân Hà.

Từ xa, họ đã thấy những ngôi nhà gỗ Mộc Cách Lăng, trông hệt như bước ra từ truyện cổ tích phương Tây.

Chiều tà, khói bếp lững lờ bay lên, khiến họ cảm thấy như được trở về chốn nhân gian.

Một bà lão có khuôn mặt châu Âu ngồi trước hiên nhà phơi nắng, ngay cả khi đoàn xe ồn ào chạy qua, bà vẫn không buồn ngước mắt lên nhìn. Chỉ có con chó con nằm lười biếng bên chân bà là nhổm dậy, sủa mấy tiếng rồi lại cuộn tròn ngủ tiếp.

Trong không khí phảng phất mùi bánh mì nướng.

Tằng Bất Dã nuốt nước bọt, vị giác như thức tỉnh. Cô thèm được ăn một ổ bánh mì nóng hổi vừa ra lò.

Dừng xe xong, cô một mình đi dạo. Tìm thấy một tiệm bánh, cô hỏi thì chủ tiệm bảo còn phải đợi một tiếng nữa. Thế là cô lại vòng ra ngoài, nhìn quanh một chút. Gần đó có một tiệm tạp hóa nhỏ, cô nghĩ ngợi rồi bước vào.

Vừa vào cửa, cô chạm mặt Từ Viễn Hành.

Anh đang đứng ở quầy tính tiền, trong tay là một chiếc hộp nhỏ màu xanh. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh giật mình như kẻ trộm, vội nhét nó vào túi áo. Thấy là Tằng Bất Dã, anh hỏi: “Em vào mua gì đấy?”

“Trùng hợp thế nhỉ!” Cô cười, nói: “Anh mua rồi thì em khỏi cần mua nữa!”

Hai người một trước một sau rời khỏi tiệm tạp hóa. Hoàng hôn ở Ân Hà kéo bóng họ trải dài trên con đường làng, thật dài, thật dài.

Bình Luận (0)
Comment