Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Chương 34

Ngày 29 tháng 9 xảy ra hai sự kiện: Buổi chiều, Tằng Bất Dã và Từ Viễn Hành nhận giấy chứng nhận kết hôn; buổi tối, nhà tang lễ gọi điện thông báo Từ Viễn Hành sắp xếp hỏa táng cho bố anh.

Hai việc này trùng nhau đã tạo nên một sự đối lập đầy kịch tính.

Hôm đó, Tằng Bất Dã trang điểm, trước khi ra ngoài đã dặn Từ Viễn Hành về nhà lấy giấy tờ tiện thể thay một bộ vest. Từ Viễn Hành hỏi có cần phải trịnh trọng đến vậy không? Tằng Bất Dã liền lấy một tấm ảnh đưa anh xem: Trong ảnh là mùa hè năm 1990, ngày bố mẹ cô đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, có người chặn lại chụp một bức ảnh.

Mùa hè năm 1990 xa xôi, bố Tằng Bất Dã mặc một chiếc áo vest rộng hơn một cỡ, mẹ cô diện chiếc váy chấm bi màu đỏ, phấn khởi đi làm thủ tục kết hôn. Họ bước ra từ cục dân chính, bị một người chặn lại chụp ảnh. Cơn gió oi bức của mùa hè năm 1990 xa xôi ấy như thổi xuyên qua bức ảnh, vương lại trên khuôn mặt họ. Mặc trang phục giống bố mẹ khi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn là chấp niệm duy nhất của Tằng Bất Dã về sự lãng mạn.

“Được. Gặp em trước cổng cục dân chính nhé.” Từ Viễn Hành rời nhà.

Trong lòng anh vô cùng bình thản.

Những người trong đoàn xe Thanh Xuyên thường hay kể về những chuyện lãng mạn và tâm trạng khi đó. Chẳng hạn như ngày cưới của anh Tời Kéo và chị dâu, hai người quyết định đi xe buýt, kết quả vì quá hào hứng mà lên nhầm chuyến; hay như anh Thường kể rằng lúc anh ấy đi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì rất trang trọng, có năm sáu đồng nghiệp đi cùng, trên đường họ vừa hát vừa làm việc tốt, đến nơi thì suýt chút nữa cục dân chính đóng cửa…

Nhưng lòng Từ Viễn Hành vẫn rất bình thản. Không hiểu vì sao, anh có cảm giác đây là ngày đã được định sẵn trong vận mệnh của mình, và người đi cùng anh chỉ có thể là Tằng Bất Dã, không thể là ai khác.

Vậy nên khi anh tìm ra bộ vest chỉ mặc vào những dịp trọng đại, loay hoay mãi không cài được khuy tay áo, anh ngây thơ nghĩ rằng do mấy ngày nay mình quá mệt mỏi; khi đứng trước gara, anh leo lên rồi lại xuống mấy chiếc xe, cuối cùng vẫn chọn chiếc xe mà năm đó anh từng đón được Tằng Bất Dã, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là vì hôm nay bị giới hạn biển số, còn đường sá thì đông đúc; và trên đường đến cục dân chính, thậm chí anh còn ghé mua một bó hoa, cẩn thận đặt vào ‘túi nhỏ’ bên ngực trái.

Trước cổng cục dân chính, Từ Viễn Hành nhìn thấy Tằng Bất Dã trong chiếc váy hoa đỏ. Anh biết cô đã trang điểm, nhưng không ngờ cô còn lục tìm ra chiếc váy đã có tuổi đời ba mươi năm ấy. Cô đứng đó đợi anh, như thể đã chờ rất lâu.

Khung cảnh này từng xuất hiện trong giấc mơ thuở thiếu thời của Từ Viễn Hành. Một ngày nào đó trong tương lai, anh kết hôn, cô dâu mặc váy đỏ đứng đợi anh.

Từ Viễn Hành đỗ xe xong, anh kéo cô lại gần rồi nói: “Anh đã bảo em chăm chút chiếc xe của em cho tốt vào, như vậy nó sẽ rất hữu dụng, nhưng em cứ không nghe. Để anh cho em thấy cách sử dụng đúng…”

Anh mở túi nhỏ bên hông xe, những bông hoa tươi rực rỡ lập tức đập vào mắt Tằng Bất Dã.

“Cho em đấy, chúc chúng ta có một chuyến đi vui vẻ.” Anh nói.

Nếu đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình, thì việc gặp ai, chia ly với ai cũng chỉ là lẽ thường tình, bởi ai cũng biết: mỗi đoạn đường có một duyên phận riêng. Họ đều cảm thấy, vào đêm giao thừa đầy gió tuyết năm ấy, cuộc gặp gỡ của họ không phải là ngẫu nhiên, mà là một điều tất yếu.

Họ đã đi qua rất nhiều con đường, nếm trải rất nhiều cay đắng, từng người đều đã thấm đủ mọi hương vị nhân gian, vì thế mới cùng nhau lên đường vào đêm giao thừa ấy.

Một cuộc gặp gỡ như được định sẵn bởi số phận.

Tằng Bất Dã đặt bó hoa lên xe của mình. Được rồi, giờ thì cả hai chiếc xe đều tràn ngập hương thơm.

Trong lúc làm thủ tục nhận giấy chứng nhận kết hôn, họ vẫn chưa quen với quá trình này, đến mức người ngoài còn tưởng đây là một cuộc giao dịch nào đó. Tằng Bất Dã nhìn đồng hồ, nói: “Không đóng dấu ngay thì anh tính là làm thêm giờ đấy.”

Người đối diện bật cười, lắc đầu rồi đóng dấu.

Bước ra khỏi cục dân chính, Tằng Bất Dã trịnh trọng nói với Từ Viễn Hành: “Không bàn đến chuyện có yêu hay không, nhưng đám cưới này thật sảng khoái.”

“Vậy là bị ép cưới rồi!”

“Hay quay đầu vào làm đơn ly hôn nhé?”

Từ Viễn Hành túm lấy cổ áo váy đỏ của cô, kéo cô ra khỏi cục dân chính. Mãi đến khi ra ngoài, anh mới cảm thấy bầu trời và mặt đất dường như đã đổi khác. Nhưng khác thế nào, anh lại chẳng nói rõ được.

Cả hai mỗi người lên một chiếc xe, lúc này mới nhớ ra là chưa bàn xem tối nay sẽ đi đâu. Thế là Từ Viễn Hành gọi điện cho Tằng Bất Dã, hỏi cô có muốn đến nhà anh xem thử không.

Cô đáp không vội, giờ cô đang rất đói, phải đi ăn đã.

“Bố mẹ em hôm kết hôn ăn gì?” Từ Viễn Hành hỏi.

“Ăn ở Lão Mạc.” Tằng Bất Dã đáp, “Hình như tiêu hết một tháng lương của bố em đấy.”

“Vậy đi nhé? Cũng tiêu một tháng lương của anh, hối hả ăn một bữa Lão Mạc?”

“Em thấy không cần ăn Lão Mạc đâu. Ăn chỗ đó em không no.” Tằng Bất Dã nói xong liền suy nghĩ một chút, “Anh thấy…”

“Anh thấy bây giờ chúng ta lên đường ngay, chuyện ăn uống tính sau ở khu dịch vụ.” Từ Viễn Hành cắt ngang, “Mai bắt đầu rời thành phố là kẹt xe ngay, sắp đến Quốc khánh rồi…”

Không hẹn mà gặp. Điều này khiến Tằng Bất Dã có phần kinh ngạc.

Thế là họ quyết định xuất phát ngay lập tức. Trước tiên, họ sẽ đến nhà Tằng Bất Dã để gửi xe cô, sau đó rời thành phố theo đường cao tốc Kinh Tân, hướng về Tân Cương, đi được đến đâu hay đến đó. Ý tưởng này khiến cả hai vô cùng phấn khích.

Tằng Bất Dã lái xe về nhà, chở theo bó hoa Từ Viễn Hành tặng cô, còn anh thì lái xe theo sau. Đúng lúc đó, Tằng Bất Dã nhận được cuộc gọi từ Từ Viễn Hành:

“Không được rồi, anh vừa nhận điện thoại, hôm nay phải hỏa táng bố anh. Chúng ta không thể đi nữa.”

“Em đi với anh, gửi định vị cho em.” Tằng Bất Dã không nói thêm bất cứ điều dư thừa nào, cũng chẳng cảm thấy thất vọng. Cô đã từng chứng kiến sinh lão bệnh tử, hiểu rõ một người rời khỏi cõi trần sẽ để lại điều gì trên thân nhân của họ. Dù khi còn sống, người ấy có là kẻ khốn nạn đi chăng nữa, thì mọi hận thù cũng sẽ dần phai nhạt hoặc biến mất theo cái chết.

“Xin lỗi em.” Từ Viễn Hành nói. “Lẽ ra bây giờ chúng ta phải đang trên đường đến Tân Cương rồi.”

“Đến nhà hỏa táng không k1ch thích hơn đi Tân Cương à? Đi thôi, em đi với anh, tiễn bố anh đoạn cuối.”

Hai người bọn họ nói chuyện nhẹ nhàng, thoải mái, thậm chí còn hài hước, trông cứ như vô tâm vô phế. Nếu bị người khác nghe thấy, thể nào cũng bị chỉ trích một câu: “Đúng là bất hiếu.”

Bọn họ quay đầu xe, hướng về nhà tang lễ.

Chiều ngày 29 tháng 9, hoàng hôn ở Bắc Kinh rất đẹp, mang đúng dáng vẻ một buổi chiều thu nên có. Ánh tà dương chiếu rọi lên những chiếc xe đang tấp nập trên đường và phản chiếu thứ ánh sáng chói mắt, cũng tạo nên khung cảnh ồn ào nhộn nhịp của một thành phố vào giờ tan tầm. Xe của họ bám sát nhau, giữa chốn này, trông họ chẳng khác nào những người đồng hành trên cùng một con đường.

Quá trình “hỏa táng” bố của Từ Viễn Hành rất vi diệu.

Tằng Bất Dã chẳng có chút tình cảm nào với người đàn ông chưa từng gặp mặt ấy. Nhưng khi thấy Từ Viễn Hành ôm hũ tro cốt bước ra, lòng cô bỗng nhói lên. Cảm giác sinh mệnh mất đi một lần nữa khiến cô vỡ vụn.

Cô nhớ đến những ngày cuối cùng của Tằng Ngộ Khâm.

Hôm ấy, Tằng Bất Dã về căn nhà cũ để lấy đồ, phát hiện chiếc lư hương tráng men khảm chỉ vàng mà cô rất thích đã biến mất. Cô lục tung cả căn nhà nhưng tìm không thấy. Trong lòng bắt đầu bồn chồn, tay chân run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Biến đâu rồi? Biến đâu rồi?” Sau đó, cô gọi cho Tằng Ngộ Khâm, ông nói với cô: “Bố đưa tiền cho con rồi mà, Vương Gia Minh nói có thể giúp bố bán được.”

Sau khi già đi, Tằng Ngộ Khâm trở nên vụng về và nhát gan hơn. Chỉ cần nghe phong thanh bất cứ chuyện gì liên quan đến Tằng Bất Dã, ông cũng lập tức lo lắng. Khi cô gặp khó khăn, ông dù đang bệnh cũng trằn trọc thâu đêm. Lúc đó, Vương Gia Minh tìm đến ông, nói rằng anh ta có đường dây có thể giúp bán bớt một số món trong bộ sưu tập của ông. Không chỉ có lư hương tráng men, mà cả vài món khác, ông cũng giao cho anh ta bán.

“Sao bố lại tin anh ta? Con có làm sao đâu! Con đã nói với bố bao nhiêu lần là đừng tin anh ta mà!” Tằng Bất Dã gằn giọng với Tằng Ngộ Khâm, đến khi cúp máy rồi mới sực nhớ, chính cô đã ngu ngốc dẫn Vương Gia Minh đến trước mặt bố mình. Cô không nên trách bố, đáng lẽ cô phải trách bản thân.

Hôm đó trời rất lạnh, hoặc có lẽ không lạnh, chỉ là ký ức của cô bị bóp méo. Cô lái xe đến cái văn phòng rách nát của Vương Gia Minh, yêu cầu anh ta trả lại lư hương tráng men. Nhưng Vương Gia Minh một mực khẳng định: “Bán rồi, tiền đã đưa cho bố cô.”

Bố cô nằm trong bệnh viện, cả người vàng vọt, túi mật đã ngừng tiết dịch, cuộc đời ông sắp đến hồi kết. Cộng sự bỏ trốn, nhân viên chờ cô phát lương, công ty đối tác chờ cô thanh toán khoản cuối. Vương Gia Minh còn ném dao sau lưng cô, mà cô lại không ngờ con người có thể xấu xa đến mức này…

Vào một ngày rất lạnh, Tằng Bất Dã lần đầu tiên trong đời cảm nhận được trái tim mình đóng băng. Đáng lẽ nó phải là một trái tim tươi trẻ, tràn đầy sức sống và hồn nhiên. Nhưng những tháng ngày đau khổ ấy như một đợt sương giá, từ phương xa tràn đến, cuối cùng bao phủ lên từng mạch máu, từng tế bào, để rồi đóng băng nó lại, khiến nó không thể cử động.

“Hoặc là trả tiền lại cho tôi, hoặc là trả lư hương cho tôi.” Tằng Bất Dã túm cổ áo Vương Gia Minh, nghiến răng nói: “Trả đây!”

Cô trở nên cuồng loạn, Vương Gia Minh vung tay đẩy cô, cô ngã ra góc tường, phía sau đầu đập mạnh vào tường. Trong khoảnh khắc đó, trời đất đảo lộn, cả thế giới quay cuồng. Kẻ ác đứng trên cao, nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác đè nặng lên chút hạnh phúc mong manh của cô. Cái chết không ngừng xông vào, muốn cướp đi hơi thở của con người. Thế giới méo mó này khiến Tằng Bất Dã căm ghét.

Cô vịn tường đứng lên, không biết lấy sức lực từ đâu, cô nhấc chiếc laptop trên bàn lên ném thẳng vào Vương Gia Minh! Ném! Không ngừng ném!

Về sau, cảnh sát hỏi cô: “Cô có biết khi nãy trông cô như thế nào không?”

Cô đờ đẫn lắc đầu.

Cảnh sát cho cô xem đoạn video giám sát: Tằng Bất Dã thấy một người hoàn toàn “phát điên,” tay dính đầy máu tươi, tóc rối bù, vừa lặng lẽ phản kháng vừa điên cuồng tấn công.

“Cô gái, có chuyện thì báo cảnh sát, chẳng có gì là không vượt qua được đâu.” Viên cảnh sát nói: “Chẳng có gì là không vượt qua được.”

Ai cũng nói mọi chuyện rồi sẽ qua, tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng lư hương tráng men của bố không còn nữa thì mãi mãi không tìm lại được. Nhưng bố cô mất rồi thì mãi mãi sẽ không quay về nữa.

Ông thậm chí chẳng xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Khoảnh khắc cuối đời, ông ra đi trong nỗi đau tột cùng. Ho ra máu, nôn ra máu, không thể thở nổi. Tằng Bất Dã đứng đó, bàng hoàng bất lực. Lý Tiên Huệ bảo cậu ra ngoài đi, mình sẽ chăm sóc chú. Nhưng cô lắc đầu. Trái tim cô đã tê dại đến mức chẳng còn cảm giác đau, cô cũng không thể khóc nữa. Cô chỉ thấy bố thật đáng thương, đáng thương biết bao.

Cô không nhớ liệu khi ôm hộp tro của bố mình rời nhà tang lễ có giống như Từ Viễn Hành lúc này, mặt không biểu cảm, im lặng không lời. Nhưng cô biết, trái tim Từ Viễn Hành, sợ rằng sẽ lại trải qua một trận giá lạnh.

Vương Tuyết và mẹ cô ta đứng phía sau anh, Tằng Bất Dã không biết chuyện gì xảy ra bên trong, lúc này “chị Tuyết” đầy nước mắt, ngã vào vai mẹ khóc nức nở. “Chị Tuyết” không giống một người chị, mà như cô em gái hàng xóm, não nề bi thương.

“Đi thôi.” Từ Viễn Hành nói như vậy, anh buông một tay nắm lấy cổ tay Tằng Bất Dã, kéo cô ra ngoài. Cặp mẹ con kia bị bỏ lại phía sau.

Lúc này đã là đêm khuya, Từ Viễn Hành lên xe, anh ngồi ở ghế lái, mãi không khởi động. Tằng Bất Dã ngồi trong xe của mình, chờ anh rất lâu. Cuối cùng cô xuống xe đi đến bên xe anh, gõ cửa kính.

Cửa kính hạ xuống, Từ Viễn Hành nói: “Làm sao đây, hình như là xe của anh bị hỏng.”

“Anh qua ngồi bên đó.” Tằng Bất Dã bảo anh xuống xe ngồi ghế phụ, còn cô lên ngồi vào xe anh. Xe tất nhiên không hỏng, chỉ là anh quên mất cách nổ máy rồi. Từ Viễn Hành đang ốm.

Cô lái xe đi.

Trong gương chiếu hậu, cặp mẹ con vẫn đứng đó không di chuyển, dường như mẹ cô đang nói gì đó, cô con gái thì nhìn theo hướng xe Từ Viễn Hành biến mất mà khóc không ngừng.

Từ Viễn Hành dựa vào thành ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một hồi lâu anh mới nói: “Em có biết sau khi hỏa táng sẽ còn lại tro cốt không?”

Tằng Bất Dã nhớ lại hôm hỏa táng bố, vẫn còn một mảnh xương. Nhân viên hỏi cô có muốn mang theo không, họ nói có người sẽ làm thành di vật để đeo bên người. Tằng Bất Dã gật đầu, cô “ừ” một tiếng, như đang trả lời Từ Viễn Hành.

Em nói xem, anh nên chôn ông ấy ở đâu đây?” Anh lại hỏi.

“Nghĩa trang thì sao?”

“Họ đã lấy tiền thuê mộ, nhưng không đi thuê. Ban đầu nói là sau khi mất sẽ chôn cùng nhau, giờ có lẽ lại muốn chôn chung với người khác rồi.” Từ Viễn Hành bật cười tự giễu: “Rốt cuộc, anh vẫn phải lo liệu.”

“Vậy anh định làm thế nào?”

“Để ông ấy ở nhà vậy.”

Từ Viễn Hành đã rất lâu không bước vào căn nhà đó. Bên trong chất đầy đồ đạc, bừa bộn vô cùng. Anh không hề áy náy khi đưa Tằng Bất Dã vào một nơi như vậy, trái lại còn bảo cô: “Thích thứ gì thì cứ nói, chúng ta mang đi hết.”

Anh cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự sụp đổ trong lòng. Vừa rồi ở bên trong, Vương Tuyết đã cố gắng giữ anh lại. “Rất nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của em. Mẹ em cũng đã phải chịu quả báo, còn trẻ như vậy mà đã thành quả phụ. Trong những ngày cuối đời của bố, bà ấy đã tận tâm chăm sóc. Nếu như vậy có thể bù đắp phần nào nỗi hận của anh…”

Vương Tuyết bắt đầu nói về sự bù đắp. Từ Viễn Hành đương nhiên biết có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của cô ta, nhưng cô ta đã để mặc mẹ mình làm điều ác, thậm chí còn trở thành đồng lõa. Vậy ai sẽ bù đắp cho mẹ của Từ Viễn Hành đây? Anh tự dằn vặt mình hết ngày này qua ngày khác, vậy ai sẽ bù đắp cho anh đây?

“Từ Viễn Hành, chúng ta…” Vương Tuyết cố gắng tiến về phía anh, nhưng anh ghê tởm né tránh. Anh bình tĩnh nói: “Đứng ngoài cửa là vợ hợp pháp mới cưới của tôi, là người sẽ cùng tôi đi đến hết đời. Còn về tài sản mà mấy người quan tâm, di chúc viết sao thì cứ làm vậy, giữa tôi và mấy người không còn chút tình cảm nào để nói cả.”

Vương Tuyết nghe thấy ngoài cửa có người vợ hợp pháp của anh, chẳng rõ vì sao, trong khoảnh khắc nước mắt đã trào ra. Cô ta đau đớn đến mức phải dựa vào mẹ mình mới có thể đứng vững. Từ Viễn Hành chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái.

“Mẹ cô chăm sóc bố tôi, đó là nghĩa vụ mà một người vợ phải làm. Còn về số tiền mẹ cô nên nhận được, bố tôi là người rõ nhất, ông ấy đã định giá rồi. Có người cả đời nỗ lực cũng không mua nổi một căn nhà như vậy, cho nên biết đủ mà dừng lại đi!”

Còn rất nhiều điều Từ Viễn Hành chưa nói ra.

Những năm qua họ đã cãi vã, ầm ĩ, thậm chí xé toang mặt nạ của nhau, lời tàn nhẫn nào cũng đã nói hết rồi. Anh không muốn phí thêm một câu nào nữa với họ, bởi vì điều đó khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Cảm giác ghê tởm ấy đã đeo bám anh rất lâu, đến mức có một khoảng thời gian anh trút giận lên bất kỳ cô gái nào có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhỏ, đeo kính, mang dáng vẻ thư sinh trắng trẻo. Anh cảm thấy đó đều là những gương mặt của rắn rết. Thật sự phải mất một thời gian rất dài, anh mới có thể khôi phục sự tôn trọng với những cô gái có vẻ ngoài như thế.

Tất cả tổn thương đều sẽ để lại dấu vết trên cơ thể con người, tất cả.

Tằng Bất Dã nhìn thấu vẻ thản nhiên giả vờ của anh, nhưng cô không cố gắng an ủi. Chỉ lẳng lặng chui vào phòng sưu tầm của bố anh, xem bên trong có món nào hay ho không, cô thật sự định lấy đi thứ gì đó.

Bố của Từ Viễn Hành đúng là một tay chơi không mấy cao tay.

Tằng Bất Dã từ nhỏ đã theo chân Tằng Ngộ Khâm, thật ra đã gặp qua rất nhiều bậc thầy, thấy qua rất nhiều bảo vật. Ở Bắc Kinh có không ít người như Tằng Ngộ Khâm, những nghệ nhân vô danh, không hẳn nổi tiếng nhưng đều có một tấm lòng tận tụy với nghề.

Cô đã thấy qua nhiều món đồ tốt nên chỉ liếc mắt là nhận ra phần lớn những món ở đây chỉ là những thứ “phế phẩm” đẹp đẽ, nhưng cô cũng đoán được có lẽ bố anh đã bỏ ra số tiền không nhỏ. Phải, Tằng Bất Dã cũng từng thấy nhiều kẻ nhà giàu đến tìm Tằng Ngộ Khâm để nhờ khắc đồ, vừa mở miệng đã nói: “Khắc y hệt như vậy, tiền không thành vấn đề.”

Cô đứng đó, cẩn thận xem xét từng món một. Từ Viễn Hành đứng ở cửa nhìn cô: “Có chọn ra được món nào tốt không?”

“Chắc là có.”

“Em đúng là chẳng khách sáo gì cả.”

“Em với chồng mình thì khách sáo cái gì chứ?”

Cô nói xong thì quay đầu nhìn anh, một lúc sau bước đến bên cạnh, vụng về ôm lấy anh.

“Đừng an ủi anh, anh không cần an ủi.” Từ Viễn Hành nói.

“Ý em là anh đi chỗ khác cho mát, đừng làm phiền em tìm đồ.” Tằng Bất Dã đẩy anh ra khỏi phòng, bắt anh ngồi xuống sofa uống trà. Cô quay đầu lại, tiếp tục vùi mình vào đống “hàng giả.”

Dù sao thì vẫn có thể chọn ra được vài món tốt, cô để riêng một bên, còn những món không đáng giá thì đặt lại chỗ cũ. Có một chiếc tủ nhỏ, khóa bằng một ổ khóa cũ. Cô tìm thấy một chiếc chìa khóa trong cái hộp bên cạnh, mở ra.

Bên trong là hơn chục cuốn album ảnh, rất nhiều, đến hơn chục cuốn. Ngay khoảnh khắc mở ra, một cảm giác hoài niệm ập đến.

Trang đầu tiên là hình mẹ của Từ Viễn Hành ôm anh đứng bên hồ ở Di Hòa Viên.

“Từ Viễn Hành, anh lại đây xem một chút.”

Anh không hề biết trong nhà còn giữ những thứ này, chúng bị bố anh khóa chặt trong tủ. Bìa album phủ đầy bụi, từ lâu đã bị thời gian và con người lãng quên.

Từ Viễn Hành nhìn đứa trẻ trong ảnh, tỉ lệ cơ thể chênh lệch, đôi chân ngắn cũn, ôm lấy cổ mẹ, che miệng cười. Không biết ngày hôm ấy đã gặp chuyện vui gì.

Người mẹ trong ảnh rạng rỡ như ánh xuân ở Di Hòa Viên, khóe mắt đuôi mày đều chứa đầy nét cười, nhưng ánh mắt lại kiên cường mạnh mẽ.

Đó là những ngày tháng đầu đời, cũng là những ngày đẹp đẽ nhất.

Ngón tay anh chạm lên khuôn mặt trẻ trung của mẹ, bắt đầu từ mái tóc xoăn đen nhánh. Anh lờ mờ nhớ lại, hồi đó mẹ rất thích làm đẹp, mỗi lần anh nghịch ngợm giật tóc bà, bà sẽ kêu lên: “Trời ơi! Con mà giật trọc mẹ thì mẹ đánh đòn đấy!”

Tiếp theo là đôi mắt. Từ Viễn Hành ngẩng đầu lên nhìn Tằng Bất Dã. Cô cũng đang nhìn bức ảnh, hàng mi cụp xuống lộ ra nét dịu dàng hiếm có.

“Em có biết không?” Anh nói, “Đột nhiên anh nhận ra vì sao lại thấy em quen thuộc.”

“Sao cơ?”

“Bởi vì đôi mắt em… rất giống mẹ anh.”

Không phải là hình dáng đôi mắt, mà là sự quật cường và mãnh liệt ẩn chứa trong đó. Anh gần như chưa từng thấy điều đó ở bất kỳ ai khác.

Lần đầu tiên anh nhìn rõ khuôn mặt của Tằng Bất Dã là khi cô cãi nhau với 433. Cô ngẩng cao cổ, đôi mắt giấu đi một lưỡi dao đã mài sắc, có thể chém người ta thành trăm mảnh.

“Chào mẹ.” Tằng Bất Dã khẽ nói.

Cô nên gọi là mẹ, phải không?

Hôm nay là ngày đầu tiên cô và Từ Viễn Hành kết hôn, nhưng trong chính ngày này, hôn nhân và cái chết lại cùng nhau diễn ra. Nhưng cô chẳng hề bận tâm. Đôi mắt cô từ lâu đã tuyên bố thái độ của mình với thế giới này: Cứ đến đây đi!

Thế nhưng, chính câu “Chào mẹ” ấy lại khiến lòng Từ Viễn Hành tan vỡ.

Anh ấm ức nhìn cô, nước mắt ngay lập tức trào ra. Thật đáng tiếc, nếu như gặp nhau sớm hơn, có lẽ mẹ anh đã thật sự quen biết cô. Mẹ sẽ nghe được câu “Chào mẹ” dịu dàng và chân thành này.

Nhưng họ không thể mong chờ một chữ “nếu”.

Đời người không có chữ “nếu”.

Từ Viễn Hành bật khóc nức nở, còn đau lòng hơn cả đêm hôm đó dưới dải ngân hà. Khi ấy, mẹ chỉ tồn tại trong ký ức của anh, còn lúc này, người mẹ trẻ trung lại đang ngay trước mắt.

“Xin lỗi mẹ. Xin lỗi mẹ.”

Anh cứ liên tục nói câu đó, luôn cảm thấy chính mình đã tạo ra những đau khổ trong quãng đời cuối cùng của mẹ.

Đêm dài vô tận, những bức ảnh gợi lên ký ức, mà ký ức lại dần xoa dịu anh. Sau khi khóc đến kiệt quệ, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông.

Khi mặt trời ngày 30 tháng 9 ló rạng, họ đã hoàn toàn bình tâm trở lại. Khép cánh cửa căn phòng ấy lại, nghĩa là hoàn toàn từ biệt quá khứ.

Cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, mệt đến rã rời. Tằng Bất Dã đề nghị trước hết cứ mặc kệ mọi thứ mà đi ăn sáng đã. Thậm chí cô còn nghĩ sẵn trong đầu thực đơn: những chiếc bánh chiên đường vàng ruộm, giòn rụm và có chút ngọt nhẹ; bát canh đậu phụ rán với nước sốt chua dịu từ tương đậu phụ lên men và giấm thơm; bánh bao nhân thịt cừu cắn một miếng là mỡ chảy ra nóng hổi; thêm một ít dưa muối thái sợi không đồng đều.

Từ Viễn Hành đồng ý với đề xuất của cô, nhưng chỉnh sửa một chút: “Thêm một cái bánh nướng kẹp thịt nữa thì tuyệt.”

Thế là xong.

Đi thôi.

Họ bước trên những con phố buổi sớm ở Bắc Kinh, len lỏi qua các con hẻm nhỏ, đến một quán ăn sáng kiểu Hồi giáo đã tồn tại mấy chục năm. Trong những câu chuyện mang đậm chất Bắc Kinh của người bán hàng, họ xoa dịu cái dạ dày đã trống rỗng bấy lâu.

Và đúng vậy, không chỉ dạ dày được lấp đầy, mà cả trái tim loang lổ, trống trải của họ cũng dần dần được lấp đầy.

Cả hai quyết định kỳ nghỉ này sẽ không đi đâu cả, mà dành thời gian để trang hoàng lại tổ ấm của họ. Tằng Bất Dã tạm thời không quậy phá, Từ Viễn Hành cũng gác lại những chuyến đi xa. Trước tiên, họ muốn ổn định căn nhà của mình. Đúng vậy, giờ họ đã có một mái nhà.

Cơm còn chưa ăn xong, điện thoại của Triệu Quân Lan đã réo đến.

Vừa bắt máy, bên kia đã hỏi ngay: “Đi không?”

“Không đi.” Từ Viễn Hành đáp.

Triệu Quân Lan tưởng mình nghe nhầm: “Không đi? Chân cậu gãy hay sao? Hay bị ai đó đoạt hồn rồi?”

“Hôm qua tôi kết hôn rồi. Kỳ nghỉ này, bọn tôi định trang hoàng lại nhà cửa.”

“Hả?” Triệu Quân Lan buột miệng, sau đó nói một câu hết sức thiếu suy nghĩ: “Cưới trước yêu sau? Hôn nhân chớp nhoáng? Với chị Rau Dại? Nhanh vậy? Sao thế? Cậu vừa vả tôi một cú trời giáng đấy à! Cậu—”

Tằng Bất Dã cầm lấy điện thoại từ tay Từ Viễn Hành, cắt ngang luôn: “Sao vậy? Anh thấy như thất tình à? Không phải nên chúc mừng bọn tôi trước đã sao?”

“… Cô bị dở hơi à!” Triệu Quân Lan tức đến lộn ruột: “Ở đâu đó! Tôi tới ngay!”

Anh ta nói đến là đến, bữa sáng còn chưa ăn xong, anh ta đã ngồi vào bàn, gọi một bát canh lòng cừu và một chiếc bánh nướng kẹp thịt. Vừa ăn vừa quan sát bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy chẳng thực tế chút nào. Triệu Quân Lan nhìn mà cứ tưởng mình đang nằm mơ: Một người mà anh ta chưa từng nghĩ sẽ kết hôn như Từ Viễn Hành, lại kết hôn chớp nhoáng với một người mà chẳng ai tưởng tượng nổi chuyện lấy chồng như Tằng Bất Dã.

Triệu Quân Lan rất vui. Hớp một ngụm canh lòng cừu, anh ta cứ như uống rượu vào người, lâng lâng nói muốn làm con trai của họ, chỉ cần bao ăn là đủ. Từ Viễn Hành dỗ dành mãi mới đuổi được anh ta đi, bắt anh ta dắt bố mẹ đi chơi một vòng Thanh Cam Đại Hoàn Tuyến, chờ khi quay về sẽ cho anh ta xem tổ ấm mới của họ.

Bảo là trang hoàng lại tổ ấm, nhưng vừa về đến nhà, hai người đã ngủ quên đến tận hoàng hôn. Lúc họ mở mắt, lá ngọc lan ngoài cửa sổ của Tằng Bất Dã lại rụng thêm một lớp.

Mùa thu cứ thế mà đến. Sau đó, cũng chẳng rõ ai động tay trước, chỉ biết hai bóng người quấn chặt vào nhau. Cùng với cuộc sống mới, những khát khao không ngừng nghỉ cũng trỗi dậy.

Sau đó, họ đón nhận cuộc tranh cãi đầu tiên sau hôn lễ: Vì một chiếc nhẫn kim cương.

Từ Viễn Hành muốn mua, Tằng Bất Dã không cần cái thứ phù phiếm ấy. Từ Viễn Hành cảm thấy cô chẳng lãng mạn chút nào, còn Tằng Bất Dã lại cười nhạo, anh thấy lãng mạn thì mua nhẫn kim cương làm gì?

Cãi qua cãi lại, bỗng dưng họ lại phá lên cười.

Từ Viễn Hành bắt đầu xin lỗi, anh nói: “Này, cưới anh rồi mà chẳng mua gì cả. Biết là chị Rau Dại giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng không thể coi như chuyện chẳng có gì được chứ!”

“Hay thế này đi, mua một căn nhà nhé? Một tổ ấm mới?”

“Hoặc em thích gì?”

“Chiếc lư hương tráng men khảm chỉ vàng ấy, anh nhất định sẽ tìm lại cho em, đừng lo, nhất định tìm được.”

Hai người đi qua đi lại trong phòng, không ngừng ngắm nghía tổ ấm của mình: trên chiếc kệ gỗ trước cửa sổ, những chậu hoa xinh xắn chen chúc nhau khoe sắc: nhài dây, cây chanh, quất cảnh, thủy tiên… Ánh nắng xuyên qua ô cửa, chiếu lên hoa lá, đổ bóng xuống nền nhà thành những hình thù xinh đẹp. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, bóng hoa lại như cựa mình sống động, mang theo hương hoa cỏ và mùi gỗ mới, lan tỏa khắp căn phòng.

Trên chiếc giá sách cũ kỹ là những món đồ trang trí mà Tằng Bất Dã yêu thích, mỗi món đều tinh xảo, chứa đựng tấm lòng của một người thợ chân chất, cả đời chẳng màng danh lợi, chỉ một lòng chuyên tâm với nghề. Họ chừa ra một chỗ trống cho lư hương tráng men khảm chỉ vàng, dù cuộc đời chẳng thể tròn vẹn, những tháng năm đã qua chẳng thể vãn hồi, chiếc lư hương tráng men kia vẫn chưa có dấu vết, nhưng họ tin chắc rằng rồi một ngày nào đó, họ sẽ tìm thấy nó.

Ở tầng giữa của giá sách có mấy tấm ảnh, vài tấm đã úa vàng: Từ Viễn Hành và mẹ anh, Tằng Bất Dã và bố cô, ảnh chụp chung của bố mẹ Tằng Bất Dã, ảnh chụp cô cùng Lý Tiên Huệ. Ngoài ra còn hai tấm mới: Một tấm chụp ở Hulunbuir, khi Từ Viễn Hành xông vào lãnh địa của bầy tuần lộc và Tằng Bất Dã; tấm còn lại là ảnh chụp từ video máy bay không người lái.

Trên chiếc bàn gỗ lớn trước cửa sổ, Tằng Bất Dã lại khắc thêm vài nét nữa vào món đồ của mình, bên cạnh đó là một bộ trà đơn giản. Những khi mệt mỏi vì trang trí nhà cửa, họ lại ngồi xuống, uống một ngụm trà, ngắm cây ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng người qua lại bên ngoài.

Trong tủ lạnh của họ cũng có thêm vài món, là chocolate do Tằng Bất Dã mới làm, là dầu ớt chưng mà Từ Viễn Hành thích ăn, tất cả đều được đựng trong những chiếc lọ xinh xắn.

Đây là nhà của họ.

Họ từng nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có một mái nhà nữa.

Hạnh phúc này có được thật chẳng dễ dàng, đến mức họ không dám làm ồn, sợ rằng chỉ cần cãi nhau một trận, sẽ đánh thức thiên thần, mà thiên thần chỉ cần vung tay một cái là có thể lấy đi hạnh phúc này. Vì thế, suốt thời gian hoàn thiện tổ ấm này, họ chưa từng hé môi kể với ai về nó.

Sáng ngày 7 tháng 10, Tằng Bất Dã gọi điện cho người bạn tốt nhất đời mình là Lý Tiên Huệ. Máy bay của Lý Tiên Huệ vừa hạ cánh, cô ấy còn đang đợi hành lý thì đã nghe giọng nói nhẹ bẫng của Tằng Bất Dã vang lên: “Hello, đồng chí Lý Tiên Huệ, tới nhà mình một chuyến đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

“Vậy cậu đợi mình!” Suốt quãng đường đi, Lý Tiên Huệ cứ mãi suy nghĩ xem cô bạn thân của mình có chuyện gì mà thần bí đến thế. Cô ấy vừa hồi hộp lo lắng, sợ bạn mình lại bị tổn thương, nhưng giọng điệu của Tằng Bất Dã lại chẳng giống như vậy. Cho đến khi cô ấy đẩy cửa bước vào nhà Tằng Bất Dã, nhìn thấy một tổ ấm hoàn toàn mới, cùng một người đàn ông đứng thẳng lưng, nghiêm túc chào đón mình.

Lý Tiên Huệ sững sờ.

“Xin phép giới thiệu với cậu, đây là ông xã mới lên chức của mình, đồng chí Từ Viễn Hành.” Tằng Bất Dã nói.

Lý Tiên Huệ biết về chuyến hành trình bão tuyết của Tằng Bất Dã. Vì lần đầu tiên gặp lại sau khi trở về, Tằng Bất Dã vừa uống rượu vừa kể với cô: “Tiên Huệ, mình vừa nhặt lại mạng sống của mình đấy. Có một nhóm người đã cứu mình.”

Lúc ấy, Tằng Bất Dã nhắc đến một người đàn ông tên Từ Viễn Hành, cô miêu tả anh như thế này: Nếu thế gian này thật sự có hiệp khách vác kiếm hành tẩu giang hồ, thì người đó chắc chắn là Từ Viễn Hành. Anh tràn ngập vẻ khờ khạo, nồng nhiệt, mang theo hương vị của giang hồ. Có anh, giang hồ trở nên náo nhiệt, tự do, đầy bất ngờ.

Mình yêu Từ Viễn Hành.

Mình yêu những hành trình có anh ấy bên cạnh.

Nhưng Tiên Huệ ơi, phải làm sao đây? Mình không thể yêu anh ấy một cách vô tư được. Mình sợ chính mình sẽ hủy hoại anh ấy mất, mà anh ấy đã vất vả lắm mới trở thành chính mình của ngày hôm nay.

Nhưng Tiên Huệ, mình không thể ở bên anh ấy, thế mà tại sao lại nhớ anh ấy đến vậy?

Tiên Huệ, mình còn có thể gặp lại anh ấy không?

Hôm ấy, Lý Tiên Huệ vỗ vai cô, nói: “Sẽ gặp lại thôi, Tằng Bất Dã. Người ta thường nói thế nào nhỉ? Những người có duyên gặp nhau nhất định sẽ gặp lại.”

Giờ phút này, Lý Tiên Huệ gần như bật khóc.

Cô ấy phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, rồi nhảy đến trước mặt Tằng Bất Dã, ôm chặt lấy cô: “Cậu có nhà rồi! Cậu có một mái ấm mới rồi! Người nhà của cậu chính là Từ Viễn Hành, là Từ Viễn Hành mà cậu yêu đó!”

Từ Viễn Hành đứng bên cạnh vểnh tai lên, mạnh mẽ yêu cầu được nghe kỹ câu chuyện “Là Từ Viễn Hành mà cậu yêu đó” này. Nhưng kẻ keo kiệt Tằng Bất Dã nhất quyết không kể. Cô chỉ kéo tay cô bạn thân, trịnh trọng giới thiệu cho cô ấy về ngôi nhà mới của mình.

Lý Tiên Huệ đã quá quen thuộc với nơi này. Mỗi lần ghé qua trước đây, cô ấy luôn có cảm giác nó chìm trong một sắc vàng úa, tất cả mọi thứ đều xơ xác, già cỗi, dường như không bao giờ có thể hồi sinh nữa.

Hôm nay, ngôi nhà này đã có ánh sáng, có hơi thở ấm áp của sự sống, và có cả một Tằng Bất Dã với gương mặt hồng hào. Lý Tiên Huệ thực sự muốn khóc. Cô ấy đứng trước giá sách, nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người, không kìm được mà ôm chầm lấy Tằng Bất Dã.

“Nhà của mình mãi mãi rộng mở chào đón cậu, Lý Tiên Huệ.” Tằng Bất Dã nói, “Nhưng nhớ đấy, đừng đến tay không…”

Lý Tiên Huệ vừa khóc vừa bật cười.

Hôm ấy, nhà của Tằng Bất Dã còn đón cả Triệu Quân Lan, người vừa trở về từ chuyến đi vòng quanh Thanh Cam. Nhưng thật ra anh ta chẳng đi đến đó, vừa đến Lan Châu đã quay đầu về, vì bố mẹ anh ta đổi ý, quyết định kết thúc chuyến đi sớm để ra biển.

Họ tổ chức một buổi tiệc tân gia ấm áp với bạn bè, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.

Đêm Giao thừa năm ấy, Tằng Bất Dã quyết định tự tay nhào bột làm bánh chẻo, còn Từ Viễn Hành thì phụ trách trộn nhân. Anh đứng trong bếp băm thịt, còn cô ngồi bên bàn lớn ngoài phòng khách nhào bột. Chương trình liên hoan cuối năm còn chưa bắt đầu, nhưng dưới lầu, lũ trẻ con đã thi nhau đốt pháo nổ lách tách.

Anh thò đầu ra hỏi: “Làm ít nhân chay không?”

“Làm đi. Đậu Que thích nhân hẹ trứng.”

“Được.”

Lúc chương trình liên hoan bắt đầu, bánh chẻo của họ cũng vừa trút vào nồi. Những chiếc bánh chẻo trắng tròn béo mũm, lăn lộn trong làn hơi nước nghi ngút. Cả hai đứng đó, không nhịn được mỗi người gắp một cái, vừa xuýt xoa vừa bỏ vào miệng, miệng kêu nóng quá mà vẫn không ngừng khen ngon.

Tằng Bất Dã bỗng nhớ lại đêm Giao thừa năm ngoái, khi cô làm ra những chiếc bánh chẻo dở tệ đến mức nào.

Ăn bánh chẻo xong, họ bắt đầu đóng gói. Năm hộp cơm giữ nhiệt được xếp đầy ắp, sau đó cả hai khoác ba lô lên vai, xách theo hộp cơm rồi cùng nhau xuống lầu.

Họ mỗi người lên một chiếc xe, Từ Viễn Hành bật đài liên lạc, nói: “Chị Rau Dại, bám sát anh nhé.”

Họ lái xe dọc theo đường vành đai, hướng ra ngoại ô. Khi đến khu dịch vụ đầu tiên sau khi rời khỏi Bắc Kinh, xe của họ chạy vào, và chỉ hai phút sau, một hàng xe dài nối tiếp nhau chạy ra.

Nhìn kỹ lại, cả đoàn xe ấy toàn là người quen: Đậu Que đã lên xe của Tằng Bất Dã, nằm ở ghế sau chuẩn bị ngủ. Chiếc 433 lẫn vào giữa đoàn xe, trông không hề lạc lõng. Anh Thường điều khiển máy bay không người lái bay lên, muốn quay một đoạn cảnh đêm. Anh Tôn cất giọng hát qua bộ đàm: “Đã từng mộng mơ, cầm kiếm đi khắp nhân gian…”

Tuy hôm nay không có tuyết rơi, nhưng dọc hai bên đường cao tốc, pháo hoa vẫn nổ tung rực rỡ, như tiễn họ lên đường.

Bởi vì họ biết rằng, mỗi năm, những đêm Giao thừa náo nhiệt và ấm áp vẫn sẽ đến, thế nên họ chẳng hề sợ hãi khi bước vào cơn bão tuyết phía trước.

Tằng Bất Dã nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Bắc Kinh ngày một xa dần, cô khẽ nói:

Bố ơi, bố có thấy không?

Bố ơi, bố có thấy không?

Nhân gian náo nhiệt này.

Nhân gian ấm áp này.

Đoàn xe dài ngoạn mục ấy vẫn tiếp tục lao về phía chân trời. Nếu có ai hỏi đến, xin hãy trả lời đúng như sự thật:

Người mà bạn quen, Tằng Bất Dã và Từ Viễn Hành, cũng có mặt trong đoàn xe ấy.

Họ đang đi về phía những chân trời xa.

(Hoàn toàn văn.)

Tác giả có lời muốn nói:

Viết ở cuối cùng.

Cảm ơn mọi người đã đọc “Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết.”

Ban đầu tôi viết câu chuyện này vì vào ngày Giao thừa, khi xem lại trang Weibo của mình, tôi chợt thấy mình từng hứa sẽ viết du ký, chia sẻ danh sách bài hát và phim ảnh. Nhưng đã lâu như vậy rồi, tôi chỉ đăng vỏn vẹn vài bài. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Vì thế, tôi quyết định viết một câu chuyện về hành trình trên đường để tặng mọi người. Đây chỉ là một món quà nhỏ bé, nhưng tôi vẫn mong rằng mọi người sẽ thích nó.

Trước đó, tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất dài đầy đau khổ. Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không giỏi nói về những nỗi đau. So với việc kể lể, tôi thà ngồi xuống trò chuyện vui vẻ cùng mọi người. Sau này, tôi thích một mình lái xe đi xa, có lúc chỉ vài chục cây số, có lúc lại hàng trăm, hàng nghìn cây số. Những chuyến đi như thế đã mang đến sự an ủi tinh thần cho tôi. Tôi nhận ra tần suất mất ngủ của mình ngày càng giảm, tôi bắt đầu có giấc ngủ ngon, có cảm giác thèm ăn, tôi trở nên khỏe mạnh hơn.

Rồi sau đó, tôi gặp được một nhóm người vô cùng thú vị.

Lần đầu tiên trong đời tôi chạy xe leo núi là vào một mùa xuân. Khi đó, hoa ở Trương Gia Khẩu vẫn chưa nở rộ, đường núi gập ghềnh, tôi lo lắng bám theo đoàn xe phía trước, lắng nghe họ tán gẫu trên bộ đàm. Nói dăm ba câu rồi lại quay sang tôi, hỏi: “Chị X, cảm giác thế nào? Phía trước là khúc cua gấp, giảm tốc độ nhé. Nhấn ga lên, cú nhấn đẹp lắm đấy!” Khi hành trình kết thúc, anh tài xế xe phía sau gửi cho tôi rất nhiều video, anh ấy bảo: “Giữ làm kỷ niệm đi, lần đầu tiên mà, chất lắm đấy!”

Lần đầu tiên tôi leo dốc tuyết, trong mắt tôi, đó là một con dốc dài vô tận. Bạn bè tôi đứng trên đỉnh dốc, cầm điện thoại chờ sẵn, vừa quay vừa reo hò: “Chị X đến rồi, đến rồi!” “Không làm mọi người thất vọng đâu nhé, chị X không bị sa lầy đâu!” Hành trình ấy chỉ kéo dài một phút hai mươi giây. Giữa chừng, xe tôi bị mắc một chút, họ liền hô lớn: “Đánh lái sang trái! Nhấn ga lên!” Khoảnh khắc tôi lao qua đỉnh dốc, mắt tôi bỗng chốc đỏ hoe.

“Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết” không có nguyên mẫu ngoài đời thực. Nhưng trong quá trình viết, tôi đã vô số lần nhớ đến những khoảnh khắc trên đường. Chính những khoảnh khắc ấy đã chữa lành tôi hết lần này đến lần khác. Tôi cảm thấy may mắn vì mình có đủ dũng khí để lên đường hết lần này đến lần khác. Những con người tôi gặp, những phong cảnh tôi nhìn thấy, những chặng đường tôi đi qua – tất cả đều trở thành phương thuốc quý giá trong cuộc đời.

Các bạn của tôi, tôi thật lòng mong rằng mỗi người đều có một phương thuốc của riêng mình. Nó có thể là bất cứ thứ gì: một cuốn sách, một bài hát, một chuyến đi xa… Miễn là bạn được khỏe mạnh và hạnh phúc.

Câu chuyện của Tằng Bất Dã và Từ Viễn Hành đã khép lại, nhưng câu chuyện của chúng ta vẫn tiếp tục.

Giống như trong sách đã viết: Cuộc đời có rất nhiều rất nhiều ngày bão tuyết cô đơn, tuyệt vọng, lạnh lẽo, nhưng những đêm giao thừa ấm áp, náo nhiệt hàng năm đều sẽ đến.

Nếu câu chuyện này có thể mang đến cho bạn chút an ủi, vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi nào bạn thấy cuộc đời có những khúc mắc không thể vượt qua, hãy quay lại nơi đây đọc lại lần nữa.

(Truyện miễn phí vĩnh viễn.)

Chúc mọi người đều có một mùa xuân rực rỡ.

Hẹn gặp lại lần sau!

Bình Luận (0)
Comment